Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trùng phùng

Cửa xe bật mở, phả ra luồng khí ấm áp. Inui bước vào trong, em đặt cả người lên ghế phụ rồi thả lỏng. Đưa chiếc cốc cà phê cho Kokonoi, nhìn gã lúng túng đón lấy nó làm em bật cười. Inui đóng cửa xe lại, ngã cả người dựa hẳn lên ghế.

"Lâu rồi không gặp!" Câu đầu tiên mà em thốt ra sau khi gặp lại gã. Nghe gượng gạo quá!

"..." Gã vẫn im lặng nhìn em.

"...Sao lại biết?" Sau quãng thời gian chờ đợi, gã bất chợt thốt lên câu hỏi. Sao em lại biết gã ở đây, em biết từ khi nào, sao gã lạ không biết gì hết vậy... Hàng loạt câu hỏi bên trong đầu gã cứ xoay mòng mòng quanh não, gã không biết phải làm sao để đối mặt với em nữa.

"Uống mau đi không nguội đó..." Em nhắc gã, nhìn cốc cà phê bị gã nắm chặt như muốn vò nát nó. Cà phê sắp trào ra ngoài rồi.

Gã nhìn em trân trân, đôi mắt bắt đầu dịu lại. Gã nghe lời em, uống lấy cốc cà phê mà em đưa cho ban nãy. Cà phê chảy vào cuống họng, gã cảm nhận vị nó nhẹ biết bao, nhẹ hơn rất nhiều so với vị cà phê mà gã hay uống khi làm việc. Vì tính chất công việc phức tạp, việc thức khuya là chuyện thường tình nên gã thường uống cà phê vị mạnh để giữ sự tỉnh táo. Vì đã uống quen cà phê vị mạnh nên gã không còn say cà phê nữa. Nhưng mà bây giờ khi uống loại cà phê vị nhẹ này, gã lại say. 

Haha, gì đây. Gã mà say cà phê ư? Không phải, thứ làm gã say không phải là cà phê mà là người trước mặt gã. Người thương của gã! Là em!

"Inui..." Sau khi uống sạch cốc cà phê mà em đưa, gã mở cửa kính thẳng tay vứt nó đi. Gã quay lại nhìn em. Gương mặt ấy, qua bao năm giờ nhìn lại đã mang chút nét trưởng thành, vết sẹo bỏng vẫn yên vị trên gương mặt em. Ôi, gã muốn ôm em vào lòng biết bao!

"Biết từ khi nào?" Gã cộc lốc hỏi em. Biết sao được, làm ở Phạm Thiên bao lâu đã nhiễm cho gã cái tính cộc lốc này, muốn nhẹ nhàng cũng khó.

Inui bất ngờ trước câu hỏi của em, người co lại. Gã đang bực à? "Mày bực à?" Em chớp mắt hỏi gã, em làm gã khó chịu rồi chăng?

Kokonoi bất ngờ còn hơn cả em. Gì đây, sao lại nói gã bực?? Gã ngẫm lại, rồi nhận ra cả hành động lẫn lời nói của mình từ nãy tới giờ có phần thô lỗ. Gã dựa lưng vào ghế, thả lỏng người. Làm em sợ rồi!

"Không..... Tính tao có hơi cộc thôi!" Đón nhận câu hỏi của gã là sự im lặng của em. Em vẫn còn đang mãi nhìn gã. Quầng thâm mắt đậm, chắc gã hay thức khuya lắm nhỉ. 

"Đã tới đây rồi sao không vào thăm tao?" Inui hỏi lại gã. Gã im lặng nhìn ra cửa sổ, phóng mắt tới tiệm xe D&D vẫn còn sáng đèn. Trả lời sao đây, nói là gã không dám à....

Bầu không khí trong xe ngày càng gượng gạo. Hai người, người thì vò vò góc áo, người thì im lặng nhắm nghiền mắt. Cả hai đều có lời muốn nói nhưng lại giữ trong lòng. Cuộc gặp mặt lại sau ngần ấy năm bỗng chốc trở thành mớ hỗn độn. 

Em khó chịu trong lòng. Gã khi gặp lại em chả nói năng gì nhiều, chỉ hỏi vài ba câu rồi tránh mắt em. Hừm, đồ tồi!

"Nếu không còn gì thì tao về... Mày cũng về đi, muộn rồi!" Nói đoạn, em mở cửa ra. Cạch. Không mở được. Cửa bị khóa rồi. Em quay người nhìn gã, thấy được hai ngón tay gã đã ấn vào nút khóa cửa. Em khó chịu định vươn tới ấn nút thì bị gã giữ tay lại, gã kéo em vào lòng mà ôm chặt. Mặt gã vùi vào tóc em, tham lam hít lấy mùi hương trên mái tóc màu nắng. 

"Koko...Hmm..." Em ngửa mặt lên nhìn gã. Bất chợt, một nụ hôn được đặt nhẹ vào môi em. Từ nụ hôn nhẹ, gã cạy răng em ra mà luồn lưỡi vào. Lưỡi của gã khám phá từng ngóc ngách trong miệng em, triền miên không dứt. Đoạn chừng vài ba giây, gã rời môi em, sợi chỉ bạc nối giữa môi cả hai cứ lẳng lơ ngoài không khí. 

GÃ MUỐN EM

Gã đánh mạnh vào gáy em, thành công làm em ngất đi. Nhìn người trong lòng nhắm nghiền mắt mà thở đều đều, lòng gã dậy sóng không nguôi. Gọi điện cho đàn em đóng cửa tiệm giúp Inui, gã đánh xe về nhà mình. 

Bế người thương đặt lên giường, gã cởi chiếc áo khoác mỏng của em ra rồi tới chiếc áo phông, quần dài, quần trong. Người em trần như nhộng bày ra trước mặt gã, cảnh xuân như đang hấp dẫn gã hãy đến đây. Làn da của em ửng hồng, chắc vì trời lạnh quá. Gã tiến tới lướt tay mình từ mặt em, xương quai xanh, bụng rồi tới đùi. Sự khó chịu và nhột từ cái chạm của gã thành công đánh thức em dậy.

"Koko..." Em gọi tên gã với gương mặt phiếm hồng và đôi mắt lim dim đã chính thức làm gã lên. Gã muốn em dưới thân mình rên rỉ cầu hoan, muốn đôi môi nhỏ của em thốt lên những tiếng rên kiều mị, muốn cổ em in đầy dấu hôn và cắn, muốn bên trong em chứa đầy tinh hoa của gã. Gã muốn em!

"Inui....." Gã rướn người vùi mặt vào hõm cổ em, hít mạnh một hơi. Em thơm quá, mùi hương thanh nhẹ và ngọt ngào của em làm gã chỉ muốn ôm em mà hít lấy hít để. Tay gã không an phận mà vi vu khắp người em, lần mò khắp nơi. Gã nhận thấy, thân thể của em nhạy cảm vô cùng, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến em thốt lên tiếng rên rỉ. Ôi, nhìn em bây giờ thật gợi tình biết bao!

"Koko... K... Khó chịu..quá!" Em nói vài tiếng, giọng đứt quãng khó khăn. Dư âm từ cú đánh ban nãy của gã làm em vẫn choáng váng không thôi, đầu óc mơ mơ hồ hồ không thể nhận thức mọi thứ rõ ràng. 

Em vươn tay ôm lấy cổ gã làm cho thân người cả hai ép sát lẫn nhau. Thân thể trần trụi của em ma sát với lớp quần áo vẫn còn hơi lạnh của gã làm người em co quắp lại, chân bất giác cong lên đu vào eo gã.

"Inui, đừng có nháo! Đợi một lát nữa thôi tao sẽ cho mày biết thể nào là sướng đến tận trời!" Gã vừa cười vừa tự tay cởi quần áo mình ra. Bây giờ, cả hai thân người trần như nhộng đang quấn quýt nhau trên giường. Không khí trong phòng cứ nóng dần lên, trái ngược với bên ngoài nhiệt độ cứ hạ dần xuống.

Kokonoi sau khi dùng hai ngón tay để mở rộng bên dưới thì liền đâm một phát lút cán. Dù cho có sự chuẩn bị từ trước nhưng đối mặt với dị vật to lớn như thế làm em không thể không đau. Cơn đau rát lan truyền khắp thân dưới em khiến em mở miệng ra rên lớn, miệng gằn ra từng chữ một cách khó khăn.

"Đ...Đau quá... R..a... Hức... Rút..ra đi... Hứcc...." Em cố gắng dùng chút sức tàn còn lại đẩy người gã ra. Đối với sự phản kháng yếu ớt của em, gã hoàn toàn làm ngơ. Thân dưới của gã vẫn tiếp tục động không ngừng, tiếng thịt da va chạm ngày càng lớn. 

"Ha... hức...." Em dưới thân gã không tự chủ được bản thân mà rên rỉ yếu ớt. Chút lí trí còn lại của em nhận thấy sự đau rát đã chuyển sang một cảm giác sung sướng không lời nào tả được. Để rồi trong giây lát, dư tàn lí trí ấy đã bị nhục dục đánh sập. Giờ đây, em không thể suy nghĩ được gì, em không thể làm chủ được bản thân mình được nữa.

Thân thể của em theo bản năng nguyên thủy mà hành động. Nó đáp trả từng cú thúc của gã bằng cách tiết ra nhiều dịch mật hơn, khiến nơi giao hợp của cả hai vang tiếng lép nhép dâm dục. Tay em câu lấy lưng gã, cào từng đường lên lưng làm gã đôi khi rên ư ử vì đau. Miệng của em cứ hả ra, thốt lên tiếng rên dâm đãng, khi thì "a", khi thì "ưm", nước dãi từ miệng em trào ra chảy dọc mà thấm ướt ra giường.

Gã nhìn em dưới thân mình quyến rũ biết bao nhiêu mà bất giác cong miệng. Ôi, thân ái của gã! Gã muốn nhấn chìm em trong bể nhục dục này, cùng em làm tình thâu đêm đến khi mệt lã mới thôi. Nói là làm, gã tăng tốc thân bên dưới, tay không ngừng nghỉ sờ soạng khắp người em, khi thì ngắt nhẹ đầu ngực hồng, khi thì vuốt nhẹ gáy hoặc lưng, khi thì bóp lấy phiến mông căng tròn mềm mại của em rồi đánh mạnh làm nó kêu lên một tiếng "chát" chói tay, để lại dấu tay đỏ hỏn in trên mông em. Ôi gã yêu mọi thứ trên thân thể của em! 

Đón nhận sự dồn dập từ người phía trên khiến em cong người, điều này giúp gã tiến sâu hơn trong em. Rồi bất chợt em cảm nhận được, đã đến giới hạn rồi. Em sắp tới rồi! Gã cũng nhận thấy điều đó mà ngày càng tăng tốc hơn. Tiếng va chạm lạch bạch ngày càng lớn. 

Em ra, tinh dịch của em bắn đầy khắp người em và gã làm cả hai nhớp nháp. Rồi tiếp đến là gã. Em cảm thấy một luồng ấm nóng phun trào trong bụng mình, làm nó căng phồng lên đôi chút. Ngay khi gã vừa rút ra, tinh dịch vì nhiều quá mà cũng trào ra đôi chút làm ướt một mảng giường, dính ở cả hai bên đùi em. 

Kokonoi nhìn người nằm trên giường thở hổn hển. Gã dịu dàng xoa xoa má em rồi đặt lên nó một nụ hôn. 

"Inui, về sau đừng đi làm nữa, đừng rời xa tao. Cứ ở với tao, tao bao nuôi mày. Mày muốn gì cũng được, miễn sao cứ để cho tao lăn giường cùng mày mỗi đêm là được..." Gã thì thầm vào tai em rồi liếm nhẹ vành tai. Đón nhận luồng thông tin mới mẻ này trong khi đầu óc vẫn chưa nhận thức được điều gì, em chỉ im lặng mà rên ư ử. 

"Không nói là đồng ý nhé!" Gã vén nhẹ vài lọn tóc lòa xòa dính trên trán em một cách ân cần. Nhận lấy sự dịu dàng của gã mà không chút phòng bị nào, em gật nhẹ đầu lấy lệ mà không buồn suy nghĩ. Em mệt quá, muốn ngủ rồi!

Nhìn thấy em gật đầu làm gã vui mừng khôn xiết mà ôm chầm lấy em. Haha, cuối cùng em cũng là của gã! Bàn tay gã bắt đầu sờ mó khắp thân em một lần nữa. Nhận thấy em sắp gục đi, gã bèn lật người em lại mà đâm vào. Đón nhận dị vật to lớn ấy một lần nữa khiến em tỉnh táo lại một cách đột ngột, em ứa nước mắt lắc đầu nguầy nguậy.

"Ngoan, thêm một hiệp nữa nhé!"

-End-

-12/11/2021-



































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro