Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Trong tháp xương

Nguyễn Nam Chúc nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Lâm Thu Thạch nói: "Sao vậy, có thế này cũng không dám hôn?"

Lâm Thu Thạch vẻ mặt không biết phải làm sao: "Chúc Manh, đừng đùa nữa..."

Nguyễn Nam Chúc sáp đến gần: "Tôi không có đùa, rất nghiêm túc đó."

Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt hắn, sau khi xác định hắn thật sự không đùa, chỉ còn cách cúi đầu, vén tóc mái hắn lên, hôn lên trán hắn một nụ hôn. Nụ hôn này không hề mang theo một chút tình dục, giống như đang đối mặt với cô em gái quậy phá cố tình gây chuyện hơn.

"Vậy được rồi nhé?" Hôn xong Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc sau khi được hôn lên trán im lặng trong chốc lát, sau đó ưu buồn thở dài một hơi, nhưng hắn cũng không nói gì, mà chỉ ngoắc tay với Lâm Thu Thạch, ý bảo cậu đưa tai qua đây.

Lâm Thu Thạch còn tưởng hắn muốn nói với mình đáp án, liền ngoan ngoãn cúi đầu, không ngờ Nguyễn Nam Chúc ôm lấy gáy Lâm Thu Thạch, môi của hai người cứ như vậy mà dán vào nhau.

Lâm Thu Thạch kiểu: "?????"

Nguyễn Nam Chúc nếm được thứ mình muốn, mãn nguyện tươi cười: "Như thế này mới đúng."

Lâm Thu Thạch: "Cô..."

Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Tôi thì làm sao?" Khóe mắt hắn cong cong. "Muốn thử tiếp không?"

"Thôi không có gì." Lúc này cậu mới phát hiện Nguyễn Nam Chúc đang trêu đùa cậu, rõ ràng người này ở thế giới bên ngoài rất bình thường, làm sao vừa vào trong cửa đã có cảm giác tính cách hoàn toàn biến đổi thế này. Lâm Thu Thạch từ bỏ công cuộc tìm kiếm đáp án, bi thương nhét màn thầu vào miệng.

Rốt cuộc Nguyễn Nam Chúc và Mông Ngọc đã nói gì với nhau trở thành một ẩn số, cậu cũng không muốn giải mã nữa. Sau khi thấy kết cục của Lâm Thu Thạch, Trình Thiên Lý cũng mặt dày mày dạn đi hỏi một câu, không ngờ Nguyễn Nam Chúc nghe xong dùng nửa con mắt nhìn cậu chàng, nói: "Sao, cũng muốn chị hôn hả? Chị đây không có hứng thú với nhi đồng."

Trình Thiên Lý nói: "Nếu chị không ngại thì..."

"Chị đang thấy mày rất ngứa đòn."

Trình Thiên Lý nháy mắt đã im như thóc.

Trong khi bọn họ vừa nói chuyện xong, thì hướng dẫn viên cũng vừa lúc xuất hiện, cô ta đứng ở một khoảng đất trống không xa vẫy lá cờ trong tay, kêu gọi mọi người. "Tập trung nào, tập trung nào."

Đoàn người lục tục đi đến bên hướng dẫn viên, cô ta đếm số người một lúc: "Đủ người rồi, tổng cộng mười ba, chúng ta có thể xuất phát được rồi!"

Con số mười ba này vừa được công bố, những tiếng xì xào trong đoàn người cũng nổi lên, những người hiểu sai câu cuối cùng cũng hiểu hàm nghĩa trong câu nói.

"Làm sao lại có mười ba người??" Có người run giọng nói. "Chẳng lẽ trong chúng ta có kẻ không phải là con người?"

"Có lẽ là vậy, bình thường NPC sẽ không nói dối, vì thế ai là ma quỷ trốn trong chúng ta..." Âm thanh ồn ào càng ngày càng lớn, sự hoài nghi như bệnh dịch bắt đầu lan tràn khắp trong đoàn người. Bầu không khí căng thẳng vốn dĩ đã tồn tại vì một câu nói ngắn ngủi của hướng dẫn viên mà giờ đây càng trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí còn có phần bức bối khó thở.

Mười bốn người bọn họ, bình thường phân làm ba người một nhóm, vì chuyện này mà nhóm hai người bắt đầu tách ra tìm đồng đội mới, muốn đảm bảo bên cạnh bản thân có ít nhất hai người.

Nhóm Lâm Thu Thạch lại có bốn người cùng nhau, vì thế ảnh hưởng không lớn.

"Trong chúng ta có kẻ gian thật sao?" Từ Cẩn run rẩy lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi như một chú thỏ, cô nuốt nước miếng, ánh mắt dè dặt nhìn đến Nguyễn Nam Chúc...

"Sao vậy?" Nguyễn Nam Chúc chú ý đến cái nhìn chằm chằm của Từ Cẩn, hắn bước đến bên Từ Cẩn, cười nhạt: "Chị nghĩ tôi tương đối giống ma quỷ chứ gì?"

Từ Cẩn lập tức lắc đầu: "Không, không có chuyện đó."

Nguyễn Nam Chúc quay sang nhìn Lâm Thu Thạch: "Lâm Lâm, cô ấy nói người ta giống ma quỷ kìa."

Lâm Thu Thạch im lặng chịu thua: "..." Đại ca, cảm hứng diễn xuất của anh lại đến rồi đúng không.

Từ Cẩn vội vàng giải thích, nói: "Chúc Manh chị đừng hiểu lầm, tôi không có nói chị mà, chỉ là tất cả mọi người ở đây có chị là xinh đẹp nhất..."

"Ồ, thì ra là thế." Nguyễn Nam Chúc nói.

Từ Cẩn vội vàng gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc quay sang cậu: "Lâm Lâm, anh thấy ai đẹp nhất?"

Nội tâm Lâm Thu Thạch khổ không nói hết, với tư cách là một người đàn ông có xu hướng tình cảm dị tính, cậu thật sự không nguyện ý thừa nhận big d*ck girl Nguyễn Nam Chúc đáng yêu nhất trong mười mấy người ở đây, nhưng sự thật là như vậy, bộ dáng Nguyễn Nam Chúc tròn mắt điềm đạm đáng yêu thật sự làm người ta không kháng cự nổi, vậy là Lâm Thu Thạch không có chút tiền đồ nào gật gật đầu.

"Cảm ơn chị nha, chị Từ Cẩn." Nguyễn Nam Chúc mãn nguyện nở nụ cười.

Mặt Từ Cẩn nhăn như mướp đắng, hiển nhiên trong mắt cô, Nguyễn Nam Chúc có khả năng là ma quỷ nhất, nếu không làm gì có ai vào thế giới này còn tâm tình hẹn hò yêu đương, lại còn dám bắt cá hai tay...

Đương nhiên những lời này cô không dám nói, chỉ có thể thầm nghĩ.

Địa điểm hôm nay phải đến là rừng tháp.

Trải qua đường núi gập ghềnh, mọi người mới đến nơi. Vì có kinh nghiệm trèo đèo hai ngày trước, vì thế trạng thái hôm nay của đoàn người sau khi đến nơi tốt hơn lần trước rất nhiều, mọi người cũng không trốn trong tháp nữa, mà bắt đầu xem xét xung quanh tìm kiếm manh mối.

Mặc dù biết trong đoàn có một kẻ không phải con người, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại tỏ ra rất nhàn nhã, hắn lượn một vòng quanh ngọn tháp cao nhất, sau đó đột nhiên lôi ra một công cụ sắc nhọn, bắt đầu làm việc với bức tường của ngọn tháp.

Lâm Thu Thạch bị động tác của hắn dọa cho giật mình, nói: "Cô đang làm cái gì vậy?"

Nguyễn Nam Chúc đáp: "Tôi muốn xem trong tháp có thứ gì."

"Thứ gì là thứ gì?"

Nguyễn Nam Chúc nghiêng đầu: "Không phải trước đó anh bảo bên trong có người đang cào tường à?"

Lâm Thu Thạch nói: "Nhỡ đâu đó chỉ là ảo giác của tôi..."

Nguyễn Nam Chúc lại rất bình tĩnh đáp: "Không sao, tôi tin vào đôi tai của anh còn hơn chính bản thân anh."

"..."

Nguyễn Nam Chúc đang cúi đầu cạy tường, Từ Cẩn ở bên cạnh e dè kéo áo Lâm Thu Thạch: "Em muốn đi vệ sinh, anh đi cùng em được không?"

Lâm Thu Thạch đơ người: "Tôi hả?"

Từ Cẩn gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch bối rối: "Tôi... vậy sao được, hay cô đi cùng Chúc Manh đi..."

Cậu chỉ mới nói một nửa, Từ Cẩn đã điên cuồng lắc đầu, cô rụt rè nhìn Nguyễn Nam Chúc, rồi hạ thật thấp giọng: "Lâm Lâm ca, em có chuyện muốn nói với anh."

Lâm Thu Thạch nhìn vẻ mặt cô, có chút do dự: "Có chuyện gì không thể nói ra ở đây?"

Giọng Từ Cẩn nhỏ như muỗi: "Anh không cảm thấy... Chúc Manh rất... không giống người hay sao?"

Lâm Thu Thạch im lặng không nói gì.

Từ Cẩn nói tiếp: "Từ tính cách đến ngoại hình, làm gì có cô gái nào gan to đến vậy..."

Lâm Thu Thạch rất tán thành với điều này, làm gì có cô gái nào như Chúc Manh, vì sự thật không phải cô ấy, mà là anh ấy.

Từ Cẩn hỏi dồn: "Chẳng lẽ anh không thấy vậy sao?"

Mặt Lâm Thu Thạch lộ rõ sắc thái khó xử, vì thật ra từ một góc độ nào đó cậu có thể hiểu cho Từ Cẩn, vì Nguyễn Nam Chúc đích thực rất khả nghi, nhưng họ đã quen biết nhau lâu như vậy, Nguyễn Nam Chúc và Trình Thiên Lý là hai người trong đoàn đội mà cậu có thể xác định thân phận, đồng thời tin tưởng nhất.

"Tôi... không cảm thấy vậy." Lâm Thu Thạch chỉ có thể cho Từ Cẩn đáp án này. "Mặc dù anh... cô ấy rất khả nghi, nhưng công lao cô ấy dẫn dắt chúng ta nỗ lực sống sót là không thể phủ nhận, nếu cô ấy là ma quỷ, than vãn có ích gì đâu?"

Từ Cẩn nghe vậy cũng tỏ ra có chút khó xử, môi động một chút nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, nhưng trông cô vẫn không cam tâm, hiển nhiên là muốn tiếp tục cố chấp đến cùng với đáp án của mình. Lâm Thu Thạch cũng bó tay, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi cô vài câu.

Bọn họ nói chuyện bên này, Nguyễn Nam Chúc bên kia cũng có kết quả, vậy mà hắn thật sự cạy ra một mảng tường, lộ ra sâu bên trong.

Trình Thiên Lý vẫn luôn ở bên cạnh xem, lúc Nguyễn Nam Chúc cạy mở mảng tường ra cậu hít một hơi khí lạnh, chửi trời đ*.

"Có chuyện gì sao?" Lâm Thu Thạch nghe tiếng Trình Thiên Lý liền đi qua, cũng nhìn thấy thứ mà Nguyễn Nam Chúc moi ra từ trong vách tường.

Chỉ thấy trong vách tường bằng xi măng, vậy mà nhét chi chít toàn là những bộ xương người, những bộ xương đó chồng chất lên nhau, trong một tấc vuông có thể thấy ít nhất ba bốn bộ xương người.

"Ồ..." Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy cũng kinh ngạc. "Tôi biết ngay trong tường có mấy thứ không bình thường mà."

Lâm Thu Thạch nhớ đến âm thanh cào gãi trong vách tường, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Từ Cẩn lẩy bẩy trốn đằng sau, bị dọa sợ phát khóc.

"Được rồi, bây giờ đã biết có thứ gì trong tường tháp rồi." Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, phủi bụi trên tay. "Hai người vừa nãy nói gì vậy?"

Lâm Thu Thạch nhìn Từ Cẩn. "Không có gì. Chuyện lặt vặt thôi."

"Ồ, chuyện lặt vặt à." Nguyễn Nam Chúc lại để ý đến Từ Cẩn, bước đến bên cạnh cô, vươn tay ấn giữ sau lưng Từ Cẩn. "Từ Cẩn, chị đang sợ điều gì vậy?"

Từ Cẩn co rúm người, run như cầy sấy.

"Chẳng lẽ chị đang sợ tôi?" Trên mặt Nguyễn Nam Chúc treo một nụ cười tế nhị, nụ cười này rất khó để dùng từ ngữ diễn tả, mặc dù không khó coi, nhưng là loại vẻ mặt trẻ nhỏ nhìn thấy sẽ gặp ác mộng. "Tôi có gì đáng sợ đâu?" Từ Cẩn chỉ biết lắc đầu, căn bản không hề dám hé mồm.

Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: "Cô đừng trêu cô ấy nữa."

Nguyễn Nam Chúc nhún vai. "Được được được, không trêu nữa." Hắn quay trở lại vách tường tiếp tục nghiên cứu.

Từ Cẩn mới từ từ trở lại bình thường, lom lom nhìn Nguyễn Nam Chúc, tủi thân lau nước mắt trên mặt.

Lâm Thu Thạch: "..." Nguyễn Nam Chúc đáng sợ đến vậy sao, dọa con gái nhà người ta sợ chết khiếp.

"Ngọn tháp này ít nhất cũng xây lên từ hơn nghìn bộ hài cốt." Nguyễn Nam Chúc nói. "Nếu cô em gái của người đó ở trong này..."

Trình Thiên Lý trợn mắt nhìn những bộ xương: "Vậy thì làm sao để tìm ra? Kể cả có đến lúc chúng ta chết sạch cũng chưa chắc đã tìm đúng."

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói. "Thế nên có cách khác."

Trình Thiên Lý gãi đầu: "Cách gì vậy?"

Nguyễn Nam Chúc đưa mắt nhìn, nhìn đến lưng Trình Thiên Lý nổi da gà, quả nhiên, hắn giơ tay ra với Trình Thiên Lý: "Cây sáo tối qua cậu nhặt được đâu rồi?"

"Đù má! Không phải chị nghĩ vậy chứ!" Trình Thiên Lý nói.

"Ừ."

Vẻ mặt Trình Thiên Lý lập tức xanh mét, cậu nói: "Chị muốn làm thế thật à? Là xương đùi của người đó, đã vậy thổi lên không biết sẽ có hiệu quả gì..."

"Chính vì không biết nên mới phải thử. Đưa đây mau lên!"

Trình Thiên Lý chỉ còn biết lấy cây sáo xương từ trong ba lô ra, đưa cho Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc cầm cây sáo quan sát một lúc, sau đó động tác rất tự nhiên mà đặt cây sáo lên môi, hé miệng đề hơi, tiếng sáo từ trong miệng hắn truyền ra.

Hắn thổi điệu nhạc trống chị hai, du dương trầm bổng, nhưng lại mang theo một loại bi thương kỳ dị.

"Rắc rắc..." có tiếng động rất nhỏ từ bên cạnh Lâm Thu Thạch truyền ra, Lâm Thu Thạch ngây người trong chốc lát, phát hiện nguồn gốc của âm thanh là từ ngọn tháp cao cao. Loại âm thanh như có người đang cào tường càng ngày càng lớn, ban đầu chỉ có cậu mới nghe thấy, về sau Trình Thiên Lý và Từ Cẩn cũng nghe được, vẻ mặt hai người cũng trở nên xấu đi.

"Chúc Manh đừng thổi nữa, hình như xảy ra chuyện." Lâm Thu Thạch ngăn Nguyễn Nam Chúc lại.

Nguyễn Nam Chúc dừng lại động tác, nhìn về phía đỉnh tháp, thì nhìn thấy bức điêu khắc tròn treo trên đó đột nhiên bắt đầu run lên...

"Mau cách xa ra, tháp sắp đổ rồi!" Nguyễn Nam Chúc nói xong liền xoay người sải bước.

Lâm Thu Thạch và hai người còn lại cũng theo sát Nguyễn Nam Chúc.

Những người khác cũng phát hiện điều dị thường, bắt đầu hướng bên cạnh tản ra, sau khi mọi người tản ra không lâu, ngọn tháp đó liền phát ra âm thanh cực lớn, đổ rầm xuống đất, sau khói mù mịt lộ ra vô số bộ xương người.

Thế nhưng điều làm mọi người ngừng thở là những bộ xương đó bắt đầu chậm chạp nhúc nhích, mới đầu động tác rất chậm, sau đó dần trở nên nhanh hơn, những bộ xương kêu rên mà trèo lên, chồng chất nhau, cuối cùng hình thành một ngọn tháp thật cao. Nhưng ngọn tháp này là dùng xương người xếp thành.

Tất cả mọi người bị cảnh này làm kinh ngạc sững sờ, không chỉ có vậy, mà còn có cả sợ hãi.

Tiếng gõ trống không biết từ đâu nổi lên, có tiếng hát của thiếu nữ cất lên cùng với tiếng trống: "Ô om ma ni ba mi mu, ô om ma ni ba mi mu..."

Cái này nếu nói giống tiếng hát, thì ngược lại càng giống tiếng niệm kinh hơn.

"Không lẽ chúng ta phải đi vào trong cái tháp đó?" Từ Cẩn nghẹn ngào một tiếng.

"Có lẽ là vậy." Nguyễn Nam Chúc bỏ cây sáo xuống, ngón tay du di hoa văn gồ ghề trên mặt sáo, vẻ mặt phức tạp, hình như đang nghĩ đến bối cảnh của khúc ca dao.

Cô em gái nhớ nhung người chị mà miệt mài tìm kiếm tung tích của chị gái, đến khi nghe thấy tiếng tụng kinh, cô mới phát hiện chị mình đã biến thành cái trống đang ôm trong lòng. Khi mà biết được sự thật, nỗi lòng của người em gái làm sao có thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này đây.

"Đi thôi!" Ngược lại Lâm Thu Thạch lại rất bình tĩnh.

"Tôi không đi, tôi không đi." Từ Cẩn dường như sợ hãi tột cùng, gào khóc, "Tôi không muốn vào đó......"

Cô vừa nói, vừa chật vật chạy đi, lúc chạy còn thảm hại ngã xuống, đến ba lô rơi dưới đất cũng không nhặt lên.

"Từ Cẩn..." Lâm Thu Thạch đang muốn chạy theo, thì bị Nguyễn Nam Chúc ngăn lại, hắn nói. "Cô ấy không muốn thì kệ đi, không cần miễn cưỡng, dù sao chỉ cần cánh cửa mở ra, ai cùng có thể vào."

Lâm Thu Thạch thở dài.

Trình Thiên Lý bước lên phía trước, nhặt ba lô mà Từ Cẩn đánh rơi lên, cậu nói: "Nhẹ thế... Không phải chị ấy mang theo hai chai nước sao? Chẳng thấy nặng gì cả." Khi bọn họ sắp xuất phát luôn chuẩn bị bữa trưa ăn ở ngoài, Trình Thiên Lý tận mắt nhìn thấy Từ Cẩn bỏ hai chai nước vào ba lô. Đến đây bọn họ không hề tách ra, Trình Thiên Lý còn nhớ bản thân từng nhìn thấy Từ Cẩn uống nước.

"Mở ra xem." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói.

"Cứ thế mở ra có sao không? Dù sao đây cũng là đồ cá nhân." Trình Thiên Lý có chút ngại.

"Sắp mất mạng đến nơi rồi, còn muốn cãi quyền cá nhân?" Nguyễn Nam Chúc nói.

Đúng là có lý, Trình Thiên Lý mở ba lô của Từ Cẩn ra. Ba lô của Từ Cẩn là một cái ba lô màu trắng ngà, hình như được làm từ da dê, hình dáng rất bình thường, từ lúc đến đây đã đeo trên lưng, thi thoảng còn bỏ vào một vài đồ dùng cá nhân và đồ ăn.

Trình Thiên Lý mở ra, nhìn thấy bên trong trống rỗng, chẳng có gì cả, cậu hơi sững người: "Không có gì cả..."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đưa đây tôi xem." Hắn nhận lấy, kiểm tra kỹ càng một lượt, trong một ngăn túi kẹp, tìm thấy một tờ giấy cũ kỹ.

"Đây là gì?" Trình Thiên Lý nhìn thấy tờ giấy mà ngây người. "Đây là..."

"Đây không phải cuốn nhật ký chúng ta tìm thấy trong tháp sao?" Lâm Thu Thạch lập tức nhớ đến. "Nam Chúc, anh còn nhớ lúc anh lật giở quyển sổ, phát hiện bị xé mất một tờ không?"

"Đúng đúng đúng!" Trình Thiên Lý cũng nhớ ra. "Em nhớ ra rồi, đúng là quyển nhật ký anh mang theo!"

Nguyễn Nam Chúc nghe hai người nói, thuận tay mở trang giấy bị gấp gọn ra.

Chỉ thấy trên giấy in một bức tranh, trên bức tranh là một đôi song sinh tay trong tay, hai cô bé mặc váy dài, gương mặt non nớt mang theo nụ cười mãn nguyện. Bức tranh này vốn dĩ không có gì đặc biệt, thế nhưng sau khi nhìn kỹ, Lâm Thu Thạch mới phát hiện hai cô bé trên bức tranh, vậy mà giống hệt Từ Cẩn.

Vì vậy, Lâm Thu Thạch cảm thấy một luồng khí lạnh buốt từ sau lưng vọt đến não: "Cô ấy... xé bức tranh khi nào."

"Không biết." Trình Thiên Lý khô khốc nói. "Lúc đó Từ Cẩn không hề lên đỉnh tháp cùng chúng ta."

Lúc này Lâm Thu Thạch nhớ đến một chi tiết, đó là khi họ ở trên đỉnh tháp, cậu nhìn thấy trong ảo giác, là Từ Cẩn tiến lên phía trước, đánh lên cái trống trước mặt.

Những chi tiết quái dị như sóng biển ầm ầm xô trong đầu, Từ Cẩn là một người mới lần đầu tiên vào cửa, không tránh được biểu hiện không được tốt. Nhưng mặc dù luôn mồm nói sợ, lại chưa hề làm ra hành vi gì sai sót, thậm chí có lúc, Lâm Thu Thạch còn quên mất bên cạnh bản thân có tồn tại một người như vậy.

"Vì thế... cô ta không phải con người?" Trình Thiên Lý đánh ực một cái.

Nguyễn Nam Chúc đáp: "Hình như là vậy."

"Nếu Từ Cẩn biết chúng ta phát hiện cô ấy không phải con người thì sao?" Lâm Thu Thạch nhìn trang giấy.

Nguyễn Nam Chúc gấp lại trang giấy rồi nhét lại vào ba lô: "Sự việc tương đối phức tạp, phân thành nhiều loại tình huống, đợi lúc nữa hẵng nói." Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn tháp. "Trời sắp tối rồi, chúng ta vào xem đã."

Khi họ sắp vào trong, nhìn thấy Mông Ngọc đứng bên cửa, anh ta chỉ có một mình, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, nhìn thấy họ thì bước tới chào hỏi: "Mọi người đến rồi."

"Anh muốn vào cùng à?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Đúng vậy, có lẽ chìa khóa ở bên trong, để người khác vào tôi thấy không yên tâm." Mông Ngọc nói. Anh ta không hề để ý mà nói ra lời gần như khinh thường, nhưng lại vì khí thế mạnh mẽ trên người anh ta mà không hề cảm thấy đột ngột.

Nguyễn Nam Chúc nghe câu này liền nở nụ cười: "Vậy chúng tôi không vào nữa, mời ngài Lê Đông Nguyên vào mang chìa khóa ra."

Mông Ngọc nghe vậy mặt có chút biến sắc: "Làm sao cô biết tên tôi..."

Nguyễn Nam Chúc đáp: "Làm sao mà không biết được." Hắn hơi hếch cằm, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đầy vẻ giễu cợt. "Ai mà chẳng biết Bạch Lộc nhận được một vố hời, có thể phụ trách vụ này, chỉ sợ có mỗi Lê Đông Nguyên ngài đây."

Lê Đông Nguyên nghe xong một tràng trào phúng từ Nguyễn Nam Chúc, trong ánh mắt chứa đầy sự hứng thú, anh ta đánh giá Nguyễn Nam Chúc từ trên xuống dưới: "Ngược lại tôi chưa hề nghe qua có một cô gái như cô, thú vị, rất thú vị, đợi tôi ra khỏi đây, nhất định sẽ tìm tới cô nói chuyện." Anh ta cười cười. "Dù sao một cô gái thú vị thế này, thật sự rất khó tìm."

Lâm Thu Thạch đứng bên cạnh nghe mà nghĩ trong lòng, đúng vậy đó, rất thú vị, ai mà thấy qua một cô gái còn "bự" hơn bản thân.

Lê Đông Nguyên nói xong, liền xoay người đi vào trong tháp.

Lâm Thu Thạch thấy vậy rất đỗi kinh ngạc: "Một mình anh ta vào có sao không?"

Ngược lại Nguyễn Nam Chúc không hề để tâm, hắn nói: "Có thể đi ra thì tốt, hắn không ra được chúng ta cũng chẳng có tổn thất gì, chỉ cần đợi thôi."

Thế là ba người chờ đợi ở bên ngoài, thuận tiện thảo luận chuyện của Từ Cẩn.

Cũng không biết Từ Cẩn có quay lại không, sau khi quay lại mọi người nên làm thế nào để đối diện với cô, Lâm Thu Thạch còn khéo léo nhắc nhở Nguyễn Nam Chúc đừng nhây với Từ Cẩn nữa. Nhưng Nguyễn Nam Chúc lại dùng lời lẽ chính nghĩa từ chối, nói lúc này không nhây, đợi đến lúc Từ Cẩn lộ rõ thân phận, thì hắn lại càng không thể nhây nữa, cuộc buôn bán này thật sự không hề thỏa đáng.

"... Trêu một cô gái vui vẻ đến thế sao?" Lâm Thu Thạch nói.

"Thật ra trêu em càng vui." Hắn nói.

"..."

Mắt thấy sắc trời sắp tối, mà Lê Đông Nguyên vẫn chưa ra.

Lâm Thu Thạch vốn nên lo lắng, nhưng nhìn bộ dạng Nguyễn Nam Chúc vững như đồng, thì kì diệu mà trở nên bình tĩnh hơn.

Ngay khi thời hẹn của hướng dẫn viên chỉ còn cách có năm phút, thì trong tháp cuối cùng cũng truyền ra tiếng động dị thường.

Lách cách lách cách... âm thanh như tiếng xương bị vỡ, cả ngọn tháp cao to bắt đầu tan vỡ, những cái xương rơi rụng ra từ bên cạnh.

Ở cửa tháp xuất hiện một bóng dáng màu đen, Lâm Thu Thạch nhìn kỹ mới nhận ra là Lê Đông Nguyên.

Đáng chú ý nhất không phải Lê Đông Nguyên, mà là thứ trong tay anh ta, đang cầm chiếc chìa khóa đẹp đẽ bằng đồng thau.

Chìa khóa đã xuất hiện, trong lòng Lâm Thu Thạch đã vơi bớt một phần áp lực.

Lê Đông Nguyên cầm chìa khóa bước đến trước mặt họ, chìa ra: "Tiếp theo trông cậy vào cô đó, Chúc tiểu thư."

Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười tỏa sáng, cầm lấy chìa khóa: "Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Lê Đông Nguyên nói.

Lâm Thu Thạch không ngờ anh ta lại đưa ra chiếc chìa khóa dễ dàng như vậy, có chút kinh ngạc, ngược lại Trình Thiên Lý tỏ ra rất bình tĩnh, dường như loại chuyện này rất bình thường.

Thời gian hẹn đã đến, hướng dẫn viên đó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người rất đúng giờ, cô ta vẫy lá cờ trong tay, bắt đầu thúc giục mọi người đi về. Mà đồng thời, sắc trời cũng bắt đầu tối.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy Từ Cẩn mới vừa rồi vừa chạy vừa khóc đã quay lại, Trình Thiên Lý đưa ba lô cho cô, động tác của cô rất tự nhiên cầm lấy cái túi, dường như hoàn toàn không biết trong túi đựng gì.

Từ Cẩn nhỏ giọng hỏi: "Các anh vào cái tháp rồi à? Tìm thấy hài cốt của cô em gái chưa?"

"Không có." Nguyễn Nam Chúc đáp. "Chúng tôi chẳng tìm thấy gì cả."

"Ồ." Từ Cẩn chỉ đáp cho có, dường như cô có điều gì muốn nói, nhưng đến tới môi lại nuốt trở về.

Nếu là lúc bình thường, Trình Thiên Lý chắc chắn sẽ hỏi cô đang muốn nói gì, nhưng sau khi biết Từ Cẩn không phải con người, cứ cảm thấy có một khoảng cách nhất định với cô, sợ sẽ hỏi câu không nên hỏi.

Thế là mọi người trên đường đi về đều im lặng, cho đến khi về tới nơi ở.

Hướng dẫn viên dặn dò thời gian rồi hẹn ngày thứ hai xong, thì vẫn như cũ mà biến mất. Mọi người tập trung lại đơn giản ăn xong bữa tối, trong lúc đó Lâm Thu Thạch chú ý đến ánh mắt Từ Cẩn vẫn luôn liếc đến túi áo của Nguyễn Nam Chúc.

Trong túi Nguyễn Nam Chúc chỉ có một thứ tương đối đặc biệt, chính là xương đùi của người chị làm thành cây sáo.

Dường như Từ Cẩn rất có hứng thú với món đồ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro