chương 25: nguyễn giáo sư bàn động hạ (h) [ltl x npn]
Nơi riêng tư bị liếm dâng lên từng đợt tê dại, Phương Nhi nghĩ kẹp chân lại làm không được, chỉ có thể dùng sức hít sâu, không để cho mình lên tiếng. Lương Thuỳ Linh dường như có ý trừng phạt Phương Nhi, ngậm lấy tiểu hoa cuống của nàng liền không thả, nhiều lần liếm láp mút vào, đem nó làm đến hoàn toàn nổi lên, nóng hừng hực. Dòng điện không ngừng kích thích, ngay trước mặt sinh viên của mình lại thật kích thích, Phương Nhi thực tế không thể bỏ mặc Lương Thuỳ Linh liếm xuống dưới, đành phải tiếp tục dùng tay đẩy trán của nàng.
Ai ngờ Lương Thuỳ Linh vừa ngẩng đầu, liền đem ngón tay của nàng ngậm lấy, tinh tế liếm láp ẩm ướt. Đầu ngón tay trơn ướt mềm nóng, Phương Nhi tự nhiên biết đây là đầu lưỡi Lương Thuỳ Linh, không khỏi co rụt lại, hai gò má nhiễm lên một vòng đỏ ửng.
Liếm ngón tay, Lương Thuỳ Linh càng thêm bị tra tấn chỗ hoa, trực tiếp đem miệng đến chỗ rách của tất chân, gạt mở đồ lót, đầu lưỡi luồn vào trong tiểu huyệt. Phương Nhi suýt nữa liền mềm, may mắn nàng có thể khống chế, mới không có ngay tại chỗ lộ tẩy. Thế nhưng cảm giác hạ thân không cách nào sơ sót, huyệt bên trong chặt chẽ đột nhiên bị đầu lưỡi nhích tới nhích lui bốn phía trêu chọc, căn bản là muốn mạng.
Chịu đựng khoái cảm này, Phương Nhi hơi bấm lòng bàn tay, khôi phục chút lý trí, sau đó gõ bàn một cái.
"Đồng học, cô có chút chuyện, đề này em liền trở về viết... chờ... ách..."
Tiểu huyệt đột nhiên bị va chạm, địa phương mẫn cảm bị đầu lưỡi hung hăng chạm vào, lúc này nổi lên tầng tầng khoái cảm.
"Ây..." Phương Nhi tranh thủ thời gian lại bấm lòng bàn tay "Chờ em viết xong, tiết sau giao cho cô là được"
"Thế nhưng mà..."
Nam sinh hiển nhiên không muốn bỏ qua cơ hội cùng nữ thần của mình ở riêng một chỗ, lập tức lại tìm lý do "Nguyễn lão sư, em đối với tiết khóa này không hiểu được nhiều"
Nói xong liền ào ào lật sách, Phương Nhi rất là im lặng, nhưng lúc này dưới thân lại bị liếm. Đầu lưỡi ở bên trong tiểu huyệt chấn động đột nhiên lui ra ngoài, đối với tiểu hoa môi một trận cuồng liếm.
"Ừm..."
Phương Nhi bấu lấy bàn, đã bị Lương Thuỳ Linh liếm đến chảy dịch, còn tiếp tục như vậy sẽ kêu ra tiếng.
"Đồng học, cô có chuyện, em lần sau lại hỏi"
Một hơi nói ra lệnh đuổi khách, nam sinh da mặt dày cũng không có tiếp tục đổ thừa không đi. Phương Nhi miễn cưỡng duy trì tiếu dung, nam sinh rốt cuộc nhẹ gật đầu, nói câu cám ơn lão sư liền đứng dậy ra ngoài. Người vừa rời đi, Phương Nhi lập tức dùng điều khiển khóa cửa lại, đang nghĩ cúi đầu để Lương Thuỳ Linh dừng lại đừng có lại liếm, đột nhiên cảm giác được trong huyệt một trận kịch liệt rung động.
"A~"
Đưa tiễn sinh viên. Thần kinh lập tức thư giãn, khoái cảm theo đó mà bộc phát.
"Lương, Lương Linh~"
Thân thể vô lực ngã oặt, dù là Phương Nhi lạnh lùng cũng không nhịn được xuân triều trận trận, hai gò má đỏ ửng. Ghế dựa mềm bởi vậy mà lui về phía sau một chút, Lương Thuỳ Linh bắt lấy hai tay vịn, đem ghế kéo trở về, đồng thời đầu lưỡi không ngừng ra vào tiểu huyệt, cắm sâu rồi liếm. Vừa mềm vừa tê, lại không cách nào cao trào, Phương Nhi bị nàng làm cho kêu rên ngâm thở, hoàn toàn bị treo ở giữa không trung.
Tiểu huyệt nhanh muốn gom lại đến điểm cao trào, đầu lưỡi đột nhiên thu hồi không còn kích thích, đợi đến tiểu huyệt trầm tĩnh lại, đầu lưỡi lại đỉnh đi vào liếm láp khối mẫn cảm. Chậm chạp không thể cao trào, bên trong tiểu huyệt cực kỳ trống rỗng, lúc này Lương Thuỳ Linh mới xem như liếm đủ rồi, bờ môi lôi kéo tơ bạc rời đi chỗ hoa xinh đẹp.
Tiểu huyệt bị liếm ướt đẫm, cỏ dại từng cụm dính vào nhau, nước bọt cùng mật nước bên trong hòa lẫn vào nhau. Vớ màu đen bị xé, đáy quần lót bị kéo sang một bên, vùng ven đều bị dâm thủy làm cho ướt nhẹp. Lương Thuỳ Linh duỗi ra ngón tay giữa, tay phải kéo quần lót, đem đầu ngón tay cắm vào nộn huyệt. Lần này liền cắm ra không ít nước, Lương Thuỳ Linh lại không vội thỏa mãn nàng, ngón giữa thẳng ra, rất nhanh.
"Sinh viên kia có phải thích em không ?" Lương Thuỳ Linh vừa cắm tiểu huyệt vừa hỏi "Hửm?"
"A a... Không... Ân~"
Ngón tay ra vào cửa huyệt đột nhiên chậm lại, bắt đầu bao lấy thịt mềm, chậm rãi ma sát.
"Không cái gì?" Lương Thuỳ Linh gặng hỏi Phương Nhi "Nói chị nghe"
Phương Nhi biết nàng ăn giấm, có ý tra tấn mình, nhưng cái này... tiểu huyệt trống rỗng nhịn không được kẹp chặt.
"A ~ em không thích... hắn, ân~"
Rốt cuộc nói ra, Lương Thuỳ Linh rất hài lòng, ngón tay trừu sáp lập tức nhanh.
"A a a... Ân~"
Tiểu huyệt bấu chặt phun ra giọt nước, Lương Thuỳ Linh rút ngón tay ra, tiến tới liếm huyệt chảy nước, lập tức đẩy ghế xoay, chậm rãi đứng lên. Đầu gối có chút tê dại, nhưng cái này cũng không ngăn được Lương Thuỳ Linh hung hăng muốn thao lấy trái tim Phương Nhi.
Tiểu huyệt trong veo như nước, hít hít khát khao, Phương Nhi mềm ở trên ghế xoay thở dốc, Lương Thuỳ Linh yêu thương sờ mặt nàng, đưa tay bắt đầu cởi quần áo nàng.
"Lương Linh" Phương Nhi nhìn về ánh mắt Lương Thuỳ Linh tràn đầy hơi nước tình dục.
"Chị... đừng~"
"Ngoan, để chị làm huyệt của em"
Lương Thuỳ Linh chậm rãi cúi người, ngón trỏ cái nhẹ nhàng chạm vào miệng nhỏ đóng mở dục cầu bất mãn.
"Phương Nhi" nàng ở bên tai Phương Nhi than nhẹ "Cái miệng nhỏ phía dưới em còn chưa ăn no mà"
Vừa nói xong đã cởi một viên cúc áo trên áo sơ mi trắng của Phương Nhi, lộ ra áo lót ngực màu đen bên trong. Lương Thuỳ Linh trong mắt cực nóng, nàng trực tiếp kéo dây áo ngực, kéo đôi bạch nhũ mềm mại nhảy ra.
"Lương Linh..."
Mặt Phương Nhi đã hoàn toàn ửng hồng, hiện tại, Nguyễn giáo sư đại học NEU nổi tiếng lãnh diễm, áo sơ mi trắng cấm dục bị kéo ra thật rộng, áo lót lỏng lỏng lẻo lẻo, đôi nhũ trắng nửa lộ, đầu nhọn một màu đỏ thẫm. Cặp đùi bị tất chân bao lấy vô lực mở ra, giữa chân là cái động bị phá, lộ ra đồ lót gợi cảm mà hạ bộ bị kéo ra một bên, cái miệng nhỏ ẩn trong rừng rậm đen nhánh, trắng nõn nà chảy xuống thanh dịch.
Chân tâm ướt sũng bộ dáng dâm mỹ chờ bị thao, cùng với bề ngoài lãnh diễm hình thành sự trái ngược mãnh liệt đánh vào thị giác, Lương Thuỳ Linh cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
"Phương Nhi~"
Nàng si mê hô tên người trong lòng, đồng thời đem ghế xoay chuyển qua, tựa lưng đặt lên cạnh bàn để cố định. Lương Thuỳ Linh tay trái duỗi xuống dưới, ngón tay êm ái rơi vào âm chỗ, chậm rãi phát động lấy cỏ dại ướt át.
"Phương Nhi, em biết không? Chị hiện tại hận không thể đem ba cái miệng nhỏ trên người em nhồi vào toàn diện"
Lương Thuỳ Linh cúi người, tay phải xoa lên khuôn mặt Phương Nhi, bình tĩnh chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt trần trụi lửa nóng, lại thâm tình chậm rãi.
"Chị thật thích em, Phương Nhi" ngón cái Lương Thuỳ Linh mơn trớn bờ môi dính nước của Phương Nhi nói "Chị thật hy vọng chị trong mắt em, là bạn lữ có thể dựa vào" Mà không phải một người bị em định kiến, hiện tại y nhiên có chỗ lo lắng "quan nhị đại".
"Lương Linh, chị ngày đó không nên... A~"
Một ngón tay ôn lương bỗng nhiên cắm vào bên trong huyệt, thật sâu trừu sáp, mỗi lần đều tận cây đi vào.
"A a a... Ân a~"
Lâu không được làm dịu ngứa ngáy, huyệt thịt chật căng bị ngón tay cắm vào vẩy ra nước, mỗi một lần bị lòng bàn tay quét qua đều bị nghiền đến sảng khoái.
"A a ~"
Một trận thủy triều mãnh liệt, Phương Nhi nháy mắt bị cắm đến cao trào, tiết ra dòng nước ấm lớn. Bàn tay Lương Thuỳ Linh bị mật nước Phương Nhi chảy ra ướt át, nàng chậm rãi đem ngón tay rút ra, đổi thành ba ngón.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sét. Phương Nhi bị dọa đến khẽ run rẩy, lại vào lúc này cảm giác cửa huyệt bị no căng, bên trong lập tức trống trương lên.
"Phuong Nhi, đừng sợ, chị ở đây, chị hiện đang cắm em, ở chỗ sâu nhất của em"
Lương Thuỳ Linh một lần nữa lại hôn Phương Nhi, đồng thời đem ba ngón cắm vào mật huyệt, bắt đầu kịch liệt trừu sáp chấn động.
"Ưmm~"
Thân thể một trận dục tiên dục tử, run rẩy, Phương Nhi bỗng nhiên ôm lấy cổ Lương Thuỳ Linh, ở đầu ngón tay nàng cao trào. Ngoài phòng mưa xối xả, sấm sét vang dội, nhưng giờ phút này, Lương Thuỳ Linh đưa lưng về phía cửa sổ ngăn lại trước mặt Phương Nhi, tựa như một mực đem nàng bảo hộ dưới thân.
Ngón tay không ngừng va chạm trừu sáp, từng đợt từng đợt mật nước bị thao hung mãng văng tứ tán. Phương Nhi muộn tao rên rỉ, chỉ muốn ôm Lương Thuỳ Linh, co quắp ở trong lồng ngực ấm áp của nàng. Nàng bị nàng ấy hung hăng cắm, cũng bị nàng bảo hộ lấy... kỳ thật trong lòng Phương Nhi, Lương Thuỳ Linh sớm cũng không còn là "quan nhị đại" làm nàng phản cảm. Nàng ấy là người nàng chọn yêu.
"Lương Linh, ừ..." Phương Nhi thở hổn hển "Đúng... a a ân... thật xin lỗi~"
Ngón tay đột nhiên móc lấy một khối thịt mềm, Phương Nhi toàn thân giật mạnh, lần nữa tiết ra thân. Toàn thân cũng giống như ngâm ở trong nước nóng mà mềm nhũn, ngực không ngừng chập chùng, Phương Nhi mê ly nhìn Lương Thuỳ Linh, trong mắt chậm rãi thẩm thấu một tầng yêu thương.
"Lương Linh~" nàng chậm rãi nhúc nhích bờ môi "Em cũng rất thích chị"
Xưa nay Phương Nhi lạnh lùng lại như thế thẳng thắn tỏ tình, Lương Thuỳ Linh nhất thời sững sờ. Nhưng lập tức cuồn cuộn nhận ra đều muốn vô tận yêu thương.
"Phương Nhi~"
Lương Thuỳ Linh đem quần của mình tuột xuống đầu gối, lại đem quần lót cởi ra. Nàng nắm tay Phương Nhi, trực tiếp đặt ở giữa chân ướt át, đem nàng một ngón cắm đi vào. Phương Nhi trơ mắt nhìn tay mình lâm vào rừng cây tối đen, đầu ngón tay bị ướt át vô hạn bao lấy.
"A~ Phương Nhi~"
Lương Thuỳ Linh lớn mật run run hông eo, một đầu trường quyển gợn sóng hấp dẫn lắc lư. Phong tình vô hạn. Hạ thân chặt chẽ cũng phong tao run rẩy, Phương Nhi bị kích thích một màn cũng lên lửa nóng, nhịn không được phối hợp cắm nàng. Ngón tay đâm lên một cái, Lương Thuỳ Linh cũng theo đó rên rỉ thở dốc, Phương Nhi tùy theo tăng thêm tốc độ, để nàng cao trào lên.
"A~"
Sớm đã động tình, Lương Thuỳ Linh tùy ý phóng xuất ra, cốt cốt thanh dịch chảy xuôi không thôi. Phương Nhi đã khôi phục lại, nhìn thấy người yêu mình ở tư thái như thế, trái tim không khỏi đập bình bịch. Xuân tình lửa nóng ở văn phòng lan tràn, Phương Nhi bỗng nhiên đối với Lương Thuỳ Linh nói: "Chị dựa vào bàn làm việc đi"
"Phương Nhi?"
Phương Nhi lại chỉ cười cười "Chị dựa vào là được."
"..."
Sau lưng dựa vào mép bàn, Lương Thuỳ Linh cứ như vậy để trần hạ thân, đối mặt Phương Nhi. Cỏ dại màu đen ẩm ướt cạch cạch, Phương Nhi nhìn chằm chằm bụng của nàng trong chốc lát, đem ghế xoay chỉnh ở mức thấp nhất, sau đó trượt đến trước mặt Lương Thuỳ Linh.
Sau đó, nàng cúi đầu xuống, hôn lên cỏ dại màu đen ướt át của Lương Thuỳ Linh. Bờ môi cảm nhận được sự trơn ướt, Phương Nhi hướng xuống dưới thè đầu lưỡi, liếm tiến vào giữa hai chân nàng.
"A~"
Lương Thuỳ Linh nháy mắt thoải mái đến kịch liệt, nàng dứt khoát đè lại cái ót Phương Nhi, để nàng càng gần sát chính mình.
"Em rất lâu không có liếm chị, Phương Nhi" Lương Thuỳ Linh tách ra hai chân "Đem nước của chị uống hết, uống có tiếng, không cho phép uống sót!"
Đầu lưỡi cuốn lên chỗ vô tận khoái cảm, mật dịch mới rất nhanh chảy ra, Phương Nhi nghe lời hé miệng tiếp được, ùng ục ùng ục uống cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro