Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương V- First choice - Set 1: SE

  Tuy ngủ muộn nhưng đồng hồ sinh lí của Akashi_một đội trưởng trách nhiệm đầy mình trước nay vẫn không hư hỏng đi chút nào. Đúng 6h sáng, hắn mở mắt thức dậy. Thẫn thờ ngồi trên giường nhớ lại những chuyện ngu ngốc mình làm đêm qua, hắn vò đầu bứt tóc tự trách móc bản thân. Sau vài phút mới chợt nhớ ra... 
  Tetsuya đâu rồi!?
  Akashi lật tung chăn giường tìm kiếm nó. Không thấy... Và lạ thay, thay vì thức dậy nhìn thấy cảnh tượng căn phòng hỗn độn, chăn chiếu xộc xệch, quần áo rải rác trên sàn thì hắn lại thức dậy trong căn phòng hoàn toàn gọn gàng như chưa có gì xảy ra đêm qua. 
Chiếc chăn bị hất tung ra khỏi giường quệt trúng cốc trà trên chiếc bàn cạnh giường làm chút trà còn sót lại trong chén đổ lênh láng ra chăn. Cốc trà này tối qua Yami đưa cho hắn. Vì hắn có thói quen uống trà trước khi lên giường nên phải uống đến quá nửa cốc mới yên giấc được. Hắn căng mắt ra nhìn vệt trà trên chăn.
  Màu hồng sậm đặc trưng này... Nếu không nhầm thì...
  Hắn kéo chăn lên, đưa vệt trà lên gần mũi hít một hơi. Một mùi hương thơm ngọt xộc thẳng vào cánh mũi. Hắn nhớ. Nhớ rất rõ mùi này. Hồi nhỏ, khi hắn vui chơi trên đồng cỏ và nhặt về chút hoa dại, mẹ hắn có nói đám hoa dại màu đỏ có mùi thơm ngọt, khi pha thêm với trà sẽ có màu đỏ sậm, giúp ngủ ngon hơn. Nhưng mà...
  " ... Đừng pha nhiều quá nếu con không muốn bị ảo giác đấy nhé!" Lời mẹ dặn ngày nhỏ hắn vẫn nhớ y nguyên.
  [ Au: Gomen... Au chỉ nhớ hồi bé mẹ au có nói về loài hoa đấy khi au hái nguyên một bó hoa dại về tặng mẹ nhưng không đề cập đến tên hoa. Sau một thời gian nghiên cứu thử nghiệm hoa ấy lên người mèo nhà au thì thấy hoa đấy có tác dụng tạo ảo giác 'mộng xuân ']
  Khốn nạn! Con nhỏ đó lừa mình!
  Akashi ngay lập tức đánh thức tất cả mọi người. Tất cả họ cùng tập trung ở ngoài hành lang, nơi ánh đèn vẫn sáng chập chờn, ma mị.
  " Oáp ~ " Aomine ngáp.
  " Gì thế Akachin...?" Murasakibara uể oải.
  " Mới sớm mà. " Midorima.
  " Kurokocchi đâu?" Kise ngó nghiêng.
  Akashi kích động " Sớm sớm cái đầu! Tetsuya gặp nguy hiểm rồi! Con bé Yami đó! Nó không bình thường chút nào! Mau đi tìm nó!"
  " A... Yami_chan? Ban nãy cậu tập hợp mọi người, tôi có thấy con bé đi về hướng này nè..." Aomine vừa nói vừa chỉ về phía trước hành lang.
  " Đi! Đuổi theo nó!" Akashi vớ đèn pin, chạy trước.
  Đám người còn lại vội vơ đám hành lí rồi chạy theo.
  " Oy! Akashi! Chạy chậm lại! " Aomine đuổi theo, gào lên.
  Chậm? Bảo hắn đi chậm sao cho được với cái tình hình nước sôi lửa bỏng thế này cơ chứ?! Kuroko đang gặp nguy hiểm. Nó có thể chết bất cứ lúc nào nếu họ không đến kịp. Hắn tự dằn vặt bản thân tại sao tối qua lại ngu ngốc vướng vào cái ảo ảnh đó rồi để Kuroko bị bắt mất. Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Sớm biết không nên bước tiếp rồi mà còn... Rõ ràng Kuroko sẽ không bao giờ chịu chủ động quyến rũ hắn như thế! Giờ nghĩ lại, hắn thấy mình thật ngu khi tin vào cái ảo ảnh không có thật đó.
  " Á!!!" Tiếng gào thất thanh của Kise vang lên làm hắn buộc phải dừng bước trong sốt ruột.
  " Lại gì đây?!" Hắn quay lại.
  " Có cái gì đó! Kéo tớ!!!" Kise gào lớn.
  Đèn phía sau gã vụt tắt còn thấy một mảng tối đen như mực. Gã bị cái gì đó từ sau mảng tối kia kéo lê lết trên sàn, cố níu lấy sàn đá hoa trơn trượt.
  " Ryouta!" Akashi gào lên.
  Aomine và Murasakibara lao đến, túm lấy hai tay của Kise, cố cầm cự sức kéo khủng khiếp.
  Midorima đẩy Akashi về phía trước " Cậu cứ đi tiếp đi! Chỗ này để bọn tôi lo! Kuroko chắc chắn đang gặp nguy hiểm."
  " Ổn chứ?" Akashi ngần ngại
  " Ổn! Nhanh lên!" Midorima giục Akashi.
  " Được! Giao lại cho các cậu. Tôi tin các cậu." Akashi quay lưng chạy đi.
  Giờ, hắn sẽ chỉ biết lao đầu về phía trước.
  Tetsuya... Gắng lên!

  Lao như điên nhưng Akashi cũng không cần biết điểm đến. Hắn chạy theo cảm tính. Một sợi dây vô hình gắn kết giữa hắn và Kuroko. Hắn cảm nhận được. Hắn cảm nhận được nó. Vậy nên... dù thế nào... hắn cũng sẽ thực hiện được lời hứa đó. Lời hứa bảo vệ người hắn yêu bằng mọi giá!
  Bỗng chân cảm thấy hụt hẫng, đèn pin tắt, Akashi như rơi xuống một khoảng không vô định. Hắn vẫn tiếp tục rơi, rơi mãi cho tới khi toàn thân tiếp đất.
  " Agh..." Hắn xoa xoa đầu.
  Mình... đang ở đâu vậy?
Hắn quờ quạng xung quanh, vớ lấy chiếc đèn pin rồi bật lên. Nơi hắn đang đứng là một căn phòng nho nhỏ có kết cấu giống một tầng hầm. Rồi bỗng thấy một bóng đen đang động đậy.
  " Tetsuya! "
  Kuroko ngồi bệt dưới đất, bị trói cả tay lẫn chân, bị bịt miệng. Đôi mắt saphire sáng lên trong đêm, mừng rỡ khi thấy Akashi. Hắn ngồi xuống, cởi trói cho nó. Chắc Yami vẫn còn quanh đây! Phải nhanh lên!
  Bỗng thấy Kuroko giẫy giụa, mắt trừng trừng nhìn về sau lưng hắn, cố gắng nói điều gì đó nhưng bị tấm vải bịt ngang miệng.
  " Tetsuya. Cậu..."
  XOẸT!
  " Akashi_kun!!!!" Đến khi chiếc dây thừng buông xuống và miếng vải trắng bịt miệng tuột ra, cũng là lúc Akashi ngã xuống ngay cạnh nó.
  Nó hốt hoảng nhìn thân thể nằm úp xuống bên cạnh mình với một vết cắt sâu trên cổ, máu tuôn ra. Định hình, ôm chặt lấy cơ thể bê bết máu.
  " Akashi_kun!" Nó lay lay.
  Hắn không trả lời. Lòng bắt đầu hốt hoảng, lạc lối.
  " Không... Akashi_kun..." Đôi môi run rẩy.
  Đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Toàn thân bất động.
  " Akashi... kun...?"
  Lời cuối thốt ra, nước mắt tuôn như suối chảy. Giọt lệ lăn dài trên má, nhỏ xuống khuôn mặt thanh tú của hắn.
  Sau đó, là sự phẫn nộ tột cùng. Đôi mắt sáng quắc nhìn Yami đang đứng chỏng trơ với con dao bén nhuốm máu trong tay, nghiến răng nghiến lợi, gầm gừ.
  " Cô...! "
  Đôi mắt bắt gặp khuôn mặt sợ hãi của Yami. Cả người run lên bần bật, chiếc dao trên tay rơi xuống đất, kêu một tiếng "keng!". Thái độ của nó ngay sau khi bắt gặp khuôn mặt ấy là ngạc nhiên, không thốt nên lời. Yami vẫn run, từ từ ngồi quỳ xuống dưới đất ôm đầu. Bàn tay tự túm chặt tóc, giựt mạnh rồi lại chuyển qua từ cào cấu mặt mình. Mái tóc dài rũ rượi, rối tung. Máu ứa ra từ những vết cào sâu trên khuôn mặt trắng trẻo của một bé gái, trông đau thương vô cùng. Cô bé bắt đầu vừa lẩm bẩm vừa tự làm đau mình.
  " Oniichan... Em xin lỗi... Em không cố ý. Em không cố ý giết anh ấy. Đừng phạt em. Oniichan... Em xin lỗi. Đừng phạt em. Em không cố ý." Câu nói ấy, Yami liên tục lặp đi lặp lại.
  Kuroko sợ hãi nắm lấy vai cô bé, lắc mạnh " Yami! Yami!"
  Rồi cô vẫn tiếp tục, thậm chí là còn gào thét...

  " Kurokocchi!"
  " Kurochin!"
  " Tetsu!"
  " Kuroko!!!"
  Sau khi giải thoát được cho Kise, bốn người hối hả chạy đi tìm Akashi và Kuroko.
  Từ xa thấy một bóng người cúi gằm mặt, cõng theo một người nữa trên lưng lại gần.
  " Ah! Kurokocchi k..." Kise đang định nói bỗng đứng người.
  Gã chợt nhận ra Kuroko đang cõng trên lưng xác của Akashi, người đầu máu, chiếc áo sơ mi trắng của nó bị máu hắn nhuộm đỏ, mái tóc xanh rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt. Nó vừa đi, nước mắt vừa rơi, từng giọt lệ long lanh nặng trĩu từ từ lăn trên má, đáp xuống sàn đá hoa. Nó cứ đi tiếp, đi tiếp, đến gần Kise, gục đầu vào lòng gã. Gã ôm lấy đôi vai của con người nhỏ bé đang run lên, nức nở. Nó nghiến răng, cố không bật ra tiếng khóc thê thương nhưng nước mắt vẫn rơi mãi. Aomine chạy đến, đỡ lấy cái xác của Akashi trên lưng nó.
  " Kurokocchi... Chuyện gì xảy ra vậy?" Kise nuốt nước bọt.
  Tất cả, tất cả mọi người đều không lường trước cái kết này. Một cái kết buồn. Akashi_một đội người tài cao đã ra đi mãi mãi.
  " Akashi_kun... " Nó vẫn cứ nức nở, nghẹn ngào không thốt nên lời.
  Không ai muốn tiếp tục ép nó nói ra nữa. Càng cố gắng nói, nước mắt nó càng rơi nhiều, từng câu từng chữ nghẹn lại ở cổ họng.
  " Thôi được rồi. Đừng ép mình nói ra." Midorima vỗ vai nó.

  Cánh cửa bảo tàng lại rộng mở. Cảnh sát nườm nượp đổ đến để điều tra sự việc 6 thanh niên đến bảo tàng chơi rồi mất tích. Có vẻ như mấy ngày không thấy con mình về, các bà mẹ đã rất lo.
  Sau đó, cảnh sát gặp năm người trở về sống sót đem theo một cái xác. Họ được đưa về đồn lấy lời khai rồi trở về nhà. Bảo tàng ấy từ đó bị niêm phong, trở thành một bảo tàng hoang. Một thời gian, người ta vẫn nghe có một vài lời đồn của lũ trẻ con sống gần ấy rằng viện bảo tàng hoang ấy về đêm thấy một bé gái tự cào cấu chính mình rồi một số lại nói thấy co bé treo cổ trên cây cổ thụ trước cửa. Cô bé ấy luôn lặp đi lặp lại việc ấy mỗi đêm và nói " Oniichan... Em xin lỗi. Đừng phạt em. Em không cố ý giết anh ấy."
  Có một điều, không ai khai ra đó là sự xuất hiện và biến mất bí ẩn của cô bé tên Yami. Kuroko cũng không nói. Nhưng nó biết một điều. Nó không nói cho ai và cũng không khai cho ai. Hình ảnh mà nó phải tận mắt chứng kiến sẽ là ám ảnh cho cả đời nó sau này. Vào phút cuối cùng, Yami đã tự kết liễu đời mình bằng cách cào rách cổ họng mình. Cứ liên tục, liên tục cào như thế cho đến khi cô tắt thở...
---------------------------------------------------
  Chuyên mục làm nhảm: Vẫn có người đọc chùa kìaaaaaaaaa ghét ghê! >///////< Cơ mà đây là ending1. Thấy thế nào? Cmt nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro