Chương II
Chuyên mục làm nhảm: Sao truyện ế hàng vậy ;;-;; Sao mọi người toàn đọc chùa vậy? Mọi người ko thương au sao? Hay truyện chán? Au drop luôn nhé?!
-------------------------------------------------------------
" Giờ... đi đâu?" Aomine thắc mắc.
" Quay lại đại sảnh đi. Tôi muốn kiểm tra lại bức tranh." Akashi.
Kuroko kích động, mặt tái mét, trợn mắt, hét lên " KHÔNG !" Rồi yếu ớt quỳ gục xuống sàn, thân thể bé nhỏ bắt đầu run lên.
Tất cả quay lại nhìn nó với con mắt hiếu kì riêng Akashi mặt nghiêm trọng. Quả nhiên... Đúng như hắn đoán. Nó sợ bức tranh ấy. Có lẽ nó có chung cảm giác với hắn. Hắn kéo nó đứng dậy " Thôi được. Có lẽ chúng ta không đi tới đó nữa."
" Vậy cuối cùng là đi đâu đây!?" Aomine sốt ruột cáu gắt.
Cả bọn lại đổ mắt nhìn Kise. Gã chính là kẻ gây ra chuyện này. Nếu không phải tại gã không đọc kĩ mấy mẩu tin mà đưa mọi người tới đây thì sẽ chẳng xảy ra rắc rối này.
" Hử... Mọi người nhìn gì vậy?"
" Gì gì cái BEEP! Lại còn hỏi à!? Cậu là người gây ra chuyện này! Còn không mau nghĩ cách đi!" Aomine gắt gỏng, trừng trừng mắt.
" Tại cậu mà tôi phải phát umaibo cho mọi người."
" Lại còn không chịu trách nhiệm đi?" Midorima đẩy kính.
" Maa... Mọi người đừng tức giận mà..." Kise có cố gắng bao nhiêu cũng không dập được lửa giận ngút trời của ba tên kia.
Gã cũng thấy có lỗi lắm chứ. Tại gã mà Kuroko phải mang bộ dạng thê thảm đến thế kia. Nhìn nó, gã lại thấy sót lòng, tự oán trách bản than tại sao ban đầu lại không chịu đọc kĩ bản tin ấy một chút.
Trong tình cảnh như thế này, ai cũng hoang mang lo lắng. Họ còn quá trẻ để chết ở một nơi như thế này! Họ còn gia đình, còn sự nghiệp. Nếu cứ bất lực không thể la,v gì mà chết ở đây thì tính làm sao!?!?... Chỉ riêng Akashi vẫn bình tĩnh. Quả là phong thái của một đội trưởng, luôn bình tĩnh trước mọi tình huống. Hắn vẫn đang giữ chặt lấy tay Kuroko. Nó bây giờ giống một cái xác không hồn, luôn hoang mang lo sợ cái thứ ẩn sau lớp màn bóng đêm kia nên không thể không ngừng bám víu lấy chút hơi ấm từ hắn.
" Mọi người!" Hắn quát lên " Bây giờ đang nguy cấp, không phải lúc mà trách móc nhau đâu. Nếu các cậu thích xích mích tôi sẵn sàng bỏ các cậu lại đây làm mồi cho ma đấy."
" Ấy đừng! " Bốn tên ngốc đang tranh cãi qua lại kia đồng thanh rồi lập tức im bặt, ngoan ngoãn chờ sự chỉ dẫn của đội trưởng.
" Ah! Hình như trên tầng 3 có bản đồ trong bảo tàng thì phải!" Kise.
" Vậy lên đấy đi. Có lẽ sẽ tìm được gì." Akashi.
Hắn đi trước soi đèn cho mọi người theo sau, tay kia vẫn không quên giữ Kuroko thật chặt.
Đường đến cầu thang đi qua hành lang. Ánh đèn pin chiếu ra xa một khoảng sau hun hút không bóng người, hai bên toàn mấy bức tranh xếp xen kẽ với mấy bức tượng điêu khắc hình thù quỷ dị nhìn rợn người.
Kise đang đi đột nhiên dừng chân lại. Midorima quay lại nhìn.
" Gì vậy? Còn không đi mau lên?" Midorima giục giã.
Bỗng dưng thấy mặt gã tái mét " Ê... Các cậu không thấy có gì đó lạ à? "
" Lại gì nữa?! Khổ quá!" Aomine.
" Tớ nghe có tiếng đằng sau lưng..."
Akashi hốt hoảng " Chết rồi!" Rồi gào " Chạy mau lên!!!"
Lời vừa dứt khỏi mồm. Chưa ai kịp định hình gì thì chục bức tranh chân dung treo hai bên hành lang lập tức vặn cổ lại nhìn họ. Tiếng bước chân của nhiều người từ xa tiến lại gần càng lúc càng rõ hơn.
" Còn đứng đấy làm gì?! Chúng nó đến đấy! Chạy mau!!!" Hắn gào lên lần cuối đồng thời kéo tay Kuroko chạy đi trước.
Cả bọn đằng sau chả cần nhắc cũng hộc tốc chạy theo.
Hành lang đen sâu hun hút vang lên tiếng chạy đuổi và tiếng gầm gừ. Nhịp tim của sáu người chạy đua với bước chân.
Kuroko tò mò định quay lại nhìn thì bị Akashi ngăn " Đừng quay lại nhìn! Chạy tiếp đi!"
Giống như hắn, nó rất nhạy cảm với những thứ như vậy nên để bảo toàn cho nó, hắn tuyệt đối không để cho nó biết những thứ đuổi theo họ kinh khủng như thế nào.
" Oy! Akashi! Cái gì vậy!?" Midorima nói vọng.
Akashi trả lời lại " Tóm lại cứ chạy đi đã! Chốc nữa tôi sẽ giải thích! "
Bốn kẻ đằng sau dù đã biết không nên quay lại vào lúc này nhưng cũng không thắng nổi sự tò mò, đồng loạt quay lại nhìn.
Lạy chúa! Những thứ mà họ nhìn thấy quá kinh khủng. Kinh khủng đến nỗi cái hình ảnh hôm nay họ nhìn thấy có lẽ sẽ đeo bám tâm trí họ suốt đời. Đằng sau, mấy bức tranh chân dung với người được vẽ đang chui ra khỏi khung tranh, khuôn mặt vặn vẹo dị dạng, miệng cười lên tận mang tai, lê lết bò theo họ kéo ra sau mấy vệt máu dài. Mấy bức tượng điêu khắc bước đều chân theo họ.
Bốn kẻ trợn trắng mắt, gào lên sợ hãi rồi chạy vụt lên trước. Quả như người ta nói, khát khao sống sót đẩy con người đến cảnh giới nhỉ?
Chạy lên tầng 2, Kise tia thấy ống thông hơi với lỗ thông hơi mở cửa phía bên trên, kêu lên " Có ống thông hơi kìa! Trèo lên đấy! Mau!!!"
Nhận tín hiệu, ngay tức khắc, Akashi nhảy vụt lên ống thông hơi trước rồi tiếp đến kéo Kuroko lên, hai người ngồi dạt sang đợi bốn người kia cùng lên.
Chớp mắt, cả đội đều đã lên chỉ đợi Kise.
" Cứu! Tớ không lên được!!!"
Aomine nhanh chóng cúi xuống, kéo tay gã lên.
Lũ quái vật đến. Kise càng gào thảm thiết hơn " Cứu!!!!!! Chúng đến rồi!!!"
Không dám nhìn xuống dưới, gã chỉ cảm nhận có cái gì túm lấy chân hắn, mặt xanh lét, cấu chặt lấy tay Aomine.
3 phút vật lộn vùng vẫy, cuối cùng cũng kéo được Kise lên an toàn. Bọn quái vật dường như bỏ cuộc, tản đi.
Tất cả cùng thở dốc. Cũng may sao đều là vận động viên bóng rổ nên không dễ gục. Nếu là người thường, chắc họ đã gục từ bao giờ rồi.
Akashi đưa mắt nhìn quanh, vừa hỏi vừa thở dốc " Mọi người đều ổn chứ...?"
Kise còn giữ nguyên bộ mặt thất thần như cái lúc mới được đưa lên đây " Ổn cái quái! Sắp vỡ tim... rồi đây..."
" Không ai bị trầy xước gì là tốt rồi..." Midorima.
" Tớ cũng... ổn..." Kuroko thở hồng hộc.
Ngồi trên ống thông gió một lúc lâu, chờ cho tình hình lắng xuống, Akashi tính ra hiệu cho mọi người cùng xuống. Thì bỗng dưng thấy Kuroko túm chặt lấy tay mình, từng móng tay ấn sâu vào da thịt đến đau điếng. Hắn giữ tay nó, giằng lại.
" Tetsuya! Làm sao vậy!?"
Mặt nó tái mét nhìn về khoảng ống thông gió trước mặt, miệng há hốc không nói nên lời. Tất cả cùng đổ mắt về hướng mà nó đang nhìn về. Trước mắt họ, một cái xác chết của một người đàn ông với đống thịt thối nát bầy nhầy và ổ giòi bò lúc nhúc. Đôi mắt trợn ngược nhìn về phía họ, bàn tay còn đưa ra nắm lấy chân nó.
" Eo ơi..." Cả bọn đồng thanh.
" Chết tiệt! " Hắn rút cây kéo ra từ trong túi, đâm thẳng vào tay của cái xác kia.
Lựa lúc tay nới lỏng, hắn ra hiệu " Xuống thôi."
Rồi lần lượt mọi người nhảy xuống tiếp đất an toàn.
Vừa xuống, nó lập tức khuỵu xuống, ôm bụng nôn thốc nôn tháo.
" Bình tĩnh... Bình tĩnh... " Kise vuốt vuốt lưng nó.
" Mau đi thôi. Trước khi 'chúng' quay lại. " Akashi kéo Kuroko đứng lên, để nó dựa nhẹ vào người mình.
Cả đội lại tiếp tục chặng đường của mình.
Dừng chân, Akashi lấy điện thoại ra xem giờ.
" Nhanh vậy!? Mới đây đã 5 giờ rồi!... Quả nhiên... Không - thời trong này đã bị bóp méo."
Ọt ọt...
Lần thứ hai, sáu cái bụng đồng loạt biểu tình. Đã đến nước này rồi, nếu không ăn thực sự sẽ chẳng còn đi nổi nữa.
" Akachin! Mau đi kiếm cái gì đó ăn đi mà! Nếu không sẽ không sống nổi mất!" Murasakibara.
" Phải đấy! Nếu không ăn mà chốc nữa gặp quái vật cũng chẳng còn sức để chạy đâu." Kise.
" Akashi_kun... Tớ đói..." Kuroko dụi đầu vào cánh tay Akashi làm nũng.
...
Tiếng bụng kêu gào cùng với tiếng éo éo làm nũng kia cuối cùng cũng khiến Akashi mềm lòng nhượng bộ " Thôi được rồi. Nào thì đi tìm đồ ăn..."
" Yay ~ " Cả bọn đồng thanh.
" Hình như ở tầng này có căng-tin cho nhan viên." Midorima.
" Vậy cậu dẫn đường đi nhé. " Akashi đưa đèn pin cho Midorima.
Midorima dẫn đường đi về phía trước. Lần này cẩn thận hơn, họ tuyệt đối đi nhẹ nói khẽ không làm đánh động đến mấy bức tranh treo trên tường. Tầng hai có cấu tạo phức tạp hơn, nếu không để ý chắc chắn sẽ đi lạc. Dọc hành lang có thêm nhiều ngã rẽ dẫn tới các hành lang trưng bày tranh khác, thỉnh thoảng xen thêm vài cánh cửa dẫn vào một căn phòng khác. Đương nhiên, họ sẽ không dại mà táy máy bước vào những căn phòng đó nén cũng không ai biết chắc đằng sau mấy cánh cửa kia là thứ gì.
" Oy! Midorima! Sao cậu rành đường ở đây vậy? " Aomine nhận thấy điều kì lạ.
Midorima không quay người lại, vẫn tiếp tục bước đi, trả lời " Không dấu gì các cậu. Tôi có người quen làm nhân viên ở đây. Ngày khai trương có đến đây một lần nên cũng biết sơ sơ đường, đủ để không bị lạc."
" Oh..."
Họ vẫn đều đều bước chân theo Midorima như thế nhưng mãi chưa thấy điểm đến. Murasakibara sốt ruột " Midochin! Đến chưa vậy!? Tôi đói quá... "
Murasakibara vừa dứt lời, Midorima chợt khựng lại.
" Sao thế!?" Akashi.
" Mọi người không thấy... có gì đó không ổn à?" Giọng Midorima run run.
" Lạ gì?" Kuroko.
Không nói gì thêm, Midorima lao đầu về phía trước chạy như điên, tay soi đèn kiến thoắng hai bên.
" Oy! Midorima! Bị sao vậy!?" Aomine nói lớn.
Midorima không trả lời, vẫn cứ lao đầu về phía trước để mọi người chạy theo sau. Nhưng dù chạy mãi, chạy mãi về phía trước... không thấy đích đến. Akashi dần hiểu ra điều gì.
Midorima dừng chân lại.
" Không được... Không được rồi..."
" Sao vậy?" Kise thắc mắc.
Akashi toan nói, Kuroko lập tức chen vào " Những bức tranh... cứ lặp đi lặp lại. Chúng ta vào vòng luẩn quẩn rồi."
Vậy là Kuroko có nhận ra. Đúng như Akashi nghĩ, nó cũng nhạy cảm với 'những thứ như thế'.
Đang trong lúc hoảng loạn vì hết chuyện này nối tiếp chuyện kia xảy ra, ập lên đầu họ, từ trong bóng tối, vang lên một tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc. Chính tiếng cười này, không nhầm được. Akashi cứng đờ, tim như ngừng đập nửa nhịp.
Là 'nó'.
Đèn pin lập tức vụt tắt...
" Midorima! Sao lại tắt đèn!?" Kise hoảng hốt.
" Không bật được nữa!" Midorima cũng hoảng loạn chẳng kém.
" Mau! Chạy đi!" Akashi định thần lại, gào lên.
Akashi quay người định chạy, lập tức, nghe tiếng Kuroko gào lên " Akashi_kun!!! Cứu tớ!!! 'Nó' kéo tớ!"
Bàn tay níu kéo một cách yếu ớt vào mép của chiếc balo.
" Tetsuya!" Akashi túm lấy Kuroko.
Đôi bên giằng co, bốn kẻ còn chưa định hình được gì, cố gắng quờ quạng trong bóng tối.
Một phút nào đó, từ bên kia nới lỏng tay, hắn lập tức kéo mạnh nó lại. Khoảnh khắc nó lao vào lòng hắn an toàn, hành lang được thắp sáng bởi chút ánh sáng lập lòe của dãy đèn mờ hai bên. Tuy có hơi mờ một chút nhưng ít ra vẫn có chút ánh sáng nhìn đường.
" Sáng rồi..."
Trong lúc mọi người còn đang mơ màng và Kuroko đang nằm gọn trong lòng hắn run lên vì sợ, từ xa, một thi thể trẻ con đang bò lết trên sàn nhà.
" Daiki! Túm lấy nó!" Akashi chỉ vào cái bóng.
" Ah! Ừ!" Aomine chạy vội đến chỗ thi thể đang bò kia, hai tay xách nó lên rồi quay lại chỗ Akashi " Là một con nhóc!"
Aomine lại gần với một cô bé hình hài bé nhỏ tầm 6 tuổi xách ngang hông. Đó là một con bé có mái tóc nâu hạt dẻ dài chạm đất cột gọn gàng hai bên bằng hai sợi ruy băng xanh nhạt.
" Hả? Cái gì vậy!? Bỏ ra!" Cô bé quờ quạng.
Hình như cô bị mù.
Akashi kéo Kuroko đứng dậy. Nó đưa mắt nhìn cô bé đang quờ quạng lung tung kia chằm chằm.
" Thả con bé xuống." Akashi ra lệnh.
Aomine vừa đặt cô bé xuống đất, cô liền loạng choạng rồi khuỵu xuống đất.
" Nó không đứng được à?" Kise từ đâu bon chen vào.
Cô bé quay qua quay lại với khuôn mặt hoảng hốt lạc lối " Oniichan... "
Rồi bò bò về phía Kuroko " Oniichan... Oniichan..."
Bây giờ nhìn rõ được hung thủ kéo chân mình ban nãy, Kuroko vẫn không thể tin tưởng cô bé này thực sự là con người, vẫn hơi chút dè dặt, sợ hãi nhưng vẫn có chút nào đó thương hại. Một động lực vô hình khiến nó cúi xuống, bế cô bé lên.
" Tetsuya! Đừng lại gần con bé! " Akashi giằng lại cô bé từ trên tay Kuroko.
" Con nhỏ kia! Đừng dùng cái vẻ ngây thơ tội nghiệp của mi lừa bọn ta!"
Vừa dứt, cô bé gào lên khóc lóc.
" Akacchi! Con bé dễ thương thế này kia mà! Sao lại bắt nạt nó thế!" Kise giằng lại co bé từ tay Akashi.
Cô lại ngừng khóc, vươn vươn tay về phía Kuroko " Oniichan... Oniichan... "
" Có vẻ cô bé thích Kurokocchi." Kise lại trao cô bé vào tay Kuroko.
" Neh! Ba mẹ em đâu? " Kuroko.
" Em không có ba mẹ..."
" Em tên gì?"
" Yami. Yami Kaori."
" Oy! Akashi! Con bé có vẻ tội nghiệp quá! Đưa con bé theo nhé!" Aomine.
Akashi và Midorima nãy giờ không nói nửa lời. Akashi cũng vì tức giận. Bộ không ai nhận ra sự xuất hiện của con nhỏ đó trong cái nơi hoang vu như vậy là quá kì lạ sao? Tại sao có thể vì một đứa trẻ con mà ngang nhiên chống đối lại hắn như thế. Nhìn mọi người xúm lại chơi đùa cùng 'cô bé dễ thương' kia như bị thôi miên mà không để ý những lời hắn nói thật khiến hắn tức điên mà. Nhất là Kuroko. Nó thực sự không cảm thấy sự nguy hiểm rình rập tiềm ẩn trong hình hài trẻ con kia ngay sau khi vừa bị nó kéo đến bán sống bán chết sao?
" Thế nào cũng được! Đi tiếp đi! " Akashi quay sang Midorima " Dẫn đường!"
Midorima quăng đèn sang cho Kise " Cậu cầm đèn đi. Tới đây chỉ cần đi thẳng thôi. Kết giới bị phá rồi. Tôi mệt rồi. Tôi sẽ đi lùi về sau."
Cả nhóm lại tiếp tục đi với một người bạn đồng hành mới.
Đang đi, Midorima thầm lặng kéo Akashi đi lùi về sau, thì thầm " Cậu có thấy con bé kia rất lạ không?"
" Cậu cũng cảm thấy à?"
" Không phải cảm thấy. Do suy luận thôi. Tại bọn họ không để ý nhưng nếu xâu chuỗi sự việc nãy giờ thì sự xuất hiện của cô bé này quá kì lạ. Tôi nghĩ cậu cũng nghĩ thế?"
" Ừ. Có lẽ... mục tiêu của nó là Tetsuya."
" Có lẽ..."
" Dù thế nào đi chăng nữa. Tetsuya chắc chắn sẽ không về tay con nhỏ dễ vậy. " Akashi gườm gườm nhìn cô bé tóc nâu mang tên Yami kì lạ trên tay Kuroko kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro