Chương 16 - Đoàn đội
Xe chạy thẳng một đường ra khỏi tiểu khu.
Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí ngồi ở ghế sau, câu được câu không nói chuyện, không khí bên trong cực kỳ an tĩnh. Mãi đến khi xe bắt đầu vào đường cao tốc, Lâm Thu Thạch mới nhịn không được đặt câu hỏi: “Mấy người rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?”
“Em còn tưởng anh sẽ không hỏi chứ.” Trình Thiên Lí nói.
Lâm Thu Thạch: “Tôi hỏi thì mấy người có nói cho tôi biết không?”
Trình Thiên Lí: “Em không.”
Lâm Thu Thạch: “……” Mấy người cũng thật có ý tứ.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một căn biệt thự đơn lập nằm ở vùng ngoại thành.
Lâm Thu Thạch từ trên xe bước xuống, quan sát tòa kiến trúc trước mắt. Biệt thự này tách biệt với nơi khác, xung quanh không có căn nhà nào, cứ như vậy lẻ loi đứng sừng sững giữa núi rừng hoang vắng.
Xung quanh biệt thự là cây cối rậm rạp, đứng ở ngoài cửa đã có thể nghe được tiếng côn trùng ồn ào kêu.
Nguyễn Nam Chúc đỗ xe xong, ba người liền theo một lối đi nhỏ đi thẳng về phía trước. Lâm Thu Thạch lấy di động ra nhìn, phát hiện bây giờ vừa đúng 1 giờ sáng. Có lẽ nơi này quá hẻo lánh nên tín hiệu di động yếu vô cùng, chỉ có mỗi một vạch.
Nguyễn Nam Chúc đi ở phía trước, tới cửa biệt thự liền giơ tay đẩy cửa đi vào.
Sau khi Lâm Thu Thạch vào cửa mới thấy bên trong biệt thự đèn đuốc sáng bừng, phòng khách lầu một có ba người đang ngồi, có vẻ như đang thảo luận chuyện gì đó. Ba người là hai nam một nữ, nhìn thấy anh bước tới liền nhìn chăm chú.
“Nguyễn ca.” Một người trong đó kêu Nguyễn Nam Chúc, thái độ vô cùng kính trọng, “Cậu đã về rồi à.”
Nguyễn Nam Chúc hơi hơi gật đầu, tùy tiện ngồi xuống một chỗ trên sô pha, giơ tay ý bảo Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh cậu. Lâm Thu Thạch do dự một lát nhưng vẫn nghe lời Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh mới từ trong cửa đi ra nhỉ.” Cậu duỗi tay ra, “Mảnh giấy đâu?”
Lâm Thu Thạch hơi sửng sốt, không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc lại đi thẳng vào vấn đề như thế, không có mở màn đã trực tiếp đòi anh mảnh giấy kia.
“Cậu không thấy cậu nên giải thích tình huống này trước sao?” Lâm Thu Thạch nói, “Đột nhiên xông vào nhà tôi, đem tôi tới chỗ này, cái gì cũng không nói đã đòi đồ của tôi rồi?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Thiên Lí, cậu giải thích.”
Trình Thiên Lí nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cậu nhóc đứng dậy, cầm lấy laptop đặt trước mặt, sau khi mở ra gõ gõ gì đó một lúc, sau đó thuận tay đưa cho Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch không hiểu gì nhưng vẫn cầm lấy laptop, thấy trên màn hình là một trang web: “Gì đây?”
Trình Thiên Lí: “Anh xem thử đi.”
Lâm Thu Thạch di chuyển chuột, xem sơ qua giao diện trang web một chút. Anh phát hiện trên trang web này tất cả đều là tin tức của ngày hôm qua, hầu như đều là tử vong ngoài ý muốn. Trong đó một tin Lâm Thu Thạch rất quen mắt, là tin một vụ tai nạn giao thông đã xảy ra trong thành phố X, tài xế điều khiển xe chạy quá tốc độ, đâm vào vòng bảo hộ rồi trực tiếp tử vong. Nhìn họ tên viết tắt cùng ảnh chụp trong mẩu tin, Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng hiểu nội dung rốt cuộc là cái gì.
Những người chết trong trang tin tức này, là những người trước đó đã cùng anh ở bên trong cánh cửa. Bọn họ hầu như trong cùng một buổi tối đều đã chết, mặc dù cách chết vô cùng kỳ lạ và quái gở, có tự sát, cũng có bị giết.
Lâm Thu Thạch: “…… Người chết ở trong cửa, bên ngoài cũng sẽ chết sao?”
Trình Thiên Lí gật đầu: “Em nói trước cho anh chuyện này để anh chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cánh cửa đó không phải trò đùa, cũng không phải ác mộng. Ở bên trong xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài cũng khó mà toàn mạng.”
Lâm Thu Thạch nói: “Tôi hiểu rồi, nhưng thứ kia rốt cuộc là gì?”
“Cái này rất khó để dùng khoa học giải thích, ngay từ đầu nó đã vượt xa khỏi đạo lí thông thường.” Trình Thiên Lý nhìn Nguyễn Nam Chúc ngồi bên cạnh, “Anh vừa mới từ cửa đi ra đúng không, anh mau đưa mảnh giấy lấy được lúc trong cửa cho bọn em, thứ đó rất quan trọng.”
Lâm Thu Thạch: “Tôi không có đem theo trên người.”
“Không đem theo cũng không sao, anh có nhớ trên đó viết gì không?” Trình Thiên Lí đặt câu hỏi.
Lâm Thu Thạch gật gật đầu. Anh hơi chần chờ, đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, cũng đành nói ra nội dung trong mảnh giấy: “Con chim nhà Fitcher.”
“Tra.” Nguyễn Nam Chúc ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều có động tác.
Xem biểu tình khẩn trương của bọn họ khiến cho Lâm Thu Thạch cũng căng thẳng theo, anh: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, tôi không hiểu……”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Gần đây xung quanh anh có phát sinh chuyện gì kỳ quái không?” Cậu nhìn màn hình di động của mình, “Điềm báo trước hay gì đó đại loại thế.”
Lâm Thu Thạch nói: “Điềm báo?”
Nguyễn Nam Chúc: “Đúng vậy, điềm báo.” Cậu giải thích, “Ví dụ như là một số thứ trước kia không thấy, xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, hay là……” Cậu nói tới đây tạm dừng một chút, “Vật nuôi trong nhà không cho chạm vào?”
Lâm Thu Thạch: “Có có có, mèo nhà tôi không cho tôi ôm, cậu xem thử tật xấu này có thể trị không?”
Trình Thiên Lí: “Không trị được đâu, thiến đi.”
Lâm Thu Thạch: “……”
Nguyễn Nam Chúc liếc Trình Thiên Lí một cái, Trình Thiên Lí nhanh chóng làm bộ đang nghiêm túc làm việc. Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh sắp chết.”
Lâm Thu Thạch sửng sốt: “Hả?? Ý cậu là sao?”
Nguyễn Nam Chúc: “Ý trên mặt chữ” Cậu chậm rãi nói, “Nhưng chỉ cần anh có thể vượt qua mười hai cánh cửa là có thể sống sót, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cánh cửa.”
Lâm Thu Thạch: “Khống chế của cánh cửa?” Anh cảm thấy mình quả thực như mười vạn câu hỏi vì sao, có vô số vấn đề nảy lên trong đầu nhưng lại không dám hỏi tất cả, cái tên Nguyễn Nam Chúc này nhìn thế nào cũng không giống một người có tính kiên nhẫn cao.
Quả nhiên, Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh không cần phải vội càng đặt câu hỏi, anh còn thời gian một tuần để từ từ làm rõ vấn đề gì đã xảy ra. Trình Thiên Lí, giao cho cậu.”
Trình Thiên Lí: “Em thề, cái phần hỏi đáp với lính mới là thứ em ghét nhất.”
Lâm Thu Thạch: “……” Cực cho cậu rồi ha.
“Tôi hỏi một vấn đề cuối cùng của hôm nay được không?” Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, cảm thấy vấn đề này trước mắt là quan trọng nhất.
“Vấn đề gì cơ?” Trình Thiên Lí nói.
“Cái kia…… Nguyễn Bạch Khiết là gì của mọi người vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi, “Cô ấy khẳng định là có quan hệ với mọi người đúng không?”
Toàn bộ căn phòng lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị, biểu tình của Trình Thiên Lí vô cùng kỳ quái, thậm chí có thể nói là vặn vẹo. Lâm Thu Thạch nghiên cứu một lúc mới phát hiện cậu nhóc đang nhịn cười.
“Về sau anh sẽ biết.” Nguyễn Nam Chúc nhẹ giọng nói, “Đừng gấp.”
Lâm Thu Thạch: “……” Biểu tình của mấy người sao lại kỳ quái như vậy.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, người trong phòng đã tra ra thông tin về con chim nhà Fitcher cùng tư liệu tương tự.
Nguyễn Nam Chúc sau khi nghe xong mọi người báo cáo thì tuyên bố: “Trình Thiên Lí, giới thiệu anh ấy với mọi người một chút, tôi có việc phải đi ra ngoài.”
Trình Thiên Lí: “Được.”
Nguyễn Nam Chúc nói xong liền đi, chỉ một lát sau từ bên ngoài đã truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Lâm Thu Thạch bị bỏ lại cùng Trình Thiên Lí hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Trình Thiên Lí đứng lên, nói: “Để tôi giới thiệu anh với mọi người một chút vậy. Đây là Lư Diễm Tuyết, người phụ nữ duy nhất trong đội của chúng tôi, lá gan còn to hơn cả đàn ông, tính cách cũng cẩu thả hơn đàn ông nốt.”
Lư Diễm Tuyết: “Đờ cờ mờ, Trình Thiên Lí, nhóc nói tiếng người không được à?”
Trình Thiên Lí không quan tâm cô, giới thiệu tiếp hai người còn lại: “Trần Phi, Dịch Mạn Mạn. Trần Phi là người đeo mắt kính, người còn lại là Dịch Mạn Mạn, người này nói nhiều, nói nhảm lại càng nhiều, tốt nhất anh nên cách xa một chút.”
Trần Phi gật gật đầu với Lâm Thu Thạch gật gật đầu, Dịch Mạn Mạn: “Trình Thiên Lí, nhóc lại ngứa đòn rồi hả?”
“Còn đây là Lâm Thu Thạch, mọi người chắc đã biết hết rồi.” Trình Thiên Lí nói, “Là người Nguyễn ca mang về đây.”
Nhìn thái độ của ba người vẫn rất là thân thiện, nhưng lại không nói nhiều với anh, không có ý muốn quá thân thiết với Lâm Thu Thạch.
Trình Thiên Lí giống như đọc được suy nghĩ của Lâm Thu Thạch, rất thành thật mà giải thích: “Anh đừng trách bọn họ không quá hoan nghênh anh, dù sao bọn em cũng không biết anh có thể sống được bao lâu, dành tình cảm của mình cho một người chết là việc rất khó chịu.”
Lâm Thu Thạch: “……” Cậu nói như vậy, tôi cảm thấy dễ chịu hơn —— mới là lạ á, nói cái gì mà không biết anh có thể sống được bao lâu.
“Ít nhất cũng vượt qua được cửa tiếp theo chứ nhỉ.” Trình Thiên Lí nói, “Dù sao thì cánh cửa tiếp theo của anh cũng được Nguyễn ca mang theo mà, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.”
Lâm Thu Thạch: “Còn Nguyễn Bạch Khiết kia……”
Trình Thiên Lí: “Anh có đói bụng không? Có muốn ăn gì đó không?”
Lâm Thu Thạch: “……” Cách đổi đề tài của cậu cũng ít có gượng ép nhỉ.
Lâm Thu Thạch không đói, nửa đêm sau khi bị đánh thức cũng ngủ không được, vì thế liền ngồi trong phòng khách nhìn bọn họ làm việc. Bọn họ có vẻ như đang tìm thông tin liên quan đến con chim nhà Fitcher. Tuy rằng đây chỉ là tên của một câu chuyện cổ tích, nhưng bọn họ lại giống như muốn đào ba thước đất lên để tìm manh mối. Trần Phi và Dịch Mạn Mạn còn đang thảo luận ngày mai đi thư viện một chuyến.
Trình Thiên Lí nói Lâm Thu Thạch nếu thấy nhàn rỗi không có việc gì làm thì có thể lên lầu ngủ, phòng của anh đã được chuẩn bị tốt, là căn phòng cuối cùng bên phải, ở trong phòng còn có máy tính, Lâm Thu Thạch nếu là chán quá thì có thể chơi game.
Lâm Thu Thạch: “…… Vậy tôi đi ngủ.”
Trình Thiên Lí: “Ngủ ngon.”
Lâm Thu Thạch cộp cộp cộp lên lầu, mới vừa rẽ phải liền thấy một người đứng cuối hành lang. Anh vốn dĩ nghĩ là người khác trong biệt thự, đang muốn tiến lên chào hỏi, kết quả Lâm Thu Thạch vừa thấy rõ mặt người nọ, sau lưng anh liền đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Người vốn đang ngồi dưới lầu, Trình Thiên Lí, vậy mà đang xuất hiện trước mặt anh, còn mang bộ mặt không chút biểu tình đi tới chỗ anh.
“Trình Thiên Lí?” Lâm Thu Thạch chậm rãi lui về phía sau một bước, “Cậu sao lại ở chỗ này?”
Ánh mắt người nọ lạnh nhạt, khí chất cũng khác hẳn Trình Thiên Lí, nghe Lâm Thu Thạch nói, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi không phải Trình Thiên Lí.”
Lâm Thu Thạch: “Vậy cậu là ai?”
Người nọ nói: “Tôi là anh trai Trình Thiên Lí.”
Lâm Thu Thạch: “Hả?”
Người nọ nói: “Trình Nhất Tạ.”
Lâm Thu Thạch chìm vào im lặng. Anh không nói gì, xoay người chạy xuống lầu một, thấy Trình Thiên Lí đúng là vẫn đang ngồi dưới phòng khách nói chuyện phiếm với Lư Diễm Tuyết. Cậu nhóc thấy anh chạy xuống lầu, nghi hoặc nói: “Sao vậy?”
Lâm Thu Thạch: “Cậu có anh trai song sinh à?”
Trình Thiên Lí: “Ồ, đúng vậy, em quên mất.”
Lâm Thu Thạch: “……” Chuyện quan trọng như vậy nói quên là có thể quên sao? Hơn nữa tên hai cậu là chuyện như thế nào vậy hả, Nhất Tạ Thiên Lí, Nhất Tiết Thiên Lí*???
*(一谢千里;一泄千里: Từ đồng âm, nhất tiết thiên lí có nghĩa là liệt dương, xuất tinh sớm, dịch thô chắc là Một phát bắn luôn (*’∀’*).)
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thu Thạch: Tôi chỉ muốn làm quen với Nguyễn Bạch Khiết……
Nguyễn Nam Chúc: Buổi tối anh tới phòng tôi, tôi cho anh làm.quen.thật.tốt.
Lâm Thu Thạch:……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro