Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

CHƯƠNG 11

Nhìn Lộc Hàm ăn ngon như vậy, trên môi Chung Nhân không thể kìm nén nổi nụ cười, phải bật cười thành tiếng. Đưa tay cầm ly cà phê lên nhấp từ từ, Chung Nhân đưa mắt nhìn Lộc Hàm từ đầu đến đuôi.

- Cậu nhìn tớ chăm chú gì vậy ? - Lộc Hàm vừa ăn vừa nói chuyện với Chung Nhân vì vốn dĩ cậu phát hiện ra Chung Nhân luôn nhìn cậu không ngừng.

- Không, tớ chỉ tò mò không hiểu món kem có vị như thế nào mà cậu lại thích đến vậy ! - Chung Nhân thẳng thắn đáp.

- À, cái này thì tớ không biết. - Lộc Hàm lắc đầu, cậu cũng không hiểu vì sao mình lại thích món kem như vậy.

- Cậu thích kem khoai môn sao ? - Chung Nhân nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm, từ đầu đến cuối cậu thấy Lộc Hàm ăn nhiều nhất là kem khoai môn.

Lộc Hàm ngước mặt nhìn cậu cười toe, gật đầu :

- Bingo, tớ rất thích ăn kem khoai môn.

Chẳng mấy chốc kem trên bàn đã được Lộc Hàm quét sạch, không chừa một ly nào, Chung Nhân há hốc ngạc nhiên vì bình thường cho dù có người ăn giỏi đến đâu thì cũng chỉ ăn năm ly kem là hết cốt rồi. Còn cậu trai trẻ này ... lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cậu.

- Ôi, no quá ! - Lộc Hàm đưa tay xoa xoa bụng mình mấy cái, thấy nó đã căng lên từ lúc nào, vui vẻ nhìn Chung Nhân - Cảm ơn cậu nha ! - Cậu nở một nụ cười chết người.

- Không có gì mà ! - Chung Nhân cười xuề xoà, đưa tay gãi gãi đầu chữa gượng.

- Chị phục vụ ơi cho em thanh toán ạ ! - Chung Nhân gọi với vào trong.

Chị phục vụ bước ra, vẫn là nụ cười toả nắng như lúc ban đầu.

Thanh toán xong, Lộc Hàm khó nhọc bước ra ngoài, chắc là do ăn no quá, cậu cũng không biết cảm giác này là no hay đau nữa.

Chung Nhân nhìn Lộc Hàm đang khó khăn bước đi, cậu lắc đầu cười, ăn nhiều quá thành ra khổ thế này đây ! Giúp Lộc Hàm dìu vào trong xe, Chung Nhân mỉm cười trêu ghẹo :

- Sao hả ? Cố ăn rồi giờ như thế này đây !

Nhìn mặt Lộc Hàm lúc này, quả thật xanh như tàu lá chuối, mồ hôi mồ kê bắt đầu chảy ra, nhỏ từng giọt xuống chiếc áo sơ mi trắng của cậu, Lộc Hàm cười gượng, thở không ra hơi :

- Hì hì, tớ đâu có biết đâu !

Từ bụnng Lộc Hàm truyền lên một cơn đau âm ỉ, rét buốt, bụng cậu lúc này đã phình vì no rồi, nên cơn đau nó hết lên lại xuống, cứ dịu xuống một chút là một hồi lại có cơn đau thấu xương đi tới.

" Chết, không biết mình bị sao vậy trời ! ". Lộc Hàm nhăn mặt, không thốt ra thành tiếng, chỉ có thể nghĩ trong đầu.

Chung Nhân đã bắt đầu ngồi vào buồng lái, khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng lái đi.

" Phải cố chịu, phải cố chịu, không được làm phiền Chung Nhân nữa ! ". Lộc Hàm cắn răng cố chịu.

Xe lái đi đến một đoạn dốc kia, trúng một ổ gà khá sâu, chiếc xe nhất thời lắc lư, cơn đau của Lộc Hàm lúc này bùng nổ, cậu la lên :

- Á, đau quá ! - Cậu ôm bụng, khom người xuống nhịn cơn đau mong nó nhanh dịu đi.

Chung Nhân từ nãy đến giờ đã để ý đến sắc mặt Lộc Hàm không đơn thuần là no, mà trong đó có thể là mang đau đớn, ngay lúc này, không thể chịu nổi nữa, cậu dừng xe quay sang Lộc Hàm hỏi, khuôn mặt tràn đầy lo lắng :

- Lộc Hàm, cậu bị làm sao vậy ?

Lộc Hàm lúc này đã mê man, không thể ý thức được gì, cậu tựa vào ghế xe, giọng mang máng :

- Chung Nhân, tớ rất đau bụng !

Lập tức, Lộc Hàm ngất đi, không thể nghe được tiếng Chung Nhân đang gọi mình.

Chửi thầm một tiếng, Chung Nhân giữ chặt Lộc Hàm, miệng trách thầm cậu : " Ngốc này, sao không nói sớm, có phải tốt hơn không ! ". Ngay sau đó, cậu tăng tốc lái nhanh về hướng bệnh viện.

Đi trên xe, mặt Chung Nhân nóng ran vô cùng, cậu lo lắng, tực sự rất lo lắng cho cậu, như từng lo lắng với " người ấy ".

À, nhắc đến người ấy, cậu vẫn còn tình cảm với người đó sao, nếu không tại sao lại có thể nhớ rõ từng chi tiết một như vậy.

Đôi mắt Chung Nhân liếc qua nhìn Lộc Hàm đang còn ngủ say, cậu còn để ý thấy hai hàng lông mày của Lộc Hàm cau lại, có vẻ cậu rất đau đớn.

rRr

Trong một căn phòng ở bệnh viện lớn ở thành phố...

Một người ngồi trên ghế, một người nằm trên giường, người ngồi trên ghế kia không ngừng nhìn người trên giường, đôi mắt không khỏi chất chứa sự lo lắng.

Nắm chặt lấy bàn tay Lộc Hàm, Chung Nhân cảm thấy thật có lỗi, nếu cậu không cho Lộc Hàm ăn kem nhiều thì đâu đến nỗi nào.

" Cậu cho bệnh nhân ăn kem nhiều, đồ lạnh làm co thắt dạ dày dẫn đến khó khăn trong việc tiêu hoá, chỉ cần cậu cho bệnh nhân uống thuốc theo đơn thì vài ngày sẽ khỏi ". Ông bác sĩ nhìn Chung Nhân, sau đó vỗ vai cậu một cái.

Nhìn kĩ khuôn mặt Lộc Hàm, đó là một khuôn mặt rất đẹp, rất quyến rũ, khiến cậu luôn muốn đắm chìm trong vẻ đẹp đó.

Đôi mi đen của Lộc Hàm khẽ chớp chớp vài cái, cậu cố gắng thích ứng với ánh sáng, đến một hai phút sau cậu mới có thể mở to đôi mắt ra.

- Lộc Hàm, cậu tỉnh rồi ! - Chung Nhân mừng rỡ nở nụ cười, đó là vẻ mặt của người rất quan tâm đến mình.

Lộc Hàm nhìn quanh căn phòng xa lạ, nhìn Chung Nhân, khó nhọc hỏi :

- Chung Nhân, đây là đâu ?

Mỉm cười, Chung Nhân đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc phủ xuống mặt cậu :

- À, đây là bệnh viện, cậu bị đau bụng nên tớ đưa cậu vào đây !

- À ... - Lộc Hàm như nhớ ra, gật đầu một cái, lại cười toe toét với Chung Nhân.

Đã bị như thế này rồi, vậy mà vẫn còn cười được, Chung Nhân bực mình nhéo má anh bạn :

- Cậu còn cười được nữa hả ? Lần sau tớ không đưa cậu đi ăn kem nữa đâu !

Lộc Hàm nhăn mặt, không cho cậu ăn kem chẳng khác nào giết cậu cả, cậu kiên quyết :

- Không, nhất định lần sau tớ sẽ tiếp tục ăn kem !

Chung Nhân lắc đầu, cười khổ nhìn tên Lộc Hàm cứng đầu cứng cổ.

"a�*�U���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: