Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

"Chào ngài Miller. Lâu rồi không gặp. Ngài dạo này thế nào?"

Khi Chase xuất hiện tại văn phòng, tổng biên tập—người đã chờ sẵn từ trước—liền tiến đến và vui vẻ chào hỏi.

Chase chỉ liếc ông ta một cái rồi quay đi mà không đáp lại.

Bầu không khí trở nên ngượng ngập, nhưng tổng biên tập nhanh chóng chuyển chủ đề, tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

"Chúng tôi đã sẵn sàng để quay. Phải chuẩn bị trang điểm và làm tóc cho ngài Miller. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị một số trang phục để thay đổi. Buổi phỏng vấn sẽ diễn ra sau khi quay xong. Người phỏng vấn sẽ đến ngay. Mọi người đang đợi, vậy nên chúng ta đi thôi. Ann, hãy đưa ngài Miller đến phòng chuẩn bị."

"Vâng, mời ngài đi lối này."

Cô thư ký, trông có vẻ hơi căng thẳng, vội vàng hướng dẫn Chase.

Sau khi anh rời đi, quản lý cùng các nhân viên khác cũng nhanh chóng theo sau.

Seth và Henry đi cùng đoàn.

Josh và Isaac đi về hướng ngược lại theo lịch trình, còn Mark vẫn bám sát nhóm chính.

Cả đội đều cảm thấy căng thẳng khi nhớ lại cảnh người hâm mộ từng kéo đến một cách điên cuồng lần trước.

"Mọi người phải làm việc thật cẩn thận."

Mark đã lặp lại câu này nhiều lần.

Những thành viên khác đều hiểu rõ điều đó, nên chỉ lặng lẽ gật đầu.

Lộ trình đã được xác nhận.

Lịch trình và sơ đồ tòa nhà cũng được kiểm tra cứ mỗi 30 phút một lần.

Dù tình hình vẫn trong tầm kiểm soát, nhưng không khí vẫn căng thẳng—vì tất cả đều biết điều gì có thể xảy ra khi người họ phải bảo vệ là Chase Miller.

Josh nhìn chằm chằm vào Chase khi anh ta xuất hiện trước lúc rời đi.

Chase không hề quay lại nhìn anh, cứ như thể Josh không tồn tại.

Cả ngày hôm nay anh ta đã phớt lờ Josh hoàn toàn, giống như cách đã tự nhốt mình trong phòng suốt từ sáng.

Cố tỏ ra như không quen biết quả là kỳ lạ.

Josh tự đưa ra một suy đoán hợp lý cho mình.

Chase vốn đã luôn phớt lờ anh và mọi người khác, nên chuyện này không có gì mới.

Tuy nhiên, đáng lẽ anh ta sẽ phải nhạy cảm hơn sau những gì đã xảy ra hôm qua.

Có lẽ vì lý do đó, mùi pheromone hôm nay có vẻ nồng hơn bình thường.

Josh không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, chỉ lặng lẽ bước theo Mark vào phòng làm việc.

Không lâu sau khi Chase và nhóm của anh ta biến mất, cánh cửa đột nhiên mở ra và một người đàn ông xuất hiện.

"Ồ, mọi người đã đợi lâu rồi nhỉ! Xin lỗi, tôi đến trễ, xin lỗi nhé!"

Mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn vào giọng nói vang dội kia.

Tất cả chỉ có thể cố nén tiếng thở dài trong giây phút đó.

Tên của người đàn ông này là Duncan Conrad.

Anh ta là một người mẫu kiêm diễn viên đang trên đà nổi tiếng, và gần đây vừa công bố việc sẽ chuyển hướng hoàn toàn sang diễn xuất.

Duncan sở hữu vóc dáng cao ráo và ngoại hình cuốn hút đúng chuẩn một cựu người mẫu.

Nhưng đáng tiếc, diễn xuất của anh ta không hề xuất sắc.

Tuy nhiên, nhờ vào sự hậu thuẫn của công ty quản lý, anh ta vẫn liên tục thu hút fandom và xây dựng một danh sách phim khá ấn tượng.

Với đà phát triển hiện tại, ai cũng mong đợi anh ta sẽ đạt đến một trình độ nhất định.

Chỉ cần anh ta biết giữ mồm miệng.

"Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu."

Người quản lý đi sau Duncan mỉm cười xin lỗi.

Sau đó, ông ta hạ giọng, khẽ dặn dò:

"Đừng chọc tức Chase quá, Duncan."

Dù đã nhắc nhở một cách kiên nhẫn, nhưng Duncan chỉ làm ngơ.

Người quản lý luôn lo lắng về thói quen quá đà của anh ta—đôi khi chỉ vì muốn gây chú ý.

Hơn nữa, hôm nay đối tác của Duncan lại là Chase Miller.

Với những tin đồn xoay quanh Chase, thật khó mà tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu Duncan trêu chọc anh ta vô cớ.

Nhưng với Duncan—người đang khao khát trở nên nổi tiếng, đây lại là một cơ hội hoàn hảo.

Đối tác diễn xuất của anh ta không ai khác ngoài Chase Miller, và nếu được anh ta công nhận, danh tiếng của Duncan chắc chắn sẽ tăng lên gấp mười lần.

Người quản lý chỉ có thể hy vọng rằng Duncan sẽ không chọc giận Chase bằng mọi giá.

Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.

Ông ta đuổi theo Conrad với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Anh có biết rằng Miller cũng sẽ quay phim cùng tôi không?"

Duncan cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình, và người quản lý chỉ đáp lại một cách miễn cưỡng:

"À... Chuyện đó hơi dài dòng, nhưng mà..."

Duncan cũng hiểu ý nghĩa của câu nói bỏ lửng đó.

Chase, dĩ nhiên, chưa bao giờ quan tâm đến Duncan, dù là trước đây hay bây giờ.

Điều đó luôn khiến Duncan tổn thương lòng tự trọng.

Trong một cuộc phỏng vấn gần đây trên đường phố, cứ 20 người thì chỉ có một người nhận ra anh ta, còn lại chỉ đơn giản cảm thấy "trông quen quen".

Nhưng khi Duncan nghe tin về vụ chen lấn trong một buổi phỏng vấn khiến Chase bị thương, anh ta đã không thể ngủ yên suốt nhiều ngày vì cơn ghen tị vượt xa cả sự đố kỵ.

Từ ngày hôm đó, Duncan bắt đầu căm ghét Chase sâu sắc, và lần này, anh ta nhất định sẽ khiến Chase phải nhớ đến mình.

Anh ta mong rằng hôm nay chính là ngày đó.

Duncan nghiến răng.

Họ sẽ thực hiện bộ ảnh và phỏng vấn một cách hoàn hảo.

Chase Miller dù có dính phải bao nhiêu tin đồn, nhưng anh ta vẫn luôn hoàn mỹ.

Hơn nữa, hiện tại, Chase đang tận hưởng thời kỳ đỉnh cao của mình, với vai phụ quan trọng trong một trong những bộ phim đình đám nhất.

Bộ phim mà Duncan sắp tham gia quay cũng có lịch trình trùng lặp với dự án của Chase—một cơ hội tuyệt vời hơn nữa.

Từ bây giờ, mọi người sẽ bắt đầu so sánh Duncan với Chase.

Không lâu nữa, cả thế giới sẽ nhận ra rằng Chase Miller chẳng là gì so với Duncan Conrad.

Mày sẽ hối hận vì đã không thèm để mắt đến tao.

Duncan bước vào trường quay với tâm trạng phấn khích.

Khi cuối cùng cũng nói ra câu chào mở đầu mà mình đã chuẩn bị, anh ta đã chắc chắn về chiến thắng của mình.

Anh ta thậm chí không nhận ra những khuôn mặt đầy lo lắng xung quanh—bởi vì, theo đúng tính toán, anh ta cố tình đến trễ hơn thời gian quy định.

Kết quả là, khi mọi sự chú ý đổ dồn vào anh ta, sự tự mãn trong Duncan càng tăng lên.

"Cậu đến trễ đấy, Duncan. Mau chuẩn bị đi."

Nhân viên xung quanh nhanh chóng chạy đến giúp anh ta chuẩn bị.

Duncan đưa mắt nhìn quanh.

"Chase Miller vẫn còn ở đây chứ?"

Anh ta hỏi nhân viên, đột nhiên cảm thấy một cơn nhói nhẹ trong lòng, lo lắng rằng kế hoạch xuất hiện đúng phút chót của mình có thể đã thất bại.

"Không, cậu ấy đến trước và đang chuẩn bị. Chúng ta sẽ chụp ảnh riêng, sau đó mới phỏng vấn chung. Nhanh lên, vì thời gian không còn nhiều đâu."

Duncan nhếch mép cười trước giọng điệu căng thẳng của cô nhân viên.

"Dĩ nhiên rồi."

✤✤✤✤✤✤

Buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ.

Bầu không khí tuy có phần căng thẳng và lạnh lẽo, nhưng ngoài tiếng chỉ đạo của nhiếp ảnh gia và tiếng màn trập vang lên từng hồi, không có sự cố nào xảy ra.

Quan trọng nhất, Chase hợp tác hoàn toàn.

Anh ta thay trang phục và tạo dáng đúng như yêu cầu.

Nếu anh ta không gây chuyện, mọi thứ sẽ kết thúc tốt đẹp, và tất cả có thể bình yên trở về nhà.

Dĩ nhiên, đó là điều mà tất cả mọi người đều mong muốn.

"Xong rồi! Tốt lắm. Thật tuyệt vời, ngài Miller. Quả là đáng kinh ngạc!"

Nhiếp ảnh gia hào hứng khen ngợi khi buổi chụp kết thúc.

Sau cú bấm máy cuối cùng, ông ta trông như đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi Chase.

Chuyện này vốn dĩ xảy ra rất thường xuyên.

Chase Miller là người tuyệt nhất thế giới.

Không kìm nén nổi sự phấn khích, nhiếp ảnh gia chạy đến bên anh, liên tục tán dương:

"Đây là bức ảnh đẹp nhất tôi từng chụp! Tôi không thể tin được là mình có cơ hội thực hiện một bộ ảnh thế này. Ngài Miller, tôi không thể vứt bỏ bất kỳ bức nào cả! Phải chọn ra bốn tấm thôi ư... Thật khó tin! Nếu có thể, tôi muốn công khai tất cả, nhưng thật tiếc là mọi người sẽ không thể trân trọng hết được vẻ đẹp này..."

Nhưng phản ứng của Chase lại lạnh lùng đến mức đóng băng.

Nhiếp ảnh gia có lẽ đã bối rối trước thái độ đó, nhưng thay vì thất vọng bỏ đi, ông ta lại mỉm cười như thể đã lường trước điều này.

Ngay lập tức, ông ta theo sau Chase, tiếp tục nói:

"Ước gì tôi có thêm một cơ hội như thế này nữa. Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ngài. Tôi hy vọng trong tương lai có thể chụp ảnh cho ngài nhiều hơn."

Chase chỉ lặng lẽ thở dài, nhìn về phía chiếc máy ảnh.

Người quản lý nhanh chóng dẫn anh rời khỏi trường quay, đưa vào căn phòng khác nơi cuộc phỏng vấn đã được chuẩn bị sẵn.

"Bây giờ, ngài Conrad sẽ bắt đầu chụp ảnh. Trong khi đó, chúng ta sẽ phỏng vấn ngài Miller. Đến khi cuộc phỏng vấn kết thúc, ngài Conrad cũng sẽ hoàn thành buổi chụp. Sau đó, cả hai sẽ cùng trả lời một số câu hỏi chung, và lịch trình sẽ kết thúc tại đây. Sau đó, Duncan sẽ tiếp tục với một cuộc phỏng vấn cá nhân riêng biệt."

Quản lý cẩn trọng thông báo, biết rằng điều này có thể khiến Chase khó chịu.

Nhưng đây là một cuộc phỏng vấn đã được sắp xếp từ trước, và mọi người đều đang đợi, nên không thể từ chối.

Lý do là bởi Duncan cũng được chọn vào bộ phim mà Chase đã ký hợp đồng.

Cả nhà sản xuất phim lẫn tạp chí đều không thể bỏ qua sự kết hợp đầy thú vị này.

Họ không ngại đẩy một diễn viên nổi tiếng vào tâm điểm bàn luận.

Dù vậy, nếu Chase từ chối, họ vẫn có cách xoay xở để đối phó.

Nhưng cuối cùng, anh ta không từ chối cuộc phỏng vấn.

Tất nhiên, sự thao túng khéo léo của quản lý cũng đóng vai trò quan trọng.

Biết rằng Chase là kiểu người không quan tâm đến bất cứ ai ngoài bản thân, ông ta không đề cập chi tiết về Duncan.

Thực tế, Chase thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên Duncan, chỉ được cung cấp một thông tin tối thiểu:

"Anh sẽ phỏng vấn cùng một diễn viên khác trong bộ phim sắp quay."

Khi Chase phản ứng với gương mặt trống rỗng, người quản lý không giấu nổi sự căng thẳng.

Càng gần đến giờ phỏng vấn chung, ông ta càng cảm thấy lo lắng.

Tất cả những gì ông ta mong muốn là Chase đáp trả Duncan vừa đủ để tạo ra một tiêu đề giật gân.

Và rồi, cuối cùng, Duncan hoàn thành buổi chụp hình và bước vào trường quay.

✤✤✤✤✤✤

Cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt nổi tiếng đó.

Duncan nghĩ thầm với giọng điệu mỉa mai.

Chẳng phải mọi chuyện đều là nhờ vào đôi mắt màu đặc biệt đó sao?

Hắn cũng chỉ đẹp hơn người bình thường một chút thôi.

Anh ta đã nhìn thấy khuôn mặt Chase Miller vô số lần trên ảnh, nhưng chắc chắn bản thân không thua kém hắn.

Duncan cũng là một người mẫu hàng đầu, từng sải bước trên vô số sàn diễn danh giá, nhận được hàng loạt lời ca ngợi trong suốt sự nghiệp của mình.

Nếu nói quá, sẽ không ai yêu mến anh ta đến thế.

Chase Miller chẳng là gì so với mình.

Với niềm tin tuyệt đối vào bản thân, Duncan đẩy cửa bước vào mà không thèm gõ.

... Gì vậy?

Ngay lập tức, một mùi hương ngọt ngào khiến anh ta khựng lại.

Mê hoặc đến mức khiến bộ não như muốn tan chảy.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta cảm nhận nhịp tim đập mạnh đến vậy.

Nếu đây là một loại nước hoa, chắc chắn người ta sẽ tìm cách tái tạo lại nó đến mức hoàn hảo.

Nhưng đây không phải một mùi hương nhân tạo.

Và ngay khoảnh khắc nhìn thấy Chase Miller, Duncan lập tức hiểu ra nguồn gốc của nó.

Chase mặc một bộ suit xám, khoác hờ trên vai một chiếc áo choàng tối màu cùng tông.

Anh ta ngồi trên một chiếc ghế tròn không tựa, khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt nhìn xa xăm, kẹp giữa những ngón tay một điếu thuốc chưa châm lửa.

Duncan nín thở.

Chết tiệt.

Nước bọt khô khốc, không thể nuốt nổi.

Khuôn mặt trên màn ảnh đúng là một lời dối trá.

Không một ai có thể nắm bắt được bầu không khí độc nhất mà Chase mang theo.

Sự tồn tại áp đảo nhưng lại đồng thời mang một nét hư vô khó tả.

Sự hòa trộn kỳ lạ ấy.

Mỗi khi Chase chớp mắt chậm rãi, đôi mắt tím kia lại tái hiện, càng làm nổi bật sự xa cách đầy kiêu ngạo của anh ta.

Đây là Chase Miller sao?

Duncan trở nên ngây dại, đầu óc trống rỗng.

Ngọn lửa chiến thắng và khát vọng tràn đầy trong anh ta từ trước đến nay bỗng dưng vụt tắt, như thể đang chạy trốn về một nơi xa.

Mùi hương ngọt ngào ấy tiếp tục vương vấn nơi đầu mũi, khiến tâm trí anh ta bị tê liệt.

Toàn bộ giác quan dần trở nên u mê, chỉ còn trái tim đập dữ dội như muốn phá vỡ lồng ngực.

Anh ta muốn quay đi.

Nhưng không thể.

Duncan, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể đứng đó và nhìn chằm chằm vào Chase.

Ở đâu đó xa xăm, tiếng màn trập máy ảnh vang lên.

Không rõ nhiếp ảnh gia có cố tình chụp trong lúc phỏng vấn hay chỉ vô thức bấm máy trước khoảnh khắc này.

Nhưng khi Chase vuốt nhẹ mái tóc vàng mềm mại bằng bàn tay đang cầm điếu thuốc, cả căn phòng như ngừng thở.

Và ngay lúc ấy, Duncan nghĩ:

"Dù có xảy ra chiến tranh để giành lấy hắn, tôi chắc rằng ai cũng sẽ hiểu lý do ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn."

Đồng thời, anh ta nhận ra một điều—

Anh ta vừa thua.

Cảm giác thất bại này đè nén toàn bộ cơ thể.

Duncan nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng.

✤✤✤✤✤✤

"Cậu nghĩ bọn họ đã xong việc chưa?"

Josh bước vào phòng làm việc mà không chút do dự.

Với vai trò của mình, anh chỉ cần lướt mắt qua để kiểm tra xem có đồ vật nguy hiểm hoặc người khả nghi nào trong tòa nhà, bao gồm cả văn phòng.

Đối với anh, đây cũng là một cơ hội tốt để tránh xa pheromone của Chase.

Khi anh mở cửa sớm hơn dự định, buổi phỏng vấn gần như đã đến hồi kết.

"... Cảm ơn ngài đã tham gia hôm nay. Ngài có lời nào muốn gửi đến người hâm mộ không?"

Josh di chuyển dọc theo bức tường, cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất có thể.

Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng để phản ứng ngay lập tức.

"Tôi hy vọng nhiều người sẽ đến xem bộ phim của tôi."

Giọng Chase Miller vang lên đột ngột.

"Tất nhiên rồi! Phim của Chase Miller chắc chắn là một tác phẩm không thể bỏ lỡ. Tôi cũng rất mong chờ được thưởng thức nó."

Khác với giọng điệu có vẻ miễn cưỡng của Chase, người phỏng vấn lại hào hứng tột độ.

Josh nghĩ rằng buổi phỏng vấn đã kết thúc, nhưng vẫn còn một phần nữa.

"Họ còn một cuộc phỏng vấn chung nữa."

Quản lý đứng chờ bên cạnh khẽ nói.

Josh gật đầu, nên kiểm tra lại một lượt nữa không nhỉ?

Anh định chuồn ra ngoài, nhưng đã muộn—cánh cửa đã đóng lại.

Dán người sát tường, Josh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi cho cuộc phỏng vấn kết thúc.

"... Vậy các anh nghĩ gì về vai diễn của đối phương?"

Người phỏng vấn tiếp tục với giọng điệu thân thiện.

Mark đứng gần Chase, chuẩn bị sẵn sàng để đưa anh ta rời đi ngay khi cuộc phỏng vấn kết thúc.

Isaac và Henry đang canh chừng gần xe, còn Seth phụ trách hành lang, sẵn sàng hỗ trợ khi cần.

Tạm thời, chỉ có Mark và Josh ở đây, nhưng thế là đủ—miễn là Chase không gây chuyện.

Sắp xong rồi, cố chịu thêm chút nữa.

Josh thầm nghĩ, rồi lấy một viên kẹo từ túi ra bỏ vào miệng.

Anh chậm rãi lăn nó trên lưỡi, đợi mùi pheromone của Chase nhạt bớt.

Ngay lúc đó, Duncan mở miệng.

"... Thành thật mà nói, chẳng phải những nhân vật có cuộc sống buồn tẻ rồi suy sụp, đi đến kết cục bi thảm là quá phổ biến sao? Một kiểu nhân vật mạnh mẽ nhưng cũng đầy bi kịch."

"Đúng vậy, đó là một vai diễn có sức hút."

Người phỏng vấn gật đầu, nhưng Duncan chỉ cười nhạt.

"Chắc mọi người vẫn nhớ, nhưng trước đây Miller cũng từng đóng một vai tương tự rồi, đúng không?"

"Đúng vậy. Đó là bộ phim đầu tiên của anh ấy."

Ngay khi người phỏng vấn xác nhận, Duncan nhún vai đầy vẻ chế nhạo.

"Phải nói là ấn tượng lắm. Nhờ vậy, tôi đã học được rất nhiều điều."

"Thật sao? Cảm ơn anh. Vậy anh đã học được điều gì cụ thể?"

Người phỏng vấn tiếp tục cuộc trò chuyện, vì Chase vẫn không nói lời nào.

Nhưng Duncan chỉ chăm chăm nhìn vào Chase, tiếp tục khiêu khích:

"À, tôi đã học được rằng... diễn xuất không nên như vậy. Đó là điều tôi nghĩ."

Ngay khoảnh khắc ấy, bầu không khí trong phòng chợt trở nên lạnh lẽo.

Chase vẫn nhìn Duncan vô cảm như một con búp bê, không hề có chút thay đổi nào trên gương mặt.

Duncan không dừng lại, mà còn đẩy mạnh sự khiêu khích hơn nữa.

"Làm phim thì phải diễn xuất. Nhưng ngài Miller không diễn gì cả—anh ta chỉ thể hiện chính bản thân mình mà thôi. Đây là một trò đùa của Chase Miller sao? Tôi đã nghĩ vậy đấy."

Không ngạc nhiên chút nào, Duncan đang cố tình khiêu khích Chase.

Đây chính là lý do mà tạp chí sắp xếp cuộc phỏng vấn chung này.

Người phỏng vấn thậm chí cảm thấy vui thầm trong lòng—bởi vì đúng như mong đợi, Duncan đang cố tình tạo xung đột.

Họ vốn dĩ muốn lợi dụng danh tiếng của Chase Miller để khuấy động dư luận và tạo ra một vụ ồn ào.

Nhưng ngay cả khi hiểu rõ điều đó, người phỏng vấn vẫn không khỏi hồi hộp.

Liệu mọi chuyện có diễn ra đúng như dự đoán không?

Ông ta nôn nóng chờ đợi phản ứng của Chase.

Nhưng... không có gì xảy ra.

Không một chút xao động.

Chase chỉ lặng lẽ nhìn Duncan, im lặng một cách đáng sợ.

Kích thích này vẫn còn quá yếu sao?

Duncan và người phỏng vấn có cùng suy nghĩ vào cùng một thời điểm.

Duncan cảm thấy như bị mê hoặc, còn nỗi lo lắng của người phỏng vấn cũng giảm bớt đôi chút.

Duncan tiếp tục nói, giọng điệu càng thêm sắc bén:

"Thật ra, tôi nghĩ vai diễn của tôi có lẽ phù hợp với ngài hơn. Dù sao thì anh cũng không cần phải diễn xuất, đúng không? Chỉ cần đến trường quay, hít thở là xong."

Anh ta cười mỉa:

"Như vậy cũng dễ dàng cho anh hơn, phải không? Ai mà dám nói gì chứ? Cứ xuất hiện như cách anh vẫn làm hàng ngày là được rồi. À, nhưng dù sao thì đây cũng là một bộ phim. Anh ít nhất cũng nên giả vờ diễn xuất đi chứ? Đó là điều tôi đã học được."

Anh ta ngừng lại một chút, rồi tiếp tục đẩy sâu thêm:

"Và ngoài ra, nghe nói anh không đồng ý cởi đồ trong phim nữa."

"Đúng vậy. Tôi nghe nói những cảnh đó đã bị cắt khỏi kịch bản từ đầu rồi."

Người phỏng vấn nhanh chóng thêm vào, như thể muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Duncan gật đầu, cười nhạt.

"Đáng tiếc thật. Những diễn viên mới khác có lẽ thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện chỉnh sửa hay xóa bỏ cảnh quay từ kịch bản. Nhưng anh ta thì làm được. Tuyệt thật đấy. Điều này là nhờ anh ta là một Alpha sao? Hay vì anh ta là một Alpha chi phối?"

Lời lẽ đầy mỉa mai, nhưng được Duncan nói ra một cách vô cùng khéo léo.

Duncan đang ngấm ngầm sỉ nhục Chase.

Nhưng dù bị công kích tinh vi đến đâu, Chase vẫn giữ nguyên tư thế của mình.

Anh ta tiếp tục ngồi điềm nhiên, như thể những lời khiêu khích đó chưa từng tồn tại.

Nhưng Duncan thực sự có ý như vậy.

Nếu không phải vì anh ta là một Alpha chi phối, thì Chase sẽ chẳng bao giờ đạt đến vị trí này.

Duncan hít một hơi sâu, rồi cười phá lên:

"À, tất nhiên rồi, tôi chỉ đang thắc mắc thôi. Làm sao Chase Miller có thể đi xa đến mức này chỉ nhờ may mắn bẩm sinh—trong khi anh ta chẳng có chút kỹ năng hay nỗ lực nào? Không đúng sao? Hahaha."

Josh đứng bên cạnh, gương mặt dần trở nên tái nhợt khi theo dõi tình huống.

Mùi hương của Chase đang ngày càng đậm hơn.

Dù vẻ mặt của anh ta không thay đổi, nhưng Josh cảm nhận rõ ràng rằng Chase đang bị kích động.

Nhanh chóng, Josh lấy thêm kẹo, nhét hai viên cùng lúc vào miệng, nhai phát ra tiếng rõ ràng.

Làm ơn dừng lại đi.

Josh thầm cầu nguyện, nhưng Duncan vẫn không chịu dừng lại.

"Sao vậy, ngài Miller? Ngài đang bối rối vì tôi vừa nói ra sự thật à?"
"À, nhưng cũng không có gì đáng phải tức giận đâu. Đó là sự thật mà ai cũng biết cả."
Duncan cười khẩy, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
"Nếu ngài Miller sinh ra đã có vận may đáng kinh ngạc thì sao nào?
Cũng giống như những Alpha chi phối khác, có cả đống tiền bạc và phụ nữ vây quanh, đúng không?"
"À, nếu không có quan hệ tình dục, cũng có thể tự biện hộ rằng pheromone tích tụ gây ra vấn đề gì đó, nhỉ?"
Duncan giả vờ suy tư, rồi lại nhếch mép mỉa mai:

"Mà nhắc đến vấn đề này... tôi còn nghe đồn rằng Miller từng làm chuyện đó với một con chó nữa đấy.
Nhưng ai mà biết được chứ? Có khi anh ta khng có ai khác, nên đành phải chọn con chó làm bạn tình cũng nên."
"À, mà tôi cũng hiểu thôi. Ai cũng có gu riêng cả. Có mấy con chó ở Đan Mạch làm nghề mại dâm đúng không? Nếu đến đó, có khi anh ta sẽ tìm thấy thiên đường của mình đấy.
Ai nghe chuyện này cũng muốn bật cười thôi."
Rồi hắn lại cười phá lên.
Như thể đang yêu thích những trò đùa bệnh hoạn của chính mình.
Nhưng lần này, không ai cười cả.
Thậm chí, không ai dám lên tiếng.

"Duncan, chuyện này đã đi quá xa
Người phỏng vấn nghĩ thầm, bắt đầu cảm thấy bất an.
Khi ông ta nhìn về phía Chase với vẻ lo lắng, anh ta vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Duncan như từ đầu đến giờ.
Nhưng rồi, bất chợt -
Chase thở dài.
Khoảnh khắc đó, cả căn phòng im bặt.
Mọi người đều nín thở, quan sát từng cử động của anh ta.
Duncan cũng ngừng cười, nhưng không có vẻ gì là sợ hãi.

Thực tế, hắn còn hơi hưng phấn khi nghĩ rằng cuối cùng cũng khiến Chase phải phản ứng.
Nhưng ngay sau đó, má hắn dần lạnh đi khi chứng kiến cảnh trước mắt.
Chase từ từ đứng dậy.
Mùi pheromone dày đặc tràn ra từ khắp cơ thể anh ta, phơi bày cơn giận đang dâng trào.
Người phỏng vấn tưởng rằng anh ta sẽ bỏ ra ngoài, nhưng ông ta đã sai.
Chase đi thẳng đến chỗ Duncan đang ngồi.
Chỉ chưa đầy 10 bước chân, nhưng tiếng giày của Chase-mặc dù rất nhẹ
-lại vang vọng trong tai tất cả mọi người.

Khi anh ta dừng lại ngay trước mặt
Duncan, lần đầu tiên, trên khuôn mặt
Duncan xuất hiện dấu hiệu căng thằng.
Không ai biết Chase định làm gì.
Josh nhìn Mark, thầm nghĩ:
"Anh có nghĩ cậu ấy định đánh hắn không?"
Mark lắc đầu, như thể đã hiểu ra điều gì đó.
Dù vậy, cả hai đều chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống bất ngờ nào.

Josh lặng lẽ tiến lại gần.

Không chớp mắt, anh chỉ tập trung vào Chase.

Chậm rãi, Chase cúi người xuống.

Ai đó trong phòng lấy tay che miệng, nuốt lại một tiếng thở hổn hển.

Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, khiến mọi thứ dường như đóng băng.

Và rồi—

Chase hôn Duncan.

...!

Không một ai lên tiếng.

Cả căn phòng chìm trong sự bàng hoàng tuyệt đối.

Mọi ánh mắt đều sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ngay cả Duncan cũng hoàn toàn cứng đờ.

Cơ thể hắn đông cứng vì cú sốc—hắn thậm chí không phản ứng lại được.

Điều này có thật không?

Hay chỉ là một ảo giác?

Nhưng không.

Đây không phải là giấc mơ.

Cảm giác đầu lưỡi ấm áp lướt nhẹ qua đôi môi hắn quá chân thực.

Mùi hương ngọt ngào đó đánh thẳng vào nhận thức.

Trong khoảnh khắc mê man ấy, Duncan chợt hối hận vì mình không phải là một Omega.

Nếu mình là Omega... thì có lẽ mình có thể ngủ với người đàn ông tuyệt đẹp này.

Bộp!

Một âm thanh cùn nặng vang lên trong đầu.

Duncan chớp mắt, mơ hồ trong thoáng chốc.

Chase từ từ đứng dậy.

Duncan nhìn anh ta, bàng hoàng, nhưng ngay sau đó, một câu hỏi khủng khiếp hiện lên trong đầu.

Khuôn mặt Chase...

Toàn bộ phần miệng anh ta...

Bị nhuộm đỏ bởi máu.

Từ môi xuống đến cằm...

Máu.

"Ahhhh!"

Duncan theo phản xạ phun mạnh thứ gì đó ra khỏi miệng.

Cùng lúc đó, mặt sàn trong suốt bỗng chuyển thành màu đỏ tươi.

Chỉ đến lúc đó, hắn mới nhận ra—

Lưỡi của hắn... đã bị cắt làm đôi.

Ngay trên đầu hắn, Chase thì thầm, giọng nói trầm thấp, tàn nhẫn:

"Nói nhiều quá đấy, đồ khốn."

Lần đầu tiên trong đời, khuôn mặt Duncan tràn ngập nỗi sợ hãi.

Người quản lý hoảng loạn gọi cấp cứu, cả căn phòng lập tức náo loạn.

Nhưng giữa cảnh tượng hỗn loạn đó, Chase bật cười.

Hắn cười.

Hắn cười không ngừng.

Tiếng cười sắc lạnh, vang vọng khắp phòng làm việc.

Mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kinh hoàng.

Nhưng Chase vẫn cứ cười, và cười, và cười.

Như thể khuôn mặt méo mó vì đau đớn của Duncan là điều hài hước nhất trên đời.

Mồ hôi lạnh chảy dọc lưng Duncan, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Chase nhợt nhạt, đôi mắt sắc lẻm, miệng cười đến méo mó.

✤✤✤✤✤✤

Căn phòng chìm trong một sự im lặng nặng nề.

Mọi người đều tập trung trong phòng tiếp khách, ngoại trừ Seth—người đang giám sát phòng an ninh sau khi trở về nhà.

Nhưng ngay cả khi đã ngồi một lúc lâu, không ai lên tiếng.

Josh đoán rằng ai cũng đang có cùng một suy nghĩ.

Và đúng như dự đoán, một lúc sau, Isaac lên tiếng, giọng điệu lạc đi hơn bình thường:

"Tôi sợ quá không làm việc nổi nữa."

"Ừ."

Lần hiếm hoi Henry cảm thấy đồng tình với Isaac.

Bình thường, anh ta không hay chửi thề.

Nhưng lần này thì khác.

Và anh ta cũng chẳng giữ được bình tĩnh quá một phút.

"Nếu tên điên đó muốn giết chúng ta thì sao? Mẹ kiếp, hắn ta đang nằm trong xe cấp cứu đấy. Đm, tôi lấy khăn che miệng hắn, mà khăn toàn là máu! Không, thật đấy, chuyện này có lý không? Có ai đời đi cắt lưỡi người khác làm đôi không? Mẹ nó chứ! Hắn ta đúng là một thằng điên!"

"Trời ạ, đúng là điên thật rồi!"

Henry buột miệng chửi thề năm lần liên tiếp.

Nhưng không ai bảo anh ta kiềm chế hay nói rằng như vậy là quá đáng.

Họ chỉ lặng lẽ đồng cảm trong im lặng.

Henry chôn đầu vào hai bàn tay, giọng trầm xuống.

"Giá như tôi không để mất số tiền đó... Ah, đúng là một thằng ngu."

Với lời chửi thề cuối cùng đầy tiếc nuối, anh ta câm nín.

Sự im lặng lại bao trùm căn phòng.

Mark nhắm mắt, xoa trán.

Cảnh tượng kinh hoàng mà anh ta vừa chứng kiến vẫn hiển hiện rõ ràng trong tâm trí.

Nhưng anh ta không thể để lộ ra điều đó.

Dù thế nào đi nữa, Mark vẫn phải trấn an đội ngũ của mình, phải tìm cách che đậy mọi chuyện.

Sau khi hắng giọng, Mark từ từ mở miệng.

"Chúng ta không thể làm gì khác, đây là công việc của chúng ta. Chase Miller không còn là người cần được bảo vệ nữa... mà chính hắn là kẻ gây ra chuyện."

Isaac thở hắt ra đầy tức giận, nhưng rồi lại lắc đầu, thở dài.

Anh ta cũng hiểu rằng Mark không có nhiều lựa chọn hay lời lẽ nào khác trong tình huống hiện tại.

Tất cả bọn họ đều biết điều đó.

Và đó chính là vấn đề.

"Tôi chỉ mong đội an ninh sớm quay lại."

Nhưng sự thật thì ai cũng biết.

Họ không thể rời khỏi đây, ít nhất là cho đến khi hợp đồng kết thúc.

Mark im lặng, không phản bác.

"Chúng ta đều đã ký hợp đồng rồi. Bây giờ còn có thể làm gì? Chase Miller dường như còn tệ hơn cả vài năm trước... nhưng giờ thì sao? Tôi còn có thể làm gì khác?"

Giọng anh ta càng lúc càng mất kiên nhẫn.

Cơn giận dữ không thể kìm nén nổi.

Mark rên lên một tiếng, rồi nói tiếp:

"Chúng ta cứ làm những gì cần làm. Và bằng cách nào đó, chúng ta sẽ xoay xở theo hắn. Chúng ta không thể từ chức."

Anh ta tự thuyết phục bản thân, kết luận bằng một giọng trầm thấp.

"Không có lựa chọn thay thế."

Trong bầu không khí nặng nề, Josh bất ngờ đứng dậy.

"Cậu đi đâu?"

Isaac hỏi.

Josh bình thản trả lời:

"Đi tuần. Đến lượt tôi rồi."

Theo lịch trình, mọi người sẽ thay phiên nhau tuần tra dinh thự và khu vườn.

Ngồi lì một chỗ cũng chẳng giải quyết được gì.

Không có lựa chọn nào khác.

Josh rời đi sớm, bước ra khỏi dinh thự.

Hoo...

Hít vào luồng không khí lạnh của màn đêm, anh cảm thấy hơi nghẹt thở.

Bất giác, anh muốn nghe giọng Pete.

Vừa bước đi, anh rút điện thoại ra, mở màn hình.

Dù đã biết giờ, anh vẫn kiểm tra lại.

Nhưng không có gì thay đổi cả.

Đã quá muộn để gọi điện.

Tốt nhất là đợi sau khi tuần tra xong rồi xem lại video của Pete.

Pete thế nào rồi?

Đột nhiên, một cơn nhói đau xuất hiện trong lòng Josh, khiến anh dừng bước.

Ngay lúc đó, một thứ gì đó bất ngờ hiện ra cách anh chỉ vài bước chân.

Bản năng lập tức cảnh giác, anh nhanh chóng tìm cách xác định đối tượng trước mặt.

Khẩu súng được cấp phép đã được cài chặt vào thắt lưng—chỉ cần phát hiện dấu hiệu đáng ngờ, anh sẽ không ngần ngại nổ súng.

Liệu có kẻ nào lại dám nằm ngay trong khu vườn của dinh thự Chase Miller?

Josh siết chặt vai, nhưng ngay sau đó liền thả lỏng.

Vì anh đã nhận ra người đó là ai.

Chase Miller.

Người trực tiếp liên quan đến tất cả chuyện này.

Sau một ngày náo động, vậy mà giờ đây Chase lại nằm yên trên bãi cỏ, tận hưởng làn gió đêm.

Josh khẽ nghiến răng, cố kiềm chế tiếng thở dài bị nghẹn lại trong lồng ngực.

Muốn làm gì cũng được sao?

Nếu có chuyện xảy ra khi anh ta cứ nằm phơi mình ở đây, thì sẽ trách ai?

Josh cau mày, nhưng ngay sau đó lại sửa lại suy nghĩ của mình.

Không, có chuyện đã xảy ra trong khu vườn của chính hắn.

Hơn nữa, đây là một dinh thự được giám sát suốt 24/7 bằng đội ngũ an ninh và CCTV.

Chase có quyền làm bất cứ điều gì với cuộc sống cá nhân của hắn.

Nhưng chính điều đó lại khiến người khác dễ sinh lòng oán hận với hắn.

Tất nhiên, Duncan là kẻ sai trước.

Mọi người đều nghĩ vậy.

Nhưng phản ứng của Chase đã vượt xa mức bình thường.

Nhờ hắn mà từ giờ, Duncan sẽ không bao giờ dám chế nhạo Chase nữa.

Không, cả thế giới cũng không ai dám làm điều đó.

Josh nhìn Chase, trầm ngâm.

Hình ảnh hắn nằm đó, hai tay mở rộng, nhắm mắt lại, tận hưởng cơn gió...

Trông thật yên bình.

Yên bình đến mức Josh tưởng rằng hắn đã ngủ.

Nhịp thở chậm rãi, nhẹ đến mức gần như không nhận thấy được.

Josh cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn một lúc.

Thật kỳ lạ.

Vài tiếng trước, hắn còn là một kẻ tàn nhẫn, vô cảm, nhếch mép cười trong khi mặt dính đầy máu.

Vậy mà bây giờ...

Hắn lại trông thanh khiết và mong manh như một thiên thần.

Hắn đang yên tĩnh thế này, nhưng cái tên Chase Miller vừa cười điên loạn lúc nãy đã biến đi đâu mất rồi?

Bất giác, Josh trở nên tò mò.

Pheromone ngọt ngào của Chase hòa vào trong gió, len lỏi qua đầu mũi.

Josh đáng lẽ phải lấy kẹo ra ngay lập tức, nhưng anh lại đứng đó, bất động.

Ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía khuôn mặt Chase.

Làn da trắng nhợt, hàng mi dài che khuất đôi mắt.

Không có chút sắc màu nào.

Nếu bây giờ có tuyết rơi, có lẽ còn chẳng thể tìm thấy hắn giữa màu trắng xóa ấy.

Ngay khoảnh khắc tim Josh khẽ rung lên...

Chase mở mắt.

Josh khựng lại.

Hắn không ngủ.

Hắn nằm yên ở đó, nín thở.

Chậm rãi, đôi mắt Chase chuyển động, dừng lại trên người Josh.

Cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không nói lời nào.

Đột nhiên, Josh cảm thấy như bị hút vào ánh mắt đó.

May mắn thay, anh nhanh chóng nhận ra sai lầm và dừng lại ngay lập tức.

Nhưng—

Hóa ra lại càng tệ hơn.

Chase vẫn đang nhìn anh.

Như thể đang cố xác nhận xem người trước mặt là thật hay chỉ là ảo giác.

Có lẽ hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Josh vội ho nhẹ, phá vỡ bầu không khí:

"Khụ... Nếu cậu định ở ngoài này, có cần tôi lấy chăn cho không?"

Chase không trả lời.

Sau một ngày náo động, vậy mà giờ đây Chase lại nằm yên trên bãi cỏ, tận hưởng làn gió đêm.

Josh khẽ nghiến răng, cố kiềm chế tiếng thở dài bị nghẹn lại trong lồng ngực.

Muốn làm gì cũng được sao?

Nếu có chuyện xảy ra khi anh ta cứ nằm phơi mình ở đây, thì sẽ trách ai?

Josh cau mày, nhưng ngay sau đó lại điều chỉnh suy nghĩ của mình.

Không, chuyện đã xảy ra ngay trong khu vườn của hắn.

Hơn nữa, đây là một dinh thự được giám sát suốt 24/7 bằng đội ngũ an ninh và hệ thống CCTV.

Chase có quyền làm bất cứ điều gì với cuộc sống cá nhân của hắn.

Nhưng chính điều đó lại khiến người khác dễ sinh lòng oán hận với hắn.

Tất nhiên, Duncan là người sai trước.

Ai cũng biết điều đó.

Nhưng phản ứng của Chase đã vượt xa mức cần thiết.

Nhờ hắn, từ nay về sau, Duncan sẽ không bao giờ dám chế nhạo Chase nữa.

Không, cả thế giới cũng không ai dám làm điều đó.

Josh nhìn Chase, trầm ngâm.

Hình ảnh hắn nằm đó, hai tay mở rộng, nhắm mắt lại, tận hưởng cơn gió...

Trông thật yên bình.

Yên bình đến mức Josh tưởng rằng hắn đã ngủ.

Nhịp thở chậm rãi, nhẹ đến mức gần như không nhận thấy được.

Josh cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn một lúc.

Thật kỳ lạ.

Vài tiếng trước, hắn còn là một kẻ tàn nhẫn, vô cảm, nhếch mép cười trong khi mặt dính đầy máu.

Vậy mà bây giờ...

Hắn lại trông thanh khiết và mong manh như một thiên thần.

Hắn đang yên tĩnh thế này, nhưng cái tên Chase Miller vừa cười điên loạn lúc nãy đã biến đi đâu mất rồi?

Bất giác, Josh trở nên tò mò.

Pheromone ngọt ngào của Chase hòa vào trong gió, len lỏi qua đầu mũi.

Josh đáng lẽ phải lấy kẹo ra ngay lập tức, nhưng anh lại đứng đó, bất động.

Ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía khuôn mặt Chase.

Làn da trắng nhợt, hàng mi dài che khuất đôi mắt.

Không có chút sắc màu nào.

Nếu bây giờ có tuyết rơi, có lẽ còn chẳng thể tìm thấy hắn giữa màu trắng xóa ấy.

Ngay khoảnh khắc tim Josh khẽ rung lên...

Chase mở mắt.

Josh khựng lại.

Hắn không ngủ.

Hắn nằm yên ở đó, nín thở.

Chậm rãi, đôi mắt Chase chuyển động, dừng lại trên người Josh.

Cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không nói lời nào.

Đột nhiên, Josh cảm thấy như bị hút vào ánh mắt đó.

May mắn thay, anh nhanh chóng nhận ra sai lầm và dừng lại ngay lập tức.

Nhưng—

Hóa ra lại càng tệ hơn.

Chase vẫn đang nhìn anh.

Như thể đang cố xác nhận xem người trước mặt là thật hay chỉ là ảo giác.

Có lẽ hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Josh vội ho nhẹ, phá vỡ bầu không khí:

"Khụ... Nếu cậu định ở ngoài này, có cần tôi lấy chăn cho không?"

Chase không trả lời.

Bước chân anh dần nhanh hơn theo từng nhịp tiến về phía trước.

Nhưng ánh mắt của Chase vẫn như đang dõi theo sau lưng anh.

Trước khi nhận ra, anh đã bắt đầu chạy.

Phải chạy trốn.

Josh cảm thấy nếu một ngày nào đó anh dừng lại, thì người đàn ông đó chắc chắn sẽ bắt được anh.

Và rồi điều gì sẽ xảy ra?

Không muốn nghĩ đến kết cục đó, anh vội lao vào trong nhà, đóng sập cánh cửa sau lưng, hơi thở dồn dập.

Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại sự im lặng tuyệt đối.

Sảnh lớn mênh mông đến mức tĩnh lặng như hư không, chỉ có tiếng thở gấp gáp của chính anh vang vọng lại đầy ám ảnh.

Dĩ nhiên, Chase không đuổi theo.

Cảm giác nhẹ nhõm dần tràn đến cùng với một sự trống rỗng kỳ lạ.

"Kiềm chế lại đi, đồ ngốc."

Josh chửi thề, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Anh nhét tất cả số kẹo còn lại vào miệng, vừa nhai vừa lặp đi lặp lại trong đầu:

Đừng bao giờ để bị hắn ta mê hoặc.

Không phải với bất kỳ ai khác—

Mà chính là Chase Miller.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: