Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

STT 25: Tokito Yuichiro🔪

Summary: Đó là cách cậu dùng để thu hút sự chú ý của crush sao?

Người đặt Request: Ollie1910

Tiêu đề: "Những giọt mưa rơi trên lá vàng"

♪────o(≧∇≦)o────♪

Yuichiro, chàng trai trẻ mang trong mình vẻ kiêu hãnh của tuổi đôi mươi, con trai độc nhất của một CEO quyền lực, và là sinh viên ưu tú của một trường đại học danh giá. Từ nhỏ, cậu đã được bao bọc trong ánh hào quang của sự thành đạt, luôn là tâm điểm của sự chú ý, được ngưỡng mộ và đôi khi là dè chừng. Nhưng đằng sau vẻ ngoài hoàn mỹ và nụ cười kiêu ngạo ấy, là một nỗi cô đơn chưa từng được sẻ chia.

Y/n, một cô gái nhỏ bé với đôi mắt trong veo như mặt nước mùa thu, vừa mới chuyển đến thành phố này. Thành phố ồn ào, náo nhiệt, nhưng trong tâm hồn cô lại tràn đầy sự bỡ ngỡ và đôi chút lạc lõng. Ngày đầu tiên Yuichiro nhìn thấy Y/n là trong một quán cà phê nhỏ nơi góc phố. Giữa khung cảnh đông đúc, ánh mắt của anh ngay lập tức bị cuốn hút bởi dáng hình thanh thoát và gương mặt đầy vẻ hiền dịu của cô. Có điều gì đó nơi cô đã khiến trái tim vốn luôn lạnh lùng của Yuichiro khẽ rung lên.

Bị cuốn hút bởi sự khác biệt và nét ngây thơ ấy, Yuichiro quyết định tiến lại gần. Nhưng anh lại không chọn cách tiếp cận bình thường như bao người khác. Có lẽ là sự tò mò, cũng có lẽ là cái tôi lớn đã khiến anh chọn con đường vòng vèo hơn - trêu chọc và bắt nạt cô.

Ngày qua ngày, Yuichiro cố tình xuất hiện tại những nơi Y/n hay đến, từ thư viện đến quán cà phê quen thuộc. Anh tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của cô: cố ý cầm nhầm sách, làm đổ nước lên bàn học, hay thậm chí là giẫm lên đôi giày trắng tinh mà cô rất yêu thích. Ban đầu, Y/n chỉ im lặng chịu đựng, nhưng dần dần, sự chịu đựng ấy biến thành những giọt nước mắt lặng lẽ. Mỗi khi nhìn thấy cô khóc,  trong lòng Yuichiro lại trào dâng một cảm giác lạ lùng - vừa hối hận vừa thích thú. Anh thích nhìn thấy biểu cảm của cô, thích cách cô bối rối và thích "ngắm nhìn" đôi mắt long lanh ngấn nước ấy.

Nhưng rồi một ngày, khi cơn mưa bất chợt trút xuống, cơn mưa ấy không phải là mưa phùn dịu dàng mà là cơn mưa mùa hè ào ạt, những giọt mưa lớn như những hạt ngọc rơi từ trời cao xuống, vỡ tung trên mặt đất, tạo nên những vòng tròn nhỏ tan dần vào lòng đường. Mưa đan xen với gió, thổi những làn hơi nước lạnh lẽo vào da thịt, khiến ai nấy đều vội vã tìm chỗ trú. Yuichiro cũng vậy, trong lúc đang chán nản bước từng bước về nhà với cây dù đắt tiền trên tay, anh đã vô tình nhìn thấy bóng dáng nhỏ quen thuộc ngồi co ro dưới mái hiên của một ngôi nhà nhỏ ven đường. Đó là Y/n. Trong màn mưa trắng xóa, hình ảnh Y/n hiện lên với vẻ mong manh, như một đóa hoa nhỏ chao đảo trước bão tố. Cô ngồi đó, hai tay ôm lấy gối, những giọt mưa lạnh thấm vào áo, hòa cùng nước mắt. Dường như cơn mưa cũng đang khóc cùng cô, khóc cho những nỗi buồn không tên, khóc cho sự yếu đuối của một tâm hồn đang lạc lối.

Yuichiro lặng lẽ bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô. Mưa rơi rả rích, tạo thành một bức màn mờ ảo giữa họ và thế giới bên ngoài.

"Tại sao cô lại khóc?" Anh hỏi, giọng nói trầm ấm vang lên giữa cơn mưa.

Y/n ngước lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, tràn đầy nỗi buồn và sự oán trách. "Anh không biết sao? Anh luôn bắt nạt tôi, khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối. Anh vui lắm phải không?"

Yuichiro lặng thinh, không biết phải nói gì. Lần đầu tiên, cậu thấy mình thật tệ hại. Tại sao cậu lại làm vậy với cô? Làm sao cậu có thể nhẫn tâm đến thế?

"Tôi xin lỗi," cậu khẽ nói, giọng nghẹn ngào như bị nghẹn lại bởi chính cảm xúc của mình. "Tôi... không biết mình đã nghĩ gì nữa. Có lẽ là vì... tôi không biết cách nào khác để làm quen với cô."

Y/n vẫn nhìn anh, ánh mắt chứa đầy nỗi buồn nhưng cũng có chút bất ngờ. "Làm quen bằng cách bắt nạt người khác sao? Anh đúng là kỳ lạ thật."

Yuichiro bật cười, một nụ cười cay đắng và đầy sự tự giễu. "Phải, tôi thật ngốc. Nhưng tôi không thể kiềm lòng trước cô. Cô quá khác biệt, quá đặc biệt..."

Họ ngồi bên nhau trong im lặng, để cơn mưa cuốn trôi đi những nỗi buồn và những hiểu lầm. Yuichiro chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với ai như lúc này, và Y/n cũng vậy. Cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của anh, thấy được ánh sáng ấm áp từ trong đôi mắt xanh thẳm. Có lẽ, phía sau vẻ ngoài kiêu ngạo và những hành động vô lý ấy, là một trái tim nhạy cảm đang cố gắng tìm cách bày tỏ tình cảm theo cách vụng về nhất.

Từ ngày hôm ấy, Yuichiro không còn bắt nạt Y/n nữa. Anh lặng lẽ theo dõi cô từ xa, quan tâm cô bằng những cử chỉ nhỏ nhặt và tinh tế. Anh đợi cô ở cổng trường, mang theo một chiếc ô khi trời sắp mưa, để che chắn cho cô khỏi những hạt mưa lạnh lẽo. Anh không muốn làm cô khóc nữa, mà chỉ muốn nhìn thấy nụ cười hiền hòa nở trên môi cô, đôi mắt trong trẻo tỏa sáng như những ngôi sao trong đêm.

Thời gian trôi qua, giữa họ dần nảy nở một mối quan hệ kỳ diệu và đầy ý nghĩa. Những buổi trò chuyện dài bất tận, những lần đi dạo bên bờ sông dưới ánh hoàng hôn, những cái nhìn trộm đầy ý nhị - tất cả đều tạo nên một thứ tình cảm khó gọi tên. Yuichiro đã học cách yêu thương một người bằng tất cả sự dịu dàng và chân thành mà cậu có. Và Y/n, cô cũng dần mở lòng, nhận ra rằng phía sau những trò đùa tinh quái là một trái tim đầy ấm áp.

Mùa thu đến, từng chiếc lá vàng nhẹ nhàng lìa cành, bay lượn theo làn gió nhẹ, rồi chầm chậm rơi xuống trải đầy trên con đường nhỏ nơi họ thường cùng nhau dạo bước. Cảnh vật như bừng sáng trong sắc vàng rực rỡ của những chiếc lá phong, những chiếc lá cứ thế xoay tròn trong không trung, như muốn hòa nhịp vào điệu vũ êm đềm của mùa thu. Ánh nắng cuối ngày len lỏi qua tán lá, rải những đốm sáng lung linh lên nền đất ẩm ướt, làm cho không gian càng thêm phần lãng mạn và ấm áp.

Giữa khung cảnh dịu dàng ấy, Yuichiro đột nhiên dừng bước. Anh chậm rãi nắm lấy tay Y/n, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay nhỏ bé của cô. Anh nhìn sâu vào mắt cô, nơi chứa đựng cả bầu trời trong xanh và lấp lánh.

"Anh biết mình đã làm em tổn thương nhiều," anh khẽ nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. "Anh xin lỗi vì những điều anh đã làm. Thật ra, anh chỉ muốn được gần em, nhưng anh không biết cách nào để thể hiện điều đó... Anh xin lỗi. Hãy cho anh một cơ hội để bù đắp, được không?"

Y/n nhìn Yuichiro, ánh mắt cô pha chút ngỡ ngàng nhưng cũng ẩn chứa sự cảm thông. "Anh không cần phải xin lỗi nhiều như vậy đâu, Yuichiro," cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Em đã hiểu rằng đôi khi anh không biết cách diễn đạt cảm xúc của mình. Em chỉ cần anh hãy thành thật và chân thành với chính mình và với em. Chỉ cần vậy thôi."

Yuichiro khẽ siết tay cô, một nụ cười ấm áp nở trên môi. "Vậy... em sẽ cho anh cơ hội để chứng minh rằng anh có thể tốt hơn, phải không?"

Y/n gật đầu, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả một bầu trời sao. "Đúng vậy. Chúng ta đều có thể cho nhau cơ hội. Và có lẽ... em cũng có tình cảm với anh từ lâu rồi."

Trong khoảnh khắc đó, giữa buổi chiều thu đầy lá vàng rơi, hai trái tim đã tìm thấy sự đồng điệu. Không cần những lời hứa hẹn cầu kỳ hay những lời nói hoa mỹ, chỉ cần một cái nắm tay dịu dàng và ánh mắt chân thành. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những chiếc lá vàng bay lượn xung quanh họ, như chứng nhân cho một tình yêu vừa chớm nở, dịu dàng và ấm áp giữa mùa thu.

♪────o(≧∇≦)o────♪

Xin lỗi bạn vì trả Request muộn ạ :(( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro