6
hôm đó, trời đổ mưa lớn, quán cơm của minh hiếu vắng khách, chỉ còn lại bảo khang đang ngồi ở góc bàn quen thuộc, anh bực mình vì gã vẫn chưa chịu về, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng lau bàn
"em không định đuổi tôi về à?" bảo khang đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng
minh hiếu ngừng tay, quay lại nhìn gã
"anh về hay không là việc của anh"
bảo khang nhướng mày, hơi mỉm cười
"em nói vậy, tôi lại càng muốn ngồi đây lâu hơn"
minh hiếu khịt mũi, nhưng trong lòng lại không thể phủ nhận rằng mình đang để ý đến sự hiện diện của gã nhiều hơn
"vậy ngồi đi, tôi khóa cửa luôn" anh nói xong, quay lưng lại, nhưng không hề biết nụ cười của gã càng thêm sâu
---
tại quán cà phê mà quang hùng thường lui tới, kim long và anh quân vô tình chạm mặt khi cùng giành một chỗ ngồi gần cửa sổ
"tôi ngồi đây trước" kim long lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh
"nhưng anh chưa gọi đồ, còn tôi thì đã" anh quân nhướng mày, không chịu nhường bước
hắn cười nhạt, kéo ghế ngồi xuống
"vậy chúng ta ngồi chung"
"tùy anh thôi, nhưng đừng làm phiền tôi"
kim long cười nhẹ, nhìn người trước mặt với ánh mắt đầy ẩn ý
"đừng lo, tôi không có hứng thú làm phiền người khác... trừ khi họ thú vị"
anh quân nhìn kim long một lúc, rồi quay lại với máy tính của mình nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy tò mò về người đàn ông bí ẩn này _ cũng không bí ẩn lắm tại ảnh gặp rồi mà ảnh quên=))
---
sau sự kiện thời trang, quang hùng cố gắng không để tâm đến đăng dương nhưng chính cậu lại chủ động nhắn tin rủ anh đi uống cà phê, ban đầu, anh từ chối, nhưng cậu kiên nhẫn nhắn thêm lần nữa:
"chỉ một buổi thôi, em muốn hiểu thêm về anh"
quang hùng cuối cùng đồng ý, tại quán cà phê, cậu không ngừng quan sát từng biểu cảm của anh
"sao cậu lại quan tâm tôi?" anh hỏi thẳng
"vì em thấy anh thú vị" cậu trả lời, ánh mắt kiên định
"cậu nghĩ nói vậy là tôi sẽ cảm động sao?"
đăng dương bật cười
"em không cần anh cảm động, chỉ cần anh không từ chối em thêm lần nào nữa"
quang hùng im lặng, nhưng trong lòng không khỏi dao động
---
ngày hôm sau, bảo khang lại đến quán cơm, lần này mang theo một bó hoa nhỏ, minh hiếu nhìn thấy thì nhíu mày
"anh làm gì vậy?"
"tặng em" bảo khang đặt bó hoa lên bàn "để cảm ơn vì đã để tôi ngồi lâu như vậy hôm qua"
anh không biết phải nói gì, nhưng vẫn nhận lấy bó hoa, gã mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng
"từ giờ, tôi sẽ cố gắng hơn để em tin vào tình cảm của tôi"
anh nhìn gã, cảm giác trong lòng lại một lần nữa bị xáo trộn
ngày hôm đó, quán cơm của minh hiếu bất ngờ đông khách hơn thường lệ, anh và nhân viên phải tất bật từ sáng đến chiều, trong lúc vội vàng dọn dẹp, vô tình trượt tay, làm rơi khay thức ăn
bảo khang, vẫn ngồi ở góc bàn quen thuộc, lập tức đứng dậy chạy đến giúp, gã nhanh chóng nhặt khay lên, nhưng anh lập tức giật lại, giọng khó chịu:
"anh làm gì vậy?"
"em nghĩ tôi chỉ ngồi nhìn sao?" bảo khang hỏi lại, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý
anh im lặng, không phản bác được gã mỉm cười, đặt khay lại lên bàn, rồi nói:
"đừng ép mình quá, em còn sức đâu mà cãi nhau với tôi nếu cứ cố gắng như vậy mãi?"
anh thoáng ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh nhận thấy sự quan tâm chân thành từ gã, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản
"tôi tự lo được, anh ngồi yên đi"
bảo khang không nói gì thêm, chỉ quay lại bàn, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động của minh hiếu
---
tối hôm đó, quang hùng nhận được tin nhắn từ đăng dương: "ra ngoài đi, em có cái này cho anh"
anh ban đầu định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bước ra ngoài, cậu đứng đợi anh trước cổng, trên tay cầm một hộp quà nhỏ
"cái gì đây?" quang hùng nhíu mày
"một món quà nhỏ, em nghĩ anh sẽ thích"
"cho tôi?" anh chỉ vào bản thân
"đúng...anh có thể mở luôn ở đây"
anh mở hộp, bên trong là một chiếc lens máy ảnh mà anh đã ao ước từ lâu
"sao cậu biết tôi cần cái này?"
đăng dương nhún vai, cười nhẹ
"em để ý thấy anh luôn khó chịu khi phải đổi lens liên tục, xem như em cảm ơn anh vì đã chụp ảnh cho sự kiện lần trước"
anh thoáng bối rối, không quen được quan tâm như vậy, nhưng vẫn cảm thấy lòng ấm áp
"cậu làm vậy, tôi không nhận đâu"
"nếu không nhận, em sẽ mua thêm đồ khác gửi đến nhà anh" cậu đáp tỉnh bơ
quang hùng nhìn đăng dương, không thể không cảm nhận được sự kiên nhẫn và chân thành trong ánh mắt cậu, cuối cùng, anh thở dài, nhận lấy món quà
"cảm ơn... nhưng đừng làm mấy trò này nữa"
cậu chỉ cười, không hứa hẹn gì
---
tại quán cà phê, kim long và anh quân lại vô tình gặp nhau, lần này, cả hai đều im lặng, không tranh chấp chỗ ngồi
"hôm nay không cãi nhau nữa à?" kim long đột nhiên hỏi, phá vỡ cái không khí yên lặng khó chịu kia
anh quân ngẩng lên từ màn hình laptop, nhún vai
"cãi làm gì, chỗ này chẳng của riêng ai"
"ồ, vậy tôi hiểu rồi, cậu bắt đầu quen với sự hiện diện của tôi rồi đúng không?"
anh quân bật cười, đặt ly cà phê xuống
"đừng ảo tưởng, tôi chỉ không muốn phí sức thôi"
"phí sức hay không, tôi vẫn sẽ ở đây" kim long nhướng mày, ánh mắt đầy thách thức
---
khi quán đóng cửa, bảo khang vẫn ngồi lại, chờ minh hiếu, anh nhìn gã, vẻ mặt bất lực
"anh không thấy phiền à?"
"phiền chứ, nhưng tôi quen rồi"
minh hiếu không biết nói gì, đành ngồi xuống đối diện, bảo khang nhìn anh chăm chú, rồi nhẹ nhàng nói:
"hiếu... tôi không chỉ đến đây vì đồ ăn tôi đến vì em"
anh thoáng ngạc nhiên, trái tim bất giác lại đập nhanh, nhưng lý trí vẫn cố gắng trấn an bản thân rằng đây chỉ là lời nói đùa
"anh thôi đi, tôi không cần anh quan tâm"
"em nói vậy, nhưng ánh mắt em lại nói khác" bảo khang nhếch môi cười
minh hiếu đứng bật dậy, quay lưng đi nhưng lần này, gã không để anh chạy thoát, gã đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh
"tôi sẽ không ép em, nhưng cũng sẽ không từ bỏ"
anh im lặng, để mặc bảo khang giữ tay mình, một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, khiến anh không thể phủ nhận rằng gã đã dần chạm đến góc khuất mà anh luôn giấu kín
;
lá may mắn đó 🥲
viết mà đổi cảnh lùng tùng phèo lên sốp thấy rối ẻ á trời dume tự viết tự nhức đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro