10. Where We Started
Khi Kinn tỉnh dậy, tâm trí hắn là một mớ hỗn độn trống rỗng. Hắn cau mày phát hiện phía bên phải của chiếc giường, nơi đáng lẽ Porsche sẽ ở đó.
"Shia." Hắn bật ra tiếng chửi thề.
Kinn nhìn chằm chằm vào nơi mà hắn đã hôn Porsche đêm qua.
"Tôi xin lỗi." Kinn lặp lại câu nói trước đôi môi run rẩy của Porsche. Hắn có thể cảm nhận được nước mắt của cả hai đang lăn dài trên má, hòa quyện vào nhau.
Porsche chăm chú nhìn hắn, chìm trong thứ cảm xúc không nói nên lời trước khi để hai đôi môi chạm nhau một lần nữa.
"Porsche." Kinn nhẹ nhàng gọi tên cậu. Lưỡi hắn lần theo vết tàn nhang ở môi trên.
"Kinn." Cậu cũng đáp lại hắn. Giọng nói vẫn ẩn chứa sự suy sụp và thất bại, điều đó khiến Kinn đau lòng.
Hắn không biết họ đã ôm nhau bao lâu, đã hôn nhau bao nhiêu lần. Họ giao tiếp với nhau, nhưng không có phát ra lời nào.
Chỉ là cảm xúc.
Nhìn thấy chiếc giường trống trơn, hắn thở dài. Hắn có cảm giác điều này sẽ xảy ra.
.....
Kinn xuống nhà, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong huyết quản khi hắn dừng lại ở phòng tập thể dục. Hắn tìm thấy Porsche đang tập luyện cùng với Pete, Arm và Pol.
Porsche đang vật lộn với Pol, trong khi Arm và Pete đấu với nhau. Kinn theo dõi từng chuyển động của Porsche, rõ ràng là cậu đang kìm hãm gần như toàn bộ sức lực của mình. Kinn đã thường xuyên được trải nghiệm. Hắn hít mạnh một hơi khi nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ.
"Cậu thật tuyệt vời, P'Po!" Pol bật cười nằm xuống sàn nhà sau khi nhận thất bại.
Porsche cười toe toét và chìa tay ra. "Không tuyệt như cậu nghĩ đâu."
Kinn vội vàng rời khỏi đó để không bị bắt gặp. Hắn đã thành công rời khỏi phòng tập thể dục cho đến khi va vào một ai đó.
Rất may, đó chỉ là Porchay đang vô cùng phấn khích.
"P'Kinn, anh có muốn thực hiện BTBT Challenge với em không? Nó cuốn lắm..." Cậu nhóc đưa cho hắn xem một số bài hát K-pop trên điện thoại của mình.
Kinn chăm chú xem một lúc. Chà, điệu nhảy trông phức tạp hơn bài trước, nhưng hắn có thể luyện tập thêm... Có lẽ hắn có thể thực hiện nó trừ khi...
"Chay." Porsche nói với giọng điệu trách mắng. "Đừng làm phiền Kinn. Đi chơi đi."
Kinn giật bắn người vì sự xuất hiện đột ngột sau lưng mình. Hắn không dám nhìn lại, chết tiệt Porsche đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn và theo hắn đến đây? Điều đó thật đáng xấu hổ.
"Không sao đâu, em ấy không làm phiền..." Kinn yếu ớt cố gắng xen vào, nhưng Porsche ngay lập tức bắt bẻ hắn.
"Anh không có việc phải làm sao?"
Chay dường như cảm nhận được mình đã sai thời gian, sai địa điểm. "Em xin lỗi, Hia. Gặp lại anh sau nhé." Sau đó nhóc rời đi.
Kinn nhìn nhóc rời đi, hắn quay lại và nhìn chằm chằm vào Porsche. "Tại sao em lại hét vào mặt em ấy? Nó chỉ là một đứa trẻ và tôi có thể đưa ra quyết định của riêng mình cho vấn đề đó."
"Đó là em trai của tôi." Porsche như thể muốn đánh với hắn một trận. "Nếu tôi muốn hét lên thì anh cũng không quản được."
Những lời nói của Vegas từ nhiều tháng trước ùa về trong tâm trí Kinn. Chiếc mặt nạ mà cậu đeo chỉ là một sự giả vờ để che đậy rằng cậu đã tan vỡ và cô đơn như thế nào. Đêm qua hắn đã chứng kiến nó.
"Porsche." Kinn cẩn thận tiến một bước về phía cậu, cố gắng nói rằng hắn không có ý gì. "Đây không phải là em, bình tĩnh nào."
"Đừng tỏ vẻ như anh hiểu tôi." Porsche chế giễu. Cậu cho hắn một cái nhìn khó hiểu và định rời đi nhưng Kinn đã nắm lấy cổ tay cậu.
Porsche nhìn chằm chằm vào chỗ bị Kinn nắm lấy một lúc trước khi hất tay hắn như thể bị bỏng. "Hãy biết giới hạn của anh, Kinn."
Kinn cau mày vì hành động đó, hắn cố gắng giữ bình tĩnh. "Có phải về chuyện đêm qua không? Tôi chỉ định..."
"Đó là một khoảnh khắc yếu đuối, tôi không biết điều gì đã chiếm lấy tôi." Porsche nhìn ra xa, tạo ra một khoảng cách nào đó giữa họ. "Nó sẽ không xảy ra nữa, hãy quên nó đi."
"Vậy điều đó chẳng có nghĩa lý gì đối với em?" Kinn hỏi với vẻ hoài nghi.
Porsche nhìn hắn chằm chằm một lúc và đột nhiên Kinn cảm thấy nôn nao.
"Không, anh không hiểu. Chỉ vậy thôi." Porsche nhắm mắt lại, như thể chỉ nhìn hắn thôi cũng khiến tâm hồn cậu đau đớn. Khi nhìn lại hắn, cảm giác như đang nhìn một con người khác.
"Cuộc hôn nhân của chúng ta có thể là thật, nhưng mối quan hệ của chúng ta thì không. Đừng quên điều đó."
Kinn cảm thấy trống rỗng vì câu nói đó. Tim hắn nhói đau, khiến hắn có cảm giác không thể thở được nữa.
"Nếu em muốn." Kinn đáp lại trước khi rời đi.
.....
Kinn ngồi bệt xuống đất, ngay gần mộ mẹ hắn. Nó vẫn nằm trên khu vực thuộc sở hữu của Theerapanyakil, phần đất này dành riêng để tưởng nhớ người mẹ quá cố của hắn.
"Mae có nhìn thấy không?" Kinn nhổ những cánh hoa của một trong những bông hoa được đặt trên bia đá. "Cuộc sống của con như một trò đùa vậy."
"Ngày hôm đó khi mẹ rời bỏ con, con ước mình sẽ thành công." Kinn nhẹ nhàng nói, hắn nở một nụ cười buồn. "Điều đó khiến con nghĩ rằng mẹ đã gửi em ấy đến."
Kinn ôm chặt con tàu đồ chơi màu xanh lá cây vào lòng. Nó là thứ quý giá nhất đối với hắn, nó mang lại cho hắn một cảm giác thoải mái kì lạ nhưng quen thuộc mỗi khi hắn cầm nó.
Tâm trí hắn tự động quay trở lại mười tám năm trước, về ngày bi thảm nhất trong cuộc đời hắn.
Cậu bé Kinn bảy tuổi đã chạy trốn khỏi nhà với hy vọng sẽ bị ô tô đâm hoặc bằng cách nào đó chết đi. Giống như điều đã xảy ra với mẹ của mình.
Hắn thậm chí còn không biết ngày hôm qua có nghĩa là gì. Và bây giờ khi hắn làm vậy, hắn tuyệt vọng không muốn gì khác hơn là được chết. P'Chan chưa bao giờ nói dối, nhưng lần đầu tiên, Kinn ước anh ấy làm vậy. Cuối cùng thì mẹ sẽ quay lại sau một thời gian, phải không?
Hắn dừng lại ở một chỗ nào đó, khóc lóc thảm thiết bên dưới gốc cây có hoa dại. Con dao găm trong túi hắn trở nên nặng nề, đột nhiên tay hắn ngứa ngáy muốn lấy nó ra. Thật là vô lý, một đứa trẻ khác cùng ở độ tuổi của hắn có thể còn không biết nó là gì.
"Con xin lỗi mẹ." Kinn thì thầm, hắn định lấy con dao găm ra nhưng đột nhiên, có một cậu bé xuất hiện từ ngôi nhà bên cạnh cái cây và dường như muốn hét vào mặt hắn vì đã khóc quá lớn và làm xáo trộn sự yên bình của họ.
Ngạc nhiên là cậu không làm điều đó. Cậu bé có vẻ nhỏ tuổi hơn Kinn một chút vì chênh lệch chiều cao nhỏ. Cậu cầm hai chiếc xe lửa đồ chơi trên tay, bước đến gần Kinn và nghiêng đầu một cách đáng yêu.
"Tại sao lại khóc?" Cậu bé lau nước mắt cho hắn. "Không được khóc."
Khi đó Kinn càng khóc dữ dội hơn, khiến cậu bé nhăn mặt nhưng vẫn không rụt tay khỏi khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Mẹ tôi đã bỏ tôi." Giọng Kinn đứt quãng, hắn gần như không nhận ra đó là giọng của mình.
Cậu bé cau mày. "Vì sao?"
"Bà ấy bị thương." Kinn vẫn tiếp tục khóc. "Pa nói bây giờ bà ấy đang ở trên thiên đường."
"Thiên đường là gì?" Đứa trẻ hỏi, nó hoàn toàn không biết từ đó nghĩa là gì.
Kinn thở dài, hắn lắc đầu. "Tôi cũng không biết."
Có lẽ vì thấy hắn khóc nức nở thảm hại như thế nào, đứa trẻ có lẽ cảm thấy thương hại hắn nên đã tặng cho hắn món đồ chơi của mình. Kinn nhìn chằm chằm vào nó cho đến khi nó được đặt lên đùi hắn.
Kinn nhặt chiếc xe lửa đồ chơi màu xanh lá cây lên và nhìn sang chiếc xe lửa màu đỏ giống hệt trên tay đứa trẻ. Hắn đang định cảm ơn thì đột nhiên P'Chan xuất hiện và đón hắn về.
"Cậu đây rồi, cậu chủ nhỏ. Về nhà thôi."
Kinn vùng vẫn trong vòng tay anh, mắt hắn không rời khỏi cậu bé đang vẫy tay chào tạm biệt.
"Xe lửa, hãy quay lại nhé. Cả cậu nữa." Đứa trẻ nói với một nụ cười rạng rỡ.
Kinn rưng rưng gật đầu, hắn ôm chặt món đồ chơi với ngực.
......
"Mae biết không, Porsche đã cố gắng chạm vào nó." Kinn đặt món đồ chơi lên bia mộ. "Con đã phản ứng hơi thái quá, nhưng con không xin lỗi. Nhưng đây là món đồ duy nhất của em ấy mà con có."
"Đôi khi con vẫn nghĩ về em ấy." Hắn thú nhận. "Thật tiếc vì con không thể nhớ em ấy trông như thế nào. Con thậm chí không biết liệu em ấy còn sống hay không."
Một cảm xúc mãnh liệt nhưng đầy khao khát dâng lên trong hắn mỗi khi hắn nghĩ về cậu bé đó, về cách cậu bé đó đã cứu sống hắn. Kinn đã tìm rất nhiều lần, đến lần này đến lần khác nhưng không tìm lại được cũng không nhớ được ngôi nhà đó ở đâu.
Hắn ngồi đó một lúc lâu cho đến khi cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai mình. Nó khiến hắn rùng mình, cho đến khi hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vegas.
"Cả ngày không thấy anh đâu, em nghĩ anh sẽ ở đây." Gã khẽ thì thầm.
Kinn rất biết ơn vì sự đồng hành thầm lặng. Vegas không chất vấn hắn, chỉ ngồi bên cạnh hắn và ân cần an ủi.
"Vegas."
"Ừ?"
"Em có nghĩ anh đáng ghét? Hay kinh tởm?"
Vegas cau mày. "Tất nhiên là không, nếu không sao em lại ở đây?"
Kinn nhún vai. "Có lẽ em chỉ cảm thấy có nghĩa vụ ở lại."
Vegas thở dài một tiếng. "Lần này đã xảy ra chuyện gì?"
Kinn lắc đầu. "Không. Có chút vấn đề."
"Cụ thể hơn đi?"
"Mỗi khi anh cảm thấy bọn anh có tiến triển thì nó lại đi vào bế tắc. Anh chỉ không biết bản thân phải làm gì nữa."
Mặc dù cả hai đều không nhắc đến cái tên nào nhưng đều biết người được nhắc đến là ai.
"Một số người khó tiếp cận hơn những người khác, đó là tất cả những gì em có thể nói." Vegas vòng tay qua vai Kinn một cách trìu mến. "Anh cũng sẽ được hưởng thành quả từ nỗ lực của bản thân."
"Nhưng nếu mọi thứ không như ý muốn?"
"Vậy thì anh nên vượt qua và bắt đầu lại." Vegas trả lời. Gã nhìn chằm chằm vào món đồ chơi trên đùi Kinn và mỉm cười. "Ngay cả khi anh đang đi đúng hướng, anh vẫn có thể thất bại nếu sai thời điểm."
Kinn thở dài. "Nếu anh lỡ chuyến tàu, anh có bị lạc không?"
"Không." Vegas lắc đầu. "Anh chỉ cần đợi cho đến khi nó trở lại."
Kinn ôm Vegas, cuối cùng cũng rơi nước mắt. Cảm xúc tích tụ của hắn quá nặng nề và hắn sợ phải gục ngã trước bất kỳ ai. Vegas đã xuất hiện trong mọi khoảnh khắc của cuộc đời hắn, đôi khi hắn tự hỏi bản thân sẽ làm gì nếu không có Vegas.
"Yêu em, Nong."
Vegas cười toe toét. "Em luôn bên anh mà. Em đi nhé."
Ngay khi chuẩn bị chia tay, Vegas dừng lại. "Hãy nhớ rằng, bến tàu không bao giờ cách quá xa con tàu."
Kinn vô cùng ngạc nhiên về khả năng đọc hiểu của mình.
.....
Cho đến tận đêm khuya, Kinn vẫn chưa trở về phòng của mình. Hắn có nửa phần tâm trí không muốn đi nữa, nhưng hắn không có đủ kiên nhẫn và năng lượng để giải thích cho bất cứ ai rằng tại sao hắn lại không ở nơi mà đáng lẽ hắn phải ở.
Đã hơn một giờ sáng, hắn nghĩ rằng Porsche đã ngủ. Hắn rón rén quay vào phòng và suýt chút hét lên khi thấy Porsche đứng dậy khỏi ghế, khoanh tay trước ngực.
"Anh đã ở đâu?"
Kinn phớt lờ cậu, hắn đi đến tủ và lấy một bộ quần áo ngủ. Khi hắn quay lại, Porsche nắm lấy bắp tay của hắn và cau mày nhìn.
"Tôi đang hỏi anh..."
"Hãy biết giới hạn của em, Porsche." Kinn chế giễu và ồ, cảm giác thỏa mãn làm sao khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Porsche.
"Tôi không đùa với anh..."
"Tôi cũng đang nghiêm túc với em đấy." Kinn ghìm chặt cậu vào tường trong bực bội.
Chết tiệt, đã quá muộn. Họ thực sự phải đánh nhau ngay bây giờ?
Dương như mọi sự tức giận tan biến khỏi Porsche ngay khi Kinn đến gần cậu, hít thở cùng một bầu không khí.
"Nghe này, Kinn. Tôi..."
Porsche đột nhiên sững lại, khuôn mặt trở nên tái nhợt. Kinn bối rối khi Porsche nhìn chằm chằm vào thứ gì đó phía sau hắn, cho đến khi cậu không còn nhìn nữa.
Đột nhiên có một tiếng súng vang lên trong phòng, Porsche vừa kịp hành động và đẩy Kinn ra phía sau cậu. Phát súng đã hạ cánh trên bàn cạnh giường ngủ, chỉ thiếu chút nữa đã trúng cậu.
Hắn sững người trước cảnh hai kẻ đột nhập chĩa súng vào hắn.
Mẹ kiếp.
.....
2022.08.19
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro