Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.một lần nữa bỏ lỡ

buổi sáng hôm nay lại giống như mọi ngày,anh thức dậy trong một trạng thái mệt mỏi cảm giác như không có gì thay đổi, ngoài những suy nghĩ về cậu vẫn không ngừng quẩn quanh trong đầu

anh tự hỏi liệu sẽ có một ngày nào đó mình đủ dũng cảm để đối diện với tình cảm này, nhưng ngay cả trong giấc mơ, bảo khang cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ nói ra lời yêu ấy như thế nào

khi bước vào lớp học,anh lại cảm thấy lạ lẫm mọi người xung quanh đều đã tụ tập thành nhóm, trò chuyện vui vẻ

còn anh lại tự mình lặng lẽ ngồi ở góc bàn, cố gắng không để mình bị cuốn vào những câu chuyện không liên quan mắt bảo khang lại tự nhiên dừng lại ở minh hiếu– cậu ấy đang ngồi với ngọc linh cười đùa về một điều gì đó anh khẽ thở dài, cảm giác cồn cào lại dâng lên

cậu và cô bạn đó gần gũi đến mức anh không thể không cảm thấy mình như một người dư thừa

"khang!" linh gọi, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ giật mình, nhận ra mình đã lại ngồi nhìn cậu quá lâu mà không hay

anh mỉm cười, cố gắng xua đi cảm giác nặng nề trong lòng

"à,tớ nghe đây" anh trả lời, nhưng giọng điệu có phần mệt mỏi cô bạn này có vẻ nhận ra sự thay đổi, nhưng không nói gì thêm, chỉ gật đầu và tiếp tục câu chuyện với các bạn

ngọc linh có một sự quan tâm đặc biệt với anh và anh cảm thấy cô luôn nhìn thấy những cảm xúc mà anh cố gắng giấu kín

nhưng ngay cả khi linh ở bên cạnh, anh vẫn không thể gạt bỏ những suy nghĩ về minh hiếu

ANH YÊU CẬU nhưng lại không thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ dõi theo từ xa

một lúc sau, thầy giáo bước vào lớp, và lớp học trở nên im lặng

anh cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng những cảm xúc trong lòng lại như những đám mây mù, che khuất mọi thứ

không thể dừng lại việc nhìn về phía minh hiếu dù biết rằng sự hiện diện của mình chẳng có gì quan trọng với cậu ấy

giờ giải lao đến, và bảo khang lại cảm thấy tâm trạng rối bời

lúc này cậu đứng dậy đi ra ngoài cô bạn kia cũng đi theo ngay sau anh chỉ biết đứng nhìn theo bóng dáng của họ, trái tim lại nặng trĩu

anh biết rằng mình có thể đi ra ngoài cùng ngọc linh nhưng liệu có ích gì khi mỗi bước đi của anh đều là những bước chân đơn độc, không thể bước vào thế giới của minh hiếu?

không dám lại gần, nhưng lại không thể rời đi

anh đứng ở một góc khuất, lặng lẽ quan sát những lần nhìn minh hiếu như thế này không bao giờ là dễ dàng

những cử chỉ nhỏ nhặt của cậu với linh lại khiến anh cảm thấy như một người vô hình có lẽ cậu chẳng bao giờ để ý đến anh

một lúc sau,linh quay lại, nhìn thấy anh đứng đó, mắt nhìn chăm chú vào minh hiếu

cô bước đến gần, vỗ nhẹ vào vai anh, cười nhẹ

"mày có muốn đi ăn sáng không?" linh hỏi, ánh mắt có chút tò mò anh cảm thấy một cảm giác khó chịu dâng lên, nhưng cũng không thể từ chối

"ừ, đi thôi," anh đáp, cố gắng không để sự lo lắng trong lòng thể hiện ra ngoài

khi họ bước đi, bảo khang lại có cảm giác như mình đang rời xa một thế giới mà mình không thể tham gia vào

mặc dù linh rất quan tâm đến anh nhưng những nỗi đau trong lòng vẫn không dễ dàng giải tỏa được

linh có vẻ như đã nhận ra anh không vui, cô cố gắng bắt chuyện nhưng anh chỉ đáp lại một cách ngắn gọn

cuối cùng, linh im lặng, và họ bước đi trong một khoảng lặng không nói

anh nhận ra rằng dẫu linh có bên cạnh mình, trái tim vẫn chỉ hướng về cậu và anh biết rằng có lẽ, suốt cả đời này,minh hiếu sẽ không bao giờ biết được tình cảm mà anh dành cho cậu

sau một buổi sáng dài,anh quay về lớp học, nhưng tâm trạng vẫn không thể khá hơn anh cảm thấy mình như một cái bóng, lặng lẽ đi qua mọi thứ mà không để lại dấu ấn gì

minh hiếu vẫn là người duy nhất trong lòng bảo khang nhưng anh lại chẳng bao giờ có thể chạm đến

tiết học chiều hôm ấy trôi qua trong im lặng,anh không thể tập trung

anh thật sự không dám nhìn cậu nhiều nữa, sợ rằng nếu làm vậy,minh hiếu sẽ cảm thấy khó chịu

nhưng cảm giác này lại chỉ càng làm cho trái tim anh đau đớn hơn tình yêu đơn phương chẳng bao giờ là điều dễ dàng, và anh cảm nhận rõ điều đó mỗi ngày trôi qua.

anh biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình yêu này sẽ chỉ mãi là một bí mật trong lòng, không bao giờ có cơ hội trở thành hiện thực

;

khổ nhỉ mãi mà ảnh vẫn chưa chịu thổ lộ tình cảm 😩

---

đọc vui vẻ
sai sót gì góp ý

bai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro