Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The Stars

Jeongin xem gia đình cậu như những vì sao tinh túy trên bầu trời đêm. Mẹ của cậu, ngôi sao sáng nhất trong tất cả, có một nụ cười rạng rỡ sánh ngang với mặt trời. Cha của cậu, ngôi sao lớn nhất, chứng tỏ tình yêu và trái tim của ông dành cho gia đình rộng lớn như thế nào. Và ngôi sao yêu thích nhất của Jeongin là em trai của cậu, Seungmin, người mà cậu yêu hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời.

Lần đầu Jeongin dắt Seungmin ra ngoài nhìn những ngôi sao với cậu là khi cha mẹ đã cho rằng 2 cậu nhóc đã chui rúc trong chăn và ngủ say giấc trên giường. Seungmin cười khúc khích, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy chiếc áo thun rộng thùng thình của Jeongin cho dù biết rằng họ không nên ra ngoài vào giờ khuya như thế này.

Jeongin để ngón tay lên môi, "suỵt" khẽ ra hiệu để cho cậu em trai nhỏ của mình im lặng. Jeongin ngồi trên xích đu ở sân sau nhà liền bế Seungmin lên và Seungmin liền chỉ vào những ngôi sao khác nhau mà cậu nhìn thấy trên bầu trời. Seungmin vừa nhìn từng ngôi sao mà Jeongin chỉ vừa cười khúc khích và vỗ tay sung sướng.

Đêm hai cậu bé cùng nhau ngắm sao, đã là đêm cuối cùng cuộc sống của họ được yên bình.

Ngày hôm sau, vào buổi đêm giông bão, ngôi nhà rung lắc dữ dội. Khi Jeongin dắt Seungmin ra ngoài, không phải để ngắm sao mà là để bảo vệ tính mạng của họ. Cậu nắm lấy tay của cha, vừa chạy vừa ôm chặt lấy Seungmin và một tấm ảnh bị cháy một nửa của mẹ mà cậu có thể lấy được. Bên trong ngôi nhà, mẹ cậu đã mắc kẹt và qua đời. Jeongin nhìn lên bầu trời đầy nghi ngút khói, bốn ngôi sao của cậu giờ đây chỉ còn ba..

Sau đám cháy, Jeongin vẫn đi học như bình thường, cậu ngồi một mình trên cầu thang im lặng chờ đợi. Cậu liền đứng dậy khi thấy cha của mình đang chạy xe đến, lập tức Seungmin xuống xe liền phấn khích chạy đến chỗ của cậu. Lúc đó cậu nhận ra tất cả ngôi sao mà cậu cần, đều hiện lên trong mắt của em trai cậu.

"Này, Minnie. Hôm nay ở trường thế nào?"Jeongin ngồi trong xe hỏi, rồi nở một cười tươi với Seungmin. "Rất vui ạ! Ở trường em kết bạn rất nhiều người đó. Còn anh thì sao? Ngày của anh như thế nào?" Jeongin cười khúc khích, trấn an Seungmin rằng ngày hôm nay của anh đã tốt hơn khi được gặp cậu.

Nhưng cho đến khi Seungmin mười tám tuổi, Jeongin đã đánh mất tất cả những gì còn lại. "Em xin lỗi, hyung. Nhưng em không thể sống cuộc đời này được nữa." Seungmin xin lỗi, nhanh chóng thu dọn va li. “Seungmin,...đợi chút đã…” Những từ đứt quãng của Jeongin khiến Seungmin không thể nghe thấy, và nước mắt đau đớn của cậu dần rơi trên sàn...

"Anh phải hiểu cảm giác của em, anh không giống em. Tạm biệt, anh trai." Seungmin bước ra khỏi cửa, còn Jeongin cố bám lấy những vì sao còn sót lại đang lơ lửng trên lưng Seungmin một cách tuyệt vọng. Những nỗ lực của cậu đều tan thành mây khói, giống như ngày hôm đó anh bị chính người em trai mà anh hết sức nuôi nấng giờ đây đã rời bỏ anh một cách dễ dàng.

Cha cậu về nhà vào tối hôm đó, và Jeongin nuốt nước bọt và chầm chậm giải thích chuyện Seungmin bỏ nhà. "Mày đã có thể ngăn cản nó!" Bố cậu la hét, kích động ném những đồ gia dụng mà họ đã mua được trong nhiều năm làm việc chăm chỉ. "Thằng bé đủ lớn để tự chăm sóc bản thân, nó sẽ ổn thôi, con hiểu nó bố à" Jeongin vừa cố trấn an ông, vừa cố nắm lấy cánh tay liên tục ném đồ vật lung tung như thể chúng là đồ của cát bụi.
"Không, vì mày mà ngôi nhà này tan hoang. Mọi thứ mà chúng ta xây dựng đều đổ nát chỉ trong một đêm. Tao hy vọng mày tự hào về bản thân."

Jeongin chạy ra ngoài, bất lực nhìn lên ngôi sao thứ ba rơi xuống từ bầu trời, và trong bóng tối trống rỗng, chỉ còn lại một ngôi sao duy nhất...

Ngày hôm sau, cậu làm việc như không có chuyện gì xảy ra, anh chạy khắp nơi để kiếm công việc mới để trả tiền nhà. Trong những đêm cô đơn, Jeongin cầu nguyện những vì sao anh yêu trên bầu trời, được treo bằng sợi dây hy vọng.

Điện thoại của cậu từ ngày đó không bao giờ đổ chuông, ngay cả khi Jeongin nhìn chằm chằm vào nó mà trong lòng thổn thức ngôi sao duy nhất vẫn sáng. Khi điện thoại đổ chuông, chỉ là sếp của anh tại nơi làm việc đã sa thải anh ấy vì đi muộn hơn ba lần.

Vài ngày sau, Jeongin đã tìm được một công việc mới, thay thế cho công việc anh đã mất.
"Xin chào, cậu là nhân viên mới phải không?" Một thanh niên trông lớn hơn cậu khoảng một tuổi hỏi. "Vâng, anh chắc là người quản lý. Rất vui được gặp anh."

"Tôi tên là Lee Minho, chào mừng đến với quán cà phê. Dựa vào sơ yếu lý lịch của cậu, tôi cho rằng bạn biết cách làm việc ở đây?." Jeongin gật đầu trả lời, "Vâng, tôi biết ạ."

Minho cười nhẹ làm cậu nhớ đến những vì sao, nhưng ngôi sao này còn tỏa sáng hơn cả mặt trời. Cậu thấy má mình nóng lên khi Minho để ý thấy cậu đang nhìn chằm chằm
và sờ lên mặt mình mà hỏi Jeongin trên mặt anh dính gì à? (Có đó anh, tình yêu của em nè :3). Jeongin hoàn hồn liền lóng ngóng xin lỗi, càng đỏ mặt hơn khi Minho nháy mắt xoa đầu cậu.

Jeongin nhìn ngôi sao cuối cùng anh rời đi, nhấp nháy ánh sáng màu đỏ cảnh báo. Bỗng cậu cảm thấy cơ thể mình trở nên tê liệt, mà nhớ lại cách mà tâm trí anh đã cảm thấy. Đôi khi trong nhiều đêm làm việc, Jeongin đã gục ngã vì làm việc quá sức và căng thẳng. (Thương anh bé 😥)

Cậu giật mình mở mắt, nhìn xung quanh và nghe thấy tiếng bíp của chiếc máy bên cạnh. Cậu cố gắng ngồi dậy, để thoát khỏi nơi mà anh coi thường nhất, sự hoảng loạn bao trùm lấy cơ thể đau nhức của cậu. "Yên tâm đi, không sao đâu. Có em ở đây với anh rồi,anh sẽ không sao đâu." Phải mất một giây để Jeongin nhận ra em trai mình đang bế cậu lên, dẫn cậu trở lại chiếc giường đơn sơ, khó chịu.

"Seungmin?" Cậu gọi to tên em trai cậu, như thể sợ rằng đó chỉ là một hy vọng hão huyền khác. "Em ở đây, giờ anh ổn rồi." Không, Jeongin không ổn chút nào, anh đang bối rối và tức giận, sốc và hạnh phúc. Giờ đây ngôi sao của anh là ánh sáng lờ mờ, ngờ vực và đầy sợ hãi."Sao em lại ở đây?" Cậu hỏi, nhíu mày và nắm chặt lấy tấm chăn mỏng đang đắp trên người.

"Ý anh là sao? Anh ngất đi và anh đang ở trong bệnh viện, sao em không thể ở đây được?" Seungmin bối rối hỏi, rồi lại sắp xếp thức ăn vô vị mà bệnh viện cung cấp trước mặt Jeongin. Nhưng cậu không đói, cậu đang tức giận và buồn bã vì những lời nói của Seungmin. Cậu ấy đã không ở bên lúc Jeongin cần cậu nhất, cậu đã không còn tỏa sáng bên cạnh Jeongin và giúp cậu vượt qua những vấp ngã...

"Anh không cần em giúp, làm ơn hãy đi đi" Giọng Jeongin kiên định và kiên nhẫn. "Nhưng hyung, anh cần..."

"Không, anh không cần em hay sự giúp đỡ của em. Anh đã sống tốt mà không có em, và anh vẫn có thể sống như vậy." Seungmin nhìn cậu với ánh mắt tội lỗi, thậm chí có chút hối hận. Nhưng Jeongin phớt lờ cậu, nhanh chóng thay đồ và thông báo ra viện.

Ngay sau đó, cậu vội vã đi tới chỗ làm, cố gắng quên đi những gì đã xảy ra. "Chào buổi chiều, Jeongin. Cậu đi làm hơi muộn, có chuyện gì à?" Jeongin được chào đón bởi giọng nói ấm áp của Minho, hi vọng duy nhất làm ngôi sao của cậu tiếp tục tỏa sáng.

“Tôi vừa mới xuất viện, đó là…” Cậu vừa thốt ra thì Minho kéo cậu vào một cái ôm thật chặt, kiểm tra cơ thể cậu xem có vết thương nào không. "Cậu có sao không? Cậu không bị thương ở đâu chứ?" Minho hỏi cậu, kêu cậu ngồi xuống và gọi một nhân viên khác trông chừng quầy.

Jeongin muốn nói rằng cậu đang đau đớn tột cùng và bối rối. Nhưng vết thương của anh ấy không phải là vết thương thể chất, ngay cả đôi khi nó có thể giống như vậy. "Tôi không sao, Minho. Tôi chỉ bị ngất ở chỗ làm thôi và nó không tệ lắm. Tôi phải làm việc ngay bây giờ, để em vào..." Jeongin cầu xin một cách vô vọng, để đánh lạc hướng khỏi thực tại, cảm xúc bây giờ của cậu.

"Muốn làm việc thì chỉ có thể ở quầy thu ngân. Đừng làm việc quá sức, tôi ở quầy thu ngân với cậu, được chứ?" Jeongin gật đầu vô điều kiện, bỗng nhiên đóng băng tại chỗ khi Minho hôn nhẹ môi cậu trước khi quay người bỏ đi.

Trong khi đó, người phục vụ ở quầy là Hyunjin, đang nở nụ cười rạng rỡ khi thấy cả hai nói chuyện lo lắng cho nhau. Anh đã hy vọng họ sẽ đến với nhau, là bạn thời thơ ấu của Minho và chứng kiến ​​​​con thuyền của anh đang ra khơi ngay trước mặt anh ấy đã khiến anh ấy phát điên.(Áaaaaa em nữa anh ơi, cho em lên thuyền vớiii)

Jeongin không biết chuyện gì đã xảy ra với em trai mình, nhưng nỗi lo lắng cứ cào xé tâm trí cậu trong ca trực của mình. Có phải cậu đã đẩy Seungmin ra quá xa? Cậu nghĩ sẽ tốt hơn nếu em trai của cậu tránh xa cậu ra, cậu đúng là một sự thất vọng. Cậu không thể níu kéo em trai mình ở lại, và nếu điều đó làm tan nát trái tim cậu chỉ để bảo vệ Seungmin , thì cậu vẫn chấp nhận với điều đó.

Khi cậu hoàn thành ca trực của mình, cậu liền thấy Minho đang đợi ở cửa trước. Minho thấy Jeongin đang đứng đó, liền đi từ từ trước mặt Jeongin "Jeongin, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Jeongin ghét khi nghe một người nói như vậy, lần đầu tiên anh nghe những lời đó, ngôi sao của em trai anh đã rơi khỏi bầu trời, xa nhà, và xa cậu.

"Tháng trước khi em làm việc, tôi đã muốn gần gũi với em hơn." Jeongin không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu rất căng thẳng và hồi hộp. Cậu mân mê những ngón tay của mình để cố gắng làm dịu tâm trí đang nhảy qua nhảy lại của mình, những suy nghĩ và nỗi sợ hãi chảy qua tâm trí anh như một thác nước ào ạt.

"Và có thể không phải lúc, tôi chỉ muốn nói..." Minho không thể nói nên lời, cố gắng hoàn thiện câu nói của mình. "Tôi yêu em."

Jeongin ngây người, hơi thở và cơ thể tĩnh lặng như một bức tranh. Đôi mắt đầy sao của Minho chứa đầy những cảm xúc, lo lắng mà lẽ ra anh không nên thú nhận.

Jeongin cũng cảm thấy giống như anh, và anh nở một nụ cười. “Em đã lo rằng anh không có cùng cảm xúc với em…” Minho lập tức ôm lấy cậu, vùi mặt vào vai cậu.

Hai người trở về căn hộ của Minho, một căn hộ lớn pha trộn giữa cảm giác giản dị và sang trọng. Họ đứng ở lối vào và trao nhau những nụ hôn, dồn hết cảm xúc vào nó. Nó ngây thơ, nó nhẹ nhàng nhưng thô bạo, và nó chứa đầy tất cả những từ mà họ không thể nói thành lời.

Minho rời môi của anh khi cả hai đều cần không khí, thay vào đó lại ôm chặt lấy Jeongin. Anh dẫn hai người họ vào bếp và đặt Jeongin ngồi xuống một chiếc ghế. Anh nở nụ cười rạng rỡ với Jeongin, khiến nhịp tim của cậu nhộn nhịp vì nụ cười của anh đẹp đến mức cậu chỉ muốn là của riêng cậu.

Cậu mỉm cười nhìn Minho mở tủ lạnh để làm bữa tối đơn giản cho hai người. Đang xem thức ăn được nấu, Minho phá vỡ không khí im lặng và quay sang Jeongin. "Anh nghĩ chúng ta có thể dành cả đêm còn lại để xem phim và cùng nhau vui vẻ."

Jeongin bất lực và trong đầu cậu là những câu hỏi chỉ có ông trời mới có thể giải thích. Điều quan trọng ở đây là làm thế nào mà thế giới xứng đáng có được một người như Minho, một người có nụ cười tỏa nắng, một người có vẻ ngoài có thể khiến bạn không nói nên lời. Minho yêu cậu rất nhiều, một người như Jeongin, là một mớ hỗn độn trong cuộc sống, gia đình và cảm xúc.

Cậu sắp khóc khi thấy Minho hào hứng đặt món ăn đã hoàn thành lên bàn cùng với hai ly sô cô la nóng và  cà phê cho cả hai. Cậu đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình khi Minho kéo cậu đến chiếc ghế dài và đặt cậu vào lòng, ôm eo và hôn nhẹ vào cổ cậu.

Mình đã làm gì với anh ấy vậy? Sự tồn tại của anh ta đáng lẽ là bất hợp pháp - thực ra là không, bởi vì khi đó Minho không thể dành thời gian cho cậu rồi.

Hai người cùng nhau xem phim và lần đầu tiên Jeongin quên đi những lo lắng của mình và thư giãn. Họ đã có một bữa tiệc khiêu vũ nhỏ vui vẻ, kỳ lạ. Nhưng lần này Jeongin cười nhiều hơn anh từng cười trong đời. Minho hôn cậu lần nữa vào cuối đêm, rúc chăn vào cạnh Jeongin trên chiếc giường đôi rộng rãi và ôm chặt lấy cậu.

Jeongin chưa bao giờ ngủ ngon như vậy. Cả hai thức dậy và đi làm cùng nhau, các nhân viên khác cũng biết chuyện và chúc mừng hai người cuối cùng cũng đến được với nhau. Jeongin đã có một ngày tuyệt vời tràn ngập nụ cười cho đến khi ai đó bước vào và nụ cười của cậu vụt tắt trong tích tắc,

“Seungmin,” Jeongin chào với hai hàm răng nghiến chặt. Các nhân viên khác thấy vậy liền lo lắng khi giữa hai chàng trai đnag có một bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở. “Chào, anh hai…” Seungmin nuốt nước bọt, nở một nụ cười nhỏ nhưng buồn bã với Jeongin

"Em muốn gì? Anh đang làm việc ngay bây giờ." Minho hơi nao núng trước giọng điệu đau đớn và lạnh lùng của cậu. Điều gì đã xảy ra với Jeongin khiến anh nghe có vẻ đau lòng như vậy? “Em biết, em chỉ-” Seungmin chật vật nói thành lời, cố gắng giải thích bằng đôi tay của mình. "Khi anh làm việc xong, em xin anh, em muốn nói chuyện với anh, có được không?"

Giọng nói nhỏ nhẹ của Seungmin truyền đến tai Jeongin, người muốn vỡ oà trong cảm xúc ngay lúc này. Anh nhớ em trai mình hơn bất cứ điều gì. Đối với Jeongin, Seungmin giống như con ruột của mình. Cậu nuôi nấng cậu ấy từ nhỏ, bỏ công ăn học để cậu ấy vào đại học.

Nhưng quá nhiều ký ức đã ngăn cản cậu liên lạc với Seungmin sau cuộc cãi vã. Cậu hy vọng Seungmin được hạnh phúc và sẽ không trở lại với cuộc sống hỗn độn của mình. Tuy nhiên, không có gì thực sự diễn ra theo cách mà Jeongin mong muốn với gia đình, tất cả chỉ là mơ tưởng.

"Được thôi, cứ ngồi vào một cái bàn trống nào đó đi anh sẽ mang cho em một ly sô cô la nóng." Seungmin hào hứng cười tươi và chạy đến ngồi vào chiếc bàn gần cửa sổ. Jeongin nghĩ cậu ấy trông giống như khi còn nhỏ và ngây thơ, một chú cún nhỏ luôn đi theo Jeongin khắp nơi. Jeongin nhớ những ngày tháng đó, hồi đó vẫn còn một người ở bên cạnh và ngưỡng mộ cậu. Bây giờ cậu đã có Minho.

Cậu pha cà phê trong im lặng và thư giãn thì bất chợt Minho ôm cậu thật chặt trong sự an ủi trước khi cậu vội vã chạy đi phục vụ khách hàng. Đó là sự an ủi thầm lặng, thứ mà Jeongin cần hơn bất cứ thứ gì lúc này..

Khi công việc đã được hoàn tất, Minho nói rằng anh ấy sẽ đợi Jeongin trong xe mặc dù Jeongin đã từ chối. Nhưng Minho
cứng đầu nhất quyết đợi cậu. Jeongin thấy thế chỉ mỉm cười và cảm ơn anh, liền đi về bàn Seungmin đang ngồi.

"Em muốn nói về cái gì?" Giọng điệu của cậu kiên nhẫn, bình tĩnh, ngay cả khi bên trong cậu ấy đang rất bất ổn. "Em xin lỗi vì đã rời đi, em không biết những gì anh đã trải qua và em không thể nói rằng em sẽ không bao giờ biết. Em biết tất cả những gì anh có còn lại là em và em đã ích kỷ bỏ lại anh."

Jeongin nắm chặt bàn tay lại, cố gắng kiềm chế cơn giận trước những ký ức đau buồn khiến cuộc đời anh xuống dốc. "Ngày em bỏ nhà...Em đã học được cách tự lập. Em chưa bao giờ nhận ra rằng mình đã phụ thuộc vào anh nhiều như thế nào và em biết ơn anh như thế nào." Jeongin không hiểu chuyện này sẽ dẫn đến đâu, nhưng cậu đang có quá nhiều cảm xúc xem lẫn để nói nên lời. Tâm trí cậu ở khắp mọi nơi, những cảm xúc cậu dồn nén buộc phải thoát ra một lần nữa.

"Hồi đó em không muốn gì hơn là chạy lại và ôm anh, và điều đó vẫn không thay đổi. Em nhớ cách anh ôm em, như thể một tấm khiên ngăn em khỏi những nguy hiểm của thế giới. Đó không phải là" Thật công bằng khi anh phải gánh vác bất cứ điều gì, và ngay cả bây giờ em vẫn ngưỡng mộ anh." Jeongin nhìn chằm chằm vào Seungmin, cố sắp xếp lại suy nghĩ của mình và tìm ra điều mà cậu ấy đang muốn nói.

"Ý em là, em muốn trở thành em trai của anh một lần nữa. Em biết là mình đã phạm phải sai lầm tồi tệ, và em hoàn toàn không xứng đáng với điều này. Nếu bây giờ anh không thể quyết định, hãy gọi cho em và cho em biết. Hẹn gặp anh một ngày không xa, cảm ơn vì tất cả." Seungmin trượt một tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ của cậu, cầm lấy cốc sô cô la nóng hổi và rời đi.

Còn Jeongin ngồi đó vẫn đang cố gắng tiếp thu thông tin mà cậu vừa nghe được. Khi Seungmin ra đi đã để lại cho Jeongin hàng ngàn kí ức và cảm xúc đau thương. Cậu đã không nhận ra những giọt nước mắt ấm áp lăn dài trên má và đôi mắt cay cay của mình cho đến khi cậu nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. khoảng hai mươi phút sau đó Minho bước vào, liền ôm Jeongin đang bị sốc và khóc vào vòng tay ấm áp của mình.

"Không sao đâu, anh có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh ở đây vì em." Jeongin đã bộc lộ cảm xúc của mình vào ngày hôm đó, kể cho Minho nghe mọi chuyện đã xảy ra và khóc trong vòng tay của Minho.

--------------------

Jeongin đã quyết định cho Seungmin trở lại cuộc đời mình. Khi Minho và Jeongin kết hôn, Seungmin đã trở thành phù rể của cậu. Khách mời là đồng nghiệp và những người bạn mới mà Jeongin đã kết bạn trong nhiều năm.

Chan òa khóc trong đám cưới, khóc khi cặp đôi nhận nuôi một bé gái xinh đẹp và đặt tên cô bé theo tên Olivia, chị gái của người bạn thân nhất của họ là Felix. Cô ấy đã trở thành bạn thân và chị gái của Jeongin.

Người bạn thân nhất và cũng là phù rể của Minho, Hyunjin, luôn là một niềm vui khi ở bên. Anh ấy là một quả cầu tỏa nắng, không bao giờ thất bại trong việc khiến mọi người mỉm cười vì sự đáng yêu của anh ấy. Jeongin không nói dối và nói rằng Jisung giống như em trai của anh ấy, cậu ấy luôn cảm thấy được bảo vệ và những đứa trẻ ngây thơ. Jisung thậm chí còn đáng yêu hơn, có thể nói là giống một đứa trẻ hơn là Hyunjin.

Điều đó cũng có thể xảy ra với Seungmin, nhưng đó là câu chuyện của một ngày khác. Jeongin giờ đã có nhiều vì sao trong cuộc đời mình, một thiên hà đầy những nụ cười rạng rỡ và thỉnh thoảng có những ngày mưa. Cha cậu đã không liên lạc với cả hai anh em, nhưng Jeongin cũng không buồn bận tâm vì cậu đang hạn phúc hơn bao giờ hết.

Và bất kể thời gian nào, ngày hay đêm, Jeongin sẽ luôn có Minho là ngôi sao sáng nhất và lớn nhất trong số chúng.
________________________________
Don't report!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: