chương 1: không cẩn thận gõ sai cửa phòng
"Đinh..."
Cửa thang máy mở ra, Đỗ Thị Hà có chút lảo đảo ra khỏi thang máy.
Trong đầu toàn chất cồn khiến nàng có chút phát nóng, ý thức cùng thân thể tựa hồ tách rời thành hai bộ phận không liên quan nhau, Đỗ Hà muốn bước chân ổn định một chút, thế nhưng thân thể luôn luôn không tự chủ được ngả nghiêng.
May mắn chung cư cao cấp coi như bài trí không tệ, hành lang đều là lót gạch men sứ, Đỗ Hà đỡ lấy tường, có chút xoay người thở nhẹ, nghĩ tận lực để bản thân tỉnh táo một chút.
Tay trái mò mẫm mấy lần mới kéo được túi xách, Đỗ Hà mở túi, đưa tay vào lục lọi hồi lâu, rốt cuộc lấy ra chìa khóa.
Phòng chung cư của nàng có số hình như là 150...9, Đỗ Hà dùng ý thức còn sót lại tận lực hồi tưởng, từng bước đi về phía trước.
Mới chuyển đến nơi này, hết thảy đều xa lạ, Đỗ Hà liền nhớ kỹ đi ngang qua hàng lang kia, sẽ thấy hai cánh cửa gần nhau, một trong hai cái là nhà của nàng.
Loạng chà loạng choạng ngoặt đi vào, Đỗ Hà nhìn thấy cánh cửa chống trộm màu gỗ nâu, là tiêu chuẩn thống nhất của căn hộ, liền trực tiếp cầm chìa khóa nhét vào lỗ khóa.
Say đến có chút hoa mắt, Đỗ Hà nhét chìa khóa loạt choạt nửa ngày, mới rốt cuộc cắm vào.
Thế nhưng tại sao không mở được? Đỗ Hà cau mày dùng sức vặn, chìa khóa cắm vào ổ vẫn không nhúc nhích.
Say rượu khiến thân thể có chút mềm, Đỗ Hà đại khái cảm thấy mình vì như thế, liền dùng lực rút ra chìa khóa, nghĩ một lần cắm vào thử. Thế nhưng không đợi chìa khóa được rút ra, đột nhiên nghe một tiếng "cạch" cửa phòng nàng liền mở.
Đỗ Hà sững sờ, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi là mình mở đúng, đem chìa khóa rút ra, bỏ vào trong túi. Kéo cửa phòng ra, Đỗ Hà không biết dưới chân đạp phải cái gì, thân thể lảo đảo muốn lập tức ngã xuống sàn. Đỗ Hà trong ý thức kinh hô một tiếng xong đời, nhưng đi theo lại là một màu đen kịt. Cho nên nàng cũng không biết, mình được người khác đỡ được.
"Uống say như vậy?"
Trần Tiểu Vy cau lông mày, cúi đầu nhìn xem ở giữa cánh tay đỡ được, một người đầy mùi rượu cùng mềm nhũn. Đều nói người say rượu như hủ chìm, Trần Tiểu Vy cảm giác sâu sắc lời này không giả, không chỉ có chìm, hơn nữa còn như chất lỏng, lúc nào không đỡ kịp sẽ té ngã xuống đất.
Bất quá để một mỹ nhân té sấp mặt dưới đất là một chuyện hoàn toàn không thương hoa tiếc ngọc, cho nên Tiểu Vy một tay đỡ nách Đỗ Hà, vững vàng đỡ nàng, lại chùng xuống thân, giống như đang kéo thương binh trên chiến trường, đem người khiêng trên vai.
"Ưmm ~"
Đỗ Hà phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, người say rượu mà khiêng như vậy sẽ rất dễ nôn. Tiểu Vy minh bạch đạo lý này, cho nên nhanh chân cấp tốc đi vào phòng tắm, xốc lên nắp bồn vệ sinh, cẩn thận thả xuống Đỗ Hà, để đầu nàng đối diện với bồn vệ sinh.
Vừa mới bị Tiểu Vy cố ý làm cho muốn nôn, cho nên Đỗ Hà quả nhiên cảm thấy trong dạ dày nàng như dời sông lấp bể, hướng về phía bồn vệ sinh thống khoái nôn mửa. Rượu dịch hỗn tạp, mùi vị một lời khó nói hết, bất quá Tiểu Vy vẫn nâng cằm Đỗ Hà, miễn cho nàng bị nôn nghẹn lại.
Thuận tiện liếc nhìn trong bồn vệ sinh, lông mày không khỏi cau lại mấy phần. Nữ nhân này là bụng rỗng uống rượu sao. Chờ Đỗ Hà nôn sạch sẽ, mềm nhũn ôm bồn vệ sinh nửa tỉnh nửa mê, Trần Tiểu Vy nhấn nút cho trôi hết chất dơ, đi đến bồn rửa mặt lấy khăn, thấm nước, vắt khô, thay Đỗ Hà lau mặt.
Kỳ thật Đỗ Thị Hà là một nữ nhân xinh đẹp. Da thịt trắng như tuyết, lông mày cùng môi như vẽ, ngũ quan tinh xảo đến mức hoàn toàn là một mỹ nhân thanh lãnh trong sách xưa miêu tả. Đáng tiếc hiện tại chỉ có chật vật.
Trần Tiểu Vy thấy con mắt nàng có chút sưng đỏ, hai gò má còn mang theo dấu nước mắt, nghĩ đến là dấu vết khóc thật lâu. Khăn mặt lau quanh môi nàng, đem chất dơ còn sót lại đều lau đi, Tiểu Vy lại đi rót một ly nước súc miệng.
"Đỗ Hà, Đỗ Hà?"
Cũng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, mí mắt Đỗ Hà nhẹ nhàng lay động mấy lần, lông mi dài chớp chớp. Tiểu Vy liền đem ly nước súc miệng đưa đến, đặt lên môi Đỗ Hà, sau đó tay trái giữ cái cằm nàng, để nàng mở miệng một chút, đem nước súc miệng đổ vào.
Để nàng cúi đầu, Tiểu Vy cẩn thận chú ý không cho Đỗ Hà nuốt xuống, nước súc miệng bạc hà thanh lương cũng tương đối kích thích, Đỗ Hà có chút ý thức, ngậm trong miệng một chút liền phun ra ngoài. Tiểu Vy cho nàng ngậm mấy ngụm để súc miệng sạch sẽ xong, cuối cùng đem quần áo dúm dó của Đỗ Hà đều cởi ra, ôm lấy cỗ thân thể thành thục đặt vào bồn tắm lớn.
Đỗ Hà nửa tỉnh nửa mê, đại khái cảm thấy bồn tắm lớn có chút lạnh, bất an uốn éo người, cuộn mình. Căn bản nhìn giống bé mèo con Kitty, Tiểu Vy nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nàng.
Da thịt trơn nhẵn khiến người mê muội, Trần Tiểu Vy rất lâu mới thu hồi bàn tay, cởi xuống y phục của chính mình. Trần Tiểu Vy không mảnh vải che thân, nâng chân dài bước vào bồn tắm lớn, đưa tay mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước ấm áp, thay Đỗ Hà tắm rửa.
Nàng tắm rất chân thành, tay thon dài đẹp mắt thoa lên cái cổ Đỗ Hà, chậm rãi vuốt ve lại hướng xuống dưới. Xương quai xanh như hồ điệp xinh đẹp, Tiểu Vy không khỏi nhìn thêm chốc lát, lấy lại tinh thần bỗng nhiên nghe tiếng nức nở trầm thấp. Nàng kinh ngạc ngước mắt, vậy mà nhìn Đỗ Hà nửa mở nửa khép con mắt mông lung, rơi lệ.
Tiểu Vy nhìn nàng, Đỗ Hà giờ phút này giống như mất hồn, một đôi mắt ảm đạm vô thần, thậm chí không nhìn thấy đồng tâm, chỉ là không ngừng rơi lệ. Nhiệt khí mờ mịt, trong bồn tắm dần dần tích tụ một tầng hơi nước nhàn nhạt, vừa vặn tràn đến bụng dưới Đỗ Hà. Tiểu Vy suy nghĩ một lát, tắt nước lại. Nàng buông vòi hoa sen xuống, ngồi xích lại gần Đỗ Hà, tay phải nắm cằm nàng, để nàng có chút ngẩng đầu nhìn nàng. Đỗ Hà trong mắt vẫn mờ mịt như cũ, Tiểu Vy nhìn nàng một hồi, bờ môi khẽ mở, thanh âm trầm thấp nói.
"Loại đàn ông kia, không đáng để em khóc"
Nói xong, Tiểu Vy liền cúi đầu hôn lên môi Đỗ Hà, ôn nhu thò đầu lưỡi đi vào, liếm hôn an ủi nàng. Đêm đã khuya, trong phòng tắm rất yên tĩnh, thế là thanh âm hai nữ nhân hôn nhau lại phát lệ nghe rất rõ ràng.
Đỗ Hà có lẽ là bị mê hoặc, hoặc là bị nụ hôn ôn nhu an ủi, nàng dần dần trở nên có chút ý thức. Bất quá ý thức này lại là cuồn cuộn nong nóng, để thân thể nàng trở nên có chút kỳ dị nhũn ra. Không hề giống đàn ông hôn mang theo dày đặc cỗ xâm lược tính dục, Đỗ Hà ở trong nụ hôn ôn nhu lại có cảm giác an toàn. Nàng từ trước đến nay có chút mâu thuẫn, hoặc là chán ghét ái ân. Không phải vì bảo thủ mà cảm thấy ái ân đáng xấu hổ, mà vì bởi vì nơi riêng tư khô khốc bị tên chồng nóng vội dùng hạ thân cứng rắn đâm vào, thực tế là quá đau đớn.
Đúng vậy, Đỗ Hà lần duy nhất có hành vi tình dục trước hôn nhân chính là cùng chồng nàng, nhưng kết quả hạ thân bị xé rách. Sau khi cưới, đời sống dục lại có mấy lần, bất quá đều khiến Đỗ Hà đau đến sắc mặt trắng bệch, chảy máu đến mức phải nhập viện. Cho nên sau đó, Đỗ Hà liền không dám nếm thử qua ân ái.
Bất quá đêm nay, thật dễ chịu....
Nhưng Đỗ Hà cũng không biết mình lại phát sinh quan hệ với một phụ nữ, mơ hồ trong ý thức xuất hiện hình ảnh sóng biển ôn nhu, chính là từng đợt từng đợt sóng khẽ vuốt ve nàng. Không tự giác phát ra tiếng thở dài, thân thể khô cạn lâu dài giống như đột nhiên thoải mái, nở hoa. Tiểu Vy thừa cơ hút cái lưỡi Đỗ Hà, ngậm lấy liếm môi, sau đó chậm rãi nâng lên hai tay, bao lấy cặp ngực đầy đặn của nàng.
Một tay kỳ thật cũng không thể hoàn toàn bao trọn, thịt sữa trắng nõn còn từ khe hở rò rỉ ra một chút. Trần Tiểu Vy chậm rãi xoa, bỗng nhiên thay đổi tư thế, bốn ngón tay nâng lên bộ ngực xinh đẹp, dùng lòng bàn tay vuốt ve đỉnh hoa cùng xoa bóp. Rất nhanh liền cảm thấy đỉnh hoa đứng thẳng, Tiểu Vy cũng không vội vàng mà mút đầu ngực nàng, mà trước hết hôn chung quanh đỉnh hoa, chóp mũi chạm lấy sữa thịt lề mề.
Hai bình sữa xúc cảm trơn nhẵn lại mềm mại, Tiểu Vy chậm rãi hôn, thuận tiện bóp một chút nhô lên đầu ngực. Đỗ Hà lập tức có phản ứng, run rẩy thở dốc. Đầu ngực nàng tựa hồ so với người khác mẫn cảm một chút, Tiểu Vy âm thầm nhớ kỹ, ngược lại dùng đầu lưỡi liếm lấy đầu ngực hồng hồng. Tiểu hồng quả thực hết sức xinh đẹp, Tiểu Vy một bên liếm láp, một bên đưa bàn tay di chuyển xuống dưới, chạm vào bụng Đỗ Hà.
Bồn tắm lớn tràn qua nửa bụng một chút, rừng rậm lông nhung phiêu động chậm chầm theo dòng nước, đen nhánh hiện ra vài tia gợi cảm thần bí. Tiểu Vy không vội không chậm dùng ngón tay chải lấy lông nhung bị nước xô đầy, thật lâu mới dò xét một ngón giữa xuống dưới, móc một chút tiểu hoa hạch của Đỗ Hà.
Nghe nói âm đế chính là vì sự khoái cảm tính dục của phụ nữ mà được tạo ra, bất quá nhiều tên đàn ông tựa hồ chỉ biết "càng lớn càng tốt" nâng cao hạ thân liền loạn đâm thì cho rằng phụ nữ sẽ dục tiên dục tử. Tiểu Vy cũng không thô lỗ như thế, cùng là phụ nữ, nàng biết chỗ mẫn cảm của phụ nữ.
Dù sao con mèo nhỏ say rượu trước mặt mình vẫn chưa tỉnh lại, vậy không bằng đùa nàng một chút tốt hơn. Thế là Trần Tiểu Vy uốn éo thân, nương theo trên người Đỗ Hà, tìm cái tư thế thoải mái, một bên xoa hoa hạch nàng, một bên xích lại gần bên vành tai Đỗ Hà, chậm rãi liếm nó.
Đỗ Hà quả nhiên mẫn cảm phát run, phát tra thanh tâm lẩm bẩm như tiếng mèo kêu. Tiểu Vy không khỏi cười khẽ, tay phải giữ lấy đầu nàng, tay trái tạm dừng vỗ về chơi đùa, để tiểu hoa của nàng nở lớn một chút. Nhàn nhã chải lấy lông nhung rậm rạp của Đỗ Hà, Tiểu Vy hồi tưởng lại lần đầu tiên mình gặp nàng.
Trên thực tế, Tiểu Vy lần đầu tiên thấy Đỗ Hà, liền hảo hảo thao nàng, đồng thời làm đến Đỗ Hà phun nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro