chương 15: luận tiểu bạch kiểm tu dưỡng bản thân
Nhanh đến năm giờ rưỡi, Tiểu Vy đã làm xong bữa cơm bốn món mặn cùng một tô canh, cầm chén đũa bày đầy đủ. Đỗ Hà hẳn là nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Tiểu Vy nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, thò đầu kiểm tra xem Đỗ Hà đã tỉnh hay chưa.
Trong phòng yên tĩnh, lắng nghe kỹ có thể nhận ra được tiếng hít thở đều đều. Đỗ Hà vẫn chưa thức. Giờ cơm nghi ngờ có hơi sớm, để cho bé mèo Kitty ngủ một chút nữa cũng không sao, Tiểu Vy đang muốn lặng lẽ đóng cửa, bỗng nhiên có âm thanh hít hít mũi. Nàng sững sờ, lập tức ý thức được Đỗ Hà đang khóc sao?
Ngực lập tức có chút buồn bực, Tiểu Vy nhíu nhíu mày, liền chỉ đem cửa phòng khép hờ, sau đó đi phòng tắm lấy một cái khăn lông. Rón rén đi vào phòng ngủ, Tiểu Vy nhìn thấy Đỗ Hà rõ ràng nhắm mắt vẫn còn trong giấc mộng, trên mặt lại hiện lên hai vệt nước mắt. Đỗ Hà, trong mộng cũng đang khóc.
"..."
Thật lâu im lặng, Tiểu Vy bình tĩnh đứng ở cạnh giường, cầm khăn lông mềm mại ấm áp đã được thấm ướt, nhất thời nỗi lòng chập chùng. Đỗ Hà đến cùng bị hôn nhân thất bại lần này tổn thương nặng bao nhiêu?
Đột nhiên có chút hối hận mình qua loa, Tiểu Vy ảo não nghĩ, nếu như nàng lúc trước không để ý đương nhiên cho rằng Đỗ Hà cùng chồng nàng bằng mặt không bằng lòng, dễ dàng kêu Lương Thuỳ Linh gửi bằng chứng hắn ngoại tình cho nàng, có phải sẽ tốt hơn không?
Nhưng Phạm Khánh Toàn không chỉ ngoại tình, tâm hắn chẳng đừng nói là không ở trên thân Đỗ Hà, căn bản là từ trong ra ngoài đều thối nát. Tiểu Vy thở dài thường thược một hơi, cẩn thận đem khăn mặt lau mí mắt Đỗ Hà. Thật là một nữ nhân ngu ngốc.
Nàng không từng kết hôn, trên thực tế, Tiểu Vy trước khi trả được thù cho Trần gia, nàng không có nghĩ qua chuyện yêu đương. Có chỉ là thỏa mãn sinh lý, mà đều là người khác hầu hạ nàng. Tiểu Vy không biết nữ nhân từng thất bại hôn nhân sẽ ảnh hưởng bao lớn, nhưng nàng biết tư vị bị tổn thương.
Đau lòng khó khăn nhất để quên đi, Tiểu Vy đột nhiên phiền muộn, không biết bé mèo kitty này còn có khả năng yêu thêm lần nữa, chấp nhận được người khác hay không. Thay Đỗ Hà lau con mắt, lau đi nước mắt, Tiểu Vy đem khăn mặt treo trong phòng rửa mặt, sau đó gọi Đỗ Hà rời giường. Thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng, Tiểu Vy đứng ở bên giường nhéo nhéo tay Đỗ Hà, đem nàng tỉnh lại.
"Nên ăn cơm chiều rồi " Tiểu Vy xem như không biết Đỗ Hà ở trong mộng rơi lệ, cười đùa với nàng "Đỗ tổng ngủ tiếp, sẽ biến thành con heo nhỏ"
Đỗ Hà đầu óc có chút mông lung, hoặc là nói còn chìm trong mộng cảnh thống khổ, nàng mở mắt nhìn Tiểu Vy một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng xuống giường đi vào phòng vệ sinh. Tiểu Vy vốn định nói chuyện với Đỗ Hà, lại bị nàng đẩy ra một chút.
"..."
Đỗ Hà xông vào phòng rửa mặt, trực tiếp mở vòi hoa sen ào ào, hắt nước vào trong mặt. Nàng không nghĩ để người khác nhìn thấy nước mắt của nàng, nhất là... Tiểu Vy còn là tiểu bạch kiểm mà nàng bao dưỡng. Bỗng nhiên đóng lại vòi nước, Đỗ Hà nhắm chặt hai mắt, ngửa mặt nhìn trần nhà, cũng không có lau nước, mặc cho giọt nước tùy ý rơi xuống, chảy đến cổ áo.
Hồi lâu, cho đế khi giọt nước chảy đều muốn khô đi, nàng mới lấy xuống khăn mặt, lung tung lau lau. Gần như không có chí tiến thủ mà để vạt áo ướt ra ngoài, Đỗ Hà đem tóc thả tán loạn tùy tiện buộc lại, liền nghĩ về phòng cho thuê của mình. Đi ra một ngoài trong thoáng chốc, nàng đột nhiên nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, còn có bát đũa sạch sẽ.
"Đỗ tổng?"
Ánh mắt Tiểu Vy đều không có lệch, dường như cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không có xảy ra, chỉ nhiệt tình chào hỏi Đỗ Hà ăn cơm. Đỗ Hà kinh ngạc nhìn trên bán bốn dĩa thức ăn một tô canh, trong lòng đột nhiên giống như bị hung hăng đánh một cái. Vừa chua vừa chát, suýt tý nữa khiến Đỗ Hà nước mắt chảy ròng.
Đương nhiên không phải cảm động, mà là uống đủ mười loại thuốc đắng. Một bữa cơm gia đình thế này, nàng bao lâu chưa ăn qua? Kể từ khi kết hôn với chồng cũ qua kỳ trăng mật, bọn họ liền không cùng một chỗ dùng bữa tối, cho đến cuối cùng dần dần tan rã.
"Tôi cũng đang nướng mấy cái bánh gato nhỏ" Tiểu Vy tìm cớ nhìn về phía nhà bếp "Đỗ tổng trước ngồi xuống ăn đi"
Nàng bản ý là né tránh, sợ Đỗ Hà không tự nhiên, bởi vì nàng nhìn ra được Đỗ Hà không muốn để người thấy mình mềm yếu. Thế nhưng Tiểu Vy vẫn quay lưng đi, còn chưa kịp đi vào nhà bếp, liền nghe bước chân dồn dập ở sau lưng, tiếp đó là tiếng đóng cửa.
"..."
Đỗ Hà trực tiếp rời đi.
Trong không khí vẫn còn lẫn mùi thơm mê người nồng đậm, Tiểu Vy quay đầu nhìn trên bàn bốn dĩa thức ăn cùng một tô canh "không người thăm hỏi" thật lâu, thất vọng thở dài.
Chung cư đối diện...
Đỗ Hà đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, lệ rơi đầy mặt. Trái tim co lại đau đớn, tựa hồ đang chế giễu thân thể này của chủ nhân, đã từng là đồ ngốc chờ mong cũng trả giá. Nguyên lai nàng vẫn là tổn thương, Đỗ Hà nghĩ.
Túi bỗng nhiên chấn động, Đỗ Hà sững sờ, vội vàng lau nước mắt, lấy điện thoại ra. Màn hình hiện lên là Phương Nhi gửi tin nhắn, hỏi nàng có muốn tiếp tục tư vấn hay không. Đỗ Hà mới nhớ tới, vài ngày trước nàng gọi cho Phương Nhi, muốn tiến hành tư vấn tâm lý, nhưng bởi vì chương trình học của Phương Nhi bị trì hoãn, bây giờ ngược lại kém chút nữa nàng quên mất.
Vội vàng muốn trả lời, Đỗ Hà hỏi chỗ của Phương Nhi, đang nghĩ lập tức qua chỗ nàng, điện thoại lại một lần nữa chấn động.
Lần này là tin nhắn của Tiểu Vy "Đỗ tổng, đồ của cô hình như bị ướt, nhớ thay đồ, coi chừng cảm mạo"
"..."
Nhìn hàng chữ này xuất thần một hồi, Đỗ Hà mấp máy môi, trả lời Tiểu Vy: "Tôi biết rồi"
Gửi đi xong, Đỗ Hà tiếp tục gửi một tin nhắn khác: "Xin lỗi khẩu vị hôm nay của tôi không tốt lắm, làm phiền cô nấu cơm... Lần sau có cơ hội chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm"
Nghĩ nghĩ, Đỗ Hà lại gửi một cái icon biểu lộ cầu xin sự tha thứ, cộng thêm: "Tôi mời"
Tiểu Vy trả lời một icon không sao, Đỗ Hà nhẹ nhàng thở ra, bận bịu thay quần áo.
Đại học NEU, văn phòng Phương Nhi...
Kỳ thật so với việc tư vấn trị liệu chứng "lãnh cảm" của nàng, Đỗ Hà càng muốn tìm người thổ lộ hết, mà chuyện này, không ai so với bác sĩ tâm lý càng thích hợp. Huống chi hai người tuổi tác tương đương, quan hệ cá nhân cũng không có tệ.
"Cho nên cậu muốn cùng chồng trước làm thỏa thuận ly hôn trước?" Phương Nhi rót cho Đỗ Hà một tách cà phê sữa, để nàng thả lỏng một chút.
"Đúng vậy, mình chưa thỏa thuận ly hôn, hơn nữa còn chưa nói với cha mẹ biết... Mình sợ bọn họ lo lắng cho mình"
Nói về cha mẹ, Đỗ Hà cảm thấy khổ sở, lúc trước nàng ở Sài Gòn dốc sức làm để bọn họ nóng gan nóng ruột, bây giờ còn ly hôn, còn không biết cha mẹ nàng cùng em trai nàng sẽ lo lắng đến mức nào.
"Cậu có cần hỗ trợ về phương diện pháp lý không?"
Phương Nhi ngồi xuống ghế sofa đối diện Đỗ Hà, hai tay để ở trên đầu gối, lấy tư thế ôn hòa lắng nghe để đối mặt với nàng.
"Mình nghe cậu vừa rồi nói, chồng trước của cậu là người sai, làm sao còn có thể yêu cầu cậu rời khỏi nhà được?"
Dừng lại một chút, nàng rất chân thành nhìn Đỗ Hà "Mà cậu cảm thấy cái gọi là lãnh cảm kia, căn bản không phải là lý do cậu sai trái"
"Mình... Không biết "
Đỗ Hà nhẹ nhàng vuốt ve cạnh tách, mím môi. Hồi lâu, nàng nhở miệng cười miễn cưỡng cùng mê man.
"Phương Nhi, mình không biết phải làm sao, cũng có thể là mình thật cảm thấy không quan trọng"
Để nàng cực độ thất vọng hôn nhân, Đỗ Hà chỉ muốn rời khỏi cái chỗ thương tâm kia, cái gọi là phân chia tài sản gì đó, nàng thậm chí không có tinh lực để quan tâm. Phương Nhi nhìn nàng, im lặng lắng nghe.
"Kỳ thật cũng không quan hệ, hiện tại trọng yếu nhất là, cậu cảm thấy dễ chịu, cảm thấy phù hợp"
"May mà hết thảy không tính là muộn, Đỗ Hà, cậu mới ba mươi tuổi"
Thanh âm Phương Nhi ôn hòa mà êm tai, như gió xuân, Đỗ Hà nghe nàng an ủi mình, cảm giác tâm tình tốt hơn rất nhiều. Đúng vậy, nàng chỉ có ba mươi tuổi, hết thảy tựa hồ không có muộn. Một đoạn hôn nhân tràn đầy đau thương, sớm kết thúc chưa chắc là chuyện không tốt.
Hai người lần lượt trò chuyện hồi lâu, cho đến khi thư viện đại học NEU vang lên tiếng chuông báo hết tiết, các nàng mới xem thời gian, không ngờ là hơn mười giờ rưỡi đêm
Đỗ Hà biết mình chậm trễ Phương Nhi hồi lâu, liền vội vàng đứng lên nói lời cảm tạ với nàng, chuẩn bị rời đi. Phương Nhi biết cảm xúc Đỗ Hà không tốt, lo lắng tình trạng của nàng, liền rất quan tâm nói: "Mình đưa cậu về"
Đỗ Hà đâu có thể phiền phức người khác, vội vàng nhã nhặn từ chối "Không cần không cần, chính là mình lái xe đến, mà mình cũng mới chuyển nhà, cho nên tự mình lái thì tốt hơn"
Phương Nhi biết nàng không có ý gì, liền cũng không cưỡng cầu. Hai người đi ra văn phòng, ở cửa thì chia tay. Phương Nhi xuống tầng hầm lấy xe, Đỗ Hà thì một mình đi dạo trên đường. Nàng không biết vì sau nàng mấy bước sau lùm cây, có một con "báo" đang đợi nàng rất lâu.
Tiểu Vy ở trong thú bông buồn bực mấy canh giờ, toàn thân đều ướt mồ hôi sền sệt. Lúc đầu có thể ở trong xe, nhưng nàng sợ bỏ lỡ Đỗ Hà, lại sợ Đỗ Hà phát hiện nàng theo dõi, nghĩ nửa ngày đành phải mặc phục trang gấu bông, khom người ngồi sau lùm cây quan sát.
Một con "báo tuyết lớn" ẩn sau lùm cây xanh, lỗ tai nhọn, đuôi dài, nhưng cũng đủ khiến mấy học sinh đi ngang qua phải thốt lên "mẹ nó".
Hiện tại Đỗ Hà rốt cuộc đi ra, Tiểu Vy ở trong con báo lập tức hoạt động tay chân một chút, cẩn thận đứng lên sau lùm cây. Đỗ Hà không có phát hiện nàng.
Sắc trờ đã tối, Tiểu Vy bất đắc dĩ gỡ đầu con báo xuống, kẹp ở cổ, sau đó tiếp tục theo dõi. Bóng đêm mênh mông, trên đường có một con "báo tuyết" nhồi bông đi trên đường sau lưng một mỹ nữ một mình, hình tượng này nhìn thế nào cũng có chút hoang đường buồn cười.
Cũng may mắn hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, khu vực này tựa hồ không có học sinh đi ngang qua, nếu không nhìn ánh mắt của Tiểu Vy nhất định sẽ chửi "Mẹ nó đồ thiểu năng" hoặc là "Mẹ nó, đồ biến thái".
Tóm lại, Tiểu Vy cứ như vậy một đường buồn cười theo đuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro