chương 16: luận tiểu bạch kiểm tu dưỡng bản thân hạ
Đỗ Hà tâm sự nặng nề, không ý thức đã đến quảng trường đài phun nước của đại học NEU. Đại quảng trường hình tròn, chính giữa có một đài phun nước kiểu cổ điển, góc đông nam là một màn hình LED lớn, sẽ lập tức phát ra video tự làm hoặc phỏng vấn của trường.
Trường học được thiết kế kiểu cổ điển thật sự là rất đẹp, Đỗ Hà nhấc nhấc túi đeo vai, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn. Ngay lúc đang phát một đoạn video phỏng vấn gấu bông tự làm của câu lạc bộ thông tấn của trường. Một người tướng mạo phi thường xinh đẹp thanh thuần, hoàn toàn là kiểu mẫu giáo hoa sẽ được tất cả các nam sinh tuổi dậy thì yêu thích xuất hiện trên màn hình.
Bên cạnh nàng là một nữ hài tương phản hoàn toàn với nàng, tướng mạo thiên về yêu nghiệt xinh đẹp. Hai người rất phối hợp trả lời câu hỏi của phóng viên học đường, đối với ống kính mỉm cười, một cái thanh thuần một cái diễm lệ, không biết thu hút biết bao nhiêu người.
Đỗ Hà cũng không tự chủ cười cười. Nàng biết hai "tiểu bằng hữu" này, nói xác thực là biết mẹ của các nàng, đều là những người tai to mặt lớn ở Sài Gòn.
"Hai vị mỹ nữ, xin hỏi tiêu chuẩn của hai người về tình yêu hoặc là một nửa khác sẽ như thế nào?"
Thời học sinh luôn luôn đối với tình yêu có sự chờ mong tràn ngập, Đỗ Hà hứng thú nhìn xem, chỉ nghe tiểu cô nương thanh thuần Đào Hiền nói " Mình... thích học hơn"
Minh Kiên bên cạnh nàng lập tức phối hợp "Học tập khiến chúng mình vui vẻ"
Màn hình xuất hiện hình ảnh con quạ bay qua, cùng âm thanh cạc cạc khôi hài. Đỗ Hà nhìn hai tiểu cô nương trẻ tuổi, đột nhiên cười. Cười cười, không biết vì sao, khóe mắt lại chảy nước mắt.
Trong suy nghĩ về tình yêu cùng một nửa khác, Đỗ Hà lúc đi học cũng từng bị phóng viên chặn đường ở sân trường hỏi qua một câu tương tự, mà câu trả lời của nàng đặc biệt cổ điển "Giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, nắm tay đến đầu bạc"
Bây giờ nghĩ lại, thật sự là ngây thơ buồn cười. Bất quá chỉ là hôn nhân ba năm, đã đem bộ dáng tình yêu trong lòng nàng nghiền vỡ nát, tan tành không dấu vết. Màn hình bỗng nhiên đen, nghĩ đến là thời gian tạm nghỉ cố định.
Đỗ Hà nhỏ giọng hít mũi một cái, đè nén nước mắt lòng chua xót, giơ tay lên lặng lẽ lau một chút nước mắt. Nàng không nên khóc, rõ ràng không đáng khóc. Tiểu Vy núp ở phía sau cái cây cách xa mười mấy mét, len lén liếc Đỗ Hà tựa hồ có động tác lau nước mắt, tâm thoáng quặn lên một đoàn.
Tại sao lại khóc rồi? Đây là mèo con ham khóc hay sao? Khẽ thở dài một cái, Tiểu Vy kéo khóa kéo của trang phục con rối, gỡ xuống cây đàn violin đeo sau lưng. Trang phục con rối vốn rộng rãi, Tiểu Vy tùy tiện đem hộp đàn violin mở ra, đặt xuống đất.
Nàng lấy ra đàn violin từ trong hộp, lại thăm dò ngó ngó Đỗ Hà, thấy nàng ngồi ở trên ghế dài của quãng trường, liền yên tâm. Đem đàn violin gác ở trên vai, nhẹ nhàng chống đỡ má, Tiểu Vy tay cầm cung, chậm rãi kéo động dây đàn.
Một bài "khúc ảo mộng" của Schumann uyển chuyển vang lên, âm điệu tinh tế ở trong sân trường an tĩnh càng thêm ưu mỹ. Đỗ Hà nghe thấy tiếng đàn chậm rãi đong đưa, đầu tiên là sững sờ, lập tức tò mò quay đầu tìm kiếm. Nhưng cũng không nhìn thấy người. Thời gian đã không còn sớm, không phải có người đang luyện tập violin.
Một mặt nghi hoặc, một mặt nhịn không được bị âm thanh đàn violin tuyệt vời hấp dẫn thư giãn, nghiêm túc lắng nghe. Tiếng đàn như nghiêng như tố, thủ khúc này vốn vì tình yêu cuồng nhiệt của Schumann dành cho người yêu Clara mà sáng tác thành, tự nhiên đa tình lại ôn nhu, tràn ngập cảm giác romantic.
Bóng đêm chọc người, ánh trăng vung vãi, quảng trường mỹ lệ không người, giữa đài phun nước nổi lên bọt nước xinh đẹp, tiếng đàn violon cổ điển ưu nhã lượn lờ bên tai. Đỗ Hà mê mẩn nghe diễn tấu violin đầy mê mẩn, tâm tình vừa mới sa sút, tựa hồ cũng được chữa trị.
Không biết qua bao lâu, Đỗ Hà bỗng nhiên ở trong tình cảnh lãng mạn này mà bừng tỉnh, mê mang nhìn bốn phía. Diễn tấu violin đã kết thúc, dường như chỉ là một giấc mộng mỹ lệ, một cái ảo giác kỳ diệu. Danh phù kỳ thực "khúc mộng ảo".
Đỗ Hà cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, vậy mà đã mười một giờ, vội vàng đứng lên, nghĩ tranh thủ thời gian ra cửa về nhà. Nhưng vừa đi mấy bước, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, gấp quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đàn violin. Tiểu Vy trốn ở sau cây trùng hợp lại lộ ra một cái "chân báo" xù xì, nàng là muốn cùng Đỗ Hà đi về, thấy nàng lên xe lại tự mình lái xe đi, ai ngờ Đỗ Hà đột nhiên làm một màn "hồi súng kỵ binh".
Mắt thấy Đỗ Hà dùng tốc độ cực nhanh hướng về bên này, Tiểu Vy nào có dám đuổi theo, mau đem hộp đàn violin đeo lên cổ, quay người trùm khăn liền chạy. Vừa rồi cầm đàn violin, tựa hồ quên kéo phục trang con rối lên, hiện tại nửa phần dưới nông rộng, Tiểu Vy không có cách, đành phải một tay vịn khăn trùm đầu, một tay lôi kéo ống quần con rốt bị tụt xuống, vừa chạy hai bước mà trốn. Thế là dưới ánh trăng, Đỗ Hà thấy một màn "quỷ dị".
Con "đại báo tuyết" đang hành tẩu bằng hai chân, ở dưới ánh trăng sâu kín vừa đi vừa nhảy, cái đuôi thô to lướt trên đất, dáng vẻ vội vàng chạy trốn, mười phần buồn cười. Đỗ Hà dừng bước lại, có chút trợn mắt há mồm nhìn con báo tuyết kia sau khi chạy trốn, rồi mới nhớ tới mình từng thấy một clip ghi là "Tuyệt đối không được dọa báo tuyết, bởi vì nó biết nhảy nhảy nhót nhót~"
Cho nên clip đó là thật không lừa mình sao? Đỗ Hà ngốc đứng tại chỗ, đầu óc có chút bột nhão. Nhưng sau khi kiến quốc thì làm gì còn con vật nào thành tinh được nữa? Làm sao còn có một con "mèo to" tồn tại?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro