Chương 4
Chương 4:
Lưu Diệu Văn phát âm không rõ ràng, mang theo một chút thờ ơ, mỗi một chữ đều chuẩn xác đập vào lòng cậu. Bởi vì hắn cúi đầu ép đến gần, thế nên Tống Á Hiên mới cảm thấy đáy lòng ngứa ngáy.
“Nếu không nói, tớ xem như cậu thầm chấp nhận nhá?” Lưu Diệu Văn lại càng ép sát đến, giọng nói cũng trở nên trầm thấp hơn, mang theo âm thanh từ tính gợi cảm và khoang ngực chấn động, trực tiếp gõ lên màng nhĩ Tống Á Hiên.
“Tớ không phải có ý đó.” Tống Á Hiên có chút không chịu được quay đi, trong tay còn gắt gao nắm chặt bút và bài thi, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, nhẫn nhịn rất vất vả.
Cậu ấy…
“Vậy thì cậu có ý gì?” Lưu Diệu Văn tiếp tục hỏi, khiến ngón tay cậu nắm càng chặt hơn, hô hấp cũng bắt đầu vì khẩn trương mà loạn nhịp.
“Cậu có thể, có thể đừng đứng gần tớ như vậy được không?” Tống Á Hiên chật vật hỏi.
“?” Lưu Diệu Văn khó hiểu nhìn cậu, lại còn có người bảo hắn cút ra xa một chút sao?
Không chỉ là đồ vô ơn, còn là đồ vô ơn dông dài hay ghim thù.
Lưu Diệu Văn rút cây bút trong tay cậu ra, không nói không rằng đặt trà sữa vào tay cậu, đứng thẳng người nói: “Không uống vậy cậu vứt đi.”
Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn tay mình, ngón tay vừa mới bị hắn đụng vào có chút nóng lên, vết chai mỏng trên tay hắn nhẹ nhàng lướt qua, vậy mà lại nóng như lửa.
Thật lâu sau, cậu mới phản ứng lại, ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Lưu Diệu Văn vẫy vẫy tay, đi về chỗ ngồi của mình.
Tống Á Hiên nhìn trà sữa nửa ngày, bưng lên nhẹ nhàng uống một ngụm, vị hương thảo trong veo nháy mắt lan tràn nơi đầu lưỡi, so với mọi loại trà sữa thường ngày cậu uống cũng đều ngon hơn rất nhiều.
Là cậu ấy mua.
“Tống Á Hiên.” Bạn học bàn trên quay đầu lại, gõ xuống bàn cậu, là một nam sinh với vài vết tàn nhang bên cánh mũi, trông rất thân thiện.
“Tớ tên Nghiêm Hạo Tường, đợi sau khi hết giờ tự học buổi tối, chúng ta cùng ăn khuya đi.” Cậu ta xoay người lại ngồi ngược trên ghế, cả người khoanh chân ngồi xuống ghế, tùy ý cầm lấy một cây bút trên tay xoay xoay.
“Cậu ở khu ký túc xá nào, có muốn tớ xách giúp cậu một tay không?”
Tống Á Hiên có chút không thích ứng với sự nhiệt tình và lòng tốt của cậu ta, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ký túc xá, tớ còn không biết, buổi tối tớ có việc.”
“Sau giờ tự học buổi tối còn có việc, thư viện trường học chúng ta buổi tối không cho đến, nếu cậu muốn làm bài tập thì chỉ có thể làm ở lớp.”
Tống Á Hiên nói: “Không phải, tớ phải đi ra ngoài một chuyến.”
“À, vậy cậu nhớ phải xin thầy Trình nghỉ, nếu buổi tối không có giấy xin phép nghỉ, gác cổng sẽ không cho cậu ra ngoài đâu, còn mời phụ huynh cậu đấy.”
Nghe được ba chữ “mời phụ huynh”, cổ tay Tống Á Hiên run lên, làm bắn ra mấy giọt trà sữa, cậu rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh, dùng giấy lau sạch sẽ.
“Tớ biết rồi, cảm ơn.”
Chuông vào học vang lên, Nghiêm Hạo Tường lưu loát kết thúc một màn xoay bút trên tay, đập lên bàn rồi xoay người lại.
Tống Á Hiên uống xong một ngụm trà sữa cuối cùng, đóng nắp bút lại cất vào hộp bút, cầm điện thoại lên xem thời gian, vẫn chưa đến sáu giờ rưỡi.
Cậu sắp xếp bài thi chưa làm xong lại rồi kẹp ở vào sách giáo khoa, sau đó cất vào cặp, mang cặp lên đi thắng ra khỏi cửa lớp.
Cậu hỏi thăm vị trí văn phòng, xin phép Trình Lợi Dân nghỉ học, nói là đến bệnh viện thăm người.
Trình Lợi Dân nghe thấy cậu vừa mới đến đã muốn xin nghỉ, thoạt đầu có phần không muốn đồng ý, mấy cái cớ cúp cua này học sinh rất thường hay dùng, một nhà hai mươi bốn người ai cũng có thể bệnh tám hồi.
Tống Á Hiên nói là đi thăm hiệu trưởng trường cũ của cậu.
Trình Lợi Dân trầm mặc một lúc, ông vừa mới ở chỗ thầy hiệu trưởng nghe nói chuyện mẹ Tống Á Hiên đánh hiệu trưởng, cảm thấy đứa nhỏ này cũng là có lòng, đồng ý cho cậu nghỉ lại còn hỏi cậu có cần thầy đi cùng không.
Tống Á Hiên nói không cần, mình nhất định sẽ trở về trước giờ tự học buổi tối.
Trình Lợi Dân gật đầu, đưa cho cậu một tờ đơn xin đồ dùng hằng ngày nói: “Lớp chúng ta không còn thừa phòng ngủ, để em ở cùng với lớp Mười Một cũng không ổn, sẽ ảnh hưởng em học tập, ký túc xá của Lưu Diệu Văn còn có một giường trống, em cứ dọn qua ở trước đi, đây là chìa khoá.”
Cậu và, và Lưu Diệu Văn ở chung một phòng ký túc xá!
Tống Á Hiên đè nén niềm vui từ tận đáy lòng, nhận chìa khóa từ tay ông, giọng nói hơi run rẩy: “Cảm ơn thầy.”
Trình Lợi Dân không phản ứng gì, “Ừ” một tiếng: “Lưu Diệu Văn này, mặc dù ngay cả mẹ em ấy cũng nói đứa nhỏ này vừa nhiều tính xấu lại ham chơi, nhưng thầy nhìn ra bản tính em ấy không xấu, là một người rất có trách nhiệm.”
Tống Á Hiên vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng có thể ở cùng một chỗ với Lưu Diệu Văn chưa chịu thoát ra, gật gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Trình Lợi Dân muốn nói lại thôi nhìn cậu: “Tống Á Hiên à, thầy biết em là một đứa trẻ ngoan, sau này nhất định sẽ có một tương lai tốt.”
Tống Á Hiên nhìn ra ông muốn nói lại thôi, cho rằng ông có chuyện khó xử muốn nói: “Thầy, ngài có chuyện cứ việc nói thẳng đi ạ, em không có vấn đề gì đâu.”
“Đứa trẻ ngoan.” Trình Lợi Dân cúi đầu nhìn bài thi, trầm thấp thở dài nói: “Sang năm thầy dạy hết lớp các em nên phải về hưu, sau này muốn quan tâm cũng không còn cơ hội.”
Tống Á Hiên lẳng lặng nghe ông nói đã theo nghiệp dạy học nhiều năm như vậy trong lòng có chút chua xót cùng vui vẻ, hơi lo lắng nhìn đồng hồ treo trong phòng.
“Mấy học sinh lớp Chín, mặc dù trong trường mọi người đều chỉ sợ tránh không kịp, còn đặt ra mấy biệt danh kỳ quặc, nhưng trong mắt thầy, chúng đều là những đứa trẻ rất tốt.” Trình Lợi Dân cúi đầu nhìn bài thi.
“Nhất là Lưu Diệu Văn, rất có thiên phú, một bên chơi game, một bên nghễnh ngãng nghe người khác đáp mấy câu tiếng Anh, người khác không hiểu nhưng em ấy vẫn hiểu bài, chỉ là không chịu học.”
Trình Lợi Dân vừa nhắc tới Lưu Diệu Văn đã muốn thở dài, luôn cho rằng đây là một mầm cây thẳng tắp, nhưng lại đi trên con đường đen tối xiêu vẹo mà phát triển.
Ông là một người làm vườn, luôn nghĩ làm thế nào để uốn nắn cái cây về đúng hướng.
“Ý thầy là bảo em khuyên nhủ cậu ấy một chút, lôi kéo cậu ấy cùng nhau học hành sao?” Tống Á Hiên hỏi.
“Cũng không cần tỏ rõ khuyên em ấy, tính tình em ấy không tốt, nói không chừng sẽ hoàn toàn ngược lại, em ngồi gần em ấy, cũng ở cùng em ấy, vô tình hay cố ý ảnh hưởng tốt đến em ấy chút là được rồi.” Trình Lợi Dân nói.
Trong đầu Tống Á Hiên hiện ra vẻ mặt bất cần đời của Lưu Diệu Văn, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ.”
Tống Á Hiên ra trường, đi đến đứng đối diện biển báo trạm xe buýt, tiếng chuông điện thoại nhanh chóng vang lên. Cậu tìm tai nghe đeo vào, thanh âm đầu bên kia rất lớn, mũi nhọn vang lên làm tai cậu tê rần, thoáng nhíu mày
“Bây giờ đến cả chuyện chuyển trường con cũng không thèm nói với mẹ? Nếu không phải mẹ không thấy tên con trong danh sách học sinh, cũng không biết con đã chuyển đến Nhị Trung, sao nào, bây giờ con. . .”
Tống Á Hiên nghe mà mặt không đổi, chậm rãi nghe mẹ trút giận.
Chỉ là, lỗ tai thật là đau.
Nguyên nhân cậu chuyển tới Nhị Trung, chủ yếu là do mẹ cậu dạy Ngữ văn lớp 12 ở Nhất Trung, lúc đang thi cấp 3 cậu đã từ bỏ Nhất Trung, lúc điền nguyện vọng chỉ điền Tứ Trung, cách xa nhất.
Lần này trường có kế hoạch bồi dưỡng học sinh, cậu mới tự mình tìm hiệu trưởng nói muốn đến Nhị Trung, thoạt đầu hiệu trưởng cũng không đồng ý ngay mà bảo rằng muốn hỏi ý kiến mẹ cậu một chút.
Tống Á Hiên không nghĩ quá nhiều, bèn nói thôi.
Chỉ là sau khi công bố không biết đã chuyện gì xảy ra, hiệu trưởng mới để cậu đến Nhị Trung.
Tống Á Hiên ấn ấn lỗ tai, lúc cậu bình tĩnh trở lại, thì đầu bên kia điện thoại đã cúp máy.
Cậu rút tai nghe ra.
Xe buýt dừng lại ở trước mặt, tài xế nhìn cậu một thoáng rồi thu tầm mắt.
Tống Á Hiên lấy thẻ học sinh ra soát vé, giọng nữ máy móc bên trong nhắc nhở: “Xin bỏ tiền.” Lúc này cậu mới sực nhớ ban nãy mình quên đi nạp tiền, đành phải lấy hai đồng từ trong cặp ra bỏ vào.
Trong xe ngoại trừ tài xế thì chỉ có mình cậu là hành khách, Tống Á Hiên đi đến vị trí ghế đơn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn ngắm cảnh đêm rực rỡ ánh đèn bên ngoài.
Trong xe yên tĩnh, máy điều hoà lại mở rất lớn, cậu có chút lạnh, bèn đưa tay đóng miệng điều hoà lại.
Nhị Trung ở ngay trong thành phố, chỉ cách bệnh viện thành phố mấy trạm xe buýt, nhưng bây giờ là giờ cao điểm để tan tầm, đường tắc gần nửa tiếng mới đến được bệnh viện.
Cậu ôm một giỏ trái cây ở trong sạp trái cây bên cạnh bệnh viện, lại cầm ví trả tiền, chỉ chừa lại hai trăm và toàn bộ những thứ khác rồi bảo ông chủ lót vào bên trong giỏ trái cây.
Hơn 7 giờ, trời đã hoàn toàn tối, Tống Á Hiên vòng qua tầng cấp cứu đi đến khu nội trú, gặp được y tá bèn hỏi phòng bệnh của hiệu trưởng.
Tống Á Hiên dừng lại ở cửa phòng bệnh, thoáng nhìn qua khe cửa.
Hiệu trưởng ngồi trên giường bệnh, đầu quấn băng gặc rất dày, sắc mặt có chút tái nhợt. Tống Á Hiên nhận ra người đứng bên cạnh là vợ của ông, là chủ nghiệm giáo vụ ở trường học, họ Chu.
Cậu hít một hơi thật sâu, đưa tay gõ cửa.
Cô Chu thấy Tống Á Hiên ngoài cửa, đôi tay đang gọt hoa quả bỗng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn giường bệnh của hiệu trưởng.
Bà nghiêng người, Tống Á Hiên chỉ có thể nhìn thấy môi bà mấp máy, không rõ bà đang nói cái gì.
Cậu rũ mắt nhìn xuống.
Rất nhanh, cô Chu đã mở cửa, vẻ mặt lạnh lùng chặn ở cửa: “Cậu đến đây làm gì? Nhìn thử hiệu trưởng có bị mẹ cậu đánh chết chưa hả? Cậu đến. . .”
“Cô Chu. . .” Hiệu trưởng mở miệng, đầu tiên là thở dài: “Nói những chuyện này với thằng bé làm gì, cũng không phải lỗi của em ấy, để em ấy vào đi đã, đừng chặn ở cửa nói những lời như thế.”
Hiệu trưởng thở dài, nhìn thiếu niên gầy nhỏ mảnh mai ở cửa đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Từ nhỏ Tống Á Hiên đã không có cha, là một mình mẹ cậu Triệu Cửu Lan nuôi lớn.
Khi ông vẫn còn ở trường tiểu học làm hiệu trưởng, Tống Á Hiên cũng học ở đó, Triệu Cửu Lan là giáo viên, luôn luôn vô cùng nghiêm khắc với cậu.
Từ nhỏ cậu đã không được vui chơi nghịch ngợm như những đứa trẻ cùng tuổi. Khi những đứa trẻ khác cãi nhau ầm ĩ, nghịch đất cát nghịch bùn đất trong giờ thể dục thì trong lúc đó, cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi chơi yên lặng ở một bên.
Những đứa trẻ khác chơi đùa vấy bẩn đầy mặt, cậu thì luôn sạch sẽ như một con búp bê, vẻ mặt luôn kìm nén sự hâm mộ.
Cậu và những đứa trẻ cùng trang lứa khác đều hoàn toàn khác nhau, thậm chí cậu còn già dặn hơn, bao giờ cũng nghe lời và tự hạn chế bản thân. Hầu như xưa nay chưa từng đùa giỡn bất hòa với các bạn nhỏ, ngoại trừ làm bài tập ra, bất kể hội họa hay thư pháp đều học rất tốt.
Tuổi còn nhỏ đã có tiếng tăm.
Đứa trẻ nào cũng nghịch ngợm gây sự, chỉ có Tống Á Hiên luôn là một đứa trẻ không có bất kỳ tật xấu nào, bất kể ở phương diện nào cũng đều rất ưu tú.
Dần dà, tất cả mọi người đều phát hiện có gì đó không đúng, đứa trẻ này không bình thường.
Cậu như một người máy vô cảm, không có vui sướng, không có hờn giận, cũng không có hâm mộ hay ghen ghét với bất cứ thứ gì.
Về sau, ông muốn để đứa trẻ này lộ ra một chút tính trẻ con, chuyện gì cũng lẳng lặng giấu trong lòng như thế không hẳn là chuyện tốt, thế là bèn đích thân để cậu tham gia một khóa học giáo dục thể chất.
Mới đầu Tống Á Hiên có vẻ vô cùng sợ hãi, sau khi trở về, vẫn có thể đùa giỡn ồn ào với những đứa trẻ khác, đó cũng là lần đầu tiên ông được nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt đứa trẻ này.
Hiệu trưởng vui vẻ yên tâm hơn, nhưng đến hôm sau lại phát hiện Tống Á Hiên không đến lớp, hỏi thăm nhiều nơi mới biết rằng Tống Á Hiên nằm viện, sau khi khỏi bệnh cũng chuyển trường.
Không nghĩ rằng, bảy năm qua ông lại có thể một lần nữa làm hiệu trưởng của Tống Á Hiên. Lúc nhìn thấy tên cậu trên danh sách, thì sợ hết hồn.
“Tống Á Hiên, vào đi.”
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro