Chương 5:Hai món quà
Dương Dương tiện tay vắt áo ngoài lên ghế sofa rồi cầm hoa quả đi vào bếp.
Bình thường trong nhà có dì giúp việc rửa sẵn hoa quả, nhưng tháng này tương đối đặc biệt, có ngày kỷ niệm ba năm hẹn hò của anh và Trịnh Sảng.
Cách kỷ niệm của Trịnh Sảng cũng không đơn giản, cô nói năng rất hùng hồn, cả tháng này ngày nào cũng ăn mừng.
Chắc là tâm trạng tốt thật.
Dương Dương đang nghiên cứu cách rửa hoa quả, vừa nghiền ngẫm sách hướng dẫn vừa chọn mỗi loại một quả bỏ vào bồn nước.
Có người bước vào phòng bếp, anh không quay lại, nhưng vừa nghe mùi hương thoang thoảng đặc trưng là biết Trịnh Sảng.
Trịnh Sảng đã ngồi đọc kịch bản được một lúc lâu, giơ hai tay lên vươn vai duỗi cái eo mỏi nhừ.
Cũng có thể do tiểu biệt thắng tân hôn, mấy hôm nay anh làm gì cũng kiên nhẫn lạ thường.
Hôm nay không những mua hoa quả, còn chủ động đi rửa nữa chứ.
Dương Dương dùng khăn khô lau đĩa đựng trái cây, đặt sẵn bên cạnh để dùng.
“Vẫn chưa rửa xong ạ?”
“Sắp rồi.”
Trịnh Sảng ôm anh từ phía sau, tay trái bắt lấy tay phải, vừa một vòng eo anh.
Trán cô áp lên lưng anh.
Chỉ những lúc ôm lấy anh thật chặt như thế, cô mới có cảm giác Dương Dương là của mình.
Đối với cô của hiện tại, người như anh cách xa vạn dặm.
Vòi nước vẫn đang mở nhưng van xả không lớn.
“Ào ào.”
Dương Dương cho tay vào rửa.
Cái ôm của Trịnh Sảng dường như không hề nơi lỏng, anh quay lại chỉ thấy được đầu vai cô, “Nhìn cho kỹ anh là ai, không phải nam chính trong kịch bản của em đâu.”
Trịnh Sảng biết rõ, “Em chỉ đọc kịch bản thôi, chưa đến mức nhập vai đâu.”
Dương Dương còn tưởng cô coi anh thành nhân vật trong phim.
Anh nghĩ vậy cũng là bình thường, xưa nay cô không mấy khi quấn quýt anh như thế.
“Em đang ôm Dương Dương người đã mua và rửa hoa quả cho em.” Trịnh Sảng hơi ngẩng đầu, hôn lên lưng anh qua lớn áo sơ mi.
Trên áo sơ mi trắng của anh in lại vết son đỏ nhàn nhạt.
Nụ hôn này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, bỏng rát.
Dương Dương khóa vòi nước, tay ướt sũng. Nhưng anh không buồn lau mà trực tiếp gỡ tay Trịnh Sảng ra, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo tới trước người mình.
Anh lùi ra sau nửa bước, cúi người chống tay lên bệ bếp tráng men.
Trịnh Sảng bị vây trong lồng ngực anh.
Cô ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Dương Dương đối diện cô.
Hơi thở của cô phả lên chóp mũi anh, và của anh cũng thế.
Hoa quả đã rửa xong để sang một bên, không gian nhỏ bé chỉ còn lại sự im lặng tuyệt đối.
Tách – tách.
Vòi nước chưa khóa chặt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống như giục giã.
Dương Dương vươn tay ra vặn lại, bên tai chỉ còn vỏn vẹn tiếng hít thở của đối phương.
Trịnh Sảng chống tay ra bệ sau, dùng đôi mắt lấp lánh ý cười nhìn anh.
Dương Dương cúi đầu đặt nụ hôn, bắt đầu từ khóe môi, rồi dần dần trượt xuống, “Hay là về phòng ngủ trước, lát nữa ăn hoa quả sau.”
Trên phương diện tình cảm, sở trường của Trịnh Sảng là “bốn lạng địch ngàn cân” (1), “Hoa quả do anh mua, cũng do anh rửa, anh nói thế nào thì là thế đó. Dù anh không cho em ăn, em cũng đâu có cách nào, chỉ có thể mắng thầm anh trong lòng thôi.”
(1) “Tứ lượng bạt thiên cân” (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.
Dương Dương cười, đặt tay lên ngực mình rồi nắm chặt lấy.
“Lát nữa em mệt không xuống được, anh sẽ mang lên lầu cho em ăn.”
---
Cuối cùng thì Trịnh Sảng vẫn không có phúc phận được ăn hoa quả anh mua, cô mệt tới mức hai mắt không mở nổi, thân thể được thỏa mãn, chẳng mấy chốc là chìm vào giấc ngủ.
Lúc Dương Dương đi ra khỏi phòng tắm đã thấy Trịnh Sảng cuốn chăn thành cái kén, chìm vào mộng đẹp từ lâu.
Cái chăn lớn như thế mà bị cô nằm đè lên hơn phân nửa.
Anh túm lấy chăn trên người cô, còn chưa kịp kéo thì Trịnh Sảng đã bị đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt, ý thức không tỉnh táo, “Sao anh đẩy em?”
Dương Dương: “... Anh không đẩy em.”
Trịnh Sảng vừa mệt vừa buồn ngủ, lẩm bẩm, “Anh làm gì thì khẽ khàng thôi.”
Rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Giữa hai hai lông mày thêm mấy phần xa cách lạnh lùng.
Mới ban nãy còn nhu thuận ôm lấy anh cơ mà, dáng vẻ mềm mại nũng nĩu của người nào đó đã bay biến hoàn toàn.
Cô mà là đàn ông, khó đảm bảo không phải một tên trai tồi.
Dương Dương từ bỏ việc dành chăn với cô, tắt đèn ngủ sát tường ở phía cô rồi sang phòng thay đồ lấy một cái chăn mỏng khác.
Lần tiếp theo Trịnh Sảng mở mắt ra đã là sáng hôm sau, bị chuông báo thức làm tỉnh.
7 rưỡi.
Dương Dương không còn trong phòng ngủ, anh đã tới công ty từ sớm.
Cô nằm lên gối của anh, người cũng lăn sang bên kia giường, chắc là anh lại bị cô đá khỏi giường rồi.
Trịnh Sảng nhìn trần nhà, nằm nán lại thêm mấy phút.
8h sáng chị Lỵ sẽ tới đón cô, Trịnh Sảng lật chăn rời giường.
Rửa mặt xong xuôi, thay bộ đồ thể thao đã thống nhất, Trịnh Sảng xuống dưới nhà chờ chị.
Bạn thân chị Lỵ là một cái đồng hồ báo thức đã lên dây, trước nay luôn luôn đúng giờ, xe bảo mẫu đã tiến vào trong sân biệt thự.
Trịnh Sảng cầm theo kịch bản để tiện đọc trên đường.
Chị Lỵ tranh thủ thời gian thông báo với cô lịch trình hôm nay, “10h hoạt động bắt đầu, chẳng khoảng nửa tiếng là xong, giữa trưa em có hẹn ăn cơm với Hoắc Đằng, chị và người đại diện của anh ta cũng sẽ đi cùng.”
“À còn chuyện đổi vé máy bay, 10h tối nay sẽ đến Thượng Hải. Chị sợ hoạt động trưa mai hơi gấp, ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng tới trạng thái của em.”
Hôm qua cô mới bay từ Thượng Hải về mà đêm nay lại phải qua đó.
Cũng may Trịnh Sảng tập mãi đã quen.
“Chiều nay còn lịch trình gì khác không ạ?”
Chị Lỵ lắc đầu: “Không, em ngủ trưa cho khỏe, 6h phải ra sân bay rồi.”
Trịnh Sảng không có thói quen ngủ trưa, nhớ ra lâu rồi mình không tụ tập với bạn thân, cô nhắn tin cho Ôn Địch: [Tớ đang ở Bắc Kinh, chiều nay có rảnh không?]
Ôn Địch: [Vừa hay, sáng nay tớ có show phải quay, đến trưa là xong rồi.]
Hai người hẹn nơi gặp.
---
Hoạt động quảng bá kéo dài hơn 20p so với dự tính, quá 11h50p mới kết thúc.
Trịnh Sảng và Hoắc Đằng vốn ít tiếp xúc, chỉ thỉnh thoảng chạm mặt ở mấy sự kiện nên cũng coi như không quen. Vì bộ phim tháng sau khai máy có sự hợp tác của hai người nên fan dưới sân khấu hôm nay đông hơn bình thường.
Hoạt động kết thúc, Trịnh Sảng hỏi trợ lý đã mua bộ quần áo đó chưa.
Trợ lý cầm một túi đồ từ hàng ghế sau đưa cho Trịnh Sảng, là size lớn nhất.
Chị Lỵ quay lại nhìn, là một bồ đồ thể thao nam, kiểu dáng không khác bộ Trịnh Sảng đang mặc là mấy, chị nghĩ là Trịnh Sảng tự mua cho mình, nói: “Thỉnh thoảng nữ giới mặc đồ nam cũng ngầu ra phết đấy.”
Trịnh Sảng mở túi ra nhìn bên trong, “Không phải cho em mà để tặng Dương Dương.”
Chị Lỵ dở khóc dở cười, “Tổ tông ơi, e, định tặng bồ đồ này cho anh ta á?”
Trịnh Sảng tự thấy mình có lý, “Em dùng tiền mua mà.”
Chị Lỵ không biết làm gì khác ngoài xoa tràn, góp ý chân thành: “Thôi em đừng cầm cái này về, tặng quà gì cũng phải quý giá đặc biệt chút chứ. Quà mà Dương Dương chuẩn bị cho em, đến cả cây nến cũng là hàng thiết kế riêng đấy.”
Hơn nữa, tất cả quần áo của Dương Dương đều được cắt may theo số đo của anh, giá thấp nhất cũng phải 6 chữ số.
Chị chỉ sợ Thẩm Đường mang về mà Dương Dương không mặc thì lại thành ra hai người cùng xấu hổ.
Thực sự đấy, đừng vì một bộ đồ thể thao mà nảy sinh xích mích.
Trịnh Sảng gấp gọn lại quần áo bỏ vào túi, “Em cảm thấy món quà này rất tốt.” Còn có mặc hay không thì là chuyện của Dương Dương.
Trịnh Sảng bướng bỉnh như thế, chị Lỵ cũng chẳng có cách nào, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Nhà hàng cách chỗ tổ chức sự kiện không xa, trò chuyện mấy câu mà ô tô đã dừng lại.
Bữa cơm này do người đại diện của Hoắc Đằng mời, nói là để hai bên làm quen trước, tiện sau này vào đoàn sẽ dễ nhập vai hơn, tránh bị xấu hổ ban đầu.
Đối phương nhiệt tình như thế, chị Lỵ cũng không thể không nể mặt.
Dù sao cũng là nể mặt Hoặc Đằng chứ không đơn giản là người đại diện của anh ta.
N
gười đại diện của Hoắc Đằng có tiếng ton hót nịnh nọt, kết giao chỉ nhìn vào lợi ích, đến cả fan Hoắc Đằng cũng biết điều này.
Nhưng nhân phẩm và tài năng của Hoắc Đằng thì rõ như ban ngày, coi như nể mặt anh ta nên nhiều người cũng chẳng thèm chấp nhặt với người đại diện làm gì.
Đối với người đại diện này, có thể nói là khiến fan vừa yêu vừa hận. Ban đầu nếu không có cô ta dốc sạch tâm huyết, bỏ hết mặt mũi để giành giật tài nguyên cho Hoắc Đằng thì anh ta cũng khó đạt được thành tích như hôm nay.
Nhưng những hành vi của cô ta thường xuyên buộc Hoắc Đằng phải đứng trước đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Phòng riêng ở lầu 3, phục vụ dẫn hai người tới trước cửa.
Vừa mới tách ra khoảng 10p, gặp lại cũng không cần nói mấy lời giả lả làm gì, người nào người nấy ngồi vào chỗ của mình.
Hoắc Đằng cầm tới một chai vang đỏ do bạn tặng, vừa hay để ở sau cốp nên mang lên theo.
Chị Lỵ khoát tay lấy cớ từ chối cho Trịnh Sảng, “Tối hôm qua mới uống không ít nên còn hơi mệt, mấy người chúng ta cũng không cần khách khí như vậy.”
Hoắc Đằng rót trà cho Trịnh Sảng và chị Lỵ, bản thân anh ta cũng không uống rượu, “Chiều tôi cũng phải tới phòng thu.” Hoắc Đằng thu chai rượu lại, nói với Thẩm Đường: “Sắp tới phải chung đoàn làm phim hơn nửa năm, mời cô uống rượu lần sau vậy, hôm nay cứ lấy trà thay rượu đã.”
Trịnh Sảng thuận miệng hỏi: “Thu âm ca khúc chủ đề à?”
Hoắc Đằng: “Ừ, bài hát chủ đề cho phim truyền hình.”
Trịnh Sảng biết giọng hát của Hoắc Đằng khá được yêu mến, anh ta là một trong số ít những nghệ sĩ phát triển được cả ba lĩnh vực truyền hình – điện ảnh – ca nhạc.
“Anh có dự định mở concert không thế?”
Người đại diện của Hoắc Đằng tiếp lời: “Đúng là có, tính mùa hè sang năm bắt đầu, ngay lúc vừa đóng máy, chúng tôi định tổ chức lưu diễn âm nhạc, tổng cộng bao gồm 8 địa điểm.”
Trịnh Sảng và chị Lỵ cùng nâng ly lên gửi lời chúc sớm, mong buổi diễn sẽ thành công mỹ mãn.
“Cảm ơn.” Hoắc Đằng và Trịnh Sảng không quen thân, dù có ý định mời Trịnh Sảng làm khách VIP của buổi concert nhưng chưa vội mở lời.
“Hoắc Đằng định tổ chức lưu diễn thật à?”
“Ừ, mới nãy nghe người đại diện của anh ta nói lúc ăn trưa.” Trịnh Sảng nhìn bạn thân, “Sao cậu kích động thế?”
Nửa tiếng trước, cô chia tay Hoắc Đằng chia tay ở lầu nhà hàng, rồi tới thẳng chỗ hẹn với cô bạn.
Ôn Địch nghe chuyện cô vừa hẹn ăn trưa với Hoắc Đằng, tò mò hỏi Hoắc Đằng có lạnh lùng như người ta hay nói không, sao lại đi ăn cùng nhau. Trịnh Sảng kể lại dự định lưu diễn và mấy chuyện trong bữa cơm.
Ôn Địch rất mê giọng của Hoắc Đằng, “Cậu chưa xem anh ấy hát live bao giờ thôi, không phải nói quá đâu nhưng đúng thật là ai nghe xong cũng thích. Nếu anh ấy tổ chức lưu diễn thật thì nhất định tớ phải tranh được vé.”
Trịnh Sảng chồng cằm, không bình luận gì thêm.
Cho đến bây giờ cô vẫn thấy giọng Dương Dương là hay nhất, mặc dù chưa từng nghe anh hát, chỉ mấy câu trò chuyện bình thường thôi cũng đủ khiến người ta chìm đắm không thể thoát ra khỏi.
Nói hết chuyện về Hoắc Đằng, Ôn Địch cũng nâng tách café lên thay rượu: “Suýt nữa thì quên mất chuyện chính, chúc mừng phim mới của cậu tuyên truyền thuận lợi tại hội chiêu thương, năm tới thống trị các bảng xếp hạng.”
Sang năm Trịnh Sảng sẽ có hai bộ phim chính kịch được lên sóng, còn một bộ đóng vai khách mời cũng chuẩn bị truyền thông nhân dịp đầu năm.
“ Dương Dương không tệ, cậu phải trân trọng mà giữ cho chặt lấy.” Ôn Địch khuyên cô, “Đừng suốt ngày quay cuồng ở phim trường như thế, cậu không có bao nhiêu cô gái nhớ thương anh ta đâu.”
Trịnh Sảng cười: “Dù tớ có một tấc không rời, nếu người anh ấy muốn không phải tớ, tớ cũng chẳng cưỡng cầu nổi.”
“Cậu đúng là.” Ôn Địch thở dài. “Không nói chuyện này nữa.” Cô hỏi lịch làm việc ngày mai của Trịnh Sảng, “Mai tớ được một ngày nghỉ ngơi, cậu có muốn đi chơi đâu không?”
Trịnh Sảng: “Đêm nay tớ phải bay tới Thượng Hải.”
Ôn Địch nhún vai, vẻ mặt tiếc nuối.
Cô nàng chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm café.
Trịnh Sảng ghẹo lại: “Sao mà làm vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc vậy, tớ không rảnh đi với cậu thì cậu rủ Nghiêm Hạ Vũ đi. Cậu nhìn anh ta lại chẳng thuận mắt hơn tớ?”
Sắc mặt Ôn Địch hơi trắng.
Trịnh Sảng chỉ cười.
Ôn Địch là một biên kịch nổi tiếng, xinh đẹp quyến rũ EQ cao, năng lực dẫn dắt không khí tốt, thường xuyên được mời làm MC của mấy show giải trí, cũng là người bạn duy nhất mà cô có thể giãi bày.
Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ bên nhau đã một thời gian, không ngắn hơn cô và Dương Dương bao lâu.
Nhưng hai người này không quen biết thông qua cô mà tình cờ gặp gỡ ở một bữa tiệc.
Ôn Địch uống thêm một ngụm café, đột nhiên chẳng còn nếm được vị gì nữa.
Có mấy lời cô kiết phải nói với Trịnh Sảng thế nào, cô thường hay tâm sự với bạn bè, nhưng chỉ là mấy chuyện râu ria lặt vặt. Về mặt cảm xúc, cô lại quen lặng lẽ gặm nhấm một mình.
Trịnh Sảng cũng vậy.
Hai cô đều cùng một loại người.
Khoảng thời gian này, mối quan hệ của cô và Nghiêm Hạ Vũ dường như cứ trôi không biết vì sao.
Cứ thế thay hai cốc café.
Chẳng mấy chốc đã đến 4h, Trịnh Sảng đứng dậy đi thanh toán.
“Bao giờ cậu về lại Bắc Kinh?” Ôn Địch hỏi Trịnh Sảng, hai người chầm chậm đi xuống lầu.
Trịnh Sảng suy nghĩ, “Nếu không có công việc gì khác thì chắc là sang năm. Tớ muốn làm hết một lượt cho xong rồi về thăm ông nội, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, tháng mười một phải vào đoàn phim mới.”
Ôn Địch: “Đến lúc đó tớ đến Hoành Điếm thăm cậu.”
Cô ôm Trịnh Sảng một cái, không nói thêm gì.
---
Đã hẹn trước 6h ra sân bay, nhưng chưa tới 5 rưỡi chị Lỵ đã cho lái xe và trợ lý đến đón cô.
Sau hoạt động quảng bá lần trước, chị Lỵ không đi cùng cô nữa, chị còn bận bàn bạc công việc năm tới với mấy nghệ sĩ khác dưới trướng.
Trịnh Sảng không mang theo nhiều hành lý, lễ phục cần dùng chị Lỵ cũng đã mượn nhãn hàng từ sớm rồi.
Cô nhớ tối qua Dương Dương mua hoa quả về cho mình, rồi lại nhờ dì giúp việc rửa hộ để hôm nay cô ăn trên đường ra sân bay.
Không có chị Lỵ lải nhải bên cạnh, Trịnh Sảng phải tranh thủ uống thêm mấy ngụm nước ép nữa.
Bộ đồ thể thao nam mua sáng hôm qua Trịnh Sảng đã để ở cuối giường, tay lật lật điện thoại, lần sau gặp lại không biết là bao giờ.
Nghĩ vậy, cô soạn tin nhắn: [6h em phải ra sân bay để đi Thượng Hải. Phải tháng 4 sang năm mới đóng máy, thời gian này chắc em không về Bắc Kinh được. Mua cho anh một bộ đồ mới, để ở cuối giường đó.]
Dương Dương không trả lời.
Trịnh Sảng đợi đến 5h50 vẫn không thấy điện thoại thông báo gì, cô xách túi đi xuống dưới lầu.
Trên bàn ăn để một hộp giữ tươi, bên trong toàn là hoa quả.
“ Sảng, hoa quả chuẩn bị xong hết rồi đấy, cháu còn muốn mang gì nữa không?”
“Không cần đâu ạ, cảm ơn dì.”
Trước dì toàn gọi cô là Trịnh tiểu thư, có lẽ vì sau lần Trịnh Sảng ngã bệnh, dì chăm sóc cô mấy ngày trời, còn nấu cháo cho cô. Đến khi Trịnh Sảng khỏe lại, nói dì không cần khách khí thế mới sửa lời gọi là Sảng.
Một tay Trịnh Sảng cầm hộp hoa quả, túi xách treo trên khủy tay.
Cô lại đi vào bếp lấy thêm mấy túi đồ ăn vặt.
Trợ lý thấy Trịnh Sảng đi ra vội xuống xe đón.
Trịnh Sảng đưa túi và đồ ăn vặt cho trợ lý, cô chỉ vào túi đồ ăn vặt, “Phần của mọi người đấy.”
Stylist, vệ sĩ, tài xế và cả thợ quay phim đã chờ sẵn trên xe. Ba người đàn ông không đụng vào đồ ăn vặt, chỉ có trợ lý và stylist thỉnh thoảng ăn mấy miếng giết thời gian.
Trịnh Sảng không được ăn quá nhiều, ngay cả hoa quả cũng phải chia nhỏ ra từng bữa theo mức calo.
Bình thường thì phân nửa số hoa quả mang theo sẽ bao gồm cả phần của trợ lý và stylist, nhưng hôm nay mang một hộp lớn như thế, cô lại không hề có ý chia cho ai.
Nhìn sắc thu đang ngày một vơi bên ngoài cửa sổ, Trịnh Sảng chậm rãi ăn hoa quả.
Chẳng mấy chốc ô tô đã rời khỏi khu biệt thự, ra đường cái.
Cách nhau chưa đầy 5p, một chiếc xe con màu đen xa hoa tiến vào khu biệt thự.
Dì giúp việc đang thu dọn phòng ăn, vẫn chưa tới 6h mà Dương Dương đã về.
Không chỉ dì thấy lạ mà cả quản gia và nhân viên công tác khác cũng không quen với việc Dương Dương về nhà sớm như thế.
Quản gia đi tới hỏi có phải dọn bữa tối sớm không.
Dương Dương: “Không cần.”
Nhớ tới chuyện Trịnh Sảng vừa rời đi, hẳn là anh cố ý về vội.
Dì lựa lời nói: “ Sảng vừa mới đi đây thôi, cô ấy còn bảo tôi rửa nhiều hoa quả ngài mua để mang theo lên xe ăn.”
Dương Dương gật đầu, vắt âu phục lên tay, vừa nhìn điện thoại vừa lên lầu.
Cuối giường để một bộ quần áo, túi chống bụi bên ngoài còn chưa bóc ra.
Ngoài túi còn dán giấy nhớ, một tờ trên áo ghi: [Mừng kỷ niệm 3 năm]
Tờ kia trên quần có dòng chữ: [Chúc mừng năm mới sớm.]
Một bộ đồ thể thao mặc mùa xuân mà cô còn chia thành 2 món quà.
Dương Dương treo vest ngoài lên, tháo sơ vin, vạt áo sơ mi bị siết cả ngày nên hơi nhăn. Tay trái anh mở túi bọc ngoài, tay phải thì tìm số gọi điện thoại.
Trịnh Sảng đang ăn trái cây thì thất điện thoại bên chân rung lên.
Cô rút giấy ra lau tay rồi ấn nghe.
Đầu bên kia có tiếng sột soạt của túi bóng.
“Anh đang ở đâu thế?” Trịnh Sảng nghi hoặc.
“Ở nhà, đã nhận được quà rồi.”
Trịnh Sảng không biết liệu có phải anh thấy tin nhắn của cố nên cố tình chạy về hay không, cô cười: “Hôm nay anh về sớm vậy.”
Dương Dương: “Ừm, em mua quần áo cho anh, phải về để thử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro