Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#47 Họ hàng xa.

Một đêm trăng tròn, không gian xung quanh dinh phủ yên tĩnh là thường.

- Hinaki, Nichika, hôm này nha chúng ta sẽ có một vị khách đặt biết.

- Người đó là ai vậy mẹ?

- Là một người họ hàng rất xa với chúng ta. Hai con nhớ ký hiệu mẹ đã dạy chưa?

- Dạ nhớ.

- Được rồi, hai con chơi thêm chút nữa đi.

- Vâng ạ.

Có lẽ vì vận động khá nhiều nên hai đứa trẻ đã khá buồn ngủ khi hắn ta vẫn chưa tới.

- Nếu các con mệt thì có thể tựa lên đùi mẹ nghỉ một chút đi.

- Vâng. - Nichika đáp lời cô, rồi nhanh chóng nằm xuống.

- Còn con thì sao, Hinaki?

- Con không buồn ngủ, con sẽ phụ mẹ tiếp vị khách đó.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu và thơm nhẹ vào má cô bé.

- Cảm ơn con, thật tiếc là vị khách ấy không thích bánh ngọt mẹ làm vậy nên con ăn lót dạ đi, đêm nay sẽ là một đêm dài đấy.

Cô bé nhận lấy cái bánh cô đưa cho.

- Thật sự có người sẽ không thích bánh ngọt của mẹ sao?

- Chỉ là hiện tại người đó đã không thể nếm được mùi vị đó nữa rồi.

Cô bé cuối cũng không chống lại được cơn buồn ngủ đầu hơi tựa vào vai cô mà thiếp đi.

Cô cũng khẽ chớp mắt nghỉ ngơi một xíu.

Một lúc lâu sau, một kẻ mặc tây trang đột nhiên xuất hiện trong sân.

Cả bốn người trong phòng đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón vị khách đặc biệt này.

Hai đứa trẻ ngồi ngay ngắn bên cạnh cô.

- Ngươi đã đến, hân hạnh được gặp ngươi, Kibutsuji Muzan.

- Chà, bộ dạng của ngươi trong thật kinh tởm làm sao, Ubuyashiki.

- Cuối cùng người cũng đã đến đây, xuất hiện trước mặt ta, Kibutsuji Muzan. Ác quỷ của gia đình ta và các thợ săn quỷ. Chúng ta đã săn đuổi ngươi trong suốt ngàn năm qua. Mika, gương mặt của hắn như thế nào vậy?

- Nhìn hắn như những chàng trai tuổi đôi mươi, đôi mắt đỏ rực và đồng tử thẳng đứng như mắt mèo.

- Được rồi,... ta nghĩ hắn sẽ đến,... chắc chắn.... Ta nghĩ lòng hận thù của ngươi đối với ta vô cùng lớn... và với cả gia tộc Ubuyashiki này... đó là lý do tại sao... ngươi phải giết ta bằng chính đôi tay ấy.

- Ta thật sự thất vọng về ngươi, Ubuyashiki. Ta đã sống ngàn năm nay mà không có sự lão hoá,  còn cái gia đình luôn cản đường ta đang ngày càng chết dần. Thối rửa, quá kinh tởm, trông ngươi không khác gì xác sống cả, Ubuyashiki.

Cô nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy, để lưng anh tựa vào người cô.

- Ta...đã nghĩ rất nhiều. Nữa năm trước có một vị bác sĩ đã nói rằng ta chỉ có thể sống thêm vài ngày.... Nhưng đến giờ... ta vẫn trụ được... và vị bác sĩ đó.... quá kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Và ta đã thề... chừng nào ta còn sống ta sẽ không bao giờ thay đổi quyết định săn lùng và tiêu diệt ngươi, Muzan.

- Mộng ước viễn vong của ngươi đã đến lúc kết thúc rồi, ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ.

- Ngươi, ta không chắc ngơi có biết điều này không, ngươi...và ta... đều có chung một huyết thống....ngươi đã được sinh ra.... vào một nghìn năm trước.....nên có lẽ máu của ta và ngươi vẫn có một chút khác biệt.

- Ta chẳng có cảm giác được gì cả, rốt cuộc ngươi đang cố nói điều gì?

- Một tên quái vật như người.... đã khiến cha mẹ thân sinh ra ngươi phải chịu đừng hình phạt..... suốt ngàn năm qua, không chỉ thế cả gia tộc này.... cũng bị nguyền rủa, những đứa trẻ trong gia tộc đều sẽ chết khi vừa mới sinh.....khi gia tộc sắp rơi vào tận diệt, một pháp sư đã đến và nói với gia đình rằng, một con quái vật đã được sinh ra từ gia tộc các vị.....nếu các vị thề rằng sẽ đem cả tính mạng ra để tiêu diệt nó.... nếu các vị làm được, gia tộc các vị sẽ không bị tận diệt nữa.

Nói tới đây anh bất giác xoa đầu Hirika bên cạnh mình.

- Bon ta đã chấp nhận lấy những người vợ do ngài ấy lựa chọn để sinh ra những thế hệ sau và nhưng người thừa kế dủ mạnh mẽ để tiếp tục chiến đấu đến tận nay. Nhưng chưa một ai trong gia tộc sống được qua tuổi ba mươi.

- Ngươi nói những chuyện này với ta làm gì? Muốn câu giờ à. Căn bệnh đó chắc ăn mòn não ngươi luôn rồi. Chuyện đó chẳng có ảnh hưởng một chút gì đến ta nữa. Dù sao thì thiên đường chưa bao giờ trừng phạt ta cả, dù cho số người ta giết đã lên đến hàng vạn người, ta vẫn không bị trách phạt trong cả ngàn năm qua.

-Khụ...khụ... đó là ngươi...còn ta...ta...vẫn có lý tưởng của riêng mình.... Muzan... nguyện ước của ngươi là gì? Đã sống cả nghìn năm rồi,...vậy ngươi đã thật sự tìm ra được nguyện ước của ngươi rốt cuộc là gì chưa?

Câu nói của hỏi của anh đã khiến hắn không thể nào tìm ra câu trả lời được.

Chưa để hắn tìm được đáp án, anh đã lên tiếng.

- Hay để ta đoán thử xem, Muzan...ta có thể hiểu được phần nào tâm trạng và trái tim ngươi... cái ngươi đang mong ước là sự bất tử...ngươi mong ước bản thân sẽ không bị hủy hại bởi bất kỳ thứ gì hết.

- Đúng vậy, và ta sẽ hoàn thành nó sớm thôi, ngay sau khi ta có được Nezuko.

- Ngươi sẽ không làm được đâu, Muzan. - anh khẽ mỉm cười.

Nụ cười của anh như đang trọc điên hắn.

- Ngươi khá đắc ý sau khi giấu nhẹm Nezuko đi nhỉ. Không như ngươi, ta có rất nhiều thời gian.

- Có vẻ ngươi đã hiểu lầm ý ta rồi.

- Cái gì? - mặt hắn tối xầm lại.

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro