ko tên (truyen ngan )>_<
Tôi có một người bạn trai.Tên anh ấy là Jin. Tôi luôn coi anh như một người bạn cho đến năm ngoái, khi chúng tôi cùng tham gia buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận ra mình đã yêu anh.
Trước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú thật tình yêu của mình. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi thành một đôi.
Đối với tôi, anh là duy nhất. Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ như một trong số các cô gái kia thôi.
"Anh muốn đi xem phim không?" - Tôi hỏi. "Anh không thể". "Tại sao? Anh cần học bài hả?" - Nỗi thất vọng đang làm trái tim tôi quặn lại. "Không... Anh phải đi gặp một người bạn".
Anh luôn như thế. Anh gặp gỡ các cô gái trước mặt tôi, như thể chẳng có gì. Đối với anh, tôi chỉ là một người bạn gái. Từ "yêu" chỉ được nói ra từ miệng tôi. Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ được nghe anh nói "anh yêu em" trước.
Với chúng tôi, chẳng có ngày lễ kỷ niệm nào. Từ ngày đầu tiên anh đã không nói điều gì, rồi cứ thế 100 ngày, 200 ngày... Hàng ngày, trước khi tạm biệt, anh chỉ đưa cho tôi một con búp bê, hàng ngày, chắc chắn thế. Tôi không biết tại sao.
Rồi một ngày...
"Jin, em..." - Tôi ngập ngừng.
- " Sao? Em cứ nói đi..."
- "Em yêu anh"
- "Em... Ừm, thôi cầm lấy con búp bê này và về nhà đi".
Đó là cách anh ấy lờ đi "ba từ" của tôi và đưa cho tôi con búp bê. Rồi anh biến mất. Những con búp bê tôi nhận được từ anh hàng ngày đã đầy ắp căn phòng.
Rồi đến sinh nhật của tôi. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới một bữa tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng chờ anh gọi điện. Nhưng bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen... Anh vẫn không gọi.
Tôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi khoảng 2 giờ sáng, bất chợt anh gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy thật vui và chạy ra ngoài đầy hạnh phúc.
- "Jin!"
- "Đây... Em cầm lấy đi..." - Lại nữa, lại một con búp bê nhỏ.
- "Thế này là thế nào?"
- "Hôm qua anh chưa đưa nó cho em, nên giờ anh đưa. Anh về đây, chào em".
- "Chờ đã! Chờ đã! Anh có biết hôm nay là ngày gì không?"
- "Hôm nay?"
Tôi cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Anh quay người đi tiếp như thể không có gì xảy ra. Rồi tôi hét lên: "Chờ đã!"
- "Em muốn nói gì sao?" - Jin hỏi.
- "Hãy nói với em, nói với em anh yêu em..."
- "Gì cơ?"
- "Hãy nói cho em nghe" - Tôi giữ chặt lấy anh.
Nhưng anh chỉ nói những lời lạnh lùng: "Anh không muốn nói những lời đó một cách quá dễ dàng, nếu em khát khao muốn nghe, hãy tìm người khác".
Rồi anh đi. Đôi chân tôi tê cóng. Tôi quỵ xuống đường. Anh không muốn nói yêu tôi dễ dàng. Có lẽ anh không phải là người phù hợp với tôi...
Một tháng sau...
Tôi đã lấy lại được tinh thần và đi học. Nhưng vết thương lòng tưởng sắp lắng xuống lại bị khơi lên. Tôi nhìn thấy anh trên phố, với cô gái khác. Trên khuôn mặt anh là nụ cười, cái mà anh chưa bao giờ cho tôi thấy, khi anh chạm vào con búp bê...
Tôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào những con búp bê trong phòng. Những giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao anh lại đưa chúng cho tôi?
Những con búp bê đó có lẽ là do những cô gái khác chọn. Cơn tức giận bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.
Chợt điện thoại reo. Đó là anh. Anh nói tôi đi tới bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân mình hãy quên anh ta đi, rằng tất cả rồi sẽ chấm dứt. Và anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một con búp bê lớn.
Jin nói: "Jo, anh nghĩ em đã tức giận, em vẫn đến sao?".
Tôi không thể ngăn mình ghét anh, ghét cái thái độ như không có chuyện gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, anh lại đưa con búp bê ra như vẫn làm.
" Em không cần nó" - Tôi lạnh lùng.
- "Gì cơ? Tại sao?".
Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh và ném xuống đường. "Em không cần con búp bê này, em không cần nó nữa. Em không muốn gặp lại một người như anh!".
Tất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế tuôn ra. Nhưng không như những lần khác, đôi mắt anh run run. "Anh xin lỗi" - Anh nói rất nhỏ. Rồi anh bước ra đường để nhặt con búp bê lên.
- "Anh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó? Ném đi!". Nhưng anh lờ tôi và đi tới chỗ con búp bê. Rồi tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao về phía anh.
"Jin! Tránh ra! Tránh ra mau!" - Tôi hét lên. Nhưng anh không nghe thấy tôi, anh cúi xuống nhặt con búp bê. "Rầm!" - âm thanh thật khủng khiếp.
Đó là cách anh ấy chia xa tôi. Đó là cách anh ấy ra đi mà thậm chí không mở mắt để nói với tôi một lời. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với cảm giác tội lỗi và nỗi buồn thắt ruột vì mất anh.
2 tháng sau...
Khi đã tạm lấy lại cân bằng, tôi bắt đầu để ý đến những con búp bê - món quà duy nhất anh để lại cho tôi kể từ ngày hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi nhớ những ngày bên anh và bắt đầu đếm "một...hai...ba..." lần lượt từng con búp bê.
"... Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm tám mươi lăm... " Ấy là con số kết thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt, rồi bất ngờ...
- "Anh yêu em, anh yêu em!" - Tôi giật mình, đánh rơi con búp bê xuống.
- "Anh yêu em?" - Tôi nhặt con búp bê lên và ấn tay vào bụng nó.
- "Anh yêu em, anh yêu em!" - Không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.
- "Anh yêu em!"
- "Anh yêu em!"
- "Anh yêu em!"
Những lời nói đó cứ phát ra không ngừng. Tại sao trước đây tôi không nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, che chở tôi. Tại sao tôi đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều như thế này!
Tôi nhặt con búp bê ở dưới gầm giường và ấn tay vào bụng nó, đó là con búp bê cuối cùng, con búp bê đã bị rơi xuống đường. Máu của anh thấm lên nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói mà tôi nhớ da diết:
"Jo, em biết hôm nay là ngày gì không? Mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết 486 là gì không? Anh không thể nói anh yêu em, bởi... bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói rằng anh yêu em, mỗi ngày, cho tới khi anh chết. Jo, anh yêu em..."
Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời, tại sao chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó? Anh đã không thể ở bên tôi, nhưng anh đã yêu tôi cho tới phút cuối cùng....
Có những thứ mất đi sẽ ko bao giờ có lại đc,,chỉ là tìm kiếm,,tìm kiếm & mãi là tìm kiếm???...???...????
Có những thứ luôn bên cạnh mình mình ko biết trân trọng, đến khi mất rùi thì ko bao giờ còn hối hận kịp nữa. Cuộc đời là thế. Con người là thế............!~
________________________________
Chỉ vì tớ là .....con gái >
Nà ná ná na nà nà nà ná na ná na nà ........na nà...". Tít !! Tiếng chuông đồng hồ báo thức im bặc. Mới 4h sáng, Vy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cơn mưa dai dẳng từ tối hôm qua vẫn chưa chịu ngưng.
Cầm lấy chiếc điện thoai màu hồng có gắn một con mèo cũng màu hồng- Vy thik màu hồng. Hơn 10 tin nhắn của Phương- thằng bạn thân duy nhất của nó...."..đừng giận nữa..", "..một chầu kem Fland nha..", "..vậy một DVD hồ quỳnh hương được chứ?"..v..v.. Đóng điện thoại đánh cạch. Vy với lấy cai' laptop va' truy cập vao' blog. Nó định trút giận đây mà.
"Meo...meo...meo...".Lại hắn .." zậy rồi àh, có onl hok?"- Chik tik, thân cho lắm vào nên đến hành động suy nghĩ cũng.....
Với thái độ lạnh lùng, nó đăng nhập ..., email của Phương dày đặc nhưng nó vẫn hok thèm liếc đến dù là nửa chữ. Con gái là chúa giận dai- Vy là con gái. Nó vẫn còn tức chuyện thằng bạn thân của nó- Phương cho nó leo cây suốt 2 tiếng đồng hồ chỉ vì cái Nhi bị điểm thấp môn Lý.....
Thằng bạn trời đánh đáng nhẽ phải phone cho nó một tiếng, thế mà lại quên bẵng một cách rất ư là hok chịu được....
Sáng Chủ nhật buồn tẻ, mưa tầm tả chẳng có việc gì để làm, Vy ngồi vẩn vơ nghĩ ngợi ..."Meo...meo..." ...."này ra mở cửa đi chứ, ướt hik rùi....!!". Vẫn cái kỉu lạnh lùng như con gái, Vy bước xuống cầu thang, ra mở cửa..
He he...- đó là câu đầu tiên mà nó nghe được của Phương từ chiều hôm qua tới h.
Làm gì đến đây? - Vy chưng hửng
Xin hỏi, đây có phải nhà cô giáo Vy dạy Anh văn , có học trò đến tìm cô...
Cô giáo gì nữa, chẳng phải cậu đã có cô giáo Nhi rồi sao? Cô giáo tốt thế còn gì?!!!
Hơ!! Thế bộ cô Vy vẫn còn giận giỗi tên học trò vô tình lỡ hẹn hay sao?
Hứ!!
Lôi từ trong cặp ra quyễn " Hoa hồng xứ khác" của Nguyễn Nhật Ánh, dâng hai tay lên trước mặt Vy và với một bộ mặt đầy vẻ sám hối cùng giọng nói thiết tha " Hix! Hi vọng cô soi xét tấm lòng của tên học trò lầm lỡ này... hix hix"...Đến lúc này thì Vy hok thể nhịn được nữa trước bộ mặt hắc ám của tên bạn. Nó sung sướng nhảy cẫng lên ôm lấy quyển sách mà nó đã phải tốn rất nhiều công sức vẫn hok tìm được. Và hok bik chừng nó sẽ nhảy tưng tưng theo điệu "pop balas" sôi động mà quên mất rằng mình vẫn còn đang giận thằng nhóc mà suýt chút nữa nó đã ôm chầm luôn cả.
Thật ra thì Vy cúng chẳng muốn giận gì Phương vì nó bik mỗi lần nhìn thấy nhỏ Nhi, Phương cứ như người mất hồn, hỏi hok trả lời nhéo cũng chẳng có phản ứng. Chỉ đơn giản, nó cảm thấy buồn khi chỉ đứng ở vị trí thứ 2 trong làng thằng bạn thân, mặc dù trong lòng nó Phương luôn ở vị trí số 1. Và nó bikcó một ngày một ai đó sẽ giữ vị trí số 1 thay cho Phương giống như nó lúc này mặc dù nó hok bik là ai và đến lúc nào!!!!!
_________________________
Anh có biết đêm lạnh ra sao không?
======
Như cắn bút. Trước mặt Như là cả xấp bài tập cho kỳ thi cuối năm gần đến. Nhưng ánh mắt nó cứ vướng vào ánh đèn ngoài cửa sổ. Ánh đèn phát ra từ dưới đường của cái chung cư cũ cả gia đình nó đang sinh sống. Hôm nay không như những ngày của hôm trước. Cây đèn sáng mãi chứ không sáng, tắt rồi-sáng-và tắt - cái hành động mà mấy hôm đầu bắt đầu ngồi học bài giữa đêm làm Như bực mình, đến độ muốn chạy xuống chữi té tát vào thằng con trai ngồi cạnh cây đèn trong sân chung cư. Nhưng nó chỉ tắt, sáng, tắt rồi sáng bỏ mặc sự chờ đợi thêm một lần tắt và sáng nữa của cô bé để có cớ mắng nhiếc một người xa lạ.
Và rồi cũng thành quen, cứ đến 12: 30am nó lại ngồi vào bàn để được thấy... đèn tắt và sáng. Noí chính xác, cũng để nó nhìn lén qua cửa sổ một chàng trai ngồi cạnh cây đèn, trên chiếc Vespa màu hồng nhạt.
Mới đầu, nó tò mò lắm. Anh đến một cách đều đặn và hiền lành. Cứ đúng 12: 30am, ngồi 30 phút và rồ gaz chạy thẳng ra cổng, rẽ phải. Lúc anh đến, hành động đầu tiên là bật và tắt đèn. Anh không nhìn lên chung cư mà chỉ ngồi trên chiếc xe với khuôn mặt buồn cứ hướng về phiá xa xăm. Cứ như thế... 1 ngày... 2 ngày... và cả tuần nó đều thấy anh như thế. Nhưng tuyệt nhiên ... chỉ như thế. Không ai xuống ngồi cạnh anh. Anh cũng không ném đá lên chung cư như Romeo đã làm. Chỉ anh, chỉ Vespa và tắt-sáng-tắt-rồi sáng!
Đôi lúc nó tò mò, Juliet của anh Vespa hồng này là ai. Con Bư tầng trên? Linh điệu? Hay là Hương Nguyên? Cũng có lý... Hương Nguyên là đưá xinh nhất chung cư này mà nó biết. Phải xinh mới si tình được như thế. Chứ anh Vespa hồng mà si tình với con Bư lầu trên thì nó có cơ hội cưa được hoàng tử William với tỷ lệ cá cược 1 ăn 1 chứ không phải 1 ăn mấy trăm như Britney và Paris Hilton.
Mà sao hôm nay anh không đến? Không phải hôm nay mà là hai ngày rồi mới đúng. Bỏ cuộc rồi ư?
---
Bỏ mặc những suy nghĩ qua một bên, Như cắm đầu vào mười bài toán trên bàn. Rồi bỗng ánh đèn ngoài cửa sổ chớp tắt lấy đi sự tập trung nãy giờ của nó. Liếc ra ngoài cửa sổ. Anh và Vespa màu hồng xuất hiện cạnh cây đèn như chưa bao giờ vắng mặt.
Vẫn tất cả. Từ ánh mắt, phong cách mặc đồ, cái cách ngồi im lìm... dường chưa bao giờ thay đổi.
Nó bỗng đỏ mặt khi phát hiện mình nhìn anh - một người xa lạ bằng cách chăm chú thái quá. Nhưng anh thật khác so với moị người, chẳng như lũ con trai lười biếng và ngu ngốc ở lớp, chẳng như lão anh hai lạnh lùng cả ngày noí được vài tiếng kế phòng... ANH NHÌN LÊN NÓ - nó như giật bắn người. Như có dòng điện chạy tùm lum trong người. Cảm giác tim đập thình thịch trong *****g ngực như muốn nhảy ra.
Thế mà... nó vẫn len lén nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, về phiá cây đèn đã từng chớp-tắt cách đây không lâu. Anh không còn nhìn lên mà lại nhìn về phiá trước. Không, không đúng... Tuy nó không nhìn được mắt anh rõ nhưng nó có cảm giác anh đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm lắm. Và chắc chắn, nó không hiện hữu ở phiá hàng rào trước mắt anh.
Bất giác, nó muốn một điều dại dột và làm ngay tức khách.
Ừ, anh giờ cách nó chỉ vài bước chân. "Làm gì vậy Như? Con Nguyên mà thấy thì chết..." - nhủ lòng nhưng bản thân thì không giữ được hai cái chân, 18 năm mà nó vẫn chẳng dạy được đôi chân làm theo ý mình.
Anh nhìn nó, hoàn toàn không có một vẻ ngạc nhiên nào.
Nó nhìn anh, ngạc nhiên hoàn toàn. Ánh mắt anh, cả khuôn mặt nữa. Tất cả hoàn toàn khác với góc nhìn xa, phiá trên - từ cửa sổ phòng.
*im lặng*
*im lặng*
*nó quay lưng* xấu hổ, chẳng biết bản thân đang làm trò gì. Nó quay đi, bước vội vã như trốn tránh anh, dù chẳng biết anh là ai... dù chẳng biết tí gì về anh. Có đủ xấu để nó trốn chạy như thế không?
- Em sợ anh bắt cóc à?
Nó xoay người lại, bất ngờ một tí với giọng noí của anh. Lần thứ 2 bất ngờ và lần thứ 3 cảm giác anh hoàn toàn khác xa tụi con trai xung quanh nó.
- Không - nó gật đầu đáp, mắt tìm xuống chân.
- Không thế sao lại chạy? - Anh cười. Lần thứ 3 và lần thứ 4 cho bất ngờ và khác biệt.
- ... À... ừm...
- Anh chỉ giỡn thôi. Không cần trả lời đâu.
*lại im lặng*
- Em sống ở căn hộ trên kia à? - Anh chỉ tay về phiá cửa sổ phòng nó.
- Ừm - nó gật đầu - em sống ở đấy. Sao anh biết?
- Em nhìn dư nhiều để anh phát hiện ra.
- Em... em...
- Không sao đâu. Anh đâu có ý gì. Anh xin lỗi nếu làm em ngại.
- Đâu. Không. Em nào có ngại gì chứ - nó lắc đầu - Nhưng... ừm. Em hoỉ anh một câu được không?
- Em cứ hỏi. Không sao.
- Nhưng nó có quá tò mò đối với hai người chẳng quen không?
- Vậy thì ta làm quen trước là được chứ gì - anh cười, ngừng một lúc - anh tên Quân, Hà Chí Quân. 20 tuổi. Còn em? Có quá tò mò để được biết không?
- Em tên Huỳnh Như, Trần Huỳnh Như. 18 tuổi - nó dừng lại khi thấy mắt anh đưa ra sự bất ngờ - có sao hả anh?
- Không... à không. Tên em giống giống một người bạn cũ của anh thôi. À, mà nó có phải là câu em đã muốn biết không?
- Ơ... không. - nó lắc đầu như bông vụ dù biết anh đang giỡn với mình - em muốn hoỉ rằng... ừ. Tại sao anh lại ở đây mỗi tối và tắt đèn 2 lần?
- Em đếm luôn à? Giống giám thị trường anh quá. Điểm danh nữa chứ - anh lại đuà và bất giác ngừng lại khi thấy vẻ mặt nó không hài lòng nhiều cho lắm - Ok ok. Không đuà nữa. Anh không chờ ai cả, chỉ ngồi thôi...
- Còn đèn?
- Để dụ em nhìn
*mặt nó nghệch ra*
- Đuà lần 2 haha...
Nó bắt đầu buồn cười. Và hai đưá bắt đầu cười. Đủ nhiều để bắt đầu một sự quen biết.
Sau ngày đó, nó vẫn xuống sân lúc 12: 30am. Đôi lúc, nó cũng có thắc mắc anh đến chờ ai? Chờ cái gì? Vì nếu là Hương Nguyên thì anh không thể naò chịu ngồi cùng với nó được. Nữa tiếng một mình trong bóng đêm mỗi ngaỳ đâu đủ làm người ta mất trí. Nhưng rồi nó cũng để những tò mò sang một bên bằng mỗi cuộc chuyện trò với anh.
Thỉnh thoảng, anh cũng đèo nó một vòng Sài gòn. Nhờ anh mà nó biết một Sài gòn khác vào ban đêm: yên tĩnh và lạnh lẽo. Anh chạy chậm mà gió rét đến tê cả da. Chưa bao giờ nó biết phiá đêm của một ban ngaỳ nóng bức đến chết người là những cơn gió lạnh rét đến buốt!
Nó để ý rằng, không bao giờ anh đi trước 1:00am như chẳng bao giờ anh đi trễ hơn 12: 30am. Mười sáu ngày nay, chưa bao giờ anh vắng mặt buổi nào giống như lần anh đã không có ở cạnh cây đèn này 2 ngày sau 1 tuần đầu tiên. Và mỗi lần gặp, nhịp độ tim của nó nhích lên từng chút, từng chút vì anh.
*Từng chút đủ để biết, đủ để nhớ, và đủ để trông.*
Ừm. Từng chút đủ để phát hiện mình đã yêu anh. Đủ để cảm giác sự đẹp đẽ của tình yêu. Đủ để thấy được cái đau đớn của thích một người mà mình không có cơ hội cho sự bày tỏ.
Làm sao noí cho anh biết được khi những từng chút ấy quá mong manh, quá hời hợt. Rồi sẽ bị từ chối. Nó đủ lý trí để nhận ra điều đó.
Vài lúc nó cảm giác những lần nửa tiếng ngồi cạnh anh cười đuà như những lần ăn kem trước cổng trường. Mới đầu là cho ít sữa lên mặt kem, càng ngày càng nhiều, càng nhiều... ngọt ngào, càng ngọt ngào và ngọt ngào hơn từng ngày khiến ta muốn ăn nhiều nữa, nhanh nữa. Và đau buốt vì cái lạnh của kem.
Nó thích ăn kem vì nó thích sự ngọt ngào của sữa. Nhưng nó không thích cảm giác lạnh tê răng ấy. "Có kem naò không lạnh mà vẫn ngọt không?" - nó nhìn anh hoỉ. "Có tình yêu nào không có đau đớn mà vẫn nồng cháy không?" - anh để mắt vào không trung như đang hoỉ chính mình chứ không phải trả lời cho nó. "Hả?" - nó tròn mắt. "Không, anh noí cái đó không phải là kem mà là sữa đó em." - anh nhìn nó cười. "Nhưng em lại không thích sữa..." - nó làu bàu một mình nhưng anh vẫn nghe thấy. "Anh cũng vậy!" - anh nháy mắt.
===
Nó cầm hai lon coca xuống sân, khó nhọc dụ mẹ đi ngủ vì bà vẫn thức chờ anh hai đi chơi gì đấy chưa về. 12:25am. Chắc anh gần đến.
Nhưng rốt cục thì anh đã không.
5 phút để đúng giờ trôi qua. 30 phút nữa. 1 tiếng nữa. Vẫn chỉ nó một mình và hai lon nước ngọt. Nó đã đóng vai anh tắt mở đèn nãy giờ cả chục lần mà vẫn vậy. Moị thứ im ắng một cách đơn độc, đầy lặng lẽ đến độ nghe được cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đeo tay đang ì ạch chạy.
Bây giờ nó mới biết được cảm giác những lần anh ngồi đây trước khi có nó. Lạnh cắt da thịt tuy nhiên... noí sao nhỉ? Những lúc có anh, đêm vẫn như thế này thậm chí là hơn nhiều nhưng đó chỉ là ở ngoaì vì gió mà thôi.
Còn bây giờ, những cơn lạnh trong lòng còn gấp bội lần gió. Rét căm cả người...
Nó lại đứng lên tắt rồi mở đèn, để biết đâu vài cơn gió giật mình thức giất mà thổi anh đến trong đêm thì sao. Ừ, mà chẳng biết anh mong ai đến khi ngồi một mình ở đây, tắt-mở-tắt-và mở cây đèn này...?
*Đi lên, vào phòng và nằm khóc vô thức trong chăn*
"Ước gì mình là người anh mong gió đem đến trong đêm..." - lảm nhảm và thiếp vào giất ngủ sâu không mộng mị...
---
Tắt-mở-tắt và mở. Nó quay phắt ra nhìn về cửa sổ. Anh đến ngoaì kia? Đưa ánh mắt ra ngoaì, về phiá cây đèn. Đúng là anh.
Nó chạy ào xuống cạnh anh. Đứng trước mặt anh. Ý định hỏi lý do vắng mặt hôm qua của anh đã biến thoắn đi mất khi nó nhìn vào mắt anh. Đỏ hoe... tại sao, tại sao chứ... hay là...
- Anh vưà khóc à?
- Không. Anh không khóc - anh nhìn vào mắt nó, đích thực mắt anh đỏ và ươn ướt mi kia kià - khi nãy chạy ngoài đường bụi rơi vào mắt thôi - anh tiếp.
- Anh đừng giấu em. Em thấy được mà. Có chuyện gì thì chia sẽ với em, không sao đâu!
Anh nhìn nó. Nhìn nó lâu lắm. Tim nó đập, nhích dần, nhích dần, đến lúc nó cảm giác dường như chỉ 1 lần tăng nhịp nữa là có thể vỡ tung. Nó bắt đầu nhìn anh. Có cảm giác anh đang muốn ôm chầm nó, mắt anh không còn giữ vững những giọt lệ bất chợt tuông ra nữa.
Và... nó bước đến ôm anh chặt vào mình. Nó khóc. Khóc vì mình không đủ lý do để tâm sự với anh, để an ủi anh. Khóc vì nó biết anh đang khóc không phải cho nó. Khóc vì khoảng thời gian giữa anh và nó quá bé, quá ít để noí nó yêu anh, để làm thứ mà bạn gái có thể làm khi bạn trai mình khóc. Không phải cười khẩy, không phải an ủi,... mà là lặng yên ngắm nhìn.
- Em yêu ... anh - bất giác môi nó tự thốt ra.
Anh đẩy vòng tay nó ra và bắt đầu nhìn nó qua những giọt nước mắt còn sót lại.
- Em... em thật sự yêu anh. Em biết là hời hợt quá để thú nhận điều này. Nhưng... - nó lúng túng.
- Không - Anh lắc đầu - không phải vì nó, không phải vì em, mà là do anh. Do anh thôi em à - những giọt nước mắt bắt đầu rơi tiếp tục
- Vì anh và vì cả người anh đợi mỗi tối vào giờ naỳ nữa phải không anh?
- Không. Chỉ vì anh thôi. Chỉ vì anh thôi!!!!!
- Anh noí dối
- Xem như là anh noí dối đi, nếu nó làm em ngừng yêu anh...
- Nếu không có người đó anh sẽ yêu em chứ?
- ... - anh im lặng - nếu không có người đó anh sẽ vẫn không yêu em...
Nó sững ra, nhìn anh như thể muốn noí rằng nó đang cố gắng để hiểu sai câu hỏi. Nhưng không được. Anh vưà noí đủ rõ ràng để nó hiểu hết những gì anh muốn cho nó biết...
- Dừng yêu anh đi. Phiá trước em còn nhiều điều lắm. Anh biết em cũng chỉ mới nhận ra em yêu anh nên em hãy dừng lại trước khi tiến thêm một bước nào nữa. Anh không thể yêu em, anh cũng không muốn yêu em... - anh ngập ngừng - ... tốt nhất là bắt đầu từ ngày mai, em cứ ở trên khung cửa sổ ấy thôi...
- ...
- Anh nghĩ nó đủ xa để em không thể yêu anh! - anh nhếch môi cười và leo lên xe đi. Mắt anh vẫn đang rớt những giọt nước. Mắt nó cũng vậy, mằn mặn.
- Anh có biết đêm lạnh ra sao không?.... - nó thì thầm với chính mình.
---
Sau ngày hôm ấy. Nó nhốt mình trong phòng. Mặc kệ mẹ và thằng anh hai kêu réo, khuyên răn, chữi bới... cỡ nào. Nó cũng vậy. Chẳng lẽ yêu luôn làm người ta đau sao? Thế sao ai cũng cười hạnh phúc khi yêu vậy... phải chăng họ đang tự lưà dối chính mình...
- Em yêu thằng con trai tắt mở đèn dưới nhà mỗi đêm hả Như? - anh hai hoỉ mà như hét vào mặt nó.
- Ai cơ... không...
- Vậy là yêu - anh hai lẩm bẩm rồi tự đóng cửa phòng nó mà bước ra.
- Đồ điên. Ai cho nhìn lén mình - nó cũng lào bào rồi kéo chăn trùm qua mặt, nhắm mắt.
---
Moị ngày như moị ngày. Anh vẫn ngồi bên cây đèn từ 12 giờ rưỡi đến 1 giờ. Nó nhìn lén anh qua ô cửa sổ cạnh bàn học để đôi lúc tự biết mình thất bại khi anh nhìn lên và cười với nó. Cứ mỗi lần như thế, tim nó đau đến nhói và nước mắt bật ra tự lúc nào.
Vì ai? Vì ai mà anh làm thế chứ?
Nó nhớ đến câu noí đuà lần đầu gặp anh:" Để dụ em nhìn." - đủ giả dối để biết rằng không thể...
Chính xác là 3 ngaỳ sau đó. Lúc nó vưà liếc mắt ra cửa sổ khi cây đèn ấy lại tắt-mở-tắt và mở. ANH VẪY TAY BẢO NÓ XUỐNG. Nó như không tin vào mắt mình. Nhìn lại một lần nữa. Thực đúng là anh đang vẫy tay và nhìn nó. Nó chạy ào xuống sân như lần đầu tiên. Và cũng như lần ấy, như không có một sự thay đổi, anh đang trước mặt nó.
- Đi với anh một chút nhé?
- Đi đâu cơ?
- Vòng vòng như lúc trước. Đi ăn và... hẹn hò.
- Hẹn hò vào mười hai giờ rưỡi sáng hả? - bất ngờ nhưng nó cười trước thái độ lúng túng của anh.
- Luật Việt Nam và cả Thế giới cũng chẳng có cấm người ta hẹn hò vào giờ naỳ bao giờ - anh nhún vai và cười.
Nó gật đầu và trèo lên ngồi sau xe anh.
Hai đưá chạy tứ tung cả lên. Gió vẫn rét như lần đầu nó ngồi lên xe anh, nhưng không bằng lần nó ngồi đợi anh một mình giữa đêm. Làm sao bằng được vì anh đã ngồi trước che cho nó cả rồi, vì tay nó đang ôm anh chặt-thật-chặt từ phiá sau.
Nó phát hiện anh háo ăn quá. Trông cái bộ dạng anh giành ăn cá viên chiên nó không nhịn cười được.
Nó phát hiện anh ấm quá. Có lẽ vì thế anh không cảm giác lạnh khi ngồi một mình trong đêm ư?
Nó phát hiện nụ cười anh thật...giả. Cười như nhỉ là nhếch mép lên và nheo mắt lại mà thôi.
Và nó phát hiện vị ngọt ngào của nụ hôn. Nó đã vơí tới để đặt chiếc hôn vào môi anh. Ừ, ngọt lịm.
Lúc về đến chung cư. Nó còn phát hiện chữ anh thật đẹp khi đưa nó một phong thư. Ở ngoaì bià thư ấy có để tên anh - Hà Chí Quân. Anh đưa cho nó và mĩm cười dặn sáng mai thức dậy rồi hãy đọc. Rồi nó mĩm cười chào anh. Anh leo lên xe rồi với tay tắt-mở-tắt-mở đèn.
- Hôm nay anh đã làm 2 lần như thế rồi đấy!
- Ừ, vì có lẽ đây là lần cuối anh làm điều này.
- Ý anh là...
- Mọi chuyện anh noí rõ trong thư hết rồi. Nhưng em phải hưá là không được xem bây giờ nha.
- Ừ... - nó gật đầu - em hưá.
Anh rồ gaz đi. Cả khoảng sân yên lặng và lạnh lẽo lại bình thường...
Nó muốn xé lá thư ra từ lúc bước vào phòng. Nhưng nó nghĩ lời hưá của anh nên dừng lại. Trèo lại lên giường và nhắm mắt, lần này nó không khóc mà là mĩm cười. Chưa bao giờ nó cảm giác kem chỉ ngọt mà không lạnh tê răng như bây giờ. Nó yêu kem không lạnh và nó yêu cả anh...
---
Mẹ nó lay nó dậy. Lay mạnh đến độ nó cảm giác đau. Mở mắt ra. Bà đang khóc. Bà hỏi nhiều thứ, những thứ nó hoàn toàn không biết, không hiểu. Nó chỉ nghe "công an","thay đồ" và "đi ngay". Và chỉ vài mươi phút sau nó có mặt ở đồn công an quận.
Chú công an hoỉ nó về anh. Hỏi nó nhiều thứ: quan hệ với anh ra sao, có gây nhau không, sáng hôm nay đã đi đâu... vân vân và vân vân. Để khi nó hoỉ lại, chỉ một câu tưởng chừng như đơn giản:" Anh Quân đâu rồi chú?".
Chú ấy nhìn nó, nhìn bằng ánh mắt anh đã nhìn. Không trả lời mà đưa về nó một tấm ảnh.
Một chàng trai ngồi dựa vào ghế, trên cổ tay trái là một rạch ngang qua động mạch. Ừ, đầy máu!
Chỉ đủ để hiểu những gì đang xãy ra. Nó ngất đi dù không leo lên giường, không tự động nhắm mắt mà chỉ vaì giọt nước mắt rơi ra từ khoé mi.
Lúc tỉnh dậy. Nó đang nằm trên giường mình. Trong phòng mình. Mẹ đã đi làm để anh hai ở nhà chăm sóc nó. Khi nó mở mắt ra là Nhân - anh hai nó chạy ngay về phòng. Đúng là khác, nếu là anh - anh sẽ làm nhiều hơn cái chăm sóc mà thằng anh nó đang làm.
Nhưng... nó nhớ rằng... anh đã chết...
Cố nghĩ là một giấc mơ. Không, không phải. Ngay cả mơ nó cũng không mơ được như thế. Tại sao? Vì sao anh... vì sao hả Quân. Anh ra đi ai là người bật và tắt đèn cho em ngồi vào bàn học đây? Anh ra đi ai là người noí cho em anh có thấy đêm lạnh như em đã thấy không?
Bức thư hôm qua vẫn còn nằm trên bàn, cạnh cửa sổ. Cũng đang trông ngóng anh như nó hả thư?
Bức thư đã bị bóc.
Nó đứng người. Đạp tung cánh cửa phòng anh hai, chạy vào.
- ANH ĐÃ ĐỌC LÉN THƯ CỦA EM ĐÚNG KHÔNG???? - nó hét to một cách giận dữ.
Anh hai không buồn để nhìn... 1 giây, 2 giây ... Nó nhận ra anh hai đang khóc. Nó nhận thấy mắt anh hai như mắt của Quân hôm trước. Nó nhận ra rằng có một điều gì đó...
Bức thư noí rằng:
Anh chết đi vì bản thân không còn đủ mạnh để chịu đựng những cơn lạnh từ phiá ngoài và trong.
Anh chết đi vì anh không thể trả cho em yêu thương đủ nhiều để thoả mãn.
Anh chết đi vì anh cho thể cho người anh yêu đủ yêu thương để cảm nhận.
Và anh chết đi vì anh không phải là một thằng đàn ông. Vì sự giải thoát cho chính bản thân chứ không vì một ai khác.
Quên anh đi như quên những con gió lạnh trong đêm...
P/s Cho 2 câu hoỉ của ngày đầu tiên, 2 câu hoỉ đủ nhiều để dối em tất cả. Anh bật tắt đèn là để làm chú ý, nhưng không phải em mà là anh em - Trần Huỳnh Nhân.
Nó buông bức thư xuống. Nhìn anh hai đang chơi cùng nước mắt. Anh hai ngước lên nhìn vào mắt nó.
- Anh cứ nghĩ để Quân yêu em là tốt cho cả ba chúng ta...
- Anh có biết đêm lạnh ra sao không? - nó nhìn anh hai - khi anh biết đêm lạnh ra sao. Anh sẽ hiểu Quân thậm chí không nên noí chuyện chứ đừng noí yêu em.
- ...
- Không phải lỗi của anh đâu. Anh đừng như thế.
- Lỗi của anh, lỗi của anh... Anh mới là người không nên trò chuyện với Quân, không nên để Quân yêu anh...
- Không đâu... chỉ vì kem quá ngọt và kem quá lạnh. Thế thôi...
"Đừng nên tắt-bật đèn. Đừng nên noí chuyện với một người lạ. Đừng nên yêu một người đàn ông quá hoàn hảo. Và nên biết cách chịu lạnh trước khi ăn kem!"
__________________________
chuyện tình hok khóc hok đc
Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....
- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu
Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.
Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......
Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau
Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....
Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..
Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà
Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng
Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm
1h23
- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi
1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:
- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em
Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ
11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.
Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc
Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!
11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...
Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
cho ý kiến nha mấy pạn!
________________
Có khi phải quen dần với điều đó
Đứa bé đứng đó, miệng vẫn gào , nhưng ko thành lời, nước mắt cứ chảy dọc đôi má của bé, ánh mắt nó đang hướng về mẹ nó, người đang trên chiếc xe vội vàng lăn bánh, nó cố chạy , cố bước tới chỗ mẹ nó, nhưng dường như đôi chân của nó chỉ dặm một chỗ, quàng qua vai nó, đôi tay ra sức, nó nhìn lên, trên khuôn mặt ông chú của nó cũng ko giấu nổi sự xúc động, nó cố cất những âm thanh, âm thanh thành lời nhưng ko có nghĩa , nó đang muốn thoát khỏi vòng tay của chú nó, nó nài nỉ bằng một vẻ đau thương , ông chú vẫn giữ chặt, hiểu, nhưng ko thể làm khác hơn. Chiếc xe đã lăn một đoạn khá xa, đứa bé gào trong tiếng động cơ xe vang, không ai biết nó đang gọi gì, vì như những ai ở cùng tuổi nó đã có thể gọi tiếng bố, tiếng mẹ rõ hơn , thắm thiết hơn ai đó có thể chưa trải qua. Nhưng nó bất lực, vì từ lúc chào đời , mẹ nó đã luôn bên nó, suốt bốn năm . Nếu một dứa bé khác như nó , khi đói phải gọi mẹ bú, khi muốn tè phải goi mẹ trông , muốn bồng thì gọi mẹ bế , điều đó là bình thường với những đứa trẻ khác thì lại khác biệt thật sự với nó,, mẹ nó chăm chút từng li từng tí, từ cái bình sữa liên tục trên tay chờ con đói, đến chăm chút cái quần ướt đẫm mùi hôi, nó chưa từng phải cất tiếng, cũng chưa từng phải bực khóc , để rồi hôm nay, những cái mà nó chưa từng biết , chưa từng trải qua, chỉ trong phút chốc đã đến hết với nó, nó khóc như chưa từng được khóc, hai dòng nước mắt ướt đẫm một cái áo, giờ thì nó cần biết mình gọi mẹ đến chừng nào.Nó gục xuống, xuôi theo dòng tay của ông chú, nhìn về phía xa giờ chỉ còn ánh hoàng hôn cùng những đàn chim đang tìm về tổ , bóng của mẹ nó đã khuất cùng với con đường rộn ràng như lúc nào giờ trở nên vắng lặng , cảnh vật xung quanh im bặt, không còn gì, kê cả tiếng khóc của thằng bé.Nó về sống với chú thím nó, đáng nhẽ ngừoi thím nó trông chừng nó, nhưng vì vai trò một phó giám đốc công ty quá lớn nên công viêc trông nom nó được giao lại cho ông chú.. Nó đã đủ lớn và cũng đủ hiểu sau lần xa mẹ nó, nó cũng ngoan hơn và biết chuyện của một đứa nhóc gần chập chững , ông chú cũng đỡ vất vả hơn trong sinh hoạt hàng ngày của nó..Nó trở nên trầm lặng, ko lầm lì nhưng ít nói hẳn, và mỗi đêm trong cơn mơ nó cũng mơ thấy cảnh xa mẹ nó, rồi chợt gào khóc trên chiếc gường ông chú nó , ông chú cố vỗ về nó, ôm ấp để nó ko thấy là xa cái hơi ấm mà hằng ngày nó nhận được từ mẹ nó . Ông chú càng thương nó hơn, chiều chuộng mọi thứ, sắm sửa theo yêu cầu của một cậu học sinh cấp 3 như nó, nó đã lớn, đã hiểu chuyện, đã ko còn phải khóc lên chỉ vì không biết mẹ mình ở đâu khi nó gọi, nó cần, thời gian đã làm nó nguôi đi nỗi nhớ, bao nhiêu năm qua nó cũng chưa nhắc mẹ nó với ông chú, bà thím hay bất cứ ai muốn có sự nhận biết về một người mẹ mà như ai khác, đã rất tự hào về sự chăm lo từ khi ra nhà đến khi bước vào sau giờ tan học mết nhọc. Nó thiếu nhưng nó không mong, nó không muốn gò bó để rồi quay sang trách móc về một sư ruồng bỏ tàn nhẫn mà nó nếm trải....................................Đến bây giờ, cũng ko ai, ngay cả nó cũng không biết vì sao mẹ nó lại bỏ nó mà đi.....Nó chưa hề và dù có nó cũng cố xua tan đi cái ý nghĩ là hỏi ông chú nó.......Nó đã quen dần với điều đó......sự thiếu vắng mẹ......
______________
Lời hứa cao cả của đôi tình nhân 17 tuổi
Câu truyện dành cho các bạn tuổi teen đang yêu biết trân trọng Tình yêu mình đang có
Cả hai đang ở độ tuổi 17. Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo. Trong một chớp mắt, hai trái tim non trẻ rộn lên một niềm xúc động sâu sắc. Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm bi ai. Kể từ hôm đó họ không còn cô đơn nữa.
Đến một ngày, cả hai được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị được nữa. Trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau một buổi tối, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa mỗi tuần sẽ viết cho nhau hai lá thư để chúc phúc và động viên nhau. Rồi hôm sau họ chia tay nhau.
Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô gái ngày càng yếu ớt. Một hôm cô gái cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép đôi bờ mi, miệng thoáng mỉm cười mãn nguyện. Bà mẹ cuống cuồng gọi con, nhưng cô gái đã ra đi. Bà gỡ lá thư trong tay cô ra và đọc: " .......khi số phận đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em luôn có anh và mọi người quan tâm đến em. Anh đang khoẻ dần lên, anh sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn".
Hôm sau, bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thư đều do con gái bà viết, bỏ sẵn vào phong bì, dán tem đàng hoàng. Phía trên tập thư là mẩu giấy cô con gái viết cho bà mẹ: "Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại. Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được lời hứa ấy. Con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh ấy vượt lên trên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp. Con gái của mẹ".
Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Bà nhìn thấy trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức sống được viền dải băng đen. Bà vô cùng ngạc nhiên khi biết chàng trai đã ra đi cách đây một tháng.
Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: "Con trai tôi đã mất cách đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá. Nó bảo cô gái ấy cũng đang trông mong chờ đợi sự cổ vũ động viên của nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết cô gái ấy có nhận được không..."
Bà mẹ của cô gái lao đến ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai và khóc không thành tiếng. Khi hai bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau một lá thư mà con họ đã để lại. Họ bảo làm như thế để "Vì một ước nguyện cao cả......"
______________
14 tuổi-tôi là đàn bà
nó xinh,nó được tiếng là đứa thông minh lanh lợi, nó mang vẻ bề ngoài là một công chúa,nó có một người cha cưng yêu hết lòng,nó có một người mẹ chiều chuộn hết mực...nói chung nhìn bề ngoài nó có rất nhiều thứ khiến người khác phải ước mơ.
một người bảo rằng nó thật hạnh phúc,hạnh phúc vì nó xinh vì nó thông minh vì nó không làm mà vẫn có tiền xài.umh nó hạnh phúc lắm,hạnh phúc thật sao?
có hạnh phúc không nhỉ?nó tự hỏi và tự an ủi mình bằng một cái gật đầu.thế nhưng sao bờ môi nó mặn đắng,nó khóc sao khóc vì hạnh phúc ah?
tất cả những gì bây giờ nó có đều là một sự đánh đổi.nó già đời nên được người ta khen nhiều lắm nhưng người ta có biết nó đã đánh đổi sự ngây thơ,đánh đổi cả tuổi thơ của mình để nhận được cái vẻ già dặn đó không?
có lẽ sinh ra nó là sai lầm của ba mẹ nó và sống tới giờ này là sai lầm của chính nó,nhưng đôi lúc nó cũng tự hào vì không biết tại sao nó có thể vượt qua tất cả để sống tới giờ này chứ.tuổi thơ của nó là một màu đen,một màu đen mà nó không bao giờ muốn nhớ
người ta bảo hậu quả mà nó nhận được bây giờ là do ba mẹ nó gây ra,vậy nó sinh ra là để trả nợ cho ba mẹ nó sao?
thời còn trẻ ba nó rất giàu,vì là nhà báo mà.thế nên ba nó ăn chơi xa xỉ và không biết là đã hại đời bao nhiêu cô gái.khi 50 tuổi ba nó gặp được mẹ nó khi ấy mẹ nó đang có chồng và làm công an nhưng mẹ đã bỏ việc và bỏ cả...chồng để lấy ba đơn giản vì ba ...giàu.cuộc hôn nhân dựa trên tiền bạc sẽ ko lâu bền vì vậy mà ngay sau khi sinh nó ra được vài tuổi ba mẹ nó bỏ nhau.mẹ nó dắt nó đi,nó không thể nào quên được những đều mẹ nó đã làm với nó.
mẹ nó đẹp vì vậy dù đã có 2 chồng ba con nhưng vẫn còn rất trẻ và ..quyến rủ.mẹ là người sống dựa vào đàn ông,ngay sau khi bỏ ba mẹ có ngay ông khác.người người đàn ông đầu tiên kể từ sau khi mẹ bỏ ba là một người đàn ông khoảng 40 cao to và...đẹp,nó ghét ông ấy thế là mẹ nó bắt nó quỳ gối trong buồn còn 2 người ở ngoài cười nói vui vẻ.sau đó 2 người bỏ nhau mẹ lại lao vào những người đàn ông khác bỏ nó ở quê cho bà ngoại và cậu,cuộc đời nó nhuộm bùn từ đó.người cậu nhẩn tâm kia đã lấy đi của nó thứ quý giá nhất đời con gái,lúc đó nó còn quá nhỏ để hiểu sự việc đó.sau đó vì ba nó đi tìm nên mẹ nó đã gởi nó đến một nơi khác nó không còn nhớ rỏ tên của nơi ấy nhưng trong kí ức của nó còn lưu lại là hình ảnh một ngôi nhà xung quanh là những cánh đồng.2 vợ chồng trong ngôi nhà ấy có ba đứa con trai và không nói chắc ai cũng biết điều gì sẽ xảy ra dúng không,nó trở thành món đồ chơi mua vui cho ba người con trai đó.
vài năm sau mẹ ko đi làm nữa mà về quê rồi đón nó về sống chung.một hôm anh cùng mẹ khác cha của nó ghé thăm,hôm ấy 4 giờ mẹ đã dậy đi chợ vậy là một lần nữa nó rơi vào tay của một thằng con trai đó là anh nó
2 năm sau mẹ nó đi bước nữa,cha ghẻ nó cũng là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh có nước da ngâm và có dòng máu...35.lúc ấy nó 14 tuổi ..là.một người đàn bà đã qua tay không biết bao nhiêu đàn ông,những người đàn ông từng ngủ với nó là những người trong gia đình nó nó đã quá hiểu cuộc đời vì vậy không quá khó khăn để nhận ra cha ghẻ nó muốn gì từ nó.nhưng xui cho ông ấy vì nó 14 tuổi rồi nó hiểu và nó không cho phép bất kì ai **ng vào cơ thể nó,nó bỏ đi bỏ nhà đi đến ở nhờ nhà người cậu rất thương nó ở gần đó.mẹ nó không thương lại còn muốn tống cổ nó đi xa hơn để khỏi bị tai tiếng thế là nó đi tp xuống ở cùng bà dì không bao lâu sao nó gặp lại được ba và cuộc sống của nó có sự thay đổi lớn,nó được đi học lại và nó yêu,lần đầu tiên nó yêu.
nó không quá khó khăn để khiến một người yêu nó,vì vậy dù người ấy có rất nhiều người bao vây nhưng người ấy đã chọn nó.nhưng vì lòng kiêu hảnh chưa tới một tháng nó đã chia tay.
cuộc tình thứ 2 của nó là một người rất thương nó,và sau một thời gian nó quen người ấy nhưng vì nhiều lí do lại chia tay.
có lẽ vì cuộc đời nó đã trải qua quá nhiều chuyện nên nó mất lòng tin với tất cả đàn ông.cũng phải thôi vì tuổi thơ của nó chỉ toàn những ám ảnh,trái tim nó trở nên chay cứng,nó hành hạ bản thân mình nó không cho phép bản thân nó được hạnh phúc.nhưng thật sự nó chưa bao giờ hận ai cả nó chỉ trách bạn thân mình,nó chỉ cảm thấy sợ sệt.
nó trở nên lảnh cảm,trở thành một đứa khó hiểu với mọi người.bạn trai nó khuyên nó quên đi quá khứ,bạn trai nó hỏi nó tại sao cứ hay buồn?umh thì dù đã biết nhưng làm sao ai hiểu được cho nó,7,8 tuổi nó đã là đàn bà.6 tuổi nó chứng kiến mẹ bên nhân tình.14 tuổi bỏ nhà đi,15 tuổi nghe ba kể về chiến tích của ba bên những người đàn bà..nó có thể vui sao?vui sao khi người ta cứ vô tư chọc vào nổi đau của nó một cách vô tình,vui được sao khi ba nó không hề biết nhưng cách ông làm với người khác là cách mà người khác đối xử với con gái ông.vui được sao khi đều nó coi trọng nhất đã bị cướp đi bởi chính những người thân của nó lúc nó chỉ 8 tuổi
_____________________
Đi và ở..........
Hàng xóm ơi là hàng xóm! Thật quá đáng, rõ ràng hẹn tới chở " người ta" đi ăn xoài mà giờ này chẳng thấy đâu dù nhà sát vách nhau!Rõ khổ, người ta ghét nhứt là chờ, kí này cho chết.......
- Leo lên đi, lẹ lên!
-Ê..! hàng xóm từ từ thôi , làm gì chạy như ma đuổi vậy ?
-Chạy chậm để bị bắt hả? Dzin chắc dzo!
Hả! Á Á Á...
..............
- Trời ơi , " hàng xóm " đi ăn cắp xoài hả ?
( gật đầu )
- Hàng xóm không sợ bị bắt hả?
( lắc đầu )
- Cần vậy hông ? Ra cợ mua cho đỡ tốn hơn hông ?
( chỉ vào túi )
- Hàng xóm hết tiền hã ?
( gật đầu )
-Khổ ! Hàng xóm mệt lắm phải hôn ? Thôi tận hưởng thành quả đi, nhìn chịu hết nổi rầu !
( cười, gật đầu lia lịa )
Ngồi ăn xoài trên đồi thích quá hàng xóm hen !
( vừa nhai vừa cười vừa gật đầu )
Chiều. Trời xanh cao vút, gió mơn man mát rượi, Cảnh đẹp thiệt.Chỉ có điều....xe lủng.Tên hàng xóm thiệt hết nói nổi , hỏng biết mắt mũi để đâu mà không thấy cây đinh to tướng thế kia ?
- Hàng xóm mệt chưa ? Xin lỗi nha, bữa nào đại hàng xóm chầu xoài....
- Thôi không dám nữa đâu ! Hàng xóm hái bằng lăng dền được rầu !
-Hàng xóm phái bằng lăng hả? Tím ngắt, đẹp đẽ gì mà mê!
( nhéo)- Ai nói hàng xóm thế ?Hè về đâu chỉ có phượng, bằng lăng cũng nở đấy thôi!
( xoa xoa chỗ bị nhéo ) - Ờ , bằng lăng tím tượng trưng cho sự chung thủy ! Mai mốt có đi đâu xa á , nhìn bằng lăng tím , hàng xòm sẽ nhớ hàng xóm, ha !
( cùng cười , cùng gật đầu )
................
Sân bay.Khuya.Ồn ào.
- Hàng xóm ở lai, hàng xóm đi nghe!
-Ừ, hàng xóm đi mạnh giỏi
- Hàng xóm đừng nhờ đứa nào hái bằng lăng nghen, để hàng xóm thấy bằng lăng nhớ hàng xóm !
( nuốt nước mắt, cườ, gật đầu )
............
Hai mùa bằng lăng.Hàng - xóm - Đi học hành sao rồi nhỉ ? Hàng - xóm - Ở thi đậu đại học ùi ! vui quá! Hàng xóm àh , học nhanh rồi về........ ( ngắm bằng lăng ) !!!!!!!!!
Post bài hơi bị mệt, thanks thankssss
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro