Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tốt đấy

3.

"Gehrman, Gehrman..."

Những âm thanh càu nhàu phát ra từ chiếc giường đơn nhỏ, chúng không lớn nhưng vang lên liên tục. Ngay từ lúc Gehrman đẩy cánh cửa gỗ ra với cảm giác ớn lạnh khắp người, nàng tiên cá thò đầu khỏi chăn, và đôi mắt xanh chăm chú theo dõi từng bước đi của hắn.

"Để tôi xem."

Như đã đoán trước, Gehrman cầm lấy một cách khéo léo, đưa tay cởi chiếc áo khoác nặng nề và chiếc mũ bông đen, thản nhiên treo trên giá treo áo ở cửa rồi bước nhanh đến giường của Leonard.

Anh ta không nói "không"! Leonard nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Gần như ngay khi Gehrman vừa dứt lời anh liền xoay người quỳ xuống trên giường, nhìn người đàn ông từng bước một đến gần. Anh thề rằng anh chưa bao giờ muốn người này đến gần mình như thế. 

Lần này không cần Gehrman tự mình bắt được. Ngay khi hắn ngồi xuống, Leonard đã không khách khí đặt hai chân lên đùi đối phương, khéo léo tháo băng gạc ở chân ra, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn mặt Gehrman.

May mắn thay, lần này Gehrman không cau mày hay nhếch mép nhún vai.

Quả nhiên, những ngón tay xương xẩu mảnh khảnh và có phần lạnh lẽo đó nhẹ nhàng chạm vào mu bàn chân của anh, sau đó uốn cong trượt xuống. Mặc dù chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần, Leonard vẫn khẽ rùng mình khi bàn tay ấy chạm vào làn da ấm áp, anh khó chịu quay mặt đi với đôi tai đỏ lên. Anh không biết liệu bàn chân có ý nghĩa riêng tư với con người hay không, nhưng như một tiên cá, anh ấy chắc chắn sẽ không để người khác chạm vào vây đuôi của mình. Đây là một gợi ý rất rõ ràng, một sự trêu chọc nhiệt tình và đáng xấu hổ.

Gehrman ấn mạnh vào một số phần và Leonard thở hổn hển vì đau. Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn Leonard đang nghiêng người, nhanh chóng thả lỏng lực trên đầu ngón tay, từ từ chuyển sang bộ phận tiếp theo, cho đến khi chạm vào mắt cá chân. Sau đó hắn nhấc chân Leonard lên rồi nhẹ nhàng xoay nó theo vòng tròn. 

"Tốt rồi."

Gehrman gật đầu, có vẻ hài lòng với kết quả cuộc kiểm tra. Leonard nhanh chóng thu chân lại, không giấu được niềm vui trong lòng. Đôi mắt xanh như được nhúng vào một lớp đường dày, nhìn Gehrman đầy mong đợi.

"Đó có nghĩa là..."

"Vâng, bây giờ anh có thể ra ngoài."

Lời nói của Gehrman tựa như một lời tha thứ cảm động, Leonard lập tức xoay người rời khỏi giường, loạng choạng mấy bước. Ngay từ đầu anh đã không thành thạo dùng chân, sau đó nằm trên giường thêm ba ngày, tình trạng của anh tệ đi rõ rệt. Cứ sau vài bước lại phải bám vào tường.

Anh không chạm vào bức tường như mong đợi, thay vào đó là một bàn tay ấm áp, nó giữ chặt cánh tay đang vung vẩy ngẫu nhiên trong không trung, chịu phần lớn độ nghiêng của trọng tâm. Phía sau truyền đến một tiếng thở dài, bàn tay nắm chặt, chủ động kéo thân thể nghiêng ra phía trước của Leonard về phía mình. Leonard còn chưa kịp phản ứng thì lưng đã bị ép vào một bộ ngực cứng rắn.

“…Anh nằm chưa đủ à?”

Hơi thở ấm áp lướt qua tai Leonard rồi quét xuống cổ anh. Đừng lúc nào cũng đến gần vây của nàng tiên cá! Nội tâm Leonard gào thét, thân thể vô thức run rẩy, vành tai mỏng manh đỏ bừng. Cùng lúc đó, Gehrman giơ tay còn lại lên và gõ mạnh vào đầu tiên cá đang phấn khích quá mức.

“Không, không, không, tôi chỉ thiếu kinh nghiệm thôi.”

Leonard vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay của Gehrman, nhưng anh không dám mất đi sự trợ giúp của Gehrman hoàn toàn nên tạm thời chỉ có thể tiếp tục nắm chặt tay đối phương.

Đột nhiên,trong không gian yên tĩnh vang lên một số tiếng động lạ, như thể có thứ gì đó đột nhiên nứt ra, nối tiếp nhau dày đặc và lớn dần. Gehrman cau mày nhìn về nguồn phát ra âm thanh.

Không chỉ là thiếu kỹ năng, biểu tình của Leonard thay đổi, anh sờ vào vùng da dưới mắt. Nó không còn mềm nữa mà trở nên cứng ngắc. Anh thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận hình dáng từng chiếc vảy cá. Đôi chân có xu hướng muốn đến gần nhau, khép lại thành một.

"Gehrman, cho tôi mượn quần áo và đèn dầu của anh!"

Leonard có vẻ có chút hoảng sợ. Ở trên đất liền với hình dạng nàng tiên cá chẳng khác nào một cực hình, như kiểu một miếng thịt tươi ngon chờ người khác xâu xé. Cho dù Gehrman tạm thời đáng tin cũng không hoàn toàn có nghĩa là anh có thể tiếp nhận trạng thái không thể phản kháng của mình. Đây là nỗi sợ xuất phát từ bản năng.

"Dẫn đường."

Không hề nghi ngờ hay do dự, Gehrman bình tĩnh nói ra hai từ. Sau đó, hắn từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo và ủng da. Trong lúc Leonard vội vàng mặc vào, Gehrman đã lấy ra một chiếc đèn dầu mới và đứng đợi ở cửa, giống như một bức tượng im lặng, lặng lẽ chờ đợi  tiên cá mò mẫm đội chiếc mũ bông trên đầu rồi vội vàng lao ra khỏi cửa.

"Ngược rồi."

Leonard cảm thấy đầu mình nhẹ đi, chiếc mũ được xoay và đội lại trên đầu anh. Sau đó, những ngón tay ấm áp vén mái tóc che khuất tầm nhìn trên khuôn mặt ra sau tai, cẩn thận cài khuy chiếc áo khoác cotton. Gehrman mở cửa, cơn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp, mang theo tuyết mịn bám vào lông mi và đuôi tóc. Vừa mới nghĩ đến việc lén lút cởi chiếc khuy áo trên cùng, Leonard ngay lập tức từ bỏ ý định.

Anh chớp mắt nhìn khuôn mặt vô cảm của Gehrman, đôi mắt xanh lam rõ ràng hiện lên vẻ nghi vấn đôi với người đàn ông trước cửa.

“Sao trông anh có vẻ muốn đi cùng tôi thế?”

Không biết Gehrman không hiểu hay cố tình phớt lờ. Anh ta để tay của Leonard khoác lên cẳng tay và cùng Leonard bước ra khỏi cửa như một lẽ đương nhiên.

Chà, ít nhất anh có thể đến bãi biển nhanh chóng. Nhận thấy những âm thanh nhỏ xíu trên người ngày càng tăng một cách mãnh liệt, Leonard không dám lãng phí thêm thời gian nữa, đơn giản dồn phần lớn trọng lượng của mình lên cơ thể Gehrman mà không để nó vô dụng.

Đêm mùa đông rất yên tĩnh, tuyết chôn vùi phần lớn những âm thanh hỗn loạn. Gió thổi mạnh đến nỗi nước mắt của Leonard lăn dài trên má, anh nhanh chóng đưa tay lau đi. Vẻ mặt của Gehrman vẫn bình thường, như thể hắn đã quen với sự khắc nghiệt của Viễn Bắc.

Đi được khoảng mười phút, Leonard nhìn thấy trên tay mình xuất hiện vảy rõ ràng, anh nóng lòng muốn che nó bằng chiếc áo khoác cotton. Đầu ngón tay anh bị siết chặt đến nỗi không còn chút máu nào, môi dưới ẩn trong chiếc áo khoác bông cũng bị cắn, mùi máu tràn ngập khoang miệng. Anh không hề keo kiệt trong việc khoe ra những chiếc vảy của mình. Dưới ánh đèn dầu, những chiếc vảy bạc trông giống như những viên ngọc trai phát sáng lóng lánh. Dưới ánh mặt trời, chúng trông giống như một chiếc cầu vồng rơi trên đuôi. Daly thậm chí còn trêu chọc anh, nói rằng anh nên bớt ra nắng, nếu không ngày mai sẽ có nhiều người hỏi anh rằng “anh có bạn tình à”. Bản tính chung thủy của nàng tiên cá khiến anh không thể buông bỏ.

Anh ấy sẽ mỉm cười đáp lại, “nhưng tôi đã có người mình thích rồi, trái tim tôi cũng hướng về anh ấy”. Mỗi lần Daly nghe thấy điều này, cô sẽ quay lại biển, phớt lờ anh.

Tuy nhiên, lông mi trong suốt như băng của Leonard hơi hạ xuống để che giấu sự chán ghét trong mắt. Anh đã nhìn thấy quá nhiều quý ông đạo đức giả đang thì thầm với đồng bọn, chúng nhìn anh như đang nhìn một món đồ chơi, ánh mắt tục tĩu không chút nao núng đảo qua đuôi và từng tấc da thịt. Chúng giẫm lên đôi giày da và gõ nhẹ vào chiếc gậy của mình. Ánh mắt của chúng dường như muốn nói rằng thứ chúng muốn giẫm lên là đuôi, lưng của anh hoặc nhét cây gậy vào miệng anh ta. Khi Leonard nhìn thấy những ánh mắt đó, anh chỉ muốn lao tới cắn đứt cổ họ. Cảm giác buồn nôn mạnh mẽ khiến anh hiếm khi xuất hiện trước mặt con người thêm một lần nào nữa. Ngay cả những lúc  thế này, anh cũng sẽ vô thức giấu đi lớp vảy của mình.

"...Nếu để anh tự đi, có lẽ ngày mai Vùng đất Mùa đông sẽ có thể nhìn thấy một tiên cá được trưng bày."

Gehrman, người vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Leonard sửng sốt, ngay cả sức lực trong tay cũng buông lỏng ra, chiếc vảy bạc nhỏ lại lóe lên dưới ánh đèn dầu.

Người này cố ý! Leonard buông môi dưới và khịt mũi rên rỉ. Gehrman lắc lắc ngọn đèn dầu trong tay, nhìn nàng tiên cá không muốn để ý đến mình, nhẹ giọng nói gì đó, để giọng nói trầm thấp bị gió lạnh xua tan.

Leonard nghe không rõ, bối rối nhìn khẩu hình. Anh phải mất một lúc lâu mới đoán được ba chữ cuối cùng là gì.

“…Không phải trốn.”

4.

“Vậy ra đây là lý do tại sao ba năm trước anh thường xuyên biến mất ba ngày một lần.”

Leonard cởi chiếc quần ngoài nặng nề của mình ra, những  chiếc vảy bạc đã mọc ở đầu gối và đùi ngoài của anh ấy, giống như những vết nứt trên sứ. Làn da vốn đã trắng trẻo của anh ta được bao phủ bởi vảy cá màu bạc, dưới ánh trăng trông giống như một quầng sáng trắng, phác họa đường nét của anh ta. Gehrman dựa vào tảng đá bên bờ biển, bình tĩnh nói. Anh ta nhặt một mảnh sỏi trong bóng tối và ném nó xuống biển. Nước bắn tung tóe vừa lúc trúng Leonard đang ngơ ngác, chúng nhanh chóng ngưng tụ thành tinh thể băng bám trên mặt. Anh thậm chí còn không có thời gian lau đi, dù sao thì cũng đã muộn, hơn nữa, chân của anh đã ngâm trong nước biển, di chuyển rất khó khăn. Leonard tức giận đến mức chỉ nhặt cát ướt và sỏi trong tay ném về phía Gehrman.

“…Thuốc ma thuật dùng để biến thành người của tộc người cá vẫn chưa hoàn thiện đến mức đó.”

Cát sỏi dễ dàng tránh được, Leonard cũng đoán trước được điều này nên bất đắc dĩ thấp giọng giải thích.

Tiên cá sở hữu một số loại thuốc độc đáo, nhưng chỉ những người được mẹ xác định là "phù thủy" mới có khả năng điều chế thuốc. Máu của họ sẽ hòa quyện với nguyên liệu của thuốc, và cuối cùng tạo ra một số hiệu ứng kỳ lạ.

Daly là một phù thủy, và Leonard luôn yêu cầu những chai lọ kỳ lạ từ cô ấy, chẳng hạn như thuốc biến người, thuốc loại bỏ vảy, thuốc gây ảo giác, thuốc quên lãng,... Anh ấy đã sử dụng hầu hết chúng để cải trang hoặc tự vệ, duy chỉ có lọ Thuốc Lãng Quên là nhìn đi nhìn lại vẫn không nỡ dùng.

"Sẽ tốt hơn nếu nói rằng tôi đã cải thiện rất nhiều cho anh. Trước đây, việc đi bộ giống như đi trên lưỡi dao vậy."

Kèm theo một tiếng chế nhạo, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ biển cách đó không xa, nhưng lần này Daly không đến quá gần, cô chỉ thò nửa đầu ra xa và cảnh giác liếc nhìn Gehrman.

"Bạn tôi, Daly."

Leonard mỉm cười vẫy tay với Daly, quay đầu thấp giọng nói gì đó, Gehrman hướng về phía nữ nhân trong biển khẽ gật đầu nói.

"Gehrman."

Daly bơi lại gần, nheo mắt nhìn người đàn ông đứng cạnh Leonard, khẽ hừ một tiếng. Anh ta có lẽ là một con người mà Leonard đã gặp ba năm trước, ngoài việc biết Klein, anh chàng này thực sự còn biết một người như vậy ... Anh ta trông không dễ gây rối, và đôi mắt của anh ta giống như những thợ săn vô cảm, ngón tay của anh ấy ở rất gần bên trong áo khoác, đó là thói quen sao? Thói quen rút súng ra khỏi quần áo của con người? Daly cau mày, những móng vuốt sắc nhọn của nàng tiên cá căng ra dưới nước tạo ra những gợn sóng vo ve.

"Daly, không sao đâu, anh ấy... tạm thời đáng tin cậy."

Leonard đột nhiên đứng dậy, theo bản năng duỗi ra cánh tay ngăn trước người Gehrman trong giây lát. Sau khi cảm thấy có gì đó không đúng, liền yên lặng thu hồi. Tại sao anh lại bảo vệ Gehrman? Hắn không phải là người tốt, và hắn dù sao cũng không đến mức ở ranh giới sinh tử, người đàn ông này dường như không có hứng thú lắm với nàng tiên cá, hắn ta cũng đã giúp đỡ anh ba năm trước. Đôi mắt Leonard đảo qua lại một cách điên cuồng trên hai người họ.

May mắn thay, hai người đối diện không có thời gian để ý đến anh, Gehrman không nói một lời, mở áo khoác ra, nhưng ở đó chẳng có gì cả.

"Chỉ là thói quen thôi, tôi không có vũ khí."

Daly nhướng mày, cô không thể thuyết phục được Leonard rằng đây chỉ là những trò lừa bịp. Cô không nghĩ có thể khiến Gehrman sợ hãi, nhưng cô không ngờ anh ta lại làm điều đó đơn giản và thẳng thắn như vậy khi anh ta có lợi thế. Cô rút móng vuốt sắc nhọn xuống nước, tiếng ồn trên mặt biển dần dần lắng xuống.

Có vẻ như anh ấy không giúp được ai cả.

Leonard không dám nhìn lên khuôn mặt đen như đáy nồi của Daly. Anh ấy đã sai. Trước khi ra ngoài, anh đã nhiều lần hứa sẽ không dính líu quá nhiều đến con người. Kết quả là anh bị bắt trong vòng ba ngày và thậm chí còn đưa người ta đến bãi biển xem quá trình thay vảy.

Điều này dường như tương ứng với câu nói của con người, hôn thôi chưa đủ? Anh còn muốn làm gì nữa?

Phép ẩn dụ này có vẻ cũng không đúng. Trái tim của Leonard còn rối hơn cả ba sợi dây gai xoắn lại với nhau. Anh ta thậm chí còn không nhận ra rằng Gehrman và Daly đã tạm thời đình chiến, đạt được sự hiểu biết ngầm trong im lặng và đồng loạt nhìn anh ta.

"Như anh mong muốn."

Daly nghiến răng nghiến lợi, cô nóng lòng đến nỗi bốc khói. Leonard sẽ tin tưởng bất cứ ai chỉ để tìm một con người không biết sống chết. Cô dùng đuôi khuấy lên một làn sóng và tạt thẳng vào Leonard. Bất kể chuyện gì xảy ra tiếp theo, cô bơi về phía biển sâu mà không quay đầu lại.

"Tôi lại làm cô ấy tức giận nữa rồi..."

Leonard bất lực ôm trán, một cánh tay bị Gehrman giữ lại, tránh được làn sóng giận dữ, anh lộ ra nụ cười có phần cay đắng.

Tất nhiên anh biết Daly tức giận vì điều gì, chỉ là anh quá ám ảnh với con người đó. Anh đã tìm kiếm quá nhiều năm, lúc đầu anh vẫn mong đợi người đó sẽ xuất hiện trên rặng san hô lúc hoàng hôn giống như họ đã ngầm đồng ý, với ánh hoàng hôn đỏ rực rơi trên vai, phản chiếu bóng dáng anh như ngọn lửa màu cam. Anh ấy sẽ thổi sáo xương, dụ dỗ công khai và bí mật, dệt lên một tấm lưới nhẹ nhàng. Đợi một lát, một tiên cá nhỏ sẽ nhảy lên khỏi mặt nước, với đôi mắt xanh lấp lánh đong đầy nụ cười, anh sẽ hôn lên đầu ngón tay người kia, một nụ hôn mặn mà và ướt át, mái tóc đen sẽ quấn quanh cổ anh trong một đêm thơ mộng.

Nhưng sau đó, Leonard không bao giờ nhìn thấy ngọn đèn dầu nữa, cũng không nghe thấy tiếng sáo xương, cũng không đợi được người dệt lưới.

Tấm lưới đó đã nhốt anh trong nhiều năm và sẽ hành hạ anh mãi mãi cho đến khi anh rỉ máu. Leonard đã vô số lần lóe suy nghĩ từ bỏ, nghĩ rằng cho dù đột nhiên người đó bước tới bên anh và nói: “Anh không còn yêu em nữa”, hoặc nếu thân thể anh ta nằm trước mặt và nhắm mắt vĩnh viễn, anh có thể sẽ bị tổn thương, nhưng đó sẽ chỉ là một vết sẹo rất sâu, tiên cá có đủ thời gian để làm cho nó mờ đi. Còn tốt hơn là không có tin tức gì, nhưng có một tia hy vọng mờ nhạt rằng những vết thương trên cơ thể anh sẽ luôn mới và không bao giờ lành.

“Tôi không chắc người anh đang tìm có ở đây không.”

Gehrman đột nhiên lên tiếng, mặc chiếc áo khoác bạc màu của Leonard vào, chờ nàng tiên cá chủ động vòng tay qua người hắn. Hắn chậm rãi xoay người, vẻ mặt mờ mịt trong đêm tối, ngọn đèn dầu mờ nhạt phản chiếu ánh sáng mà bọn họ mang theo. Trên con đường hắn đi, bước chân sâu hơn và đều đặn hơn, trong khi bước chân của Leonard nông hơn và quanh co, nhưng chúng lại hòa quyện vào nhau, giống như một bản nhạc mà nhất quyết phải biểu diễn dù biết nó nghe không hay.

"Không sao đâu, tôi..."

Leonard bước một bước và nói nhỏ, rất nhẹ nhàng.

"Thật ra tôi không có hy vọng gì cả."

Anh cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt của Gehrman, cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm đó mãnh liệt, cháy bỏng và tàn phá một cách bừa bãi. Gehrman bình tĩnh nói.

"Tốt đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro