Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49

Ngu Thư Hân ở trong nhà ngồi một lát, nghỉ ngơi đủ thì đi dạo trong sân, cô chỉ tùy ý đi dạo lại thu hút ánh mắt liếc trộm và đánh giá của mọi người.

Thái Từ Khôn đang khám bệnh cho các thôn dân, đuôi mắt thoáng thấy bóng áo đỏ lang thang trong sân, anh nhấc mắt nhìn cô, con ngươi lóe ý cười.

- bác sĩ Thái, cô gái đó thực là người yêu của cậu à?

Một phụ nữ trung niên đang được khám bệnh hỏi.

Thái Từ Khôn dừng lại, gật đầu.

Phụ nữ trung niên cười nói:

- Cô ấy đúng là xinh đẹp. Chỉ là mặc đồ hơi ít một chút.

Thái Từ Khôn:

-...

Y tá bên cạnh tiếp lời:

- Thím ơi, thím không biết chứ, bạn gái của bác sĩ Thái chúng ta là đại minh tinh đấy, rất thời thượng.

- Đại minh tinh?

- Đúng vậy đúng vậy, chính là người hay xuất hiện trên TV ấy.

Phụ nữ trung niên chợt bừng tỉnh:

- Hèn gì xinh đẹp như vậy, bác sĩ Thái thật có phúc.

Thái Từ Khôn cười nhẹ:

- Cám ơn.

Phía khác, Ngu Thư Hân nhàn rỗi nhàm chán đang chọc bọn trẻ chơi.

- Em mấy tuổi?

-...

- Có đi học chưa?

Đứa trẻ vẫn không trả lời, đứng hơi xấu hổ, không bỏ đi cũng không dám bước lên.

- Không nói à, vầy nhé, nói một câu sẽ có một viên kẹo ăn.

Ngu Thư Hân ngồi xuống tảng đá bên cạnh:
QUẢNG CÁOMgid

Mẹo làm tình này giúp bạn kèo dài được 2 giờ trên giường với vợ
Sức Khỏe Nam Giới

Tiền luôn luôn dồi dào nếu cất thứ này trong nhà
Quà Lưu Niệm

- Ngon lắm đấy.

Cô lấy trong túi ra một viên sô cô la, sô cô la này và kẹo trước đó cô tặng bé gái kia đều là thứ cô dùng để bổ sung thể lực lúc làm việc, nhưng cô không đi làm việc nữa trong khi kẹo đã bỏ vào túi chưa ăn, không ngờ bây giờ lại có tác dụng này.

Suy cho cùng cũng là con nít, vả lại còn là ở nơi vùng núi nghèo vật chất thiếu thốn, thấy kẹo có bao bì xinh đẹp thì mắt sáng cả lên. Ngu Thư Hân lấy một viên sô cô la nói với một cậu bé khoảng tám chín tuổi:

- Em mấy tuổi rồi?

Ánh mắt cậu bé đảo theo viên sô cô la:

- Mười, mười ba tuổi.

- Hả?

Ngu Thư Hân sững sờ, mười ba tuổi? Đứa trẻ trông rất nhỏ con, chỉ khoảng tám chín tuổi thế mà đã mười ba tuổi. Cô khẽ cau mày, lòng hơi xót xa.

- A, cho em nè.

Cô thu lại ánh mắt, cười đưa sô cô la cho cậu bé.

Cậu bé vui vẻ nhận lấy, những đứa trẻ khác thấy vậy cũng nóng lòng muốn thử, Ngu Thư Hân hỏi gì đáp nấy, rất nhanh, sô cô la đã được chia hết sạch.

Bọn trẻ sau khi cầm sô cô la đều vui vẻ bóc ra ăn, chỉ có cậu bé nhận đầu tiên là cầm trong tay không động đến.

Ngu Thư Hân hơi khó hiểu hỏi:

- Em không ăn à?

Cậu bé cười xấu hổ:

- Em trai em cũng chưa được ăn, em muốn đem về cho nó.

Ngu Thư Hân sững sờ, chợt vô cùng hối hận khi lúc tới chẳng mang theo gì cả ngoài chút đồ ăn vặt.

Trước đây cô cũng từng làm hoạt động công ích, nhưng đều là có người đi làm giúp cô, cô chưa từng đích thân đến tận nơi xem. Cho nên lần này đến nơi đây, một đứa trẻ nho nhỏ đã đủ khiến cô chấn động.

- Đào, về nhà thôi.

Một cụ khoảng 60 70 tuổi tới dắt cậu bé về. Ngu Thư Hân ngồi nguyên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng họ hồi lâu.

- Mặc vào.

Không biết từ khi nào, Thái Từ Khôn đã đi đến bên cô. Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là chiếc áo khoác dài màu đen.

Ngu Thư Hân đứng dậy, anh tiện tay khoác áo khoác cho cô, giải thích:

- Sau khi trời tối, nhiệt độ sẽ giảm.

- Ừ.

- Bây giờ bắt đầu nấu cơm, em đói không?

- Nấu cơm? Các anh xong việc rồi?

Thái Từ Khôn nói:

- Ừ, khám bệnh hôm nay xong rồi.

- Ai nấu cơm? Cần giúp không?

Thái Từ Khôn giữ cổ tay cô lại, khóe mắt hiện lên ý cười:

- Em hả? Khỏi thì hơn.

Ngu Thư Hân lườm anh:

- Em giúp thôi chứ đâu có động vào xẻng cơm!

Thái Từ Khôn cười khẽ:

- Họ có thể làm tốt, em chờ là được, anh muốn ra ngoài một chuyến, em...

- Em đi với anh.

Ngu Thư Hân vội nói tiếp.

Thái Từ Khôn nhìn cô:

- Được.

Trời dần tối, các căn nhà đều tỏa hương thức ăn. Dọc đường đi, người trong thôn thấy Thái Từ Khôn đều tôn kính gọi một tiếng bác sĩ Thái rồi dùng ánh mắt tò mò quan sát Ngu Thư Hân.

- Họ hình như rất quen anh.

- Trước đây anh từng tới mấy lần.

- Ừ, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?

- Nhà một người bạn.

Thái Từ Khôn xách theo một túi y tế:

- Những thứ thuốc này là đưa cho anh ấy.

- Là người trước kia anh nhắc à?

- Ừ.

Ngu Thư Hân hứng thú, thực sự rất tò mò người đàn ông có thể giữ một vị trí trong lòng Thái Từ Khôn kia là ai.

Năm phút sau, hai người dừng trước một gian nhà. Nhà không lớn nhưng ở vùng này đã tính là nhà tốt.

Ngu Thư Hân theo Thái Từ Khôn vào, thấy trong sân phơi rất nhiều thảo dược nồng nặc, quả nhiên là bác sĩ...

- Từ Khôn, cậu đến rồi.

Lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ bên trong bước ra, anh ấy ăn mặc mộc mạc, đeo một đôi kính không viền, dung mạo rất bình thường.

Nhưng chính người đàn ông bình thường ấy đã hiến dâng cả cuộc đời mình cho vùng núi này, anh bình thường, nhưng rất không tầm thường.

- Đây là?

Ngu Thư Hân gật đầu với anh:

- Chào anh, em tên Ngu Thư Hân.

Người đàn ông chợt hiểu ra:

- Anh nhớ ra rồi, em chính là vị hôn thê mà Từ Khôn từng nói.

Ngu Thư Hân:

- Anh biết em?

- Đương nhiên, trước đây Từ Khôn có nhắc.

Anh xoa xoa tay rồi chìa tay ra:

- Vẫn chưa giới thiệu, anh tên Trương Triều.

Ngu Thư Hân bắt tay anh.

Trương Triều dẫn hai người vào nhà:

- Vào đi, bên ngoài lạnh. Hai người ăn tối chưa, chưa thì ở lại ăn.

- Không cần đâu, họ có nấu phần của chúng em rồi.

Thái Từ Khôn đưa túi trên tay cho anh:

- Thuốc của Tiểu Nguyên.

Trương Triều ngẩn người:

- Sao cậu lại đưa thuốc qua, chuyện này...

Thái Từ Khôn nhàn nhạt nói:

- Anh khỏi từ chối, đây là cho nó chứ không phải cho anh.

Trương Triều cười bất đắc dĩ:

- Anh nợ cậu nhiều quá.

- Anh không nợ em, Tiểu Nguyên trước đây là bệnh nhân của em, em đưa thuốc cho bệnh nhân của em là bổn phận.

Thái Từ Khôn nói:

- Thằng bé đâu rồi?

- Chú Chu!

Đúng lúc này, giọng một đứa trẻ vang lên ngoài cửa, Ngu Thư Hân quay đầu nhìn, thấy một cô gái dắt một cậu bé khoảng tám tuổi đi tới.

Cậu bé thấy Thái Từ Khôn thì ào tới:

- Chú Chu, cháu tưởng chú đang bận nên không đi tìm chú.

Thái Từ Khôn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi:

- Tiểu Nguyên, sức khỏe dạo này thế nào?

- Dạ khỏe lắm ạ, hôm qua cháu còn đi học đấy.

Tiểu Nguyên thân thiết nắm tay Thái Từ Khôn, quay đầu nhìn Ngu Thư Hân:

- A, thím có phải bạn gái của chú Chu mà bà Lương nói không ạ?

Ngu Thư Hân xoa đầu cậu bé:

- Bà Lương là ai?

- Chính là bà Lương sát vách ấy.

Tiểu Nguyên non nớt đáp. Ngu Thư Hân cau mày, không ngờ cô mới tới mà nổi tiếng như vậy.

Thái Từ Khôn hỏi:

- Đúng rồi Trương Triều, chỗ anh còn phòng không? Phòng bên đội y tế đều chật kín cả, cô ấy đành làm phiền anh.
QUẢNG CÁOAdskeeper

Cách đơn giản để loại bỏ nấm móng tay ngay lập tức

Bệnh vẩy nến biến mất trong 2 ngày với một phương pháp đơn giản
Ngu Thư Hân:

- Ối? Không có chỗ cho em ngủ à?

- Em tới bất ngờ, phòng bên kia chật kín cả, không có dư chăn.

- Vậy em ngủ chung với anh.

Thái Từ Khôn ho khan:

- Không được.

- Tại sao?

Thái Từ Khôn nhìn cô, trầm mặc.

Giường của mỗi người họ đều cực kỳ nhỏ, chỉ đủ ngủ một người. Nếu hai người nhất định muốn nhét chung một giường... anh không chắc có thể hòa nhã ngủ cùng cô một đêm.

Ánh mắt Trương Triều mang ý cười đảo qua đảo lại giữa hai người, lúc định nói gì đó thì có người lên tiếng trước:

- Hay là, ở nhà tôi đi?

Cô gái im lặng từ khi dẫn Tiểu Nguyên vào đến giờ lên tiếng:

- Nhà tôi có thể để thêm một chiếc giường, được, được không?

Ba người đều nhìn cô ấy.

Trương Triều nói:

- Đây là ý hay, nhà Đình Đình chỉ có một mình cô ấy, hai cô gái ở cùng rất tiện.

Ngu Thư Hân mỉm cười với cô gái tốt bụng, sau đó nhìn chằm chằm Thái Từ Khôn, thì thầm:

- Có người không muốn thu nhận em vào phòng, em ghim món nợ này rồi.

Thái Từ Khôn cười khẽ bất đắc dĩ:

- Nhà cô ấy ở ngay cách vách, rất gần.

Ngu Thư Hân hừ hừ.

Thái Từ Khôn hỏi:

- Có được không?

Ngu Thư Hân ừ:

- Cứ thế nhé, Đình Đình? Cám ơn cô.

Đình Đình hơi xấu hổ:

- Ơ, không cần khách sáo.

Thái Từ Khôn nói với Đình Đình:

- Vậy cô ấy làm phiền cô.

- Không phiền đâu, bác sĩ Thái.

QUẢNG CÁOAdskeeper

Ai bị gout mãn tính, axit uric cao dùng bài này là hết luôn

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp

Làm điều này trước khi ngủ, bệnh xương khớp sẽ lặn tăm sau 3 ngày
Định xong nơi ở, Đình Đình về dọn phòng, Thái Từ Khôn dẫn Ngu Thư Hân về đội y tế ăn cơm.

- Nè, anh thật sự không muốn em ngủ cùng hả?

Ngu Thư Hân âm u nhìn theo bóng lưng anh.

Anh quay đầu nhìn cô:

- Giường nhỏ lắm, không ngủ được.

- Thế nếu giường to thì anh có đồng ý ngủ chung với em không?

Thái Từ Khôn:

-...

Ngu Thư Hân thấy anh không trả lời thì lườm anh, thở hổn hển đi về phía trước. Trời đã tối, cô lại mang giày cao gót, hơi không chú ý liền bị đá vấp chân.

May mà Thái Từ Khôn phản ứng nhanh, đưa tay kéo cô lại:

- Em cẩn thận chút.

Ngu Thư Hân nhìn xuống chân:

- Giày ngâm lâu trong bùn đi không tiện lắm.

- Cởi.

- Hả?

Thái Từ Khôn đi tới trước người cô:

- Cởi giày đi, anh cõng em về.

Trời tối thế này mà cô đi đường như vậy đúng là không yên tâm.

Khóe môi Ngu Thư Hân hiện lên ý cười, có điều giọng điệu vẫn rất dỗi hờn:

- Anh đừng tưởng anh như vậy là em sẽ tha thứ cho anh mối thù không ngủ.

Mối thù... không ngủ?

Khóe môi Thái Từ Khôn co rút, đổi chủ đề:

- Nhanh lên, em cầm đèn pin.

Ngu Thư Hân hừ khẽ, giả vờ "rụt rè" chốc lát, cuối cùng cởi giày cao gót ra cầm trên tay, sau đó nằm lên lưng Thái Từ Khôn.

Anh thấy cô lên thì thẳng người dậy, cõng cô vững bước về phía trước.

Đêm rất yên tĩnh, xung quanh thỉnh thoảng có tiếng kêu của động vật nhỏ không biết tên. Ngu Thư Hân nằm trên lưng anh, chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, thậm chí cô cho rằng cứ thế này đi mãi cũng rất tốt.

- Thái Từ Khôn.

- Ừ.

- Thái Từ Khôn.

- Hả?

- Thái Từ Khôn ơi.

-...Muốn nói gì?

Ngu Thư Hân áp mặt vào vai anh, nói khẽ:

- Không có gì, chỉ là cảm thấy trời tối thế này hơi ghê ghê.

Thái Từ Khôn im lặng chốc lát, nói:

- Nhắm mắt lại, anh nhìn đường là được.

Ngu Thư Hân cong môi, khẽ nói:

- Ừ.

Lâm Thanh Duy ở cổng sân nhỏ nhìn quanh:

- Sao bọn sư huynh vẫn chưa về nhỉ?

Một bác sĩ khác nói:

- Thanh Duy, hay là cậu đi gọi đi, muộn nữa cơm canh đều nguội mất.

- Được.

Lâm Thanh Duy về phòng lấy áo khoác và đèn pin, vừa định ra ngoài tìm thì thấy một vệt sáng dần đến chỗ họ:

- A, là sư huynh về!

Bóng người càng lúc càng gần, biểu cảm của Lâm Thanh Duy càng lúc càng cường điệu.

- Cậu sao thế, biểu cảm gì kia?

Lâm Thanh Duy ép giọng nói:

- Mình có bị hoa mắt không, sư huynh nhà mình mà cõng người khác về ư?

Lâm Thanh Duy nói vậy, các đồng nghiệp trong phòng đều kích động, ai cũng chạy ra cửa nhìn quanh.

Ánh sáng đèn pin đến gần, ánh đèn trong nhà rọi ra, mọi người thấy rất rõ ràng, bác sĩ Thái bình thường lạnh nhạt hờ hững đang cõng một cô gái đứng ở cổng. Mọi người không dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ mỗi một hình ảnh.

Thái Từ Khôn ngó lơ cái nhìn của mọi người, đặt Ngu Thư Hân xuống, nhạt nhẽo nói:

- Mang giày vào.

Ngu Thư Hân ừm, ngoan ngoãn mang giày. Mang xong, cô ngước mắt nhìn cả hàng người xem kịch:

- Ớ, khách sáo thế à, ra tận cổng đón?

Mọi người phản ứng lại:

- À, đúng vậy đúng vậy, đợi hai người ăn cơm í mà.

Ngu Thư Hân đi trước:

- Cám ơn, đúng lúc tôi cũng đói.

Mọi người dõi mắt nhìn theo hai người họ vào nhà, sau đó nháy mắt ra hiệu về phía bóng lưng họ.

Y tá nào đó: đây là bác sĩ Thái đúng không?

Bác sĩ nào đó: không sai, mắt cô không có vấn đề!

Y tá nào đó: quả nhiên tình yêu có ma lực, ngay cả bác sĩ Thái cao ngạo lạnh lùng của chúng ta cũng có thể dịu dàng như vậy!
QUẢNG CÁOAdskeeper

Diệt tận gốc khuẩn HP, hết ngay bệnh dạ dày, trào ngược tại nhà

Trị dứt hẳn viêm khớp, thoái hóa, thoát vị L4 L5 chỉ nhờ cách này

Bác sĩ nào đó: ôi... nhìn họ làm tôi muốn yêu đương quá đi, FA chịu không nổi.

______

Cơm nước xong xuôi, Thái Từ Khôn và Lâm Thanh Duy đưa Ngu Thư Hân đến nhà Lưu Đình Đình, Lưu Đình Đình từng đi học mấy năm, hiện đang dạy đám trẻ trong thôn.

Sau khi đến nhà cô ấy, Ngu Thư Hân tắm rửa sơ qua rồi vùi ngủ trên giường Lưu Đình Đình chuẩn bị cho cô, bôn ba cả ngày trời, cô đã rất mệt mỏi.

Hôm sau, Ngu Thư Hân tỉnh lại trong ánh dương ấm áp.

- Cô dậy rồi, tôi có chuẩn bị bữa sáng, cô muốn ăn không?

Lưu Đình Đình từ bên ngoài đi vào, nói hơi xấu hổ.

- Cám ơn.

Ngu Thư Hân ngồi dậy mặc đồ, vừa mặc vừa hỏi:

- Hôm qua mệt mỏi quá chưa nói chuyện tử tế với cô, tôi là Ngu Thư Hân, cô tên Đình Đình à?

- Ừ, tôi họ Lưu, Lưu Đình Đình.

- À, tôi nghe nói cô là cô giáo của bọn trẻ.

- Ừ, tôi dạy học hơn hai năm rồi.

Lưu Đình Đình rót cho cô ly nước:

- Ơ, đợi cô ăn sáng xong, tôi đưa cô đến chỗ bác sĩ Thái nhé?

- Không sao đâu, chỉ mấy bước chân thôi, tôi tự đi được, nếu cô bận thì lo công việc trước đi.

- Hôm nay không có việc gì, tôi xin nghỉ với nhà trường rồi, cô mới tới, tôi có thể đi với cô.

Ngu Thư Hân cảm động:

- Cám ơn, phiền cô quá.

- Không đâu, cô không cần khách sáo với tôi.

Ngu Thư Hân thay đồ xong, trang điểm một chút rồi mới đi ăn sáng. Ăn xong, Lưu Đình Đình dẫn cô ra ngoài đi dạo, tiện thể giới thiệu cho cô về nơi này.

Qua lời của Lưu Đình Đình, cô biết thực ra hoàn cảnh nơi đây càng ngày càng tốt lên, ban đầu đường xá vốn không thông với bên ngoài, muốn đến một chuyến phải đi đường núi vô cùng nguy hiểm.

Nhưng bây giờ, xe đã có thể đến gần, đời sống thôn dân cũng được cải thiện, rất nhiều người không chỉ sống nhờ nông nghiệp nữa, đều biết ra ngoài đi học hoặc làm việc. Mặt khác, trường học nơi đây cũng được xây dựng khang trang, trẻ con trong thôn xung quanh đều đến học.

Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ Thái Từ Khôn. Người dân nơi đây không hiểu nhiều về anh, chỉ biết anh là một bác sĩ quyên góp cho họ rất nhiều tiền, thậm chí anh còn nhờ người sửa đường, xây nhà cho họ. Thế nên tuy họ biết về anh rất ít nhưng trong mắt họ, anh là một đại ân nhân.

Nghe Lưu Đình Đình nói, cuối cùng Ngu Thư Hân đã hiểu tại sao người dân ở đây lại tôn kính anh như thế. Thái bảo bối nhà cô hóa ra là một người ngoài lạnh trong nóng.

Trương Triều đi đến, thấy hai người liền chào hỏi:

- Ôi Đình Đình, cô Ngu, hai người đều dậy rồi, ăn sáng chưa?

Ngu Thư Hân cười nói:

- Bác sĩ Trương gọi em là Thư Hân được rồi.

Trương Triều cười:

- Ờ, được.

Lưu Đình Đình ở bên cạnh hỏi:

- Bác sĩ Trương, anh ăn chưa?

- Ăn rồi.

- Thế, thế Tiểu Nguyên đâu?

- Tiểu Nguyên ở nhà, vừa nãy còn kêu gào đòi tìm em đấy.

Lưu Đình Đình vội nói:

- Vậy để nó tới tìm em là được.

- Không cần không cần, sao phiền em hoài được.

- Không sao, em thích Tiểu Nguyên lắm.

Trương Triều cười phúc hậu:

- Em cứ đi với Thư Hân đi, nếu Tiểu Nguyên đòi nữa, anh sẽ dẫn nó tới tìm em.

Lưu Đình Đình mừng rỡ ừ một tiếng.

Trương Triều có việc phải đi trước, ánh mắt Ngu Thư Hân đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng dừng trên gương mặt ửng hồng của Lưu Đình Đình:

- Này, cô thích anh ấy à?

Lưu Đình Đình chợt ngớ người:

- Hả? Không có không có, thật không có.

Ngu Thư Hân khoác vai cô ấy:

- Thích người ta có gì mà phải giấu, thích thì theo đuổi thôi, sợ gì chứ.

Mặt Lưu Đình Đình càng đỏ hơn, quanh co hồi lâu mới nói:

- Tôi, tôi không biết anh ấy có thích tôi không.

- A ơ, không biết thì hỏi.

Ngu Thư Hân nói:

- Nếu tôi mà giống cô thì bác sĩ Thái nhà tôi đến giờ có lẽ vẫn chưa thông suốt đâu.

Lưu Đình Đình:

- A?

Ngu Thư Hân dùng ánh mắt của người từng trải nhìn cô ấy:

- Con người Trương Triều quả thực rất tốt, Đình Đình, cố lên.

Lưu Đình Đình cúi đầu:

- Tôi, tôi...

- Đừng sợ, tôi giúp cô.

Lúc ăn trưa, Ngu Thư Hân đến chỗ Thái Từ Khôn, kỳ thực cô đã định tới sớm hơn, nhưng sợ quấy rầy anh làm việc.

- Thái bảo bối.

Giọng Ngu Thư Hân trong trẻo, thu hút ánh mắt mọi người. Lâm Thanh Duy làm biểu cảm tim chịu không nổi, Thái bảo bối... Thái bảo bối á...

Bên kia, Thái Từ Khôn khám xong cho một bệnh nhân, nghe tiếng bèn ngước mắt:

- Em tới rồi.

- Phải.

Ngu Thư Hân theo thói quen dán vào người anh, ôm lấy cánh tay anh:

- Anh xong việc rồi?

Thái Từ Khôn ho khan, xách cô qua một bên:

- Ừ.

Ngu Thư Hân lại dính tới, lén lút hỏi:

- Hỏi anh cái này, Trương Triều có thích ai không?

Thái Từ Khôn ngẩn người:

- Em hỏi cái này làm gì?

- Đương nhiên là làm mai, Đình Đình thích anh ấy, em cảm thấy hai người họ rất hợp.

Thái Từ Khôn đưa tay chỉa vào trán cô:

- Lo nghĩ vớ vẩn.

- Không phải.

Ngu Thư Hân bĩu môi:

- Em nói thật, chính Đình Đình nói thích anh ấy, nhưng cô ấy nhát gan, không dám bày tỏ với người ta.

Thái Từ Khôn cười khẽ:

- Thì sao, em định làm gì?

- Đương nhiên là dạy cô ấy tỏ tình rồi, nhưng trước đó em phải hỏi anh xem Trương Triều có thích ai không đã, lỡ như có thì khiến một cô gái hiền lành tốt bụng đau lòng sẽ không tốt.

- Không có.

- Hả?

- Trương Triều không thích ai hết, anh ấy luôn một thân một mình thôi.

Thái Từ Khôn nói xong thì nhìn cô chằm chằm cảnh cáo:

- Đừng quá đáng quá.

- Ai da, tỏ tình thôi mà, sao có thể quá đáng chớ.

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, nói:

- Vậy tối anh giả vờ có việc gọi Trương Triều tới chỗ anh nhé, em và Đình Đình phải chuẩn bị một chút.

Thái Từ Khôn:

- ...

- Tìm đại cớ gì nhỉ, ừm... cứ nói là thảo luận chứng bệnh phức tạp khó giải quyết đi.

Ngu Thư Hân vỗ vỗ vai anh:

- Quyết định thế nhé.

Rồi cô vội vã tới chỗ Lâm Thanh Duy cứ như sợ anh từ chối vậy:

- Tiểu Duy, có cần giúp không?

- Thư Hân hả, bên này...
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Thái Từ Khôn nhìn bóng lưng cô, lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ là ánh mắt dịu dàng đến cả bản thân anh cũng không phát hiện.

Cơm nước xong xuôi, Ngu Thư Hân chạy về nhà Lưu Đình Đình:

- Lại đây, ăn diện đẹp lên nào.

Lưu Đình Đình:

- A... không cần đâu.

- Cần, con gái đương nhiên là phải đẹp.

Ngu Thư Hân kéo cô ấy ngồi xuống trước gương.

Lưu Đình Đình là cô gái lớn lên xứ núi, trước giờ chưa từng trang điểm, càng chưa từng thấy đủ thứ mỹ phẩm trong túi Ngu Thư Hân.

- Những thứ này, là gì...

- Đây là phấn lót, đây là son môi, còn đây là bóng mắt.

Ngu Thư Hân vừa nói vừa giúp Lưu Đình Đình thoa kem bảo dưỡng, nói thật, da Lưu Đình Đình hoàn toàn không bảo dưỡng mà được như vầy đã là rất đẹp.

- Được rồi, trước tiên tôi thoa phấn lót giúp cô.

Ngu Thư Hân hết lòng hết dạ giúp cô ấy trang điểm, vừa trang điểm vừa dạy Lưu Đình Đình phải nói thế nào.

......

Ngu Thư Hân nói:

- Trực tiếp chút, thích thì đến với nhau, không thích thì bồi dưỡng, sau đó thì đến với nhau. Tôi thấy Trương Triều rất thích cô, đừng sợ, dũng cảm lên.

Lưu Đình Đình ho khan:

- Vậy, vậy sau khi tôi nói xong, có thể lượt bớt phần 'nhào tới ôm một cái' không?

- Không được.

Ngu Thư Hân nghiêm túc nói:

- Đây là bước cực kỳ quan trọng.

Mặt Lưu Đình Đình đỏ bừng:

- Được, được rồi.

Đêm xuống, giờ ăn cơm.

Trương Triều bị Thái Từ Khôn kéo đến bây giờ mới về nhà, Thái Từ Khôn dắt Tiểu Nguyên đi theo sau, trong lòng nghĩ bên Ngu Thư Hân rốt cuộc sao rồi... sao anh lại thật sự làm ra loại chuyện này chứ.

Đến cổng nhà, Trương Triều phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng trưng.

- Ế, là ai ở nhà à?

- Dạ là cô Đình Đình ạ.

Tiểu Nguyên nói, vì thỉnh thoảng Trương Triều đi khám bệnh về muộn, luôn là Đình Đình nấu bữa tối cho Tiểu Nguyên.

Hai lớn một nhỏ đẩy cửa bước vào.

- Woa...

Tiểu Nguyên kêu lên:
QUẢNG CÁOAdskeeper

Trị dứt hẳn viêm khớp, thoái hóa, thoát vị L4 L5 chỉ nhờ cách này

Bị huyết áp cao sẽ khỏi hẳn chỉ trong 7 ngày nhờ thứ này

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp

- Đẹp quá.

Khắp phòng đầy hoa tươi, dưới đất còn có hình trái tim do cánh hoa màu hồng xếp thành. Vào lúc ba người đang sững sờ, một cô gái khoác bộ váy đơn giản và gương mặt trang điểm xinh đẹp bước ra từ buồng trong.

Trương Triều ngơ ngẩn, hồi lâu mới nhận ra đây là Lưu Đình Đình.

Lưu Đình Đình bây giờ đẹp hơn bình thường rất nhiều, anh nhìn đến ngơ ngác.

Lưu Đình Đình thấy vẻ mặt đó của Trương Triều thì hơi e thẹn cúi đầu, nhưng chợt nhớ tới lời dạy của Ngu Thư Hân: trước mặt ái tình, rụt rè là... là cái rắm gì.

Thế là, cô đỏ mặt ngẩng đầu, bước lên giao cái túi do chính tay mình làm vào tay anh, theo tập tục trong vùng, con gái đưa vật bên người do tự mình làm cho một chàng trai chính là lời bày tỏ tình yêu.

Trương Triều luôn ngẩn ngơ, mãi đến khi Ngu Thư Hân nấp ở một bên không nhìn nổi kêu lên:

- Nhận đi, thích mà còn không nhận.

Thì anh mới phản ứng lại.

Thái Từ Khôn nhìn Ngu Thư Hân, mắt ánh lên ý cười:

- Qua đây.

Ngu Thư Hân bước qua, lúc đi ngang Lưu Đình Đình thì nhỏ giọng nhắc nhở:

- Đình Đình, mau nói...

Còn chưa dạy xong, Thái Từ Khôn đã kéo cô đi tới cửa, đương nhiên, cũng tiện thể kéo thằng nhóc con ra ngoài.

Ngu Thư Hân bị kéo ra cửa vẫn chưa yên tâm, ở cửa sổ nhìn lén.

Thái Từ Khôn trực tiếp chắn ngang, kéo cô về sau:

- Để hai người họ nói chuyện đi, em nhìn chằm chằm như vậy, cô ấy xấu hổ, đâu nói được.

Ngu Thư Hân dựa vào lòng Thái Từ Khôn:

- Cũng phải ha.

- Mấy thứ hoa kia đều là em làm à?

- Đương nhiên, em hái lâu lắm đó, nhìn tay em nè.

Thái Từ Khôn cầm tay cô lên xem, lòng bàn tay cô có vết bị gai quẹt, anh cau mày:

- Cũng dụng tâm không ít nhỉ, hoa hòe như vậy làm gì.

- Đương nhiên là chế tạo bầu không khí lãng mạn, bầu không khí luôn có thể thúc đẩy một vài chuyện nhanh phát triển đấy.

Ngu Thư Hân cười gian:

- Nói không chừng họ còn có thể chụt chụt nữa cơ.

- Chụt chụt là gì?

Thình lình, Tiểu Nguyên bị ngó lơ bên cạnh hỏi.

- Chụt chụt í hả.

Ngu Thư Hân cười, quay đầu hôn lên khóe môi Thái Từ Khôn một cái:

- Ừm, chính là như chị mới làm á.

Thái Từ Khôn sững sờ, thấp giọng cảnh cáo:

- Ngu Thư Hân!

Cô gái này, đúng là dạy hư trẻ con mà.

Tiểu Nguyên:

- À, hóa ra là vậy, cha và cô Đình Đình cũng thường chụt chụt Tiểu Nguyên.

- Đúng rồi, cha và cô Đình Đình chụt chụt em chứng tỏ họ yêu em, giống như chị cũng rất yêu chú Chu vậy, cho nên chị thường chụt chụt chú Chu.

Tiểu Nguyên tỉnh ngộ.

Thái Từ Khôn mím môi, ánh mắt sâu xa nhìn Ngu Thư Hân, vì rất yêu ư...

Ngu Thư Hân và Thái Từ Khôn sau khi ra ngoài thì không biết trong nhà phát triển thế nào...

Vốn cô còn lo Lưu Đình Đình sẽ bị từ chối nhưng sau đó phát hiện lúc đi ra, mặt Lưu Đình Đình đỏ bừng mà Trương Triều bên cạnh cũng xấu hổ y chang. Thế là cô nhướng mày với Thái Từ Khôn, thành rồi nha ~ Thái Từ Khôn cong môi cười, để mặc cô kéo anh đi về phía đôi nam nữ ấy.

- Ôi chao, nói chuyện lâu như vậy, nói gì thế nhở?

- Căng, Thư Hân, tôi về trước!

Lưu Đình Đình xấu hổ không nói gì, vội vã chạy về nhà, Ngu Thư Hân nhìn bóng lưng cô ấy, than thở:

- Dạy cô ấy lâu như vậy mà sao da mặt vẫn mỏng thế chứ.

Thái Từ Khôn:

- Không phải ai cũng như em đâu.

Ngu Thư Hân:

- Anh đang khen em à?

Thái Từ Khôn:

- Xem là vậy đi.

- Vậy thì tốt.

Ngu Thư Hân nhìn Trương Triều:

- Thấy hai người như vậy hẳn là nói xong rồi nhỉ, bác sĩ Trương, kỳ thực anh cũng thích Đình Đình chứ gì.

Trương Triều ho nhẹ:

- Đình Đình rất lương thiện, anh rất thích cô ấy.

- Vậy mà một người đàn ông cao to như anh còn đợi cô ấy tỏ tình, nếu không có em thì có phải hai người định kéo dài tới thiên hoang địa lão luôn không?

Trương Triều dừng lại, khẽ thở dài:

- Kỳ thực trước nay anh chưa từng nghĩ là cô ấy sẽ thích anh, anh đã 36 rồi trong khi cô ấy mới ngoài 20, còn rất trẻ.

- Chỉ vì vậy?

Ngu Thư Hân nói:

- Đứng trước tình yêu chân chính thì tuổi tác tính là gì, em nói anh nghe, anh cả em hơn 20 nhiều lắm nhưng lại thích một cô nhóc 16 17 tuổi nè, không chút trở ngại.
SPONSORED CONTENTAdskeeper

Trị dứt hẳn viêm khớp, thoái hóa, thoát vị L4 L5 chỉ nhờ cách này

Chỉ 1 lọ- Hết đau nhức xương khớp, thoái hóa, thoái vị L4 L5 ngay

Trương Triều:

- Hở?

Thái Từ Khôn:

- Khụ khụ...

Tô Hiển Ngôn ở nơi xa xôi chợt thấy tai hơi ngứa...

Ngu Thư Hân:

- Cho nên nói, hai người bọn anh đều là người trưởng thành thì đừng có lằng nhằng nữa.

Trương Triều cười:

- Em nói đúng, anh nên thể hiện tâm ý của mình từ lâu, lần này cám ơn em khiến anh hiểu được suy nghĩ của Đình Đình.

- Không có gì không có gì, em cũng chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.

Để cám ơn Ngu Thư Hân vụ mai mối lần này, hôm sau Trương Triều làm một bàn thịnh soạn gọi cô và Thái Từ Khôn đến ăn.

Trương Triều nói với Lưu Đình Đình:

- Ôi, để anh bưng, nóng lắm.

- Không cần đâu, em làm được mà.

- Đừng ẩu, để anh, bỏng tay em thì sao đây?

Lưu Đình Đình xấu hổ cúi đầu:

- Bác sĩ Trương...

- Đình Đình...

Ngu Thư Hân ngồi một bên đợi cơm:

- Thái bảo bối.

Thái Từ Khôn:

- Hở?

- Hay là chúng ta đi thôi, họ khoe tình cảm như thế là ý gì chứ.

Trương Triều cười phúc hậu, mặt Lưu Đình Đình càng đỏ hơn.

Khóe môi Thái Từ Khôn khẽ cong lên.

Ngu Thư Hân chậc chậc lắc đầu:

- Hai người vừa vừa phải phải là được rồi, đừng liếc mắt đưa tình nữa, còn ăn cơm hay không đây?

Trương Triều vội nói:

- Ăn ăn ăn, món ăn tới ngay!

Món ăn được dọn lên, bốn người ngồi vào bàn, cộng thêm cậu nhóc Tiểu Nguyên.

- Đình Đình, thử món này xem, là cánh gà anh đặc biệt lên trấn mua đấy.

- Cám ơn bác sĩ Trương... Bác sĩ Trương, anh cũng thử xem. A... món này thế nào?

- Ừ ngon! Tay nghề của em vẫn tốt như thế.

Ngu Thư Hân liếc hai người, gắp một đũa đầy thức ăn vào chén Thái Từ Khôn:

- Nào, bác sĩ Thái của chúng ta cũng thử đi.

Thái Từ Khôn:

- ...

Ngu Thư Hân chống đầu, nghiêng mắt, vẻ mặt "dịu dàng":

- Ngon không?

Thái Từ Khôn liếc cô:

- Ăn đàng hoàng vào.

- Vậy anh gắp cho em đi.

Chuyện khoe tình cảm sao cô có thể yếu thế chứ!

Thái Từ Khôn không biết những suy tính trong lòng cô nhưng vẫn gắp thức ăn cho cô, dù sao bình thường anh cũng hay làm vậy.

Người lớn trên bàn gắp tới gắp lui, cậu nhóc cuối cùng chịu không nổi:

- Con cũng muốn gắp đồ ăn, tại sao mọi người không ai gắp cho con, hu hu hu... cha ơi, con cũng muốn ăn.

- ...

Ngu Thư Hân tới đây đã rất nhiều ngày, cô không đem theo quần áo nên chỉ có thể mượn quần áo của Lưu Đình Đình để thay, tủ áo của Lưu Đình Đình có rất nhiều bộ "quê mùa", Ngu Thư Hân thấy vui nên mặc ra ngoài đi rêu rao, cô nghĩ dù sao ở đây cũng không ai biết mình.

Hôm đó hơn năm giờ, trời đổ cơn mưa phùn. Vì mưa nên một số người trong đội y tế kết thúc công việc sớm để các thôn dân ở xa về trước.

- Mặc vào.

Thái Từ Khôn vào nhà, đưa áo khoác của mình cho Ngu Thư Hân.

Vì cô cao hơn Lưu Đình Đình nên đồ của Lưu Đình Đình mặc vào người cô ngắn đi một đoạn, trông rất buồn cười. Ngu Thư Hân nhận lấy, thò tay ra ngoài mái hiên:

- Mưa rồi.

- Ừ, vào nhà đi, lạnh đấy.

- Ừm.

Ngu Thư Hân xoay người đi vào nhà, đúng lúc này, phía sau vọng đến tiếng gấp gáp của Trương Triều:

- Từ Khôn! Tiểu Nguyên có ở chỗ cậu không?

Thái Từ Khôn cau mày:

- Không, sao thế?

- Thằng nhóc này chạy đi đâu nhỉ? Anh tìm khắp nơi gần đây đều không thấy!

Lâm Thanh Duy:

- Bác sĩ Trương đừng sốt ruột, có phải nó ham chơi trốn đi không?

- Không có, anh tìm rồi.

Thái Từ Khôn nói:

- Hôm nay nó đi học mà?

- Ừ, nhưng giờ này thì nó phải về rồi mới đúng, anh cũng tới trường xem, còn hỏi Đình Đình nữa, nhưng vẫn không tìm được Tiểu Nguyên.

Trương Triều càng nói, sắc mặt càng lo lắng.

Thái Từ Khôn cau mày, quay đầu nói với các bác sĩ khác:

- Để vài người lo liệu xong cho các bệnh nhân còn lại, những người khác chia nhau ra quanh đây tìm.

- Được, bác sĩ Thái.

Tiểu Nguyên thường đến chỗ họ chơi, họ đều rất thích cậu nhóc này, bây giờ nghe nói cậu mất tích thì đều sẵn lòng tìm giúp.

Thấy Thái Từ Khôn định đi, Ngu Thư Hân kéo tay anh:

- Em đi với anh.

- Trời mưa, em đợi đi, đừng ra ngoài.

- Bây giờ còn lo mưa không mưa gì chứ, đương nhiên tìm Tiểu Nguyên quan trọng.

Mày Thái Từ Khôn luôn cau chặt:

- Anh và Trương Triều đi tìm xa xa chút, trời tối lắm em đi không tiện.

- Được rồi được rồi, em không đi xa là được, em tìm vòng vòng quanh đây, hỏi chòm xóm láng giềng xem có manh mối gì không.

- Thanh Duy!

- Sư huynh.

- Em đi với cô ấy, đừng đi xa, hỏi thăm gần gần thôi.

- Dạ, sư huynh.

Mọi người chia nhau tìm, Ngu Thư Hân và Lâm Thanh Duy đi gõ cửa từng nhà.

- Bà ơi, bà có thấy thằng cu nhà bác sĩ Trương không ạ, Tiểu Nguyên ấy? Hôm nay nó mặc áo khoác đen.

- Thím ơi, thím có biết cậu nhóc nhà bác sĩ Trương không... đúng đúng đúng, chính là Tiểu Nguyên, thím có thấy nó không?

- Ôi chú ơi, mở cửa giúp với ạ...

Trời hoàn toàn tối đen, mưa càng lúc càng to, nếu Tiểu Nguyên thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc đang gặp khó khăn ở đâu đó thì to chuyện. Hơn nữa, thời gian không tìm được càng dài thì nguy hiểm của Tiểu Nguyên sẽ càng nhiều.

- Thư Hân, quần áo cô ướt cả rồi, cô về trước đi.

- Không sao, tiếp tục tìm.

Lâm Thanh Duy đưa cô một cây đèn pin:

- Cô sẽ bệnh đấy, thế này đi, để tôi tìm tiếp. Cô về trước, nói không chừng họ đã tìm được rồi cũng nên.
QUẢNG CÁOAdskeeper

Bị huyết áp cao sẽ khỏi hẳn chỉ trong 7 ngày nhờ thứ này

Làm điều này trước khi ngủ, bệnh xương khớp sẽ lặn tăm sau 7 ngày
- Nhưng...

Lâm Thanh Duy không để cô nhiều lời, lấy áo mưa trên người mình khoác cho cô:

- Đường trơn, đi cẩn thận.

Lần đầu Ngu Thư Hân nảy sinh oán giận với tín hiệu nơi đây, ngay cả điện thoại cũng không gọi được, nơi quái quỷ gì không biết.

- Vậy được, tôi về trước xem thử, Tiểu Duy, nửa giờ sau cậu cũng về nhé.

- Được!

Ngu Thư Hân dọc theo đường cũ trở về, mưa quá lớn, dù cô vừa có ô vừa có áo mưa vẫn không chút tác dụng. Đúng lúc này, đối diện có mấy người mặc áo mưa đi tới, nhìn dáng dấp thì đại khái chỉ là mấy đứa trẻ mười mấy tuổi.

- Này, tụi em đợi chút!

Bọn trẻ dừng lại.

- Tụi em có quen Tiểu Nguyên không?

Ngu Thư Hân gần như rống lên, chúng mới nghe rõ.

Một đứa trẻ trong đó nói:

- Tiểu Nguyên, dạ quen chứ, bạn ấy là bạn học của em.

Mắt Ngu Thư Hân sáng lên:

- Vậy em biết em ấy ở đâu không?

- Dạ em không biết, em chỉ biết lúc tan học bạn ấy đi với Dương Dương...

- Dương Dương là ai? Nhà ở đâu?

- Dương Dương cũng là bạn học chung lớp tụi em, nhà ở ngay đằng trước.

- Ngay đằng trước?

Ngu Thư Hân vui trong bụng:

- Vậy có thể phiền tụi em dẫn chị qua đó không, người nhà đều đang tìm em ấy.

Mấy đứa trẻ nhìn nhau:

- Ơ... dạ được ạ.

Ngu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm, may mà tìm được người rồi, thế là cô theo bọn trẻ cùng đến nhà Dương Dương.

Bọn trẻ quen đường núi nên đi nhanh hơn cô nhiều, cô phải dùng hết sức bình sinh mới có thể theo kịp bước chân của chúng.

- Này em ơi, "ngay đằng trước" của em cũng quá xa rồi đấy!

Bọn trẻ xứ núi nhìn nhau, ngày nào chúng cũng phải đi rất nhiều, trèo đèo lội suối mới có thể đến trường nên không hề cảm thấy xa.

Nhưng Ngu Thư Hân không biết rõ, tưởng rằng chúng nói "ngay đằng trước" là thật sự ở ngay đằng trước!

Sau khi đi nửa tiếng, cô thật sự hối hận.

- Chị ơi, chị vẫn đi được chứ?
QUẢNG CÁOAdskeeper

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp

Cara menghilangkan papiloma secara alamiah (3 hari)

Bà cụ 120 tuổi: Sống tới 120 tuổi là nhờ việc thanh lọc mạch máu

- Cái này...

Ngu Thư Hân thở hồng hộc:

- Chị đương nhiên không... Áaaa!

Trong núi đường trơn, Ngu Thư Hân bị vấp đá, cả người chúi nhủi vào trong bùn...

_________

Lâm Thanh Duy hỏi suốt cả đường cũng không hỏi ra tin tức gì, đành chán nản quay về. Về đến nhà của đội y tế thì thấy các đồng nghiệp đều vây ở cửa.

Lâm Thanh Duy vội vã chạy tới:

- Sao rồi sao rồi, tìm được chưa?

Một đồng nghiệp nói:

- Tìm được rồi, đang ở bên trong bị bác sĩ Trương răn dạy.

- A, tìm được ở đâu thế?

- Nó theo một bạn học ra ngoài chơi, kết quả là trời mưa nên bị mắc kẹt trong một sơn động nhỏ, sơn động đó là chỗ nghỉ của các thôn dân khi lên núi đốn củi hoặc săn thú, chúng tôi tìm rất lâu mới tìm được, may mà hai đứa trẻ đều không sao.

- Vậy thì tốt vậy thì tốt.

Tìm được Tiểu Nguyên về rồi, Thái Từ Khôn cởi áo mưa ướt nhẹp ra, thấy Lâm Thanh Duy thì đưa mắt nhìn sau lưng cậu một vòng nhưng không hề thấy bóng dáng Ngu Thư Hân.

- Thanh Duy!

- Dạ sư huynh!

- Ngu Thư Hân đâu?

- Hả?

Lâm Thanh Duy sững sờ:

- Cô ấy đã về lâu rồi mà?

Y tá vẫn luôn ở nhà nói:

- Về lâu rồi? Đâu có, tôi đâu thấy cô ấy về.

Tim Thái Từ Khôn nhảy lên:

- Có chuyện gì?

Lâm Thanh Duy sợ hãi, giọng nói cũng lắp bắp:

- Trước, trước đó em với Thư Hân cùng nhau tìm, sau đó người cô ấy ướt nhẹp hết, em, em sợ cô ấy bệnh nên bảo cô ấy về trước, sau đó, sau đó em tiếp tục tìm...

Thái Từ Khôn trách mắng:

- Trời tối thế này sao em để cô ấy đi một mình chứ!!!

Người ở chỗ này đều ngơ ngẩn, ngay cả Tiểu Nguyên mới bị mắng khóc cũng không dám thút thít, mọi người trợn mắt há mồm nhìn Thái Từ Khôn. Thái Từ Khôn bình thường lạnh lùng không dễ gần nhưng chưa từng trách mắng ai, càng chưa bao giờ nói chuyện giận dữ như vậy. Bây giờ sắc mặt anh khó coi đến cực điểm, không người nào dám mở miệng nói chuyện.

Thái Từ Khôn sa sầm mặt bước về trước:

- Ban nãy tách ra ở đâu?

Lâm Thanh Duy đã hồn vía lên mây:

- Ở, ở... em dẫn anh đi!

Thái Từ Khôn gật đầu, bước qua mọi người chạy ra ngoài, Lâm Thanh Duy vội vàng đuổi theo.

Người phía sau thấy hai người họ chạy vào trong mưa mới phản ứng lại:

- bác sĩ Thái, áo mưa!

Thái Từ Khôn gần như chưa từng biết hai chữ hoảng loạn viết thế nào, không chỉ do tính tình của anh mà càng do anh là bác sĩ, điều quan trọng nhất của bác sĩ là bình tĩnh, mỗi ngày anh phải đối mặt với quá nhiều thời khắc sinh tử, nếu anh rối loạn thì sao cứu được người khác chứ.

Nhưng với Ngu Thư Hân, hết lần này đến lần khác anh không còn bình tĩnh.

Khi anh biết một mình cô bị lạc trong đêm mưa, trái tim anh khủng hoảng chẳng rõ nguyên nhân, anh sợ hãi, sợ cô mắc kẹt ở đâu đó không tìm được đường, sợ cô bị lạnh, càng sợ cô bị thương. Anh chưa bao giờ biết mình sẽ sợ nhiều như vậy, ngoại trừ tìm được cô, không còn bất cứ điều gì có thể xoa dịu cơn dày vò này trong anh.

- Sư huynh!

Thái Từ Khôn đứng ở chỗ mà Lâm Thanh Duy nói, quay người lại hỏi:

- Trước khi đi, cô ấy nói gì?

Lâm Thanh Duy nói:

- Thật sự không có gì cả, chỉ là trở về nhìn xem các anh có tìm được người chưa thôi.

Thái Từ Khôn cầm đèn pin rọi bốn phía, tối đen như mực, nếu cô không cẩn thận ngã vào trong hầm hố nào đó ngất xỉu thì ai cũng không tìm được!

Đồng nghiệp chạy theo nói:

- bác sĩ Thái, bác sĩ Lâm, hai người mặc áo mưa trước đi.

Lâm Thanh Duy vừa định nhận lấy, Thái Từ Khôn đã xoay người đi tìm tiếp:

- Ngu Thư Hân!

Đồng nghiệp vội đuổi theo:

- bác sĩ Thái, anh mặc áo mưa vào đi, có lo lắng đến mấy cũng phải mặc chứ, bằng không mưa thế này làm sao chịu được.

- Có lẽ cô ấy cũng đang chịu mưa thế này.

Đồng nghiệp sững sờ, chỉ nghe giọng trầm thấp của Thái Từ Khôn mang theo chút lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, anh nói:

- Cô ấy nhất định rất lạnh.
QUẢNG CÁOAdskeeper

Giảm giá 90% đồng hồ cơ Breguet bản sao mạ vàng 24K phủ đá pha lê

Trị dứt hẳn viêm khớp, thoái hóa, thoát vị L4 L5 chỉ nhờ cách này

Lâm Thanh Duy bên cạnh nghe xong, mắt đỏ lên, đều tại mình, nếu lúc đó mình không bảo cô ấy về hoặc về chung với cô ấy thì sẽ không có những chuyện kéo theo này, trời tối như vầy mà mưa lại to thế kia, trên đường đều là đá và bùn đất, một cô gái như cô ấy sẽ thế nào thì có thể tưởng tượng được.

Mấy người tìm hơn một giờ, mưa dần dần nhỏ xuống, nhưng vẫn chưa tìm được.

- bác sĩ Thái...

Mọi người nhìn Thái Từ Khôn:

- Anh ướt cả rồi... hay là anh về thay bộ đồ, chúng ta, chúng ta tìm tiếp.

- Không cần.

- Nhưng...

- Tôi muốn tìm được cô ấy.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng biết không khuyên nổi, chỉ có thể cố sức hô lớn, hi vọng Ngu Thư Hân nghe được.

- bác sĩ Thái! bác sĩ Thái!

Đúng lúc này, xa xa có ánh đèn pin chiếu tới, tiếp đó, một đứa trẻ hơn mười tuổi chạy về phía họ:

- bác sĩ Thái, có phải anh đang tìm chị Ngu Thư Hân không?

Thái Từ Khôn sững sờ:

- Đúng.

Đứa trẻ nói:

- Chị Ngu Thư Hân ở nhà em. Chị ấy bảo em tới nói cho anh một tiếng.

- Dẫn anh đi!

Ngu Thư Hân lúc này đang ngồi ở nhà của một đứa trong đám trẻ dẫn cô đi tìm Tiểu Nguyên, nhà chỉ có hai người là cậu bé và bà nội.

Trước đó cô bị ngã chúi nhủi, khắp người đều là bùn đất, chân còn bị trật nên bọn trẻ dẫn cô đến nhà của đứa gần nhất.

Sau khi đến, Ngu Thư Hân thay bộ quần áo ướt ra, bà nội lục trong tủ lấy quần áo của mẹ cậu bé cách đây rất lâu đưa cho cô. Cô vốn định thông báo cho Thái Từ Khôn nhưng tín hiệu không tốt, vả lại mưa càng lúc càng lớn, cô cũng không thể bảo đứa trẻ đi dầm mưa. Cuối cùng, cô chỉ có thể đợi mưa dần nhỏ lại mới nhờ cậu bé đi tìm Thái Từ Khôn.

- Bà nội, chị, cháu về rồi.

Ngoài sân vang lên tiếng cậu bé, Ngu Thư Hân vội ngước mắt nhìn, thấy cậu bé đẩy cửa bước vào, theo sau là Thái Từ Khôn mà cô muốn gặp nhất.

Cô thở phào nhẹ nhõm:

- Anh cuối cùng cũng tới rồi. Tìm được Tiểu Nguyên chưa?

Tiếng vải vóc chạm nhau, Ngu Thư Hân còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào vòng ôm của anh.

Anh ôm cô rất chặt, tựa như muốn khảm cô vào chính thân thể mình.

Ngu Thư Hân ngẩn người, nhìn đám Lâm Thanh Duy phía sau anh. Im lặng chốc lát, cô đưa tay vỗ vỗ Thái Từ Khôn:

- Áo anh sao lại ướt đến thế này?

Một bác sĩ nói:

- bác sĩ Thái dầm mưa tìm cô rất lâu đấy.

Lâm Thanh Duy:

- Thư Hân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cô ở đây, không phải cô đã về rồi sao?

Ngu Thư Hân khựng lại:

- Xin lỗi xin lỗi, vì dọc đường gặp mấy đứa trẻ có manh mối về Tiểu Nguyên nên tôi đi theo chúng, nhưng không ngờ đường xa quá, sau đó tôi bị ngã...

- Ngã?

Thái Từ Khôn buông cô ra:

- Ở đâu?

Ngu Thư Hân:

- Vẫn ổn, chỉ là chân hơi đau. Cậu bé dẫn em về nhà, vì đồ em toàn bùn đất với ướt nhẹp hết nên bà nội tốt bụng cho em bộ khác để thay.

Thái Từ Khôn ngồi xổm xuống, giật giật mắt cá chân cô.

- Ui...

- Vẫn ổn, không tổn thương đến xương, bôi thuốc vào là không sao.

Thái Từ Khôn đứng dậy đưa lưng về phía cô:

- Lên đi, chúng ta về nhà.

Ngu Thư Hân hơi do dự:

- Thái Từ Khôn, anh không sao chứ...

Cô cảm thấy anh rất không bình thường.

- Anh không sao.

Sắc mặt Thái Từ Khôn vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ.

Cuối cùng, Ngu Thư Hân vẫn để anh cõng về. Dọc đường, cô phát hiện bầu không khí của mọi người rất kỳ lạ, yên tĩnh, không ai nói với ai tiếng nào.

- Tiểu Duy, tìm được Tiểu Nguyên rồi?

- Ừ, tìm được rồi.

Ngu Thư Hân ừ một tiếng, muốn hỏi tiếp gì nữa thì thấy Lâm Thanh Duy nháy mắt ra hiệu cô để ý Thái Từ Khôn. Cô nhìn Thái Từ Khôn, gò má nghiêng nghiêng của anh hướng về cô, thần sắc rất lạnh.

Chẳng lẽ vì anh nên mọi người mới không dám lên tiếng hó hé gì?

Ngu Thư Hân cau mày:

- Thái Từ Khôn, em khiến mọi người tìm rất lâu à? Thật sự xin lỗi, muộn thế này còn để mọi người bôn ba bên ngoài.

Một bác sĩ nói:

- Thư Hân, cô đừng nói vậy, cô cũng là vì tìm đứa trẻ thôi mà.

- Phải phải, chúng tôi cũng không vất vả, tìm được là tốt rồi.

- Thật sự cám ơn mọi người.

Lúc nói chuyện với mọi người, cô luôn quan sát Thái Từ Khôn, anh vẫn chẳng ừ chẳng hử gì như cũ, khiến người ta hơi bối rối.

Cô được anh cõng về đội y tế của họ, anh mang cô thẳng vào phòng.

Phòng này là phòng đơn, không lớn, nhưng vẫn chỉnh tề như hồi nào tới giờ.

Thái Từ Khôn đặt cô trên ghế bên cạnh, lấy rượu thuốc trong hòm ra thoa cho cô.

- Khoan thoa thuốc đã, chỗ anh có phòng tắm không? Em muốn tắm trước.

Vì ngã vào trong đất bùn, Ngu Thư Hân cảm thấy không tắm sẽ không hết mùi nước bẩn trên người.

- Chân em ổn chứ?

- Ổn mà.

Ngu Thư Hân dừng lại:

- Còn anh nữa, cũng mau mau đi xối nước nóng đi, nếu không sẽ bệnh đấy.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Thái Từ Khôn gật đầu, lấy trong rương hành lý của anh ra một bộ đồ sạch sẽ:

- Anh bảo Lai Lai giúp em, em tắm xong thì thay bộ đồ này.

- Ừ.

Thái Từ Khôn tìm Lai Lai, với sự giúp đỡ của cô ấy, Ngu Thư Hân tắm rửa xong, mặc bộ đồ sạch sẽ vào. Kỳ thực bộ đồ mà bà nội đưa cô cũng rất sạch, chẳng qua quá lâu không mặc nên "mùi đồ cổ" hơi nồng.

Vẫn là đồ của Thái Từ Khôn thoải mái...

Sau khi tắm, Lai Lai dẫn Ngu Thư Hân về phòng Thái Từ Khôn. Lúc hai người đẩy cửa vào chỉ thấy anh đã tắm xong, thay một bộ quần áo khác, lúc này đang dựa vào bàn, cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.

- Thái Từ Khôn.

- Ra ngoài đi.

Ngu Thư Hân ngẩn người, tưởng anh bảo cô ra ngoài. Nhưng Lai Lai ở bên cạnh nhanh chóng buông tay cô ra:

- Ơ, Thư Hân, tôi ra ngoài trước.

- Ờ, cám ơn nha.

- Không cần không cần.

Lai Lai tiện thể giúp họ đóng cửa lại, Thái Từ Khôn nghe tiếng bèn nhìn về phía Ngu Thư Hân, từ từ đến gần, tay đột nhiên đè lại vai cô.

Cô chưa kịp kêu đau, anh đã cúi đầu xuống cắn vào môi cô, dường như cố ý cắn cô đau, dùng sức gặm rỉa.

Thái Từ Khôn hơi tách ra, mắt anh nhìn cô hơi hung dữ:

- Em ngốc cỡ nào hả?

Ngu Thư Hân ngớ người:

- A?

- Em đi xem ở gần gần thôi là được, chạy xa như thế làm gì, không tìm được thì quay về, em không biết chạy lung tung bên ngoài rất nguy hiểm à?

Ngu Thư Hân nghẹn:

- Em cũng đâu muốn chạy xa, chuyện này là bất ngờ, hơn nữa vì tìm đứa trẻ, ai mà biết...

Thái Từ Khôn trầm giọng trách mắng:

QUẢNG CÁOAdskeeper

Trị dứt hẳn viêm khớp, thoái hóa, thoát vị L4 L5 chỉ nhờ cách này

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp

Làm điều này trước khi ngủ, bệnh xương khớp sẽ lặn tăm sau 3 ngày
- Mạng của ai quan trọng bằng em chứ!

Ngu Thư Hân bị dọa, hồi lâu không phản ứng được. Bây giờ bốn mắt nhìn nhau, cô mới nhận ra, mắt anh giăng đầy tơ máu.

- Ngu Thư Hân, em rốt cuộc có hiểu hay không hả?

- Em, em hiểu?

Là hiểu rằng rất nguy hiểm, hay hiểu rằng mạng rất quan trọng? Không đúng, trọng điểm bây giờ hẳn là anh đang lo lắng cho cô, anh đang nói rằng, cô là quan trọng nhất.

Ngu Thư Hân vui vẻ trong bụng, còn chưa mở miệng, anh lại hôn tiếp. Lần này, cô không hề do dự, đưa tay ôm lấy cổ anh, ra sức đáp lại anh.

Cô có thể cảm nhận được anh khác với trước đây, anh hung dữ, rất hung dữ, tay anh đặt bên hông cô dùng sức khiến cô hơi đau.

Cô mê mệt trong sự mạnh mẽ của anh, cảm thấy đêm nay hơi điên cuồng.

Thái Từ Khôn cũng cảm thấy rất điên cuồng, nhưng anh không khống chế được bản thân.

Không ai biết trong một tiếng tìm cô, anh đã trải qua thế nào, anh nỗ lực tìm kiếm, nỗ lực an ủi chính mình, nhủ rằng cô chắc chắn sẽ không sao, nhưng dù an ủi thế nào, đáy lòng vẫn không tự chủ nghĩ đến kết quả tệ hại nhất, nó nhiều lần chà đạp tinh thần anh, nhắc nhở anh khiến anh sắp sụp đổ.

Hiện tại cô ở ngay trước mắt anh, anh đột nhiên có chút hận, hận cô sao có thể khống chế tinh thần người khác như thế chứ.

- A...

Cô không kiềm được kêu lên, Thái Từ Khôn hơi dừng tay lại, khôi phục chút lý trí, ngước mắt nhìn cô.

Hồi lâu, anh nhỏ giọng nói:

- Xin lỗi.

Anh buông đôi tay khống chế cô, lùi về sau một bước.

- Đừng nói xin lỗi với em.

Ngu Thư Hân bước lên, nhìn anh chăm chú, tay cô lại trượt lên vai anh:

- Thái Từ Khôn, anh đang lo cho em, đúng không?

Anh dừng lại:

- Lần sau đừng như vậy.

- Ừ.

Giọng Ngu Thư Hân hơi nghẹn ngào, cái chân không bị thương ra sức nhón lên:

- Em sẽ không như vậy nữa đâu...

- Ừ...

- Vậy, chúng ta tiếp tục nhé?

Lời tác giả: Thái bảo bối, biết Bắc Bắc nhà chúng ta chiếm vị trí nào trong lòng rồi chứ? Hố hố hố ~~

Lam: Chương sau có H ~~~

Thái Từ Khôn sợ cô đứng không được, bèn đưa tay đỡ lấy cô. Nhưng còn tiếp tục...

- Em muốn tiếp tục.

Ngu Thư Hân nhìn anh, mắt dần ửng đỏ. Cô bướng bỉnh đưa tay cởi nút áo anh, từ cái nút trên nhất dần dần đi xuống. Lúc mở đến nút thứ ba, Thái Từ Khôn đưa tay nắm cổ tay cô lại. Giọng anh rất trầm:

- Nơi này không tốt.

Ngu Thư Hân cười nhạt, đôi mắt ửng đỏ tràn ra nét gợi cảm:

- Em mặc kệ.

- Ngu Thư Hân.

- Anh không muốn em sao?

Cô đột nhiên ngước mắt nhìn anh, mắt hoa đào quyến rũ tựa như nhìn vào đáy mắt anh. Khoảnh khắc ấy, Thái Từ Khôn chỉ cảm thấy cuống họng khô khốc, dục vọng áp chế nơi đáy lòng như muốn gào thét xông ra.

Ngu Thư Hân khẳng định:

- Thái Từ Khôn, anh muốn em.

Cô lại gần hôn môi anh, từng chút từng chút một, khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.

Thái Từ Khôn nheo mắt, hầu kết dao động dữ dội, tiếp đó, anh đưa tay ôm cô vào lòng.

Thân thể mảnh khảnh của Ngu Thư Hân được bọc trong áo sơ mi của anh, chỉ có một lớp vải áo sơ mi, tay anh đặt lên trên có thể dễ dàng cảm nhận được đường nét bên trong... những đường cong cực kỳ gợi cảm khiến anh nảy sinh ra càng nhiều dục vọng hơn.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của họ. Môi lưỡi Ngu Thư Hân quấn quýt với anh, cảm thấy hơi thở của anh đang điên cuồng bao phủ lấy cô. Cô thở gấp đón nhận, trái tim như có một bàn tay bóp lấy, lúc mạnh lúc nhẹ, hành hạ đến đòi mạng.

Điên cuồng, si mê, cuối cùng chỉ còn lại phản ứng nguyên thủy nhất giữa nam và nữ...

Bàn tay Thái Từ Khôn dần dần trượt vào trong vạt áo cô, lớp chai mỏng trên lòng bàn tay từ cái eo mịn màng của cô vuốt lên, tạo ra từng cơn run rẩy giữa hai người. Môi anh vẫn quẩn quanh miệng cô như cũ, giằng co nhau, tựa như đang phát tiết một nỗi sợ nào đó.
SPONSORED CONTENTAdskeeper

Trị dứt hẳn viêm khớp, thoái hóa, thoát vị L4 L5 chỉ nhờ cách này

Chỉ 1 lọ- Hết đau nhức xương khớp, thoái hóa, thoái vị L4 L5 ngay

Tay anh di động sau lưng cô, sau đó tựa như không thỏa mãn, dần trượt tới phía trước cô. Khi tay anh đặt lên lớp vải cô, hai người đều dừng lại.

Giọng Ngu Thư Hân run run:

- Anh, cảm thấy, cái đó... có lớn không?

Vào lúc này còn quan tâm đến điều này, Ngu Thư Hân quả nhiên là Ngu Thư Hân. Thái Từ Khôn mím môi, bàn tay kia cởi từng nút từng nút áo sơ mi của cô.

Quần áo rất nhanh rơi xuống đất, cô chỉ mặc nội y đứng trước mặt anh, anh cúi đầu, ngọn lửa trong mắt anh vì xuân sắc trước ngực cô mà càng bùng cháy mãnh liệt.

- Nè, sao anh không trả lời?

Ngu Thư Hân luôn rất tự tin vào kích thước của mình, nhưng anh không nói lời nào là có ý gì?

- Thái Từ Khôn... a.

Một tay anh ôm lấy eo cô đổi phương hướng, dùng sức đẩy cô lên trên giường, giường là giường đơn nhưng hai người nằm sát vào nhau như thế thì dư sức.

- Đủ.

Anh nhỏ giọng nói.

Ngu Thư Hân trừng mắt:

- Chỉ là... đủ?

Đúng là không tha người.

Sau tai Thái Từ Khôn hiện lên một vệt đỏ ửng, sửa miệng:

- Lớn.

Ngu Thư Hân hài lòng, may mà anh không lôi ra cái lý luận là bác sĩ thì từng nhìn từng sờ không biết bao nhiêu là ngực như hồi rất lâu trước đây.

Anh cởi nội y của cô.

Ngực Ngu Thư Hân mát lạnh, cô sững sờ nhìn anh. Cô một lòng muốn phát sinh chút gì đó với anh, nhưng bất kể có lớn gan thế nào, đây vẫn là lần đầu tiên của cô, tuy cô từng xem chuyện nam nữ qua video nhưng kinh nghiệm bản thân vẫn là con số không tròn trĩnh...

Thái Từ Khôn ngớ người hai giây rồi không chút do dự, cúi đầu cắn lên.

Ngu Thư Hân giật mình, cảm giác tê dại từ chỗ đó truyền tới, khiến cô không khống chế được rên rỉ ra tiếng. Cô hạ mi mắt nhìn anh nhưng chỉ có thể thấy tóc anh vùi trước ngực cô.

Hồi lâu, không biết có phải có cảm ứng gì không, Thái Từ Khôn đột nhiên hơi ngẩng đầu nhìn cô. Hô hấp của cô hơi ngưng trệ, bị hình ảnh này xung kích dữ dội. Thái Từ Khôn bình thường bình tĩnh tự tin vào lúc này mắt đỏ quạch, miệng cắn cô... không xong rồi, nhìn thế nào cũng thấy kinh hãi thế này!

Ngu Thư Hân che mặt, cảm thấy sắp bị chính mình thiêu chết rồi.

Thái Từ Khôn không dừng lại, anh chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác kịch liệt như thế, bây giờ làm thế nào cũng không dừng lại được. Tay anh bất giác di chuyển xuống dưới, thăm dò vào trong quần cô, chạm đến chỗ riêng tư kia.

- Đợi một chút!

Toàn thân Ngu Thư Hân căng thẳng:

- Em, ơ gì...

Đột nhiên tiếng nói chuyện của cô im bặt, chỉ vì nơi đùi cảm nhận được một vật cứng hoàn toàn không thể xem nhẹ sự tồn tại, Ngu Thư Hân run rẩy:

- Thái Từ Khôn...

- Tiếp tục?

Rõ ràng anh đã không nhịn được nữa, nhưng vẫn ra sức kiềm chế hỏi cô.

Ngu Thư Hân hít sâu mấy hơi, là cô quyến rũ anh mà, cô còn rề rà cái gì!

Cô không trả lời, nhưng có thể cảm nhận được ngón tay anh bắt đầu xoa xoa. Chợt sâu chợt cạn, cảm giác kỳ dị càng lúc càng rõ rệt, thoải mái đến mức toàn thân ngứa ngáy, rõ ràng có chút hoảng sợ nhưng lại ham muốn càng nhiều hơn, hết đợt sóng này tới đợt sóng khác như muốn đánh chìm cô.

.......

Động tác của anh bắt đầu tăng tốc, thế không thể cản, cô hoàn toàn không có năng lực chống đỡ. Cô thở dốc, đột nhiên, hết thảy đều hóa thành một dòng điện rõ rệt mà sắc bén, nhanh chóng đánh úp cô.

- A...

Cô cắn chặt răng, đầu óc trống rỗng:

- Không được không được, dừng...

Tay cô ôm chặt cánh tay anh, thân thể run rẩy dữ dội.

Thái Từ Khôn không thể nhịn tiếp nữa, phản ứng của cô, âm thanh của cô... hết thảy của cô đều trêu chọc anh đến bờ vực bùng nổ, anh bây giờ, chỉ muốn tiến ngay vào chỗ đó.

Ngu Thư Hân còn chưa nghỉ xả hơi đã cảm nhận được nơi đó có một vật cứng rắn chống đỡ.

- Ngu Thư Hân...

Trán Thái Từ Khôn đổ mồ hôi.

Cô hạ mi mắt, đột nhiên ngẩng đầu trừng anh:

- Anh anh anh...

Thế này, có phải quá... quá lớn không?

- Anh không đợi nổi nữa rồi...

Anh vừa dứt lời, cô liền cảm giác được vật kia trượt vào, đầu tiên là một chút, sau đó dần dần tiến vào.

Căng quá, hơn nữa... đau quá!

- Em, em không được...

Trước giờ cô chưa từng nghĩ lúc hoan lạc với Thái Từ Khôn, cô sẽ nói nhiều từ 'không được' tới như vậy, nhưng, cô cảm thấy thật sự không được mà! Đau chết mất!

Thái Từ Khôn cúi người hôn lên môi lên trán cô, cô không thoải mái, anh càng không thoải mái. Nếu không phải thường thức cho anh biết con gái lần đầu tiên sẽ thế nào thì bây giờ anh chỉ muốn đấu đá lung tung thôi!

Hai người giằng co nhau, giày vò nhau... Thái Từ Khôn bắt đầu từ từ cử động...

Cảm giác tiêu hồn rõ ràng mà mãnh liệt, anh càng lúc càng không khống chế được, suýt quên mất mình phải dịu dàng thế nào. Ngu Thư Hân đỏ mắt, drap trải giường dưới thân bị cô kéo không còn hình dáng gì nữa.

Cô có chút chịu không nổi, đáng thương nhìn anh muốn anh chậm lại, nhưng cách mà bình thường rất hữu dụng vào lúc này lại vô dụng, anh từ trên cao nhìn xuống cô, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo có chút gợi cảm không đứng đắn, hoàn toàn không có ý tha cho cô.

Dần dà, đau đớn nhạt đi, nhưng Ngu Thư Hân không thể nào thả lỏng, bởi vì một cảm giác khác càng khiến người ta bùng nổ hơn từ từ kéo tới. Cô giờ đây như một chiếc thuyền con trên mặt hồ, bập bềnh trôi nổi, mặc gió mặc mưa đan xen trên thân thể.

......

Gió mưa càng lúc càng mãnh liệt, giọng nói yêu kiều của cô trở nên khàn khàn, cánh tay lực lưỡng của anh siết chặt hông cô, đè cô xuống dưới thân mình. Cuối cùng, trong nháy mắt nào đó, anh tiến vào thật sâu.

Ngu Thư Hân kêu ra tiếng, cảm giác thân thể quá mức kịch liệt lần nữa khiến cô cuộn mình lại, không còn sức nhúc nhích.

Vào khoảnh khắc kết thúc điên cuồng, tiếng thở dốc trầm thấp của Thái Từ Khôn vang bên tai cô. Trong mơ mơ màng màng, cô thấy khắp khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của anh đầy mồ hôi hột, dường như anh đang nhìn cô, con ngươi màu nhạt tựa như hiện chút đau lòng lại tựa như là thỏa mãn.

......

Khác với Thái Từ Khôn, Ngu Thư Hân không còn chút sức lực nào để thưởng thức, đôi mắt cô khép hờ mệt đến mức chỉ muốn nhắm lại...

_______

Hôm sau, ánh dương rực rỡ.

Ngu Thư Hân mở mắt, sững sờ ba phút.

Cô vén chăn lên, hạ mi mắt nhìn, rồi che lại.
QUẢNG CÁOAdskeeper

Các bác tìm thấy vấn đề chính của u nhú, hãy cẩn thận!

Bệnh trĩ, lòi dom độ 3 4 xin chớ vội cắt mổ. Làm theo mẹo này
Là thật!

Ngu Thư Hân nhìn quanh, từ từ bò dậy. Có lẽ di chứng đêm qua khiến cô vật lộn rất lâu... đệch mợ, đau quá.

Thích ứng thêm một lát, cô mới lấy quần áo của mình, nói chính xác là quần áo của Thái Từ Khôn trên cái ghế bên cạnh qua. Lúc mặc, cô phát hiện mắt cá chân mình đã được thoa thuốc mỡ...

Thái Từ Khôn thoa cho cô? Hồi nào? Cô hoàn toàn không có cảm giác!

Những người khác đã dậy làm việc từ lâu, lúc này dưới lầu lại có rất nhiều thôn dân tới khám bệnh. Ngu Thư Hân đi tắm, sửa soạn xong mới xuống lầu.

- Khụ khụ... Căng, Thư Hân?

Lâm Thanh Duy là người đầu tiên chú ý thấy cô, trợn mắt nhìn quần áo trên người cô:

- Sao cô lại ở đây?

Áo sơ mi và quần Ngu Thư Hân đang mặc là của Thái Từ Khôn, vì quần quá dài quá lớn nên cô xắn lên mấy vòng.

Cô nói:

- Tôi luôn ở đây mà.

Mọi người sững sờ nhìn cô.

- Cho nên, tối qua sau khi thoa thuốc cho cô, sư huynh không đưa cô về.

Đám người họ quá mệt mỏi, sau khi về phòng mình, ngả đầu là ai nấy đều ngủ ngay, căn bản không biết Thái Từ Khôn và Ngu Thư Hân sau đó xảy ra chuyện gì, nhưng trong tiềm thức, Lâm Thanh Duy luôn cho rằng Thái Từ Khôn sẽ đưa Ngu Thư Hân trở về. Ai ngờ cô không những không về mà còn ngủ lại phòng Thái Từ Khôn cả đêm, sáng dậy còn mặc quần áo của Thái Từ Khôn!

Tuy mọi người đều biết hai người là tình nhân, nhưng tận mắt thấy đại minh tinh và bác sĩ Thái nổi danh lạnh lùng cấm dục của bệnh viện họ ở chung một đêm vẫn là vô cùng chấn động!

Trời ơi, hôm qua chắc chắn đã phát sinh gì đó, chắc chắn!!! Kích động quá, làm sao đây???

- Thư Hân này...

Lâm Thanh Duy còn muốn hỏi gì đó thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt hung dữ bắn vào mình, quay đầu thì thấy Thái Từ Khôn.

Lâm Thanh Duy ho khan hai tiếng, không dám hỏi nữa, vội vàng chạy đi làm việc.

Ngu Thư Hân cũng thấy Thái Từ Khôn, cô như cười như không nhìn anh, biểu cảm ấy khiến anh thấy toàn thân quái dị.

Cô bước đến cạnh anh:
QUẢNG CÁOAdskeeper

Bị huyết áp cao sẽ khỏi hẳn chỉ trong 7 ngày nhờ thứ này

Cách đơn giản để loại bỏ nấm móng tay ngay lập tức

Bà cụ 120 tuổi: Sống tới 120 tuổi là nhờ việc thanh lọc mạch máu

- Thái bảo bối.

Thái Từ Khôn ừ, nhìn chân cô:

- Chân không sao chứ?

- Chân không sao.

Ngu Thư Hân cúi người, nói vào tai anh:

- Nhưng chỗ khác có sao.

Thái Từ Khôn đơ, suýt không cầm được thuốc trên tay.

Ngu Thư Hân ngáp một cái, chậm rãi ngồi xuống cạnh anh:

- Chua quá đi...

Tay Thái Từ Khôn lại run lên.

Ngu Thư Hân hắng hắng giọng, lại kề vào tai anh:

- Thái Từ Khôn, nói thật đi, trước đây có phải anh từng chạm vào phụ nữ rồi không?

Ngu Thư Hân cao giọng:

- Có?

- Không có.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu, lẩm bẩm:

- Nhưng anh không giống như lần đầu...

Thái Từ Khôn nghiêng đầu liếc cô, ánh mắt hơi kiêu ngạo:

- Anh là bác sĩ.

Ngu Thư Hân nghẹn:

- Chuyện này liên quan gì đến bác sĩ?

- Bác sĩ, đương nhiên am hiểu nhất về cấu tạo sinh lý.

- À, em thấy anh chắc là từng đặc biệt nghiên cứu về lĩnh vực này nhỉ, nghiên cứu hồi nào ta? Chậc chậc, hóa ra anh đã có ý này từ sớm.

Tai Thái Từ Khôn đỏ lên, xách cô qua một bên:

- ...Tránh đường, có bệnh nhân muốn qua.

Ngu Thư Hân híp mắt, anh cứ tiếp tục giả vờ đi!

Ngu Thư Hân dựa vào tường nhìn Thái Từ Khôn bận rộn, lúc này vẻ mặt anh nghiêm túc, đạm nhạt trao đổi cùng bệnh nhân.

Nhìn một hồi, Ngu Thư Hân không kiềm được cười khẽ ra tiếng, haiz, ai mà ngờ Thái Từ Khôn như vậy ở trên giường lại khác chứ? Làm sao đây, chỉ cô mới có thể nhìn thấy, cô rất đắc ý.

- Thư Hân.

Đột nhiên có người vỗ vai cô. Cô giật mình, quay đầu lại:

- Tiểu Duy, cậu làm tôi hết hồn.

- Chuyện này có gì mà hết hồn, tối qua cô mới làm tôi hết hồn nè.

- Ơ... chuyện này...

- Cô không biết chứ, vì cô mất tích mà sư huynh mắng to với tôi đấy.

Lâm Thanh Duy nghĩ lại vẫn sợ hãi:

- Cô biết sư huynh trước giờ chưa từng mắng ai, tôi bị anh ấy dọa như vậy, mạng cũng sắp không còn.

Ngu Thư Hân ngớ người:

- Sao lại mắng cậu?

- Tôi làm lạc mất cô, lúc anh ấy đi đã dặn tôi phải trông nom cô, nhưng tôi lại để cô đi một mình.

- Chuyện này sao có thể trách cậu, đây là vấn đề của chính tôi mà.

- Cũng không phải... sư huynh mắng đúng, cô là con gái, là tôi sơ ý.

Lâm Thanh Duy nói xong, tiến lại gần rất mờ ám:

- Có điều Thư Hân này, lần này nhờ cô mà tôi được thưởng thức dáng vẻ thất thố của sư huynh.

- ...

- Trong lòng tôi, sư huynh lúc nào cũng trấn định tự nhiên, bất kể xảy ra chuyện gì, mặt cũng không biến sắc. Nhưng khi nghe một mình cô ở bên ngoài chưa về, sắc mặt anh ấy đã thay đổi... chậc chậc chậc.

Ngu Thư Hân hơi mím môi nhìn về phía Thái Từ Khôn.
QUẢNG CÁOAdskeeper

Làm thế nào để bạn khôi phục thị lực 100% mà không cần phẫu thuật

Giảm giá 90% đồng hồ cơ Breguet bản sao mạ vàng 24K phủ đá pha lê

Lâm Thanh Duy tiếp tục nói:

- Sư huynh cầm đèn pin tìm cô mãi, áo mưa cũng không mặc, ô cũng không cầm, tìm cô suốt hơn một tiếng, hiếm thấy như vậy mà không bệnh.

- Anh ấy... thật sự tìm tôi lâu vậy à?

- Thật đấy, cuống cả lên, không biết nếu không tìm được cô thì sẽ thế nào nữa.

Lâm Thanh Duy lắc đầu:

- Đúng là làm tôi sợ muốn chết.

Ngu Thư Hân cười không ra tiếng, hóa ra anh lo cho cô đến thế.

Thái Từ Khôn như vậy... sao cô có thể không yêu?

- Chú Chu chú Chu, chị Thư Hân đâu?

Đúng lúc này, Tiểu Nguyên chạy tới, theo sau là Lưu Đình Đình và Trương Triều.

Thái Từ Khôn hơi cong môi cười:

- Ở phía sau.

Tiểu Nguyên nhìn ra sau anh, quả nhiên thấy Ngu Thư Hân đứng đó, bèn vội vã chạy về phía cô:

- Chị Thư Hân không sao chứ, cha nói chị vì tìm em mà bị ngã... xin lỗi, đều tại Tiểu Nguyên.

Ngu Thư Hân ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé:

- Chị không sao, nhưng qua lần này Tiểu Nguyên nhất định phải nhớ, sau này tuyệt đối không được chạy lung tung, phải nghe lời cha và cô Đình Đình nhé.

- Dạ, em sẽ không như vậy nữa...

- Thế thì tốt.

- Chị Thư Hân, vậy trưa nay chị đến nhà em ăn cơm được không, Tiểu Nguyên cho chị hết thịt mà Tiểu Nguyên thích.

Ngu Thư Hân không nhịn được cười:

- Hào phóng thế cơ à, thế chị nhất định phải đi rồi.

- Dạ, cha và cô Đình Đình nấu ăn đều rất ngon.

Lưu Đình Đình cũng bước tới, nhìn quần áo của Ngu Thư Hân từ trên xuống dưới:

- Thư Hân, bộ đồ này của cô là...

- Của Thái Từ Khôn.

- A...

Lưu Đình Đình sững sờ:

- Vậy, vậy buổi tối cô có về ngủ không?

Lời này vừa hỏi, người xung quanh đều dựng tai lên nghe.

Ngu Thư Hân ho khan, nhìn Thái Từ Khôn:

- Chuyện này à, hỏi anh ấy á.

Lưu Đình Đình khó hiểu:

- Không phải nói giường quá nhỏ à, hai người làm sao ngủ được? Thư Hân, cô vẫn nên về nhà tôi ngủ đi.

Ngu Thư Hân suýt cười ra tiếng, cô gái này sao lại ngay thẳng đến thế nhỉ.

- Đúng là rất nhỏ, chẳng qua tôi phát hiện hai người ngủ vẫn rất thích hợp, đúng không Thái bảo bối?

Ngu Thư Hân hô lên.

Tầm mắt mọi người hoàn toàn chuyển đến Thái Từ Khôn, mặt anh hiện vẻ mất tự nhiên hiếm thấy:

- Em về nhà Đình Đình thay đồ trước đi.

Không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, xem ra là thẹn thùng nhỉ. Ngu Thư Hân nhướng mày, dương dương tự đắc nắm tay Lưu Đình Đình:

- Được rồi, sắp đến giờ ăn trưa, em sang nhà Tiểu Nguyên trước, lát nữa tự anh đến nha.

Thái Từ Khôn ừ một tiếng, liếc nhìn mọi người xung quanh:

- Làm gì thế, không làm việc à?

Các bác sĩ y tá bị cái nhìn giá buốt quét qua, đều thu hồi tầm mắt.

Giờ ăn trưa, Ngu Thư Hân và Thái Từ Khôn ăn cơm ở nhà Trương Triều.

- Tiểu Nguyên, bác sĩ Trương, tôi về rồi đây.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên giọng nữ lanh lảnh.

Tiểu Nguyên vừa nghe thấy vội vã nhảy khỏi ghế, vẻ mặt hưng phấn:

- Chị về rồi! Chị về rồi!

Trương Triều cũng rất bất ngờ:

- Tư Tư? Sao lại về lúc này nhỉ?

Ngu Thư Hân nhìn Lưu Đình Đình:

- Tư Tư là ai?

Lưu Đình Đình nói:

- Là chị của Tiểu Nguyên, sinh viên đại học hiếm hoi trong thôn chúng ta.

- Tiểu Nguyên có chị à?

- Phải, hai người họ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sau đó bà nội chăm sóc họ cũng qua đời, Tiểu Nguyên được bác sĩ Trương nhận nuôi, còn Tư Tư được tài trợ ra ngoài học đại học, kỳ nghỉ mới trở về.

Ngu Thư Hân gật đầu, xoay người nhìn ra cửa. Lúc này, cô gái tên Tư Tư cũng được cha con Trương Triều đón vào.

- Anh Từ Khôn, anh cũng ở đây à, em còn nghĩ lát nữa đến chỗ đội y tế để tìm anh.

Dương Tư Tư vừa vào cửa, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn thấy cô ấy thì khẽ gật đầu, không nói gì.

- Tư Tư, sao hôm nay lại về? Được nghỉ à?

- Phải, ban đầu định hoãn lại một thời gian mới về, nhưng nghe nói nhóm anh Từ Khôn ở đây nên con về trước.

Trương Triều ho khẽ, ánh mắt quái dị hơi dừng lại chỗ Ngu Thư Hân:

- Về là tốt về là tốt, trước tiên để hành lý xuống, ngồi ăn cơm đi.

- Dạ.

Bên trái Thái Từ Khôn là Ngu Thư Hân nhưng bên phải là ghế trống, Dương Tư Tư ngồi xuống không chút do dự.

Dương Tư Tư yêu kiều hỏi:

- Anh Từ Khôn, lần này tới anh định ở bao lâu, chừng nào đi?

- Mấy ngày nữa.

Thái Từ Khôn gắp thức ăn vào chén Ngu Thư Hân:

- Ngây ra đó làm gì, còn không ăn đi.

Dương Tư Tư sững sờ, ánh mắt rốt cuộc để ý tới người khác ngoài Thái Từ Khôn:

- A... cô, cô là...

Dương Tư Tư đi học đại học nên cũng tiếp xúc với tin tức bên ngoài, nhưng cô chưa từng quan tâm tới showbiz, bởi vậy lúc thấy Ngu Thư Hân chỉ cảm giác rất quen mắt nhưng lại không nhớ rõ.

Mặt Ngu Thư Hân đầy ý cười nhìn cô ấy, chỉ có người quen thuộc cô mới biết, nụ cười ấy rõ ràng chứa kim châm.

- Xin chào, cô tên Tư Tư đúng không, tôi là Ngu Thư Hân.

- Ngu Thư Hân... tôi nhớ ra rồi, bạn cùng phòng của tôi từng nhắc đến cô, cô ấy rất thích cô.

Dương Tư Tư vừa khó mà tin nổi vừa có chút kích động, đại minh tinh trên TV lại xuất hiện ở nhà mình!

- Nhưng sao cô...
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Tư Tư vẫn chưa biết nhỉ, Thư Hân là vợ chưa cưới của Từ Khôn.

Trương Triều vội vàng giải thích, haiz, cô gái này đừng thể hiện sự yêu thích của mình rõ ràng vậy chứ.

Bên kia, Ngu Thư Hân vẫn duy trì nụ cười mỉm như cũ, nhìn vẻ mặt kích động của Dương Tư Tư cứng đờ trong nháy mắt:

- Vợ, vợ chưa cưới? Sao có thể...

Ngu Thư Hân gật đầu rất thành khẩn, tự nhiên dựa vai Thái Từ Khôn:

- Đúng vậy đấy em gái, chúng tôi là tình nhân.

Mắt Dương Tư Tư dần đỏ lên, nhìn Thái Từ Khôn, khó mà tin nổi, hỏi:

- Anh Từ Khôn, đây là thật sao?

Anh lạnh nhạt gật đầu:

- Ừ.

Nói xong, anh lại gắp thức ăn cho Ngu Thư Hân:

- Nhìn cái gì, mau ăn đi.

Cảnh này hiển nhiên đã tổn thương Dương Tư Tư sâu sắc:

- Bác sĩ Trương, con đi xe lâu quá, hơi choáng, con muốn, muốn nghỉ ngơi trước.

Nói rồi, không đợi Trương Triều trả lời, cô cầm túi xách chạy ầm ầm lên lầu.

Trương Triều hơi lúng túng nhìn Ngu Thư Hân:

- Chuyện này, ơ...

Ngu Thư Hân không vạch trần, bởi vì Thái bảo bối nhà cô không có chút phản ứng nào.

- Ăn cơm ăn cơm thôi, phần của em gái Tư Tư thì chúng ta chừa lại cho em ấy.

Trương Triều thấy Ngu Thư Hân không giận, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thực, chi phí Dương Tư Tư học đại học đều do Thái Từ Khôn tài trợ, từ lần đầu tiên Thái Từ Khôn về thôn, cô gái ấy đã bám dính lấy anh, ngày nào cũng anh Từ Khôn anh Từ Khôn, về sau ra ngoài học đại học cũng chưa từng quên anh. Trương Triều nhìn rõ, càng hiểu rõ, Thái Từ Khôn căn bản không để tâm đến cô ấy.

Sau khi đóng cửa, Ngu Thư Hân đẩy Thái Từ Khôn lên cửa.

- Tình huống gì thế, nơi núi cao rừng thẳm cũng xuất hiện tình địch?

Thái Từ Khôn ngây người:

- Tình địch gì?
QUẢNG CÁOAdskeeper

Bị huyết áp cao sẽ khỏi hẳn chỉ trong 7 ngày nhờ thứ này

Bệnh vẩy nến biến mất trong 2 ngày với một phương pháp đơn giản

Bà cụ 120 tuổi: Sống tới 120 tuổi là nhờ việc thanh lọc mạch máu

- Sinh viên đại học Dương Tư Tư đấy, giỏi nha Thái Từ Khôn, một cô bé như thế cũng bị anh dụ dỗ.

Anh hạ mi mắt nhìn cô:

- Dụ dỗ? Em dùng từ có thể chính xác chút được không?

Ngu Thư Hân hừ hừ:

- Vậy dùng từ gì, dù sao em nhìn ra rồi, cô ấy thích anh.

- Ồ thế à?

Thái Từ Khôn mím môi:

- Nhưng vậy thì có vấn đề gì?

Ngu Thư Hân nghẹn, hình như, cũng không có vấn đề gì...

- Sau này em muốn dán nhãn lên người anh, anh là của em, không ai được dòm ngó, nếu ai dám có ý đồ gì, hứ, cẩn thận em diệt cô ta.

Nơi xa, Dương Tư Tư bỗng nhiên rùng mình, ai đang nói mình?

Thái Từ Khôn hơi bật cười:

- Ai dám cướp với em chứ.

- Cũng đúng.

Ngu Thư Hân nhướng mày:

- Dù sao cũng cướp không lại, ai bảo Thái bảo bối nhà em chỉ thích em đây.

Cô vừa nói vừa dùng tay hạnh kiểm xấu sờ ngực và bụng anh. Thái Từ Khôn dùng tay giữ cô lại, mắt hiện vẻ nguy hiểm:

- Ngu Thư Hân.

Đôi mắt quyến rũ của cô cong lên:

- Em chỉ sờ thôi chứ có làm gì đâu.

Thái Từ Khôn:

-...

Có lẽ vì đã nếm thử cảm giác cực hạn kia nên cơ thể anh có thể bị cô nhẹ nhàng lay động. Anh cau mày, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Ngu Thư Hân dựa vào người anh, đột nhiên phía dưới có thứ gì đó chống vào cô, cô sững sờ hồi lâu, lúc định cúi đầu nhìn thì bị Thái Từ Khôn giữ cằm lại:

- Thay đồ thì mau đi thay đi, đừng có lề mề nữa.

Ngu Thư Hân chớp chớp mắt, mặt hơi xấu hổ:

- Thái bảo bối...

Thái Từ Khôn rất quyết đoán xoay vai cô qua hướng khác, đưa cô vào phòng, sau đó tự lui ra, đóng cửa!

Ngu Thư Hân ở bên trong gõ cửa mấy cái:

- Nè, anh... khụ khụ, đừng xấu hổ mà, dù sao em cũng thấy hết rồi.

Thái Từ Khôn hít sâu một hơi, xấu hổ? Chỉ là anh không muốn làm chút chuyện gì đó ở chỗ người khác thôi!

Ngu Thư Hân thay chiếc quần Thái Từ Khôn cho cô, dù sao nó quá dài quá rộng, mặc không thoải mái lắm, nhưng áo sơ mi thì cô không thay, sơ mi của anh phối với mini skirt của cô lại có một nét đặc sắc riêng.

Đương nhiên, Ngu Thư Hân mê trang điểm vẫn phải trang điểm cho mình thật trắng mịn nõn nà, tuy tình địch xuất hiện không có lực công kích gì nhưng collagen người ta mềm mịn như vậy, cô không muốn thua.

Sửa soạn xong, Ngu Thư Hân ra khỏi phòng, Thái Từ Khôn đã không còn đó nữa. Cô nghĩ rất quan tâm anh, ừ... cũng đúng, Thái bảo bối nhà cô chắc chắn thẹn thùng rồi.

Mấy ngày sau, Dương Tư Tư rất năng đến đội y tá, lúc thì đưa đồ ăn, lúc thì đưa nước trà, dần dà, mọi người đều nhìn ra được, cô gái này rõ ràng nhắm vào bác sĩ Thái, bởi vì ánh mắt cô ấy chưa từng rời khỏi anh.

Nhưng Thái Từ Khôn hoàn toàn tiến vào trạng thái bơ đẹp, cũng có thể nói anh không quan tâm nên không phát hiện. Người khác đều mang tâm lý vừa thương hại Dương Tư Tư vừa muốn xem trò vui về chuyện tình tay ba bất bình đẳng này, quần chúng ăn hạt dưa bày tỏ, chính chủ quá không dao động rồi.

Thời gian nghỉ trưa hôm nay, Dương Tư Tư lại tới đưa bánh cho mọi người, bánh này tính theo số đầu người, chỉ cho các bác sĩ và y tá. Mà vừa hay hôm nay Ngu Thư Hân ngồi bên cạnh chơi game điện thoại.

Vẻ mặt Dương Tư Tư áy náy nói:

- Chị Thư Hân, thật ngại quá, em không biết chị ở đây nên không làm thêm cho chị.

Lâm Thanh Duy định động đũa, nghe vậy thì vội vàng nói:

- Không sao, Thư Hân, ăn phần của tôi này.

Dương Tư Tư mềm mại nói:

- Bác sĩ Lâm, các anh bận như vậy, chắc chắn đều đói rồi. Chị Thư Hân đâu có làm gì, chắc không đói đâu.

Ngu Thư Hân để điện thoại di động xuống, ngước mắt nhìn cô ấy, ý cười ngập tràn trong mắt nhưng chẳng nói gì, nói thật, dù cô ấy có biết cô ở đây cũng sẽ không làm thêm phần cho cô đâu. Haiz, mấy ngày nay, địch ý của cô ấy quá rõ ràng.

Dương Tư Tư bị nhìn có chút không tự nhiên, vội xoay người tìm Thái Từ Khôn:

- Anh Từ Khôn, anh tạm ngưng công việc, mau ăn đi.

Anh lạnh nhạt đáp:

- Anh không đói.

- Vậy, vậy xem như ăn tí lót dạ, bằng không lát nữa sẽ đói.

QUẢNG CÁOMgid

Mẹo làm tình này giúp bạn kèo dài được 2 giờ trên giường với vợ
Sức Khỏe Nam Giới

Diệt tận gốc khuẩn HP, hết ngay bệnh dạ dày, trào ngược tại nhà
Dạ Dày An Bình
- Thái bảo bối, người ta đặc biệt làm cho anh đấy, sao anh không cảm kích?

Ngu Thư Hân đột nhiên tiếp lời.

Các vị khán giả nghẹn.

Thái Từ Khôn quay đầu nhìn Ngu Thư Hân:

- Anh không đói, em muốn ăn à?

Mắt Ngu Thư Hân lóe lên nét giảo hoạt:

- Em có hơi muốn ăn, nhưng em lại không có phần.

- Ờ, vậy em lấy phần của anh đi.

Dương Tư Tư sững sờ:

- Anh Từ Khôn...

Thái Từ Khôn khẽ gật đầu với cô ấy, cầm hòm thuốc đi vào phòng. Ngu Thư Hân vươn vai đứng dậy:

- Kỳ thực tôi cũng không muốn ăn lắm. Không ăn đâu, mọi người nghỉ trưa thoải mái nhé, chúng tôi về phòng trước đây.

Sắc mặt Dương Tư Tư trắng bệch khi nghe đến mấy chữ nhấn mạnh của Ngu Thư Hân "chúng tôi về phòng trước đây".

Người mà từ nhỏ đến lớn cô luôn tâm niệm trong lòng, dù biết bên cạnh anh có một người khác, cô vẫn không thể nào kiềm chế được trái tim mình, cô luôn nghĩ, có lẽ anh có thể nhìn thấy mặt càng ưu tú hơn ở cô, có lẽ họ vẫn chưa tiến triển đến bước xa hơn, cũng có lẽ anh và cô ta không ân ái như vậy...

Mọi người nhìn nhau, cúi đầu lặng lẽ ăn bánh. Thủ đoạn này của Tô đại tiểu thư đơn giản rõ ràng, giết người trong vô hình.

Thái Từ Khôn cầm hòm thuốc về phòng, lấy hết hộp thuốc rỗng ra, thay thuốc mới vào.

Ngu Thư Hân biếng nhác đi vào phòng anh, tiện tay đóng cửa lại.

Thái Từ Khôn nghiêng mắt nhìn cô:

- Em không ăn à?

- Em nào dám ăn.

Ngu Thư Hân xòe tay ra:

- Đã nói bánh đó là cô ấy đặc biệt làm cho anh, em mà ăn, cô ấy hận em chết mất.

Thái Từ Khôn hơi cong môi:

- Em mà có gì không dám?

Ngu Thư Hân đi tới, dựa vào bàn nhìn anh, trêu:

- Đây chính là tình địch, một cô gái khi tình cảm quá sâu nặng sẽ rất đáng sợ, lỡ như em bị làm sao...

- Ngu Thư Hân.

Thái Từ Khôn cau mày, giọng mang ý cảnh cáo. Có lẽ vì chuyện lần trước tìm Tiểu Nguyên mất tích khiến lòng anh vẫn còn sợ hãi nên không thích nghe những lời không may mắn đó.

Ngu Thư Hân đưa tay véo mặt anh:

- Ôi dào, em chỉ đùa thôi mà.

Thái Từ Khôn đen mặt:

-...Để tay xuống.

Ngu Thư Hân thu lại vẻ mặt, nói rất nghiêm túc:

- Da anh đẹp quá. Bình thường đâu thấy anh dán mặt nạ đâu nhỉ.

Thái Từ Khôn nắm chặt cổ tay cô, giữ tay cô phía sau:

- Rảnh rỗi không chịu nổi thì tự sờ mình đi.

Ngu Thư Hân phì cười:

- Em biết da em đẹp... vả lại, anh cũng biết mà.

Ánh mắt Thái Từ Khôn cứng đờ, ký ức đêm đó hiện lên qua lời nói có ý đồ của cô. Làn da mềm mại mịn màng như tơ lụa, thân thể với mùi hương mê hoặc...

Ngu Thư Hân từ từ bám lấy vai anh, bước lên nói nhỏ vào tai anh:

- Anh đừng nói với em là anh quên đấy.

Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, Thái Từ Khôn ngẩn người, con ngươi u ám.

- Ngu Thư Hân, em kiếm chuyện à?

Mắt cô sáng ngời:

- Sao anh biết?

Mấy ngày nay bất kể cô quyến rũ thế nào, anh đều không phóng túng như đêm đầu tiên nữa, Ngu Thư Hân nghĩ mãi không hiểu, chuyện này là sao, lẽ nào Thái bảo bối nhà cô lại khôi phục thành nam thần cấm dục?

Thái Từ Khôn hơi khom người, giọng rất trầm:

- Đừng nghịch.

- Em không nghịch.

Ngu Thư Hân thuận thế vòng tay ra sau cổ anh:

- Thái Từ Khôn, anh bây giờ, có muốn hôn em không?

-...

Hai người dựa vào nhau rất gần, mùi hương thoang thoảng trên người cô cứ khẽ vờn quanh anh, yêu kiều, mê hoặc... tay Thái Từ Khôn chống phía sau cô dần nắm chặt, lòng thầm than, cô gái này, chắc chắn là yêu-nghiệt.

Anh cúi đầu cắn vào môi cô, tiện thể đưa tay giữ lấy eo cô, ôm cô lên bàn. Tư thế này có thể khiến anh hôn cô dễ dàng hơn.

Khóe môi Ngu Thư Hân hiện lên nụ cười đạt được ý đồ, ha, sẽ không để anh làm hòa thượng đâu.

Hôn rồi hôn, cô giật mình cảm giác được kỹ thuật hôn của Thái Từ Khôn đã tiến bộ, càng sâu sắc, càng trêu ngươi hơn.

Anh cắn vành tai, phả hơi nóng vào tai cô, tựa như cố ý hành hạ cô, qua lại vị trí hôn môi. Tai cô từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang đỏ, cô cắn môi, tiếng rên rỉ vụn vỡ dần tràn ra.

Gian phòng rất yên tĩnh, có ánh dương êm dịu ngoài cửa sổ chiếu vào, ấm áp, vung vãi trên người đôi nam nữ.

Ngu Thư Hân nằm lên vai anh, cảm nhận đôi tay anh đang giày vò cô, bàn tay cô nắm chặt áo anh, để mặc cho từng đợt sóng kích thích tiêu hồn ập tới.

- A...

Cảm giác kích thích nhất trào lên, Ngu Thư Hân đột nhiên hơi khựng lại, toàn thân run rẩy không khống chế được.

Thái Từ Khôn trìu mến đưa tay xoa mặt cô, cô ngước mắt nhìn anh.

Lúc này mặt Ngu Thư Hân đỏ bừng, vì há miệng thở dốc nên đầu lưỡi non mềm như ẩn như hiện. Anh nheo mắt, càng cảm thấy như rơi vào hố lửa, có lẽ cô không biết, dáng vẻ cô như vậy quyến rũ đến mức nào.

Nhưng... anh không thể làm bừa nữa.

- Mặc đồ đàng hoàng vào.

Giọng anh khàn khàn cất tiếng.

Ngu Thư Hân sững sờ:

- A?

Anh sớm đã có phản ứng, sao cô lại không biết chứ.

- Thư Hân, lần đầu tiên là anh kích động.

Thái Từ Khôn khẽ cau mày:

- Ở đây không có T, không an toàn.
QUẢNG CÁOAdskeeper

Các bác tìm thấy vấn đề chính của u nhú, hãy cẩn thận!

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp
Ngu Thư Hân nghe mà lòng ngọt ngào, hóa ra là vì cô...

- Đừng đi.

Vào lúc Thái Từ Khôn xoay người, cô đưa tay kéo anh lại, cúi đầu lí nhí nói:

- Em có thể giúp anh.

Anh hơi khựng lại.

Ngu Thư Hân cương quyết lặp lại một lần:

- Em có thể giúp anh.

Nói rồi, cô khẽ run run tay thăm dò xuống dưới...

___

Ngày mai sẽ về, mọi người thu dọn đồ đạc.

Ngu Thư Hân ngồi trên ghế trong nhà, nhìn mọi người thu dọn dụng cụ y tế. Vốn dĩ cô muốn giúp một tay nhưng đã bị từ chối uyển chuyển...

Lâm Thanh Duy cười nói:

- Thư Hân, sắp về rồi, cô vui lắm nhỉ. Nơi này không có internet, chắc khiến cô ngột ngạt lắm.

Cô cong môi cười, ánh mắt nhìn Thái Từ Khôn ở xa xa:

- Lạ quá, tôi thế mà cảm thấy không có internet cũng rất tốt.

Lâm Thanh Duy nhìn theo ánh mắt cô, cảm thấy mình lại bị đút thức ăn cho chó: (1)

- Vì có sư huynh nên cô cảm thấy không hề buồn chán đúng không?

(1) Thức ăn cho chó: từ lóng, chỉ hành động ân ái yêu đương của người khác trước mặt FA.

Ngu Thư Hân nhìn cậu:

- Thông minh.

Lâm Thanh Duy lắc đầu:

- Nói thật tôi rất khâm phục cô, cô nói xem, một người cứng nhắc vô vị như sư huynh, làm sao mà cô chịu được thế?

Ngu Thư Hân cười kỳ dị:
QUẢNG CÁOAdskeeper

Sa búi, trĩ cấp 4 chớ vội cắt mổ. Dùng 1 lần thứ này ổn đến già

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp

Bệnh vẩy nến biến mất trong 2 ngày với một phương pháp đơn giản

- Tiểu Duy à, cứng nhắc vô vị đều là ở trước mặt các cậu thôi, trước mặt tôi, anh ấy không phải vậy.

Lâm Thanh Duy khựng lại:

- A... vậy thì thế nào, chia sẻ với tôi nha?

Ngu Thư Hân nhìn cậu đầy ghét bỏ:

- Đùa gì thế, chuyện này chỉ có thể để hai người chúng tôi biết thôi.

Lâm Thanh Duy:

- Nè nè, cô như vậy là không được đâu nhé!

- Ngoan, muốn biết rốt cuộc ngọt cỡ nào hả, tự tìm bạn gái trải nghiệm đi ha.

Lâm Thanh Duy:

-...

Chỉ biết bắt nạt FA!

Hôm sau, mọi người chuẩn bị xong xuôi chờ xuất phát.

- Từ Khôn, Thư Hân, sau này có rảnh lại tới chơi nhé.

Trương Triều ôm lấy hai người, nói.

- Được, bác sĩ Trương, anh cũng có thể dẫn Tiểu Nguyên tới tìm chúng tôi.

- Được được được.

Ngu Thư Hân khom lưng xoa đầu Tiểu Nguyên:

- Tiểu Nguyên, sau này phải ngoan ngoãn vâng lời nhé.

Tiểu Nguyên nắm tay cô đầy lưu luyến:

- Chị Thư Hân, chị không được quên Tiểu Nguyên đấy.

- Đương nhiên rồi, sao chị có thể quên em chứ.

Tiểu Nguyên hít hít mũi, mắt to đen nhánh ửng đỏ. Lưu Đình Đình bên cạnh cũng không khá hơn là bao, nhiều ngày nay, cô cũng nảy sinh tình bạn cách mạng với Ngu Thư Hân, nếu không nhờ cô ấy thì bây giờ cô vẫn chưa dám ngỏ lời với Trương Triều.

Ngu Thư Hân nhìn dáng vẻ muốn khóc của Lưu Đình Đình, bèn vội nói:

- Ôi ôi ôi, cô đừng khóc, bằng không tôi buồn lắm.

- Thư Hân, tôi...

- Tôi biết tôi biết mà, Đình Đình, tôi cũng rất không nỡ xa cô.

Lưu Đình Đình nghe vậy, vành mắt càng đỏ hơn.

Lam: Nội dung ẩn dưới đây dành cho người quen cũ, từng đọc truyện Lam edit, bạn nào lần đầu đến với truyện của Lam có thể bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kk