Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

STT 15: Kyoujurou

HinaruTan của cậu. Mình đăng luôn cho hết đợt này lun.
____________________

T/b đang ngồi ở hiên nhà, và trong lòng y là một cô bé tóc cam đang ăn bánh gạo. Các người hỏi vì sao lại có một cô nhóc ở đây hả, y cũng bó tay.

Chả là hôm nay y đang huấn luyện cho ba cậu nhóc học trò của mình, thì từ đâu trong bụi rậm một nhóc con chui ra. Y hỏi thì nhóc chỉ cười cười trả lời rằng mình đi lạc. Sợ nhóc đói nên y đưa cho nhóc một miếng cơm nắm, nào ngờ nhóc cứ bám theo y. Chẳng nở bỏ rơi, hay la mắng, y chỉ có thể để nhóc đi theo. Dù sao thì chung quanh đây, bốn bề là rừng, nào ai biết được có người sống mà tìm đến.

T/b vốn đã ẩn cư bao nhiêu năm, học trò của ông chỉ là những đứa trẻ còn sống sót sau khi ông tiêu diệt quỷ. Y cứ lặng lẽ ở đây mà dạy cho chúng nó, đến thời gian thì y sẽ để chúng đi tham gia bài kiểm tra cuối cùng. Y thường xuyên thay đổi nơi sống đến nỗi, kể cả học trò của y cũng chẳng biết y ở đâu.

Đặt cục cam trên người xuống hiên, y bước đến vung kiếm gỗ khẽ vào tay cậu nhóc trước mặt. Vung kiếm đánh vào gối thằng nhóc kế bên, làm ba nhóc sợ hãi khóc thét trong lòng. Y là như vậy, vô cùng nghiêm khắc. Y khá ít nói, gần như trong luyện tập sẽ chẳng phát ra âm thanh gì. Tuy vậy y vẫn rất quan tâm máy nhóc này.

Đang tập chung, y chẳng để ý cái cục đầu cam đã ở bên cạnh từ lúc nào. Y nghiêng người qua làm nhóc ấy ngã nhào, hai viên ngọc ửng đỏ, rưng rưng. Má đỏ lên, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy. Hình như đầu y đập vào đầu nhóc rồi, y thấy nhóc ôm đầu khóc kìa. Bối rối vì chưa bao giờ dỗ con nít khóc, y lên tiếng nạt:

- Nín mau, không thì hôm nay đừng mong ở lại đây! - Y lên tiếng nạt mong rằng nhóc sẽ nín khóc, nhưng có lẽ phản tác dụng rồi, nhóc này khóc càng ta hơn.

- Con nghĩ người nên dỗ em ấy. - Đồ đệ lớn nhất của y lên tiếng.

- Được...được rồi, các ngươi đi vào trong đi. - Lần đầu tiên bị bối rối trước mặt đám nhóc này, thẹn quá hóa giận, y nạt đuổi đám nhóc vào trong.

Đuổi được đám đồ đệ vào trong, y quay sang thấy cô nhóc nhỏ ấy đang vừa khóc vừa ôm chân y. Đưa tay bế nhóc vào lòng đưa tay vuốt lưng mà dỗ:

- Được rồi, ta xin lỗi, ta sai được chưa Kyou...à

- Kyoujurou....hu..hu

- Được rồi, Kyoujurou, ta xin lỗi...

- Chưa ....chưa được

- Hả? vậy ta phải làm sao?

- Mẹ...mẹ bảo khi...xin lỗi...phải hun...xin lỗi..nữa ..huhu

T/b ngớ người. Hắn nghe cô nhóc nhỏ nói mà cười cười, chẳng biết tại sao. Hôn lên má cho đúng ý nhóc. Sau đó ôm nhóc vào trong nhà. Mai y sẽ tìm lại nhà cho nhóc sau. Giờ cứ ở đây đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro