Quyển 1 - Chương 20 : Anh Em Tokitou
𝐁𝐨𝐨𝐤 𝟏 - 𝐂𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟐𝟎 : 𝐓𝐡𝐞 𝐓𝐨𝐤𝐢𝐭𝐨𝐮 𝐁𝐫𝐨𝐭𝐡𝐞𝐫𝐬
“Nếu chị có thể liếm đến khi tôi cao trào thì tôi có thể tha cho chị”
::::::::::::::::::::::::
"Tỉnh rồi sao, Jin-Nee?" Thanh âm non nớt của Douma vang lên, con ngươi màu cầu vồng tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào nàng. Shinobu khẽ mím môi nhìn Douma, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
"Douma. . . Tại sao ngươi lại trói ta?"
"Tại sao nhỉ? Nếu tôi không trói thì tôi chắc là chị sẽ giết tôi a" Douma tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, chậm rãi đi lại gần nàng. Khẽ cúi đầu nhìn vào con ngươi màu tím, hơi thở nóng ấm phà vào gương mặt của nàng, hiện giờ khuôn mặt của cả hai rất gần nhau, chỉ cần di chuyển một chút liền hôn.
"Um. . . Này, sao chị không làm Giáo Chủ Phu Nhân của tôi đi?"
"Không bao giờ đâu, tên khốn"
"Chậc- nghe đau lòng đấy" Bàn tay non nớt của hắn thân bất do kỷ mà nhẹ nhàng ma sát vào da thịt trắng nõn của nàng, Shinobu khẽ thở dốc, cắn răng nhìn vào con ngươi cầu vồng của Douma. Douma nhếch môi cười lạnh, thanh âm cười cười trầm trầm của hắn khiến cho nàng lạnh sống lưng, gương mặt non nớt của hắn khẽ hiện ra tia lạnh lẽo, hắn khẽ nghiêng đầu chế giễu.
"Mà. . . Chị làm quái gì có quyền lựa chọn nhỉ?"
"Tên khốn, mau thả ta ra!"
"Ngu xuẩn, sẽ không bao giờ xảy ra đâu"
"Tên khốn. . ."
"Con mẹ nó, nhìn này, cơ thể chị thật đẹp. Nó khiến cho tôi cương cứng rồi, nào mau liếm mút côn thịt của tôi đi, như vậy có thể tôi sẽ thả chị ra" Douma cười cười nhìn Shinobu, ngữ khí chứa đầy bỡn cợt cùng khinh thường. Hắn bàn tay không an phận mà ma sát nàng hạ thân.
"Nếu chị có thể liếm đến khi tôi cao trào thì tôi có thể tha cho chị"
". . . Thật sự?"
". . . Thật sự!" Douma mỉm cười híp mắt.
Shinobu mím môi nhìn xuống dưới hạ thân của hắn, đưa tay cởi quần của hắn xuống, cởi luôn cả quần trong. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy côn thịt của Douma, Douma kinh ngạc nhìn Shinobu, tựa như không thể tin vào mắt mình, sau đó khẽ nhếch mép cười lạnh. Nàng ngoan ngoãn làm theo lời hắn đã nói, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm mút quanh quy đầu, đầu lưỡi trúc trắc mút lấy quy đầu, Douma thoã mãn thở ra một hơi. Nhìn chằm vào cái này Beta mỹ mạo đang liếm mút côn thịt một cách chăm chú, hắn khẽ cười lạnh trong lòng.
A, ân, cái này Beta có vẻ làm khá trúc trắc, ừm. . . Chắc là lần đầu tiên, mặc dù hơi trúc trắc nhưng học hỏi rất nhanh. Khiến cho Douma hắn cảm thấy rất thoã mãn.
Nàng cúi thấp đầu, há miệng to ra, ý muốn nhiều hơn để khiến cái này hắn Alpha nhanh chóng thoã mãn cao trào. Nhận ra được ý định cố gắng lấy lòng đó của nàng, Douma khẽ nghiêng đầu quan tâm nhắc nhở nàng :
"Đừng, quá to, không thể, khoé miệng chị sẽ đau nếu làm vậy"
Shinobu nghe vậy thì làm theo, chỉ liếm mút phần đỉnh quy đầu. Đầu lưỡi của nàng nhanh nhẹn liếm mút, nàng khẽ vén mái tóc mai của mình lên, con ngươi màu tím chăm chú quan sát sự chăm sóc của nàng cho côn thịt của hắn.
Cái này Beta ngậm toàn bộ quy đầu vào miệng, dùng ấm áp của khoang miệng nhẹ nhàng bao phủ lấy nó, lưỡi nhỏ linh hoạt như rắn mềm cố gắng nuốt chửng lấy côn thịt khổng lồ. Douma đưa tay che miệng, miệng không ngừng phát ra tiếng thở dốc, mỗi động tác của nàng đều khiến hắn tê dại, tựa như một dòng điện chạy qua, Douma bỗng kêu lên một tiếng.
"Hự. . ."
Đột nhiên nàng cảm thấy khoang miệng của mình nhớt nháp ẩm ướt, nàng khẽ kinh ngạc nhìn côn thịt của hắn. Không hề có một thứ gì để cản trở côn thịt cao trào, côn thịt cao trào phun ra một lượng lớn lượng tinh, Shinobu khẽ nhíu mày đẹp, côn thịt của Douma rất khoẻ nên khoảng vài giây sau mới xuất ra hết, nàng khẽ ho.
"Khụ. . . Khụ. . . "
Lượng tinh của Douma rất nhiều, khiến nàng bị ho sặc sụa, tinh dịch vừa đặc vừa khó nuốt, tanh tưởi, khiến cho nàng khó chịu. Nàng khẽ phun ra một tý tinh dịch, chậm rãi hít thở một chút. Sau đó ngẩng đầu nhìn Douma, mặc kệ cơ thể nàng hiện giờ rất bức rức khó chịu, khẽ nói :
"Vậy. . . Ngươi có thể thả ta ra được chứ?"
". . . Được rồi, tạm tha thứ cho chị, um. . . Mau đi đi" Douma khẽ mỉm cười cởi trói cho nàng, Shinobu mệt mỏi che miệng, cảm giác thực muốn ói đang xâm chiếm lấy nàng. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới một nơi nào đó để rửa sạch khoang miệng. Sau một lúc, cảm giác muốn ói đã hết, nàng thở dài nhìn bản thân đang tan biến. Một ý nghĩa khẽ hiện lên trong đầu nàng, khẽ mím môi trầm mặc.
"Mong là lần này có thể trở về tương lai. . ."
~•••••••••••••••••••••••~
"Đây. . . Rốt cuộc là nơi nào a?" Shinobu khẽ mỉm cười thì thầm, chậm rãi quan sát xung quanh. Lại không phải tương lai, là một nơi nào đó xa lạ đối với nàng.
"A, chị là ai vậy ạ?" Thanh âm non nớt của một đứa bé vang lên, Shinobu nhẹ nhàng quay lại thì thấy một cậu bé có mái tóc đen, ở đuôi tóc chuyển màu xanh bạc hà.
"Ân. . . Em là ai?"
"Em là Tokitou Muichirou ạ!"
"Muichirou-Kun!?"
"Chị là ai?"
"Kochou Shinobu"
"Shinobu sao, thật là một cái tên xinh đẹp!!"
"Cảm ơn em, tên em cũng rất đẹp!"
"Nhưng mà chị tại sao lại ở đây ạ?"
"Chỉ là bị lạc thôi"
"Ồ, vậy chị cần đường ra đúng không? Vậy xin chị hãy đi theo em!"
"Ừm! Cảm ơn em!" Shinobu khẽ nghiêng đầu mỉm cười nhẹ nhìn tiểu Muichirou, tiểu Muichirou gương mặt phiến hồng nhìn chằm chằm vào nàng, hắn nhanh chóng xoay người chỉ đường, cố gắng áp chế độ ấm nóng trên gương mặt.
"Này Tokitou-Kun"
"Ân?"
"Em mấy tuổi rồi?"
"Dạ là 11 tuổi ạ"
"Ồ. . . Xem ra em cũng lớn rồi nhỉ?"
"A ân!"
"Vậy ba mẹ, người thân của em đâu?"
"Ba mẹ em đã qua đời rồi. . . Em chỉ còn lại một người anh trai"
"Ồ, chị xin lỗi nhé, chị cứ tưởng ba mẹ em còn sống, xin lỗi vì đã nhắc tới chuyện buồn của em, Tokitou-Kun"
"A, không sao không sao!" Tiểu Muichirou lắc đầu nguầy nguậy, tiểu Muichirou mỉm cười nhẹ nhìn Shinobu. Hắn chầm chậm nói :
"Anh của em tên là Tokitou Yuichirou, ân, là anh em song sinh của em"
"Thì ra là vậy a" Shinobu gật gù, khẽ mỉm cười nhìn Muichirou.
"Mình chưa hề nghe Muichirou-Kun nói về chuyện này, với lại cậu ta cũng không hề nhớ gì về bản thân. Có thể là do. . . Cậu ấy bị mất trí nhớ, nhưng cậu ta đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu ta bị mất trí nhớ?"
"Vậy bây giờ chị tính làm gì? Nhà chị ở nơi nào?'
"Chị. . . Không có nhà!"
"Vậy chị tính ở đâu? Nếu có thể thì chị có thể sống ở nhà em"
"Chị nghĩ là không được đâu, anh trai của em chắc sẽ không cho đâu, dù gì chúng ta chỉ mới gặp nhau"
"Không sao, không sao, anh ấy chắc sẽ đồng ý mà!"
". . ." Shinobu mím môi nhìn tiểu Muichirou, chìm vào trầm tư.
"Đi nào" Tiểu Muichirou cầm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng kéo đi.
Shinobu vẫn tiếp tục trầm tư, nàng bây giờ không thể tiếp thu được một cái tiểu Muichirou dễ thương tốt bụng này, nàng im lặng để tiểu Muichirou kéo đi, khẽ cười nhẹ. Tiểu Muichirou vui vẻ kéo nàng đi, sau khoảng 10 phút đi bộ thì cuối cùng cũng tới nhà của tiểu Muichirou. Tiểu Muichirou nhanh nhẹn đi vào hỏi Yuichirou về việc cho nàng ở cùng. Lúc đầu, tiểu Yuichirou nhíu mày từ chối, thế nhưng lúc sau lại bất đắt dĩ đồng ý, Shinobu chỉ biết cười gượng nhìn cả hai. Tiểu Yuichirou đi lại chỗ nàng, nhíu mày nói :
"Vậy. . . Chị là Kochou Shinobu?" Hắn ngữ khí toàn là lạnh nhạt.
"Ân, chào em, chắc em là Tokitou Yuichirou nhỉ?"
"Ân"
"Rất vui được gặp em" Shinobu mỉm cười híp mắt, nàng đưa tay ra, ý muốn bắt tay với tiểu Yuichirou.
"A. . . Ân, tôi cũng vậy!" Tiểu Yuichirou ngữ khí có chút nhu hòa mà chính hắn cũng không nhận ra điều đó, hắn chậm rãi đưa tay ra, bắt tay nàng. Khoé môi khẽ nhếch lên một độ nhỏ bé, tạo thành một nụ cười nhẹ.
". . ." Họ trông rất thân thiết, mặc dù chỉ mới lần đầu gặp. . .
Tiểu Muichirou khẽ mím môi nhíu mày nhìn cả hai, bàn tay khẽ nắm chặt trong vô thức, trong lòng có hàng ngàn cảm xúc ngổn ngang, tiểu Muichirou khẽ cúi thấp đầu, cố gắng áp chế cảm xúc khó chịu. Cố nặn ra một nụ cười vui vẻ để che đi cảm xúc kì lạ kia, sự khó chịu cứ bám riết lấy hắn, trong lòng hắn bây giờ tựa như lửa đốt, nóng đến khó chịu, bực tức. Hắn thật muốn đi lại kéo cả hai người kia ra xa, tách ra khoảng cách gần gũi kia. Không cho cả hai có một chút không gian gần gũi nào.
"Cảm ơn anh, Yuichirou, vì đã cho chị ấy ở cùng!" Tiểu Muichirou gượng cười nói lớn, ngữ khí có chút chua chua.
"Không có gì!"
::
Tác Giả : Nguyễn Thúy Vy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro