Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 14: người bạn kia của chị có phải tên là đỗ hà (h) [httt x nlnt]

Ngọc Thảo bị dọa đến chấn động, Thanh Thuỷ lại không quan tâm đem đầu lưỡi liếm tiểu huyệt, đi loạn lấy kích thích bên trong thịt mềm.

"Ngọc Thảo, cậu ở đâu?"

Khánh Vân ở bên ngoài hỏi thăm, Ngọc Thảo căn bản không cách nào lên tiếng, chỉ có thể dùng sức che miệng. Nhưng dưới thân kích thích quá thoải mái, Thanh Thuỷ uống thủy dịch chảy ra của Ngọc Thảo, lưỡi linh hoạt tiếp tục chui vào, nặng nề liếm láp tiểu huyệt. Đầu lưỡi tựa hồ chạm vào điểm mẫn cảm, mãnh liệt kích thích trực tiếp để Ngọc Thảo cao trào. Phòng thử áo bên ngoài y nhiên có âm thanh, giờ phút này lại trốn ở trong phòng bị thao quả thật rất kích thích.

Thanh Thuỷ liếm hồi lâu, mới rốt cuộc đem lưỡi chui ra ngoài, vẫn chưa thỏa mãn hít hít tiểu hoa đầu cương cương. Ngọc Thảo lại lần nữa thoải mái, hai chân đều run rẩy. Thanh Thuỷ đứng lên, một lần nữa hôn Ngọc Thảo.

"Ha ha, cậu thật không ở đây sao?"

Khánh Vân chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi, chợt cảm giác giống như nghe thanh âm này.

"Ừm..."

Tay trái Thanh Thuỷ nâng một cái chân Ngọc Thảo, lộ ra hoa tâm để chờ một chút tốt thao nàng, tay phải thì chậm rãi sờ đến chỗ vũng bùn, đem một ngón tay cắm vào tiểu huyệt Ngọc Thảo, câu chọn ra vào co rúm. Huyệt đạo ẩm ướt trơn bóng, Thanh Thuỷ sau đó thêm một ngón tay, hai ngón tay cùng một chỗ chống ra tiểu huyệt khẩu, thao làm tiểu huyệt đầy nước.

Bụi cỏ rậm rạp chảy ra thủy dịch ẩm ướt, dần dần chảy dọc xuống đùi, cũng làm ướt nhẹp tất đen. Ngọc Thảo chỉ có thể dựa vào tường, nàng nắm chặt vạt áo của Thanh Thuỷ, khẩn trương tới cực điểm, nhưng Thanh Thuỷ dường như không quan tâm bên ngoài có người, vẫn như cứ làm theo ý mình.

"Ừm, ân..."

Ngọc Thảo chịu không nổi nhỏ giọng rên rỉ, tiểu huyệt bởi vì khẩn trương mà không ngừng nắm chặt, bởi vậy càng thêm mẫn cảm. Thanh Thuỷ y nhiên lúc nhanh lúc chậm, ngón tay lần lượt cắm vào bên trong không ngừng chạm vào điểm mẫn cảm của Ngọc Thảo.

"Thỏ" nàng sắc sắc liếm vành tai Ngọc Thảo, thanh âm cực thấp "Em thao chị có sướng hay không?"

Ngọc Thảo căn bản không dám lên tiếng, nếu không bạn học sẽ nghe thấy... Huống chi lại quan hệ, nếu biết nàng ở trong thời gian thử quần áo... Quả thực là muốn mạng.

Cho nên chỉ có thể hung hăng cắn bả vai Thanh Thuỷ, kềm chế phát ra tiếng thở gấp. Hoa tâm bị thao tràn lan, giống như huyệt thịt bị làm ra hết... A ~ thật sảng khoái.

Thanh Thuỷ bỗng nhiên dùng đầu ngón tay đè lấy một khối huyệt thịt thô ráp, đáng vài vòng ở trên nó, Ngọc Thảo nhất thời chịu không nổi, tiểu huyệt có cái gì đó muốn phun ra ngoài... Nàng muốn lên ~

Cao trào gần trong gang tấc, Thanh Thuỷ đột nhiên lại chậm xuống, ngón tay chuẩn bị rút ra ngoài. Tiểu huyệt lập tức trống rỗng khó chịu, liều mạng kẹp lấy ngón tay mang đến vô hạn mỹ diệu. Nhưng Thanh Thuỷ y nhiên vô tình, một chút một chút rút ra ngoài. Ngọc Thảo biết Thanh Thuỷ treo ở trên người nàng, bất mãn cắn vai nàng, cửa đột nhiên lại vang lên!

"Ngọc Thảo?" vẫn là tiếng của Khánh Vân "Cậu ở đâu?"

Nháy mắt kinh hãi khiến tiểu huyệt lập tức siết chặt, Thanh Thuỷ lại bỗng nhiên ngừng lại, chính chính chạm vào mẫn cảm của huyệt thịt. Một chút một chút trừu sáp đâm thẳng vào chỗ sâu, huyệt thịt chặt chẽ hoàn toàn bị điều động, dùng lực gạt ra ngón tay, phun ra nuốt vào. Thanh Thuỷ thao Ngọc Thảo, thực tế chính nàng cũng động tình không chịu nổi, không khỏi ôm chặt yêu tinh ở trong ngực, nghiêng đầu liếm lỗ tai của nàng.

Đầu lưỡi sắc tình liếm hôn, Thanh Thuỷ một bên thở một bên nhẹ nhàng ở bên tai nàng thì thầm "Thỏ, huyệt của chị thật chặt nha, ngón tay đều muốn chị bẻ gãy".

Ngọc Thảo bấu chặt áo của Thanh Thuỷ, nhỏ giọng nức nở, cảm giác tiểu huyệt càng ngày càng gấp. Ngón tay một lần nữa ra vào đều mang khoái cảm căng cứng, sóng sau cao hơn sóng trước, nhiêu lần chạm vào mẫn cảm của hoa tâm A ha... Muốn lên...

Tiểu huyệt một trận co quắp, Ngọc Thảo nhịn không được nữa, thính giác dường như cũng biến mất, nàng kịch liệt trong khoái cảm bị cao trào ném lên đám mây, hưng phấn cao trào.

"Ừm ~"

Mềm mềm co quắp trong ngực Thanh Thuỷ, Ngọc Thảo cuối cùng vẫn khó kìm lòng nổi, ghé vào bả vai phát ra tiếng ngâm khẽ thoải mái. Bên ngoài Khánh Vân nghe thấy tiếng động, tò mò muốn nhìn qua khe cửa, nhưng không chờ nàng xích lại gần nhìn xuân sắc bên trong, quản lý đã kịp thời xuất hiện.

"Vị nữ sĩ này, chỗ này chúng tôi tạm thời không có mở, cô cần kiểu dáng quần áo như thế nào? Có thể nói với tôi"

Bị sớm đánh vỡ, Khánh Vân tất nhiên không thể nhìn trộm, đành phải chột dạ ho khan hai tiếng, cười cười doanh doanh nói muốn nhờ quản lý đi dạo gian phòng một chút. Tiếng bước chân xa dần, Ngọc Thảo rốt cuộc mới có thể thở ra. Nàng toàn thân mềm nhũn dựa vào tường, Thanh Thuỷ từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy ướt, xé mở, giúp nàng thanh lý. Khăn tay chạm vào tiểu hạch còn phồng lên, cảm giác thanh lương ẩm thấp khiến cho Ngọc Thảo bắt đầu run rẩy.

Thanh Thuỷ lại tựa như không biết, chỉ bình tĩnh lau chỗ đóa hoa, cọ lấy tiểu hoa hạch, bắt đầu thanh lý cánh hoa. Dường như là sợ lau không triệt để, Thanh Thuỷ dùng ngón giữa thoảng đỉnh lấy khăn ướt, ép nó nở rộ hoa huyệt một chút, ma sát. Trước sau dọc theo khe hở cánh hoa, nhìn như đang thanh lý, nhưng mỗi lần không cẩn thận "đụng chạm" vào tiểu hoa hạch, trêu chọc Ngọc Thảo không ngừng run rẩy, không ngừng thở dốc.

Nàng vịn vai Thanh Thuỷ, đem trán nhẹ nhàng chống trên cổ nàng, có chút mở ra bờ môi muội tao rên rỉ. Thanh Thuỷ khóe môi có chút nhếch lên, bỗng nhiên cách khăn ướt đè lên tiểu hoa hạch của nàng, nhẹ nhàng nhào nặn. Căn bản không phải là thanh lý, mà là trắng trợn đùa bỡn. Hoa hạch sưng to bị Thanh Thuỷ nhẹ nhàng bóp giữa ngón tay, Ngọc Thảo hai chân phát run, lập tức tiến vào cao trào khác. Thanh Tít rất giỏi làm... làm cho nàng thật thoải mái.

Thanh Thuỷ giống như là thưởng thức một viên trân châu, không ngừng nắm lấy tiểu âm đế cương cứng đùa bỡn, sau đó đột nhiên mạnh mẽ đè lại

"A ~"

Ngọc Thảo ghé vào vai Thanh Thuỷ rên rỉ, hoa tâm mềm nhũn chảy ra dịch ướt ấm áp. Thanh Thuỷ lúc này mới thỏa mãn dùng khăn ướt lau huyệt khẩu của nàng.

"Thỏ, chị sao dễ dàng chảy nước như thế?"

Thanh Thuỷ nắm lấy khăn ướt đến mức không chịu nổi, đem ngón giữa chậm rãi nhét vào tiểu huyệt của nàng.

"Chị xem một chút đi, nước nhiều đến mức em không thể hoàn toàn lau khô."

Cố ý dán ở lỗ tai nàng thổi hơi, Ngọc Thảo đỏ mặt như nàng mong muốn, Thanh Thuỷ hôn gò má nàng, dứt khoát ném đi khăn ướt, thao nàng mấy lần.

"Chị đúng là yêu tinh, chân đừng kẹp lấy được không hả? Tiểu huyệt thật non..." Thanh Thuỷ sờ cánh hoa của nàng, cảm thụ ái dịch như dầu bôi trơn, sau đó không kịp chờ đợi cắm vào hai ngón tay.

"Em để chị lại lên một lần nữa có được không?"

"Ừm... A ~ Tít ~"

Ngón giữa cùng ngón áp út ra vào trong tiểu huyệt đóng mở, làm đến nàng phun nước róc rách, Thanh Thuỷ hữu lực thao Ngọc Thảo, lại làm cho nàng sảng đến cao trào thay nhau dâng lên. Ngọc Thảo bị nàng làm cho một lần nữa cả người xụi lơ, Thanh Thuỷ mới rút ngón tay ra, lưu luyến sờ lấy chổ cánh hoa của nàng, sau đó một lần nữa cầm khăn ướt thanh lý cho nàng.

Trải qua mấy đợt cao trào, quần lót của Ngọc Thảo cùng tất đen đều ướt nhem, mặc trên người quả thực không thoải mái. Thanh Thuỷ trên người cũng ẩm ướt vô cùng, bất quá Huỳnh đại tổng tài cũng không hoảng hốt, nơi này chính là khu thương mại, tùy tiện tìm một nhãn hiệu mua chút quần áo cùng quần lót rất là dễ dàng.

"Thỏ, chị tới tiệm áo cưới làm gì?"

Nên làm không nên làm đều làm xong hết, lúc này mới nhớ tới mà hỏi, Ngọc Thảo cũng là bất đắc dĩ.

"Một bạn học cấp ba kết hôn, không biết chuyện gì xảy ra mà hẹn bạn học cũ giúp nàng đến chọn áo cưới, chị đây không phải là "trúng thưởng" đâu nha."

Chọn áo cưới? Thanh Thuỷ gật gật đầu, nhưng không biết nàng nghĩ đến cái gì, lại nhìn chằm chằm Ngọc Thảo. Ngọc Thảo không rõ ràng lắm, lại nghe Thanh Thuỷ cẩn thận từng li từng tí hỏi nàng "Thỏ, chị... sẽ ao ước sao?"

Đại nghiệp của Huỳnh gia cực lớn, là người thừa kế duy nhất Thanh Thuỷ có những thứ vẫn không thể làm, tỉ như tình yêu của các nàng cũng phải che giấu. Đây là thứ mà nàng không thể cho Ngọc Thảo, cũng là áy náy vĩnh viễn trong lòng này đối với người yêu. Ngọc Thảo tự biết trong lòng nàng có suy nghĩ, mỉm cười, đưa tay sờ mặt Thanh Thuỷ.

"Chiếu cáo thiên hạ có gì tốt" Ngọc Thảo ôn nhu an ủi Thanh Thuỷ "Chẳng lẽ phải nhất định ở trước mặt mọi người nói ra hay sao? Bất quá ấm lạnh tự biết mà thôi."

Nàng tích lũy mấy phần khí lực, ôm lấy cổ Thanh Thuỷ, ngửa đầu hôn cái cằm của nàng.

"Cuộc sống hiện giờ rất tốt" Ngọc Thảo nhéo nhéo khuôn mặt Thanh Thuỷ cười nói: "Heo gà đều muốn gả cho Tít, bị chị buộc lại bên người, còn có cái gì không tốt?"

Dừng lại một chút, nàng lại thở dài.

"Loại chuyện hôn nhân này, nói như thế nào đây... Chị có một người bạn, trước đó lúc cùng chồng nó kết hôn, đều được gọi là kim đồng ngọc nữ, cảm thấy bọn họ sau này sẽ là vợ chồng điển hình, nhưng kết quả thế nào? Chồng nó không được gì còn tố cáo nó lãnh cảm, ở ngoài tìm tiểu tam... Em nói loại đàn ông như thế có nên chết đi không?"

Càng nói càng có chút căm phẫn, Thanh Thuỷ yên lặng nghe nàng nói xong, nghĩ một hồi, cuối cùng nghi hoặc cau mày hỏi nàng: "Người bạn này của chị, có phải gọi là Đỗ Hà?"

"..."

Thế giới này đúng là rất nhỏ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro