Chap 9
"Daddy!"
Ngay khi nhìn thấy Josh, Pete chạy đến ôm chầm và bật khóc. Josh khẩn trương bế nó lên, để mặc cho nó khóc nức nở ướt nhèm hết cả vai áo, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Dù có bận lắm thì cũng nên gọi về nhà chứ."
Bà của Pete khẽ mắng. Nhìn cơ thể bầm dập đầy vết thương không có gì để nói kia, bà không khỏi nói thêm.
"Con cũng nên nghĩ cho cơ thể mình chút đi, nhìn xem, mỗi lần đến đây là lại cái bộ dạng gì?"
"Nhìn thì có vẻ hơi nặng, nhưng chẳng đáng gì đâu mà."
Vết cắn của chó sói không nghiêm trọng như Josh nghĩ. Anh đã khâu khá nhiều mũi và che nó bằng một chiếc băng rất lớn, còn lại, đó chỉ là những vết xước và vết cào bên ngoài.
"Những vết thương như này cũng thường xảy ra ở trong quân đội ấy mà."
Bà mẹ thoáng đảo mắt và không nói gì. Trong khi đó, Pete đã ngừng khóc. Josh quay đầu lại vỗ vỗ lưng đứa trẻ, Pete nhìn anh với khuôn mặt ướt át.
'Sao mà thấy giống y hệt thế này?'
Cảm nhận được cảm xúc kì lạ vừa thần kỳ vừa đáng sợ, Josh lập tức hôn lên má Pete. Bỗng dưng khuôn mặt của Chase hiện lên trong đầu anh. 'Người đàn ông đó bây giờ đang làm gì nhỉ?'
'Cậu ta liệu có vẫn bị run rẩy do ảo giác không?'
Thẫn thờ một lúc, Pete từ đâu dùng hai tay vỗ nhẹ vào mặt Josh. Anh giật mình tỉnh táo rồi nở nụ cười ấm áp hỏi.
"Hôm nay ngủ cùng daddy nhé?"
Trước câu hỏi của Josh, Pete mở to mắt và dùng tay đập bôm bốp vào mông của anh.
"Ngày mai khi nào thì daddy đi?"
Josh vừa ôm lấy mông và cánh tay của Pete giúp nó leo lên cổ mình vừa nói.
"Ba phải ghé vào bệnh viện, nên có thể sẽ trở về vào buổi chiều."
"Daddy có thể ăn tối cùng con được không? Cả dì Emma nữa. "
"Nếu sớm hơn một chút thì được nhé."
Pete thích thú, ngồi trên vai Josh, lấy tay nhỏ che mắt rồi kêu lên.
"Xuất phát nào! Daddy ơi, đi thôi!"
Dù chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ qua kẽ tay nhỏ nhưng Pete vẫn rất thích thú và ra lệnh. Josh cố tình loạng choạng bước đi, vờ như không thấy gì cả.
"Daddy, phải! bên phải!"
"Ơ ơ, đây là cái gì nhỉ?"
"A ha ha ha."
Khi chạy nhảy quanh nhà cùng với đứa trẻ đang cười khúc khích, Josh cảm giác như trải qua một cảm xúc kì lạ mà vừa căng đầy lại vừa trống trải cùng một lúc.
'Chase giờ đang làm gì nhỉ?'
* * *
Trong cái sự im lặng lạnh lẽo, Mark bối rối không thể mở miệng nói gì. Chase nhăn nhó nghiến răng, không thèm để ý đến bữa ăn mà anh ấy đã mang tới.
"Ý anh đã đi nghỉ là sao hả?"
Hắn nói với giọng trầm thấp đầy tức giận, Mark ngượng ngùng mở miệng.
"Dù sao thì cũng phải nằm viện thêm một ngày nữa. Vì vậy, cậu ấy nói rằng sẽ về nhà một chuyến... mẹ cậu ấy sống ở gần đây ạ."
Mark thậm chí còn đề cập đến cuộc sống cá nhân không cần thiết của Josh, nhưng tâm trạng của Chase vẫn không khá lên tẹo nào. Anh ta run rẩy nắm chặt tay, mở ra rồi lại nắm lại. Ngay sau đó, anh ta thốt lên câu chửi thể "Mẹ kiếp!" rồi nhảy ra khỏi giường và đi loanh quanh trong phòng.
Ngay từ đầu, Mark hoàn toàn có quyền lên kế hoạch cho lịch trình của các thành viên trong nhóm. Kể cả khi đã cho anh nghỉ phép, không có lý do gì để Chase phải khó chịu như vậy. Dù sao thì chỉ cần không ảnh hưởng đến việc bảo vệ là được sao?
Mark lập tức cau mày.
'Có lẽ Josh đã làm điều gì đó ngu ngốc khi họ ở cùng nhau.'
Mark đã suy đoán rất nhiều nhưng vẫn không hiểu nổi. Dù có vậy thì Josh cũng đã liều mạng để bảo vệ Chase cơ mà, ngay cả một tên bị đồn là một con chó điên như thế nào cũng không thể không biết về việc biết ơn chứ.
'Nếu nói đó là trách nhiệm của chúng tôi thì không có gì để nói nữa.'
Với suy nghĩ cay đắng đó, Mark mở miệng nói trong khi nhìn hắn vẫn đang đi đi lại lại trong phòng.
"Cậu ấy sẽ trở lại ngay khi được điều trị xong... Nếu có chuyện gì gì cần nói với Josh, tôi sẽ báo cáo ngay sau khi cậu ấy quay lại."
Chase ngừng di chuyển, đứng đó nheo mắt lại và trả lời Mark.
"Anh chắc chứ?"
Mark không thể hiểu ý nghĩa của những lời đó. Nếu chỉ đang kiểm tra xem liệu Josh có đứng ngay trước mặt hắn ngay khi cậu ấy quay lại hay không, thì câu trả lời là 'đúng vậy'.
"Vâng".
Khi anh gật đầu, nét mặt của Chase mới dịu đi một chút. Hắn thở dài lo âu và xoa xoa trán bực bội nói.
"...Nếu dám nói dối là tôi giết anh đấy."
Nuốt lại những lời phản đối xuống bụng, 'Tại sao tôi lại nói một lời nói dối vô nghĩa như vậy?' Lần này Mark cũng trả lời đồng ý.
"... Mẹ kiếp!"
Chase thốt ra một câu chửi thề nữa, ngồi phịch xuống ghế và nhìn chằm chằm vào chiếc xe đẩy mà Mark mang tới. Mark đi vộ ra khỏi phòng ngay khi nhìn thấy hắn mở nắp ụp và đưa chỗ thức ăn nguội ngắt lên miệng với vẻ mặt chán ghét,
"Ý cậu là chúng tôi không được nghỉ phép hay sao chứ hả?"
Tất nhiên, giọng nói bất mãn được phát ra từ miệng anh chỉ sau khi đã đi ra ngoài hành lang, và hoàn toàn không truyền được đến tai Chase.
* * *
Josh vội vàng đến bệnh viện với Pete từ sớm, anh cảm thấy rất sảng khoái sau một thời gian dài. Vết thương tuy còn đau nhưng chẳng thấm vào đâu so với những ngày được ở cùng với thằng bé. Nghĩ đến việc chữa trị và dành thời gian cho Pete, anh vừa ngân nga hát vừa nắm tay lái mà lái xe.
Việc điều trị không mất quá nhiều thời gian, tất cả những gì phải làm là băng lại vết thương và nghe về kết quả xét nghiệm.
"Sẽ tốt hơn nếu anh đến khám và điều trị một cách thường xuyên. Vì tôi đã may khá nhiều... nên sẽ để lại sẹo, nhưng bị sói cắn mà chỉ bị mấy vết sẹo như này thôi thì phải nói anh may mắn lắm đó."
Vị bác sĩ giải thích một cách máy móc và hẹn ngày tái khám. Sau khi nói lời cảm ơn, Josh đã đi hoàn thành việc tiêm chủng cho đứa trẻ cùng một lúc. Khi đang định đi về nhà với Pete trong vòng tay của mình thì anh chợt dừng bước, vì cách đó không xa có thể nhìn thấy một cái công viên. Anh suy nghĩ một lúc rồi đổi hướng đi vào trong đó cùng Pete.
"Pete à, con muốn ăn kem không?"
"Ố!"
Đứa trẻ phấn khích kêu lên. Pete nhanh nhảu chạy về phía cửa hàng kem tươi cách đó không xa, và quay lại nhìn anh, Josh mỉm cười và sải bước tới đứng phía sau nó.
"Con ăn cái nào đây?"
Ngay khi đứa trẻ nhận được que kem sô cô la và liếm lên nó, Pete nở một nụ cười hạnh phúc trên môi.
"Thật là một cậu bé đáng yêu."
Nhân viên cửa hàng kem lần lượt nhìn Pete và Josh, ngưỡng mộ nói.
"Cậu bé trông giống ba thật đấy."
"Cảm ơn."
Josh mỉm cười tính tiền và có bo một chút đỉnh.
Khi đứa nhóc ăn kem xong thì anh chợt thấy hơi mệt, Josh ngồi xuống băng ghế xem Pete chạy nhảy và chơi đùa trên bãi cỏ.
Khi đó anh phát hiện một người nam, cậu ta đang ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa, với thân hình mảnh khảnh đang cầm trên tay một chiếc bánh pudding.
Một người đàn ông trưởng thành ngồi một mình trên băng ghế dài và cười cười, nhưng tình trạng của cậu ta không có vẻ như là đang cười nổi. Mặt tái mét như không còn chút máu, ngây người nhìn chằm chằm vào một chỗ. Cơ thể đơ ra như thể bị sốc bởi một điều gì đó, cậu ta xúc chiếc bánh pudding lên và cho vào miệng.
Josh im lặng quan sát, nhưng khi thấy cậu ta đánh rơi chiếc bánh pudding trên chân mà vẫn còn đang ngơ ngác bất động, không hề có ý định làm gì, Josh liền đứng dậy khỏi ghế và hướng đến phía cậu ta sau khi đã nhìn qua Pete đang ngồi trên bãi cỏ và chơi đùa.
"Này, cậu ổn chứ? Có chỗ nào không khỏe à?"
Khi anh tiếp cận và nói chuyện thì cậu ta chớp mắt ngạc nhiên, dù sao thì cũng rất may vì có phản ứng. Josh thở dài và tiếp tục.
"Có phải cậu thấy không khỏe không? Tôi gọi 911 nhé?"
"À, không...Tôi không sao."
Người đàn ông run giọng từ chối, tự nhiên Josh cảm thấy người này rất quen mắt.
"Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi thì phải?
Khi Josh đang cố gắng nhớ lại thì cậu ta mở to mắt nói:
"Anh nói anh là vệ sĩ... Joshua, anh là Josh phải không?"
Ngay lập tức, ký ức của Josh ùa về, đó là một người đàn ông tên Yeonwoo mà anh đã gặp tại bữa tiệc của Pittman kia mà. Sau đó Josh chào hỏi cậu ấy một cách vui vẻ và ngồi xuống bên cạnh, dù vậy Yeonwoo vẫn rất chật vật vì đang cảm thấy không khỏe.
Nhưng những chuyện bất ngờ không kết thúc ở đó. Sau khi nhận ra khuôn mặt của Pete, Yeonwoo đã thú thật rằng cậu đang làm việc cùng công ty với Emma. Còn chưa kịp cảm thán mối quan hệ bất ngờ, cậu ta đã nói thêm.
"Emma nói, anh cũng có một đứa con... "
Josh chậm trễ nhớ ra một tin nhắn mà em gái đã gửi cho anh.
'Hình như là có chuyện cần nói nhỉ?'
Thật may vì đây không phải là việc riêng của Emma, Josh mở lời.
"Tôi không biết là như vậy...Dù sao thì chuyện cũng đã rồi."
Emma thậm chí còn cố tình liên lạc với anh và anh đã gặp cậu ta hai lần, vì vậy Josh không thể giả vờ như không biết. Sau khi đưa ra những lời khuyên tốt nhất mà anh có thể với tư cách là một Omega, Josh im lặng cắn môi. Anh dừng lại một chút để cậu ta có thời gian suy nghĩ, nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó.
'Đúng rồi.'
"Cậu có nói rằng cậu đang làm việc cùng một công ty với Emma? Tôi có thể hỏi một câu không?"
Yeonwoo vui vẻ gật đầu, Josh không do dự hỏi.
"Có bao nhiêu nam giới trong văn phòng vậy?"
Yeonwoo chớp chớp mắt mà không hiểu ý của câu hỏi cho lắm, trả lời một cách hoang mang.
"Người nam duy nhất làm việc trong ban thư ký là tôi, trưởng nhóm. Những người còn lại đều là phụ nữ, kể cả Emma. Là 3 người."
Trong một giây, mặt Josh đanh lại. Hàng loạt những yêu sách lẫn những gã Emma từng quen liên tiếp lướt qua trong đầu anh, và hồi ức dừng lại cuối cùng là người đàn ông trước mặt.
'Rốt cuộc sao lại không có mắt nhìn như vậy?'
...
Đang chạy xe trên con đường rộng lớn, Josh nghiến răng ken két. Theo những gì anh biết, Emma chưa bao giờ được xem là có một mối quan hệ nghiêm túc. Tất nhiên, chỉ một lý do, vì cô để mắt sau gáy. Lần này, anh đã biết ngay từ lúc cô bắt đầu rung động rồi, nói gì mà lần này là chân thật và bầu không khí rất hợp.
Nếu nghĩ kĩ thì vẻ ngoài của Yeonwoo thật hoàn hảo, như thể được nhào nặn theo đúng sở thích của Emma vậy. Khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, anh đã tự nhiên mà nghĩ đến Emma. Vì vậy, việc con bé đấy bị ám ảnh cũng là điều dễ hiểu.
Vấn đề là Yeonwoo. Nhớ đến khuôn mặt ngây thơ non nớt kia, và hoàn toàn không hiểu trái tim của Emma, anh lại đùng đùng nổi giận.
'Làm cái quái gì vậy chứ, sao lại phải lòng một tên khốn phèn thế này.'
Chưa kể, khi nhận được những dòng tin nhắn thất tình xin được cứu rỗi từ cậu ta, trong những lần hiếm hoi, Josh đã suýt đánh đối phương dù chỉ là một kẻ yếu ớt vô tội. Nếu Yeonwoo không nói rằng đang mang thai, thì anh đã động tay động chân với cậu ta thật rồi.
"Khốn kiếp!"
Josh nắm chặt tay đấm mạnh vào cái vô lăng rồi chửi rủa, Pete đang ngủ trên ghế xe bị giật mình mà ngẩng đầu lên. Đứa trẻ chớp mắt với vẻ mặt khó hiểu, rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tự nhiên thấy đuối sức. Đúng ra thì, cậu ta chẳng có tội tình gì cả, là do Emma không có mắt nhìn thôi. Nghĩ đến đó, anh lại muốn điên lên.
Thiếu chỗ nào thì cứ bù đắp vào chỗ đó là được, mà chọn đi chọn lại lại đâm vào tên ngớ ngẩn như vậy. Josh cố nhẫn nhịn để không phải đấm nát cái vô lăng, thay vào đó anh đạp ga phóng nhanh.
* * *
Khi trên đường quay trở lại nơi làm việc, cơn giận của Josh vẫn chưa lắng xuống. Dự định trong lúc ăn tối với Emma, anh sẽ làm rõ mọi chuyện, nhưng cô nàng đã không đến.
"Hẳn là bận làm việc nhỉ."
Người mẹ đau lòng nói, nhưng Josh hiện đang cố kiềm chế không biết xả cơn tức giận vào đâu nên đã đưa đứa nhỏ đến chỗ bà. Anh cho Pete ngủ sớm thì phóng xe đi ngay, khi đến biệt thự của Chase thì đã quá nửa đêm.
Sau khi đỗ xe xong thì anh đi thẳng đến gặp Mark. Vừa nhìn thấy gương mặt của Josh, Mark liền vui vẻ hỏi thăm.
"Vết thương thế nào? Vào việc luôn được chứ?"
"Cỡ này có là gì, vẫn tốt lắm."
Mark cảm thấy nhẹ nhõm trước câu trả lời đáng tin cậy của Josh. Thực ra, anh vốn muốn cho họ nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng không dễ dàng khi nhân lực đang thiếu thốn thế này. Josh cũng biết điều đó nên anh cũng không để tâm lắm, thực tế thì vết thương trên người anh cũng không nghiêm trọng gì.
"Còn Seth thì sao? Đã trở lại chưa?"
"Tất nhiên rồi, hôm nay đã quay lại. Cậu ta vừa hỏi thăm cậu xong đấy, tôi phải trả lời là cậu sắp trở lại rồi... Tôi đã sắp xếp lịch trình cho cậu vào chiều mai, vì vậy hôm nay hãy đi nghỉ ngơi thật tốt vào."
Mark vừa nói xong thì chợt nhớ ra điều gì đấy, hô lên "A" rồi vỗ trán, sau đó anh ta thở dài với Josh khiến anh khó hiểu nghi hoặc.
"Trước khi ngủ thì đến chỗ C một lát đi."
"Đến chỗ Miller? Tại sao chứ?"
Josh hỏi một cách vô thức, Mark chán nản xoa xoa trán và nói.
"Chuyện đó, cậu ta đã nổi điên lên vì tôi đã cho cậu nghỉ phép mà không nói lời nào. Không, việc lên lịch trình là quyền hạn của tôi mà, và sao tôi phải báo cáo rõ ràng từng cái một cơ chứ? Dù sao thì tôi đã quyết định sẽ báo cáo ngay khi cậu quay lại nên hãy đi nhìn mặt một lát thôi. Thôi bây giờ thì liền đi, đúng là thằng nhóc khó tính mà. "
Josh không còn lựa chọn nào khác ngoài nói, "Được rồi, tôi biết rồi," ráng nhịn mà chỉ thiếu chút nữa nhổ cả nước bọt ra ngoài luôn ấy chứ. Anh ngắn gọn chào tạm biệt và trở về phòng Seth, Josh định thu dọn đồ đạc và chào Seth trước rồi đi mới tìm Chase. Anh thoáng nghĩ rằng có nên giả vờ như không biết để trì hoãn gặp Chase một chút.
"Seth, người ngợm như thế nào..."
Anh mở cửa và hỏi, nhưng căn phòng không có ai cả, Josh xấu hổ muốn chết nhìn quanh căn phòng trống một lần trước khi đặt hành lý xuống. Sau khi tắm nhanh một cái trong phòng tắm, cẩn thận không để vết thương tiếp xúc với nước, cánh cửa bất ngờ mở ra và Seth bước vào.
"Seth."
"Josh."
Cả hai giật mình gọi tên nhau, rồi bắt tay, ôm ấp nồng nhiệt.
"Cậu sao rồi, cơ thể ổn chứ?"
Josh trả lời câu hỏi của Seth với một nụ cười.
"Cái quái gì chứ, có mà vết thương bị bắn của cậu như thế nào rồi?"
"Chuyện nhỏ thôi".
Sau khi trả lời mấy câu của Josh, Seth nhìn qua anh một lượt. Xác nhận là Josh, đang trong tình trạng mặc mỗi cái khăn tắm dưới thắt lưng, lại nhìn mặt anh rồi hỏi.
"Thật sự không có gì sao? Cậu lúc đó đã ở một mình với một Alpha trội đó. "
"Ồ", Josh hiểu được ý tứ của cảu hỏi đó. Khuôn mặt Seth nghiêm túc nhìn anh, lộ vẻ lo lắng khác thường. Josh dửng dưng đáp.
"Không có gì đặc biệt hết, rất rất cảm ơn cậu đã lo lắng. So với chất dẫn dụ thì chó sói mới là vấn đề kìa. "
Sau khi đùa một cái, Seth nghiêm túc nhìn anh.
"Cậu có bị cắn không? Đã đi tiêm phòng dại chưa?"
Josh gật đầu và nói thêm.
"Vết thương không lớn như tôi nghĩ, so với tôi thì cậu bị bắn thế nào rồi?"
"Chỉ sượt qua da thôi, lúc đó tôi không thể tỉnh táo được vì loại thuốc kì lạ đó ... Khi vừa mở mắt ra thì tôi đã ở bệnh viện rồi. Có Isaac đã phải chịu đựng một mình".
Buồn thay, anh nhớ Mark nói rằng người duy nhất tỉnh táo chính là Isaac, Josh chỉ biết cười khổ trước sự thật hiển nhiên ấy.
"Tôi nợ Isaac."
Seth lắc đầu và chỉ cười thoáng.
"Tôi đã nghĩ nếu tôi cần sự trợ giúp thì sẽ là cậu ra tay đấy."
"Nhưng thật may mắn vì có Isaac, sau này phải hỏi cho kĩ mọi chuyện mới được."
Seth đồng tình với những lời của Josh, rồi anh ta hỏi ngay khi tình cờ nhớ lại.
"Cậu có uống thuốc ức chế chưa?"
"Chưa, tôi không có uống thứ đó thường xuyên nên..."
Nghĩ lại thì anh đã không uống kể từ ngày Chase đi khám bệnh. Seth vô thức đưa cổ tay anh lên mũi ngửi, rồi khựng lại một chút và rướn người về phía Josh.
"Nhột quá."
"Cố chịu một chút đi."
Sau khi ngửi kĩ mùi hương ở cổ anh, Seth vừa hít hít mũi vừa nói thẳng thừng.
"Mùi hương của cậu yếu thật đó".
Cậu ta nói một cách tò mò và nghiêng mũi ngửi ngửi khắp nơi tiếp, Josh nhún vai hỏi.
"Không có đúng không?"
Seth gật đầu.
"Ừm, như này thì không phải là tôi không ngửi thấy gì cả, nhưng bình thường thì không có mùi yếu đến vậy. Có lẽ do mùi bột giặt mạnh hơn... "
"Hai người đang làm cái gì vậy?"
Trước giọng nói từ đâu phát ra, cả hai cùng lúc quay đầu lại. Isaac đang đứng bên ngoài cánh cửa đang mở, phía sau cậu ta là Henry. Dù anh không hề nói xấu hay gì, nhưng Josh hơi xấu hổ mà cười khi nhớ lại những gì mình vừa nói về Isaac.
"Có gì đâu mà."
Nếu là Isaac ngày thường, cậu ta sẽ cho qua chuyện không có gì to tát, nhưng lần này thì khác. Ánh mắt cậu ta hết đảo qua Seth lại qua Josh. "...Đang làm cái gì đấy? Hai người tại sao lại ở đây?"
Có điều gì đó rất lạ trong giọng nói trầm lắng kia, không hiểu sao làm anh thấy hơi lạnh sống lưng. Josh bối rối trả lời.
"Chỉ là tôi có chuyện muốn nói với cậu... Cậu đã làm gì..."
"Hai người đang làm gì ở một nơi như thế này? Đừng nói là hai người như vậy nhé".
"Như vậy là cái gì hả?"
Seth xen vào. Isaac trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ mặt hung dữ. Đây là lần đầu tiên Josh nhìn thấy phản ứng của cậu như vậy, nên hơi giật mình, một người luôn nở nụ cười dịu dàng cũng có biểu cảm như vậy. Josh không phải là người duy nhất hoảng hốt, Henry cũng thế, cậu chớp mắt và lần lượt nhìn hai người.
"Này, sao cậu tự nhiên lại thế chứ hả?"
Henry can thiệp vào nhưng Isaac không có ý định dập tắt sự thù địch của mình đối với Seth. Thay vào đó, cậu ta thô bạo hất bàn tay đang dang ra của Henry và trừng mắt nhìn Seth. Trước phản ứng của anh, Seth bất ngờ thở dài và hỏi.
"Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Josh và tôi không phải như vậy đâu".
"Vậy thì tôi vừa thấy cái gì? Chẳng phải cậu đang hôn cổ Josh sao?! Giờ còn dám nói không phải à? Thằng khốn, nhìn tôi giống thằng ngu lắm hả? "
Isaac hét lên như con thú dữ. Josh định nói rằng đó là một sự hiểu lầm, nhưng nếu cậu ta hỏi anh đang làm gì, thì anh đúng là không có gì để nói. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh thấy Isaac nổi điên và chửi um sùm như vậy. Trái ngược với Josh đang không nói nên lời vì bối rối, Seth khịt mũi mà cau mày như mọi khi.
"Vậy chỉ là hiểu lầm thôi, cái việc mà tôi cùng Josh đang làm ấy. Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo từng cái một với cậu đâu mà nhỉ?"
"Cái gì chứ, đồ khốn?"
"Chỉ vì cậu thích Josh không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy."
"...?"
Lời nói thốt ra không khác gì âm thanh của bom nổ dội vào, trong khoảnh khắc cả bọn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một vài giây trôi qua trước khi Josh có thể hiểu lời của Seth.
"Giờ thì là cái quái gì đây?"
Khi Josh hoang mang hỏi thì Seth thờ ơ đáp.
"Isaac nói thích cậu. Đó là lý do tại sao bây giờ cậu ta nổi giận như vậy, cứ nghĩ là tôi cướp mất cậu."
"Cái gì?"
"Cái gì?"
"Này!"
Josh và Henry và cả Isaac lần lượt hét lên. Cả ba cùng nhìn nhau, tất cả đều lộ vẻ hoang mang và khó chịu. Chỉ có Seth vẫn bình tĩnh như mọi khi, Isaac đỏ bừng mặt nghiến răng ken két.
"Đồ khốn nạn, sao mà, tại sao mà..."
Đối với người đang run lên vì tức giận kia, Seth lại chỉ trả lời một cách thờ ơ.
"Cậu đã ép buộc tôi một cách vô lý mà, tôi cũng cần phải giải tỏa sự hiểu lầm chứ".
Dù vậy như không thể chịu đựng nổi, cậu ta thở hồng hộc và không biết phải làm gì, đây là lần đầu tiên Josh thấy Isaac tức giận như vậy. Khi trong anh đang trộn lẫn đủ loại cảm xúc như ngạc nhiên, bối rối và phức tạp thì Henry đã bất ngờ can thiệp vào.
"Có thật không?"
Đây là lần đầu tiên Josh biết được giọng cậu ta cao như vậy, Isaac nhìn sang cậu ta mà khựng lại. Với giọng cao hơn bình thường, cậu ta thét lên mà không suy nghĩ.
"Tôi hỏi có thật không, thằng khốn! Cậu thực sự thích Josh sao? Có thật không?"
Isaac không trả lời mà chỉ khiến mặt cậu đỏ gay hơn, và Henry lại càng tức giận hơn.
"Henry!"
Không kịp chặn lại, Henry đã dùng tay đấm mạnh vào má Isaac. Một âm thanh khủng khiếp vang lên, và Isaac loạng choạng lùi lại.
Đó là một tiếng động lớn đến nỗi Josh nghĩ rằng hàm của cạu ta cũng rụng xuống luôn rồi. Tuy nhiên, Henry vẫn chưa nguôi giận. Nhưng không may là mọi chuyện không dừng ở đó, cậu ta lập tức chạy theo và tóm lấy cổ cậu ta. Cậu run rẩy giơ nắm đấm giữa không trung, không thể vung ra cú tiếp theo nữa, cuối cùng buông ra một câu chửi thề và đẩy Isaac ra rồi xoay người điên cuồng bỏ chạy.
'Cái quái gì nữa đây...?'
Josh mở to mắt mà hoang mang chớp chớp mắt vì không thể hiểu được những gì đang xảy ra trước mắt mình. Nhìn bóng dáng của Henry đã biến mất trong giây lát, Seth thờ ơ buông giọng nói.
"Cậu không biết à? Thằng nhóc đó thích Isaac, lộ liễu thế mà, cho nên mới tức giận như vậy đó."
"Cái quần què gì vậy?"
'Thêm cái tin động trời gì nữa đây?' Josh bất giác hét lên, nhưng thái độ của Isaac lại dửng dưng đến không ngờ. Khi Josh nhìn thấy điều đó thì đã nghĩ "Không thể nào," Seth nói.
"Tôi ngạc nhiên khi cậu biết đấy, tôi cứ nghĩ là cậu sẽ không biết cho đến khi công việc kết thúc luôn."
Isaac lẩm bẩm, tránh ánh nhìn của anh như thể đang xấu hổ.
"...Cái đó, vì cậu ấy đã thổ lộ."
"Henry đã thổ lộ á?"
Anh quá ngạc nhiên mà lặp lại lời của cậu ta; và với Josh thì Isaac đáp lại một cách nhỏ nhẹ, vẫn nhìn qua chỗ khác
"Tại bữa tiệc của Pitman... cậu ấy đã gọi tôi bảo là có chuyện cần nói, và thế đó."
Thế là Josh mới biết được lý do tại sao cả hai lại biến mất cùng lúc, và sau đó lại có một bầu không khí khác thường đến vậy. Khi Josh đang không nói nên lời và đầu óc trống rỗng, thì Seth đang đứng cạnh bên cảm thán.
"Loạn hết rồi, thật là."
Josh không nói gì, và Isaac cũng im lặng cố che đi khuôn mặt đỏ bừng một cách tuyệt vọng của mình.
"...Tôi đi đây. "
Sau khi lẩm bẩm lời chào vô nghĩa, Isaac quay lưng lại và biến mất. Josh, anh vẫn đang chớp đôi mắt trống rỗng, rồi quay sang Seth.
"Sao cậu biết hay vậy?"
"Làm thế quái nào mà mình không biết chứ? Các cậu của tôi ơi, lộ liễu như ban ngày luôn đó. "
Seth đáp lại một cách chán nản, và Josh không còn gì để nói nữa.
Trong căn biệt thự im lìm một cách chết chóc, Josh nằm trên giường và thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Đã gần một tiếng đồng hồ rồi mà anh vẫn chưa thể chợp mắt được. Người phụ trách giám sát hôm nay là Seth, vì vậy Josh là bạn cùng phòng có thể được thư giãn thoải mái. Nhờ đó mà anh có thể lăn qua lộn lại, nghe nhạc các kiểu và nghịch điện thoại một cách vô nghĩa, thời gian dần trôi qua và đầu óc anh trở nên sáng suốt và rõ ràng hơn.
"Chết tiệt."
Cuối cùng Josh thốt lên một tiếng rồi bật dậy và ngồi trên giường. Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh chợt nhớ ra một chuyện mà anh đã lãng quên, anh đã quên rằng mình phải đến gặp Chase.
"Hỏng rồi!"
Anh than lên thành tiếng, rời khỏi phòng và than thở một lần nữa. Mark đã dặn rồi mà, và anh đã quên béng mất.
Dù chuyện của Isaac và Henry có gây sốc đến đâu, thì đó cũng là lỗi của Josh khi đã trì hoãn quá đà và quên đi việc đó. Chase sẽ cho anh một cú đấm, và anh sẽ chấp nhận mà không than vãn bất cứ điều gì.
'Giờ này chắc hắn phải ngủ rồi chứ nhỉ?'
Anh nghĩ khi đi dọc hành lang dài thườn thượt. Nhưng nếu anh đi vào sáng mai, Mark chắc chắn sẽ khó chịu phàn nàn. Dù sao đây là trách nhiệm của anh nên phải giải quyết thôi, Josh hạ quyết tâm và cố gắng sải bước nhanh hơn. Sau khi leo lên cầu thang, đi qua hành lang và thêm vài cánh cửa nữa, cuối cùng anh dừng bước trước phòng của Chase.
"Hừm."
Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, anh vội ho một cái để rũ bỏ sự căng thẳng. Anh giơ tay lên, nhưng nén lại vì không đủ dũng khí để gõ cửa. 'Mình nhát gan vậy sao?' Josh vừa gõ cửa vừa tự hỏi bản thân.
Cộc cộc.
Tiếng gõ vang vọng ngoài hành lang với âm thanh lớn hơn bình thường. Vẫn như mọi khi, không có câu trả lời, vì vậy Josh dừng lại và nắm lấy tay nắm cửa. Anh có thể thấy bàn tay mình đang khẽ run rẩy, cuối cùng anh hạ quyết tâm thật mạnh mẽ và đẩy cửa vào
Két...
'Có phải là tay săn ảnh không? Hay là thành viên của nhóm tôn giáo chết tiệt nào đó? Còn ai nhỉ, những tên đang đe dọa hắn hiện tại? Chẳng lẽ là fan cuồng?'
Khi anh đang cố lục lọi đầu óc và nhận diện đối phương là ai, một suy nghĩ len lỏi vào như sét đánh ngang tai.
Ngay từ đầu không ai có thể bước vào bãi biển tư nhân này ngoài thành viên của đội hoặc chủ sở hữu nó. Trong số đó, chỉ có một người có thể bơi lội một cách thản nhiên như vậy vào thời điểm này.
'Đó là Chase Miller.'
Tiếng sóng lại vang lên. Josh đứng đó một lúc, nhìn người đàn ông đang di chuyển trong những con sóng.
Do dự không lâu, anh đã bước xuống cầu thang như bị lôi cuốn bởi âm thanh đều đặn của sóng thỉnh thoảng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Cát trải trên bờ rộng chỉ bị ướt đẫm ở một vùng nhất định, điều này là do nước biển luôn chảy vào trong những khoảng thời gian bằng nhau. Một quy luật khiến ta thật dễ chịu, nhưng mỗi lần nhìn làn sóng vỗ vào vừa đúng vị trí mức cát, anh lại muốn phá hủy trật tự đó.
Josh nghĩ vậy. Khi đi đến nơi thì anh nghĩ đến việc lấy một lượng cát nhất định và đuổi theo những con sóng đang rút rồi làm rối tung sự cân bằng được định sẵn đó.
"...! "
Josh thẫn thờ nhìn ngoài biển xa xăm. Người đàn ông đổi hướng và bắt đầu bơi về phía bờ biển mà Josh đang đứng. Đột nhiên, Josh nhớ đến một đoạn quảng cáo của Chase, đó là hắn bước ra khỏi biển với một thân hình ướt sũng, với đôi mắt màu tím nhìn thẳng về phía trước, mái tóc vàng rối tung, làn da nhợt nhạt vì lạnh và đôi môi đỏ mọng.
Và giờ đó như trở thành sự thật. Chase đứng dậy khỏi mặt nước và từng bước đạp qua những con sóng để vào bờ, Josh ngây ngốc nhìn hắn đang tiến đến gần mình hơn từng chút một.
Chase đang ướt sũng ngẩng đầu lên, khó chịu vuốt mái tóc phiền phức, và ngừng nhìn anh. Josh đắm chìm nhìn ngắm Chase trong cảnh tượng trước mắt...
Nước biển chảy dài từ tóc xuống mặt, cần cổ dài, xương quai xanh, ngực rồi đọng lại trên núm vú của hắn, rồi tạo thành những giọt nước lơ lửng trong giây lát. Ngay sau đó, nó vẽ thành một đường thẳng dài ngay trên bờ ngực vững chắc. Josh ngừng thở khi ánh mắt anh di chuyển dọc theo giọt nước đến cơ xương chậu gợi cảm và cặp đùi dài miên man.
Chase đang hoàn toàn khỏa thân.
Trong một khoảng, chỉ có tiếng sóng êm đềm cứ văng vẳng bên tai. Cả Chase và Josh đứng lặng thinh, chỉ nhìn nhau.
Nhưng Josh đang có một trải nghiệm khó tả hơn bao giờ hết. Đó là lần đầu tiên anh biết rằng nhịp tim của mình có thể đập mạnh và lớn như vậy, và thậm chí không thể suy nghĩ điều gì.
Dù vậy, ánh mắt anh vẫn cứ nhìn xuống. Tai anh nóng lên trước cảnh tượng trước mắt mà không hề lay chuyển khiến cho anh vô cùng xấu hổ về bản thân.
Anh khó lắm mới có thể dời mắt khỏi nơi đó, và khi nhìn lên thì anh lại thở gấp. Có một khuôn mặt, là một khuôn mặt xinh đẹp một cách chết tiệt đang nhìn Josh.
"... "
"..."
Sự im lặng phủ lên giữa hai người, ngay cả khi có âm thanh của tiếng sóng nhưng cũng vô dụng. Thay vào đó, tiếng thở gắt của anh trở nên to hơn. Josh trở nên xấu hổ và ho một chút sau đó.
"Thứ lỗi cho tôi vì đã đến muộn, tôi đã được chuyển lời..."
Đột nhiên, Josh nhớ ra người đàn ông này đã từng cố giết anh bằng cách dìm anh xuống nước. 'Còn bây giờ, tại sao?' Anh tự hỏi bản thân, nhưng sẽ không có câu trả lời. May mắn thay, nỗi sợ hãi đột ngột trỗi dậy đã làm nguội lạnh trái tim anh.
"Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì tôi đi đây..."
Đừng có ra biển tắm một mình, đừng lang thang trong đêm như thế này, hoặc là cậu đã bất tỉnh sau khi bị khủng bố tấn công gần đây. Anh có rất nhiều điều để nói, nhưng Josh lại không nói nên lời. Anh nghĩ sẽ báo cáo điều đó với Mark sau và giúp anh ấy chú ý thêm, chứ giờ anh không thể nghĩ gì khác ngoài việc phải thoát khỏi nơi này ngay bây giờ. Tuy nhiên, Chase đã không để yên cho anh rời đi dễ dàng như vậy.
Đột nhiên, Chase nắm lấy vai anh khi Josh mới vừa chỉ bước được một bước, khiến anh dừng lại. Sau khi nín thở và chậm rãi quay lại, thì Chase đã bắt đầu tiến lại gần. Bãi cát rung rinh và mềm mại nhẹ nhàng rải rác dưới chân, Josh bất động nhìn hắn đang dần tiến lại gần hơn
Tự nhiên, Josh có cảm giác như đã không nhìn thấy hắn thật lâu rồi, dù cho chỉ mới ba ngày, hoặc nhiều nhất là bốn ngày.
Khi tâm trạng vui mừng và lạ lẫm đang giao nhau, Chase đã đứng trước mặt anh. Josh yên lặng chờ hắn nói trước. Không, anh đã luôn định làm thế, vì dù anh có hướng mặt đi đâu thì trong trường hợp này ai cũng sẽ đỏ mặt thôi.
Khi Chase đang nhìn xuống anh thì chợt nheo mắt lại.
'Ơ...?'
Josh chớp mắt ngạc nhiên trước biểu cảm đột ngột thay đổi kia. Khi anh đang khó hiểu nghĩ xem điều đó nghĩa là sao, thì bàn tay đang nắm chặt vai anh đã chuyển xuống nắm lấy cánh tay anh. Những ngón tay thon dài ngày càng siết chặt, và lực tay đang bóp mạnh dần trên nơi được băng bó khiến khuôn mặt Josh nhăn nhó lên vì đau.
"Ui."
Ánh mắt của Chase hướng xuống khi Josh khẽ thốt một tiếng trong vô thức, đôi mắt cụp xuống lặng lẽ nhìn vào cánh tay của Josh. Thật khó có thể hiểu được những cảm xúc trên khuôn mặt tinh xảo kia trong bóng tối, Josh muốn biết hắn đang nghĩ cái quái gì, nhưng tất nhiên là không thể.
'Liệu mình sẽ có bao giờ biết được người này đang nghĩ gì không?'
Josh nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình, anh thắc mắc hơn là tại sao người này lại nắm tay anh và khi nào sẽ thả ra. Mặc dù không nắm chặt đến mức đó, nhưng cảm giác tê liệt đang lan khắp cánh tay.
Khi Josh đang chờ đợi thì Chase mở miệng như định nói gì đó, nhưng rồi lại đóng chặt nó lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh tay Josh. Cuối cùng, khi không còn kiên nhẫn nữa, Chase lên tiếng.
"... đau?"
"Tất nhiên rồi"
Josh trả lời ngay lập tức mà không do dự. Ngầm ý hãy bỏ tay ra, nhưng thay vì thả lòng tay, Chase lại cho lực nhiều hơn và nắm chặt hơn, nên Josh vội vàng định rút cánh tay ra khỏi hắn. Vào lúc đó, Chase di chuyển ánh mắt của mình đối diện với Josh, khiến anh lại ngừng cử động trước ánh mắt sâu lắng của hắn.
Tiếng sóng nhẹ nhàng làm xao xuyến bên tai. Chase đưa tay lên trong khi nhìn vào Josh đang thở gấp trước mặt.
Ngón tay lạnh lẽo ướt át chạm vào má anh, Chase dừng lại khi anh rụt vai theo phản xạ. Sau một lúc dừng lại, hắn lại đưa tay ra. Những ngón tay dịu dàng vuốt lên má anh, nhẹ nhàng vuốt tóc và nắm sau đầu anh đẩy về trước một cách tự nhiên.
"...!"
Bị bất ngờ, Josh lảo đảo và va vào cơ thể hắn. Josh ngã lên một cơ thể ướt át, chiếc áo sơ mi mỏng bị ướt từng chút một. Josh ngần ngại ngẩng đầu lên, Chase hạ tay xuống và nắm lấy eo anh kéo sát lại, hai cơ thể dính chặt lấy nhau không một kẽ hở.
Phần dưới cơ thể lập tức trở nên nóng ran trong khoảnh khắc, và trái tim anh đập như điên vang dội khắp cả thế giới.
Khi đôi môi dính lấy nhau, mọi thứ trở nên mơ hồ. Anh không còn biết gì và chỉ biết chớp đôi mắt tròn xoe để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Lưỡi của Chase luồn vào bên trong cái miệng đang mở của anh. Chỉ với một nụ hôn, nhiệt độ và hình thái cơ thể mà anh đã quen thuộc đã tràn ngập trong miệng.
Ha haa.
Hơi thở của Josh nhanh chóng trở nên nặng nhọc và ánh mắt dần mờ ảo, đây không chỉ do mỗi chất dẫn dụ của Chase. Cơ thể trần truồng ướt đẫm dính chặt vào người anh, nhớp nháp, và đôi lưỡ thì dính lấy nhau. Josh do dự một lúc, không biết phải làm gì với cánh tay của mình.
Và rồi đôi môi tách nhau ra, ánh mắt của cả hai vẫn dán chặt lấy nhau. Nhịp thở hổn hển của cả hai không ngừng phà vào đôi môi của nhau, Chase nhìn xuống Josh mà khẽ thì thầm.
"Làm sao tôi biết anh có đau hay không khi mà anh không nói nhỉ?"
"...Nói xem, không phải sao?"
Josh trả lời một cách miễn cưỡng.
"Đúng vậy."
"Vậy ai có lỗi nhỉ?"
Chase hỏi, vẫn với chất giọng trầm ấm. Lực từ bàn tay hắn ngày càng mạnh khiến Josh không chịu được, anh nhăn nhóc khó chịu mà trả lời.
"...Tôi?"
Đó là ít nhất anh đã kháng cự và dừng việc hắn lại tăng thêm lực tay. Chase nhận ra điều đó và nhướng mày, nhưng Josh không buồn lên tiếng.
Chase đăm chiêu nhìn xuống Josh một lúc rồi mới mở miệng nói.
"Joshua."
Josh giật mình và trong giây lát đã quên đi cơn đau, vì đó là lần đầu tiên Chase gọi tên anh. Và là 'Joshua', chứ không phải biệt danh. Chase nở nụ cười kì quái khi nhìn Josh đang chớp đôi mắt mơ hồ, trông thật thú vị
"Muốn ngủ không?"
Josh không hiểu ý hắn đang nói gì, Chase cười một cách gian xảo nhìn anh chớp mắt bối rối. Khi anh nhớ rằng đó là nụ cười mà anh nhớ đã nhìn thấy vào hôm nào đó rồi thì anh lập tức nhận ra ý nghĩa câu nói đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, môi của họ lại tiếp tục chạm vào nhau và lưỡi hắn đẩy vào trong miệng anh. Mùi hương ngọt ngào của Chase tràn ngập trong khoang miệng khi anh vô tình hít thở, đó là hương thơm của chất dẫn dụ tỏa ra đậm đà với ham muốn tình dục.
Mùi nước bọt quyện sâu trong miệng và mùi chất dẫn dụ lan ra từ chóp mũi làm rối loạn tâm trí anh khiến Josh như sắp mất đi ý thức.
Nuốt một ngụm nước bọt, mùi chất dẫn dụ của Chase tràn ngập khắp cơ thể anh. Josh nghiêng đầu, hầu như không còn cảm nhận được ý thức xa xăm nữa. Đôi môi hắn tách ra, chiếc lưỡi vốn luồn sâu bên trong đã rút ra ngoài. Chase cau mày nhìn xuống Josh, anh đang thở hổn hển rồi mở miệng nói.
"...Ý cậu muốn thế nào?"
"Anh muốn chứ?"
Chase hỏi như thể hắn thực sự không hiểu ý của anh, Josh nhanh chóng nhận ra tình hình và mỉm cười tinh quái. Đôi mắt xếch lên lộ vẻ dâm tà khiến Chase đứng hình, và Josh mở miệng.
"Sẽ không giết người chứ?"
Chỉ khi đó Chase mới hiểu lời anh nói, sau đó hắn thở hắt ra và nói "hay đấy". Josh cười cười khi nhìn thấy dáng vẻ như nai tơ của hắn, Chase không biết phải làm như thế nào, nhăn mặt rồi thở dài.
"Không cần phải làm thế."
"Vậy à? Cơ mà tôi không thích ngủ mà không được gì... Thay vào đó, này thì thế nào? "
Josh đặt tay lên đầu Chase và kéo hắn lại. Hơi thở nóng hổi chạm vào nhau, và tiếp tục những lời thì thầm.
"Cậu có thể làm chết tôi đi."
Sau đó, Josh ngay lập tức liếm mút đôi môi kia. Chiếc lưỡi bị đẩy ra giữa đôi môi đang mím chặt của họ dụng lực chen vào trong miệng Chase, và ngay lập tức tìm thấy lưỡi của hắn và quấn lấy nó một cách mãnh liệt. Chase phà ra từng hơi thở nóng hổi dồn dập và ôm chặt lấy cơ thể Josh.
Tiếng thở gấp gáp hòa cùng tiếng sóng vỗ ầm ầm bên tai. Cảm giác như lưng sắp gãy tới nơi, Josh vội vàng nắm lấy cổ Chase và xoắn lưỡi vào nhau.
"...!"
Josh không biết ai đè nặng trước, nhưng ngay khi Chase bị vấp chân thì lập tức Josh bị kéo theo sau.
"A!"
Chase lập tức thở gấp kêu lên. Cơ thể họ quấn lấy nhau trên bãi cát mềm mại, Josh nhanh chóng trườn lên người hắn và phủ kín đôi môi đỏ tươi ấy bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Tiếng chụt chụt nhanh chóng hòa vào tiếng rên rỉ và hơi thở dốc rồi bị cuốn vào bên trong miệng Josh.
"Hừ, ưm, ha."
Josh thở hổn hển như những tiếng rên giữa những nụ hôn và nhanh chóng bắt đầu cởi quần áo.
'Ước gì lúc đi xuống thì mình khỏa thân hoàn toàn, sao mình lại đi mặc trang phục chỉnh tề như vậy chứ?'
Josh hối hận một cách muộn màng. Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Chase do bị ướt sũng từ nước biển truyền qua lớp vải mỏng khiến sống lưng anh run lên vì ớn lạnh và cả phấn khích.
Josh lại cúi đầu và dụi môi với Chase. Trong khi đó, tay anh bận rộn cởi cà vạt ném đi rồi chuyển sang quần. Khi anh ngó xuống và bắt đầu tháo thắt lưng thì đột nhiên Chase đưa tay ra sau eo Josh và nắm lấy áo anh rồi kéo lên.
"Ây."
Khi bàn tay lạnh giá của Chase chạm vào làn da trần của anh, tim Josh như nhảy ra khỏi lồng ngực và phải hét lên một tiếng. Ngay lập tức, Chase nắm tóc anh kéo xuống và hôn lên một lần nữa. Josh có thể cảm nhận đôi môi đang quyện vào minh đang mỉm cười, chợt không hiểu bị sao mà đột nhiên Josh đã nhe răng ra và cắn vào lưỡi hắn.
"Á, làm cái quái gì vậy?"
Chase đánh vào mông Josh khiến anh giật cả mình vì lực tay khá mạnh, nhưng sự phấn khích đã đến trước cơn đau. Chase cũng có thể cảm nhận được điều đó khi chạm vào những viên thịt to tròn, hắn liếc nhìn xuống và cười tinh quái.
"Có cương cứng không?
Josh nghiêng đầu cười thầm.
"Từ lúc nãy rồi, đồ ngốc."
Lại cắn lên môi hắn và di chuyển bàn tay của mình một cách vội vã, Josh muốn phát điên lên được vì muốn đè áp cơ thể lên ngay, nhưng việc cởi quần khó hơn anh nghĩ. Anh thạt muốn hôn và chạm vào cơ thể ấy, nhưng phải cởi quần ra trước đã, 'làm tình lại rắc rối vậy sao?' Josh không thể chịu đựng thêm được nữa khi tay anh bị trượt do mất kiên nhẫn.
"Hừ, chết tiệt!"
Chase bật cười khi thấy anh cuống cuồng mà phun ra câu chửi. Xấu hổ và tức chết, Josh nhanh chóng phủ lên môi hắn một nụ hôn, tiếng cười lại bị nuốt vào trong miệng, và giữa nụ hôn Josh vội vàng di chuyển tay, nhưng không dễ dàng chút nào.
"Đ* mẹ nó!"
Cái khóa trơn tuột khiến anh sôi máu mà thốt ra tiếp một câu chửi thề. Chợt Chase nắm lấy dây nịt của anh và giựt sang hai bên một lúc, Josh giật mình nhìn sợi dây da bị đứt làm hai mảnh.
Chase sau khi đã giật đứt sợi dây nịt vô dụng và ném nó đi thì nhìn xuống anh, như thể chờ xem kế tiếp ta sẽ làm gì. Thấy vậy, Josh sửng sốt và không khỏi bật cười. Nhưng nhờ vậy mà mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, khi Josh đang kéo khóa và định cởi vội chiếc áo sơ mi của mình thì Chase bất ngờ đưa tay ra.
"A!"
Một bàn tay vươn ra sau lưng và nắm lấy cổ tay Josh, khiến anh đột nhiên bị kẹt với chiếc áo sơ mi quấn quanh cánh tay mà phải chớp chớp mắt nghi hoặc. Ngay khi anh sắp phát điên với việc hắn đang làm thì Chase chợt nghiêng đầu.
"...! "
Trong khoảnh khắc đó, Josh nhận ra rằng dương vật của anh không phải là nơi duy nhất cương cứng. Khi Chase cho đầu vú đã cương cứng dựng thẳng vào miệng và mút lấy nó, anh đột nhiên cảm thấy cơ thể vừa nóng ran vừa ướt đẫm, Josh không còn căng thẳng nữa.
"Ư...!"
Josh nuốt nước bọt vì kinh ngạc, nhưng anh không thể lui lại vì cánh tay đã bị trói sau lưng, Chase đã cố ý làm vậy với Josh khiến anh chỉ có thể nằm im chịu trận. Chase liếm và cắn đầu vú nằm giữa hai hàm răng sắc nhọn của mình, đầu vú mẫn cảm khiến anh lập tức kêu đau, run rẩy nhưng lại không thể đẩy ra được.
"Thì ra chỗ này thấy thích à."
Chase lẩm bẩm với đôi môi đang dán chặt vào nhau. Với mỗi từ hắn nói, chiếc lưỡi và đôi môi lại di chuyển một cách trơn trượt chạm vào núm vú đang hưng phấn của anh, và một tiếng rên rỉ lại vang lên từ miệng Josh.
"Hả? Thích đúng không?"
Chase cắn lên và hỏi lại lần nữa, nhưng Josh đã không trả lời. Anh không thể không quay đầu đi, Chase ngước nhìn lên anh, kẹp chặt núm vú sưng tấy của anh vào giữa hai hàm răng và cắn mạnh.
"...Ui, đau! Cậu làm gì vậy hả?"
Bị bất ngờ, Josh theo phản xạ đấm mà đấm hắn, nhưng không thành công khi Chase đã nắm lấy cổ tay của anh. Josh cảm thấy hoang moang trước sức mạnh không ngờ của Chase, anh vẫn luôn cảm thấy hắn thật là ốm yếu. 'Hay mình bị yếu đi bởi chất dẫn dụ?' Chase ngước lên nhìn Josh đang đầy vẻ bối rối khi nằm sấp trên bụng mình, hắn hỏi lại lần nữa.
"Chỗ này, có thích không hả?"
"Chết tiệt...! không thích!"
"Ồ thế à?"
Chase cười nhẹ với Josh khi anh hét lên một cách kiêu ngạo.
"Vậy thì chỗ đó không cần cũng được nhỉ."
Dù sao nó cũng chỉ là một bộ phận cơ thể thừa thãi đối với cánh đàn ông, và từ đó đến nay Josh vẫn luôn nghĩ vậy. Anh nghe nói rằng những Omega sẽ có sữa từ nơi đó khi họ có con, nhưng trong trường hợp của Josh thì lại không xảy ra. Vì vậy, Josh nghĩ chỗ đó chỉ là trang trí cho có thế thôi, nhưng có vẻ như không phải vậy. Khoảnh khắc Chase nhấc miệng lên và cắn xuống, Josh vội vàng hét lên.
"Tên ch* đẻ! Không được, dừng lại ngay...!"
Josh có thể cảm thấy được Chase đang khẽ cười. Sau đó Josh mới nhận ra là hắn đang trêu chọc mình, nhưng anh chẳng thể tức giận nổi. Ngay sau đó, Chase áp hai môi và ngậm sâu vào bộ ngực mịn màng kia. Áp lực từ chiếc lưỡi và đôi môi ẩm ướt cùng với âm thanh chụt chụt thật lớn truyền trực tiếp đến núm vú nhạy cảm của anh. Trong chốc lát, cơ thể Josh cứng đờ như thể có điện chạy qua người.
Càm giác mát lạnh truyền đến từ phía dưới cùng với một âm thanh chấm mút thô tục. Josh vặn lưng né tránh nhưng vô ích cả, hai tay anh đã bị trói nên đành bất lực, và đó là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như vậy. Nhưng đó cũng là lần đầu tiên não anh râm ran. tê liệt vì cảm giác sung sướng mãnh liệt như vậy.
"Ư, hưm ư... "
Một tiếng rên rỉ không thể kìm nén được trào ra khỏi miệng. Chase tách môi ra, nhưng mọi chuyện không dưng ở đó. Chiếc lưỡi thon nhọn tiếp tục chà sát đầu vú, điêu luyện lướt qua thân ngực ướt đẫm nước bọt của anh rồi nhẹ nhàng quét lên trên. Josh vô thức lắc chiếc lưng của mình.
"A, ha, ha a."
Anh rên rỉ kêu lên không ngừng, gần như không còn chút ý thức nào nữa. Giữa những hơi thở thô ráp hòa quyện vào nhau, Chase mở miệng với Josh khi anh đang nửa tỉnh nửa không mà thở gấp lấy hơi.
"Tôi có nên đút vào không?"
Giọng nói của Chase ngọt ngào như mật rót vào tai khi Josh đang chớp mắt ngây người.
"Anh có muốn tôi đút vào không?"
Một trong những bàn tay đang nắm chặt cổ tay Josh di chuyển xuống và nắm lấy hông anh. Những ngón tay dài duyên dáng chà xát chính xác nơi đó trên quần anh, dù chỉ là một kích thích rất nhỏ, nhưng dịch ái tình đã chảy ra từ cái lỗ mà vừa mới ướt đẫm đây thôi. Josh không bỏ lỡ cơ hội đó và cố gắng đẩy Chase xuống, nhưng hắn đã nhanh hơn.
"... ! "
Trong tích tắc, hai người họ đổi vị trí cho nhau. Josh chớp chớp mắt, bầu trời đêm màu chàm giờ đột nhiên đã lấp đầy tầm nhìn của anh, và ở giữa là khuôn mặt của Chase.
'Ư.'
Josh lại chớp mắt một lần nữa, khuôn mặt đang nhìn xuống bản thân anh thật lạ lẫm cứ như lần đầu tiên nhìn thấy vậy. Làn da nhợt nhạt như mọi khi, đã nóng lên mà đỏ hỏn ở vùng má, dái tai và cổ họng, đôi môi ướt đẫm vì nước bọt bị sưng nên dày hơn bình thường. Đôi mắt màu tím mà luôn nhìn chằm chằm nay đã bị lu mờ đi vì dục vọng, không rõ tiêu điểm nữa, và đôi vai góc cạnh rung lắc thấy rõ do từ nhịp thở gắt.
(Đổi xưng hô thứ 3 của Josh với Chase từ hắn ta -> hắn -> cậu ta, từ đây.)
Josh không thể rời mắt khỏi cậu ta, cứ thế nhìn chằm chằm một cách mơ hồ với đôi mắt mở to, và Chase luồn tay qua quần anh với ánh mắt vẫn cố định trên mặt của anh. Một mảnh vải vốn phủ trên người anh đã bị xé rách xuống cùng cả quần lót với cú giật của cậu ta.
"A, haa, ha a."
Anh không thể biết được hơi thở dồn dập mà mình đang thở là của mình hay của ai khác. Toàn thân anh run lên bần bật vì mong đợi, và phía dưới thì đã ướt đẫm. Josh đưa tay còn lại lên và nắm lấy vai Chase, nhưng anh không thể hình dung được mình đang cố đẩy cậu ta ra hay là kéo sát lại.
Chase với khuôn mặt nhăn nhó nghiêng người về phía anh. Mãi cho đến khi cái đầu vật nóng bỏng chạm vào cái lỗ đang lộ ra ở phía dưới thì Josh mới nhận ra anh đang cố kéo cậu ta lại.
"...Ư! "
Một tiếng rên nghẹn ngào thoát ra khỏi miệng Josh trước lực đẩy buộc cái nơi khép chặt đó phải mở ra. Có lẽ vì mới cương cứng nhất thời, dương vật của Chase đã bị trượt khỏi ở lối vào, Josh hít một hơi thật gắt trước sự kích thích cực điểm một cách ngớ ngẩn kia. Chase căng thẳng mà nắm lấy bộ phận sinh dục của mình và đẩy chúng vào nơi bên dưới của Josh, và cậu ta lại thất bại như trước thêm vài lần nữa.
"Anh quá ướt đi."
Chase thở gắt ra một cách thô bạo, sự thiếu kiên nhẫn của cậu ta cũng truyền sang cả Josh. Trong khi Josh cũng đang bồn chồn, cảm thấy thật là tiếc vì những lần không vào được kia, mặt khác anh lầm bầm như một cái cớ.
"Vì lâu rồi mới làm nên mới vậy."
"Lâu rồi mới làm?"
Thấy Chase khựng lại, Josh mới 'úi' một cách muộn màng. Khi nét mặt của Chase có dấu hiệu hoài nghi và sốc, Josh nhanh chóng nói với Chase khi cậu ta đang nhìn xuống mình một cách mơ hồ.
"Đó không phải là nơi thường dùng để làm tình, vì tôi là Beta mà."
Josh nghĩ là mình đã nói mấy lời vô ích, nhưng cũng là đã hối hận muộn màng. Nét đỏ bừng trên khuôn mặt Chase dần biến mất, thay vào đó là một sự im lặng lạnh giá.
"...Được thôi."
Khi Josh mở miệng định lại biện hộ, thì Chase đã nói trước.
"Nói đúng đấy."
Sau đó, cậu ta nắm lấy mông anh. Ngón tay thon dài kéo căng cơ mông rắn chắc, lộ ra cái lỗ ướt đẫm.
Chase rướn người xuống Josh và ánh mắt dừng lại chỗ đó. Bộ phận sinh dục nóng bỏng của cậu ta chạm vào bên dưới anh, và Josh nín thở chờ đợi.
"...!"
Lần này, anh thậm chí không thể phát ra một tiếng rên, con cặc vốn đã dựng thẳng băng đẩy mở lỗ đít đang đóng chặt tiến vào bên trong. Anh vô thức vặn lưng định bỏ trốn nhưng thất bại vì Chase đã nhanh chóng ôm lấy Josh.
Josh phát ra tiếng rên rỉ theo khi phần thịt bên trong chưa quen của anh bị đẩy ra một cách bừa bãi gây nên cơn đau khôn xiết. Nhưng dù cho vậy, bên trong vẫn tiếp tục ướt nhẹp hơn. Hơi thở của Chase lại trở nên thô ráp khi bức tường thịt bên trong hút lấy dương vật cậu ta như là cám dỗ.
"Ư, Ức"
Chuyển động của cậu ta trở nên nhanh hơn, Josh lắc lư và phát ra âm thanh bị kìm nén trước từng cái động không thể dừng lại của chiếc thắt lưng trên mình. Bên dưới tiếp tục phát ra từng tiếng lạch bạch, lép nhép, đó là âm thanh từ dịch ái tình của Josh tràn ra và làm ướt đẫm con cặc của Chase.
Càng ngày càng khó để Josh biết được là thực sự đau hay không đau. Bụng căng đầy, cảm giác như có dị vật nghẹn lại tại cái lỗ thông nhau đang tham lam hút lấy không ngừng, cái miệng ở phía dưới đang muốn nuốt vội con cặc kia.
Chase tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Josh đang run lên vì hưng phấn. Mặc dù phía dưới vẫn đang lắc lư di chuyển nhưng ánh mắt cậu ta lại cố định trên gương mặt Josh không tách rời, điều đó càng khiến anh trở nên nóng bừng hơn.
Môi họ lại cuồng nhiệt dán vào nhau, và Josh quấn đôi chân dài quanh eo cậu ta và kéo sát lại gần. Âm thanh của da thịt bên dưới va chạm mạnh mẽ vang dội không ngừng, Josh nâng mông lên và siết chặt chỗ dương vật đang đâm rút không kia. Khuôn mặt của người đàn ông nhìn anh trở nên méo mó vì hứng tình, thấy vậy, Josh thấy phấn khích hơn.
"A, haa."
Josh rên rỉ nắm chặt lấy bàn tay cậu ta, đồng thời, Chase đẩy sâu vào nơi eo anh. Đôi môi phủ lên nhau cọ sát, và góc độ ra vào của dương vật thay đổi uyển nhiều góc kỳ lạ hơn. Trong một khoảnh khắc, Josh như tắt thở, và Chase nhanh chóng nhận ra tại sao.
Khi Josh thở hồng hộc như thể bụng bị đâm thủng, toàn thân run lên cầm cập, thì anh có thể cảm thấy Chase đang nhìn chằm chằm vào mình. Sau đó, Josh nhận ra mình đã xuất tinh.
"Ai giết ai chứ?"
Chase vẫn bỡn cợt hỏi trong tiếng thở dồn dập, Josh trả lời một cách đầy khó khăn khi tỉnh lại một chút
"Tôi, cậu."
Josh cố tình lắc mạnh nơi đang kết nối và siết chặt nó. Sau đó, dương vật của Chase vốn đang kìm lại đã phản ứng với sự kích thích
"... !"
Cậu ta nhất thời mất bình tĩnh và bắn tràn đầy vào trong Josh với biểu cảm trống rỗng, Josh rất hài lòng với vẻ mặt hoang mang kia. Anh nheo mắt và thì thầm với Chase, cậu ta đang trông như thể đang nửa tỉnh nửa mê vậy.
"Lên giường làm nốt luôn chứ?"
*
*
Một âm thanh nặng nề vang lên sau lưng, cánh cửa trợt chậm chạp làm Josh thiếu kiên nhẫn xém chút nữa đã tan tành, chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra nếu như Chase không túm lấy eo anh lại.
Haa.
Mỗi khi môi hé mở, một tiếng thở gấp gáp lại phát ra. Từ bãi biển đến nơi đây, những nụ hôn dồn dập vẫn điên cuồng tiếp diễn. Họ tiến thẳng vào phòng ngủ mà không bị ai bắt gặp, đi lên cầu thang xoắn ốc nối với bãi biển nơi họ vừa lăn lộn.
Bàn tay của Chase lướt qua làn da trần của Josh, đưa ra sau eo và nắm lấy phần mông trên quần của anh.
"...A!"
Josh đã rất bất ngờ. Bàn tay to lớn bóp chặt cặp mông đàn hồi và kéo anh lại gần, ngay sau đó phần dưới của cơ thể anh được tiếp xúc và con cặc đang cương cứng hết cỡ.
'Tay Chase to thế này sao?'
Mặt Josh nóng lên khi chạm vào một bàn tay to lớn đang nắm lấy hông anh, Chase nheo mắt lại. Đồng thời, anh có thể cảm nhận rất rõ ràng bộ phận sinh dục đang chạm háng mình, nó đang cương cứng một cách hưng phấn và dường như có thể tiến vào trong anh bất cứ lúc nào. Dù mới xuất tinh được không lâu, nhưng có vẻ như nó đã lấy lại được sinh lực rồi. Josh nín thở.
'Nóng quá'.
Con cặc của Chase trông như có thể xuất tinh bất cứ lúc nào chỉ bằng một kích thích nhỏ, bằng chứng là, một tiếng rên rỉ trầm ấm thoát ra từ Chase giữa đôi môi đang đan vào nhau khi họ đang nhẹ nhàng cọ xát dương vật vào nhau, âm thanh ấy được nuốt trọn vào miệng Josh.
Chase ôm eo anh bằng một tay và vỗ mạnh tay còn lại vào hông anh, Josh cũng kéo cơ thể trần truồng của Chase sát lại mình. Hai cơ thể hòa quyện vào nhau không một kẽ hở, Josh nhíu mày, hôn lấy hôn để.
'Mình muốn nuốt chừng người đàn ông này.'
Anh chân thành mong ước, đây là lần đầu tiên anh có một khao khát tha thiết được sở hữu một ai đó đến vậy. Không thể vượt qua dục vọng của mình, Josh thở ra run rẩy.
Chase nghiêng đầu, đôi môi lướt qua đôi má anh, rồi lại trượt xuống cổ. Josh tí nữa là hét lên lên theo phản xạ trước cảm giác cắn xé da thịt khi bị mút mạnh, nhưng đó không chỉ là cơn đau.
"...Auu."
Josh rên lên một tiếng thật sâu và ôm lấy đầu Chase, cậu ta nhét một ngón tay vào giữa hai cánh mông và xoa nắn cái lỗ ướt sũng của anh. Josh có thể cảm thấy vùng háng của mình giãn ra theo phản xạ, và Chase đưa ngón tay của mình lên trên cái lỗ đang nhô cao. Đầu ngón tay cứng rắn cọ xát vào chính xác nơi nó vừa tiếp nhận anh, trong tích tắc, Josh rên rỉ và toàn thân lẩy bẩy.
"Ư, Ư, haa."
Cảm giác như bộ não anh đang tan chảy vì mong đợi và hưng phấn, anh đã nghĩ về nó thật là lâu rồi. Từ bãi biển, từ khoảnh khắc Chase hôn anh, hay từ lúc cả hai bước ra khỏi biển, Josh đã luôn chờ đợi khoảnh khắc này.
Lưỡi của Chase nuốt chửng anh, và con cặc dày cộm của cậu ta đâm sâu vào bên trong cơ thể.
'Không đủ.'
Josh tức giận nghĩ.
Có chỉ nhiêu đây thôi cũng không đủ, có tất cả cũng không thỏa mãn được anh ngay lúc này.
"A, ha, ha."
Những hơi thở nặng nề liên tiếp tuôn ra. Chase nắm lấy vòng eo đang nằm rạp của anh và tiếp tục trêu đùa cái lỗ trên quần anh, Josh không thể nào chịu được khi những ngón tay đang cứ nhây nhây xoa nhẹ và mơn trớn trên lớp vải mỏng.
Anh ước có thể nhét nó vào trong, nếu là anh đang tự cọ xát mình thì nhất định sẽ lập tức lấp đầy nó.
Sự kiên nhẫn dần cạn kiệt, và một hơi thở gắt bật ra khỏi miệng anh.
Anh áp môi mình lên môi cậu ta và mút lấy, đẩy cậu ta xuống. Khi anh cọ xát thật mạnh cu cậu của Chase, thì cậu ta phát ra một tiếng rên rỉ âm ỉ từ sâu trong cổ họng.
"...!"
Đột nhiên, Chase nhấc bổng Josh lên, khiến anh ngạc nhiên mà ngừng cả thở. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ được ôm ấp theo tư thế bế công chúa như thế này, thế nhưng Chase đã nhấc anh lên quá đỗi nhẹ nhàng và sau đó quay lại. Cậu ta tiến tới chiếc giường với những sải chân lớn và đặt Josh xuống mà gần như là ném vậy.
"Ư!"
Josh thở hồng hộc khi bị quăng xuống nệm, và rồi Chase như con sói vồ vập lên người anh. Ngay lập tức, môi họ lại phủ vào nhau, và bàn tay cậu ta vội vàng vuốt ve cơ thể Josh.
Bàn tay cậu ta đi dọc từ mặt xuống cổ, đến xương quai xanh, đến ngực, qua vùng bụng săn chắc, xuống vùng dưới và dừng ở đó một chút. Con cặc đang dựng thẳng của Josh khẽ run khi bị bao bọc nhẹ nhàng trong tay cậu ta, như thể đang đánh một phím đàn piano vậy.
"...ha."
Chase thở dài thích thú. Sự hưng phấn dâng lên trên khuôn mặt đang mơ hồ của anh, và khi anh lờ mờ tỉnh táo lại thì lập tức đỏ ửng lên. Josh lo lắng nhìn cậu ta vén mái tóc vàng rối bời, nhìn thấy nét mặt đó của anh, Chase nghiêng đầu ttor vẻ thắc mắc tại sao.
'Người đàn ông này không biết mình hấp dẫn như thế nào sao?'
Josh chết lặng và chỉ còn biết cười trừ. Khi anh đưa tay và và vòng quanh cổ Chase, thì cậu ta đã bị nhẹ nhàng kéo xuống. Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, anh cứ thể rên rỉ kêu lên "a, a".
Phía dưới nóng hừng hực lên như lửa đốt, từng hơi thở gắt gao liên tiếp phà vào miệng nhau. Josh mất kiên nhẫn mà nắm lấy tay Chase và xoa nắn bên dưới, bên trong mông anh râm ran như có điện bốc lên khi dương vật căng cứng cọ vào.
Josh giật giật vai, chuẩn bị tiếp nhận vật kia. Lần này sẽ dễ dàng hơn hẳn lần trước, cái lỗ đã giật mở như là đang thở vậy. Josh muốn nhanh chóng đút con cặc này vào trong, Josh khao khát bên trong mình được lấp đầy.
'Và bắn khí.'
Khi chất lỏng nóng hổi tràn vào trong cơ thể khiến các giác quan của anh trở nên hồi phục và trước mắt thì trở nên xa xăm, Chase đột nhiên hỏi.
"Đây là gì?"
Josh quay đầu bối rối trước giọng nói đột ngột của Chase, và khi nhìn thấy vật mà Chase đang cầm, Josh đứng hình. Đôi môi mà đã chuyển dời từ môi anh xuống cần cổ và qua chiếc tai đã tháo rời chiếc tai nghe đi.
Josh trở nên cứng đờ.
Trái tim anh đập thình thịch như điên, cơn ớn lạnh chạy dọc sau lưng, và cơn nóng khắp người anh nguội dần. Dù chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng đối với Josh nó giống như vĩnh hằng vậy.
Điều bất ngờ chính là phản ứng của Chase. Thay vì ngạc nhiên, cậu ta lại chớp mắt với vẻ mặt khó hiểu và đưa tay lên tai Josh, anh giật mình và nhanh chóng nhận ra tại sao. Josh có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp của Chase trên miếng băng quấn quanh phần vành tai.
"Tại sao lại như vậy? Bị thương à?"
Josh thấy nhẹ nhõm và thần kinh căng thẳng giãn ra.
"Không," Josh nói dối một cách dễ dàng.
"Chỉ là nếu cứ đeo tai nghe liên tục sẽ thấy đau nên tôi quấn nó vào."
"Thật sao?"
Giọng nói đó để lại dư âm một cách kỳ lạ, hãy còn quá sớm để thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, Chase ôm lấy Josh và lật anh lại. Một lần nữa, vị trí của họ đã thay đổi. Khi Chase nghiêng đầu, Josh nghĩ rằng cậu ta sẽ hôn mình. Nhưng không như mong đợi, nơi cậu ta chôn mũi vào là sau gáy Josh.
"... "
Bên dưới vang lên tiếng hít thở sâu, ngay lập tức khiến Josh cứng cả người. Mạch đập chạy liên hồi và tai thì choáng váng, nhưng Chase không để ý đến phản ứng của anh, tiếp tục trườn lên trườn xuống giữa cổ, xương quai xanh và sau tai anh, không ngừng tìm kiếm mùi hương.
"Ha."
Cuối cùng khi cậu ta ngẩng đầu lên với một tiếng thở dài, trái tim Josh như vỡ òa và anh tự hỏi liệu mình đã chết chưa. Khuôn mặt của Chase lọt vào tầm nhìn ngơ ngác của anh.
"Anh, thực sự là Beta nhỉ."
"Phải."
Josh đáp lại một cách khó khăn, rất may là câu trả lời được thông qua mà không bị chú ý, nhưng đồng thời, anh cảm thấy khó hiểu. 'Tại sao cậu ta lại có vẻ nản lòng?' Josh bình tĩnh hỏi lại.
"Có vấn đề gì khi tôi là Beta sao? Cậu vốn ghét Omega mà nhỉ."
"Đúng vậy, nhưng mà..."
Cậu ta dường như đang trầm tư về điều gì đó, và theo đó là một sự im lặng đến khó chịu. Josh tiếp tục chờ đợi cậu ta nói tiếp, nhưng Chase lập tức lắc đầu.
"Không, không có gì."
Josh bối rối hỏi.
"Sao cậu lại ghét Omega đến vậy chứ?"
"Anh nói sao?"
Chase cau mày trước câu hỏi bất ngờ, Josh hỏi lại.
"Lí do mà cậu ghét Omega đến vậy là gì? Hay trước đây đã như thế rồi? "
Cậu ta im lặng một lúc. Khi anh đang nghĩ rằng mình có thể không nhận được câu trả lời, thì Chase đã mở miệng.
"Omega là lũ dối trá, không thể tin tưởng được."
"Tại sao?"
Cậu ta nhăn mày, thốt ra một cách giận dữ.
"Với họ không hề có tình cảm, mà chỉ là bị mê hoặc bởi chất dẫn dụ mà thôi."
Josh ngạc nhiên vì câu trả lời bất ngờ ấy, Chase tiếp tục nói vẫn với vẻ khó chịu.
"Chỉ cần có mùi hương chất dẫn dụ thì bọn họ đều như nhau cả, không quan trọng đối phương có là ai."
"..."
"Tôi ghét Omega."
Đó là lời nói thật lòng, Josh nhớ lại rằng Chase đã từng so sánh Omega và con mèo một cách mỉa mai (Chắc kiểu gặp hợp là đu bám), và lần này cậu ta cũng đưa ra quan điểm tương tự.
"Cũng giống Alpha cả thôi."
"Được thôi"
Đúng như anh nghĩ, Chase cũng đưa ra câu trả lời tương tự, nhưng sau đó cậu ta cười cười và nói.
"Thật may vì anh là Beta."
Lại tiếp tục nụ hôn, và lần này là một nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng nhất đó giờ. Nụ hôn cứ thế tiếp diễn, nhưng Josh hầu như không thể tập trung.
'Ý cậu ta là vì anh là một Beta nên mới có thể tin tưởng sao?'
Chợt, một góc trong trái tim anh trở nên lạnh buốt.
'Một khi cậu ta phát hiện ra rằng mình là một Omega.'
Không còn tưởng tượng sẽ ra sao được nữa, khi mà có một bàn tay to lớn duyên dáng đã túm chặt lấy bờ mông săn chắc của Josh. Chase vuốt ve và xoa xoa mông anh một cách thiếu kiên nhẫn, rồi túm lấy kéo sang một bên. Nhờ đó, nơi bí mật bên dưới đã hiển lộ ra, và những ngón tay thon dài của Chase chạm vào nơi ấy.
"...Ưm"
Anh bất giác cau mày phát ra tiếng rên rỉ. Chase đặt răng trên cổ Josh và cắn nhẹ lên đó.
"Đau không?"
Khi được hỏi, Josh cắn môi, thẳng thắn nói không đau. Cả người anh nhói lên vì bao mong chờ, không đau sao được. Chase nheo mắt và mỉm cười, cùng lúc đó Josh cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.
Trái ngược với vẻ mặt thân thiện, con cặc hung tợn của cậu ta đã vươn tới bên dưới. Theo phản xạ, anh dồn lực vào vào thắt lưng, nhưng Chase phớt lờ sự kháng cự yếu ớt và buộc tiến vào bên trong.
"...ha."
Josh run rẩy vai và nghiêng đầu, thở hắt một hơi khỏi miệng. Khi Chase nhe răng cắn xuống phần da thịt lộ ra của anh và cắn xuống thật mạnh, Josh cảm thấy vừa kinh hãi và vừa phấn khích cảm giác như đang bị một con thú dữ cắn lên mình. Ngay sau đó vai của Chase cứng lại và dương vật đang đâm sâu bên trong của cậu ta căng phồng lên.
Josh chợt khựng lại, các giác quan vốn đã bị lu mờ lập tức hồi phục, và anh bất giác cố gắng đẩy Chase ra. Nhưng khi đó Chase đã nắm lấy vai anh và nắm người anh thật chặt khiến Josh không thể trốn thoát.
Josh cảm thấy có một áp lực khủng khiếp và đau đớn như muốn xé nát dạ dày của mình. Lần này nó thực sự rất đau, Josh thở dốc.
"Này...Làm cái mẹ gì vậy?"
Josh nghiến răng, thở ra vì đau đớn như sắp khóc tới nơi. Người đàn ông với bộ phận sinh dục đang nhét đầy trong bụng Josh nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cậu ta với khuôn mặt đầy mê hoặc cười mỉm. Khi Josh đang nhất thời không nói nên lời, Chase không do dự mà nghiêng đầu hôn lện anh.
"Cảm nhận được nó không?"
"Thừa thải! Không cần phải nói nhiều cũng quá đủ... Ự..."
Josh rên rỉ kêu lên không ngừng, khi anh đang cảm thấy khóe mắt ươn ướt thì Chase đã chuyển môi tới hôn lên những giọt nước mắt ấy của anh.
"Ước gì anh có thai."
Trong tích tắc, Josh cảm thấy sau lưng nổi da gà khắp cả, hiện hai người đang quá gần sát nhau để có thể giả vờ là bình thường chẳng có gì. May mắn thay, Chase đã hiểu nhầm gương mặt tái nhợt của Josh.
"Tôi biết chứ, anh là Beta. Chuyện như vậy sao có thể xảy ra được."
"Vì cậu không thích Omega sao?"
"Tất nhiên rồi"
Khuôn mặt của Chase hiện ra một biểu cảm phức tạp, nhưng trước khi anh có thể hiểu được nó, cậu ta đã cười khổ rồi hôn tiếp. Chase xuất tinh khi vẫn đang cắm sâu trong cơ thể Josh, anh cảm thấy vừa sợ hãi cũng vừa khoái cảm từ chất lỏng ái tình nóng hổi tràn vào cơ thể mình. Chase hôn anh rồi thì thầm
"Có thể tin được anh."
Josh đáp lại nụ hôn mà không nói một lời. Những âm thanh hổn hển xen lẫn vào nhau vang lên không ngừng, và Chase bắt đầu chậm rãi chuyển động tiếp tục, Josh dang rộng hai chân để chào đón cậu ta vào trong.
* * *
Anh có thể nghe thấy một tiếng thở sâu khẽ khàng qua tiếng sóng biển lờ mờ, Josh nhắm mắt và yên lặng lắng nghe. Từ khi đến ngôi biệt thự này thì tiếng sóng chính là thứ tiếng anh thường xuyên nghe thấy, chợt một âm thanh xa lạ xen lẫn giữa những âm thanh của tự nhiên giữa hư không.
'Gì vậy nhỉ?"
"... !
Đột nhiên anh mở to mắt, thế là Josh mới nhận ra rằng anh không có ở một mình. Ngay sau đó, anh có thể cảm nhận được một vòng tay đang ôm lấy eo mình, làn da trần áp chặt vào nhau, và đôi chân vào nhau.
Khi từ từ ngước mắt lên, anh phát hiện khuôn mặt của một người đàn ông đang say giấc nồng, chính là Chase.
Chợt toàn bộ ký ức tràn về. 'Anh đã làm gì với người đàn ông này trước khi ngủ thiếp đi vậy?' Đồng thời, mặt anh đỏ bừng lên.
Chase vẫn đang say giác nồng, đẹp tuyệt trần đến mức làm Josh nhói cả con tim. Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt má cậu. Đôi môi của Chase đã sưng đỏ sau bao nhiêu nụ hôn mà họ đã trao cho nhau, khiến anh liên tưởng đến một quả anh đào chín mọng, và Josh đã nghĩ đến việc cắn nó và làm nó vỡ ra.
'Hay mình cứ thế làm luôn thì sẽ ra sao nhỉ?'
Khi Josh đang nhìn Chase thì nhớ lại mình đã phải khóc thút thít vì đau đớn, nơi phía dưới của anh chợt trở nên đau nhức. Josh đã phải mất một lúc mới có thể cương cứng lại được vì đã xuất tinh rất nhiều lần trong một đêm, nhưng thay vào đó là xương mu thì đau nhói và bụng thì giật liên hồi vì cơn nứng kéo đến không ngừng.
Và đó là khi phần dưới của anh tự siết chặt do không kìm được sự hưng phấn.
"...Ư."
Chase rên rỉ mà nhăn nhó vầng trán thanh tú của mình. Sau đó, Josh đã bị sốc và xấu hổ khi nhận ra rằng dương vật của Chase vẫn đang ở bên trong mình khiến anh cảm giác căng đầy ở trong. Họ đã cùng làm tới tận mấy lần và cũng quen với việc được ôm lấy mà ngủ cả đêm nên không có cảm giác lạ gì, thế nhưng con cặc đang cương cứng trong trong người anh đã buộc Josh phải tỉnh táo và nhận ra tình cảnh hiện tại.
Đây là lần đầu tiên điều này xảy ra với Josh nên anh cảm thấy vô cùng xấu hổ và bối rối, nhưng vấn đề là bây giờ anh ấy cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn hơn bao giờ hết. Và nguyên nhân là do người đàn ông ngay trước mặt anh, Josh nhìn vào khuôn mặt của cậu ta một lúc, đó là khi anh nghĩ đến việc mình có nên cắn lên đôi môi chín mọng ấy không và khiến cho nó vỡ ra.
Đột nhiên, một chiếc camaera quan sát treo ở một góc trần nhà lọt vào tầm nhìn của anh. Sống lưng anh lập tức lạnh đi, hơi nóng hứng tình trong người biến mất trong tích tắc. Josh đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chiếc camera.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro