Chapter 3 : Eaten alive
-Min-
Nữ bá tước đã cảnh báo họ về việc dùng nước nóng. Thu Thạch có mang theo băng gạc trong balo, vì thế anh đã dẫn Đông Kinh về phòng và băng bó vết thương. Vết bỏng đã lan lên cao hơn. Đông Kinh hông ngừng run rẩy. Nước mắt đau đớn đọng trong mắt gã, kể cả nỗi sợ.
"Đây là điều kiện tử vong à?" Đông Kinh hỏi.
Lâm Thu Thạch không trả lời.
"Tôi sẽ bị thương như nào khi ra khỏi cửa?"
"Rất nặng," Tuy anh không thích Đông Kinh, nhưng anh vẫn thấy tội cho gã. Nam Chúc sẽ rất bực nếu mất đi một nửa tiền. Thu Thạch Không ngừng tự trách vết thương của Đông Kinh là lỗi của anh - anh đã bảo Đông Kinh đi rửa tay thay vì chỉ cần lau đi.
Tất cả bọn họ đã ở trong phòng mình cho đến bữa tối. Khi đang trên đường đi đến phòng ăn, cả bọn giáp mặt với Nam Chúc. Hắn đè một thanh gỗ vào tay Thu Thạch.
"Chúng ta sẽ giải quyết Nữ bá tước vào ngày mai," Nam Chúc nói. Hắn liếc nhìn đến bàn tay băng bó của Đông Kinh mà không chút thương cảm.
Nữ bá tước đang ngồi ở vị trí quen thuộc, với lũ chó bên cạnh. Bà ta trông còn trẻ lại hơn, và càng nhiều máu me hơn dính ở cổ của lũ chó. Mõm của chúng tắm trong máu.
Thu Thạch vốn đã sợ hãi những gì họ sẽ phải ăn cho bữa tối, nhưng khi anh đến chỗ ngồi của mình, nó thậm chí còn tồi tệ hơn anh tưởng tượng. Một miếng thịt đỏ duy nhất trên đĩa. Có một ánh sáng màu xanh lá cây như nấm mốc trên đó, và nó trông có vẻ nhờn nhờn. Một trong những người khác ra khỏi chỗ ngồi của họ và bắt đầu rời đi.
"Đừng bỏ thừa đồ ăn trong dĩa," Thu Thạch nói. "Đó có thể là điều kiện tử vong."
"Tôi sẽ không thấy bị xúc phạm nếu các người không thích nó, " Nữ bá tước nói, nhìn cô gái kia với nụ cười. "Chỉ là thật khó để có thức ăn chất lượng những ngày này...lỗi của ta."
"Không sao ạ, " cô gái nói, lo lắng cười. "Tôi chỉ không đói. Thứ lỗi, nhưng tôi cần về giường."
"Chúc ngủ ngon" Nữ bá tước đáp.
Khi cô gái ấy rời đi, người cuối cùng bên ngoài bữa tiệc của họ thì thầm lời xin lỗi và cũng rời đi. Lâm Thu Thạch không thể làm gì khác để cứu họ; anh có bữa ăn riêng để lo lắng. Anh nhìn xuống đĩa của mình và bắt đầu cắt thịt. Lập tức có mùi hôi thối. Thịt có mùi như cá nằm trong thùng rác vào một ngày nắng nóng. Máu rỉ ra trên đĩa từ phần bên trong gần như còn nguyên. Lâm Thu Thạch nghẹn ngào. Anh nín thở, ép mình cắn một miếng và nuốt mà không nhai. Miếng thịt đập vào bụng anh như một cục axit chua chát. Anh muốn nôn, nhưng anh kìm lại và nhét thêm một miếng nữa vào cổ họng.
Đối diện anh, Cao Nhiên trông xanh xao. Mắt cô ta ngấn nước khi ăn. Ngay cả Nguyễn Nam Chúc cũng có vẻ ốm yếu dù vẫn ăn uống đều đặn. Bằng cách nào đó, Thu Thạch đã ăn xong. Anh nhẹ nhõm đến mức suýt bật cười.
"Tôi không thể cầm nĩa," Dong Jing lặng lẽ nói. "Ai đó phải giúp tôi."
Thật công bằng khi Thu Thạch đã làm điều đó. Anh cắt thịt của Đông Kinh thành từng miếng nhỏ và cho gã ta ăn từng miếng một. Gã liên tục phát ra những tiếng động nghẹn ngào.
"Sắp xong rồi," Thu Thạch nói, hy vọng Đông Kinh sẽ không nôn vào người anh. Nếu gã sống sót qua đêm, họ sẽ kiếm được số tiền của mình.
Có một dòng máu mỏng chảy xuống môi Đông Kinh khi anh cho gã ăn xong. Lâm Thu Thạch nhấc khăn ăn lên lau cho gã thì Nguyễn Nam Chúc nghiêng người qua bàn, suýt chút nữa dùng khăn đập vào người Đông Kinh để gã tự lau sạch.
"Lâm Lâm," Nam Chúc nói. "Em cần phải nằm xuống. Em thấy không khỏe."
"Vậy đi lên lầu thôi."
"Lâm Lâm, bụng em đau." Nam Chúc nhìn Thu Thạch. "Anh có thể đỡ em không?"
Làm sao một bộ tóc giả lại có thể khiến một người trở nên vô liêm sỉ và hư hỏng như vậy? Nhưng sắc mặt của Nguyễn Nam Chúc thảm hại đến mức Lâm Thu Thạch vẫn để hắn trèo lên lưng. Nam Chúc có lẽ bụng rất đau, ít nhất ở trong cửa cũng không nặng như vậy. Dù sao thì Thu Thạch cũng thở dốc khi bước lên cầu thang dài. Vừa mở cửa phòng ngủ, Nguyễn Nam Chúc liền nhảy xuống, lao vào phòng tắm đánh răng. Lâm Thu Thạch cũng tham gia cùng, cảm giác như cả đời mình chưa bao giờ đánh răng chăm chỉ như vậy, kể cả lời dặn dò của nha sĩ.
Thu Thạch thay đồ, mặc kệ Nam Chúc cũng làm điều tương tự ở phía bên kia giường. Anh nằm xuống giường và rút điện thoại ra. Nam Chúc tắt đèn, sau đó cũng leo lên cùng. Nam Chúc liếc nhìn anh, nhìn gương mặt khác hẳn so với thế giới ngoài cửa. Khi Nam Chúc nghĩ về anh, gương mặt nào của anh sẽ hiện trong tấm trí hắn: gương mặt hắn đã thấy lần đầu tiên, hay gương mặt thực sự của Thu Thạch?
Cái nào hắn cảm thấy thích hơn?
Mắt cả hai chạm nhau. "Thu Thạch."
Lâm Thu Thạch tắt điện thoại, khiến không gian bỗng tối dần. "Sao thế?"
"Chỉ ba người chúng ta vào ngày mai thôi." Nam Chúc chống người dậy. Tóc hắn ngã sang một bên má, hắn vén tóc ra sau tai. "Tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với anh."
Tông giọng của hắn trầm ấm và vững chắc như thể ở ngoài cửa. Thu Thạch cũng không để Nam Chúc gặp bất cứ chuyện gì.
"Ba người? Nhưng người chết luôn đi thành đôi mà?"
"Có hai người không hoàn thành bữa ăn. Thương tật của Đông Kinh - lũ chó sẽ đánh hơi tới. Có nguyên tắc ở cửa này mà chúng ta chưa tìm ra."
Thu Thạch tin tưởng lời Nam Chúc. Anh dùng điện thoại thêm chút nữa, suy nghĩ về nguyên tắc ở cửa này có thể là gì, nhưng rồi cuối cùng cũng bỏ cuộc và ngã đầu lên gối.
—----------------------------------------
Sáng hôm sau, Nam Chúc đã đúng. Theo dãy máu dẫn đến phòng của Đông Kinh, có thể thấy xác gã ta trên cầu thang. Lũ chó đã ăn mất mắt và miệng gã ta, để lại gương mặt đẫm máu.
"Thế là bay mất mấy triệu," Nam Chúc nói, đẩy đầu của Đông Kinh bằng chân. "Đi ăn sáng thôi."
Không có gì trên bàn cả, nhưng có một xác chết rách nát bên dưới nó. Nam Chúc trầm ngâm nghiêng đầu, sau đó kéo thi thể ra.
"Đây - đây chẳng phải một trong những người độc thân à?" Cao Nhiên hỏi.
Thi thể thuộc về người lớn nhất trong những người độc thân. Mặt cô ta gần như còn nguyên, vì thế dễ nhận ra. Lũ chó đã để lại rất ít phần của cô ta lại, chúng đã gần như nuốt chửng cô ta đến tận xương tủy.
"Cô ấy không nên bị chết như thế," Nam Chúc nói. "Chúng ta đang bỏ lỡ gì sao?"
"Mọi người có nghĩ..." Thu Thạch chần chừ. "Có lẽ cánh cửa có thể biết được người nào còn trinh hay là không?"
"Nó không có ý nghĩa nhiều hơn hoặc ít hơn bất cứ điều gì khác." Nam Chúc nhìn về phía Lâm Thu Thạch. "Tại sao không?"
"Tôi rất sợ chó," Cao Nhiên nói, xoa cánh tay như cảm nhận được cái lạnh lẽo nơi đây. "Tôi mừng vì chúng không tìm đến tôi."
"Cùng đi tìm Nữ bá tước thôi, Lâm Lâm. Em sẽ kiềm chế bà ta để anh có thể dùng chiếc cọc. Hãy nhắm vào trái tim bà ta."
"Hiểu rồi."
Cả bọn bắt đầu với phòng ngủ của Nữ bá tước, nhưng bà ta lại không ở đó. Cả ba đi từng tầng, họ yên lặng tìm kiếm bà ta. Bà ta đã vào thị trấn rồi sao? Cho đến khi họ dừng ở tầng ba rồi nghe thấy tiếng gót giày của bà ta. Họ đi xuống hành lang về phía bà ta, cư xử như thể không có gì khác thường. Nữ bá tước hôm nay thậm chí còn trẻ hơn, không tìm thấy một dấu vết nào của một nếp nhăn. Lâm Thu Thạch căng thẳng khi họ đến cách bà ta trong vòng một mét khi họ đi qua.
Nam Chúc bao vây bà ta từ đằng sau, kẹp lấy cánh tay bà ta vào ngực rồi Thu Thạch lấy cái cọc ra từ ba lô. Nữ bá tước phát ra tiếng kêu như một con thú dữ. Bà ta mở miệng ra để lộ răng nanh sắc nhọn và móng vuốt vươn về cánh tay Nam Chúc. cào hắn chảy máu. Thu Thạch đâm thẳng vào lòng ngực bà ta. Nhưng cái cọc đã đâm vào một trong những xương sườn của bà ta và trượt xuống dưới, mất đà. Một tiếng cười lạnh tràn ngập không khí khi cơ thể bà ta bắt đầu biến thành dơi.
Thu Thạch lại vươn cọc lên lần nữa. Lần này, anh đâm chính xác vào trái tim. Bà ta gầm lên đau đớn, tiếng kêu vang vọng cả lâu đài và rồi cơ thể bà ta tan thành cát bụi. Chiếc chìa khóa rớt xuống sàn. Nam Chúc nhặt nó lên.
"Em ổn chứ?" Thu Thạch hỏi, nhìn vết máu đang lan rộng trên cánh tay áo sơ mi của Nam Chúc.
"Đừng lo cho em."
Từ phía xa, họ nghe tiếng chó sủa. Mặt Cao Nhiên trắng bệch. Không ai mở lời nào, họ đều chạy nhanh đến cầu thang dẫn đến phòng Nữ bá tước. Lũ chó càng đến gần, cánh cửa cào cấu trên sàn đá. Cao Nhiên bật khóc vấp ngã trên sàn. Thu Thạch nhìn phía sau, thấy một con chó đang vươn móng vuốt về phía chân của Cao Nhiên và kéo cô ta trong khi cô ta đang la hét. Nam Chúc tóm lấy cánh tay Thu Thạch.
"Mắt nhìn trước," Nam Chúc nói. "Các nguyên tắc đã thay đổi khi Nữ bá tước chết."
Cả hai chạy nhanh lên cầu thang và vào phòng Nữ bá tước. Thu Thạch đóng và khóa cửa lại, dùng ghế chặn lại chốt cửa trong khi Nam Chúc đang mở khóa.
"Chìa khóa không hoạt động," Nam Chúc nói, vặn chìa khóa trong cửa.
"Có được không vậy?"
"Chuyện này chưa bao giờ xảy ra." Nam Chúc vuốt mái, biểu cảm lo lắng hiếm có hiện trên gương mặt hắn.
"Nam Chúc...cậu có thấy lời nhắn trên cửa không?"
Có một băng rôn với lời nhắn, CHỈ CÓ CẶP ĐÔI MỚI CÓ THỂ VÀO.
"Cặp đôi?" Nam Chúc lẩm bẩm.
Lũ chó hẳn sẽ sớm nuốt trọn Cao Nhiên. Không có đủ thời gian để giải đố. Nam Chúc mím môi, rồi hắn đi về phía cửa phòng ngủ, Thu Thạch ngăn hắn lại.
"Cậu đang làm gì vậy?" Thu Thạch hỏi.
"Nếu tôi chết, anh sẽ có thể rời khỏi cửa mà không bị thương."
Nam Chúc nói với giọng bình tĩnh, như thể chuyện đó chẳng có gì bất ngờ cả. Như thể câu nói Tôi sẽ chết vì anh là lời gió bay. Thu Thạch cảm thấy như không khí trong phòng bị rút cạn. Nam Chúc đẩy tay Thu Thạch ra và bước lên phía trước. Lâm Thu Thạch không đủ mạnh để ngăn người kia, nhưng anh vẫn cố.
"Nam Chúc!"
"Tôi đã nói là tôi sẽ không để anh gặp bất cứ chuyện gì mà."
"Cậu sẽ không hy sinh vì tôi!"
Nguyễn Nam Chúc quay người. Hắn nhìn Lâm Thu Thạch, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào xương gò má của Lâm Thu Thạch rồi nâng cằm Thu Thạch lên hôn anh. Lâm Thu Thạch giật mình, ban đầu còn không nhắm mắt lại. Mãi đến khi Nguyễn Nam Chúc lưỡi lướt qua môi Lâm Thu Thạch, anh mới nhắm mắt chịu thua. Nguyễn Nam Chúc đưa tay còn lại dọc theo eo Lâm Thu Thạch, đưa cơ thể họ lại gần nhau hơn. Ảo giác của Nữ bá tước không thể so sánh với cách Nguyễn Nam Chúc khẩn trương hôn anh lúc này. Anh khẽ thở dốc, cảm giác như họ đang di chuyển hoàn hảo cùng nhau—
Anh ngăn cản nụ hôn. Khi Nam Chúc cố hôn lấy anh lần nữa, Thu Thạch đã đặt ngón tay lên môi hắn. "Anh biết chúng ta có thể là một đôi. Cửa này đang lọc những kẻ còn trình - đó là lý do từng người ở phòng đơn bị tấn công bởi lũ chó. Anh chưa bao giờ cùng với ai cả. Chúng ta sẽ không được đâu."
Nam Chúc gần như chẳng mảy may. "Anh muốn em làm với anh?"
"Một trong hai ta sẽ đút vào và cùng tới, đúng chứ? Đó có được tính không?"
"Có lẽ," Nam Chúc đáp, tay hắn siết chặt eo Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch có khoảng ba giây để cảm giác khó xử. Nguyễn Nam Chúc dường như đã mất hồn. Lâm Thu Thạch lại hôn Nam Chúc một lần nữa để đánh lạc hướng hắn, anh lùi về phía giường, mang theo hắn đi cùng. Ngồi xuống giường, anh kéo Nguyễn Nam Chúc đè lên người mình, nhận ra hơi muộn rằng họ dường như đã quyết định ai sẽ người làm. Nam Chúc hôn anh thật sâu, một tay đi đến nút áo của Lâm Thu Thạch.
"Thu Thạch..." Nam Cúc gọi anh với giọng trầm ấm.
Hắn hôn dọc cổ Thu Thạch, tay gỡ từng nút áo trên người anh để có thể chạm đến xương quai xanh của anh. Nam Chúc cởi bỏ giày anh, sau đó là kéo quần anh xuống cùng với quần lót. Mặc dù đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, Thu Thạch gần như phản ứng chỉ bởi nụ hôn - ít nhất đó là lợi ích duy nhất về việc thiếu kinh nghiệm. Nam Chúc len chân vào giữa đùi anh. Mắt Thu Thạch chu du trên người Nam Chúc..
"Em không muốn làm anh bị thương," Nam Chúc nói.
"Thương tổn anh?"
Nam Chúc cởi ra một chiếc quần sịp màu đỏ, nhấc váy lên. Hắn đã không nói dối về thứ to lớn ở dưới đó. Lâm Thu Thạch suýt chút nữa muốn khoanh chân trước viễn cảnh thứ đó chui vào trong anh.
"Có lẽ em nên là người nằm dưới," Nam Chúc nói, và thả váy xuống.
"Anh có lẽ sẽ khiến mọi thứ rối mù lên."
"Không rắc rối thế đâu," Nam Chúc đáp. Tay hắn lướt trên đùi Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch hít một hơi thật sâu rồi mở rộng chân. Anh không hẳn cảm thấy xấu hổ về viễn cảnh trước mặt. Ánh nhìn của Nam Chúc dừng lại đôi chút. Không công bằng khi hắn có thể nhìn thấy mọi thứ, trong khi Thu Thạch chỉ có thể thấy một ít trước khi hắn che nó lại. Hắn ước cả hai có thể làm trong thế giới ngoài cửa, nơi cả hai có thể tận hưởng từng giây phút. Nam Chúc kéo một túi nhỏ từ váy và xé ra.
"Em đem cả bôi trơn vào cửa à?" Thu Thạch ngạc nhiên hỏi.
"Chỉ dành cho những cánh cửa cũ thôi." Nam Chúc trượt hai ngón tay và đẩy nhẹ vào giữa hai chân Thu Thạch. "Em sẽ cho chúng vào, nhé?"
"Nhanh lên và đừng lo cho anh."
Khi Nam Chúc cho ngón tay vào, Lâm Thu Thạch theo phản ứng của cơ thể mà tự động khép chân lại. Đùi anh run lên, cảm giác kỳ lạ, và anh muốn lui về, bằng cách nào đó tìm được vị trí thoải mái hơn để ngả lưng.
Nam Chúc lo lắng. "Em đang làm anh bị thương à?"
"Chỉ là không như anh nghĩ thôi." Thứ duy nhất anh nghĩ là 'Không trong tình huống này.'
"Nhanh lên," anh lặp lại.
Những con chó của Nữ bá tước sẽ không quan tâm đến cảm giác lãng mạn của Thu Thạch. Nam Chúc đổ gói bôi trơn vào lòng bàn tay, lại nhấc váy lên để hắn có thể bôi trơn dương vật của mình. Ngay cả khi những ngón tay dài quấn quanh nó, nơi đó vẫn trông rất lớn. Nam Chúc bắt gặp Thu Thạch đang nhìn chằm chằm.
"Thích nó chứ?" Nam Chúc hỏi.
Thu Thạch không biết là anh có thích nó hay không. Có một tiếng hú ở dưới cầu thang khiến anh căng thẳng hơn. Anh vòng chân quanh eo Nam Chúc và kéo hắn lại gần hơn. Nam Chúc cởi bỏ chiếc váy, che đậy mọi thứ khi hắn điều chỉnh bản thân khuất tầm mắt, đến khi Thu Thạch cảm nhận được đầu dương vật của người kia đẩy vào trong anh. Lâm Thu Thạch hít từng hơi hổn hển khi Nam Chúc bắt đầu đẩy vào thêm. Anh tập trung vào nếp nhăn nhẹ giữa lông mày của Nam Chúc, bất cứ thứ gì ngoại trừ cơn đau lan rộng dưới thắt lưng. Lâm Thu Thạch không kìm được thở hổn hển, hai mắt rưng rưng.
"Em gần vào hết rồi," Nam Chúc nói. Hắn trông có lỗi, như thể Thu Thạch vừa mắng hắn vậy. "Bên trong anh...thật tuyệt, Thu Thạch."
Ngay giây phút hắn đẩy hết vào, chân Thu Thạch mềm nhũn. Nam Chúc nâng chúng lên, khiến cho nơi to lớn kia đẩy vào càng sâu hơn, Thu Thạch thở hắt một hơi.
"Xin lỗi anh," Nam Chúc lẩm bẩm.
"Anh ổn - tiếp tục đi," Thu Thạch nói.
Nguyễn Nam Chúc nghiêng người, uốn cong Lâm Thu Thạch gần gấp đôi để họ có thể hôn nhau khi hắn từ từ đụ anh. Nụ hôn làm Lâm Thu Thạch xao lãng, tim anh đập nhanh cùng lúc anh gần như có thể phớt lờ nó đau đến mức nào. Lâm Thu Thạch đan ngón tay vào mái tóc dài của Nguyễn Nam Chúc. Điều đó đủ để nhắc nhở rằng họ đang ở trong cửa, rằng họ không chọn làm điều này. Nhưng Nguyễn Nam Chúc tựa hồ khao khát Lâm Thu Thạch. Có thể có lần sau. Những cú thúc của Nguyễn Nam Chúc bắt đầu ấn vào bên trong Lâm Thu Thạch, tạo ra một tia khoái cảm, Lâm Thu Thạch đưa tay vuốt ve chính mình.
"Nam Chúc - thêm nữa đi."
"Anh thấy thích chứ?" Nam Chúc hôn từ môi Thu Thạch đến vành tai, cạ răng vào nơi bông tai hắn tặng anh.
"Ừm."
Nguyễn Nam Chúc thẳng lưng, lắc hông về phía trước, khiến Lâm Thu Thạch trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. Lâm Thu Thạch ngạc nhiên thấy mình bắt đầu thích nó đến mức nào, cảm thấy căng cứng và nặng nề một cách kỳ lạ, như thể tứ chi không phải của mình. Anh thấy mình đang lặp lại tên Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Thu Thạch, rõ ràng đã bị phản ứng của Lâm Thu Thạch thu hút. Thở hổn hển, Lin Qiushi tăng tốc tay, đuổi theo cơn cực khoái đang bắt đầu đến gần.
Có cái gì đó đang quờ quạng ở cửa. Những tiếng gầm gừ ầm ĩ phát ra từ phía bên kia khiến Thu Thạch ớn lạnh sống lưng và anh cứng đờ. Anh quay đầu về phía cửa, nhìn nó rung chuyển khi bị lũ chó cào dữ dội. Một tiếng sủa dường như làm cánh cửa rung chuyển. Nguyễn Nam Chúc đặt tay lên má Lâm Thu Thạch, khiến anh nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tập trung vào em," Nam Chúc nói. "Em sẽ không để anh gặp bất cứ điều gì."
Thu Thạch tập trung nhìn Nam Chúc. Trong thế giới của cửa, hắn chưa bao giờ ngừng xinh đẹp, từ cánh môi đến mái tóc xõa trên vai. Anh có vẻ rất dễ bị tổn thương - gần như bất lực trước những gì họ đang làm. Chẳng lẽ hắn còn lo lắng Lâm Thu Thạch đau đớn sao?
"Em khiến anh cảm thấy thoải mái," Thu Thạch nói rồi lại tự chạm vào bản thân. "Nó rất tuyệt, em không có tổn thương anh."
Nguyễn Nam Chúc thở hổn hển và bắt đầu làm Lâm Thu Thạch mạnh hơn, cộng thêm tiếng giường cọt kẹt. Giá như đó là điều duy nhất họ được nghe. Lâm Thu Thạch nhắm mắt lại, như thể điều đó sẽ khiến anh bịt tai lại.
"Thu Thạch?"
Lâm Thu Thạch cắn môi. Anh đã gần tới, anh chỉ cần buông tay thêm một chút, tập trung vào việc anh và Nguyễn Nam Chúc như thế nào—không quan trọng là hắn thế nào, chỉ cần hắn như vậy là được. Lâm Thu Thạch xuất ra, làm rách áo sơ mi, toàn thân căng thẳng, hai mắt trợn trừng. Nguyễn Nam Chúc cong chân Lâm Thu Thạch ra phía sau, tốc độ không đều. Cánh cửa nghe như có thể vỡ bất cứ lúc nào. Lâm Thu Thạch lại nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Nguyễn Nam Chúc, càng lúc càng tăng tốc, cho đến khi Nguyễn Nam Chúc rên rỉ một tiếng rồi bắt đầu xuất. Bàn tay hắn nắm chặt đùi Lâm Thu Thạch càng siết chặt khi hắn xuất vào bên trong anh.
Nam Chúc không lãng phí chút giây phút nào mà đỡ Thu Thạch rời giường.
"Để anh mặc quần vào đã," Thu Thạch nói, vội vã tóm lấy quần trong khi Nam Chúc đến cửa khóa.
Trong vài giây Thu Thạch đã nghĩ là anh đã đoán sai, và cửa sẽ không mở. Nhưng may là nó mở, cùng lúc đó cửa phòng ngủ cũng vỡ tan. Nam Chúc kéo Thu Thạch nhanh chóng trước khi lũ chó kịp vươn hàm răng nhọn vồ lấy cả hai và rồi cùng rời khỏi thế giới của cửa cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro