Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 13: nghe nói ân ái có thể trị dị ứng (h-) [httt x nlnt]

Thanh Thuỷ vừa mới cúp điện thoại, Ngọc Thảo lại gọi vào. Tai nghe bluetooth tự động kết nối, Thanh Thuỷ ho nhẹ một tiếng, thay đổi ngữ khí ôn nhu.

"Thỏ?"

"Thanh Tít" Ngọc Thảo tựa hồ tận lực hạ thấp giọng "Lúc em đến đón chị, có thể mang theo cái khẩu trang không?"

"Được chứ" Thanh Thuỷ đáp ứng, nhưng nghe tiếng nói nàng có chút không đúng, giống như là cảm mạo, liền hỏi "Chị có phải lại bị dị ứng rồi không?"

"Ừm..." Ngọc Thảo nhẹ nhàng thở dài "Thấy có chút xấu hổ"

Ngọc Thảo thể chất kỳ lạ, nhất là cái mũi trời sinh xảo trá, đối với nước hoa rẻ tiền một chút liền sẽ bị dị ứng, nghe thấy cái mũi liền ngứa, nghiêm trọng hơn sẽ không ngừng chảy nước mũi. Trước kia lúc nàng học đại học, bạn thân nhất của nàng nói đùa, nói nàng là mỗi bước đi là "máy kiểm chứng thiên nhiên" mặc kệ là hiệu nước hoa gì, chỉ cần mũi Ngọc Thảo dị ứng, liền có thể biết chất lượng nước hoa thật không tốt.

Nhưng loại thể chất này nói sao cũng không tốt, tỉ như gặp lại bạn cũ, vạn nhất đối phương xịt nước hoa linh tinh, Ngọc Thảo vì không muốn để cho đối phương mất mặt, cũng chỉ có thể cố nén ắt xì, thường xuyên là kìm chế đến nước mắt lưng tròng.

Tóm lại là vì dị ứng có chút kỳ dị, người biết cũng không nhiều, Thanh Thuỷ lên tiếng hỏi địa chỉ của Ngọc Thảo, quay tay lái chạy đến nơi cần đến. Khẩu trang không cần lo lắng, bởi vì Thanh Thuỷ sợ Ngọc Thảo sẽ cần bất cứ lúc nào, trên xe tùy thời đều cất khẩu trang có nhiều hình dạng khác nhau.

Xe chạy trên đường "bão tố" đến trung tâm quảng trường, Thanh Thuỷ đỗ xe ở vị trí kín đáo, sau đó tranh thủ thời gian mang khẩu trang đi chi viện. Địa chỉ Ngọc Thảo cho là ở địa điểm chụp ảnh cưới cao cấp phía nam của trung tâm quảng trường, Thanh Thuỷ vội vàng đi đến, xem xét tên cửa hàng, mới nhớ tới mình tựa hồ đến cửa hàng của gia đình mình.

Đương nhiên cũng không trách tổng giám đốc Huỳnh hay quên, thực tế đại nghiệp của gia tộc nàng rất lớn, không phải cửa tiệm nào cũng có thể nhớ hết. Vừa vặn giám đốc cửa hàng có đi làm, nhận ra đại lão bản Thanh Thuỷ, lập tức nơm nớp lo sợ, tranh thủ thời gian hỏi thăm nàng có phải có đặt trước món đồ gì hay không.

"Tôi tới tìm bạn" Thanh Thuỷ nhỏ giọng ám chỉ với quản lý "Nàng nói muốn tôi đến tham khảo một bộ lễ phục"

Nói xong chỉ ô thử đồ thứ 3, lại nói: "Bạn của tôi còn có người đi cùng, ngài hỗ trợ chiếu cố một chút, tôi cùng bạn của tôi có chút thời gian nói chuyện riêng, đừng để người khác quấy rầy là được"

Bạn của bạn lão đại, đương nhiên người kia cũng là khách quý, quản lý liên tục không ngừng gật đầu, cam đoan nhất định hảo hảo chiêu đãi. Thanh Thuỷ mỉm cười, lập tức đi vào phòng thử đồ số 3, gõ cửa phòng dừng lại một chút, nhỏ giọng gọi Ngọc Thảo.

Cửa rất nhanh hé mở, Thanh Thuỷ lách mình đi vào, lập tức nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ, muốn hắt xì lại không được, một mặt biệt khuất Ngọc Thảo.

"Tít" Ngọc Thảo che lấy cái mũi phiếm hồng, cố gắng thở "Khẩu trang của... chị... chị đâu?"

"..."

Thanh Thuỷ vốn là gấp tới, nhưng nhìn nữ nhân này... Nàng bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Ngọc Thảo mặc dù là bác sĩ, nhưng hết lần này đến lần khác lại có bề ngoài yêu nghiệt hại nước hại dân, chỉ cần đôi mắt xinh đẹp mị nhãn kia, tùy tiện nghiêng liếc là phong tình vạn chủng, câu dẫn hồn phách của bao nhiêu nam nhân.

Bây giờ mị nhãn rưng rưng, vô hạn làm cho người tiếc thương, Thanh Thuỷ nhát mắt liền khiến cho nàng nổi lửa, không nhịn được muốn nàng.

Cái yêu tinh này...

Thanh Thuỷ giật giật yết hầu, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào Ngọc Thảo, giống như sói đói. Ngọc Thảo cũng cảm thấy được cái gì, bất quá không đợi nàng phản ứng, bị Thanh Thuỷ nắm lấy, ấn trên tường.

"Tít?"

Kỳ thật tính theo tuổi tác, Thanh Thuỷ so với Ngọc Thảo nhỏ hơn hai tuổi, nhưng Ngọc Thảo lớn tuổi mặc kệ bị Thanh Thuỷ nhỏ tuổi hơn ép vào tường bao nhiêu lần, vẫn là hiểu ý mà tim đập thình thịch, sau đó gò má nhanh chóng nhuộm đỏ, giống như là chân trời hồng hà.

"Không được, Tít, chị còn bạn học ở đây, em đừng..."

"Bọn họ có thân với chị không?"

Thanh Thuỷ vẫn như cũ ép sát Ngọc Thảo, có chút cúi đầu, bờ môi cơ hồ dán lên trán của nàng. Hơi thở vừa ướt vừa mềm làm cho Ngọc Thảo càng thêm đỏ mặt. Có trời mới biết nàng có bao nhiêu thích "tuổi nhỏ" này, nhưng lại là nữ nhân thành thục thông minh. Bằng không lúc trước cũng sẽ không đi trêu chọc câu dẫn nàng.

"Ây..."

Dục cự còn nghênh nhẹ nhàng chống đỡ bộ ngực của Thanh Thuỷ, Ngọc Thảo có chút ý tứ không tốt lắm, cúi đầu nhìn xuống.

"Quan hệ bình thường đi, nhưng mà..." nàng dừng một chút "Ừm hừ, cách gần như vậy, tổng cũng không tốt lắm"

Mà ở trong phòng thử đồ nhỏ. Cũng chỉ đủ hai người đứng sát mặt với nhau thôi.

"Không sao"

Thanh Thuỷ không có sợ hãi, dùng ngón tay bốc lên cái cằm của Ngọc Thảo, để nàng đối mặt với mình.

"Chị có muốn hay không muốn?"

Cơ hồ là dán trên môi của Ngọc Thảo mà hỏi, khí tức mập mờ quả thực không nên quá mê người.

"Chị..."

Ngọc Thảo không tự giác kep cặp đùi đẹp vặn vẹo ma sát, cảm giác chân tâm thật giống như ẩm ướt. Tốc độ động tình ngay cả chính nàng cũng kinh ngạc, chẳng qua đối phương là Thanh Thuỷ. Như vậy xác thực rất ư là bình thường. Nàng ngượng nâng lên ánh mắt, mặt đỏ tim run mà nhìn Thanh Thuỷ mặc âu phục tu thân trước mắt. Năng lực "tiền giấy" của Sài Gòn mạnh mẽ, heo gà đều muốn gả cho tổng giám đốc Huỳnh, một khi mặc vào âu phục nữ sĩ, toàn bộ khí tràng đều toát ra, mị lực mê hoặc hơn mười con phố, khiến người căn bản không cách nào cự tuyệt.

"Tít..."

Ngọc Thảo nhẹ nhàng gọi tên thân mật của Thanh Thuỷ, lập tức chủ động đưa tay vòng qua cổ nàng, dâng lên bờ môi của chính mình. Thậm chí là so với Thanh Thuỷ hé miệng còn gấp hơn lè lưỡi liếm môi nàng, thử thăm dò muốn đi vào. Yêu tinh, Thanh Thuỷ ở trên lưng nàng bóp một cái, sau đó hé miệng nghênh đón, đầu lưỡi bọc lấy Ngọc Thảo, cọ sát nhau.

"Ưm~"

Tiếng nước bọt dâm mỹ trao đổi nhau vang lên, Ngọc Thảo càng ôm chặt Thanh Thuỷ, cơ hồ treo trên người nàng. Trời sinh yêu nghiệt, mỗi một tấc xương cốt đều mang mị, quấn lên người để ngay cả xương cốt đối phương cũng trở nên mềm nhũn. Thanh Thuỷ vẫn nghĩ trong lòng một tiếng gọi yêu tinh, lập tức đem hai tay đẩy đi xuống, sờ đến sau lưng Ngọc Thảo, bắt đầu ra sức vò đường cong ngạo nghễ của mông thịt nàng.

"Ừm ~"

Ngọc Thảo phát ra tiếng rên rỉ kiều mị, sau đó chủ động nâng một đôi chân dài, chủ động cọ eo Thanh Thuỷ. Nàng hôm nay mặc váy ngắn phối tất đen, vốn là dị thường gợi cảm, tay phải Thanh Thuỷ kéo khóa ở sau lưng nàng, kéo váy xuống, cách tất chân sờ bắp đùi nàng. Xúc cảm trên tơ lụa đặc biệt, Thanh Thuỷ hôn yêu tinh của nàng, đồng thời chậm rãi sờ bên đùi nàng.

"Thỏ, đem chân tách ra một chút ~"

Thanh Thuỷ có chút xao động thở nhẹ, nhưng bỗng nhiên , nàng tách hai chân Ngọc Thảo quấn lên trên lưng mình, dùng sức đặt nàng lên trên cửa phòng. Cửa phòng thử đồ vang lên tiếng ken két nhẹ, Ngọc Thảo căn bản không ngờ đột nhiên bị Thanh Thuỷ ôm như thế, tim đập rộn lên đồng thời vội nhắc nhở nàng.

"Tít, cẩn thận cái eo của em... Đừng làm bị thương"

Thanh Thuỷ lúc nhỏ từng bị tổn thương xương sống, lưu lại di chứng, ngẫu nhiên phát đau sẽ không cách nào động đậy.

"Không sao" Thanh Thuỷ chăm chú chống đỡ thân thể mềm mại của Ngọc Thảo, thở nói: "Chị không nặng, mà còn dựa vào cửa nữa"

"Thế nhưng mà... Ân ~"

Lời còn chưa nói hết, Thanh Thuỷ đã cởi đồ của nàng, tay phải thuần thục đem áo lót của nàng kéo ra, để mỹ nhũ bắn ra ngoài, sau đó một ngụm ngậm lấy.

Đạn thịt sữa mềm mềm lại mười phần thơm ngát, Thanh Thuỷ cơ hồ ngậm lấy hơn phân nửa, đầu lưỡi ở trên đầu ngực tảo động. Âu yếm nửa ngày rồi ngậm lấy đạn sữa bên kia tiếp tục đùa bỡn, Ngọc Thảo rất vui vẻ đến trận trận tê dại, thở dốc không thôi. Thanh Thuỷ mút lấy sữa thịt, bỗng nhiên buông ra, dùng lưỡi liếm. Ngọc Thảo không chịu nổi kêu rên, lúc này chợt nghe có tiếng gì đó.

"Hả? Làm sao không thấy Ngọc Thảo rồi?"

Khánh Vân kỳ quái nhìn bốn phía tìm kiếm "Vừa mới nãy không phải ở bên này sao, nói là chờ chúng ta mà?"

"Có lẽ đi toilet?" Phương Nga bèn đáp lại.

Hai âm thanh cứ thế suy đoán chỗ Ngọc Thảo đang ở, cũng sẽ không nghĩ nàng hiện tại đang ở trong phòng thay đồ cùng nữ nhân khác ân ái. Có người tới, Ngọc Thảo lập tức bị dọa không dám lên tiếng, cắn chặt bờ môi miễn cho mình kêu ra tiếng, vô lực đẩy vai Thanh Thuỷ.

Huỳnh đại tổng tài chính là đang bú liếm quả hồng đầu ngực, mới vừa ở cao hứng, bị người quấy rầy rất khó chịu. Âm thầm oán trách người quản lý để cho người khác đi vào, nhưng Thanh Thuỷ không nỡ Ngọc Thảo, chỉ nhẹ nhàng đem người buông ra trước.

Ngọc Thảo thất vọng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nàng rất nhanh phát hiện có gì đó không hợp lý, bởi vì Thanh Thuỷ trực tiếp kéo tất chân của nàng!

Tất đen bị tuột đến đầu gối, Thanh Thuỷ cũng ngồi xổm xuống, cởi quần lót Ngọc Thảo, lè lưỡi liếm liếm. Lưỡi cuốn nóng ướt ở trên cánh hoa, sảng đến Ngọc Thảo run lên, vô lực dựa vào tường, dùng tay che miệng. Thanh Thuỷ tỉ mỉ mà liếm, tách ra cánh hoa nghiêm túc liếm lấy tiểu hoa đầu ẩm ướt, đầu lưỡi lại hoạt động trước sau liếm láp khe hở cánh hoa. Kịch liệt kích thích khiến Ngọc Thảo rất nhanh chảy dịch ẩm, không khỏi cắn mu bàn tay, nhắc nhở chính mình không được ra tiếng. Thanh Thuỷ còn tiếp tục liếm láp, đột nhiên có người gõ cửa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro