#22 Hôn.
Phủ Chúa công, cuộc họp các Trụ cột,
- Này, tôi hỏi ngài đã làm được cái gì ra hồn chưa, ngài Ubuyashiki? - Shinazugawa - người mới được để cử trở thành tân Phong trụ hét lên, quát lớn trước mặt
- Shinazugawa, chẳng lẽ chưa ai dạy cậu phải ăn nói sao cho đúng à! - Nham trụ lên tiếng nhắc nhở.
- Ta ổn mà, Gyomei. Cứ để cậu ấy nói, ta không bân lòng gì đâu. - anh lên tiếng can ngăn.
- Nhưng thưa ngài,...
- Ổn thôi mà, Kanae. - anh ngắt lời cô bé.
Cậu bé được đà nói tiếp:
- Bô ông không biết nhục à, ông làm tôi cảm thấy phát bệnh đấy! Ông nghĩ thành viên trong đội diệt quỷ như quân cờ à, thích dùng thì dùng, thích ném thì ném. Ông còn chẳng biết tí võ thuật nữa kìa, tôi có thể nói điều này vì tôi đã để ý kỹ ông rất nhiều. Một người như ông mà lại là người đứng đấu cả cái đoàn diệt quỷ này à! Thật sự không có gì thảm hơn được nữa. Nói coi! Tại sao ông lại vô dụng như vậy.
- Ta xin lỗi. Ta cũng từng cố học kiếm pháp để có thể tự tay tiêu diệt quỷ, nhưng mỗi lần cầm kiếm lên, tim ta không tự chủ được đập rối loạn. Ta còn không thể vung quá mười lần. Nếu ta có thể, ta cũng muốn được trở nên giống như ngươi, ta cũng muốn trở thành một kiếm sĩ mạnh mẻ và có thể xả thân này để cứu giúp nhưng người khác, nhưng ta đã không làm được. Ta xin lỗi đã trở thành gánh nặng trong mắt con.
Giọng anh khá đều đều, không nghe được cảm xúc bên trong, nhưng lại ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.
Anh đúng thực ta từng nhờ cô chỉ dạy kiếm thuật cho mình, cô đã nghĩ rất nhiều cách nhưng kết quả đều thất bại bởi vì sức khỏe của anh càng lúc càng xa xúc. Dù anh có thể sử dụng được kỹ thuật hơi thở nhưng vẫn không thể cầm cự được bao lâu.
Cuối cùng cả hai thật sự phải từ bỏ ý định này.
Cậu bé rất bối rối trước thái độ của anh. Anh tiếp tục nói.
- Nếu ngươi là con tốt thí thì ta cũng chỉ laf mảnh ghép thế mạng mà thôi, mà mảnh ghép này đây có thể sẽ khiến cả đoàn sát quỷ mất mạng, điều đó là không thể thay thế được. Người kế vị thay ta cũng đã sẵn sàng rồi.
Anh tiếp tục nói:
- Đây là lần đầu tiên ngươi tham dự cuộc họp của các trụ cột, vì vậy ta nghĩ ngươi có thể đã hiểu lầm vài thứ. Ta không hề đứng ở vị trí cao hơn bất kỳ ai ở đây cả, nhưng họ dã tự muốn đối xử với ta như thế. Nêu không hài lòng ngươi có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Thay vì cứ mãi lo lắng vì điều đó, ngươi có thể bảo vệ mạng sống của mọi người với tư cách một trụ cột. Đó là yêu cầu duy nhất của ta.
- Ta cũng thật sự xin lỗi vì đã triệu tập ngươi quá sớm như thế, ta biết rằng Masachika chỉ mới chết gần đây, hai nguwoif thân thiết như hai anh em ruột nên ta biết việc này khá khó chấp nhận đến nhường nào.
- Tên của cậu ấy. - cậu bé ngẫn người.
Cô bé Hoa trụ quỳ bên cạnh bỗng lên tiếng:
- Shinazugawa, kể từ khi ngài Ubuyashiki lên lãnh đạo, ngài ấy đều nhớ hết tên và thông tin của những người đã hy sinh.
Cô liền đỡ anh đi tới trước mặt cậu bé.
- Sanemi, những đứa trẻ trong sát quỷ đoàn này đã viết những lời mong ước của riêng chúng, kỳ lạ thay, nội dung của chún đều giống như nhau và cả Masachika cũng vậy. Ta đã nghĩ đến việt đưa nó cho ngươi. Masachika đã luôn xem ngươi như người em trai đã mất của cậu ấy. Mơ ước của cậu ấy là một tương lai tươi đẹp, cũng giống như ước mơ của ta vậy. Một ước nguện, mong cho những người ta thương yêu nhât sẽ luôn tươi cười, sống một đời hạnh phúc cho đến ngày người nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, cầu mong người không chịu những nỗi đâu khổ hay bất hạnh gì cả ngay cả khi, ta không thể ở bên người đó.
Anh khẽ nắm chặt tay cô hơn.
Cậu bé đó đã không kiềm được nước mắt khi đọc bức thư mà anh đưa cho, liền quỳ xuống nhận lỗi:
- Oyakata-same xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của con.
- Được rồi, chúng ta bắt đầu cuộc họp đi.
- Vâng.
Khả năng thu phục lòng người của anh luôn tốt như vậy. Dù đã thấy nhiều lần, những lần nào cô cũng không khỏi thán phục.
Dù sống với anh nhiều năm nhưng cô cũng không thể nào học tập được khả năng như vậy, nhưng Kiriya - con trai cô lại đã bẩm sinh có khả năng này, nhưng vẫn chưa được mài dũa kỹ càng.
Cuộc họp cũng được tiếp tục, anh giao nhiệm vụ cho từng người.
Cuộc họp kết thúc các trụ cột cũng rời đi, mắt thấy bóng của bọn họ khuất đi Yuri mới nhào tới ôm lấy cô trước sự ngỡ ngàng của hai đứa con của cô.
- Yuri, con nên rời đi rồi.
- Không, con không muốn, đã nửa năm rồi con chưa gặp Mika-sama rồi, con rất nhớ người, Ngài cũng không thể độc chiếm người ấy một mình được. - cô bé còn dụi mặt vào người cô khiêu khích.
- Nhiệm vụ tăng gấp đôi. - anh nhẹ nhàng nói.
- Con không để ý.
- Ngày nghỉ giảm một nữa.
Cô bé vẫn phớt lờ anh.
- Cuộc họp lần sau con không cần tới nữa.
Nghe tới đây, cô bé mới đứng hình buông cô ra. Cuộc họp kế tiếp không cần tới nghĩa là một năm sắp tới cô bé không thể gặp Mika-sama.
- Ngài ấy bắt nạt con. - cô bé quay sang cô tỏ vẻ đáng thương.
- Mau đi đi, nếu không ngài ấy sẽ cấp cửa con vĩnh viễn đấy.
Cô bé ủ rủ buông cô ra.
- Ta có làm hộp bánh cho con đấy, nhớ mang về.
Ánh mắt cô bé trở nên tươi vui hơn một chút, vội chạy đi:
- Ngài luôn phải nhớ đến con đó.
- Haizz, ừm.
Nếu các trụ cột khác mà có mặt ở đây sẽ rất ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt trẻ con dưới lớp của Ám trụ. Cùng không ai sẽ nghĩ tới khuôn mặt dễ thương đó lại là một con quỷ đã sống hơn ba thế kỷ.
Mà cũng chỉ khi trước mặt Mika-sama cô bé đó mới để lộ ra tính cách trẻ con của mình. Hai người họ dành tình cảm cho nhau không khác gì mẹ con ruột.
Anh thấy cô ngồi ngẩn ngơ thì liền kéo cô vào lòng:
- Anh thấy em quá nuông chiều Yuri rồi đó?
- Có sao, em cảm thấy cô bé như con ruột của mình vậy? Nichika, Hinaki các con có muốn có thêm một chị gái không?
- Anh không có đứa con gái nào lớn tuổi như vậy? - anh đánh gảy lời cô.
- Anh đang ghen sao? - môi cô khẽ cong lên.
Anh không nói một lời cúi xuống hôn nhẹ môi cô mặc kệ hai đứa con gái vẫn còn ngồi kế bên.
- Em rất ngọt.
Mặt cô bây giờ đã đỏ lên:
- Anh .... anh.....anh là đồ không biết xấu hổ.
Cồ liền vui đầu vào hõm cổ anh nói nhỏ:
- Hai con còn đang ở đây, anh cũng phải tiết chế đi chứ!
- Kiriya, Hinaki mau lại đây hôn mẹ con để mặt mẹ con bớt đỏ đi nào?
- Vâng - cả hai cô bé đồng thanh.
Anh không tiếc kéo cô ra để cho hai đứa trẻ có thể nhào vào lòng cô, hôn lên mặt cô tới tắp.
- Được rồi, mẹ cũng nên đáp lế chứ!
Cô cũng cuối xuống hôn lên má hai đứa trẻ, còn quay lại nói với anh:
- Hai cha con cũng phải làm chứ?
Nói xong cô cũng không phúc hậu đẩy hai con tới trước mặt anh:
- Hai con cũng không mau tấn công Oba-san đi?
Anh bất lực nhìn cô, sau đó liền cúi nhẹ người để vừa tầm hai đứa trẻ. Hai đứa hiểu ý, mỗi đứa hôn một bên má anh, anh cũng cúi xuống hôn đáp trả lên đôi má phúng phính của hai đứa trẻ.
Ba đứa trẻ còn lại cũng chạy từ ngoài cửa đi vào.
Thế là một nhà năm người hôn nhau tới tắp.
Khung cảnh thật yên bình và ngọt ngào.
Còn tiếp,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro