Chương 66
Chương 66:
Tống Á Hiên đứng im ru.
Lưu Diệu Văn nắm tay, dù bận vẫn ung dung chờ cậu đến hôn mình, hừ lạnh một tiếng: “Cậu biết tớ chơi trò này khó khăn bao nhiêu không? Bị cậu đụng một cái phải mất bao nhiêu thời gian mới trở về được, thế mà cậu lại dám đụng tớ.”
Tống Á Hiên vừa nghe thì chậm rì rì đi tới, ló đầu lặng lẽ hôn hắn một cái, lại nhanh chóng lùi về, nắm chặt ngón tay nhẹ giọng hỏi: “Được, được chưa?”
“Cũng còn được, tàm tạm.” Lưu Diệu Văn cầm điện thoại lên nhìn thời gian, vừa khéo Mã Gia Kỳ nhắn tin đến hỏi bao giờ đến, món ăn đã lên rồi.
“Đi, ăn cơm thôi.”
—
Ăn cơm tối xong, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn không đi cùng Mã Gia Kỳ nhưng định đi tìm Trương Chân Nguyên.
Gần đến giờ tự học buổi tối, với Tống Á Hiên mà nói, có mười Trương Chân Nguyên cũng còn lâu mới quan trọng bằng một tờ bài thi của Lưu Diệu Văn. Nếu gã dám tới, thì chờ gã tới hẵng nói.
“Lỗ tai cậu gần đây thế nào rồi?” Lưu Diệu Văn như nhớ ra điều gì, chợt hỏi.
Lần trước bị Lưu Giai Ngọc đánh một bạt tai kia, hắn vẫn luôn lo lắng, nhưng cậu không chịu nói, một mực bảo rằng không sao. Nhưng cảm giác của hắn cho rằng, dường như đã nghiêm trọng hơn một ít.
“Không sao đâu, vẫn vậy thôi mà.” Tống Á Hiên bất giác đưa tay sờ thử, cười nói: “Thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì, ngược lại tớ có thể đọc hiểu khẩu ngữ, mấy thứ khác cũng còn có Wechat mà, không sao cả nên cậu đừng lo lắng.”
“Ừm, nhưng vẫn muốn xem thử, đến lúc đó vẫn phải thi nghe bằng tiếng Anh mà. Đừng nói mấy câu như không làm bài nghe cũng cao hơn tớ, tớ cáu lên sẽ đánh người đó.”
Tống Á Hiên hé miệng cười: “Cậu lại không đánh tớ.”
Lưu Diệu Văn xì một tiếng, giơ tay gõ lên trán cậu một cái, rồi hừ khẽ nói: “Cậu biết rồi đó.”
Tống Á Hiên né đi, tiếng cười khẽ dần dần thu lại, ngửa đầu nhìn trời rồi nhẹ nhàng phun ra một hơi, nhưng không hề nặng nề như thế, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Thật ra… Tớ vẫn không muốn tiêu tiền của dì. Lỗ tai là vấn đề của tớ mà, tớ muốn tự mình chữa trị.”
“Làm sao, còn phân biệt cậu với tớ à?”
“Không phải phân biệt cậu với tớ, tớ chỉ cho rằng… Tớ nhận sự chiếu cố của chú dì và cậu, còn dùng tiền của mọi người để chữa bệnh, cứ như tớ… cứ như ở bên cậu là vì vụ lợi vậy.” Tống Á Hiên rũ mắt, luôn cảm thấy liên quan đến nhiều tiền bạc và lợi ích như thế, người khác nhìn và sẽ giống như cậu có mưu đồ với Lưu gia.
Lưu Diệu Văn thoáng trầm mặc.
Hắn không ngờ sau khi Tống Á Hiên chấp nhận ý tốt của người nhà mình, lại vẫn đắn đo thế này. Lưu Diệu Văn không khỏi nhấp môi dưới, chẳng lên tiếng.
“Cậu đừng nói với chú và dì, nếu họ nghe thấy tớ nói vậy sẽ buồn lắm.” Tống Á Hiên nhìn sắc mặt của hắn, có cảm giác như muốn nói điều gì, nhưng vẫn nhịn không nói ra.
Hồi lâu Lưu Diệu Văn mới cười, nói: “Quả thật không thể nói cho họ biết.”
Tống Á Hiên ‘Ừm’ một tiếng, trong lòng bất an hít sâu một hơi. Bọn họ tốt như thế mà còn không đủ đến nói muốn dựa vào sức mình, đúng là bạch nhãn lang.
“Hả?” Tống Á Hiên ngẩn ra, là vậy ư?
Lưu Diệu Văn thầm nghĩ, là vậy đó, chính là vậy đó.
__
Sau khi kết thúc tự học buổi tối, Lưu Diệu Văn thở dài một hơi, cảm giác màu của bóng đèn huỳnh quang compact trong lớp toàn là màu xanh lá cây.
Lưu Diệu Văn vẫn không buông tha chuyện lúc nảy: “Về ký túc xá cưng phải mở cái hộp kia ra cho tớ xem cái gì trong đó.”
“…” Tống Á Hiên nhìn bộ dạng chơi xấu của hắn mà dở khóc dở cười. Người này lúc trước vừa mới quen thì hận không thể khắc vẻ lạnh lùng và chín chắn của mình lên trên trán, làm sao sau khi yêu đương lại càng lúc càng ấu trĩ rồi?
“Có cho không?”
“Cho, cậu mau đứng lên đi.”
Lưu Diệu Văn đạt được mục đích, mây đen sương mù vì chóng mặt lập tức tản đi, vui vẻ đứng lên, ôm vai cậu như hai anh em: “Đi đi đi, về ký túc xá.”
“…”
Thật ra đồ của Tống Á Hiên không nhiều, cậu cũng chẳng phải kiểu người quá hoạt bát và hướng ngoại, nhưng có rất nhiều bạn bè đến giúp cậu đi thu gom đồ đạc cá nhân của người khác.
Chẳng qua vào thời điểm cậu tình cờ gặp được hắn, thời điểm vừa khéo trông thấy rồi nhặt một ít, những thứ hắn “Không cần” mà thôi.
Tống Á Hiên bò lên giường, lấy chiếc hộp sắt trông đã rất cũ nát của mình ra, đặt trên bàn của phòng ngủ, hít một hơi thật sâu rồi nhấc cái nắp dưới tiếng ma sát vô cùng nhỏ.
Lưu Diệu Văn ngẩn ra.
Bên trong không hề “Đầy đủ” như trong tưởng tượng của hắn, chỉ có một mảnh giấy gói kẹo được ép rất phẳng, một tờ giấy có lẽ đã bị xé ra từ vở bài tập nên trông rất cũ nát, một chiếc móc chìa khóa, còn có một thứ chẳng biết là gì.
“Những thứ này đều là… của tớ?”
Những thứ này là gì đây?
“Ừm.” Tống Á Hiên cầm mảnh giấy gói kẹo đã phai màu đến trong suốt, lòng tràn đầy ngọt ngào nói: “Khi đó cậu cho tớ viên kẹo này, là viên kẹo có màu sắc rực rỡ, tỏa sáng dưới ánh mặt trời trông như cầu vồng rực rỡ, vừa đầy đủ màu sắc vừa đẹp đẽ.”
“Năm năm trước, tớ đến trường các cậu thi đấu thì gặp cậu từ văn phòng đi xuống, mặt mày lạnh lùng. Tớ muốn hỏi đường cậu, sau đó chưa kịp mở miệng đã thấy cậu hùng hổ vứt cái này đi, tớ đến nhặt lên nhìn thử, là kiểm điểm của cậu.” Tống Á Hiên có phần ngượng ngùng đưa cho hắn: “Sau đó, chờ đến khi tớ thi đấu xong thì trông thấy cậu được một đám bạn học vây quanh, à… mặt mày phấn chấn tự tin lại kiêu căng, rất rạng rỡ.”
Tim Lưu Diệu Văn đau xót, cúi đầu nhìn tờ giấy đã ố vàng này, bản kiểm điểm có phần không còn rõ nét của mình. Hắn đã quên mất khi đó viết kiểm điểm vì chuyện gì, cũng quên mất rằng đã từng có duyên gặp cậu một lần.
Nếu như khi ấy hắn có thể bớt cáu kỉnh, nhìn cậu nhiều một chút, vậy thì tốt rồi.
Tống Á Hiên khi đó, chắc chắn rất hi vọng mình có thể liếc nhìn cậu một cái, trò chuyện với cậu, nói cho cậu biết hướng đi chính xác chứ.
Chỉ tiếc hắn không có. Hắn có thể đến cả liếc nhìn cậu một cái cũng chẳng có, thậm chí còn chê cậu vướng bận, còn bực mình bảo cậu tránh ra đừng vướng víu nữa.
Không thể nhớ được.
Lần đầu tiên Lưu Diệu Văn cảm thấy trí nhớ của mình hóa ra lại kém như vậy, chuyện chỉ mới năm năm trước mà đã quên sạch sẽ thế này.
“Cảm ơn.”
Tống Á Hiên ngây ra: “Cái gì?”
Lưu Diệu Văn nở nụ cười, đặt kiểm điểm vào trong hộp, ngước mắt nói: “Cảm ơn cậu chưa từng từ bỏ tớ.”
Tống Á Hiên ngượng ngùng cười, mím môi rồi khẽ liếm một cái, hé miệng nhưng cái gì cũng chẳng nói ra, chỉ gật đầu: “Ừm.”
Cậu lại cầm chiếc móc khóa: “Cái móc này vốn còn một xâu chìa khóa nữa, tớ sợ cậu không về nhà được nên len lén tháo chiếc móc chìa khóa ra rồi đặt chìa khóa trong phong thư gửi cho cậu, cậu nhận được không?”
Lưu Diệu Văn nghĩ một hồi, hình như có chuyện này. Khi đó còn nghĩ là ai ngu ngốc thế kia, trộm đồ rồi còn trả lại chiếc chìa khóa nên về nhà thay khóa ngay.
“… Nhận được.”
Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“Vậy còn đây?” Lưu Diệu Văn cầm cái thứ đen thùi lùi nhìn không ra là cái gì kia lên, cau mày dùng hai ngón tay cầm lên: “Không phải cục phân tròn chứ.”
“… Là bài tập của cậu.” Tống Á Hiên bất đắc dĩ đáp.
“Bài tập?” Lưu Diệu Văn mờ mịt hồi lâu, hỏi: “Ông thầy xúi quẩy nào cho bài tập đi nhặt phân tròn vậy? Lúc ấy tớ đi nhặt thật hả? Không phải chứ, cậu nhận lầm người rồi.”
Tống Á Hiên nhìn hắn chê chẳng đáng một đồng, cầm lên như báu vật nâng trong lòng bàn tay: “Này đâu phải phân tròn, là bài tập mỹ thuật của cậu. Hình như là dùng đất sét để làm người tuyết, cậu còn… lừa dối bạn cùng lớp nói rằng tuyết ở quê cậu là màu đen.”
“… Phụt.” Lưu Diệu Văn không nhịn được bật cười: “Năm đó tớ còn nổi loạn hơn thế này cơ, để tớ xem thử đây là người tuyết gì, đây là đầu hay là mông, còn một nửa kia đâu?”
Tống Á Hiên dừng lại, hấp háy mắt nói: “Cậu vứt trong thùng rác, tớ muốn đi nhặt nhưng bị một bà lão đổ đi rồi, chỉ nhặt được một nửa, hẳn là phần mình nhỉ.”
Lưu Diệu Văn trả bật cười không thôi: “Cậu bóc trần mấy món đồ hư này như thế, có thể ghi nhớ nhiều năm mà không phải nên sớm đến tìm tớ ư?”
“Thật ra tớ không muốn quấy rầy đến cậu.” Tống Á Hiên hơi suy nghĩ, từ lần mở lòng cho hắn thấy trước đó thì dường như cũng không còn khó nói nữa, cười nói: “Thời điểm tớ đến Nhị Trung thì chỉ muốn thi thoảng tập thể dục buổi sáng hoặc lúc tan học có thể nhìn cậu một cái, cùng một trường với cậu đã tốt lắm rồi. Không ngờ thầy lại phân tớ đến lớp Chín, càng không ngờ được cậu sẽ đến đón tớ.”
“Ừm” Lưu Diệu Văn mỉm cười, xoa đầu cậu: “Sao cậu lại rụt rè vậy chứ? Cả ông trời còn không nhìn nổi cậu mới đưa cậu đến trước mặt tớ. Bây giờ phải nắm cho thật chặt, nghe không?”
“Ừm.”
Tống Á Hiên nắm chặt ngón tay hắn, cầm lấy ngón cuối cùng. Là lúc cậu chuyển trường không bao lâu, ở trên sân thể dục, hắn đã tặng quyển sách kia.
Lưu Diệu Văn lặng thinh hồi lâu, Tống Á Hiên cũng chẳng nói gì. Thế nhưng giữa khoảng không yên tĩnh ấy, vẫn có ngàn lời vạn tiếng quẩn quanh bên tai họ.
—
Sau nửa học kì của lớp 12 là bắt đầu đếm ngược 100 ngày, thời gian như bị chỉnh tay đẩy nhanh hơn gấp mấy lần. Chờ đến khi bọn học sinh vừa mở mắt mới hốt hoảng nhận ra, trường đại học trước kia cứ nghĩ xa xôi, chỉ còn chưa tới 3 tháng.
Thầy Trình tìm hai người nói chuyện xong thì cũng tự mình bỏ khá nhiều thời gian để quan sát, phát hiện hai người họ lên lớp hay tan học đều rất nghiêm túc. Đặc biệt là Lưu Diệu Văn thật sự như lãng tử hồi đầu, bây giờ thi cử đều có thể vượt qua top chín mươi trở lên của khối.
Tuy vẫn còn chênh lệch hơn một trăm với Tống Á Hiên, nhưng dù sao vẫn đã cố gắng, thi cùng một trường đại học sẽ không thành vấn đề.
Ông cũng yên tâm. Ngay khi đang nghĩ hai đứa con trai quả nhiên không làm ông thất vọng thì tin đồn trong khuôn viên lại dấy lên, nói rằng Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đang yêu đương.
Hiệu trưởng gọi ông vào phòng, một trận giáo huấn đổ ập xuống, hỏi sao lại thế này, không phải nói đã giải quyết rồi?
Chẳng phải nói giữa hai người chỉ là bạn học thôi sao? Bây giờ cả tin đồn yêu đương nhau cũng lan ra rồi.
“Hôm nay tôi ra ngoài họp, hiệu trưởng Nhất Trung hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Mọi người đều biết tôi và thầy ấy bất hòa, thầy ấy còn hỏi tôi thành tích hiện tại của Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn thế nào kia kìa? Rõ ràng là muốn để tôi lúng túng mà! Mất mặt đến vứt ra ngoài trường rồi. Thầy nói xem sao lại thế này!” Hiệu trưởng giận đến mặt mày tái xanh, nhấp ngụm trà thấp giọng rồi tiếp tục trách cứ: “Em ấy yêu đương với con gái thì sẽ không bẽ mặt thế này. Thế mà lại dính lấy cùng một đứa con trai. Thầy bảo tôi làm sao trả lời đây!”
Trình Lợi Dân không biết hiệu trưởng trường Nhất Trung là dượng của Lưu Diệu Văn. Chẳng qua hỏi chuyện này là vì quan tâm đến thành tích của hai đứa nhỏ, lại thêm mấy bức ảnh và tin đồn trong sân trường gần đây nên hiệu trưởng mới hiểu sai.
“Mấy ngày nay thầy Lưu sẽ không đến trường. Thầy đi thông báo thầy ấy đến trường học, tôi nói chuyện với thầy ấy.”
Trình Lợi Dân vội nói: “Được được, ngày mai thầy ấy còn có một tiết dự giờ, tôi sẽ thông báo với thầy ấy sớm một chút.”
“Được, gọi giáo viên chủ nhiệm các lớp nửa tiếng sau họp, có tiết cũng phải bỏ trước.”
—
Tuy bây giờ Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng vẫn nghe được chút tin đồn, hơn nữa phần đầu còn là nhờ Mã Gia Kỳ nhiều chuyện, chẳng chút e ngại mà hấp thu tin tức mới cho bọn họ.
Trong trường đồn đại hắn và Tống Á Hiên yêu đương với nhau. Tống Á Hiên ngừng bút, ngẩng đầu nhìn Mã Gia Kỳ. Lưu Diệu Văn thấy cậu ngừng lại, cũng thuận theo tầm mắt cậu mà nhìn sang.
“Đừng nhìn tao.” Mã Gia Kỳ như gặp đại địch, hai tay đầu hàng nói: “Tao xin thề, tao không hề làm gì cả, là tao nghe được thôi.”
“Không phải nghi ngờ mày.” Lưu Diệu Văn rũ mắt tiếp tục làm bài thi, không ngẩng đầu mà nói: “Mày yên tĩnh một chút, không thì chẳng làm xong bài tập đâu.”
“Lưu Diệu Văn, có người tìm.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu, vài người ngước mắt nhìn ra phía sau lớp học. Lưu Diệu Văn trông thấy hành động của họ cũng chậm chạp quay đầu nhìn thử. Giọng nữ là của một bạn trắng trẻo mảnh khảnh, trong tay nâng một chiếc hộp nhỏ.
Ánh mắt chạm nhau, cô nàng ngại ngùng nở nụ cười.
“Đệch mợ, hỏng rồi!” Mã Gia Kỳ theo bản năng bật thốt lên, Hạ Tuấn Lâm rụt đầu lại giả thành chim cút. Trong lòng Tống Á Hiên rõ ràng, đây hẳn là nữ sinh lớp Mười Ba đã tặng chocolate cho Lưu Diệu Văn.
Chỉ có Lưu Diệu Văn là chẳng hay biết gì, nghi hoặc quét mắt nhìn cô nàng một lúc: “Gọi tôi?”
Cô nàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cẩn thận mang theo chút phấn hồng, cong đôi mắt cười rất đáng yêu: “Đúng vậy.”
“Cậu nhận nhầm người rồi, trở về đi.” Lưu Diệu Văn nhíu mày dời tầm mắt, nhặt bút lên định làm bài tiếp thì trông thấy vẻ mặt kì lạ của Tống Á Hiên, dừng một chút: “Làm sao? Cậu quen à?”
Tống Á Hiên do dự rồi khẽ gật đầu.
Lúc này Lưu Diệu Văn càng mờ mịt, người cậu quen biết, tới tìm tớ?
“Lại bảo tớ đưa thư tình cho cậu?”
Tống Á Hiên đâu biết lúc trước dưới tình huống cậu chẳng biết gì, hắn từng chắn hoa đào cho cậu một lần, còn làm người ta khóc nữa.
“Không phải không phải.” Tống Á Hiên nhìn Mã Gia Kỳ, nói thật: “Hôm ấy khai giảng, cô ấy tặng chocolate cho cậu, phỏng chừng là đánh liều nên trực tiếp đi tìm cậu, để Hạ Tuấn Lâm chuyển giúp. Kết quả Mã Gia Kỳ không biết là cho cậu, nghĩ là cho Hạ Tuấn Lâm nên đã nhận.”
Lông mày Lưu Diệu Văn càng nhíu càng chặt, mắt thấy muốn bạo phát. Mã Gia Kỳ rụt vai tận lực giảm bớt sự tồn tại, lặng lẽ dịch ra bên ngoài, định trốn.
“Bây giờ, cô ấy hẳn không biết là… bạn gái của cậu.” Tống Á Hiên cẩn thận nhìn nét mặt của hắn, nhỏ giọng nói.
“Mã Gia Kỳ!” Lưu Diệu Văn gọi Mã Gia Kỳ đang trốn lại, hít sâu một hơi, giận đến con ngươi đều run rẩy: “Mày… nghĩ xem nên chết thế nào đi.”
Nói xong, hắn nhấc chân đi ra cửa sau.
“Đi theo tôi.” Lưu Diệu Văn nói xong, chẳng nói một lời đã tiêu sái bước đi, sắc mặt khó coi trực tiếp đi xuống lầu, đi tới giữa cầu thang lầu một.
“Lưu ... Diệu Văn.” Trần Y Y nhìn sắc mặt xanh mét của hắn, vẻ mặt kiềm chế đến gần như muốn giết người, dọa cho rụt cả vai, cẩn thận hỏi dò: “Có phải cậu giận tớ đến lớp tìm cậu không, tớ…”
“Cô gái à, giữa tôi và cậu có chút hiểu lầm rồi. Chuyện chocolate kia không phải tôi nhận, cậu rõ chứ.” Lưu Diệu Văn không định viết bài văn sáu trăm chữ để khách sáo với cô nàng mà đi thẳng vào vấn đề.
Trần Y Y chần chừ một lúc, vẫn gật đầu.
“Là Mã Gia Kỳ nhận, cậu ấy nói cậu…”
“Nó nói gì tôi không rõ cho lắm, thế nhưng lời này không phải do tôi nói. Tôi cũng chẳng có ý không công mà hưởng lộc ăn chocolate của cậu. Còn quan hệ của chúng ta, tôi phải giải thích một chút.” Lưu Diệu Văn đè nén cơn giận. Chuyện ngu ngốc Mã Gia Kỳ làm đã khiến hắn nhẹ không được, nặng cũng chẳng xong mà đi trách con gái người ta.
“Trước đó tôi không quen biết cậu, cũng không muốn ảnh hưởng đến thanh danh của cậu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro