Chapter 3: Nezuko Kamado.
Request của Lily_Ancient
Title: Một lần nữa gặp lại em...
***
Bạn là một con quỷ, là một Thượng Nguyệt. Một lần, Muzan bắt bạn phải đem Nezuko về cho hắn, bạn gật đầu đồng ý. Rất nhanh chóng bắt được cô bé về, định đem luôn tới chỗ Muzan nhưng nhìn cái gương mặt khả ái đó bạn không nỡ cho hắn "ăn" một chút nào. Nezuko lúc mới gặp bạn đã chuẩn bị tư thế chiến đấu, nhìn đáng yêu chết đi được. Bạn phì cười, xoa lên mái tóc đen mượt của cô bé:
"Ngoan ngoan, chị không làm gì em đâu"
Nezuko tưởng bạn là mẹ của mình nên chỉ một lúc cô bé đã cho bạn vào danh sách người phải bảo vệ.
"Um um"
"Hử? Em nói gì thế? Chị lấy cái này ra để cho em nói dễ hơn nhé!"
Bạn lấy cái thứ mà cô bé ngậm ở miệng ra. Bây giờ bạn chỉ muốn thốt lên rằng: "Sao trên đời lại có thứ đẹp như thế?"
"Mama" Nezuko ôm chầm lấy bạn, thì ra em ấy coi bạn như người mẹ của mình. Đột nhiên, trên vai bạn cảm thấy có cái gì đó ươn ướt. Quay sang nhìn thì thấy cô bé đó khóc, khóc rất nhiều là đằng khác. Chắc chắn em ấy đã phải trải qua chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
"Ngoan ngoan, mọi chuyện sẽ ổn thôi!" Bạn vỗ nhẹ lên người cô bé. Nezuko cảm nhận được một thứ tình cảm của người đối diện. Thứ tình cảm đó thật nhẹ nhàng và thuần khiết giống như tình yêu thương mà mẹ cô đã dành cho cô.
"Thật ấm áp" Nezuko chìm dần vào giấc ngủ. Một giọt nước mắt chảy dài trên gò má của cô bé nhưng trên đôi môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc.
"Em ấy ngủ mất rồi!" Bạn cười. Lặng lẽ bế cô bé lên phòng mình.
"Nezuko, ngủ ngon nhé!" Bạn khép cửa.
Sáng mai, bạn lên phòng định gọi Nezuko dậy nhưng thấy cô bé ngủ say quá nên thôi.
"Nezuko, em có biết vì vẻ đẹp này mà chị đã làm trái lệnh của Muzan-sama không?" Bạn lại ngồi mân mê mái tóc dài của Nezuko. Nó có một mùi hoa thơm thoang thoảng, bạn không rõ đó là mùi gì nhưng nó thật sự rất thơm.
"Khụ khụ..." Bạn ôm chặt lấy ngực, hơi thở trở nên gấp gáp. Cơn ho càng ngày dữ dội, máu chảy qua kẽ tay của bạn, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Bạn đưa tay lên bàn, cố lấy lọ thuốc trên đó. Đổ ra tay hai viên đưa thẳng vào miệng nuốt xuống. Cơn ho bắt đầu dừng lại, bạn chống tay xuống đất thở dốc.
"Hộc, hộc, lại nữa... hộc hộc... nó lại đến..." Bạn mệt mỏi với căn bệnh này lắm rồi. Lần nào nó cũng khiến bạn như chết đi sống lại. Nhiều lúc bạn muốn chết nhưng không làm được, bên trong bạn vẫn còn len lỏi một chút mong muốn được sống. Giống như có ai đó đã đưa cho bạn cái ý chí sinh tồn đó, là ai? Bạn không nhớ, người đó đã không còn được lưu trữ trong trí nhớ của bạn. Nhưng, bạn vẫn nhớ bóng dáng thân thuộc ấy. Người đó đã đem lại cho bạn cảm giác muốn sống, người đó là ánh mặt trời trong lòng bạn chỉ có điều... người đó là ai?
Đột nhiên có một lực kéo nhè nhẹ ở tay áo của bạn. Bạn quay đầu lại thì thấy Nezuko đang mở mắt nhìn bạn, ánh mắt cô bé trở nên lo lắng khi thấy những giọt máu vương vãi trên sàn. Nezuko đưa tay lên, lau đi chút máu còn dính trên miệng bạn, cô bé đang quan tâm bạn sao?
"Mama, người không sao đấy chứ?"
"Không sao" Bạn cười đáp. Nezuko đột nhiên ôm chầm lấy bạn, giống như sợ bạn bỏ cô bé. Hành động này, thật đáng yêu. "Nezuko, chị không sao! Chị sẽ không bỏ em đâu, chị hứa đó!" Bạn dịu dàng xoa đầu cô bé. Nezuko vẫn ôm chặt lấy bạn, cả người run lên vì sợ hãi. Bạn tự hỏi, chuyện gì xảy ra mà khiến cô bé phải sợ sệt như vậy.
"Không sao, không sao! mọi thứ sẽ ổn thôi!" Bạn vỗ vỗ lên lưng Nezuko. Cô bé có vẻ đã bình tình lại nhưng vẫn chưa hết cảm giác đó. "Nezuko, em đừng sợ! Chị vẫn ở đây, chị vẫn sẽ bảo vệ cho em! Hay chị hát cho em để em bớt sợ nhé!" Bạn bắt đầu cất tiếng. Giọng hát của bạn ấm áp, dịu dàng giống như mẹ cô vậy. Nezuko dần dần chìm vào giấc mộng, cô bé mơ về khoảnh khắc mình đang ở bên cạnh mẹ với mấy đứa em và cả Tanjirou nữa. Quãng thời gian đó thật sự rất hạnh phúc...
Bạn dừng lại bài hát khi thấy Nezuko thả lỏng cơ thể ra, không còn nắm chặt áo bạn như trước nữa. Bạn đặt cô bé về chỗ chiếc đệm hồi nãy, phù chăn lên cho cô bé ngủ tiếp. Bạn cũng cảm thấy hơi buồn ngủ nên nằm xuống ngay cạnh cô bé, rồi dần dần thiếp đi...
"Chỉ tỉnh lại rồi! Em mừng quá! Thấy chị ngất ở khu rừng em tưởng chị chết rồi cơ chứ!" Một cô gái cất tiếng nói.
"Tại sao cô lại cứu tôi?" Bạn hỏi
"Em cũng chẳng biết tại sao nữa! Chắc là do thấy chị sắp chết nên cứu chị chăng?" Cô gái đó cười.
"Ngu ngốc!" Bạn đáp.
"Này, em là ân nhân của chị đấy nhé!" Cô gái đó phồng má lên. Thật đáng yêu. Bất giác, bạn bật cười.
"Này, chị cười cái gì đấy?"
"Nhìn cô đáng yêu quá nên tôi cười thôi!"
"Hả?!" Cô gái đó đỏ mặt, quay sang một bên lẩm bẩm: "Làm gì có chứ..."
Bạn đứa tay lên véo má cô gái đó, chẳng biết lúc đó bạn nghĩ gì mà lại làm cái việc ngu ngốc đó cả.
"Đau, bỏ má em ra!"
"Này cô tên gì?" Bạn hỏi
"[...]" Cô gái đó nói cái gì đấy nhưng bạn không nghe thấy. Dần dần, khung cảnh xung quanh bạn biến mất. Cô gái đó không hay biết gì về điều này, vẫn như đang nói chuyện với bạn. Bạn đưa tay ra để chạm vào người cô gái đó nhưng thứ chạm được chỉ là khoảng không.
Bạn mở mắt ra, tay bạn vẫn đang dơ lên cao như thể đang vơi một thứ gì đấy. Bộ đồ trên người bạn ướt đẫm mồ hôi vì cơn ác mộng vừa rồi. "Người đó... rốt cuộc là ai?" Bạn tự nhủ. Quay sang nhìn Nezuko, cô bé vẫn say giấc. Có vẻ cô bé đang mơ thấy những ngày tháng hạnh phúc bên mẹ mình chăng? Trời bây giờ cũng đã tối, bạn chẳng muốn ăn gì cả. Ngoài trời cũng khá mát nên bạn đi ra ngoài ban công ngồi hóng gió.
"Trăng hôm nay thật đẹp." Bạn nhìn lên bầu trời, rồi đột nhiên bạn lại nghe thấy một giọng nói bên tai:
"Nè nè chị T/b, trăng hôm nay đẹp quá!" Cô gái đó chỉ lên mặt trăng, cười.
"Em có biết nghĩa câu đó là gì không?"
"Không, thế nghĩa của nó là gì?" Bạn phì cười vì cái vẻ ngây thơ đó. Bạn tiến lại gần người đối diện, hôn lên đôi môi cô ấy.
"Tôi yêu em."
"Em cũng vậy!"
Đó lại là một mảnh kí ức về người đó. Bạn không biết rốt cuộc cô gái ấy là ai nhưng bạn chắc chắn một điều là bạn cực kì yêu cô ấy. Qua những mảnh kí ức lẻ loi mà bạn nhớ được thì bạn cảm nhận rằng người đó rất quan trong với bạn.
"Ánh nguyệt hoe vàng rọi bóng đêm
Sương khuya giá lạnh ướt vai mềm
Xoá tan hơi ấm tình ngào ngạt
Xua biến men nồng ái dịu êm
Thương nhớ người mang đi lặng lẽ
Tương tư ta gánh lại êm đềm
Cô đơn giọt lệ sầu tê tái
Ngắm ánh trăng vàng thấy nhớ thêm!"
Bạn ngâm nga một bài thơ mà mình đã từng đọc. Nó rất đúng với tâm trạng của bạn bây giờ, thấy nhớ người nhưng lại chẳng rõ người là ai. Nực cười thật! Bạn tự nói bản thân mình. Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua mà bạn vẫn nhớ hơi ấm của người đó. Mặc dù đã cố quên nhưng kí ức vẫn cứ tràn về. Bạn tự hỏi tại sao mình lại yêu người đến thế? Bạn cũng chẳng biết đáp án là gì.
"T/b, em yêu chị! Cực kì yêu chị!"
"T/b, chị hứa bên em cả đời nhé!"
"T/b, đừng rời xa em nhé!"
...
Từng lời nói ngọt ngào của người đó vẫn còn đọng lại trong trái tim bạn. Nhưng bạn vẫn không hiểu, không hiểu vì sao bản thân lại không thể nhớ ra người đó là ai. Thật kì lạ...
Bạn bước về phòng mình, nằm xuống cạnh Nezuko. Cô bé vẫn ngủ, chỉ còn bạn thao thức. Nhiều lúc bạn thấy Nezuko rất giống cô gái mà bạn gặp ở giấc mơ. Liệu hai người đấy có phải là một không?
"Nezuko... Em có phải là người đó không?"
Trong vô thức lại gần Nezuko và hôn cô bé. Môi của một đứa trẻ rất là mềm mại, nó cũng có một chút hương vị ngọt ngào nữa. "Thật giống" Nezuko bắt đầu cảm thấy khó thở vì nụ hôn, cô bé mở mắt ra nhìn bạn. Dị nhiên là bạn biết điều đó những vẫn mặc kệ. Mãi đến khi kết thúc nó thì bạn mới dần dần ý thức được.
"Mama, người không sao đấy chứ?" Nezuko ngây thơ hỏi, cô bé vẫn không hay biết gì về việc bạn đã làm.
"Gọi tôi là T/b" Bạn quát lên.
"T....b" Nezuko nói. Dứt lời, bạn ôm chầm lấy cô bé.
"Nezuko, là em đúng chứ? Là em phải không?" Nezuko vẫn khống biết chuyện gì đang diễn ra. Cô bé vỗ vỗ lên người bạn theo cách mà bạn hay làm với cô bé, nở nụ cười:
"Um, um, mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
"... Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
"Đúng là em thật rồi..." Một giọt nước chảy ra từ khoé mắt bạn. Cuối cùng, cuối cùng bạn đã tìm được em ấy. Lần này em ấy sẽ không rời xa bạn nữa, em ấy sẽ vĩnh viễn ở bên bạn,
"Nezuko, tôi yêu em!"
"Um, um, con cũng vậy!"
"Ừ, vĩnh viễn đừng rời xa tôi nhé!"
"Um um" Cô bé gật đầu.
Nghe được câu trả lời của Nezuko, bạn thấy nhẹ nhõm. Mặc dù, em ấy chưa nhớ ra bạn nhưng ít ra bạn vẫn có thể bên cạnh em ấy một lần nữa.
...
Thấm thoát đã một tháng trôi qua, Nezuko vẫn ở bên bạn. Một tháng đó thật sự yên bình, bạn không có bất cứ nhiệm vụ nào, cũng chẳng có ai tới bắt em ấy. Cả ngày bạn với Nezuko trôi qua một cách nhẹ nhàng. Đa số cả hai đều dành cả ngày để ngủ, thỉnh thoảng bạn sẽ dẫn cô bé đi chơi vào buổi tối. Chẳng hạn như leo lên ngọn núi để ngắm cảnh đẹp vào ban đêm, cũng có thể là đi dạo quanh khu phố, hay là cả hai ngồi trong nhà chơi đùa với nhau.
Nezuko đã gọi được tên bạn, cô bé cũng không gọi bạn là "Mama" nữa. Bạn rất hạnh phúc về điều đó. Nhưng gần đây căn bệnh của bạn lại chuyển biến xấu đi. Những cơn ho càng ngày càng mãnh liệt và dày đặc hơn. Bạn biết thời gian của mình chẳng còn bao lâu. Cho dù đau đến thấu xương tuỷ thì ở bên cạnh em ấy mọi thứ đều không là gì hết.
"T/b không sao đấy chứ?" Nezuko lo lắng.
"Không sao, tôi không sao" Bạn đáp.
"T/b sắp rời xa Nezuko rồi đúng chứ?"
"Không, tôi vĩnh viễn sẽ ở cạnh em!" Bạn lắc đầu.
"Um um, nhất định phải giữ lời đấy nhé!" Nezuko nắm chặt lấy tay bạn. Cô bé đang sợ, cả người cô bé run lên bần bần. Bạn không muốn nhìn thấy cảnh đó, bạn muốn Nezuko vui vẻ, bạn muốn nhìn thấy nụ cười của cô bé.
"Đừng sợ! Không phải tôi vẫn ở đây với em sao?" Bạn ôm Nezuko vào lòng. Nhẹ nhàng vỗ về cô bé.
"..." Nezuko biết bạn đang nói dối. Bố của cô cũng giống như bạn, cũng có những cơn ho liên miên. Lúc nào ông ấy cũng bảo: "Ba vẫn ổn, con đừng lo!" Phải, ông ấy vẫn ổn, ngay cả ông ấy ngừng thở. Bạn cũng sẽ như thế, bạn cũng sẽ rời khỏi cô, giống như bao người khác...
"Mọi thứ sẽ ổn thôi..."
...
Hạnh phúc chính là thứ ngắn hạn nhất. Nó chẳng kéo dài được bao lâu cả...
"T/b, Muzan nói là 12 giờ đêm nay ngài ấy qua lấy con bé mà ngài ấy bảo ngươi bắt!"
"...Ngay tối nay"
"Ngài ấy nói thế! Ta chỉ đến để chuyển lời thôi! Thế nhá, chào tạm biệt T/b-chan!" Dứt lời, Douma rời đi.
Bạn ngồi đó thẫn thờ. Chỉ còn ba tiếng nữa là Nezuko sẽ rời khỏi bạn, bạn không muốn cái điều đó! Bạn muốn em ấy ở bên bạn nhưng... bạn không muốn em ấy chết. Bạn không muốn Muzan hấp thụ em ấy, bạn muốn em ấy sống hạnh phúc. Bạn muốn thấy nụ cười của em ấy. Hay bây giờ bạn đưa em ấy đi. Đưa Nezuko trở lại đội diệt quỷ để họ bào vệ em ấy. Như thế thì em ấy vẫn sẽ sống...
"Nezuko, dậy đi! Đến nơi này với chị được không?" Bạn lay lay người Nezuko. Cô bé mở mắt ra nhìn bạn.
"Bây giờ đi đâu?" Nezuko hỏi. Bạn kéo tay cô bé.
"Cứ đi theo tôi!"
Cả hai rời khỏi ngôi nhà, bạn lựa chọn một con đường tắt đưa em ấy đến nơi nhanh nhất. Thời gian không còn nhiều nữa, bạn phải nhanh lên.
"T/b, tại sao chị lại vội vàng thế?" Nezuko hỏi.
"Đừng hỏi nhiều!" Bạn đáp
Cả hai cuối cùng đã đến cánh cửa toà nhà có in huy hiệu hoa tử đằng. Bạn đưa cô bé vào trong toà nhà.
"Nezuko, đi tìm anh trai em đi!"
"Tại sao vậy?" Nezuko ngây thơ hỏi. Bạn cười buồn:
"Chị sắp phải đến một nơi thật xa, thật xa. Xa tới tận chân trời!"
"Vậy chị sẽ không ở bên Nezuko nữa ạ..."
"Chị vẫn ở cạnh em! Vĩnh viễn là như thế!" Bạn hôn lên trán cô bé. Đây có lẽ là lần cuối bạn làm việc này.
Nezuko oà khóc, cô bé ôm chầm lấy bạn. Nhất quyết không cho bạn rời đi.
"Nezuko không muốn! Nezuko muốn t/b ở bên cạnh Nezuko!"
"Nhưng Nezuko, em muốn ở bên cạnh người thân mình đúng không? Chị cũng vậy, chị cũng muốn đến bên họ và nói những lời mà mình giấu kin!"
"T/b là người thân của Nezuko! Nezuko cũng muốn ở bên cạnh T/b!" Cô bé vẫn kiên quyết không cho bạn đi.
"Nezuko, em biết không? Có những thứ con người ta không muốn nhưng vẫn phải làm!"
"Không!! T/b đã hứa rồi!! T/b đã hứa ở bên Nezuko rồi!! T/b không được nuốt lời!!" Nezuko hét lên. Từng câu từng chữ của cô bé như cắm những mũi tên sắt nhọn vào tim bạn. Nó đau lắm, đau hơn cả những cơn ho dai dẳng, nó đau hơn cả những lần bị thương tới mức chết đi sống lại... Nó là một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời nói, cũng chẳng diễn tả được bằng hành động. Nó chỉ là một vết thương đang rỉ máu trong trái tim đã sứt mẻ này của bạn.
"Nezuko, tôi xin lỗi... tôi xin lỗi em! Ngay cả việc bảo vệ em tôi cũng không làm được! Tôi quả thật là một thứ vô dụng!" Bạn ôm chặt lấy Nezuko. Đây là lần thứ hai rồi nhưng bạn vẫn không thể bảo vệ được Nezuko, bạn không xứng đáng có được tình yêu của em ấy. Bạn là đồ phế vật, cho dù thành quỷ rồi bạn vẫn là một tên phế vật không hơn không kém. Chẳng có thứ gì mà bạn bảo vệ được...
"Không có! T/b không phải đồ vô dụng! T/b rất tài giỏi! Vì thế T/b đừng khóc! khóc là xấu nên không được khóc!" Nezuko đáp. Bạn luôn luôn tài giỏi trong mắt cô bé, bỏi vì bạn luôn có một ý chí rất kiên cường. Cho dù bệnh tật khiến cơ thể của bạn yếu dần nhưng bạn vẫn không từ bỏ hy vọng sống. Nezuko rất khâm phục bạn ở khoản đó!
"Tôi không còn nhiều thời gian nữa đâu! Em không muốn tôi khóc thì phải nghe lời tôi, em không nghe lời tôi... tôi sẽ khóc thật đấy!" Bạn rưng rưng nhìn Nezuko. Nếu lần này em ấy vẫn kiến quyết không đi vào thì bạn chắc chắn phải đưa em ấy vào tận nơi luôn.
"..." Nezuko suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Được rồi! Nezuko sẽ nghe lời tT/b vì thế T/b đừng khóc!"
"Ừ, ngoan! Đi vào trong đi! Tôi chắc chắn..." Một dòng máu đỏ tươi phun ra, bạn ngã gục xuống mặt đất. Hình bóng của Nezuko đang tiến dần về phía bạn, bạn dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Nezuko...chạy đi! Đừng q-quan tâm đến t-tôi! Em hãy chạy đi... nếu không, bọn chúng sẽ giết em đấy!!"
"T/b!!!" Nhưng cô bé chẳng mảy may gì đến lời bạn nói, vẫn cứ tiếp tục đi về phía bạn. "T/b! T/b! T/b! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi T/b! T/b hứa rồi, hừa không rời xa Nezuko rồi mà!" Từng giọt lệ trào ra từ khoé mắt cô bé. Chúng rơi xuống khuôn mặt bạn, hoà quyệt với những vệt máu.
Bạn đưa tay lên má cô bé, cố gắng nở nụ cười: "Đừng khóc! Nezuko à... Tôi xin lỗi... vì đã thất hứa! Tôi chẳng thể ở bên em nữa rồi!"
"Không!! Không!! T/b đã hứa rồi!! T/b hứa rồi!!" Cô bé nắm chặt lấy tay bạn. Nó đang dần dần lạnh đi, bạn cảm thấy buồn ngủ. Bạn mệt rồi.
"Nezuko... tôi yêu em!"
"Ưm ưm, Nezuko cũng vậy!"
"Hôn tôi..." Vừa dứt lời, cô bé cúi xuống hôn lên bờ môi lạnh lẽo của bạn. Nước mắt trào ra ướt đẫm khuôn mặt. Bạn mãn nguyện rồi, có thể ra đi được rồi...
"Tôi buồn ngủ, tôi mệt rồi!" Mắt bạn dần dần khép lại. Cả người thả lỏng ra. Đôi tay buông thõng xuống, chẳng còn chút sức lực nào nữa.
"T/b!! T/b... đừng mà!" Nezuko vẫn cố gắng lay lay người bạn. Chỉ mong bạn mở mắt ra nhìn cô bé một lần nữa nhưng điều đó không thể xảy ra...
Nezuko ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, cô hét lên. Cả mặt đất rung chuyển vì tiếng hét của cô bé, người trong toà nhà cũng bị đánh thức. Nezuko ôm xác bạn trên tay, nhìn Muzan với một ánh mắt căm phẫn:
"T/b, Nezuko sẽ trả thù cho T/b... vì thế T/b hãy an nghỉ nhé!"
***
Xin lỗi nếu viết không đúng yêu cầu... Tôi đã cố lắm lắm rồi đó nhưng đọc nó vẫn không ra gì hết... Đã thử miêu tả thêm cảm xúc của nhân vật và thấy nó vẫn không khá hơn là mấy! '-')
Hơn 3300 từ trong 5 ngày! '-'
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro