Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1

Truyện được dịch và chỉ được đăng ở wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
-----------------------------

Gió đêm mát lạnh thổi nhẹ vào mặt Kirishima Eijirou. Hắn có chút run rẩy, hối hận vì buổi sáng đi ra ngoài không tiện tay lấy khăn quàng cổ để trên ghế dựa.

Kirishima vụng trộm liếc đàn em bên cạnh, đối phương chôn nửa mặt trong khăn quàng cổ màu xám, hơi thở nhẹ nhàng từ trong khăn bay lên trong không khí. Đang định mở miệng hỏi đối phương có lạnh không nhưng càng nghĩ Kirishima càng thấy hỏi chuyện kiểu này thật không có ý nghĩa, cuối cùng hắn đem câu nói nuốt về.

Lời nói thì ngừng lại rất nhanh, ánh mắt thì lại không như thế. Cho nên khi Bakugou quay đầu lại, ánh mắt nhìn hắn, Kirishima lúc này như trẻ con bị bắt ăn vụng mà hoảng hồn, bước chân khập khiễng thiếu chút nữa đụng vào cột điện.

Kirishima nhanh chóng đứng thẳng dậy, vừa ngượng ngùng vừa suy nghĩ trong đầu giải thích hành động lúc nãy của mình. May mà Bakugou không có hỏi nhiều, chỉ dừng lại xác nhận Kirishima không có bị gì mới tiếp tục đi.

Hắn giả vờ bình tĩnh tiếp tục đi theo, trong lòng thở dài một hơi.
Hình tượng senpai của hắn có thể nói là không còn chút gì rồi.

Ba tháng trước Bakugou vào công ty làm việc. Trước khi cậu đến báo cáo, người trong bộ phận đã thông báo trưởng phòng Kirishima, là không lâu nữa sẽ có người mới đến. Đồng nghiệp Kaminari Denki vừa nghe xong người mới da trắng, tóc vàng, đôi mắt mang màu đỏ, lập tức xung phong nhận làm người hướng dẫn, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt thật đáng sợ của Bakugou thì liền cầu khẩn Kirishima cứu cuộc đời mình.

Người tốt bụng như Kirishim đối với tình huống trước mắt giống như tập mãi thành thói quen, hắn thay Kaminari tiếp nhận một đống tài liệu, hướng về phía Bakugou đưa ra danh thiếp, lấy dáng dấp thần thục mở miệng: "Sau này nhờ giúp đỡ." Bakugou tiếp nhận tài liệu sau đó trầm thấp ừ một tiếng, lúc Kirishima không chú ý, cậu mang danh thiếp cẩn thận từng li từng tý mà bỏ vào trong ví da tối màu.

Ngày đầu tiên Kirishima mang Bakugou làm quen với hoàn cảnh công tác, cẩn thận đem nội dung công tác và dữ liệu được lưu trữ trong máy tính giới thiệu một lượt. Vào thứ sáu, trước tan làm Bakugou đưa cho hắn danh sách những điều cậu đã học được suốt cả tuần. Nó được trình bày trên giấy A4, đóng dấu ngay ngắn, nội dung hoàn hảo, thậm chí ngay cả mục tiêu công tác tuần tới đã làm hoàn mỹ.

"Tôi sẽ không làm vướng chân senpai." Bakugou đứng bên cạnh chỗ Kirishima đang ngồi, giọng điệu vững vàng, không giống như sinh viên mới tốt nghiệp đang học cách tiếp xúc xã hội: "Thành tích đầu tiên, tôi sẽ lấy được."

Dáng vẻ Bakugou không giống như nói đùa, Kirishima trước tiên ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng cá mập trắng đều: "Rất đáng tin cậy. Anh rất mong chờ."

Sau đó Bakugou dùng hành động chứng minh quyết tâm của cậu. Ba tháng qua, Bakugou chưa từng rời phòng làm việc sớm hơn Kirishima, ngoài việc không thể đem mặt và tên đồng nghiệp gọi đúng (Kaminari tội nghiệp nói không chịu nổi người mới đến, bị đàn em không nể nang, luôn bị gọi là senpai mặt đụt), còn lại đều không có gì bắt bẻ. Mọi việc đều được Bakugou suy nghĩ rõ ràng, xử lý cẩn thận tỉ mỉ, giao tiếp, gặp đối tác cậu đều toàn lực lôi kéo khách hàng cực kỳ thẳng thắng, cũng sẽ không lãng phí thời gian đầu tư vào đơn hàng có tỉ lệ tiền lãi thấp.

Ngay từ đầu Kirishima miễn cưỡng còn có thể cho ý kiến, hay là nhắc nhở Bakugou nhớ cập nhật biểu mẫu và những việc lặt vặt khác. Mà thời gian ba tháng nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, năng lực của Bakugou có thể nói là rất tuyệt vời, bảng danh sách thành tích cuối tháng nhóm Kirishima đứng hạng nhất, giống như những gì Bakugou đã từng nói.

Lúc đó, Kirishima mới giật mình, mình đã không còn gì có thể dạy cho đàn em sáng lấp lánh kia.

Trong lòng Kirishima cảm thấy phức tạp, hắn không ghen ghét, thậm chí từ tận đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay Bakugou. Có lẽ Bakugou thông minh từ nhỏ, nhưng Kirishima có thể thấy được cậu cũng nỗ lực không kém với người khác. Lúc nghỉ trưa Kirishima thường xuyên nhìn thấy Bakugou vội vàng ăn bento khi đã sắp hết giờ nghỉ trưa, trên bàn làm việc của cậu thì tài liệu tham khảo lúc nào cũng chất như núi, trong phòng chứa đồ cũ sẽ có rất nhiều những bản thảo kế hoạch mà Bakugou đã bỏ đi.

Hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác rằng hạng nhất không phải dễ, và cậu sức đáng có được.

Kirishima nhớ tới đã từng có người cũng như Bakugou dồn hết để tỏa sáng với năng lượng tràn đầy.

Nhưng đều là chuyện rất lâu trước kia.

Trước khi tan làm, Kirishima bày tỏ thành ý, nói muốn mời Bakugou uống một ly. Vượt quá dự kiến của Kirishima, Bakugou không những không từ chối, thậm chí khi vừa đến giờ hẹn liền thu dọn sạch sẽ đồ đạc, đứng trước cửa thang máy chờ hắn. Ban đầu Kirishima định dẫn Bakugou đi vào izakayas mình thường tới, nhưng vừa bước vào trong quán hai người lập tức bị nhân viên cửa hàng mời ra, nói rằng hôm nay đã được đặt hết.

(Izakayas là một chỗ phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ. Izakayas là nơi bình thường để uống sau giờ làm việc, kiểu như quán nhậu hay quán bar vậy á)

Kirishima đành tiếc nuối tra google những quán izakayas khác được đánh giá tốt, trằn trọc một hồi lâu vẫn không quyết định được, cuối cùng là Bakugou đề nghị tới quán bar gần nhà cậu. Biết mình không có quyền lên tiếng, Kirishima lập tức đồng ý, kết quả Bakugou từ khách thành chủ, Kirishima ngược lại giống như mới là người được mời, đi theo phía sau Bakugou.

Này, Eijirou. Mày so với cậu ấy lớn hơn, đừng có luôn bị dắt đi, nhớ rõ phải thể hiện mày là người lớn hơn.

Tròng lòng Kirishima im lặng cho mình lời động viên.

"Đến rồi."

Người phía trước dừng lại, Kirishima nhìn xung quanh, bọn họ đi đến một hẻm nhỏ không tầm thường, một cánh cửa xung quanh bức tường gạch được sơn màu gỗ, chính giữa là ánh đèn led có chữ OPEN lấp lánh. Bakugou đẩy cửa ra, quán có không gian hình chữ nhật rộng rãi, ánh đèn mờ mờ, không khí có mùi thơm thoang thoảng, cùng tiếng nhạc jazz vang lên nhẹ nhàng.

Bakugou đi đến gần quầy bar, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn: "Này, mặt nước tương, lấy tao rượu đắt nhất." Tay kia thì dùng ngón cái chỉ về hướng Kirishima: "Hôm nay tiền bối của tao mời."

Sero ngẩng đầu, trên tay còn đang cầm cocktail shaker vừa mới rửa. Ánh mắt của Sero xuyên qua Bakugou, nhìn Kirishima đang đứng ở phía sau.

Kirishima nhận ra mình đang bị nhìn, lúng túng giơ tay phải lên, mỉm cười. Sero chợt nhớ tới cái gì đó, miệng há to thành hình chữ O, gật gật đầu, nhìn Bakugou lộ ra nụ cười không rõ ý gì.

"Dám nhiều chuyện là tao giết mày."

"Vâng vâng vâng."

Sero vẫy tay gọi nhân viên gần đó, rồi để hai người ngồi tại vị trí quầy bar, menu cũng được đưa tới. Kirishima cởi áo khoác ngoài, khung xương tay phải hiện ra rõ ràng khi hắn nới lỏng cà-vạt, một tay khác cầm menu, đọc lên: "Gọi thêm thứ khác ngoài rượu nhé? Anh nhớ Bakugou ăn cay nhỉ?"

Bakugou nhướng mày, chậm rãi trả lời: "... Ừ."

Kirishima không có nhận ra điều gì khác thường, hắn gọi chân gà chay, Burrito (đại loại là bánh cuốn Mexico), sườn cừu áp chảo. Vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn lại gọi thêm tsukemono (dưa muối Nhật Bản) và một chút đồ ăn nhẹ khác. Nếu Bakugou không kịp thời lấy menu trên tay Kirishima, e rằng hắn sẽ gọi hết tất cả các món ăn còn lại: "Đủ rồi, nhiều như vậy ăn không hết."

Kirishima nghĩ rằng Bakugou xấu hổ: "Không cần gọi thêm nữa? Đừng khách khí với anh, tiền bối của em trả được hết!"

"Ai khách khí với anh?" Bakugou giãn mày, lật đến tờ menu rượu: "Hai ly Lybbe, một Nine Square Shot (chả biết gọi là gì), thêm một ly Tequila Sunrise."

Gọi xong, nhân viên phục vụ vừa định đi, lại bị Bakugou gọi thêm: "... Thêm luôn một ly Long Island Iced Tea."

Sau khi nhân viên phục vụ đi, Kirishima ôm lấy Bakugou vai, cười ha hả: "Thật không hổ là Bakugou! Uống thỏa thích nha, không đủ thì gọi tiếp."

Bakugou cảm thấy sau cổ ngứa, cánh tay của Kirishima cách áo sơ mi xoa xoa mảnh da không bị che bởi cổ áo, nhiệt độ cơ thể nóng như bị phỏng, có gì đó nhưng lại giống như không có gì. Bakugou quay mặt đi, cậu gạt tay của Kirishima ra, lấy cớ muốn đi toilet.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Kirishima không có phát hiện gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Bakugou.

Trước khi máy POS xuất đơn, Sero đã chuẩn bị tốt cho hai ly bia Libbey đặt ở trên bàn hai người. Kirishima nhẹ nhàng nhấp một miếng, hương vị nhẹ nhàng, không đắng chút nào: "Ừm, hương vị không tệ."

Sero nghe thế, cùng Kirishima trò chuyện tiếp: "Đây là bia tốt nhất trong quán, hương vị tương đối nhạt. Nếu muốn uống mạnh hơn, thì có thể gọi thêm Stout (Bia đen)."

"Để lần sau." Kirishima liếm bọt bia trên môi, nhìn Sero vẫy vẫy tay: "Bakugou gọi nhiều quá, uống không hết."

Sero nhẹ nhàng cười cười, từ trên tủ lấy ra Vodka, bắt đầu pha chế Bloody Mary. Nước ép cà chua bên trong được pha chế thành một thứ sền sệt màu đỏ tươi... Kirishima lại uống một ngụm bia, thuận miệng hỏi: "Mỗi lần Bakugou tới đều gọi nhiều như thế hả?"

"Cũng không phải." Sero bỏ đá vào cùng Vodka bên trong cocktail shaker, từ ngăn tủ phía dưới quầy bar lấy thêm chanh và tương ớt: "Bình thường một ly, nhưng thỉnh thoảng có ngoại lệ."

"Ngoại lệ?"

Sero không có trả lời, chỉ rắc một chút hạt tiêu đen và nửa thìa siro vào cocktail shaker, động tác pha chế rất mượt mà và trôi chảy. Kirishima yên lặng quan sát, cảm thấy như xem nghệ thuật gia biểu diễn. Rượu được pha chế xong nhẹ nhàng rót vào ly, Sero còn thêm muối vào xung quanh thành ly, tô điểm thêm chanh tây (chanh vàng) và cần tây, bấm chuông phục vụ trên tay rồi điềm đạm nói: "Tôi nghĩ là... lúc tâm trạng cậu ấy tốt?"

Kirishima nghiêng đầu, Sero biết hắn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mình, đang định nói rõ hơn một chút, ánh mắt nhìn vào bóng dáng người nào đó, đành phải thần thần bí bí nói một câu "Mà tôi còn chưa bao giờ thấy cậu ấy dẫn người khác tới bao giờ đấy" rồi nhanh chóng làm sạch dụng cụ pha chế ở bồn rửa.

Khi Bakugou trở lại thái dương còn vương một vài giọt nước, lúc này Kirishima nhớ tới những ngày mà Bakugou đã phải trải qua để được như hôm nay, liền nghĩ rằng tinh thần cậu không tốt mới đi rửa mặt, thế là cầm ly hướng về phía Bakugou làm ra động tác cụng ly: "Vất vả cho em rồi Bakugou, biểu hiện rất xuất sắc."

Bakugou cũng cầm lấy ly rượu đụng nhẹ một cái vào ly của Kirishima, ngửa đầu lên uống ừng ực một ngụm lớn. Thấy đàn em khí phách như vậy, với tư cách là đàn anh tất nhiên không thể để thua. Kirishima vội vàng uống theo, yết hầu chuyển động, ly rượu lúc nãy uống được một tý chớp mắt đã còn một phần ba.

"A ── uống ngon thật."

Kirishima lắc lắc đầu, thở ra một tiếng hài lòng. Nhân viên phục vụ đúng lúc đem các món ăn lên, rồi Bakugou nhìn chằm chằm một dĩa chân gà cay, trong lòng nghi hoặc nói ra: "Senpai, sao anh biết tôi ăn cay?"

Kirishima lấy một chiếc bánh Burritos, tay kia do sợ phần nhân bánh rơi ra ngoài mà làm thành hình cái muỗng: "Lần trước liên hoan bộ phận anh thấy em ăn Tofu Mapo rất nhiều, anh nghĩ là em không ghét nó... Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, hỏi một chút thôi."

Nói một câu nhẹ nhàng thoáng qua, Bakugou không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn chân gà cay. Kirishima cũng không quá để ý, ánh mắt hướng về phía màn hình chiếu trên tường.

Một trận đấu bóng bầu dục kiểu Mỹ, các cầu thủ nổi tiếng cầm bóng xông thẳng vào khu vực cuối sân của đối thủ, và ghi bàn. Những tiếng hò reo dữ dội đến từ những khán giả.

Sau khi ăn được một chút, hai người cùng chơi với máy phi tiêu điện tử gắn trên quầy bar. Sero đứng bên cạnh xem náo nhiệt, đề nghị người thua uống một ly Shot. Kirishima vui vẻ đồng ý, lập tức vén tay áo lên, vẻ mặt hào hứng bừng bừng: "Đến đây, Bakugou!"

Bakugou trừng mắt liếc nhìn Sero đang cười híp mắt, sau đó nhún nhún vai, khó xử hỏi lại: "Hay là uống Long Island Iced Tea?"

Kirishima và Bakugou ngang tài ngang sức, cả hai gần như uống hết toàn bộ Nine Square. Hai tai nóng lên, bọn họ trở lại ngồi bên quầy bar, Kirishima khoác vai Bakugou, giống như muốn xả hết từ vựng mà anh đã học cả cuộc đời, thẳng thắn khen Bakugou đến mức đáng sợ, từ biểu hiện ở chỗ làm việc đến tán thưởng chuyện ngang tài ngang sức, rõ ràng cho thấy tửu lượng cao.

Hơi thở Kirishima phả lên mặt Bakugou, mang theo mùi vị nam tính độc đáo của Kirishima, làm da cậu cảm thấy ngứa ngứa. Bakugou rụt cổ, lẳng lặng nhấm nháp Tequila của cậu, không hề có ý nghĩ tránh né.

Cuối cùng thì Kirishima vẫn chưa uống hết ly Long Island Iced Tea đó, thì người đã mềm nhũn gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự. Sero thấy vậy, chà chà ly rượu, không quên trêu chọc Bakugou: "Ai da, xem ra người nào đó đã thuận lợi đạt thành mục đích của mình rồi nhỉ?"

"Nói nhiều quá." Mặc áo khoác vào, quấn khăn quàng cổ kỹ lưỡng. Từ trong túi áo Bakugou móc ra bóp da: "Tính tiền. Bao nhiêu?"

"Haha, gần đây chúng tớ vừa bắt đầu sử dụng thanh toán qua điện thoại, thử một chút không?"

"Bớt làm màu."

Tuy ngoài miệng Bakugou nói vậy nhưng tay cậu vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động. Sero chớp mắt tinh quái nhìn cậu, đứng trước máy thu tiền một hồi sau, vẻ mặt tiếc nuối đưa di động trả lại cho cậu: "Haiz, hình như bị lỗi rồi, hay là trả tiền mặt đi."

Bakugou trợn mắt nhìn Sero liếc một cái, lấy bóp da vừa cất kỹ vào trong túi ra mấy tờ nghìn yên, không đợi Sero tìm tiền thối đã làm đỡ Kirishima đi ra khỏi quán bar.

"Làm gì gấp thế..." Sero thì thào tự nói, đem "tiền boa" bỏ vào túi rồi vội vàng gọi chào nhóm khách tiếp theo.

Nhà Bakugou cách quán bar không xa, nhưng trên vai cậu bị đè một nửa sức nặng của Kirishima mà lộ trình 10 phút đã bị kéo dài đến gần 20 phút. Đến trước nhà, rượu trong người Kirishima đã sớm bị gió thổi tỉnh hơn phân nửa, ngượng ngùng nói có thể bắt taxi về nhà một mình. Bakugou không đồng ý, mở cửa đi thẳng trong phòng nhà, lưu lại một mình Kirishima đứng cửa mặc cho gió thổi vào.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở, Kirishima giật mình tại chỗ, xấu hổ gãi gãi đầu, rồi chậm chạp đi vào.

Nhà Bakugou rất đơn giản và ngăn nắp. Một phòng khách, một phòng sinh hoạt, phòng khách được trang trí bằng ghế sofa nhỏ màu be và bàn cafe gỗ màu nâu. Quầy bar bằng đá cẩm thạch ngăn cách với nhà bếp bán mở và có một ban công nhỏ phía sau, phòng tắm chắc là nằm kế phòng ngủ bên trái.

Đối với một thanh niên mới ra xã hội mà nói, chỗ ở của Bakugou rất đầy đủ và rộng rãi.

Hoặc là nên nói là... Quá mức?

Nghiễm nhiên đọc được tâm tư của Kirishima, Bakugou mở miệng trước: "Phòng của họ hàng, tiền thuê coi như tương đối ổn."

Bị nhìn thấu làm Kirishima hơi xấu hổ, cảm giác mình có lẽ hắn không nên dò xét nhà người khác như thế này. Nhưng có thể do chất cồn trong hắn còn chưa hết, khiến cho đầu Kirishima choáng váng, nhất thời hắn không nghĩ được lời nào thích hợp để nói. Bakugou đi vào phòng bếp, từ trong tủ cao lấy ra một lon giải rượu đưa cho hắn: "Đây."

Nhìn nhìn bình thủy tinh nhỏ trong tay cậu, Kirishima có cảm giác như đã thấy ở đâu. Bakugou biết hắn nhìn thấy manh mối: "Cái này là lúc trước anh cho tôi... Khi đó uống không nhiều, nên không dùng tới."

Kirishima ồ một tiếng: "Khó trách nhìn quen mắt quá."

Lại là một đoạn lịch sử đen tối. Kirishima nhớ tới đó là lần đầu tiên dẫn Bakugou xuất ngoại, trước khi món ăn được bày lên hắn vụng trộm kín đáo đưa cho Bakugou chai giải rượu, nói khách hàng cũ này thích nhất là cho nhân viên mới uống rượu, nếu cậu không thể uống thì cũng đừng cậy mạnh. Còn nếu thật sự không có cách nào, thì cứ uống nó có thể làm dịu đi bớt.

Kết quả, đêm đó phần lớn rượu của Bakugou đều được Kirishima đỡ cho, thậm chí đến một lon bia Bakugou còn không uống được. Cuối cùng thì Kirishima cũng uống say, và bị những người khác cười rằng hắn cưng người mới, tiếp đó hắn được Kaminari gọi taxi đưa hắn về nhà.

Nghĩ đến chính mình không có bộ dáng không có thành tựu gì, Kirishima không khỏi ngượng ngùng.

Nhìn Kirishima đứng cũng không được ngồi cũng không xong, Bakugou dứt khoát tiến phòng ngủ lấy ra quần áo thoải mái của chính mình: "Đừng gò bó nữa. Không thay đồ à?"

Kirishima giơ tay ngửi ngửi ống tay áo của mình, lắc đầu: "Không cần, không muốn làm dơ quần áo của em. Đêm nay anh ngủ ghế sofa, ngày mai sẽ đi chuyến tàu điện sớm nhất về nhà. Bakugou em không cần để ý tới anh, nhanh chóng nghỉ ngơi đi."

Bakugou tròng mắt, vẫn là đem quần áo để ở trên bàn trà, cúi đầu xuống để cho Kirishima không nhận ra trong ánh mắt cậu có sự mát mất thoáng lóe lên: "Vậy... Tôi đi tắm, anh cứ tự nhiên senpai."

"Ừ! Cứ tắm đi!"

Kirishima cười toe toét, khuôn mặt đỏ bừng giống như trái đào chín. Bakugou mặt không biểu tình, ánh mắt lưu luyến không nhìn đối phương quá lâu, vừa xoay người tiến phòng ngủ thì bài hát qiuen thuộc bỗng nhiên vang lên.

Hai người đều ngây người. Kirishima không thể tin được mà đứng ngốc tại chỗ, Bakugou thì hiếm khi thấy bối rối nay lại bối rối lạ thường, nhảy thẳng vào chỗ ghế quầy bar, tay chân luống cuống lấy điện thoại từ áo khoác ngoài ra ấn từ chối, đồng thời xóa sạch ID người gọi "Mặt nước tương" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro