Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em đã trở lại nhưng không còn như trước .

Trường sơ trung Teiko , một ngôi trường to lớn và đầy danh tiếng về học tập , về thể thao và các hoạt động thi đấu khác . Là một trong 3 ngôi trường hàng đầu thế giới . Có rất nhiều câu lạc bộ trong trường đạt được rất nhiều thành tích . Trong số đó , câu lạc bộ bóng rổ là không thể không nhắc tới . Nó đã mang lại vô số những thành thích to lớn không thể đếm hết . Còn được mệnh danh là ... Thế hệ kì tích . Năm con người thiên tài đã thi đấu các giải bóng rổ lớn , trong đó có cả giải bóng rổ lớn , Winter Cup . Nhưng ngoài người năm con người đó , còn một người khác . Như một cái bóng , dẫn dắt mọi người đi tới thắng lợi trong thầm lặng . Người đó được mệnh danh là ... cầu thủ bóng ma số 6 .

Bóng ma ấy thoắt ẩn thoắt hiện , ít ai biết được sự hiện diện của người đó . Nhưng rồi đến một ngày , một người con gái băng lam đứng trước mặt họ , Thế hệ kì tích . Mỉm cười rồi ngã xuống , rời xa khỏi vòng tay của bọn họ mà ra đi . Ngày đó , Thế hệ kì tích đã vỡ tan , không thể hàn gắn . Mỗi người một ngã , tự bước tiến tiếp trên con đường mình chọn . Nhưng có một điều mà họ không biết rằng : người con gái kia đang ở cạnh họ nhưng đã không còn như trước .

Vào năm nhất cao trung , Thế hệ kì tích gọi mọi người quay lại để ôn lại những kỉ niệm xưa . Những kỉ niệm quý giá của họ . Trước cổng trường Rakuzan , một đám người màu mè đang đứng chờ .

- Nè , chừng nào Akashicchi mới ra vậy ? Lâu quá !

- Chắc hắn đang bận đấy mà , chút xíu nữa chắc sẽ ra thôi !

- Măm...măm...măm...

- A ! Ra rồi kìa .

Đang bước tới là một người con trai với đôi mắt dị sắc đỏ và vàng , mái tóc đỏ như ngọn lửa sẽ không bao giờ vụt tắt . Người đó chính là Akashi Seijuro , cựu đội trưởng của Thế hệ kì tích .

- Mồ ! Akashicchi ra trễ quá !

- Tôi bận chút việc không được à !

- Dạ , không có gì !

- Đầy đủ hết chưa ? Đủ rồi thì đi .

- Đủ hết rồi .

Rồi Thế hệ kì tích dẫn nhau tới một khu mua sắm lớn . Họ vào một quán giải khát rồi bắt đầu ngồi nói chuyện thật vui vẻ .

- Nhớ hồi đó thiệt luôn ! Chúng ta cùng chơi vui với nhau chớ đâu giống giờ là thi đấu với nhau đâu !

- Ừ , đúng đó ! Chúng ta thật là vui cùng với người đó nữa !

Nghe thấy tên tóc vàng- Kise Ryouta nói vậy . Mọi người bỗng trở nên buồn đi , bầu không khí trở nên ảm đạm .

- Cậu đừng nói tới cô ấy nữa được không ? Người con trai tóc xanh , đeo kính- Midorima Shintarou nói với chất giọng buồn bã .

Cậu thấy bầu không khí trở nên căng thẳng nên đành phải đồng ý . Người con gái đó đã hằng sâu vào trong kí ức của bọn họ . Một kí ức buồn mà không ai muốn nhắc tới một lần nào nữa .

~ FLASHBACK~

Vào ngày đó trên sân thượng , một cô gái có mái tóc màu thiên thanh yên bình , đôi mắt sapphire buồn bã ngước nhìn lên bầu trời . Đó là cầu thủ bóng ma số 6- Kuroko Tetsuya . Cánh cửa sau lưng cô mở rầm ra , cô quay lại . Đứng trước mặt cô là Thế hệ kì tích .

- Cậu đang làm gì vậy , Kurokocchi ? Cậu đi xuống mau lên !

Cô vẫn nhìn bọn họ , không nói một lời nào .

- Tetsu , cậu lại đây đi . Đứng chỗ đó nguy hiểm lắm !

- Tetsuya ! Lại đây ngay !

Cô cúi đầu xuống , nở nụ cười nhẹ . Một lời nói nhẹ như gió cất lên :

- Cuộc sống không còn có ý nghĩa nữa rồi ! Các người đã phá huỷ thứ cuối cùng mà tôi có .

Cô ngã người ra sau , mà rơi xuống . Mọi người chạy tới cố nắm lấy tay cô nhưng không kịp nữa rồi . Người con gái đã ngã xuống , máu bắt đầu chảy ra thành một vũng lớn . Một lúc sau , xe cứu thương tới chở cô đi .

Một tháng điều trị , cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài . Mọi người vui mừng khi thấy cô tỉnh dậy nhưng cô không nói gì , không làm gì . Đôi mắt vô hồn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ . Rồi đến một ngày cô biến mất , không để lại một dấu vết gì .

~ END FLASHBACK ~

Kise buồn bã cúi đầu xuống , nhưng rồi anh thấy một bóng dáng băng lam thoáng qua . Anh ngạc nhiên ngước lên .

- Ku...rokocchi ?

Những người khác ngước lên nhìn theo . Họ ngạc nhiên , người con gái đang đứng đằng kia là người đã tự nguyện rời khỏi vòng tay của bọn họ 4 năm trước . Họ khóc , từng giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt của họ . Kise chạy tới :

- Kurokocchi !

Nhưng rồi hai người đàn ông mặc đồng phục đen đứng lại chặn anh . Anh bất ngờ .

- Thưa cậu ! Cậu không có quyền hành gì thì đi cho !

- Tôi muốn gặp Kurokocchi ! Cậu ấy là bạn của tôi !

- Kuroko-sama ?

Hai người đàn ông ngạc nhiên trước câu nói của cậu . Cô gái đằng sau họ cũng không quay đầu nhìn . Nhưng rồi :

- Tôi với cậu ấy cùng học ở trường Teiko với những người khác . Chúng tôi là Thế hệ kì tích .

Người con gái có vẻ khi nghe thấy câu nói của cậu có vẻ ngạc nhiên . Cô cười nhẹ .

- Không sao đâu các anh ! Đây là công tử nhà Kise . Đừng đắc tội với họ .

- Nhưng ...

- Không sao , cậu ta nói thật . Các anh lui đi , chút xíu gặp tôi ở cổng .

- Vâng , thưa Kuroko-sama .

Sau khi hai người đàn ông kia đi . Cô quay lại mỉm cười với anh .

- Xin chào , Kise Ryouta . Lâu quá không gặp , cậu khoẻ không ?

- À ... Ờ . Có , tớ khoẻ . Cậu đẹp quá .

Hiện giờ cô đang diện một bộ váy bó sát người màu đen tuyền . Đôi mắt sapphire vô cảm , lạnh loẽ kí với hàng lông màu lá liễu . Bờ môi như 2 cánh đào điểm một chút màu đỏ nhẹ . Mái tóc dài màu thiên thanh yên bình uốn xoăn thành từng loạn tóc . Hiện giờ cô toả ra một bầu không khí uy nghiêm , mạnh mẽ .

- Cảm ơn vì lời khen . Cậu đi một mình à , mấy người kia không đi cùng cậu à ?

- Đâu có , họ đang ở quán giải khát đằng kia kìa .

- Vậy thì tới chào hỏi họ thôi . Lâu rồi không gặp mà .

Cô cùng Kise bước tới quán . Cô bước tới , nhìn mọi người một lượt . Rồi mỉm cười , nụ cười giống như 4 năm trước .

- Xin chào mọi người ! Lâu rồi không gặp , mọi người có khoẻ không ?

Bọn họ nhìn cô một hồi rồi trả lời .

- À , có . Tụi tôi vẫn khoẻ . Cậu ngồi xuống nói chuyện với chúng tôi không ?

- À , xin lỗi . Tớ rất muốn nhưng mắc công việc rồi . Tối nay , tớ sẽ mở một bữa tiệc . Các cậu có thể đến .

- Được ư ?

- Ừ . Các cậu chỉ cần nói rằng tớ mời được rồi . Họ sẽ cho vào . Thôi giờ tớ phải đi rồi . Bai .

Cô quay đầu bước đi khỏi tầm mắt của họ . Họ quay sang nhìn nhau .

- Này , chúng ta có nên tới không ?

- Tớ nghĩ là mình đi thử xem sao ? Có thể sẽ biết được gì đó !

- Ừ vậy gặp nhau tối nay nhen .

Thế rồi , cả bọn đi về . Chuẩn bị tinh thần để gặp cô . Tối đến , họ tới nhà cô . Người đàn ông đứng cạnh cửa chặn họ lại nói :

- Xin đưa giấy mời !

- Chúng tôi được Tetsuya mời !

- Kuroko-sama ? Có phải các cậu là Kise-sama , Akashi-sama , Midorima-sama , Murasakibara-sama và Aomine-sama ?

- Vâng . Nhưng đừng gọi chúng tôi là sama . Cứ gọi bình thường thôi .

- Mời các cậu vào .

Đi vào , đập vào mắt họ là một căn phòng lớn chứa có thể mấy trăm người . Quầy đồ ăn được trang trí đẹp mắt , sân khấu có màu đỏ đậm trang hoàng . Mọi người đều vận những bộ quần áo đẹp và đắc tiền . Họ đang đi thì bị kéo lại , họ ngã vào một căn phòng .

- Có chuyện gì vậy ?

- Là tớ ! Tớ sẽ thay cho các cậu những bộ quần áo đẹp nhất mà tớ có .

Cô kéo cả bọn vào trong . Một lúc sau , một nhóm người đi ra . Họ diện những bộ comple đẹp mắt . Đôi giày bóng lọng . Mọi người đều nhìn chằm chằm vào họ . Rồi bỗng dưng đèn vụt tắt . Trên sân khấu là cô . Cô đã thay một bộ đầm khác . Hiện giờ cô đang diện một bộ đầm đỏ rực , để lộ những đường cong đẹp đẽ của cô . Mái tóc được thả dài xuống ngực , đôi guốc đỏ thẫm . Cô nói thật to :

- Hôm nay , chúng ta sẽ mừng ngày kỉ niệm công ty được thành lập 55 năm !! Tất cả cụng ly nào !

Những tiếng cụng ly vang lên , tiếng cười vang lên nhộn nhịp . Cô bước xuống , đi tới chỗ Thế hệ kì tích .

- Các cậu cứ ăn uống thoả thích ! Do các cậu là bạn tớ nên cứ thoải mái đi !

Cô nói xong rồi quay đầu bước đi . Bọn họ cảm thấy ngại ngùng khi phải đứng giữa đám đông người liền lẳng lặng đi theo cô . Cô mở cửa đi ra ngoài , họ không biết rằng cô đi đâu . Bỗng một người gọi bọn họ :

- Mấy cậu có thấy cô chủ đâu không ? Nếu có xin hãy gọi cô ấy dùm tôi . Thật là , cô ấy là chủ của bữa tiệc mà đi đâu mất rồi !

- Ừ , chúng tôi sẽ đi kêu cô ấy !

- Cảm ơn nha !

Anh ta quay đầu chạy đi mất khuất . Bọn họ bước tới và mở cánh cửa cô mới đi ra . Họ nhìn quanh không thấy cô nhưng lại có một tiếng người đàn ông kêu lên :

- Xin cô , hãy tha mạng cho tôi ! Tôi không muốn chết ! Cô muốn gì tôi cũng cho ! Xin cô đấy !

Họ lén ngước nhìn ra và một cảnh tượng ghê rợn đang xảy tra trước mắt họ . Cô đứng đó , ngước nhìn người đàn ông đang van xin mình . Đôi mắt sapphire lạnh loẽ đáng sợ nhìn chằm chằm vào hắn . Trên tay cầm con dao chỉ thẳng vào ngực . Cô mỉm cười một cách đáng sợ .

- Muốn gì cũng được à . Vậy cho tôi xin ...

" PHẬP !"

- mạng sống của ông nhé .

Con dao kia đâm thẳng vào ngực người đàn ông . Hắn ngã ra sau , máu chảy lênh láng . Cô trừng mắt nhìn hắn , lau bàn tay dính máu kia . Rồi một người đàn ông khác bước ra .

- Mau lau dọn tất cả đi . Tôi phải quay lại để tiếp tục bữa tiệc .

- Vâng !

Cô quay bước đi , nhưng rồi cô dừng lại . Nhìn lại một lần nữa vào thân thể đẫm máu kia .

- Đó chính là hậu quả của việc dám chống lại ta .

Cả bọn nhanh chóng chạy lại vào trong , không thể tin điều mà mình vừa mới thấy . Họ đã nghĩ rằng cô đã quay lại với họ nhưng tại sao cô lại độc ác như thế , tại sao cô lại có thể dễ dàng đâm người như thế . Trong khoảng thời gian cô mất tích đã có chuyện gì xảy ra ?

Trong đầu họ hiện giờ đang chứa đầy những câu hỏi nhưng đành phải gạt bỏ nó sang một bên mà phải thật tự nhiên . Họ sẽ tìm hiểu đã có sự việc gì đã xảy ra .

------------------------------------------------------

Tại sao em lại độc ác như thế ? Tại sao em lại có thể nhẫn tâm giết một con người như thế !

Con người hồi trước của em đâu rồi ? Em đang ở đâu ?

Tại sao anh lại không thấy em ? Người con gái đang ở trước mắt anh tại sao không phải là em .

Hiện giờ trước mắt anh , anh chỉ đang thấy một tên sát nhân đang giả danh em .

Hãy lên tiếng , anh muốn biết em đang ở đâu !

Tại sao anh không thấy bóng dáng người con gái yếu đuối kia đâu !

Xin em , hãy quay lại . Hãy quay lại !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: