Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Điều tra. (2)

Sau chuyện Yamamoto Higo bị mất đi khứu giác, mọi người trong đoàn diệt quỷ đã thống nhất với nhau là không được tự đi tìm Tsugikuni Michikatsu nữa, họ chắc chắn rằng cái khăn ướt đó có độc. Thay vào đó, họ sẽ làm những điều đã bàn bạc trước đó, là tìm một chúa công và xét lại năng lực một số kiếm sĩ nhằm tăng số lượng kiếm sĩ cấp trụ.

Rengoku đang trên đường về nhà, trước đó y đã ghé vào căn hầm của đoàn diệt quỷ để lấy tất cả tài liệu về những thứ liên quan đến nhà Dōmyōji, trong đó hoạt động giao dịch chiếm đa số. Vừa đi y vừa cố nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Michikatsu khi hắn hai mươi mốt tuổi. Khi đó, y uống rượu cùng Michikatsu. Rengoku lúc đó muốn xin lời khuyên từ Michikatsu vì y rất ngưỡng mộ hắn ta. Đối với y, Michikatsu có lẽ đã có nhận thức của một người đàn ông trung niên dẫu bản thân chỉ mới hai mươi mốt tuổi.

Sau khi lấy dũng khí bằng cách uống một hơi hết cả chén rượu, Rengoku cất lời: "Em có thể hỏi anh vài câu được không? Nếu câu hỏi có quá đáng, xin hãy nói với em..."

"Được."

"Anh luôn khiêm nhường với người khác nhưng là trong giới hạn của mình, cũng sẵn sàng thừa nhận điểm yếu và lỗi sai của mình, đặc biệt là luôn chăm sóc anh Yoriichi. Không biết... Anh đã từng làm chuyện gì mà anh coi là vô ích chưa?"

"Có." Michikatsu nhấp một ngụm rượu, từ đầu hắn không hề nhìn lấy Rengoku một cái nào: "Ta đã cố gắng vượt qua Yoriichi, đó là điều vô bổ nhất mà ta đã từng làm."

"Vậy... Tại sao anh lại nhận ra điều đó?"

"Hai năm trước, ta đã ngừng đố kị với Yoriichi. Trước đó ta đã luôn mơ ước trở thành kiếm sĩ số một thiên hạ. Khi đã trải qua nhiều chuyện cùng em ấy, ta đã nhận ra nhiều điều, như cái ta cần nhất bây giờ không phải là sức mạnh."

"Cái anh cần nhất bây giờ là một gia đình và anh Yoriichi sao?"

Michikatsu vừa nhấp rượu vừa nhắm mắt tận hưởng khi Rengoku hỏi hắn câu hỏi thứ tư: "Đúng một nửa... Ta cần Yoriichi và ta cần quyền lực."

Bây giờ nghĩ lại, câu trả lời đó làm y lạnh người, đây là lần Rengoku nhận ra trên đời này còn có loại người muốn thao túng người khác. Quả thật sự gay gắt của công việc đồng áng quá tai hại, khiến y không học hành gì rồi còn liên lụy đến sự hiểu biết về con người của y, nếu không vì bị quỷ tấn công có lẽ y sẽ chẳng bao giờ biết về loại người như thế này chứ đừng nói là sợ hãi họ.

Lúc đã vào cổng nhà, một cơn gió lạnh lướt qua khiến gáy của Rengoku gai hết cả lên, nhờ cơn gió này mà cái sợ hãi về Michikatsu của Rengoku lại được bồi thêm.

Lúc tra khảo các giao dịch của đoàn diệt quỷ ở căn hầm, Rengoku nhận thấy cái tên Dōmyōji xuất hiện nhiều nhất. Điều này cũng làm y nhớ đến sự cứu trợ của đoàn diệt quỷ dành cho dòng họ Dōmyōji.

Vào năm năm trước, tám nhân công làm việc cho dòng họ này đã bị ba con quỷ tấn công cùng một lúc, nhưng chỉ có người bị thương nặng chứ không ai mất mạng, vì anh em Tsugikuni đã tới kịp thời.

"Vườn nho lúc đó thiệt hại... Hai chùm nho á!" Rengoku giễu cợt một cái rồi lại cặm cụi tra cứu bài báo. Đáng nói hơn là trước đó một mùa vụ, nhà Dōmyōji đã thất bát. Nên cái ứng cứu kịp thời của hai anh em Tsugikuni càng trở nên quý giá hơn.

Trưởng họ Dōmyōji là Dōmyōji Garuda sau đó đã công khai biết ơn anh em Tsugikuni khắp bàn dân thiên hạ, đặc biệt là về Tsugikuni Michikatsu.

"Chỉ nhiêu đây thôi sao?"

Y lại cặm cụi tìm kiếm hòng thấy được một bài báo khác, nhưng chỉ còn lại những tờ kê khai giao dịch giữa đoàn diệt quỷ và dòng họ này.

"Theo lời mọi người nói thì Dōmyōji Garuda này không phải là người cởi mở, chỉ giao tiếp với gia đình và đối tác làm ăn, trước đó chỉ trả ơn người khác bằng tiền bạc, nhưng anh ta lại kết giao với Michikatsu. Anh ta cũng không thân thiết gì với Yoriichi lắm, cũng không muốn ai trong gia đình trở thành kiếm sĩ diệt quỷ."

Rengoku ngẩng đầu lên trần nhà, y đang cố gắng hết sức để sắp xếp lại các thông tin từ bài báo và người khác cung cấp.

"Anh." Bỗng nhiên em gái của y tiến tới gõ cửa phòng: "Có hai trụ cột đến tìm này."

"A!" Rengoku vội vàng mở cửa, là Niran và Hoshi tìm y.

Trên tay Hoshi còn cầm một bức thư, cô ta giơ nó lên trước mặt Rengoku: "Thư của Michikatsu, tôi muốn chúng ta cùng đọc."

Tùy tiện nói một câu: "Em về phòng đi." Rồi Rengoku vội kéo họ vào phòng trong sự ngỡ ngàng. Qua loa đẩy đống tài liệu sang một bên, y đặt hai tấm đệm xuống để họ có thể ngồi.

"Ai đã đưa nó tới đây?" Rengoku nhìn hai người họ bằng đôi mắt đã được mở to.

"Quản gia nhà Tsugikuni chứ ai? Michikatsu vẫn không hề xuất hiện đâu." Niran trả lời.

"Tôi đọc nó nhé." Bằng một gương mặt nghiêm nghị, Hoshi nhìn một lượt hai người đàn ông trước mắt. "Gửi đến bốn trụ cột của đoàn diệt quỷ. Tôi là Tsugikuni Michikatsu. Tôi viết lá thư này để thông báo hai việc. Điều đầu tiên là tôi sẽ rời khỏi đoàn diệt quỷ vĩnh viễn để toàn tâm toàn ý lo cho dòng họ của mình. Điều thứ hai là Yoriichi đã qua đời rồi, nên tôi mong mọi người sẽ không tìm nó nữa. Tôi đã biết rõ nguyên nhân cái chết của Yoriichi rồi, nhưng rất tiếc là tôi không thể hiến xác nó cho y học được, vậy nên không thể giúp được mọi người trong quá trình nghiên cứu phương án chống lại lời nguyền của ấn diệt quỷ mất rồi. Kết thư, tôi cầu chúc đoàn diệt quỷ luôn bình an." Hoshi gấp lá thư lại rồi bỏ nó lại vào bao, trong suốt quá trình này mắt của cô ta chỉ hướng xuống mặt sàn.

Nhưng đột nhiên đồng tử của Hoshi co lại, cô ta giật nảy mình rồi nhìn vào mắt hai người kia bằng ánh nhìn hoảng hốt: "Hắn ta không hề nhắc gì về cái chết đã được báo trước của mình, trừ khi hắn đã thay đổi nó. Còn nữa nguyên nhân cái chết của Tsugikuni Yoriichi là gì? Chẳng phải mọi người đều chắc chắn cái chết có đều do cơ thể ngừng phát triển sao? Nêu ra trong thư để làm gì? Cách viết thư của hắn như đang đe dọa chúng ta vậy!"

"Tôi nghĩ rằng Tsugikuni Yoriichi có một cái gì đó khác với chúng ta, cái ấn của anh ấy là bẩm sinh mà. Hm. Hơn nữa nếu thần linh có thật thì họ cũng phải chứng cho anh ấy qua đôi bông tai đó chứ." Niran nói vội cái suy luận của mình, anh ta trước giờ chưa từng xem Yoriichi là người bình thường.

Rengoku còn định hỏi có phải những nghi ngờ của Hoshi là vô căn cứ hay không, nhưng y lại chẳng có bằng chứng nào ngoài cảm giác của mình, thế là y hỏi sang chuyện khác: "Cái hố sao rồi Hoshi?" Rengoku đột nhiên nghĩ tới cái hố.

"Nếu như nguyên nhân Yoriichi chết không phải nằm ở cái bớt thì là một cái gì đó như bị hạ độc."

"Tôi bảo cấp dưới của mình bịt miệng nó lại bằng một tấm vải. Nhưng sau đó tuyết lại rơi quá dày, nên e là giờ chẳng còn manh mối gì đâu. Tư trang của anh em Tsugikuni cũng đã biến mất hết rồi. À mà tìm được một chúa công tương lai rồi đấy."

"Tôi không ngờ là cô lại nhanh như vậy." Niran ngỡ ngàng.

"Đó là một thiếu niên của dòng họ Ubuyashiki!" Cô ta nói bằng một thái độ đầy kêu hãnh trong khi hai mắt nhắm chặt và một ngón tay chỉ lên trời.

"Một thiếu niên? Không thể nào Hoshi!" Rengoku hét lên, y giận giữ vì cảm thấy Hoshi đang đùa với mình trong thời điểm nguy cấp như thế này.

"Tôi không đùa đâu Kei, tuy rằng chỉ mới mười sáu tuổi và còn hơi rụt rè, nhưng khả năng ngoại giao của đệ ấy rất tốt, còn có đủ mọi loại quan hệ trong vùng này. Đặc biệt là giàu nghị lực do bị Muzan liên lụy."

"Liên lụy cái gì cơ?"

"Muzan là một phần của dòng họ này, hắn ta mang họ cha nên sẽ không có họ Ubuyashiki trong tên. Việc hắn trở thành quỷ đã gieo rắc lời nguyền lên nhà Ubuyashiki, khiến những thành viên trong nhà không thể sống đến tuổi trung niên, đặc biệt nếu không lấy vợ do pháp sư chọn thì con của họ sẽ chết yểu. Vì vậy chủ dòng họ Ubuyashiki đã tới tìm chúng ta và mong muốn chúng ta hợp tác cùng giết Muzan."

Khi nghe toàn bộ câu chuyện, Rengoku cảm thấy xấu hổ vì mình đã hành động thô lỗ: "Xin lỗi, Hoshi!"

"Tai ương của lũ quỷ ngày càng nhiều lên."

"Tôi có một ý này." Không để Hoshi xoa dịu cho cái cảm giác hối hận của y, y lập tức cất tiếng vì y biết rằng các trụ cột không còn nhiều thời gian nữa: "Mọi người cũng biết rằng Michikatsu rất cần quyền lực, theo những gì tôi tìm hiểu, anh ấy chỉ coi quyền lực là công cụ, còn thứ anh ấy cần nhất... Tôi không rõ nhưng tôi chắc chắn không chỉ có anh Yoriichi. Nếu như Michikatsu đã biến thành quỷ... Thì không thể sống lâu với Muzan nếu như anh ấy muốn quyền lực của hắn được, chúng ta đều biết là Muzan có thể đọc suy nghĩ của những con quỷ hắn tạo ra và hắn dùng nó để giết những con muốn tạo phản. Có lẽ Michikatsu khi biến thành quỷ chưa hề có ý muốn giành lấy quyền lực của Muzan mà có một ý muốn khác."

"Là cái gì?" Niran vội đưa mặt về phía Rengoku vì anh chưa từng nghĩ đến điều này. Còn Hoshi thì im lặng, cô đã đoán được phần nào ý nghĩ của Rengoku từ lâu.

Rengoku nhìn vào mắt Niran bằng một ánh nhìn kiên định: "Giết hết đoàn diệt quỷ này. Hai người cũng biết là Muzan muốn cái đoàn này tan biến mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro