Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Nhiệm vụ (4)

Sự ra đi của Hạo Hiên đã tạo một cú đánh lớn trong trái tim tôi, tôi vẫn chưa thoát khỏi sự thương tâm cùng tuyệt vọng này.

Sau cái ngày Hạo Hiên ra đi, khoảng một ngày sau tôi cũng đi theo chàng ấy.

Đất nước này giao lại cho hài tử của chúng tôi, nói thật thì tôi cũng không nỡ rời xa Trạch nhi nhưng chàng ấy đã mất rồi nên tôi không còn thiết tha gì với cuộc sống này nữa.

Trước khi ra đi, tôi đã xin lỗi Trạch nhi vì không thể ở bên cạnh thằng bé, nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt của thằng bé khiến tôi rất đau lòng. Tôi nói rằng nếu có kiếp sau thì tôi hi vọng chúng tôi sẽ là mẹ con, tôi rất hạnh phúc và tự hào khi có được một đứa con ngoan hiền lại hiếu thảo, đời này tôi không đòi hỏi thêm điều gì nữa.

Tôi mỉm cười nhắm mắt ra đi, tiếng khóc gọi "mẫu hậu" của Trạch nhi vang lên liên tục.

Tạm biệt con, Trạch nhi. Em đến với chàng đây, Hạo Hiên.

-----------------------------------------------------------

Tôi mở mắt ra, hiện tại tôi đã trở về không gian hư vô. Một giọng nói từ trong không gian ấy vang lên:

_ Chúc mừng kí chủ đã quay trở lại

_ Chủ thần, rước đây ngài đã từng nói mỗi lần tôi hoàn thành nhiệm vụ ở một thế giới thì sẽ có được một phần thưởng, có đúng không? - Vươn tay che mặt lại, tôi dùng chất giọng khàn khàn hỏi chủ thần.

_ Đúng vậy

_ Vậy ngài có thể làm cho Lý Hạo Hiên sống lại không?

_ Thật xin lỗi, điều này là không thể

_ Tôi hiểu rồi... - Tôi im lặng thật lâu, không gian hư vô cũng theo đó mà tịch mịch. Sau đó tôi thả tay xuống, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh hiện ra nhưng khóe mắt ửng đỏ đã làm bại lộ tâm tình tôi, bi thương và xót xa. Tôi lãnh đạm nói - Hãy đưa tôi đến thế giới tiếp theo

_ Cậu không cần nghỉ ngơi sao? - Giọng của chủ thần có mang theo một chút sửng sốt và lo lắng.

_ Không cần - Tôi lắc đầu nhất quyết cự tuyệt.

Không có gì là không thể quên được, bận rộn là cách tốt nhất để quên đi.

_ ...Theo ý cậu - Chủ thần im lặng một lúc rồi mới lên tiếng - Xác nhận hệ thống tiêu diệt xuyên không giả. Tiến vào thế giới thứ hai, chúc kí chủ may mắn

-----------------------------------------------------------

Năm 2042

Tại lễ đường, đầy ắp người đang dõi theo cặp đôi trẻ đang trao nhẫn cho nhau. Người chủ trì hôn lễ tuyên bố:

_ Kể từ hôm nay hai con chính thức trở thành vợ chồng

_ Em yêu anh Gia Ý - Cô dâu mỉm cười hạnh phúc.

_ Anh cũng yêu em Tiểu Nghiên - Tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô dâu.

Một tràng tiếng vỗ tay vang lên chúc phúc cho đôi vợ chồng chúng tôi nhưng trong số đó có một người siết chặt bàn tay thành nắm đấm, vẻ mặt không cam lòng nhìn chúng tôi.

À, xin chào mọi người, tôi tên là Cao Gia Ý, năm nay tôi vừa tròn hai mươi lăm tuổi. Tôi là Đại thiếu gia của Cao gia, một trong tứ đại gia tộc giàu có nhất Trung Quốc, nghề nghiệp hiện tại của tôi là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Cao thị.

Cũng đã được hai mươi lăm năm kể từ khi tôi đến thế giới này. Hiện tại tôi và bạn học của mình là Nam Cung Hân Nghiên chính thức trở thành vợ chồng.

Tiểu Nghiên là một xuyên không giả nhưng lại không có chút kí ức về thế giới trước. Ở thế giới trước cô ấy là trẻ mồ côi và qua đời ở tuổi hai mươi lăm. Điều khiến cô ấy tiếc nuối nhất là cô ấy vẫn chưa tìm được gia đình của mình, cô ấy thiếu thốn tình thương và... Cô ấy còn chưa được thưởng thức hết các món ăn trên khắp thế giới, vì vậy linh hồn của cô ấy còn quá lưu luyến nơi trần gian, cố gắng trốn khỏi Địa Ngục và xuyên đến thế giới này.

Cô ấy xuyên vào thân thể một bé gái vừa mới ra đời, đứa bé này vốn đã chết khi vừa mới sinh ra nên linh hồn của Tiểu Nghiên nhập vào, sống thay phần đời còn lại dùm đứa bé.

Tiểu Nghiên trở thành Thiên kim tiểu thư của Hân gia, một trong tứ đại gia tộc giàu có nhất Trung Quốc nhưng tiếc thay năm cô ấy được sáu tuổi thì ba mẹ cô ấy qua đời do một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.

Ba mẹ cô ấy là con một, họ hàng đều đã qua đời từ lâu cho nên cô ấy được người anh em chí cốt của ba mình là Nam Cung Anh Kiệt nhận nuôi, đổi họ thành Nam Cung Hân Nghiên, trở thành Thiên Kim tiểu thư của Nam Cung gia.

Giống như cái tên của Tiểu Nghiên, cô ấy lớn lên vô cùng xinh đẹp cùng với tính cách vui vẻ làm cho tất cả mọi người đều yêu thích. Cô ấy có một trái tim đầy nhiệt huyết, không bao giờ bỏ cuộc. Cô ấy cũng rất cá tính, thích thiết kế thời trang, thích chơi trượt ván và mê ăn uống.

Tôi và Tiểu Nghiên là bạn học cùng lớp từ những năm Cấp 3, cô ấy yêu tôi từ hồi đó đến giờ, tính đến nay cũng đã được mười năm rồi.

Tôi hẹn họ với cô ấy được hai năm và chúng tôi tiến tới hôn nhân.

Hiện tại chúng tôi đang đi tới chào hỏi từng người, Tiểu Nghiên vừa khoát tay tôi vừa than đói:

_ Em đói móc meo rồi đây này...

_ Em cố một chút xíu đi, khi nào tiệc kết thúc anh sẽ dẫn em đi ăn

_ Thật không!?

_ Đương nhiên là thật rồi

_ Vậy thì em muốn ăn gạch cua nấu hoa đậu, thịt bò cắt lát kho dầu ớt, mì bột lọc Xuyên Bắc, lòng gà xào ớt, sườn om khô, ớt xanh xào thịt ba chỉ, đậu hũ kho ăn kèm với đầu phộng, chân gà cay, vịt quay Bắc Kinh, cá cơm cay, thịt nướng, xiên que, bánh tart bơ, bánh phô mai và em muốn uống một ly trà sữa size L - Tiểu Nghiên nói một loạt tên các món ăn, thức uống.

_ Được được - Ngoài mặt thì tôi cười nhưng bên trong thì - "Cô ấy ăn như hổ đói vậy..."

_ Em biết anh nghĩ gì à nha - Cô ấy lườm tôi.

_ Ể? Em đang nói gì thế? Anh hông hiểu - Tôi giả nai.

_ Anh đang nghĩ rằng em ăn như hổ đói vậy - Cô ấy tiếp tục lườm tôi.

_ Em lầm rồi - Trán tôi đổ mồ hôi - "Bộ cô ấy đọc được suy nghĩ à?"

_ Hừm... (¬_¬) - Cô ấy lườm tôi một lúc rồi nhanh chóng tách ra để trò chuyện cùng với bạn bè.

_ Phù... - Tôi thở phào nhẹ nhõm.

_ Chúc mừng con - Một giọng nói trầm ấm vang lên.

_ Chủ tịch Nam Cung! - Tôi ngạc nhiên nhìn ba vợ của tôi đang cầm hai ly rượu vang trên tay.

_ Bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi nên con đừng gọi ta là Chủ tịch Nam Cung nữa mà hãy gọi ta ba đi - Y mỉm cười nhìn tôi.

Người đàn ông này chính là ba nuôi của Tiểu Nghiên và cũng là Chủ tịch của Tập đoàn Nam Cung thị kiêm luôn gia chủ của Nam Cung gia, một trong tứ đại gia tộc giàu có nhất Trung Quốc. Tuy y năm nay đã được bốn mươi tuổi rồi nhưng chẳng khác trai hai mươi mấy tuổi cả. Nhưng có vẻ như y không hề có hứng có thú với phụ nữ, đàn ông nên có nhiều người cho rằng y... Bị bất lực.

Chậc chậc chậc, thật tội nghiệp làm sao. Điện nước đầy đủ thế mà lại nị bất lực.

Y cmn quá soái!!!

Nhưng vẫn thua Hạo Hiên (♡゚▽゚♡)

Hạo Hiên là nhất!

_ Ba... - Tôi có hơi ngượng ngùng một chút.

_ Ngoan - Y xoa đầu tôi.

_ Ba không định nói chuyện với Tiểu Nghiên sao? - Tôi hỏi y.

_ Để ngày mai cũng được, không cần gấp lắm đâu

_ Vậy à...

_ Với lại ba cũng muốn mời con uống một ly - Y đưa một ly rượu vang cho tôi.

_ Dạ vâng - Tôi nhận lấy ly rượu vang từ y.

Keng!

Ly của tôi và y đụng nhẹ vào nhau và cả hia chúng tôi cùng uống. Trong lúc uống tôi đã không thấy được nụ cười và ánh mắt đầy ẩn ý của y.

_ Xin lỗi ba nhưng bây giờ con còn phải đi chào hỏi mọi người nữa nên con chỉ có thể nói chuyện cùng với người vào lần sau - Tôi đưa ly rượu đang cầm trên tay mình đưa cho y.

_ Không sao đâu - Y cầm lấy ly rượu.

_ Thưa ba con xin phép đi trước - Tôi cúi chào tạm biệt y.

Y nhìn tôi rồi sau đó nhìn ly rượu tôi vừa mới uống, nhếch mép cười quỷ mị.

-----------------------------------------------------------

Sau khi tôi và Tiểu Nghiên đứng tiễn mọi người về thì tôi chợt nhớ ra là mình bỏ quên điện thoại ở trong phòng thay đồ nên cần quay lại lấy nên tôi đã bảo Tiểu Nghiên cứ đi về trước đi, tôi sẽ về liền. Cô ấy nói "dạ" rồi đi về trước.

Tôi đang trên đường đi tới phòng thay đồ thì bỗng cơ thể của tôi cảm thấy hơi nóng, đầu tôi có chút choáng váng.

Hình như tôi...

Cmn tôi lại trúng xuân dược rồi!!!

Ở thế giới trước cũng bị chuốc xuân dược, ở thế giới này cũng không thoát khỏi nó!

Sao mà nó cứ ám theo tôi hoài thế không biết!!!? (/ಠ益ಠ)/┴┴

Hừm, đáng suy ngẫm, đáng suy ngẫm...

Tôi dựa vào tường mà thở hổn hển, mặt tôi ửng đỏ lên, có vẻ như xuân dược đã gần phát huy hết công dụng của nó rồi cho nên tôi không tài nào chịu nỗi được nữa.

Tôi cắn răng, cố đi thật nhanh đến phòng thay đồ thì bỗng tôi va vào lòng ngực của một người. Người đó đỡ lấy tôi, mọi thứ trước mắt tôi như tối dần đi, tôi khó mà nhận ra được người trước mắt, tôi từ từ nhắm mắt lại. Người nọ ôm lấy tôi và mỉm cười:

_ Bắt được rồi

-----------------------------------------------------------

_ A! - Có cái gì đó thon dài mà lành lạnh đang tiến vào trong cúc huyệt của tôi.

_ Thả lỏng nào - Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành vang lên.

Cái giọng nói này hơi quen quen à nha mhưng tôi không thể nào nhớ nỗi đây là giọng của ai nữa...

_ Ưm... Đau... - Tôi rên rỉ.

_ Thả lỏng nào, em đang kẹp chặt lấy ngón tay của tôi đấy

_ Ưm... - Tôi làm theo lời người nọ, cố gắng that lỏng ra.

_ Ngoan lắm - Người nọ xoa đầu tôi rồi cho ngón tay thứ hai vô cúc huyệt của tôi.

_ Ah! Đau...

_ Thả lỏng nào, thả lỏng nào

_ Ân... - Giọng nói của người đàn ông này giống như có ma lực vậy.

_ Tôi cho ngón thứ ba vào nhé?

_ Ân...

Người đó cho ngón thứ ba vào.

_ Ah! Ưm...

Rồi cho thêm ngón thứ tư, thứ năm vào. Sau khi cảm thấy cúc huyệt của tôi đã được nới lỏng thì người đó cầm lấy dương vật nam tính to dài của mình lại gần cúc huyệt của tôi.

_ Không không không... Không được! - Tôi lắc đầu đầy sợ hãi, cố gắng chống cự.

Người đó dùng caravat cột chặt lấy hai cổ tay của tôi rồi đưa dương vật của y tiến vào bên trong cúc huyệt của tôi.

_ Ah! - Tôi la lên vì đau.

Tuy ở thế giới trước tôi đã bị phu quân của mình thao không biết bao nhiêu lần nhưng ở thế giới này tôi vẫn là xử nam, vẫn chưa khai bao, tôi còn là trai tân!

_ Thả lỏng nào, em đang kẹp chặt lấy "cậu nhỏ" của tôi đấy - Người đó thở dốc.

_ Lấy nó ra... Anh mau lấy con ciu của anh ra ngay!

_ Chẳng phải em đang rất thèm khát nó sao? Em đang kẹo chặt lấy nó, chẳng chịu buông đây này - Người đó cười lưu manh.

_ Lưu manh!

_ Tôi sẽ cho em biết thế nào là lưu manh - Người đó banh rộng lấy hai chân tôi và bắt đầu luân động.

_ Ah... Đừng... Dừng lại...

_ Ý em là đừng dừng lại ấy à? - Người đó nhếch mép cười, liên tục đâm rút vào bên trong tôi.

_ Không... Không phải... Ah...

Một bên đầu ngực hồng hào của tôi bị người đó căn mút, đầu lưỡi ma sát liên tục làm cho nó cương cứng lên, bên còn lại cũng được y chăm sóc tận tình, y liên tục dùng tay xoa nắn, có lúc còn kéo căng hoặc niết nhẹ lấy nó nữa.

_ Ah... Ah... - Mặt tôi đỏ lên vì kích thích.

_ Thật dâm đãng - Người đó hôn một cái lên đôi môi hồng hào tôi.

_ Ưm...

Đm! Trinh môi của lão tử!

Mau trả trinh môi lại cho lão tử!!!

Fuck you!!! (҂`ロ')凸

_ Thật ngọt - Người đó liếm môi.

_ Ha... Ha... - Tôi thở dốc.

Người đó liên tục thúc vào bên trong tôi như muốn tìm kiếm thứ gì đó, bỗng nhiên tôi la lên:

_ Ah!!!

_ Điểm G đây rồi - Người đó liên tục đâm vào điểm G của tôi.

_ Ah ah... Argh!

Cảm giác đau đớn đó đã chuyển thành sự sung sướng, tôi như muốn lên đỉnh vậy.

_ Muốn... Muốn thêm nữa... - Hai chân của tôi quấn chặt lấy hông của y, tôi muốn ôm lấy y nhưng cổ tay của tôi vẫn đang bị cột chặt - Tháo ra... Làm ơn...

_ Hah... - Người đó nới lỏng caravat ra khỏi tay tôi.

_ Ah... Ah... Ưm... - Tôi choàng lấy cổ y.

_ Ý nhi, Ý nhi... - Người đó hôn lấy cần cổ mảnh khảnh của tôi rồi gọi tên tôi liên tục.

_ Ah~ - Tôi thả tay ra.

_ Tôi yêu em, Ý nhi - Người đó nâng niu đặt tôi nằm xuống, thâm tình nói.

_ Em cũng yêu anh... Hạo Hiên - Không biết vì sao lúc này tôi lại nhìn y thành Hạo Hiên.

_ ... - Người đó đen mặt, gằn giọng hỏi - Hạo Hiên là ai? Hạo Hiên là tên nào!?

_ !? - Tôi giật mình - "Người này không phải là Hạo Hiên!"

_ Ở bên cạnh tôi mà em còn nhắc đến tên của người đàn ông khác!!! - Người đàn ông đó rút dương vật ra, lật người tôi lại, kéo mông tôi lên kề sát dương vật của y gần cúc huyệt tôi và đâm lút cán vào trong.

_ Ah!!! - Tôi đau.

_ Hạo Hiên là ai!? Em mau trả lời đi! Rốt cuộc thì Hạo Hiên là tên nào!? - Người đó không thương tiếc mà liên tục đâm rút, ra vào trong tôi.

_ Ư! Ah ah...

_ Nói mau! - Người đó đánh một cái thật mạnh lên mông tôi, nó nẩy lên một cái, in lên nguyên bàn tay đỏ chót, cùng lúc đó y cũng bắn tinh dịch vào trong cúc huyệt của tôi.

Tôi cắn răng, không chịu mở miệng ra nói.

Sắc mặt của người đàn ông đó trở nên âm u, y lật người tôi lại rồi cầm lấy caravat trói chặt lấy hai cánh tay của tôi lại và dùng một miếng vải dài màu đen dùng để che hai mắt của tôi lại.

_ ! - Mọi thứ trước mắt tôi tối đi.

Người đó cầm lấy một bên chân của tôi đặt lên vai y và tiếp tục xiên xỏ bên trong tôi.

_ Ah!

_ Tôi yêu em như vậy mà em lại nhắc đến tên của người đàn ông khác! Tại sao!? - Người đó liên tục đâm mạnh và bắn vào bên trong tôi.

_ Ư! Ah...

_ Tại sao hả!?

Chát!

Người đàn ông đó tát vào mặt tôi một cái.

_ !? - Một bên má của tôi in hẳn dấu tay đỏ chót.

Đệt

Tôi hơi bị sốc à nha.

Đm!!! Tên này bị điên à!!!??? Lão tử còn chưa làm gì thì đã bị hắn tát cho một bạt tai rồi!!! Nói yêu tôi mà lại tát tôi là sao hả!!!??? (╬`益')

_ !? - Người đàn ông đó sững sờ như đã nhận ra hành động của mình khi nãy - ... Tôi... Tôi xin lỗi, tại tôi nóng giận quá nên mới như vậy, xin lỗi em...

_ ... - Tôi im lặng dựa lưng vào đầu giường.

Người đàn ông đó vươn tay chạm vào mặt tôi thì đã bị tôi hất tay ra.

_ Ý nhi...

_ Đừng gọi tên tôi một cách thân mật như vậy, thật đáng kinh tởm! Tôi không hề yêu anh, người tôi yêu là Hạo Hiên, Hạo Hiên sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy, anh ấy luôn ôn nhu, cưng chiều, nhẹ nhàng với tôi chứ không thô bạo như anh! - Tôi lạnh lùng nói.

_ Không... Không... Tôi yêu em mà Ý nhi...

_ "WTH!? Nhưng tôi có yêu anh đâu!"

_ Không... Không được... Em phải là của tôi! Em phải là của tôi!!! - Người đàn ông đó đè tôi xuống điên cuồng hôn lấy tôi và ra vào liên tục trong cúc huyệt.

_ Ah ah ah...

_ Tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em mà Ý nhi

_ Ah... Tôi... Không yêu anh... Ah...

_ Tôi yêu em rất nhiều, tôi yêu em nhiều lắm!

_ Ah ah...

Y liên tục thúc vào trong tôi, hai hòn bi của y va chạm mạnh vào mông tôi tạo thành tiếng "bạch bạch bạch", tiếng nhóp nhép của tinh dịch, tiến rên rỉ thở dốc ám muội khiến ai cũng phải đỏ mặt.

Y cùng với tôi làm rất nhiều tư thế, hành tôi lên bờ xuống ruộng, không những thế y còn khẩu giao cho tôi, liên tục nói yêu tôi.

_ Tôi... Tôi ra... - Tôi muốn xuất ra quá rồi.

_ Chúng ta cùng ra nhé - Người đàn ông đó hôn lên môi tôi, bởi vì tôi đang bị bịt mắt nên không nhìn thấy được ánh mắt si mê, thâm tình đó của y dành cho tôi.

_ ... - Tôi im lặng không nói gì.

_ Mình cùng ra nhé - Người đó vẫn kiên trì lặp lại câu vừa nãy.

_ ... - Tôi đổi ý rồi, tôi không muốn xuất nữa.

_ Ý nhi, Ý nhi... - Người đàn ông đó đung bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cậu nhỏ của tôi và sục nó.

_ Ah... - Tôi ưỡn người lên.

_ Hah... Ý nhi, mình cùng ra nhé - Người đàn ông vừa thúc vừa sục cậu nhỏ của tôi.

_ Ah... Ah...

Tôi... Tôi muốn ra!

_ Tôi ra đây - Tinh dịch của người đó bắn vào trong tôi, cùng lúc đó tôi cũng bắn ra.

_ Ha ha... - Tôi thở dốc.

Cơn buồn ngủ và mệt mỏi nhanh chóng ập đến, tôi lim dim nhắm mắt lại ngủ.

_ Tôi yêu em Ý nhi - Người đó vuốt ve lấy khuôn mặt của tôi và hôn một cái lên trán.

Y tháo caravat đang cột chặt lấy hai cánh tay của tôi và miếng vải màu đen quanh mắt tôi.

Nhìn thấy cánh tay ửng đỏ lên do caravat gây ra làm y đau lòng.

_ Cho tôi xin lỗi - Người đó cầm lấy tay của tôi mà nâng niu.

Y lấy điện thoại ra chụp lại một vài tấm hình, cất camera mini quay cảnh chúng tôi làm tình, sau đó y bế tôi vào trong phòng tắm để tắm rửa, lau chùi sạch sẽ và lấy tinh dịch trong cúc huyệt ra cho tôi. Y bế tôi ra khỏi phòng tắm và đặt tôi nằm trên giường, y còn bôi thuốc cho cúc huyệt của tôi nữa.

Y tắt đèn ngủ, nằm cạnh tôi và đắp chăn lại cho cả hai. Y ôm lấy tôi, vuốt ve mái tóc của tôi, y thì thầm:

_ Tôi phải làm sao để em yêu tôi đây?

Còn về phía Tiểu Nghiên thì...

Sau khi về đến căn biệt thự mà chúng tôi mua, cô ấy đã tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ đồ ngủ đơn giản, thoải mái, dễ chịu. Cô ấy ngồi khoanh chân vừa gặm đùi vịt vừa coi bộ phim Sei no gekiyaku đã ra mắt cách đây nhiều năm về trước.

_ Hừm... Đồ ăn đã được giao tới rồi mà giờ này Gia Ý vẫn chưa về nhà, gọi điện cũng không bắt máy, không biết là anh ấy có ổn không nữa... - Cô uống một ngụm trà sữa rồi quất một cây xiên que.

Cô thấy lo cho Gia Ý quá... Anh ấy có bao giờ như vậy đâu...

_ Haizzz... - Cô vừa lấy một con cá cơm cay bỏ vào trong miệng vừa coi phim - Mà phải công nhận là đoạn này kích thích ghê (*^ω^)

Thế là cô vừa ăn vừa cày phim thâu đêm.

-----------------------------------------------------------

Sáng hôm sau.

Nắng đã lên cao được một lúc, nắng chíu vào cửa sổ rọi vào mặt tôi.

_ Ư... - Tôi trở mình sang chỗ khác.

Chíp Chíp Chíp!

Tiếng chim kêu liên tục khiến tôi không thể nào ngủ yên được, tôi mở mắt ra một cách nặng nề và đầy mệt mỏi.

Tôi ngồi dậy thì bỗng có một cơn đau truyền từ mông đến.

_ Đau...

Chưa gì mới sáng dậy người đã thấy ê ẩm, lại còn đau mông nữa, cứ như...

Như...

Khoan đã!!!

Tối qua mình đã...

Những kí ức và hình ảnh đêm qua ùa vào trong đầu tôi.

Đệt.

Ông đây mất tờ rinh rồi.

Thế là hết.

Đời trai của ông đã không còn.

Trinh tiết ông đây giữ suốt hai mươi lăm năm đã bay theo gió.

Tất cả là tại rượu!!!

Tất cả là tại xuân dược!!!

Ông đây mà biết trước điều này thì ông đã không uống nó rồi!!!

Fuck you!!! 凸(`ロ')凸

Tôi nhìn xuống thấy trên cơ thể mình chằng chịt dấu cắn, dấu hôn đầy ấm muội, không nơi nào là không có cả.

Đệt.

Trong lúc tôi đang chửi thầm trong lòng thì lỡ quơ tay chúng một thứ gì đó bên cạnh mình.

Ấy mà khoan đã!

Cái thứ gì đang nằm bên cạnh mình vậy!?

Tôi nhìn sang "cái thứ" đang nằm bên cạnh mình, tôi lập tức bay màu luôn.

Đệt đệt đệt.

"Cái thứ" đang nằm bên cạnh tôi chính là một người đàn ông, khuôn mặt đang say ngủ cực kì điển trai chuẩn soái ca, cái khuôn mặt đầy quen thuộc mà tôi không bao giờ có thể quên được.

Nam Cung Anh Kiệt!

Chủ tịch của Tập đoàn Nam Cung thị!

Gia chủ của Nam Cung gia?

Ba vợ của tôi!

Ba vợ của tôi!

Ba vợ của tôi!

Điều quan trọng cần nhắc lại ba lần.

Tôi thế mà lại cùng ba vợ của mình lăn lộn trên giường!

Ấy mà khoan đã!

Tối qua tôi cùng ba vợ lăn lộn trên giường, mà cái người tát tôi khi đó chính là y!!!

Chính là y!!!

Y thế mà lại tát tôi!!!

Ông đây giận đỏ mặt luôn à nha!!! ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶

Fuck you!!! 凸(`ロ')凸

Hèn gì nghe cái giọng nó hơi quen quen!!!

Tôi còn chưa hết giận thì chợt nhớ ra một điều hết sức quan trọng.

Tối hôm qua trong lúc đụ nhau, y đã nói "yêu tôi".

Y thế mà lại yêu tôi.

Nhưng tôi là con rể của y mà? Là chồng của con gái y mà? Y không thể làm như thế được! Như thế là loạn luân!

Bộ y không thấy mình có lỗi với Tiểu Nghiên hay sao?

Không được không được không được, Mình phải rời khỏi đây ngay lập tức!

Tôi ráng lết cái thân tàn tà của mình mà bước xuống giường nhưng vừa đặt chân xuống thì cơn đau từ mông lại tiếp tục truyền tới, tôi ngã khụy xuống, bởi vì ngã quá mạnh nên đã tạo ra tiếng động lớn.

Rầm!

Người ba vợ còn đang ngủ say trên giường cũng vì tiếng động đó mà bật dậy. Y xoa xoa hai mắt và nhìn về phía phát ra tiếng động, y gọi tên tôi:

_ Ý nhi

_ ... - Tôi im lặng.

_ Em... Dậy từ lúc nào vậy?
_ Hừ, tôi mà không tỉnh dậy thì chắc là nãy giờ đã ông giở trò cầm thú tiếp nữa rồi - Tôi cười khinh.

_ Tôi làm thế là vì tôi yêu em mà - Y nắm lấy cổ tay tôi.

_ Kinh tởm! - Tôi hất tay y ra rồi nhặt lấy quần áo của mình.

_ Tôi yêu em mà, tôi yêu em mà Ý nhi... - Giọng nói của y trở nên thê lương.

_ Nhưng tôi đéo yêu ông Chủ tịch Nam Cung - Tôi nhấn mạnh ba từ đó.

_ ... - Y nắm chặt lấy ga giường.

_ Tôi nể mặt ông là ba của Tiểu Nghiên nên sẽ bỏ qua chuyện tối qua, tôi mong là kể từ nay ông và tôi cứ như trước, đừng để mối quan hệ ba vợ và con rể bị rạn rứt - Tôi vừa nói vừa mặc đồ vào.

_ Tôi không xem em là con rể...

_ Tôi không quan tâm - Tôi mặc đồ xong rồi thì tính đi về thì bị y ôm lấy.

_ Đừng đi mà, xin em đó - Y cầu xin tôi.

_ ! - Tôi rất là ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy y cầu xin một người như vậy, trước giờ toàn là người ta cầu xin y thôi.

_ Hãy ở lại với tôi, xin em đấy

_ Không, Tiểu Nghiên còn đang chờ tôi ở nhà, tôi không muốn phí thời gian để ở đây làm vô ích đâu - Tôi dứt khoát đẩy mạnh người y ra và chuẩn bị mở cửa để ra khỏi đây.

_ Đứng lại! Em mà không đứng lại thì tôi sẽ gửi cái này cho Tiểu Nghiên xem! - Y giơ điện thoại có chứa tấm hình chụp tôi mình đầy vết tích do cuộc hoan ái và đoạn video chúng tôi làm tình với nhau.

_ !? - Tôi hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng che giấu nó đi, bình tĩnh nói - Ông không sợ Tiểu Nghiên bị tổn thương sao? Cho dù cô ấy không phải là con gái ruột của ông nhưng ông đã xem cô ấy như con gái của mình suốt mười chín năm qua

_ Nhưng tôi yêu em, vì yêu em tôi sẽ dùng tất cả mọi cách để có được em, kể cả việc dùng thủ đoạn

_ Ông muốn gì?

_ Tôi muốn được làm tình nhân của em

_ Tôi sợ Tiểu Nghiên sẽ biết được chuyện này, cô ấy sẽ bị tổn thương

_ Nhưng em đâu có yêu con bé đâu, em yêu nam nhân mà

_ Dù tôi không yêu cô ấy thì tôi cũng xem cô ấy như là một người bạn, một người em gái

_ Chỉ cần chúng ta giữ bí mật về chuyện này con bé sẽ không nghi ngờ đâu

_ ... - Tôi im lặng một lúc lâu rồi mới chịu mở miệng ra nói - ... Được, tôi đồng ý

_ Thật sao!? - Y ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ lên.

_ Nhưng với một điều kiện

_ Điều kiện gì vậy?

_ Đừng có quá phận

_ ... Tôi biết rồi

_ Vậy thì tôi về trước đây - Tôi chuẩn bị mở cửa thì bỗng y kêu lên.

_ Khoan đã! Hạo Hiên là ai? Người đàn ông tên Hạo Hiên mà em nhắc đến đem qua là người nào?

_ ...Ông không cần phải biết. Nếu không còn điều gì nữa thì tôi đi đây - Tôi bước ra khỏi phòng.

Y dõi theo bóng lưng của tôi một lúc lâu, y mới lấy điện thoại ra gọi cho thư ký:

_ Cậu hãy điều tra về một chàng trai có tên là Hạo Hiên ngay cho tôi

Nói xong thì y cúp máy.

-----------------------------------------------------------

Đây chính là căn biệt thự nho nhỏ chẳng có gì đặc biệt mà tôi cho người thiết kế riêng. Nó bình thường lắm có đúng không? ^^

Tôi mở cửa bước vào trong nhà, tháo giày ra rồi bước vào bên trong, tôi mở điện thoại ra xem giờ.

_ "Đã được chín giờ rồi, không biết Tiểu Nghiên đã thức dậy chưa nữa?"

Tôi vừa mới bước vào phòng khách thì đã thấy Tiểu Nghiên đang nằm ngủ trên ghế sofa, hộp đồ ăn và ly trà sữa chất đống trên bàn.

Trán tôi nổi đầy hắc tuyến, thầm nghĩ:

_ "Không ngờ là cô ấy lại ăn nhiều đến như vậy..."

Tôi rón rén định dọn đống đồ ăn đó thì Tiểu Nghiên tỉnh dậy, nói bằng giọng ngái ngủ:

_ Anh về rồi đấy à?...

_ Anh về rồi đây - Tôi xoa đầu cô ấy.

_ Mồ! Anh đi đâu mà giờ này mới chịu về, anh có biết là em lo lắng cho anh lắm không? - Cô ấy phồng má giận dỗi.

_ Tối qua anh có chút chuyện nên không thể về được, cho anh xin lỗi

_ Tạm tha cho anh đó

_ Chiều nay chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở Ý, anh đã mua vé máy bay rồi

_ Chúng ta sẽ đến Koh Samui nhé anh, ở đó có chợ đêm Liam với ba trăm gian hàng!

_ Được - Tôi mỉm cười nhẹ.

_ Tuyệt quá! ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ - Cô ấy nhảy lên vì vui mừng.

_ Em hãy đi làm vệ sinh cá nhân và thay đồ trước đi, xong rồi thì xuống xem TV trong lúc chờ anh nấu bữa sáng

_ Dạ vâng - Cô ấy chạy vô phòng tắm.

Tôi dọn dẹp đống hộp đồ ăn và ly trà sữa rồi đi tắm rửa sạch sẽ. Tôi mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng và quần dài màu đen.

Tôi đi xuống dưới nhà bếp, mở tủ lạnh lấy các nguyên liệu ra đặt lên trên bàn, mặc tạp dề màu hồng có hình bé thỏ do chính tay Tiểu Nghiên làm tặng tôi và xắn tay áo sơ mi lên để bắt tay vào việc chế biến đồ ăn.

Tôi làm rất nhanh, không có một động tác dư thừa nào cả vì vậy chỉ sau hơn nửa tiếng, mùi hương của món ăn lan tỏa khắp nhà.

_ Mùi cà ri sao mà thơm thế không biết~ Còn có cả mùi bít tết nữa~ - Tiểu Nghiên ló đầu ra ngoài.

_ Anh nấu gần xong rồi, em hãy đi lấy dĩa, dao, nĩa và muỗng đặt lên bàn ăn đi, nhớ rót nước vào ly nhé

_ Vâng~ - Cô ấy lấy đi dĩa, dao và muỗng và đặt chúng ngay ngắn lên bàn ăn, sau đó thì rót nước vào ly.

Vài phút sau tôi bới cơm lên một bên dĩa, múc cà ri lên bên còn lại và đặt một miếng bít tết lên trên cơm cà ri. Đưa cho cô nàng đang ngoan ngoãn ngồi chờ đồ ăn nãy giờ:

_ Của em đây

_ Cảm ơn anh - Cô ấy vui vẻ nhận lấy dĩa cơm cà ri bít tết.

Tôi cũng lấy một phần cơm cà ri bít tết và ngồi lên bàn ăn.

_ Chúc anh/ em dùng bữa ngon miệng - Thế là tôi và cô ấy cùng ăn.

_ Ngon quá đi~ - Cô ấy cười thỏa mãn.

_ Ngon thì em hãy ăn tiếp đi

_ Em thấy mình thật may mắn khi có được một người chồng tài giỏi như anh

_ Anh cũng thấy mình rất may mắn khi có được một người vợ tài giỏi như em - Tôi mỉm cười xoa đầu cô ấy.

_ Lung Linh của em chỉ mới phát triển và nổi tiếng gần đây thôi, nếu so các tác phẩm của em với các tác phẩm của các bậc tiền bối khác thì em vẫn kém xa... - Cô ấy ỉu xìu.

Tiểu Nghiên là một nhà thiết kế thời trang tài năng, gần đây Lung Linh của cô ấy được biết đến với các tác phẩm đầy ấn tượng và có sức hút.

_ Anh chắc chắn là có một ngày Lung Linh của em sẽ được tất cả mọi người biết đến

_ Cảm ơn anh ông xã ^^

_ Không có chi - Tôi xoa đầu cô ấy - Ăn tiếp đi nào

_ Dạ vâng

Sau đó cô ấy quất thêm sáu dĩa cà ri nữa, sức ăn của cô ấy thật đáng kinh ngạc...

-----------------------------------------------------------

Thế là sau đó chúng tôi thu xếp hành lí và đi tuần trăng mật suốt một tuần liền, nhân lúc tôi không để ý cô ấy đem theo ván trượt.

Haizzz... Cô ấy cũng thật là, lần trước cô ấy đã bị gãy chân do chơi trượt ván thế mà bây giờ vẫn chưa chừa. Thế nhưng tôi không nỡ phạt cô ấy nên đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tiểu Nghiên: Ahihihi :-D

Trong một tuần đó không có ngày nào là cô không đi chợ đêm, cô ấy đi tới từng gian hàng, thưởng thức các món ăn khác nhau và nở một nụ cười đầy thỏa mãn:

_ Nufufu~

Một tuần trôi qua, chúng tôi đã tạm biệt đất nước Thái Lan trong sự tiếc nuối để trở về Trung Quốc.

Sau khi trở về chúng tôi cũng bắt đầu đi làm lại. Còn về phần y, sau khi tôi đồng ý để y trở thành tình nhân của mình thì chúng tôi bắt đầu qua lại với nhau trong bí mật.

Nếu bạn thắc mắc vì sao tôi không dùng năng lực để xóa bỏ tấm hình, đoạn video và kí ức đêm hôm đó của y thì tôi cũng nói luôn. Do một phút dại dột, tôi cho rằng Tiểu Nghiên không có gì đáng ngại nên đã phong ấn năng lực lại, tận hưởng cuộc sống như người bình thường. Bây giờ tôi cảm thấy thật hối hận...

Sau cuộc hoan ái, tôi nhặt đồ lên để mặc vào, còn y thì dựa vào đầu giường, giữa bầu không khí im lặng ấy y chính là người mở miệng ra nói đầu tiên:

_ Tôi đã cho người điều tra về người tên Hạo Hiên... Trên đời này không có người nào tên là Hạo Hiên cả

_ ... - Tôi im lặng không nói gì cả.

_ Người đó rất quan trọng đối với em à? - Y nắm chặt bàn tay, các khớp xương nổi lên.

_ Ông đang ghen đấy à?

_ Tôi ghen, ghen lắm... - Y cúi mặt xuống.

_ Nhưng chúng ta có là gì của nhau đâu? - Tôi lạnh giọng nói

_ ...

_ Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây

_ Đừng đi! Xin em đó! - Y ôm lấy tôi từ đằng sau.

_ ... Thả tôi ra, Tiểu Nghiên còn đang chờ tôi ở nhà

_ Hãy ở lại với tôi một lúc, chỉ một lúc thôi

_ Đéo - Tôi hất y ra và rời khỏi nơi này.

_ ... Em thật tàn nhẫn... - Y ôm mặt khóc.

Không phải là tôi tàn nhẫn, chỉ là trái tim của tôi không có nhiều ngăn để chứa thêm một người...

-----------------------------------------------------------

Tôi và Tiểu Nghiên đang dùng bữa thì bỗng cô ấy cứ ấp a ấp úng mãi, dường như cô ấy muốn nói điều gì đó nên tôi mới hỏi:

_ Em có điều gì muốn nói vậy?

_ Thật ra thì sắp tới em có chuyến lưu diễn ở Mĩ, Anh, Pháp, Nga và Nhật Bản cho nên có lẽ là em sẽ đi vắng một vài tháng...

_ Đây là một cơ hội tốt, Lung Linh của em sẽ được nhiều người biết đến

_ Nhưng em không nỡ để anh ở một mình, cho nên là em đã nói chuyện với ba, ông ấy bảo rằng anh cứ đến sống cùng ông ấy cho đến khi em về

_ (⊙_⊙)

_ Sáng mai em sẽ lên đường cho nên anh cũng nên chuẩn bị hành lí để chuyển đến ở cùng ba

_ Uhm... Được - Ngoài mặt thì tôi nói vậy chứ bên trong thì - "Đm!!! Em đang đưa chồng mình vào hang sói đấy!!!"

_ Vậy thì tốt quá rồi \(^▽^)/ - Cô ấy cười rạng rỡ.

Bây giờ tâm trạng của tôi hoàn toàn ngược lại với tâm trạng của cô ấy, tôi khóc không ra nước mắt luôn... (╯_╰)

-----------------------------------------------------------

Sáng ngày hôm sau tôi và ba vợ đưa Tiểu Nghiên đến sân bay, cô ấy ôm tôi khóc quá trời luôn.

_ Hức hức... Em đi rồi anh nhớ giữ gìn sức khỏe đó... Hức hức...

_ Em cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đó - Tôi xoa đầu cô ấy.

Nhân viên của Lung Linh và người qua đường: Cẩu lương nhiều giữ...

_ ... - Mặt y tối sầm đi.

_ Ba cũng nên nhớ giữ gìn sức khỏe đó... - Cô ấy ôm y.

_ Ba biết rồi, con nhớ giữ gìn sức khỏe đấy con yêu

_ Chị Hân Nghiên, chúng ta phải đi rồi - Trợ lý nhắc cô ấy.

_ Hức hức... Chị biết rồi... - Cô ấy sụt sịt xong rồi mới vỗ tay chào tạm biệt - Tạm biệt ba, tạm biệt ông xã...

Thể là cô ấy và nhân viên của mình đi lên máy bay, một lúc sau thì máy bay cất cánh.

_ Chúng ta cũng nên về nhà thôi (⌒‿⌒) - Y cười tươi.

_ ... Uhm - Tôi miễn cưỡng gật đầu.

Trên đường lái xe về nhà y không ngừng sờ soạng người tôi làm tôi bất giác run lên từng đợt, đúng là bàn tay hư hỏng mà...

Nhà của y ấy à, rất bình thường, cực kỳ bình thường luôn, không quá to, cũng chẳng quá đẹp nhưng tôi thích (^▽^)

Tiểu Nghiên thường xuyên gọi về hỏi thăm tình hình, sức khỏe của hai chúng tôi, cô ấy nói ở bên đó rất thuận lợi.

Khoảng một tuần sau y tự dàn dựng một vụ tai nạn giao thông để được tôi quan tâm chăm sóc, tôi chẳng hề hay biết gì về vụ việc này, mãi cho đến sau này tôi mới biết.

Tôi của sau này: Anh dám lừa tôi!!! (ノ°益°)ノ

Y của sau này: Nhờ vậy mà bây giờ chúng ta mới đến được với nhau, mới tạo ra được Tiểu Hương *vuốt lông tôi*

Nam Cung Tịnh Hương ba tuổi: Cái gì tạo ra con vậy papa, mama?

Cả hai vợ chồng giật mình: !? ∑(O_O;)

Mà đó là chuyện của sau này.

Trong khoảng thời gian đó bởi vì y bị thương cho nên tôi phải khẩu giao cho y, còn phải chơi trò cưỡi ngựa xem hoa nữa. "Vật đó" quá bự, đã vậy còn nổi gân guốc lên nữa, ngại quá đi... (*/。\)

Rồi còn phải mặt đồ y tá, đồ hầu gái này, y nói tôi mặc bộ nào cũng đẹp hết nhưng không mặc gì mới là đẹp nhất.

Không biết lí do vì sao mà mối quan hệ giữa chúng tôi dần trở nên tốt hơn nữa...

Đây có tính là tự vả không nhỉ?

Sau một khoảng thời gian, vết thương trên người y đã lành, y chính thức tái xuất giang hồ.

Tôi đã bị y đè lên giường làm từ buổi chiều cho đến sáng sớm, nó thốn lắm mọi người có biết không... Tôi nằm bẹp dí trên giường, eo đau, mông đau, cúc hoa của tôi muốn khép cũng chẳng khép lại nổi, y đúng là cầm thú mà!!!

Tính đến nay tôi đã sống cùng y được mấy tháng rồi, chắc Tiểu Nghiên cũng sắp về rồi.

Hôm nay là sinh nhật của y nhưng tôi đã đi công tác từ mấy ngày trước rồi cho nên không thể dự tiệc sinh nhật của y được, lúc đó trông y buồn lắm...

Tôi cố gắng hoàn thành sớm công việc trong chuyến công tác này để về tạo bất ngờ cho y.

Lúc tôi về thì y đã đi ra ngoài dự tiệc, tôi vào bếp làm một số món ăn cho y vì tôi biết y sẽ không ăn gì ngoài uống rượu trong tiệc sinh nhật của mình. Sau đó thì tôi làm một chiếc bánh, trang trí một số thứ để tạo bất ngờ cho y, tôi cũng đã mua qua để tặng cho y rồi. Làm xong rồi thì tôi đi tắm rửa sạch sẽ.

Tối hôm đó y về đến nhà thì thấy trong nhà tối om, y chuẩn bị bật công tắc thì tôi xuất hiện, trên tay cầm bánh sinh nhật từ từ tiến lại gần y:

_ Happy Birthday to you. Happy Birthday to you. Happy Birthday Happy Birthday. Happy Birthday to you

_ Ý nhi... - Y ngạc nhiên.

_ Chúc mừng sinh nhật Nam Cung Anh Kiệt - Tôi mỉm cười.

_ Cảm ơn em rất nhiều Ý nhi - Y mỉm cười xoa đầu tôi.

_ Ông hãy ước một điều ước đi

Y nhắm mắt lại ước trong lòng.

_ Thổi nến đi nào

_ Phù - Y thổi nến.

_ Tôi có làm một vài món cho ông này - Tôi kéo y vài trong nhà bếp.

_ Món gì thế?

_ Bánh bao, đậu hũ ma bà, sườn sào chua ngọt, thịt bò hầm án kèm với bánh mì, món cuối cùng là súp

_ Bánh bao sao... - Đáy mắt y sẹt qua ý cười.

_ Nào nào, ông hãy ngồi xuống đi - Tôi kéo ghế cho y.

Y mỉm cười mà ngồi xuống ghế, nhìn các món được bày biện trên bàn ăn, nhìn món nào món nấy đều ngon hết, đặc biệt là bánh bao.

_ Em đã ăn chưa? - Y hỏi.

_ Thật ra thì tôi vẫn chưa ăn gì hết... - Do mãi mê làm đồ ăn, trang trí tiệc sinh nhật cho y nên tôi không có thời gian để ăn.

_ Vậy thì em hãy ăn cùng với tôi đi, em làm nhiều quá tôi sợ mình ăn không hết

_ ... Như vậy có được không?

_ Được mà

_ ... Uhm...

Chúng tôi bắt đầu dùng bữa, y khen tôi nấu ăn rất ngon, trong lúc ăn thỉnh thoảng tôi có để ý thấy y có vẻ rất thích bánh bao, mấy món kia y ăn rất ít nhưng chỉ riêng có mỗi mình bánh bao là y ăn nhiều thôi.

_ Em cũng ăn bánh bao đi, ngon lắm - Y đút vào miệng tôi một cái bánh bao.

_ Cảm ơn ông... - Tôi cắn một miếng bánh bao, ưm~ Đúng là ngon thiệt.

Y phì cười nhìn tôi.

Sau khi chúng tôi dùng bữa xong thì y bắt đầu cắt bánh sinh nhật ra, y ăn một miếng bánh và khen ngợi:

_ Bánh vừa ngon lại vừa mềm, vị của nó ngọt vừa vừa, phần kem khi bỏ vào trong miệng thì nó lập tức tan ngay

_ Vậy à

_ Em cũng ăn đi - Y đút cho tôi một miếng bánh.

_ Măm măm. Ngon quá~ (*´▽'*) - Tôi ôm hai bên má mà nở hoa khắp nơi.

_ Bên mép miệng của em dính kem này - Y liếm vết kem bên mép miệng của tôi.

_ Cảm... Cảm ơn... (*/。\)

_ Thật khả ái - Y cười híp mắt.

_ ... (*/。\)

_ Lại đây nào - Y vỗ đùi.

_ Không... Không lại đó có được không? - Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đó gần đây.

_ Hôm nay là sinh nhật của tôi mà, em phải chiều theo ý tôi chứ

_ ... Được... Được rồi, tôi qua đó là được chứ gì... - Tôi bĩu môi.

_ Lại đây nào - Y dang tay ra.

_ Uhm... - Tôi ngồi lên đùi y.

_ Ngoan lắm - Y ôm lấy tôi.

_ "Ngại quá..." - Tôi đỏ mặt.

_ "Thật đáng yêu, thật xinh đẹp làm sao" - Y mỉm cười.

_ À đúng rồi - Tôi chợt nhớ ra một chuyện - Chờ tôi một chút

_ ? - Y thắc mắc nhìn tôi đang chạy lên tầng trên.

Một lúc sau tôi chạy xuống, cầm trên tay tôi là một hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh.

_ Quà cho tôi đấy à?

_ Uhm, ông mở ra đi

Y mở hộp quà ra, vật nằm bên trong hộp quà là một chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe. Biểu cảm của y xen lẫn ngạc nhiên và vui mừng.

_ Cảm ơn em rất nhiều Ý nhi - Y xoa đầu tôi.

_ Không... Không có gì...

_ Em có biết là tôi đã yêu em từ lúc nào không?

_ Tôi không biết - Tôi lắc đầu, nếu tôi nhớ không lầm thì lần đầu tôi gặp y là cái lúc tôi về ra mắt nhà vợ.

_ Tôi đã yêu em từ ba năm trước rồi

_ "Ba năm trước!? Bộ vào ba năm trước mình đã gặp y rồi sao?" - Tôi thắc mắc.

_ Vận mệnh đã cho tôi và em gặp nhau... - Y bắt đầu hồi tưởng lại.

-----------------------------------------------------------

Mùa đông ba năm trước.

_ Anh như thế này sẽ bị cảm đấy, tôi mua bánh bao nóng rồi đây - Một tay dùng chiếc dù che tuyết cho y, một tay cầm bịch bánh bao nóng hổi mới ra lò.

_ !? - Y ngồi trên ghế ngạc nhiên nhìn tôi.

_ Mời anh ăn một cái, anh nhớ phải lấy lại tinh thần đấy - Tôi mỉm cười động viên y.

Mặt y ửng đỏ lên mà nhìn tôi.

-----------------------------------------------------------

_ Nụ cười của em khi đó đã xóa tan mọi âm u trong tôi... - Y kết thúc hồi tưởng.

_ Hóa ra ông chính là người năm đó

_ Kể từ lúc đó tôi đã phải lòng em, tôi vẫn hay đến nơi mà tôi và em gặp nhau lần đầu nhưng lại không gặp được em, tôi không biết tên em là gì, bao nhiêu tuổi, sống ở đâu,... Mãi cho đến sau này tôi mới gặp được em thì chớ trêu thay em lại là bạn trai của con gái tôi... Tôi đã rất sốc, tôi không biết mình nên làm gì, giữa tình yêu của tôi và hạnh phúc của Tiểu Nghiên, tôi không biết mình nên lựa chọn cái nào. Ngày mà em và Tiểu Nghiên chính thức trở thành vợ chồng tôi thật sự không cam lòng một chút nào, tôi yêu em rất nhiều, thế nên tôi đã bỏ xuân dược không màu không mùi không vị vào trong ly rượu đó, chỉ có làm như vậy tôi mới có được em

_ ... - Tôi im lặng.

_ Tôi biết là mình rất có lỗi với Tiểu Nghiên, càng có lỗi với em hơn nhưng vì yêu em, tôi sẵn sàng làm tất cả mọi thứ

_ ...

_ Tôi biết mình chỉ là thế thân cho người đàn ông tên Hạo Hiên kia, là gậy thịt phát tiết cho em dùng, tuy rất đau đớn nhưng tôi cam chịu, tôi không oán trách em, tôi nguyện nghe theo em bởi vì tôi đã là nô lệ của em từ rất lâu rồi - Y thâm tình nhìn tôi.

_ Anh Kiệt, hãy nhìn thẳng vào mắt tôi... - Tôi áp hai tay lên hai bên má y.

_ Uhm... - Y nhìn thẳng vào mắt tôi.

_ Ông có thấy gì trong đó không?

_ Tôi thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt em

_ Điều đó chứng tỏ là... Tôi... Có một chút thích ông đấy ông chú già... - Mặt tôi ửng đỏ lên.

_ Em... Em nói sao!? - Y ngạc nhiên, hình như tai y có vấn đề rồi thì phải.

_ Nghe có kĩ đây, tôi yêu anh Nam Cung Anh Kiệt!!!

_ !!!

_ Nghe rõ chu— - Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị y dùng môi chặn lại.

Lưỡi của y quấn lấy lưỡi tôi mãi không chịu buông, lưỡi của tôi mềm yếu đến mức không thể chống trả lại được, chỉ có thể co ro...

Cmn kĩ thuật hôn của y quá tốt rồi!!!

Chúng tôi hôn nhau mãi cho đến lúc tôi gần như hết hơi thì y mới chịu lưu luyến mà nhả ra. Sợi chỉ bạc theo đó mà xuất hiện tạo nên một khung cảnh dâm mỹ.

_ Hộc hộc... - Tôi cố gắng hớp từng ngụm không khí.

_ Bình tĩnh lại nào - Y vuốt nhẹ lưng tôi.

_ Uhm...

_ Chúng ta làm nhé - Y cong cong khóe môi.

_ Nhưng... Nhưng chúng ta vẫn chưa rửa chén mà...

_ Cái đó để sau cũng được

_ Dọn... Dọn chén dĩa trước đã...

_ Được rồi, tôi nghe theo em - Y để tôi ngồi lên ghế, một mình y dọn dẹp chén dĩa.

Chưa đầy một phút y đã dọn dẹp xong tất cả chén dĩa trên bàn, sau đó thì y lau bàn sạch sẽ. Làm xong rồi thì y tiến lại chỗ tôi, vùi đầu vào xương vai xanh của tôi mà hôn lấy hôn để.

_ Ưm...

_ Anh hứa là anh sẽ nhẹ nhàng mà

_ "Nhẹ nhàng cái con khỉ!? Đau muốn chết (҂`ロ´)凸"

Tối hôm đó tôi với y đã làm tình với nhau rất nhiều, làm đủ nơi, từ nhà bếp cho tới phòng khách, từ phòng khách cho tới ngoài ban công, từ ban công cho đến phòng ngủ, làm cho đến tận cái lúc Mặt Trời mọc thì chúng tôi mới dừng lại.

Đến gần trưa thì tôi tỉnh dậy, dụi dụi hai mắt:

_ Hưm...

Tôi ngồi dậy đỡ lấy cái eo đáng thương của mình.

_ "Tối qua mình làm quá độ rồi..."

Tôi quay sang nhìn y còn đang say ngủ.

_ "Sao anh ấy ngủ mà lại không đắp chăn thế này..."

Tôi vừa mỉm cười vừa vuốt tóc y cơ bụng sáu múi của y cmn quá chuẩn làm tôi không thể không sờ thử một cái.

_ "Không biết là anh ấy đã tập tành đến mức nào để có được thân hình như thế này nữa"

Tôi sờ soạng, mân mê cơ bụng của y được vài cái thì thấy vật đó phồng lên, tôi đỏ mặt quay ngoắt sang chỗ khác, đắp chăn lại cho y.

_ "Người đâu mà khỏe thế không biết"

Sau đó thì tôi ngủ thiếp đi, lúc tôi tỉnh lại thì đã đến giờ ăn trưa rồi.

_ "Mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào vậy không biết?" - Tôi dụi dụi mắt.

Cộp, cạch cạch!

Tôi nghe thấy có tiếng động phát ra từ bên dưới nên đi xuống xem thử thì thấy y đang nấu ăn.

_ Anh đang làm món gì thế? - Tôi hỏi y.

_ Cơm chiên trứng

_ Anh biết làm cả món này cờ à

_ Tất nhiên rồi - Y hôn một cái lên má tôi.

_ Anh tài quá!

_ (⌒‿⌒) - Y cười híp cả mắt.

Khoảng vài phút sau y đặt cơm chiên trứng lên dĩa, rưới tương cà lên trên trứng tạo thành hình trái tim và đặt nó lên trên bàn ăn, tôi thấy chỉ có mỗi một phần nên hỏi y:

_ Phần còn lại đâu anh?

_ A~ - Y há miệng, đưa tay chỉ chỉ vào bên trong.

_ Hèn gì anh lại làm nhiều đến như vậy. A nào - Tôi đút một miếng cơm chiên trứng cho y.

_ A~

_ Có ngon không?

_ Ngon lắm~ - Y ôm lấy hai má.

Khoảng một lúc sau, chúng tôi đã dùng xong bữa trưa, tôi xoa bụng:

_ No quá

_ (⌒‿⌒) - Y cười tươi.

_ Sao... Sao vậy anh? - Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đó gần đây.

_ Chúng ta làm tiếp nhé?

_ Hả!? OAO - Mắt chữ O, miệng chữ A - "Anh không sợ nhưng tui sợ hư thận lắm!!! Già rồi mà sung thế!!!"

_ Bảo bối, chúng ta cùng làm nhé (⌒‿⌒) - Y bế tôi lên phòng khách.

_ Noooooooooo!!!!!!!!!!

_ Hehe - Y đặt tôi nằm lên ghế sofa, kéo áo pijama màu đen rộng thùng của tôi lên và chui đầu vào trong đó hôn lấy hôn để ngực tôi.

_ Ưm...

_ Bảo bối~ - Y thò đầu ra khỏi áo, liếm liếm môi chuẩn bị hôn tôi thì...

Cạch!

_ Em về rồi đa— - Tiểu Nghiên mở cửa bước vào trong nhà thì thấy được cảnh tượng này.

_ !? - Cả hai giật mình.

Sao mà giống bắt gian tại trận thế này???

Tiểu Nghiên hết nhìn y rồi lại nhìn tôi, nhìn từ dưới lên trên, hết nhìn cặp đùi thon gọn trắng nõn nà của tôi rồi đến nhìn cần cổ, xương quai xanh đầy quyến rũ ấy...

Tí tách

Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi của cô ấy.

_ Chờ em một chút! - Cô ấy lấy một tờ khăn giấy lau đi máu mũi, sau đó lại lấy lấy một tờ khăn giấy khác nhét vào hai lỗ mũi của mình - Được rồi, hai người có gì muốn nói thì cứ nói đi, mà thôi, để em nói trước đã!

_ ...

Hình tượng của con/ em đâu rồi!?

_ Thật ra thì em đã biết việc anh có tình nhân bên ngoài rồi

_ Làm... Làm sao mà em biết được? - Tôi hơi bị căng thẳng à nha.

_ Trong khoảng thời gian em ra nước ngoài lưu diễn thì em có hay gọi điện về hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh, có một lần em nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ anh, rồi còn có tiếng "pạch pạch pạch" do hai vật đó va chạm vào nhau

_ Vậy... Vậy à...

_ Nhưng em không ngờ rằng người tình nhân đó lại là ba của em - Cô ấy nhìn y.

Y chỉ im lặng nhìn cô ấy.

_ Em còn biết được việc anh chỉ có cảm giác với đàn ông

_ Em biết từ lúc nào?

_ Em biết được từ cái tụi mình còn học chung vào những năm cấp ba, trong khi đám con trai trong lớp có hứng thú với tạp chí người lớn thì anh chỉ hời hợt, không quan tâm gì đến nó cả. Sau này chúng ta hẹn hò với nhau, anh chẳng bao giờ hôn môi em, anh cũng rất ít khi chủ động...

_ Anh xin lỗi...

_ Anh không có lỗi gì ở đây hết, chỉ vì quá yêu anh cho nên em mặc kệ những điều đó, em cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau nhưng có lẽ những điều đó chỉ là ảo tưởng thôi - Cô ấy lắc đầu, sau đó thì lấy ra một lá đơn  từ trong túi sách - Đây là đơn ly hôn, em đã ký tên mình vào trong đó rồi, bây giờ chỉ cần chữ ký của anh là chúng ta có thể đưa nó lên tòa rồi

_ ... - Tôi im lặng cầm lấy đơn ly hôn một lúc - Cho anh mượn một cây bút

_ Vâng - Cô ấy đưa cho tôi một cây bút bi.

Soạt soạt

_ Anh ký xong rồi - Tôi đưa đơn ly hôn  cho cô ấy.

_ Gia Ý... Chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn của nhau chứ? - Cô ấy lo âu hỏi.

_ Được chứ, sao lại không - Tôi mỉm cười.

_ Vậy thì tốt quá - Cô ấy cười nhẹ, sau đó thì nhìn sang y - Ba nhớ là phải luôn luôn chăm sóc và yêu thương anh Gia Ý đó, nếu không thì ba biết tay con!

_ Được - Y mỉm cười.

_ Như vậy là con có thể yên tâm mà đi rồi

_ Em định đi đâu?

_ Em chuẩn bị đi qua Mỹ để học hỏi thêm nhiều thứ, có lẽ em sẽ định cư ở đó luôn, em đã mua một căn nhà ở đó rồi

_ Qua đó rồi em nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy, nhớ ăn uống điều độ, nếu nhớ anh và ba thì cứ gọi điện cho bọn anh

_ Em sợ là lúc đó sẽ làm phiền người đang ấy ấy - Cô ấy che miệng cười gian.

_ (*/。\)

_ Con biết vậy là tốt lắm đấy con gái (⌒‿⌒) - Y ôm lấy vai tôi.

_ Nufufu, con là do một tay ba dạy ra mà (^▽^)

_ (⌒‿⌒)

_ (^▽^)

...

Sau đó tôi cùng với cô ấy nộp đơn lên tòa, tôi có đưa cho cô ấy một nửa tài sản của mình nhưng cô ấy không chịu nhận.

Khoảng một tuần sau tôi và y đưa tiễn Tiểu Nghiên lên máy bay.

Một thời gian sau tôi và y kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.

Nhờ vào công nghệ nghệ tiên tiến nên ở thời này đàn ông có thể có con, sau hai ngày cày không ngừng nghỉ tôi chính thức mang thai. Tiểu Nghiên gọi điện chúc mừng tôi rất nhiều, cô ấy nói cô ấy sắp được làm chị rồi.

Sau 9 tháng 10 ngày, tôi đã hạ sinh được một tiểu công chúa vô cùng khỏe mạnh vô cùng đáng yêu, tên của con bé là Nam Cung Tịnh Hương. Thật ra thì lúc đầu ông chồng của tôi định đặt tên cho con bé là Nam Cung Bánh Bao nữa kìa nhưng lại bị tôi ngăn lại, thế nên cái tên Bánh Bao đó trở thành tên gọi ở nhà của con bé.

Ba năm sau Tiểu Nghiên đưa một cô bé xinh đẹp hơi ngạo kiều người Mỹ về ra mắt cả nhà.

Không biết là từ lúc nào, một ngăn nào đó trong trái tim tôi đã chứa đựng tình cảm dành cho y. Ở bên cạnh y tôi cảm thấy rất là hạnh phúc, giống như khi ở bên cạnh Hạo Hiên vậy.









































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro