chương 28: có một chút đi vào tâm
"Cám ơn quang lâm, hoan nghênh trở lại lần sau"
Thanh âm hướng dẫn mua hàng giống như mật ngọt rót vào, Đỗ Hà lễ phép đáp lại nụ cười nhàn nhạt, từ trong tay nhận lấy cái túi giấy kim sắc của đối phương.
Bên trong là một bộ quần áo mới, Đỗ Hà hỏi qua kích thước của Tiểu Vy mà mua. Nàng cầm túi giấy bước chân vội vàng đi qua một loạt cửa hàng, ngoặt qua hai cái ngoặt, tìm tới phòng vệ sinh ở nơi vắng vẻ. Sắp tới cửa, Đỗ Hà bỗng nhiên trông thấy một đạo thân ảnh màu lam, tiếp theo là tiếng nước ồn ào.
Rõ ràng nhân viên vệ sinh đang quét dọn vệ sinh, Đỗ Hà không khỏi nghĩ đến Tiểu Vy tự mình treo lên tấm biển màu vàng, cùng nàng ở bên trong... không thể mô tả.
Mặt không khỏi có chút thẹn hồng, Đỗ Hà thấp đầu gật một cái, mười phần không được tự nhiên đi qua sau lưng nhân viên quét dọn. Sau lưng tựa hồ có hai đạo ánh mắt như có như không, lại có lẽ Đỗ Hà nhạy cảm, tóm lại, nàng ba bước hai bước đến gian phòng cũ, gõ mở cửa đem túi giấy đưa vào.
"Tôi... tôi chờ cô ở bên ngoài"
Đến cùng là da mặt mỏng, Đỗ Hà cũng không muốn từng lần nhớ lại nàng nhất thời hồ đồ làm việc đáng xấu hổ, cùng Tiểu Vy nói một tiếng liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Giày cao gót gõ lên mặt đất cộc cộc ở trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp nghe càng rõ ràng hơn. Đỗ Hà một hơi xông ra hành lang, cho đến chỗ ngoặt mới chậm lại. Trái tim đập rất là loạn, Đỗ Hà nhẹ nhàng ôm lấy ngực, hai đạo ánh mắt cùng lông mày dần dần hướng mi tâm hướng lên.
Thật là kỳ quái, mình làm sao ngượng như thế?
Tiểu bạch kiểm bao nuôi, không phải liền vì cầu vui vẻ nhục thể mà thôi sao, làm sao hiện tại lại có chút loạn. Nhất định là mình nghĩ quá nhiều, Đỗ Hà đè lên thái dương, ép buộc mình quét những suy nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu.
Một mặt hồ nghi lại một mặt tỉnh lại, Đỗ Hà bất tri bất giác đi đến chổ khác của cửa hàng, ở cửa kính sát đất mở rộng ngừng lại bước chân. Ngoài cửa sổ, y nhiên mây đen tụ lại, mưa không chút nào giảm. Tầng mây dày màu xám thỉnh thoảng xẹt qua bạch quang chói mắt, nương theo trận trận trầm thấp ám lôi âm thanh.
Ngực Đỗ Hà đột nhiên liền có chút buồn bực, giống như đánh vào bông, phồng lên duy trì hơi thở yếu ớt. Loại cảm giác này khiến Đỗ Hà mười phần mỏi mệt, như là đột nhiên rót chì vào trong nước, thân thể trở nên nặng nề mà bất lực.
Sắc trời ám trầm, cùng cửa hàng sáng tỏ đèn đuốc hình thành sự tương phản mãnh liệt hoàn toàn khác, một tường kính, hai loại màu sắc thủy hỏa bất dung mơ hồ giao hòa lẫn nhau, cuối cùng ở ngoài sáng cùng ngắm xem cái bóng phản chiếu.
Ở trên mặt kính, xuất hiện một "Đỗ Hà" khác. Hình dáng ngũ quan đều cùng Đỗ Hà không quá mức khác nhau, nhưng rõ ràng là một người mười phần xa lạ. Đỗ Hà ngơ ngác nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, cùng với "mình" trên kính đối mặt nhau.
"Mày thật đáng thương"
Bỗng nhiên, cái bóng trên cửa kính giống như đang nói chuyện.
"Bị ngoại tình, bị đuổi ra khỏi nhà, bị chỉ trích là lãnh cảm... mày dám nói với cha mẹ sao?"
Khóe miệng cái bóng tựa hồ nhếch lên cười chế nhạo. Lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Hà, ánh mắt kia, là nhìn một nữ nhân rất đáng thương. Đỗ Hà bị ánh mắt đáng thương kia làm cho tổn thương, không tự chủ hướng về phía sau.
"Đỗ tổng?"
Phía sau lưng đột nhiên chạm vào một mảnh mềm mại, Đỗ Hà kinh kinh, cứng đờ. Tốn vài giây đồng hồ, bên trong cả kinh Đỗ Hà mới chậm rãi quay đầu, có chút ngửa cằm lên, nhìn về người phía sau.
Là Tiểu Vy.
"Đỗ tổng đang nhìn cái gì?"
Vết dao trên mặt nàng y nhiên có chút cảm giác đột ngột, nhưng khóe miệng của nàng giờ phút này hơi nhếch lên, môi mỏng đẹp mắt bởi vậy hình thành một đường cong hoàn mỹ. Nụ cười hiền hòa phi thường ấm áp, Đỗ Hà đột nhiên có chút ngốc.
Tiểu Vy hơi cúi đầu, rất chuyên chút nhìn chằm chằm Đỗ Hà, đôi mắt đen mà thâm thúy, rõ ràng phản chiếu ra một hình bóng xinh đẹp. Hoàn toàn, chỉ có cái bóng của một mình Đỗ Hà.
"Đỗ tổng là đang nhìn mưa sao?"
Tiểu Vy cả người đều có cảm giác nhu hòa, nàng nhẹ nhàng đem hai tay khoác lên vai Đỗ Hà, dùng tư thế ẩn chứa bảo hộ, êm ái kéo nàng vào trong ngực.
"Đừng quá lo lắng"
Không chờ Đỗ Hà phản ứng, lời nói ôn nhu của Tiểu Vy đã rơi vào trong tai của nàng.
"Chờ mưa nhỏ một chút, chúng ta liền về nhà"
Thanh âm bình thản như nước, dường như đang nói tới một chuyện vô cùng bình thường ngày ngày đều diễn ra. Nhưng "về nhà" sao?
Rõ ràng hai chữ nên nhẹ nhàng, giờ phút này thật giống như cự thạch nặng ngàn cân, một chút ném vào trong lòng Đỗ Hà. Hòn đá nặng nề rơi xuống, chấn động khiến Đỗ Hà muốn run rẩy.
Nhà? Nàng còn có nhà sao?
Không, sớm đã không còn... lòng của nàng đã triệt để hóa thành tro tàn trong khoảng khắc đó, nàng liền tựa như lang thang, không còn có nhà. Đỗ Hà im lặng cười khổ, nàng buồn bã rủ thấp đôi mắt dưới đất, yếu ớt giống như mèo con không nhà để về.
Tiểu Vy trong mắt lóe lên một tia đau lòng, lập tức siết chặt cánh tay ôm Đỗ Hà một chút. Một lát, Tiểu Vy bỗng nhiên đặt cằm lên vai Đỗ Hà, ở bên tai nàng nhẹ nhàng hát:
"Em đối với chị có một chút động tâm
Lại sợ hãi không dám nhìn vào mắt chị
Chỉ là để ở trong tim, một chút chần chờ
Không thể tin được em không cách nào kìm lòng
Em đối với chị có một chút động tâm
Không biết kết quả là bi thương hay hạnh phúc.
Chỉ là để ở trong tim một chút, một chút xíu chần chờ
Sợ hãi yêu rồi sau này sẽ mất đi"
Mang theo thanh âm trầm thấp, Đỗ Hà lúc này mới phát giác nguyên lai phía đối diện, cửa hàng đang phát bài nhạc "Có một chút động tâm", âm nhạc phiêu lãng bay tới, Tiểu Vy liền ngâm nga theo.
Giai điệu trữ tình, giọng Tiểu Vy trở nên ngâm nga thế mà lại chọc người dễ nghe, Đỗ Hà không khỏi nghe đến mê mẩn, dần dần thân thể xoắn xuýt dưới vũng bùn từng chút bị lôi ra. Tâm tình vậy mà dần trở nên bình tĩnh, Đỗ Hà không tự giác dựa vào Tiểu Vy, có chút ỷ lại cọ lấy cằm của nàng.
Đợi đến lúc âm nhạc yếu dần, lại lúc nghe không được, Tiểu Vy ngừng lại, lẳng lặng ôm lấy bé mèo Kitty trong ngực. Một cái hôn bừng tỉnh Đỗ Hà, nàng khẽ giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn Tiểu Vy.
Lúc này, Đỗ Hà mới phát hiện, Tiểu Vy thật rất cao. Đỗ Hà mua quần áo đơn giản cùng một kiện áo khoác mỏng, mặc trên thân Tiểu Vy, quả thực sáng chói có thể so với người mẫu.
"Tiểu Vy" Đỗ Hà có chút xê dịch về phía sau, đánh giá tiểu bạch kiểm của mình "Cô... cao bao nhiêu vậy?"
Tiểu Vy một tay đút vào túi áo, một tay khác sờ sờ cái mũi.
"Cao đại khái 1 mét 79"
"..."
Con gái mà cao 1m79?
Số liệu khiến người khiếp sợ, bất quá Đỗ Hà nghĩ lại: mình bao nuôi một tiểu bạch kiểm cao 1m79?
Không nói đến thân cao siêu quần bạt tụy, liền cái này... làm tiểu bạch kiểm? Bảo tiêu có lẽ người ta tin hơn. Nháy mắt có loại cảm giác vi diệu tự dưng sinh ra, Đỗ Hà bỗng nhiên không biết nói cái gì. Cho nên, nàng chỉ có thể giống như lần đầu tiên biết nghề nghiệp của Tiểu Vy là tiểu bạch kiểm, xấu hổ cười cười.
"Rất, rất tốt.... ân."
Tiểu Vy nhìn ra được Đỗ Hà đang suy nghĩ cái gì, trên thực tế, người bình thường biết nàng cao 1m79 cũng sẽ có biểu tình này. Chỉ là vẻ mặt giống nhau, mà Đỗ Hà lại mười phần đáng yêu.
"Đỗ tổng" Tiểu Vy cong cong bờ môi, nhịn xúc động muốn cười "Cái kia... mưa hình như ngừng rồi"
"Ngừng rồi sao?"
Chính là vừa lúc nãy buồn rầu , vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi quả nhiên so với lúc nãy nhỏ đi rất nhiều, cơ hồ chỉ còn là mưa bụi.
"Vậy, vậy chúng ta đi nhanh lên"
Đỗ Hà trong lòng vạn phần cảm tạ ông trời cho nàng cơ hội hóa giải lúng túng, tằng hắng một cái liền tranh thủ thời gian đi xuống thang cuốn, bước chân hoảng đi lên. Tư thái cực giống như một con meo tinh nhân bị té mà vẫn mạnh mẽ cố giữ thể diện.
Cô gái này thật sự cực đáng yêu, Tiểu Vy vui vẻ ngoắc ngoắc khóe môi, quay người đuổi theo Đỗ Hà. Hai người một trước một sau đến cửa hiệu, chỉ có một cây dù, xét thấy thân cao Tiểu Vy, phải để cho nàng phụ trách bung dù.
Đỗ Hà hôm nay không có lái xe, nghĩ mau trở về không thể không đón xe, nhưng rất hiển nhiên ý nghĩ của nàng tựa hồ đã không đạt được vào giờ này, mặc kệ là xe taxi hay là app gọi xe, vậy mà đều kín người hết chỗ. Mắt thấy điện thoại di động đang chậm chạp điều xe gần đó không đổi, Đỗ Hà không khỏi phiền muộn.
Có chút bực bội nghĩ một lần nữa đón xe, nhưng Tiểu Vy đã không nói lời nào đưa qua cán dù, phiền Đỗ tổng cầm hộ một lát. Tiểu Vy lấy ra điện thoại di động, mở ra, bất qua không có bấm vào ứng dụng gọi xe, mà lặng lẽ kết nối danh bạ. Một lát sau, nàng đưa di động bỏ lại trong túi áo, quay đầu cười cười với Đỗ Hà, một lần nữa cầm lấy cây dù.
"Cô..." Đỗ Hà đều sững sờ "Gọi xe tới rồi hả?"
Tiểu Vy gật gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng đặt ở bên eo Đỗ Hà.
"Bây giờ đường có chút hơi kẹt, phải chờ một lát"
"..."
Vận khí tốt như vậy? Gọi liền gọi được xe sao? Đỗ Hà có chút không thể tin được. Nhưng sự thực là, sau hai mươi phút, liền có một chiếc xe con màu xám bạc nháy đèn chầm chậm chờ ở bên ven đường. Đỗ Hà còn không kịp phản ứng, Tiểu Vy đã lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, biểu thị "Chính là bảng số xe đó"
Dứt lời liền kéo Đỗ Hà qua. Hai người vừa mới đến gần, tài xế liền hạ thấp cửa sổ xuống. Lái xe lão Trương hai tay vịn tay lái, nhìn thấy Tiểu Vy, theo thói quen muốn há miệng gọi Trần tổng.
Tiểu Vy hơi đứng lại ở sau lưng Đỗ Hà nửa bước, khi nhìn thấy khẩu hình của lão Trương, lập tức đưa ánh mắt bén nhọn đảo qua. Lão Trương giật mình, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Vy gửi tin nhắn cho hắn, minh xác chỉ thị muốn hắn giả vờ là lái xe công nghệ. Nhân viên Sen Vàng đều có tinh thần chuyên nghiệp, cho dù là lái xe, đó cùng là tinh thần tùy hí.
"Trần... cái thời tiết quỷ quái gì!"
Ngạnh lại đem chữ Trần tổng nuốt trở về, lão Trương tức thời nở nụ cười sáng lạn, bắt đầu giả dạng.
"Ây... có phải khách có số đuôi 3129 không?"
Tiểu Vy phối hợp đáp phải, thuận đường kéo cửa xe ghế sau, mời Đỗ Hà lên xe. Đỗ Hà mang theo nghi ngờ nhìn qua Tiểu Vy, vài giây đồng hồ sau mới cúi đầu tiến vào xe. Ghế ngồi da thật cảm giác thoải mái dễ chịu, Đỗ Hà đưa tay sờ lấy ghế nệm bằng da bóng loáng, lại vừa nhớ tới nhìn thấy chiếc xe đằng trước.
Lexus, hình dáng giống như là bản Limousine mới đúng, Đỗ Hà trong lòng nghĩ thầm, Tiểu Vy thế mà lại đặt được một chiếc xe công nghệ cao cấp như vậy? Liền xem như chuyến đi đặc biệt cũng có chút khoa trương?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro