Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 24: nguyễn giáo sư bàn động thượng (h) [ltl x npn]

Liên quan tới vì sao bạn gái sinh khí, Lương Thuỳ Linh cảm thấy, đáp án của nó so với tất cả điển tịch tư pháp trong văn phòng nàng còn dày hơn.

Phương Nhi bỗng nhiên không để ý tới nàng, Lương Thuỳ Linh mặc dù biết mình đuối lý, nhưng tóm lại có chút uỷ khuất. Nàng cũng không phải vì giám thị Phương Nhi mới lắp đặt máy định vị trên xe của nàng, nhưng Phương Nhi lại không chịu nghe nàng giải thích chút nào.

Buổi sáng gửi cho Phương Nhi hai tin nhắn đều không được trả lời, rất rõ ràng Phương Nhi còn đang tức giận nàng, Lương Thuỳ Linh đành phải buổi chiều dành chút thời gian đến cửa hàng điểm tâm gần nhà Phương Nhi mua một ít thức ăn, sau đó lái xe đến đại học NEU.

Văn phòng Phương Nhi...

Lương Thuỳ Linh đứng ở cửa ra vào gõ một cái, sau đó mới nhẹ nhàng nắm tay nắm cửa, mở ra.

"Phương Nhi"

"Ừm..."

Tựa hồ sớm phát hiện Lương Thuỳ Linh sẽ đến, Phương Nhi chỉ là ngẩng người nhàn nhạt quét nhìn nàng một chút, liền tiếp tục công việc của mình.

"..."

Thái độ hờ hững như vậy, khiến bầu không khí ngột ngạt đột nhiên xấu hổ, Lương Thuỳ Linh nắm chặt nắm cửa đứng ở cửa ra vào, nhất thời có chút tiến thối lưỡng nan. Nhưng Phương Nhi vẫn vân đạm phong khinh, dường như không quan tâm liệu Lương Thuỳ Linh có tồn tại hay không.

"Phương Nhi..."

Do dự nửa ngày, Lương Thuỳ Linh vẫn là đi vào, đem hộp sữa đậu nành Tuyết Hoa xốp giòn đặt lên bàn.

"Chị tiện đường mua cho em"

Nàng đem điểm tâm đẩy về trước một chút, kiên trì đối thoại "nhà bọn hắn mới ra một loại, chị nghĩ là em sẽ thích ăn"

Phương Nhi đang đánh bàn phím liền dừng lại, quay đầu liếc nhìn hộp điểm tâm, nhưng lập tức đem ánh mắt dời về màn hình máy tính, tiếp tục đánh chữ.

Lương Thuỳ Linh trong lòng lo sợ, muốn nói xin lỗi với Phương Nhi, lại sợ nhắc đến Phương Nhi càng thêm giận. Liền mở mồm hai lần lại ngậm lại, Lương Thuỳ Linh uể oải cúi thấp đầu, thở dài nho nhỏ. An tĩnh chỉ còn tiếng ba ba đánh bàn phím.

"Lương Linh"

Thật lâu, Phương Nhi mới dừng lại động tác, xoay ghế, ngẩng đầu nhìn Lương Thuỳ Linh.

"Đem định vị trên ghế em gỡ xuống, được không?"

Âm điệu nàng tỉnh táo mà bình ổn, nhưng cũng không có chút nào nhượng bộ.

"Em không thích chị dạng này..."

Lần đầu muốn nói giám thị, nhưng Phương Nhi nhìn bộ dáng Lương Thuỳ Linh đưa đám như vậy, lại không đành lòng, bỗng nhiên hoài nghi phải chăng mình có chút quá mức. Cho nên nàng mới thay đổi cách nói: "Ừm... dạng này quá chú ý đến em"

Lương Thuỳ Linh không nói một lời.

"Phương Nhi"

Rất lâu, nàng rốt cuộc nâng mắt lên, nhìn Phương Nhi.

"Một năm" thanh âm Lương Thuỳ Linh run nhè nhẹ "Ấn tượng của chị trong lòng em, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi gì sao?"

Các nàng cùng nhau lên giường, cùng sống với nhau, đều từng cắm vào chổ sâu nhất của đối phương. Trọn vẹn một năm, Lương Thuỳ Linh mỗi lần nhớ tới Phương Nhi ở trên giường muộn tao lại phóng đãng rên rỉ y nhiên sẽ nhịn không được ẩm ướt, khô nóng lập tức muốn làm nàng.

Yêu thương cùng tình dục giao hòa khuấy động lẫn nhau, nhưng kết quả là, ấn tượng Phương Nhi đối với nàng y nhiên không có thay đổi? Đường đường con gái kiểm sát trưởng, trong mắt của nàng, Lương Thuỳ Linh tựa hồ mãi mãi chỉ là mang danh "quan nhị đại".

Ngang ngược, hoành hành bá đạo, chơi bời lêu lổng, dựa vào quan hệ của nhà một bước lên mây... Khóe miệng vô lực nở nụ cười khổ sở, Lương Thuỳ Linh tự giễu cười nghĩ, coi như nàng cũng không có những bệnh trạng này, coi như nàng thật dựa vào bản thân dốc sức làm đến địa vị bây giờ, cũng lại bởi vì ba chữ "quan nhị đại" mà biến thành "còn không phải bởi vì nàng có cha mẹ làm quan".

Người khác cũng được, thế nhưng ngay cả người yêu nàng đều...

Phương Nhi thật tổn thương lòng tự ái của nàng. Đột nhiên liền không nghĩ nói thêm nữa.

"Chị còn có việc" Lương Thuỳ Linh miễn cưỡng cười cười với Phương Nhi "Em cũng vội vàng... chị đi trước đây"

Nói xong liền có chút chật vật quay người, vội vàng đi đến cửa phòng làm việc.

"Lương Linh?"

Phương Nhi trọn vẹn vài giây đồng hồ, mới bỗng nhiên kịp phản ứng lại. Lương Thuỳ Linh... rõ ràng hiểu lầm ý tứ của nàng.

Cô gái này lòng tự trọng từ trước đến nay đều rất mạnh, cũng không biết nghĩ lung tung cái gì, Phương Nhi vội vàng muốn gọi Lương Thuỳ Linh, nhưng nàng giống như muốn mở cửa trốn ra ngoài. Phương Nhi đứng lên liền nghĩ đuổi theo nàng, cũng không có đi hai bước, đột nhiên nghe một tiếng lôi đình vang dội.

Trong chốc lát, toàn thân nàng run lên...

Ở trên hành lang, Lương Thuỳ Linh lúc đầu đã đến tới bậc cầu thang, đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang. Bước chân thoáng chốc không bị khống chế dừng lại, cơ hồ là không chút do dự, Lương Thuỳ Linh quay người chạy về phía văn phòng của Phương Nhi.

"Phương Nhi!"

Nàng đẩy cửa phòng làm việc, quả nhiên trông thấy Phương Nhi sắc mặt trắng bệch vịn cái bàn, thân thể không ngừng run rẩy. Lương Thuỳ Linh giữ cửa, hai bước tiến lên đem người ôm vào trong ngực.

"Không có việc gì" nàng vỗ sau lưng Phương Nhi "Đừng sợ đừng sợ chị ở đây"

Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng mùi thơm quen thuộc rốt cuộc để Phương Nhi sợ sấm có chút khí lực, nàng không khỏi nắm chặt áo Lương Thuỳ Linh, liều mạng chui vào trong ngực nàng.

"Lương Linh" Phương Nhi mang theo tiếng khóc nức nở: "Em không phải có ý kia... ưm~"

Chưa đợi nói xong, Lương Thuỳ Linh đã cúi đầu hôn môi Phương Nhi. So với ngày xưa triền miên, hôm nay càng nhiều ý vị phát tiết. Lương Thuỳ Linh bá đạo hút cái lưỡi đối phương, không ngừng quấy làm phong vân, cố ý hút ra tiếng nước.

"Ưm... Ân~"

Đầu lưỡi Phương Nhi bị đối phương mài cọ, kịch liệt triền miên lại khiến nàng an tâm. Tay nắm áo Lương Thuỳ Linh có chút phát run, Phương Nhi hé miệng, hết sức đáp lại Lương Thuỳ Linh.

Tiếng sấm đáng sợ, giữa hai bên hôn nhau lại kỳ diệu tan đi, tựa hồ xa xôi nghe không được. Thân thể bị hôn như nhũn ra, Phương Nhi hơi thở dồn dập, lại vào lúc này bỗng nhiên bị Lương Thuỳ Linh ôm ngang lên tới. Nàng đem Phương Nhi ôm trở về đến cái ghế xoay sau bàn làm việc, đưa tay liền theo mép váy nàng sờ đi vào. Lòng bàn tay nóng rực khiến quanh thân Phương Nhi như nhũn ra, Lương Thuỳ Linh lại vào lúc này hôn xuống dưới.

Sầu hôn triền miên lại làm cho người say, Phương Nhi có chút mơ mơ màng màng, cảm giác tay của đối phương chậm rãi kéo khóa kéo của mình. Váy bao mông bị cởi ra, Lương Thuỳ Linh càng không chút kiêng kỵ vuốt ve vớ đen bao khỏa mông đẹp, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nơi căng chùng.

"Ừm~"

Rõ ràng muốn cởi tất chân của nàng, Phương Nhi xấu hổ đỏ mặt, theo phản xạ muốn né tay Lương Thuỳ Linh, lại vào lúc này nghe tiếng gõ cửa. Có người đến!

Chỉ một thoáng kinh phá mập mờ, Phương Nhi không khỏi cực kỳ lúng túng, thê nhưng nàng chưa kịp nói xin chờ một chút, chốt cửa đã bị ấn xuống. Nguy cơ phút chốc, Lương Thuỳ Linh bỗng nhiên cấp tốc ngồi xuống, động tác nhanh nhẹn trốn vào dưới gầm bàn. Bàn làm việc coi như rộng rãi, hộc bàn có thể chứa được một người, Phương Nhi vội vàng kéo một góc bàn, đem ghế xoay lướt qua, thuận tiện dùng mũi chân kéo váy, đá vào dưới gầm bàn.

Bất quá mấy giây, Phương Nhi lại đoan đoan chính chính ngồi xuống.

"Nguyễn lão sư"

Đi vào là một nam sinh, là sinh viên của khoa Phương Nhi. Trừ cái đó ra, Phương Nhi còn biết, hắn thích nàng. Con trai mới dậy thì có lẽ ít nhiều mang tình kết "tỷ tỷ" đối với Phương Nhi, lại mang ý tứ kia.

Nhưng Phương Nhi không có khả năng đáp lại "Là em à" Phương Nhi tận lực thể hiện mình buông lỏng "Có chuyện gì sao?"

Nam sinh có chút lo lắng gãi gãi đầu "Em, muốn thỉnh giáo Nguyễn giáo sư mấy vấn đề"

"..."

Giải đáp câu hỏi thì không cách nào cự tuyệt, Phương Nhi do dự một chút vẫn là để nam sinh ngồi xuống ghế đối diện. May mắn bàn làm việc không có thông suốt, Phương Nhi nghĩ.

Nam sinh ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt mặc dù muốn nhìn trên thân Phương Nhi, lại cuối cùng xấu hổ, không dám nhìn trực tiếp "Em muốn hỏi cái gì... hửm?"

Âm cuối của Phương Nhi đột nhiên hơi rung động, nhưng rất nhanh bị nàng lướt qua. Tuyệt không để cho nam sinh phát giác. Dưới bàn, đầu gối của nàng xác thực bị Lương Thuỳ Linh mở ra. Dạng chuyển chân này trực tiếp chạm vào bàn, hoặc là nói dưới bàn có nữ nhân, để Phương Nhi lập tức có cảm giác xấu hổ. Hiện tại không phải là muốn...

Tim đập loạn, trên mặt lại không thể duy trì được, giảng dạy cho nam sinh mấy vấn đề trên tài liệu. Giữa chân đột nhiên mát lạnh, Phương Nhi theo đó cũng run lên. Tất chân không biết bị Lương Thuỳ Linh dùng thứ gì xé rách, ngay chỗ giữa chân tâm. Một trận ngứa ngáy, hai đầu ngón tay tiến vào tơ đầu trong đồ lót~

Cách đồ lót, nơi riêng tư bị nhẹ nhàng quét một cái, Phương Nhi khẩn trương lập tức căng thẳng toàn thân. Hai đầu ngón tay tựa hồ cũng không lập tức bắt đầu, mà phân biệt một trái một phải, dùng sức móc lấy tất chân, đem lỗ rách kia xé mở thêm rộng. Ý lạnh khuếch tán đến bắp đùi. Phương Nhi đã khẩn trương đến cái trán lấm tấm mồ hôi, nhưng lại không thể không khống chế lại, giả bộ cùng nam sinh giảng đề.

"Này..."

Ý lạnh hạ thân để đầu óc Phương Nhi nhanh chập mạch, cuối cùng không có cách, đành phải tùy ý chỉ một cái đề, để nam sinh viết giải đáp tại chỗ. Nam sinh sửng sốt một chút, vẫn là ngoan ngoãn cầm lấy bút, bắt đầu viết.

Cùng lúc đó, đồ lót Phương Nhi, vải vóc ngăn trở nơi riêng tư kia bị kéo ra. Lương Thuỳ Linh quỳ trên mặt đất, cong cong thân thể đem đầu vùi vào giữa hai chân Phương Nhi, đầu lưỡi luồn vào lỗ rách tất chân, liếm thật sâu. Phương Nhi không khỏi một trận run rẩy.

Nơi riêng tư tản ra mùi thơm mê người, đầu lưỡi Lương Thuỳ Linh nhẹ nhàng vuốt ve trên dưới, trong không gian có hạn, tận lực khuấy động lấy hai mảnh tiểu hoa môi, thấm ướt bọn chúng. Một lát, Lương Thuỳ Linh đột nhiên tăng tốc độ, nhanh chóng liếm lấy tiểu hoa môi, thỉnh thoảng hướng cửa huyệt đâm đâm. Nháy mắt khoái cảm mà lên khiến Phương Nhi cả kinh, nhịp tim gia tốc, nàng cuống quýt đem bàn tay luồn xuống dưới, nghĩ đè lại đầu Lương Thuỳ Linh.

Đối diện thế nhưng còn có người, nàng làm sao... Ân~

Tiểu âm hạch đột nhiên bị Lương Thuỳ Linh ngậm trong miệng, đầu lưỡi mềm mềm lập tức bao trùm nó, giống như lăn cuốn viên trân châu. Phương Nhi căn bản muốn đưa tay ngăn cản Lương Thuỳ Linh bỗng nhiên bị rút đi ít nhiều khí lực, trở nên hư mềm.

Lương Thuỳ Linh quá quen thuộc sự mẫn cảm của Phương Nhi, mà Phương Nhi... nếu không phải trời sinh nàng lạnh lùng, lần này sợ là kêu ra tại chỗ.

Mà nam sinh đối diện, nghĩ ở trước mặt Phương Nhi biểu hiện tốt một chút, vắt hết óc viết đề mục, lại không nghĩ ra, nữ thần của hắn, ngay ở "trước mắt" hắn, phía sau bàn làm việc, đang bị một người phụ nữ khác liếm láp khẩu giao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro