Kinh năm
Một : Nàng
Nàng thường thấy hắn lật giở một quyển sách.
Thời điểm nàng thu dọn phòng ở, thu xếp đồ ăn, hoặc là thời điểm giúp con gái trông cháu trai, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn ngồi ở ghế dài ngoài ban công. Đeo kính viễn thị, cúi đầu, một tờ một tờ xem kỹ.
Trước kia nàng chưa từng nhìn thấy hắn xem qua cuốn sách này. Năm kia khi nàng gả cho hắn, hắn vẫn còn bôn ba trên con đường sự nghiệp. Tựa hồ phía trước hắn từng là một ngôi sao, cùng mười hai thiếu niên khác, ở ngoại quốc tha hương đứng giữa vạn người.
Nhưng khi nàng gặp được hắn, hắn bất quá cũng chỉ là giáo viên dạy vũ đạo trong trường đại học, có cũng chỉ là đẹp trai hơn so với người bên ngoài một chút. Nàng bỗng nhiên đỏ mặt. Không chỉ là hơi hơi đẹp trai, tuổi trẻ hắn thật sự rất anh tuấn.
Nàng đem quần áo đã phơi xong thu gọn lại, thời điểm ngẩng đầu nhìn lên, hắn đã muốn buông xuống cuốn sách kia. Cả người lấy một loại tư thế trầm tĩnh ngắm nhìn phương xa, áng mây xám trắng ở trong gió nhẹ trôi lơ lửng, khóe miệng không còn dấu vết của tuổi trẻ lại giơ lên một chút cười.
Hắn như vậy, gần đây nàng đã xem qua rất nhiều lần.
Nàng cảm thấy hình dáng hắn nhìn về Phương Đông giống như đang thương nhớ một người nào đó.
Hai : hắn
Ba mươi năm đi qua, bọn họ dĩ nhiên cũng đã ở tuổi xế chiều.
Hắn cũng không biết như thế nào, thời gian càng trôi về về trước, hắn lại càng đi lùi về phía sau. Đoạn thời gian khi còn trẻ thỉnh thoảng thoáng hiện ở trước mắt, mang đến đau đớn kinh thiên chạm đất.
Giống cành cây đã sinh tổn một thời gian dài, muốn bỏ đi những cành lá đã già khô, nhưng cho dù là cành khô cũng phải nối liền với thân cây. Muốn từng bước tách khỏi, đó là huyết nhục mơ hồ.
Hắn thích ngồi ở ngoài ban công.
Phóng tầm mắt nhìn lại, có thể thấy hơn phân nửa thành thị. Địa phương hắn đã sinh hoạt hơn nửa đời người. Xa xa là đường ven biển nối nhau, giống như đường số mệnh trong lòng bàn tay, quanh co ngoằn ngèo mà lờ mờ.
Một thời gian hắn đã sinh sống bên kia đại dương.
Rốt cuộc không thể tìm trở về.
Có một đàn chim bay qua, hắn híp mắt nhìn, lại chỉ nhìn thấy mây trắng trên bầu trời.
Ba : Một năm kia.
"Này, cậu đang nhìn cái gì vậy."
Người kia từng bước, từng bước đi đến, lấy một tư thế giống hắn dựa vào ban công nhìn ra bầu trời.
Hắn quay đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp kia, lại mỉm cười ngẩng đầu.
"Nga, đang nhìn xem bầu trời ở nơi này và bầu trời quê hương tôi có gì khác biệt hay không."
"Kết quả thế nào? Có nhìn ra cái gì không?"
"Không có. Chúng đều có màu xanh giống nhau, cũng trắng giống nhau."
Hắn nói có chút cô đơn "Rõ ràng là người xem khác nhau, ở một địa phương khác nhau, tại sao bầu trời vẫn không có gì khác biệt như thế?"
Thiếu niên bỗng nhiên ôm lấy vai hắn. Ghé sát lại cười hì hì nói. "Ngu ngốc! Đương nhiên không giống nhau, quê nhà của cậu sẽ có tôi sao?!?"
++
Có quần áo nhẹ nhàng phủ lên người hắn, hắn giống như ở trong mộng bừng tỉnh.
"Bên ngoài gió lớn". Nàng ôn nhu cười, nội liễm mà trầm tĩnh "Cẩn thận bị cảm lạnh."
Hắn nhìn khuôn mặt đã già kia, gật đầu. "Anh ở ngoài này thêm một lát sẽ vào."
Nàng lại cẩn thận nhìn cuốn sách trong tay hắn, có chút chần chờ hỏi "Anh vừa nhớ lại những người bạn trước kia sao??"
Hắn xiết chặt cuốn sách trong tay, miệng lại thản nhiên trả lời "Ukm."
"Cũng không biết bọn họ hiện tại thế nào." Nàng tựa hồ lâm vào trong nhớ lại "Lúc trước khi chúng ta kết hôn bọn họ cũng đến đây đúng không, em nhớ rõ có một người đặc biệt xinh đẹp, hại em còn tưởng rằng đó là bạn gái trước của anh. Aish."
Nàng giống như trở lại thời kì còn trẻ, mềm mại mà ngượng ngùng giống một đóa hoa.
"Người kia tên là gì nhỉ? Giống như họ Kim, tên là...... Tên là Hee Chul đi......"
+++
"Hee Chul, Hee Chul."
Hắn gọi tên thiếu niên phía trước, có chút sốt ruột nhìn bóng dáng đang cấp tốc đi lên trước.
"Nhanh lên chút." Thiếu niên quay đầu, bất mãn thúc giục "Cậu không phải là người học võ sao? lên núi mà cũng chần chờ như thế?!?"
Hắn muốn nói hiện tại mà đi nhanh như vậy về sau sẽ không đi nổi.
Nhưng là nhìn đến thiếu niên hăng hái đứng ở xa xa phía trước, quay đầu lại chính là phong cảnh ảm đạm. Trái tim hắn như bị chặn lại, nói cái gì cũng không nên lời .
Quả nhiên khi gần tới đỉnh núi, thiếu niên bắt đầu lực bất tòng tâm.
Từng bước một nặng nề tiến lên.
Hắn đi ở phía trước, chung quy vẫn lo lắng mà dừng lại chờ cậu.
Thiếu niên thấy thế ngẩng đầu cười, cánh tay tinh tế trắng nõn duỗi ra.
"Han Kyung, cậu kéo tôi đi lên."
Bốn: hai người bọn họ.
Có vài đoạn trí nhớ giống như đã phủ đầy bụi bậm.
Ở nơi ánh mặt trời không chiếu tới im lặng phát sinh. Chờ một ngày bị phát hiện, tro bụi thật dày kia liền sương mù ánh mắt.
++
Bọn họ đang ở trong hậu trường chuẩn bị.
Đã muốn biểu diễn rất nhiều lần, hắn lại vẫn khẩn trương hồi hộp. Không an phận đi đi lại lại, người khác nói chuyện với hắn cũng chỉ câu có câu không trả lời.
Bỗng nhiên có người vươn tay đến, cầm lấy bàn tay đã có chút lạnh run của hắn.
Hắn kinh ngạc nhìn lại, đã thấy thiếu niên trong sáng như nắng bên cạnh. Vuốt lên mấy sợi tóc dài rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Thiếu niên lông mi cong vút, hai mắt sáng ngời.
Giống như đóa hoa tháng tư đẹp nhất, trắng noãn mà mềm mại.
Hắn bỗng nhiên giống như bị thủy triều lên chậm rãi làm cho ướt át, chậm rãi bình tĩnh lại. Nắm chặt lấy bàn tay kia.
Hình ảnh bỗng nhiên vừa chuyển, đường ven biển lan tràn.
Rặng mây đỏ ùn ùn éo đến giống như muốn thiêu cháy bầu trời.
Cậu ấy ngồi ở trước cửa sổ, ôm đầu gối. Cho hắn một nụ cười cô đơn.
"Han Kyung, cậu nói xem, chúng ta có thể dũng cảm dù chỉ một lần hay không?"
Hắn đang đọc sách, nghe được câu hỏi kì lạ này của cậu, cũng chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
"Hee Chul làm sao vậy?"
Thiếu niên lại nghiêng đầu đi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Không. Không có gì. Cậu tiếp tục đọc sách đi."
Hắn vĩnh nhớ rõ tư thế kia.
Dương quang màu đỏ từ bên ngoài thủy tinh chiếu vào, thiếu niên giống như một con thủy điểu [loài chim sống dưới nước] đã mỏi mệt, đem chính mình chôn ở trong dòng nước ẩm ướt.
Hắn mê mang nhìn thủy triều, lẳng lặng xem sóng vỗ, lại không biết nên cứu vớt con thủy điểu kia như thế nào.
++
Hắn từ trong mộng tỉnh lại.
Cảnh trong mơ giống như mạng nhện rối ren, dây dưa hắn, dính chặt lấy tâm trí hắn. Muốn vất bỏ, lại càng trở nên hỗn độn.
Vợ hắn ở bên cạnh yên lặng ngủ.
Tim hắn bông nhiên đập nhanh, sờ lên trán, mồ hôi lạnh dính đầy tay.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, đồ dùng khi kết hôn, gia đình tặng thiết bị tập thể hình, đen trắng hồng xanh, vào lúc này đều trở thành những hạt bụi trầm tĩnh.
Trăng lạnh như nước.
Khóe mắt không kiềm được chảy xuống một giọt lệ.
Năm : trí nhớ
Hắn yêu nhất hoa mẫu đơn.
Đóa hoa nho nhỏ, hương khí thản nhiên, thấy thế nào cũng sẽ không có gì nổi trội, lại có thể lưu lại cho người khác một loại ấn tượng ôn nhu.
"Hee Chul nhất định là thích hoa hồng đi?" Hắn cười hỏi cậu.
Người kia đang rung đùi đắc ý ngồi chơi game, nghe thấy thế liền quay đầu lại. Nháy mắt mấy cái rồi nói "Không, tôi không thích hoa hồng. Tôi thích cỏ đuôi chó."
Hắn ngạc nhiên nhìn ánh mắt đắc ý mà giảo hoạt của thiếu niên kia, bỗng nhiên liền đi qua ôm lấy cậu ta "Cậu lại cũng không nói cậu thích cỏ dại?!"
"Cỏ đuôi chó không phải cây cỏ." Người nọ chính là đứng đắn giải thích với hắn.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì nó sẽ nở hoa. Bằng không vì sao cỏ đuôi chó lại có dạ hoa?"
Hắn vĩnh viễn không thể nói lại người kia, vĩnh viễn cũng không theo kịp tư duy của cậu.
Nhưng hắn cũng biết có rất ít người có thể cùng Hee Chul tranh cãi, bởi vì vô luận như thế nào, những lời nói của Kim Hee Chul vinh viễn là đúng.
Cho nên thời điểm cậu ấy nói với hắn: "cậu phải hạnh phúc", hắn cũng nghe lời cậu mà cố gắng sống thật hạnh phúc.
++
Lần cuối cùng bọn họ gặp mặt là ở trong lễ của hắn.
Mặc dù Super Junior đã tan rã, nhưng bọn họ vẫn thường xuyên liên hệ với nhau. Ngày hắn kết hôn, mười hai người đều đến đây.
Hắn cùng bọn họ thân thiết ôm lấy nhau.
Hắn thấy Hee Chul đứng ở chỗ xa nhất trong đám người, vẫn như trước xinh đẹp mà diễm lệ. Chính là nụ cười kia lại vô cớ tái nhợt rất nhiều.
Cậu ấy đứng ở nơi đó, thân thể mảnh khảnh tựa hồ muốn biến mất khỏi thế gian.
Hắn kéo cậu hung hăng ôm vào trong ngực, có thể cảm thấy cậu ấy gầy đi thiệt nhiều.
Hắn không thể nói nên lời, lại nghe thấy Hee Chul ghé vào lỗ tai hắn nói "Han Kyung, cậu sẽ hạnh phúc!."
Han Kyung ở trong lễ đường cử hành hôn lễ, thời điểm hắn cùng tân nương trao đổi nhẫn, nhịn không được lại nhìn Hee Chul ở giữa đám bạn bè.
Người kia cũng đang nhìn hắn.
Nụ cười so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn, cười đến trong mắt có lệ.
++
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần Hee Chul gặp tai nạn xe cộ phải vào bệnh viện.
Hắn nghe xong, giống như phát điên muốn đi tìm cậu. Nhưng cuối cùng chỉ có thể cách thủy tinh nhìn cậu ấy im lặng tái nhợt nằm ở trên giường bệnh.
Không nghe thấy chung quanh ồn ào náo động, trước mắt bị một màu trắng noãn bao phủ. Hắn cảm thấy hắn như đang đứng ở bên vách núi đen, chỉ cần tiến thêm một bước chính là tan xương nát thịt.
Hắn đứng ở ngoài hành lang, nhìn Hee Chul toàn thân băng bó.
Thầm nghĩ một người xinh đẹp như vậy, cậu ấy tỉnh lại sẽ oán giận băng bó khó coi cho xem.
Hee Chul vẫn ngủ vài ngày mới tỉnh lại.
Hắn mỗi ngày quay hình xong đều chạy đến đây, thời điểm có thể đi vào thăm, hắn liền ngồi ở bên giường bình tĩnh ngắm nhìn dung nhan đang ngủ say kia.
Nhìn cậu ấy giống như vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Một ngày, Hee Chul bỗng nhiên mở mắt, nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn tình trạng của chính mình.
Rồi sau đó mặt nhăn nhíu mày nói với hắn "Han Kyung a, có thể nói với bọn họ đổi màu sắc khác được không, màu này thật là khó nhìn."
Thanh âm vì đã lâu chưa mở miệng mà có chút khàn khàn không lưu loát.
Hắn lại bỗng nhiên khóc lên, cúi đầu không ngừng gọi tên cậu.
Sau đó cảm thấy người kia nhẹ nhàng xoa đầu hắn. " Han Kyung a, tôi không sao. Hee Chul của cậu vẫn còn sống."
++
Hắn hôn tân nương.
Tuyên thệ cả đời yêu nàng.
Sáu : kết cục
Hết thảy trở về điểm ban đầu. Trở lại những ngày cậu và hắn chưa từng quen biết.
Hắn ở đây, Mà cậu ở bên bờ đại dương.
Hắn lại một lần mở ra cuốn sách kia, thê tử ở trù phòng thu xếp cơm trưa. Đứa cháu nhỏ lắc lắc đi tới. "Ông ngoại, Ông ngoại ôm"
Đứa nhỏ non nớt ngay cả nói cũng không rõ ràng. Đôi mắt mỏ to, khát vọng nhìn hắn.
Hắn mỉm cười đem thân thể mềm mại kia ôm lấy, đặt nó ngồi lên đùi mình.
Đứa nhỏ nhìn cuốn sách trong tay hắn, hưng phấn mà với tay lật giở.
"Chị gái, chị gái...... Xinh đẹp......"
Đứa nhỏ đang xem ảnh chụp chung của hắn và Hee Chul.
Thời gian kinh diễm của thiếu niên kia.
Bảy : xem
Có lần, con gái hắn không cẩn thận nhìn thấy ảnh ghụp chung của hai người bọn họ.
Chạy tới hỏi hắn "Cha, chị gái xinh đẹp này là ai?"
Hắn đang ở ngoài ban công tưới hoa, thời điểm nghe thấy lời này quay đầu nhìn lại, nụ cười xán lạn của thiếu niên kia lập tức xuyên thấu qua thân thể hắn.
Dưới ánh mặt trời một tấc, một tấc nứt rạn, một tấc nhớ thương một tấc bụi.
Hắn cười "Cậu ấy không phải là con gái. Cậu ấy từng là một người bạn tốt nhất của cha."
Tám : cuối cùng
Thậm chí cho đến hiện tại, hắn vẫn như cũ không dám thừa nhận hắn yêu cậu.
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro