Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3


"Oh! Cậu đã dậy rồi sao?"

Người đàn ông trong chiếc áo khoác màu trắng mở cửa bước vào phòng, ngay lập tức hỏi khi anh ta bắt gặp hình ảnh thiếu niên trên giường bệnh mệt mỏi đưa tay dụi dụi mắt. Nhìn thấy khuôn mặt buồn ngủ xen lẫn bối rối của cậu bé khi đảo mắt quanh căn phòng bệnh, người bác sĩ hiểu rõ, nó có thể mất một thời gian để giải thích tình hình hiện tại.

"Kuroko Tetsuya..."

Kuroko ngẩng đầu lên khi nghe tên mình được gọi. Cách đôi mắt thuỷ tinh băng lam xinh đẹp nhuộm chút mơ hồ, ngây thơ nhìn vị bác sĩ khiến cho mọi việc trở nên khó khăn hơn. Anh ta chưa chuẩn bị đủ tinh thần để có thể nói ra sự thật với bệnh nhân của mình, mặc dù biết rõ một bác sĩ nên làm quen với điều này, nhưng đường đường chính chính đưa những tin tức đau lòng tới người bệnh thì chúng hoàn toàn chỉ làm cho họ trở nên suy sụp hơn.

Để mình trôi theo dòng chảy tâm thức, anh ta không nhận ra ánh mắt chăm chú pha chút tò mò của cậu bé.

" Bác sĩ...?"

"V-Vâng?"

Người bác sĩ giật mình, lắc mạnh đầu để quay trở lại đúng thời điểm. Nụ cười mềm mại chào đón khiến khuôn mặt anh tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, bàng hoàng khi đôi mắt lam đang nhìn mình mà giật nhẹ có chút mệt mỏi.

"Thứ anh đang cầm chính xác là câu trả lời tôi muốn nghe!"

Kuroko lạnh tanh, đặt câu hỏi khi đưa ngón tay trỏ chỉ vào vật được kẹp trong khuỷu trái của vị bác sĩ do bàn tay đang bận nắm giữ cuốn sơ yếu bệnh nhân.

"Ôi trời! Thứ lỗi cho tôi khi đã làm cậu khó chịu."

"Không, không. Tôi không để tâm đâu."

Vị bác sĩ cúi gập người với chất giọng bối rối sau câu nói của người trên giường, anh ta không trả lời tiếp thắc mắc, vô tình gây ra một sự im lặng khó chịu giữa hai người. Sau một khoảng thời gian khá lâu, Kuroko khó chịu nhíu mày. Cậu nghiễm nhiên phải hạ mình mở lời bởi sự ngượng ngùng quá lâu của người kia.

"Um..."

" Hả? À, vâng?"

"Không phải anh định nói cho tôi biết đó là thứ gì sao?"

Một lần nữa, người bác sĩ nhìn con gấu bông của mình, thở dài. Cuối cùng, anh bất đắc dĩ trả lời:

"Đây là vật may mắn của tôi."

" Xin lỗi?"

Kuroko bối rối, nhìn vị bác sĩ vẫn đang cầm thứ kì lạ đó trên tay, mặt không đổi sắc. Chẳng có gì là bất thường với anh ta khi mọi người luôn phản ứng như thế này.

"Chỉ là chút vật may mắn xoàng thôi. (???). Lucky item của Cancer ngày hôm nay là gấu bông. Bắt đầu kể từ khi biết đến thứ này, tử vi đã trở thành một trong những điều quan trọng trong cuộc sống của tôi!"

"Um...thậm chí...ngay cả ở bệnh viện?

" Chính xác!"

Suy nghĩ đối với người này có hơi lập dị, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của vị bác sĩ, Kuroko quyết định sẽ không đề cập sâu thêm về vấn đề này nữa. Nhanh chóng, cậu khéo léo thay đổi chủ đề:

"Vậy, thưa bác sĩ...Tại sao tôi lại ở đây?"

"...Ừm..." Kuroko thấy rõ người đối diện đang lúng túng khi anh ta đưa mắt xuống nền nhà, trực tiếp lộ cho sàn gạch vôi sáng phản chiếu ánh nhìn bối rối.

"Cậu...có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

Kuroko biểu tình lúng túng, ngực chợt nhói lên khi tâm trí bắt đầu sâu chuỗi từng mảnh vỡ kí ức. Bặm môi thật chặt, cậu nhỏ nhẹ:

"Ngày sinh nhật của tôi, ngày 31, là hôm qua. Tất nhiên, tôi đã ăn mừng với bạn bè thân thiết và rồi...sau đó..."

Kuroko cau mày, sự cố gắng tập trung của cậu dấy lên một cơn đau buốt óc.

" Và rồi, chuyện gì đã xảy ra?"

Cậu lo lắng nhìn vị bác sĩ đang ngả người về phía chiếc ghế tựa gần đó, mong muốn tìm một câu trả lời khi tâm trí hoàn toàn trống rỗng.

"Cậu có nhớ thời gian cậu về nhà là khi nào không?"

"7... Không, 08:00, có lẽ?"

"Trên thực tế, chính xác thì cậu đã quay trở về lúc 8 giờ 20 phút."

" Chuyện gì đã xảy ra?"

Đó là câu hỏi làm cho khuôn mặt người bác sĩ đang nhẹ nhõm bỗng trở nên nhăn chặt. Anh ta lại im lặng, cất từng bước nặng nề về phía cửa sổ.

"Kuroko...Tôi có thể hỏi cậu điều này được không?"

Tông giọng của anh ta tuy đã được hạn chế, nhưng vẫn thấy có phần cứng lại, khó mà tạo ra một bầu không khí thoải mái.

" Chắc chắn rồi."

Vị bác sĩ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi thở dài. Anh ta đưa mắt ra ngoài cửa sổ với một cái nhìn dữ dội. Khuôn mặt anh tuy không chắc chắn có thể coi là vui vẻ, nhưng cũng không được mô tả với chữ buồn, chỉ là một trong hai. U sầu có lẽ là một tính từ thích hợp hơn cả để có thể diễn tả chi tiết.

Anh ta đặt tay trên khung cửa sổ và nhẹ nhàng kéo chúng, chiếc khung sắt tiếp theo cũng biến mất ngay sau một cơn gió nhẹ lùa vào phòng.

"Kuroko..."

Cuối cùng anh ta cất giọng, tay vịn vào thành cửa, đôi mắt xanh lục với nhìn ra ngoài khung cảnh.

" Vâng?"

" Cuộc sống là gì?"

"Huh?"

"Tôi xin lỗi. Cậu có muốn tôi lặp lại điều đó?"

"Không, tôi nghe rõ nhưng...sao anh lại hỏi tôi như vậy?"

Không có câu trả lời. Sự im lặng một lần nữa lại áp chế căn phòng nhỏ, kéo dài bầu không khí căng thẳng thêm năm phút hoặc lâu hơn cho đến khi người bác sĩ quyết định nói chuyện:

"Theo ý kiến ​​của cậu, cuộc sống là gì?"

Ngay sau khi kết thúc câu, anh ta quay mặt, nhìn chăm chú vào Kuroko. Tinh thể màu băng lam trong mắt cậu dần dần khuất sau hàng sương mờ.

" Đây."

Anh ta thả lỏng tay, đặt một tập tin lên giường.

"Lần đầu tiên trong đời, tôi không thể tự đọc, vậy xin cậu, hãy giúp tôi."

" Nó là gì?"

Kuroko tự hỏi khi cậu cầm tập tin trong tay, ngón trỏ bỡ ngỡ lướt qua từng dòng chữ.

"Số phận".

Đơn giản, người đàn ông trong chiếc áo khoác màu trắng trả lời và bỏ đi. Khi anh ta đến cửa, dường như có một thứ gì đó gợi nhớ khiến người bác sĩ khựng lại. Vẫn quay lưng với Kuroko, anh ta trầm ổn cất giọng.

"Từ nay về sau cậu cũng không cần phải gọi tôi là 'bác sĩ'."

Anh ta quay lại, khuôn mặt thoáng chút bối rối, bước ra khỏi cửa sau khi hoàn thành câu nói của mình:

"Tên tôi là Midorima Shintarou."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: