chương 8: cô đúng là một nhân tài (h-)
Lương Thuỳ Linh đánh trên bàn phím, một tay khác quét qua điện thoại không ngừng chấn động, ấn xuống nghe. Là điện thoại Tiểu Vy, nói cho nàng nhớ kỹ truy tung Đỗ Hà.
Lương Thuỳ Linh một lời đáp ứng, lập tức hiếu kỳ, liền hỏi Tiểu Vy làm sao lừa được bé mèo kitty. Tiểu Vy liền kể chuyện mình tự tiến cử làm tiểu bạch kiểm. Lương Thuỳ Linh nghe được không có gì để nói, nửa ngày mới nói với nàng một câu "Tiểu Vy, mẹ cậu đúng là một thiên tài"
Trong lời nói cợt nhả Tiểu Vy nghe được, liền có chút gì đó không rõ ràng lắm hỏi lại nàng "Làm sao rồi?"
"Làm sao..."
Lương Thuỳ Linh thở dài "Cậu hỏi làm sao rồi là sao? Cậu là người muốn điều tra tung tích người ta, hiện tại trực tiếp biến mình thành tiểu bạch kiểm, Đỗ Hà sau này đem cậu thành bạn trên giường, thoải mái xong liền đi, cậu sẽ khóc lóc với ai đây... Huống chi hiên tại nàng còn chưa có quyết định bao nuôi cậu"
Tiểu Vy trầm mặc một hồi "Thế nhưng nghiệp vụ phạm vi mình cũng nói không giới hạn trên giường" Tiểu Vy lại nghĩ nghĩ "Nếu không mình lại tự mình chào giá thấp một chút?"
Lương Thuỳ Linh "..."
Sự thật chứng minh, theo đuổi phụ nữ, không ai dám vỗ ngực là sở trường của mình.
Một năm trước...
"Tới tới tới, để chúng ta lại kính Lương luật sư một ly!"
Trong phòng âm vang tiếng nhạc sập xình, xen lẫn tiếng la hét ầm ĩ ồn ào, mấy tên đàn ông giơ ly rượu, vây quanh xung quanh Lương Thuỳ Linh, biểu lộ nịnh nọt lại khó tránh mang một chút sắc mị. Nhưng mà, lại không có ai dám xuống tay, bởi vì người đến đều rõ ràng, vị Lương luật sư này, bối cảnh rất sâu.
Lương Thuỳ Linh đối với việc tụ tập mặt trái mặt phải này cảm thấy mười phần phiền chán, nhưng công việc của nàng cùng thân phận, lại làm cho nàng không thể không ngẫu nhiên ứng phó. Đàn ông thì không nói, thế nhưng ngay cả đàn bà đều muốn thân thiết với Lương Thuỳ Linh, cái này khiến nàng buồn bực.
Đừng nói Lương Thuỳ Linh không thích nữ nhân, chỉ là những nữ nhân này son phấn quá đậm, nghe mùi khiến nàng muốn ói. Tùy tiện nhấp mấy ngụm rượu, Lương Thuỳ Linh từ chối đi toilet, từ trong phòng chạy ra.
Ở trong toilet mở nước rửa mặt, Lương Thuỳ Linh vốn hướng mặt lên trời, không có về phòng, mà là đi về lan can ở cuối hành lang. Nàng nghĩ hít thở một chút, nhưng vừa vặn rảo bước đến sân thượng, điện thoại không an phận chấn động. Lương Thuỳ Linh nhìn số điện thoại, là quỷ nịnh bợ chuyên vuốt mông ngựa Ngọc Hằng, đoán chừng có chuyện làm phiền nàng, liền tức giận nói: "Làm gì?"
"Chị Lương Linh?" Nghe như ngữ khí nàng không tốt, càng là chân chó "Ôi đây thế nào là không đúng sao? Ai khiến Linh top không vui rồi?"
Lương Thuỳ Linh không nghĩ nói nhảm "Cô có việc gì thì mau nói đi"
Bạn thân lúc này mới quanh co lòng vòng mà tỏ vẻ, bọn họ tìm một nữ nhân để Lương Thuỳ Linh qua đêm. Nhiều lần biểu thị là một cô em thanh thuần chưa khai bao, nếu như Lương Thuỳ Linh chướng mắt, bọn họ còn có tiểu soái ca được huấn luyện tốt.
Hiển nhiên là không biết rõ Ngọc Hằng còn muốn làm loạn xum xoe, Lương Thuỳ Linh thật sự là không có lời nào để nói, ném về bọn họ là một tràng thoái mạ, để họ đem người đưa về đi.
"Có thể..."
Bạn thân còn định nói chuyện, Lương Thuỳ Linh đã không còn kiên nhẫn cúp điện thoại. Thế là nàng hoàn mỹ bỏ lỡ câu sau chưa kịp nói ra "Người đã được đưa đến".
Lương Thuỳ Linh nhìn thời gian cũng đã đến giờ, đang muốn trở về, đột nhiên trông thấy cửa sân thượng được đẩy ra, một nữ nhân mặc váy đen lộ vai đi đến. Nữ nhân mặt đỏ bửng, đôi môi nhếch, thoạt nhìn dáng vẻ rất khó chịu.
Đoán chừng cũng là uống nửa chai rượu chưa tỉnh, Lương Thuỳ Linh nghĩ đến, đang muốn nghiêng người né tránh nữ nhân, ánh mắt bỗng nhiên không bị khống chế mà đặt ở xương quai xanh trên bả vai trần trụi.
Da thịt rất trắng, xương quai xanh rất xinh đẹp. Nhịp tim vừa loạn, bước chân bởi vậy bỗng nhiên nhanh hơn một giây, nhưng mà chính là công phu trong nháy mắt, nữ nhân liền đưa cánh tay trắng như phát sáng quấn lên cổ Lương Thuỳ Linh.
Lương Thuỳ Linh sững sờ, lập tức liền cảm giác nửa người đặt trên hàng rào, sau lưng bị ép trên lan can cứng rắn. Nhiệt đột nóng rực của nữ nhân thông qua bờ môi truyền tới, lập tức đem thân thể Lương Thuỳ Linh cũng có thể thiêu đến nóng hổi.
Đặc biệt mùi thơm ngát của nữ nhân ùa vào trong mặt, Lương Thuỳ Linh bị mùi thơm này hun đến say mê, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: "Nữ nhân này, bọn họ từ đâu mà mang đến?"
Đối phương giống như dán môi mình, thế nhưng Lương Thuỳ Linh không phải loại thích ép buộc, huống chi khí tức đối phương thật quá mê người. Thế là, nàng ôm eo nữ nhân, bỗng nhiên uốn éo, đè lại nữ nhân này.
"A..."
Nữ nhân nhỏ giọng kinh hô, Lương Thuỳ Linh thừa cơ đem lưỡi luồn vào trong miệng nhỏ của nàng, nhanh chóng tìm tới cái lưỡi của nàng triền miên. Một loại nở rộ trong veo ở phần môi không tưởng tượng được. Lương Thuỳ Linh cơ hồ nháy mắt trầm mê, càng yêu thích ôm lấy nữ nhân này. Ngón tay ở trên eo nữ nhân khẽ vuốt, nữ nhân bắt đầu có chút kháng cự, bất quá mấy giây sau, đột nhiên minh bạch cái gì, liền trở nên thuận theo.
"Nhận ra tôi là kim chủ rồi sao?" Lương Thuỳ Linh nghĩ.
Tay lập tức làm càn di chuyển xuống phía dưới, Lương Thuỳ Linh đột nhiên vén váy, trực tiếp sờ đùi cô gái. Da thịt bóng loáng tinh tế, quả thực khiến người yêu thích không buông tay.
"Ưm..."
Cô gái phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, như muốn giãy giụa. Nhưng Lương Thuỳ Linh chỉ xem như nàng dục cự còn nghênh, trực tiếp dùng đầu gối đỉnh lên, cưỡng ép nàng tách hai chân ra. Thân thể cô gái run rẩy một chút, Lương Thuỳ Linh cũng đã bồi hồi ở chỗ riêng tư của nàng một lúc, ngón tay cách đồ lót ấn lấy tiểu hoa cuống.
"Ư... Ưm~"
Cô gái giãy giụa đột nhiên mãnh liệt, lại bị Lương Thuỳ Linh dùng sức giữ lại, cùng lúc đó ngón tay tiến vào trong quần lót của nàng. Trực tiếp gảy mạnh tiểu hoa cùng môi sau, thân thể cô gái run lên, có chút bất ổn bắt lấy quần áo Lương Thuỳ Linh.
Phần môi bị hôn kích thích kéo dài, Lương Thuỳ Linh không cho phép cô gái trốn thoát, ngón tay ma sát ở khe hở cánh hoa. Cảm giác từng tia từng tia nóng ướt, Lương Thuỳ Linh lại đem tay rút tới, dán ở bụng dưới cô gái, từ phía trước chui vào trong quần lót nàng, sờ rừng rậm của nàng.
"Ừm..."
Cô gái khó nhịn muốn kẹp chân lại, lại bị Lương Thuỳ Linh lập tức kẹp lấy tiểu hoa hạch. Chậm rãi xoa bóp non mềm của cô gái, cảm giác nóng ướt đúng là để bụng dưới Lương Thuỳ Linh bỗng nhiên dâng lên một cỗ ham muốn, bắt đầu không khống chế được mà co rút. Nàng thế mà ẩm ướt!
Có lẽ cô gái này quá mức ngọt ngào, Lương Thuỳ Linh đột nhiên buông lỏng cái nắm tay ở đằng trước, ngón giữa câu vào trong khe cánh hoa, làm ra chút dịch nhờn. Đem dịch nhờn này bôi lên tiểu trân châu phía trên, Lương Thuỳ Linh dần dần thông thuận có thể xoa nắn, xoa nàng.
"Lần đầu tiên đi làm hả?" Lương Thuỳ Linh rốt cuộc bỏ được cái miệng nhỏ trong veo của nàng "Hay là lâu rồi?"
Tự nhiên xem nàng là tiểu thư mà bạn thân tìm đến, ngón tay Lương Thuỳ Linh thử nghĩ cắm vào tiểu huyệt, thế nhưng vẫn tiến vào được nửa đốt ngón tay, cô gái đột nhiên dùng sức đẩy ra. Lương Thuỳ Linh căn bản không có phòng bị, còn muốn sờ cô gái một hồi cho ẩm ướt rồi cắm vào, ai ngờ đến như thế liền ngưng.
Thân thể mất đi thăng bằng ngã về phía sau, Lương Thuỳ Linh còn mang giày cao gót, thế là nghe xoạt một tiếng. Mông trùng điệp tiếp đất, xương cụt chấn động đến đau đớn, đừng nói đến mắt cá chân còn bị trật một cái. Lương Thuỳ Linh cả người từ trên xuống dưới đều đau đớn, đau đến hoài nghi nàng sẽ bị ngất đi.
Ngay lúc Lương Thuỳ Linh bị té xuống đất rên rỉ thống khổ, đáp lại nụ hôn của nàng, kém chút cắm vào trong người cô gái, thế mà cứ như vậy vô tình chạy đi!
Lương Thuỳ Linh nghe thấy thanh âm tiếng mở cửa, thoáng chốc muốn nổi điên một trận, thế nhưng là trên thân thương yêu, cuối cùng chỉ có thể một bên hút không khí một bên trầm thấp mắng "Ta cần vào!"
oOo
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Lương Thuỳ Linh cùng Phương Nhi lần đầu tiên gặp nhau chính là xấu hổ như vậy, còn có hiểu lầm lớn, đến mức sau này "oan gia ngõ hẹp".
Cho nên hỏi nàng làm sao theo đuổi con gái, nàng thật đúng là không có gì để nói nhiều. Hai người tùy tiện nói vài câu, liền cúp điện thoại
Lương Thuỳ Linh tùy tiện nhìn trong chốc lát, đem định vị Đỗ Hà gửi cho Tiểu Vy, đem bản bút ký tạm thời hợp lại chờ thời. Đúng lúc Phương Nhi vừa tắm rửa xong, vừa mới thổi khô tóc từ phòng tắm đi vào phòng ngủ.
"Làm sao rồi?" nàng phát hiện Lương Thuỳ Linh ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích nhìn mình, không khỏi kỳ quái "Có việc gì hả?"
Lương Thuỳ Linh cười cười, đứng lên đi đến trước mặt Phương Nhi.
"Không có việc gì, chỉ là điện thoại của Tiểu Vy" Lương Thuỳ Linh ôm lấy người Phương Nhi, để nàng nhào vào trong ngực mình "Nàng không phải đang truy một người đúng không, tên gọi là Đỗ Hà..."
"Đỗ Hà?" Phương Nhi nhíu mày "Có phải là... Làm ở công ty quan hệ công chúng không nhỉ?"
Lương Thuỳ Linh có chút ngoài ý muốn nhíu mày "Em biết?"
Phương Nhi gật gật đầu "Kỳ thật cũng không tính là quen biết, chính là có một lần nàng hẹn em... Em ở phòng bệnh có tên trên tường, nàng liền liên hệ em, muốn tư vấn"
Lương Thuỳ Linh trong lòng hiếu kỳ, bất quá không chờ nàng hỏi, Phương Nhi liền cướp lời "Em sẽ không tiết lộ bí mật của khách hàng"
"..."
Tốt, làm gì cũng có nguyên tắc, Lương Thuỳ Linh cũng không hỏi nhiều, chỉ là ôm lấy Phương Nhi, đem nàng ném lên giường.
"A... Lương Linh, chị làm gì?"
Mặc dù hành động này là ám chỉ quá rõ ràng, bất quá, nhưng Phương Nhi vẫn theo thói quen "thận trọng" một chút.
Lương Thuỳ Linh đứng ở bên cạnh giường, đưa tay đánh tan mộng đẹp của Phương Nhi, ngả ngớn cười nói: "Đương nhiên là làm em, giáo sư của chị~"
Phương Nhi "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro