Iguro Obanai🐍
Summary: Mùa anh đào năm ấy, anh có em và em có anh.
Người đặt Request: MakiKobayashi_0
Tiêu đề: "Bản giao hưởng dưới cơn mưa hoa anh đào"
♪────o(≧∇≦)o────♪
Trường trung học nơi Iguro Obanai giảng dạy nằm gọn trong một góc yên bình của thành phố, được bao quanh bởi những hàng cây anh đào cổ thụ. Khi mùa xuân về, những cánh hoa anh đào mỏng manh bắt đầu bung nở, rồi nhẹ nhàng buông mình theo gió, phủ lên sân trường một sắc hồng nhạt dịu dàng. Khung cảnh ấy, thơ mộng đến xao xuyến lòng người, như gợi mở một câu chuyện tình yêu đang âm thầm chớm nở giữa thầy giáo trẻ và cô học trò nhỏ.
Obanai là một giáo viên Hóa học điềm tĩnh, ít nói và có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong anh lại ẩn chứa một trái tim nhạy cảm và đầy lòng yêu thương. Mỗi khi đứng trên bục giảng, đôi mắt anh như vô tình lại tìm về phía Y/n, cô học trò nhỏ với mái tóc dài mềm mại và nụ cười ngọt ngào. Y/n không chỉ thông minh, ngoan ngoãn, chăm chỉ, mà còn mang một nét đẹp dịu dàng, trong trẻo, tựa như những cánh hoa anh đào nở rộ trong nắng xuân.
Với thành tích vô cùng nổi trội, cô luôn là một trong những học sinh xuất sắc nhất trong lớp, là niềm tự hào của không chỉ anh mà còn của cả các giáo viên khác trong trường, thậm chí đến ông thầy cục súc nào đó cũng phải công nhận điều này. Cô luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, kết quả các bài kiểm tra luôn nằm trong top dẫn đầu lớp, chưa bao giờ phải để giáo viên quát mắng hay nhắc nhở vì những tội nhỏ lặt vặt như đi học trễ, nói chuyện trong giờ, không làm bài tập về nhà... Cô chính xác là hình mẫu "con ngoan trò giỏi" mà thầy cô nào trong ngành giáo dục đều mơ ước có được.
Nhưng người thành công nào cũng có ít nhất một lần vấp ngã trong đời. Y/n cũng vậy. Một ngày nọ, khi bài kiểm tra Hóa học được trả, Y/n nhận được điểm thấp hơn mong đợi. Khoảnh khắc nhìn thấy con điểm đấy, ngọn lửa nhiệt huyết trong cô như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào khiến nó ngay lập tức dập tắt. Cô cúi đầu, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời giờ đây đã bị che mờ bởi màn sương nước mắt, còn nụ cười hồn nhiên thường ngày cũng đã biến mất, thay vào đó là nỗi buồn sâu kín. Cô cảm thấy thất vọng, tự trách bản thân vì đã không nỗ lực hơn.
Và vì đang bị những cảm xúc hỗn loạn trong lòng làm phân tâm mà cô không hề nhận ra trên bục giảng, người thầy ấy đã chứng kiến tất cả phản ứng của cô. Nhìn thấy đôi vai nhỏ bé của cô run rẩy, trái tim Obanai như bị một sợi dây vô hình siết chặt, nỗi đau len lỏi vào từng nhịp thở.
Sau khi tiết học kết thúc, Y/n lặng lẽ thu dọn sách vở và bước ra khỏi lớp, để lại sau lưng mình không gian yên ắng và tĩnh mịch. Obanai không thể ngăn mình khỏi lo lắng. Anh nhanh chóng bước theo cô, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Bóng dáng nhỏ bé của cô dần đi xa, hướng về phía vườn hoa anh đào rợp bóng, nơi những cánh hoa đang bay trong gió, như muốn xoa dịu nỗi buồn trong lòng cô gái trẻ.
Y/n dừng lại dưới một gốc cây anh đào lớn, ngước mắt nhìn những cánh hoa đang nhẹ nhàng xoay tròn trong gió. Một nỗi buồn mơ hồ lan tỏa trên gương mặt cô. Cô thở dài, đôi vai nhỏ bé khẽ rung lên. Obanai đứng từ xa quan sát, trong lòng không khỏi xót xa. Rồi, với một quyết định đầy bất chợt, anh tiến đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giọng nói trầm ấm vang lên như một khúc nhạc nhẹ nhàng hòa trong làn gió xuân.
"Y/n," anh dịu dàng nói, "Em đừng buồn vì điểm số này. Anh biết em đã cố gắng rất nhiều. Điểm số không thể phản ánh tất cả nỗ lực và tài năng của em."
Y/n quay lại, đôi mắt ngấn lệ nhưng cũng ánh lên sự bất ngờ và cảm kích. "Thầy Iguro, em xin lỗi vì đã làm thầy thất vọng..."
Obanai mỉm cười, nụ cười của anh nhẹ nhàng như nắng mai, xua tan đi những đám mây u ám trong lòng cô. "Thầy không thất vọng về em. Thầy chỉ muốn em hiểu rằng, chúng ta ai cũng có lúc vấp ngã. Điều quan trọng là em học được gì từ những thất bại đó."
Những lời nói của Obanai như dòng suối mát lành, giúp xua tan đi mọi muộn phiền trong tâm hồn cô lúc bấy giờ. Cô gật đầu, ánh mắt bắt đầu sáng lên niềm hy vọng. Nhưng điều bất ngờ nhất vẫn chưa đến. Trái tim Obanai đập loạn nhịp, anh biết đây chính là thời điểm để thổ lộ tâm tình mình đã giấu kín bấy lâu nay.
"Y/n," anh khẽ nói, "Có một điều thầy muốn nói với em từ rất lâu rồi... Thầy... thầy rất quan tâm đến em, không chỉ với tư cách là một học trò, mà còn hơn thế nữa."
Y/n mở to mắt, trái tim cô bỗng chốc đập nhanh hơn. Những cánh hoa anh đào như ngừng rơi, cả không gian như ngưng lại để chờ đợi những lời tiếp theo của anh.
"Thầy biết điều này có thể khiến em bất ngờ," Obanai tiếp tục, giọng anh run lên vì hồi hộp, "nhưng thầy không thể giấu cảm xúc của mình thêm nữa. Mỗi ngày được nhìn thấy em, thấy em nỗ lực, cố gắng và tỏa sáng... Thầy nhận ra rằng...rằng..." Anh dừng lại một lúc, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi mới tiếp tục.
"Rằng anh đã yêu em."
Dưới tán cây anh đào đang nở rộ, sau lời tỏ tình đầy bất ngờ của Obanai, không gian như lắng đọng lại trong khoảnh khắc của sự chờ đợi và hồi hộp. Những cánh hoa anh đào mềm mại xoay tròn trong không trung, như thể thiên nhiên cũng đang nín thở theo dõi câu chuyện tình yêu mới chớm nở này.
Không chút do dự, Y/n tiến thêm một bước về phía Obanai, đôi mắt cô sáng lên trong ánh nắng dịu dàng của buổi chiều xuân. Một làn gió nhẹ thoảng qua, nghịch ngợm trêu đùa với mài tóc dài của cô khiến vài sợi tung bay. Cô khẽ cất tiếng, giọng nói đầy cảm xúc và chân thành: "Thầy Obanai... em cũng có điều muốn nói."
Cô ngập ngừng một chút, rồi lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào đôi mắt của người thầy mà mình thầm mến. "Em cũng yêu thầy. Em đã luôn cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương từ thầy. Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại đủ can đảm để nói ra điều này, nhưng giờ đây, em biết rằng em muốn ở bên thầy."
Obanai lặng người, niềm hạnh phúc vỡ òa trong lồng ngực anh. Anh không thể tin được những lời vừa nghe, nhưng đôi mắt trong veo của Y/n đã nói lên tất cả. "Y/n..." Anh khẽ gọi tên cô, giọng anh chứa đầy sự xúc động và biết ơn. "Cảm ơn em... vì đã chấp nhận tình cảm của anh."
Ngay khoảnh khắc ấy, dường như thiên nhiên cũng hòa chung niềm vui với họ. Những cánh hoa anh đào đột nhiên rơi xuống dày đặc, từng cánh, từng cánh một, lả tả trong không khí như những lời chúc phúc dịu dàng của trời đất. Chúng bay phấp phới trong gió, rơi xuống như mưa, phủ lên vai, lên tóc họ một sắc hồng tinh khiết và mơ màng. Mặt đất xung quanh họ như trải một tấm thảm mềm mại màu hồng nhạt, lung linh dưới ánh nắng vàng dịu nhẹ.
Dưới cơn mưa hoa anh đào, đôi mắt của Obanai và Y/n gặp nhau, trong đó chứa đựng cả thế giới của riêng họ, tràn đầy yêu thương và sự đồng điệu. Những cánh hoa như những thiên thần nhỏ bé, nhảy múa trong không trung, vỗ về và chúc phúc cho đôi trẻ, đưa họ vào một giấc mơ đẹp đẽ của mùa xuân, nơi tình yêu nảy nở như những bông hoa tươi mới.
Cả không gian như ngừng lại trong một khoảnh khắc diệu kỳ, chỉ còn tiếng gió khẽ thì thầm qua những cánh hoa và tiếng trái tim họ đập chung một nhịp. Đôi tay Obanai run rẩy tìm đến tay Y/n, và khi những ngón tay họ đan vào nhau, một cảm giác ấm áp lan tỏa, tựa như mùa xuân đã thực sự chạm vào trái tim họ.
"Dưới mưa anh đào rơi nhè nhẹ,
Hai trái tim cùng một nhịp đong đầy.
Cánh hoa như lời tình yêu khe khẽ,
Chúc phúc cho họ dưới trời hồng bay."
♪────o(≧∇≦)o────♪
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro