Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

STT 16: Tokito Muichirou🌫️

(Của bạn là STT 16 nha, theo thứ tự thì đơn thứ nhất của đợt 2 là STT 14 thì những bạn sau sẽ là 15, 16, 17...)

(Cảnh báo: Có máu me và ngôn từ bất ổn ;-;)

_________________________________

Tôi là người con gái đầu lòng và cũng là duy nhất của một gia đình nghèo khó. Ngày này qua tháng khác, tôi và cha mẹ của mình phải sống trong một căn nhà nhỏ bé, chật hẹp. Tuy vậy nhưng tổ ấm của tôi vẫn luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, tràn ngập hơi ấm của tình thương, tình yêu

À, đó chỉ là khi xưa thôi

Giờ đây, căn nhà ấy chỉ còn lại những đồ đạc nằm ngổn ngang trên sàn nhà mọc đầy rêu xanh, những vệt máu khô dính chặt trên các bức tường gỗ dựng tạm,...

Ngôi nhà thân thương ấy, nay chỉ còn là một mớ hỗn độn đã bị bỏ hoang từ lâu

Nó thành ra như thế là do vài năm trước, khi tôi vừa tròn 3 tuổi thì một đại họa đã xảy đến với gia đình tôi. Không hiểu vì lí do gì mà trong lúc cả nhà đang ăn tối vui vẻ với nhau thì bỗng tất cả người dân trong làng, bao gồm cả trưởng làng đạp cửa và lao thẳng vào, trên tay họ thì cầm những vũ khí vô cùng sắc nhọn, bóng loáng

"BÀ CON ƠI, MAU GIẾT CHẾT LŨ QUỶ ĐÁNG GHÉT NÀY ĐI" - Vị trưởng làng dơ cây thương lên cao và hô lớn. Sau tiếng hô ấy, những người khác cũng hưởng ứng theo và nhanh chóng lao đến tấn công chúng tôi

Rồi một trong số họ đã "tặng" hẳn cho cha tôi một nhát đâm sâu ở bụng. Cha tôi ngã gục xuống sàn, máu bắt đầu chảy ra thành một vũng lớn. Bằng chút sức lực cuối cùng, cha đã hét to bảo mẹ: "MAU BẾ CON BÉ CHẠY NHANH ĐI"  

Mẹ tôi nghe thế thì liền bế xốc tôi lên và chạy một mạch ra ngoài, không quên ngoái đầu ra sau để nhìn người chồng đã gắn bó với mình suốt bao nhiêu năm kia lần cuối

"Tạm biệt anh" - Những giọt nước mắt đau đớn, xót thương lăn dài trên má của mẹ. Thấy mẹ khóc, tôi cũng òa lên khóc theo 

"À á à à ơi à á à à ời..." - Lời hát ru quen thuộc vang lên khiến tôi không còn khóc nữa và dần chìm sâu vào giấc ngủ

Và khi tôi tỉnh lại, tôi đã không còn cảm nhận được sự hiện hữu của hơi ấm thân thuộc kia nữa. Tôi đảo mắt khắp xung quanh để tìm kiếm hình bóng của mẹ nhưng ngoài khung cảnh lạ lẫm, vắng lặng ra thì tôi chẳng thấy ai hay điều gì khác cả

Nỗi sợ hãi, lo lắng dâng trào trong lòng tôi. Tôi lúc đấy, với tâm hồn non nớt của một đứa trẻ 3 tuổi, chỉ biết đi loanh quanh vô định và khóc lóc gọi mẹ trong vô vọng...

Dù đã 15 năm trôi qua và tôi bây giờ đã trở thành cô thiếu nữ 18 tuổi nhưng kí ức về cái ngày định mệnh ấy vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí tôi, không bao giờ biến mất được

Tôi luôn ghi nhớ điều này là để lấy động lực để tiếp tục sống chứ không phải vì tôi muốn trả thù cho cha mẹ tôi bởi tôi biết, cha mẹ tôi ở dưới suối vàng kia cũng không hề muốn tôi làm điều dại dột

Và cũng chính việc luôn giữ khư khư nó trong đầu mà giờ tôi đã trở thành một người lạnh lùng, hướng nội, lúc nào cũng sống khép nép, cách xa với xã hội bộn bề ngoài kia

Tôi lạnh thế thôi chứ thực ra tôi có một trái tim ấm nóng, tốt bụng, nhân hậu, tình cảm lắm nha. Cái này người ta gọi là "ngoài lạnh trong nóng" đấy

_________________________________

Sau khi rời khỏi đống hoang tàn đổ nát đó, tôi vội bước chân ra đường lớn và bắt một chiếc taxi về nhà trọ

Nhưng lúc đứng trước cửa nhà, trong đầu tôi lại lóe lên suy nghĩ muốn đi dạo để thư giãn đầu óc chút 

Thế là tôi lại quay lưng đi đến khu công viên gần nhà

Từ nhà trọ của tôi đến công viên bắt buộc phải đi qua một con hẻm vừa nhỏ vừa dài vừa tối, người dân nơi đấy chẳng bao giờ chịu bật đèn đường vào ban đêm cả

"Tch, người gì mà kiệt xỉ thế không biết chứ lị. Chẳng lẽ mỗi việc giơ ngón tay ra chạm vào công tắc và bật lên cũng khó khăn đến thế sao? Chẳng lẽ họ không sợ vì cái việc cỏn con này mà có lẽ một ngày nào đó sẽ có một vụ án giết người, cưỡng hiếp hay gì đó sẽ xảy ra à?" - Tôi chầm chậm bước qua con hẻm, trong lòng thì không ngừng chửi rủa, chỉ trích những con người vô ý thức, vô lo vô nghĩ sống ở nơi đây

Đột nhiên, tôi cảm thấy có ánh mắt của ai đó đang dán chặt vào mình

Tôi hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn lên phía trước và thấy: Ở cuối con đường, nơi duy nhất có ánh đèn điện mờ ảo chiếu rọi vào, có một bóng đen đang đứng bất động, trên tay người đấy hình như còn cầm....một thanh gươm????

"Ê đ-đùa à? K-không lẽ người đ-được đưa ra làm minh chứng cho h-hậu...hậu quả của việc không bật đèn đường là m-mình s-sao?" - Nỗi lo sợ trong tâm khiến ngôn từ của tôi trở nên lộn xộn, lắp bắp 

Tôi chớp mắt một cái và khi mở ra, bóng đen đó đã biến mất

Ô, ảo vậy? Superman à? Không ngờ luôn đấy. Hóa ra Superman là có thậ-

Xoẹt 

"Áaaaaaaaaaa" - Tiếng hét chói tai của tôi vang vọng khắp không gian yên tĩnh

Tôi hoảng sợ nhìn vào những giọt máu đỏ tươi đang nhỏ từng giọt tanh tách xuống nền đất dưới chân. Đó...là máu của tôi. Chúng chảy ra từ vết rách lớn ở trên tay tôi. Và người gây ra vết rách ấy, không ai khác, chính là kẻ đang đứng trước mặt tôi kia

"Vậy là ta đoán đúng rồi. Chúng vẫn còn tồn tại" - Hắn ta nói với chất giọng lạnh tanh, vô cảm

"S-sao...sao cậu l-lại làm thế với t-tôi?" - Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn kẻ chết tiệt kia trong khi vẫn đang dùng khăn tay cầm máu lại. Nhưng hắn không những không trả lời tôi mà còn chĩa thẳng thanh gươm hắn đang cầm vào mặt tôi, thậm chí hắn còn giở giọng đe dọa tôi

"Tốt nhất là ngươi nên im lặng đi, nếu không thì ta sẽ không nương tay đâu"

Tôi lập tức ngậm miệng lại, không dám ho he thêm bất cứ một chữ nào nữa

"Cũng biết điều đấy. Giờ thì mau trả lời câu hỏi của ta: Ngươi có đồng bọn nào theo cùng không?"

Đồng bọn? Đồng bọn gì cơ? Tôi chỉ đang đơn giản là đi đến công viên để thư giãn thôi mà, có làm gì phạm pháp đâu? Bộ trông cái con phèn như tôi đây giống kẻ sắp chuẩn bị ăn trộm ăn cắp hay gì lắm hả? 

"Tôi chỉ đang đi dạo" - Tôi trả lời với khuôn mặt và chất giọng không đổi nhưng thực ra là vẫn có chút sợ 

Hắn ta đứng yên một lúc rồi mới tiếp tục nói

"Ý ta không phải thế. Ta là đang muốn hỏi là ngoài ngươi ra thì có con quỷ nào ở xung quanh đây không?"

"Ê anh bạn, chưa đi ngủ mà đã mơ được rồi cơ à? Quỷ quỷ cái qq gì chứ? Quỷ làm gì có thật đâu?"

"Đồ ngốc, quỷ có thật đấy"

"Nực cười. Thế bạn chứng minh cho mình rằng quỷ là có thật đi"

"Ngươi"

"Ngươi ngươi cái cục sh*t ý. Tôi bảo chứng minh quỷ là có thật chứ không phải chứng minh tôi có thật"

"Thì là ngươi, ngươi chính là quỷ còn gì?"

"Khùng, điên, rồ, thần kinh. Mắc mớ gì anh bạn bảo tôi là quỷ vậy? Tôi đây là người, là người hẳn hoi đấy nhá"

"Ngươi không biết bản thân mình là sinh vật gì luôn sao? Bọn quỷ ngày nay công nhận ngu thật. Gặp 10 đứa thì 11 đứa bảo mình là người chứ không phải quỷ"

"Anh bạn đây là đang gián tiếp bảo tôi ngu á hả? Có anh mới ngu ý. Tôi là người, không phải quỷ. Nghe rõ chưa? Là người, không phải quỷ đâ-"

"Nhìn vào cái vết rách vừa nãy trên tay ngươi đi"

Theo lời cái con người vô duyên ấy, tôi liền cúi xuống nhìn vào vết rách đó

N-nó...nó lành lại rồi??? Nó lành lại như cũ, như chưa hề tồn tại luôn???

"S-sao có thể?" - Tôi bất ngờ, ngỡ ngàng đến mức sắp bật ngửa

"Đó là bằng chứng chứng minh cho việc cô là quỷ đấy. Chỉ có quỷ mới có thể lành lại vết thương nhanh như thế thôi"

"K-không thể nào không thể nào. Tôi là người, không phải là quỷ. Chắc chắn là như thế..." - Trước sự thật phũ phàng này, tôi dường như không thể tin được vào nó và miệng cứ liên tục lảm nhảm một mình để tự an ủi bản thân

"Nhưng có một điều ta thấy hơi thắc mắc. Tại sao ngươi là quỷ mà lại không hề tỏa ra mùi như quỷ. Chẳng lẽ... bao năm nay...ngươi chưa bao giờ ăn một miếng thịt người nào?"

"Ăn nói hàm hồ! Tôi có bị dở hơi đâu mà lại đi ăn thịt người vừa tanh vừa kinh! Thịt gà rán và thịt lợn còn ngon hơn nhiều!"

"Con quỷ kì quặc. Mà nè, cha mẹ ngươi đâu mà lại để ngươi đi lang thang trong đêm muộn thế này? Họ không sợ con gái mình có thể bị bắt cóc, hãm hiếp hay sát hại à?"

Vừa nghe hai từ "cha mẹ" từ miệng anh ta, tôi đã không còn hổ báo cáo chồn như trước nữa mà liền im bặt, không nói gì nữa

"Ê sao thế? Sao tự dưng yên ắng hẳn rồi? Có phải giờ bị đứt dây thần kinh rồi khô-"

"Cha mẹ tôi đã ra đi từ khi tôi mới 3 tuổi rồi" - Tôi bình thản trả lời anh ta. Tôi không khóc, không rơi bất kì một giọt nước mắt nào. Không phải vì tôi là một con người lạnh lùng, vô cảm, không thương yêu cha mẹ mình mà là do tôi đã khóc hết nước mắt rồi, khóc cạn nước mắt rồi

Nhận ra bản thân đã sai, anh ta vội vàng xin lỗi tôi ngay

"X-xin lỗi"

"Không sao, tại anh không biết nên mới nói thế mà. Người không biết không có lỗi"

Sau đó, hai người chúng tôi bị rơi vào một bầu không khí trầm lặng, chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Cũng đúng thôi, trong cái hoàn cảnh này thì khó có thể nghĩ ra điều gì để nói lắm

"T-thế giờ cô  đang sống ở đâu?" - Anh ta đột nhiên lên tiếng hỏi tôi

"Ở một căn nhà trọ rẻ tiền"

Lại một lần nữa, sự im lặng bao trùm không khí xung quanh

"Nè" - Anh ta lại là người chủ động lên tiếng

"Chuyện gì?"

"Cô có muốn đổi đời không?"

"Ý anh là sao?"

"Ý là cô có muốn từ bỏ cái cuộc sống cô đơn, lẻ loi, nghèo khổ này và sống với một cuộc sống mới hạnh phúc, đủ đầy hơn không?"

"Hỏi thừa! Tất nhiên là có. Nhưng đó sẽ mãi chỉ là ước mơ không bao giờ thực hiện được của tôi thôi, một ước mơ xa xỉ"

"Nhưng giờ nó sẽ thành hiện thực. Vì bắt đầu từ ngày hôm nay, cô sẽ được chuyển đến sống cùng tôi - Tokito Muichirou - một trong những người giàu có nhất ở thành phố này"

"Hơ, anh xạo thôi chứ gì? Anh tính lừa tôi thôi chứ gì? Đừng hòng lừa được H/t Y/n tôi đây nhá"

"Ai lừa cô. Tôi đang nói thật mà"

"Hả? Thật á? Thật đúng không? Anh không lừa tôi đâu đúng không?"

"Ừ, tôi không lừa cô, Tôi đã nói là chắc chắn sẽ làm được"

"Nhưng nếu tôi về ở với anh thì ai sẽ trả tiền thuê trọ cho tôi? Tôi vẫn chưa trả đủ đâu"

"Tôi trả"

"Nhưng ai sẽ trả tiền ăn uống, sinh hoạt, vân vân đủ thứ cho tôi khi tôi về ở với anh? Tôi không đủ tiền trả cho anh đâu"

"Không cần lo, tôi sẽ trả hết cho cô"

"Nhưng...."

"Aisshhh, cô nói nhiều thế. Chỉ cần về nhà tôi và trở thành vợ tôi là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều làm gì cho nhức cái đầu đâu!"

_________________________________

Góc không liên quan đến truyện

https://youtu.be/71O7qp-yzlw

_________________________________

Trả Request cho bạn nhiBo8586

Hi vọng bạn thích nó :)))

Mấy thím ạ, dạo này tôi bị mê xem phim cổ trang Trung quá😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro