Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

100. Khi bão tố sắp đến (10)

Nhưng kỳ lạ là người trong lòng hắn không hề hoảng loạn, không hề phản kháng, thậm chí không thốt một câu.

Ngay cả Tần Quyên, khi đưa tay ghì cổ người đó, toàn thân hắn cũng run lên. Đây là lần đầu hắn bắt cóc con tin. Hắn sợ mình không thu được sát khí, lỡ tay giết người ta.

Tần Quyên lôi người ra ngoài. Lính của Mục Hột đều bối rối nhìn chủ.

Mục Hột đang định ra lệnh gì đó, nhưng con tin trong tay Tần Quyên đã lên tiếng trước, "Cho hắn ngựa."

Cái gì?

"Không nghe thấy à? Ta nói cho hắn một con ngựa." Nam tử hơi cao giọng ra lệnh cho quân lính.

Đám lính sửng sốt một lát, lần nữa quay nhìn Mục Hột.

Mục Hột không ra lệnh, chúng cũng không dám làm gì.

Một lúc sau, Mục Hột mới nhìn một tên lính, "Mang ngựa đến cho hắn."

Kỵ binh kia ban đàu còn ngơ ngác, nhưng mau chóng hiểu ra, bèn chạy đi dắt ngựa.

Tần Quyên đem cả con tin theo lên ngựa.

Mục Hột lạnh giọng nói, "Đuổi theo."

Hắn vừa nói vừa đi về phía ngựa của mình. Khi quân lính lên ngựa, Tần Quyên đã mang con tin chạy như bay về phía cổng thành.

"Tướng quân, làm sao đây? Thả hắn đi như vậy sao? Có cần gọi cung thủ không?"

"Lão tử chưa ra lệnh, ai dám làm càn?" Mục Hột lạnh lùng quắc mắt.

*

Khi Tần Quyên đến cổng thành, lính thủ thành cũng để ý đến hắn.

Bọn họ lập tức bao vây ngựa của Tần Quyên.

Bấy giờ, con tin của Tần Quyên ném cho chúng một miếng lệnh bài, ra lệnh, "Mở cổng thành!"

Lính thủ thành không hiểu vì sao một con tin lại giúp tên bắt cóc chạy trốn?

Sau khi xem lệnh bài, bọn chúng không dám làm gì Tần Quyên, nhưng vẫn căng thẳng vây quanh hắn, vừa cảnh giác vừa thử nhìn xem người bị bắt là ai.

Tới khi Mục Hột đến, sai lính mở cổng thành, đám người mới lui đi.

Tần Quyên nói, "Bảo người của ngươi đừng đi theo, cách xa ta 50 bước. Gần thêm 1 bước, ta cắt một cánh tay của y."

Người trong lòng Tần Quyên hơi chấn động. Mãi đến khi nhận ra, Tần Quyên chỉ lớn tiếng đe dọa chứ không thật sự có ý định đó, gương mặt sau lớp băng vải mới thoáng nở nụ cười buồn.

Thiếu niên trong sáng năm xưa, bây giờ cũng một thân sát khí lãnh liệt, lưỡi đao sáng loáng, tính cách cũng cứng cỏi hơn nhiều.

Ai chẳng thế. Bây giờ y cũng trút bỏ vẻ hiền hòa dịu dàng, trở thành mũi dao sắc bén, hại người hại mình.

Nhưng dù vậy, y vẫn không muốn làm hại thiếu niên này.....

Nếu người lúc trước y gặp được là Tần Quyên chứ không phải Ninh Bách, cũng không phải Hoàn Nhan Diễn, thì liệu cuộc đời y có thể khác đi không?

Sát khí trên người Tần Quyên vẫn hừng hực. Hắn một tay khống chế con tin, một tay cầm đao, còn không ngừng quay nhìn phía sau.

Đến khi chạy được 200 thước, thấy tướng quân cùng 3 kỵ binh vẫn đi theo mình, hắn bắt đầu nghĩ xem nên thả con tin ở đâu thì được.

Dù thế nào cũng phải thả thôi, không thể cứ mang theo được, nếu không thì đám người kia sẽ truy đuổi hắn đến cùng.....

Lúc bình tĩnh lại, hắn bỗng cảm thấy một giọt nước mắt ấm áp rơi trên bàn tay đang khống chế con tin của mình....

Tần Quyên bỗng nhiên xúc động.....

Như một đứa trẻ bị bắt lỗi, hắn không biết phải làm sao. Hắn biết mình làm thế này là xâm phạm một người. Khi người ta khóc, cảm giác tội lỗi lan khắp cõi lòng hắn....

Hắn cho rằng con tin không sợ mình, ít nhất từ nãy đến giờ y không hề tỏ ra sợ hãi, không phản kháng, không kêu la, thậm chí không run rẩy.

Thế nhưng y lại khóc.

Tần Quyên hoảng hốt, nhưng không nghĩ đến con tin khóc không phải vì sợ.

Chẳng qua y chỉ nhớ đến bản thân trong quá khứ, và Tần Quyên trong quá khứ, nên mới buồn thương mà khóc.

Thấy ánh mắt luống cuống của Tần Quyên sau tấm mặt nạ, người trong lòng bỗng nhiên bật cười....

Thiếu niên ấy chưa thay đổi.

Tần Quyên dừng ngựa lại. Hắn thả con tin xuống, thấy con tin đứng vững rồi mới thúc ngựa chạy đi.

Mục Hột không để tâm đến con tin, phóng ngựa đuổi theo.

Người áo xám định lên tiếng ngăn cản, nhưng hai kỵ binh lại đến trước, "Đại nhân hẳn là rất sợ hãi. Để chúng ta đưa ngài về."

"Các ngươi...." Người áo xám vốn định bảo họ đuổi theo gọi Mục Hột về, nhưng rồi lại trầm mặc nói, "Thôi."

Y xoay người lên ngựa, quay trở về thành.

Tần Quyên bị Mục Hột đuổi theo chưa đầy nửa khắc thì một nhóm kỵ binh áo đen khác xuất hiện.

Mục Hột kinh hãi, quát khẽ, "Rút lui!"

Vì không rõ đối phương bao nhiêu người, hắn không thể tùy tiện đối đầu được.

Cho nên Tần Quyên thoát khỏi hiểm nguy.

Sau khi thoát hiểm, những người áo đen vẫn bám theo Tần Quyên. Tần Quyên lớn tiếng nói, "Theo ta làm gì?"

"Xin ngài bắt kịp chúng ta." Một người nói.

"Các ngươi là người của ai?"

"......"

Tần Quyên thấy họ do dự, bèn nhướn mày, "Nếu không tiện nói thì cách xa ta ra chút, ta còn có việc."

Tần Quyên không dám chắc đây là người của Triệu Hoài Chi hay Bá Nha Ngột thị.

Triệu Hoài Chi có hai thân phận, hắn rất khó diễn chung. Phải làm sao để không gây bất lợi cho Hồ Hồ, cũng không được khiến Triệu Hoài Chi bại lộ thân phận.

"Ngài cứ theo chúng ta là được.....Công tử hẳn đã sắp xếp cả rồi." Kỵ binh kia vụng về, không biết phải nói gì để thuyết phục.

Tần Quyên liền hiểu ra, đám người tới đón Cung Hi Nhiên và người đến đón hắn không phải chung một nhóm.

Nhóm trước chắc là người của Triệu Hoài Chi, còn nhóm sau là người của Hồ Hồ. Triệu Hoài Chi nuôi hai nhóm người, chia nhau ra làm việc, chỉ có những người rất quan trọng mới biết hai thân phận của y.

Triệu Hoài Chi sai người của Bá Nha Ngột thị cải trang để ứng cứu hắn, đương nhiên là để hắn không thể điều tra chuyện của Cung Hi Nhiên. Y cũng không định gặp hắn, không muốn giải thích....

Nghĩ vậy, Tần Quyên tức đến nỗi muốn chửi thề.

Hồ ly gian xảo chết tiệt kia lúc nào cũng âm mưu dương mưu để đề phòng hắn.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo các kỵ binh.

Nhóm kỵ binh cẩn thận dò đường, xác định không có ai theo đuôi, mới đưa Tần Quyên về lộ trình họ đã vạch ra lúc đầu.

Họ định đưa Tần Quyên đến Điệt Nhi Mật.

Tướng thủ thành ở thành Ban đã đổi thành Mục Hột. Bây giờ Mục Hột còn đang bận nội đấu, không rảnh quan tâm đến Điệt Nhi Mật.

Dù hôm nay xảy ra chuyện gì, Mục Hột thực ra cũng không dư hơi sức mà điều tra Cung Hi Nhiên nữa, cho nên chắc hẳn sẽ không có ai đuổi theo.

Bảy tám ngày sau, Tần Quyên theo nhóm kỵ binh vào thành Điệt Nhi Mật.

Quán trọ này là quán trọ triệu Hoài Chi từng ở trước đây. Hắn vừa vào trong, chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì nghe tiếng Tiểu Khúc Nhi gọi.

Hiện giờ hắn không đeo mặt nạ để đề phòng người của thành Ban đến điều tra, quần áo cũng theo phong tục nơi này.

"Tần Quyên đại ca!" Tiểu Khúc Nhi òa khóc, nhào đến ôm hắn.

Tần Quyên cũng ôm lại nó, "Đệ cao lên rồi này!"

Tiểu Khúc Nhi háo hức, "Có cao bằng Hồ Cầu Nhi không?"

Tần Quyên lắc đầu, "Chưa đâu, còn phải cố gắng thêm nữa." Tần Quyên thấy sống mũi cay cay. Đã lâu rồi hắn không gặp Tùng Man. Hắn ôm Tiểu Khúc Nhi, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Khúc Nhi có nhớ sư phụ của đệ không?"

".......Có, lúc đầu thì rất nhớ, nhưng lúc ở trên xe ngựa, cha Hồ Hồ ôm đệ, kể cho đệ nghe nhiều chuyện, nên sau đó đệ cũng hiểu ra rồi.....Thế gian có rất nhiều cuộc ly biệt. Sư phụ cũng nói, đời người nhất định phải trải qua ly biệt. Tuy đệ buồn nhưng không thể cứ buồn mãi."

Tần Quyên cảm thấy đau nhói trong lòng. Hắn xót cho đứa bé này, phải trưởng thành sớm quá.

"Tiểu Khúc Nhi, ta đói rồi." Tần Quyên nói nhỏ bên tai Tiểu Khúc Nhi.

Vành tai Tiểu Khúc Nhi đỏ lên, "Vậy để ta xuống bếp lấy đồ ăn. Tân Quyên đại ca muốn ăn gì?"

"Muốn ăn thịt, miễn không phải thịt bò là được. Nếu có rau nữa thì càng tốt.....À thôi, ta và đệ cùng đi ra ngoài ăn." Tần Quyên chìa tay xin bạc của kỵ binh.

Kỵ binh thở dài, mò túi tiền.

Tần Quyên chẳng còn một xu dính túi, chuyện ăn uống đều phải nhờ kỵ binh chi trả.

Nhận lấy túi bạc, Tần Quyên dẫn Tiểu Khúc Nhi đến nhà ăn.

Tiểu Khúc Nhi vô cùng được việc, đến cả tiểu nhị quán trọ cũng lấy làm ngạc nhiên. Cả ngày nó không nói mấy câu, lúc nhàn rỗi thì ngồi trên thềm đá tu luyện, lúc khác thì luôn tay làm việc, nào giặt đồ, phơi đồ hay quét dọn, việc gì cũng làm....Ai nấy đều ngưỡng mộ, không biết nhà nào có đứa con ngoan như thế.

"Đây là cha ngươi à?" Tiểu nhị xoa đầu Tiểu Khúc Nhi hỏi. Lúc trước, bọn họ không gặp Triệu Hoài Chi, thời gian qua Tiểu Khúc Nhi vẫn ở đây một mình. Tiểu nhị chỉ nghe những người khác nói, nó có một người cha.

Tiểu Khúc Nhi đáp, "Đây là đại ca ta." Tuy rằng cha nó cũng chỉ trẻ như đại ca thôi....

Tiểu nhị vội xin lỗi, "Thật ngại quá. Đúng thế thật, chứ cha ngươi làm sao trẻ tuổi vậy chứ."

Tiểu nhị là người Đại Lý, biết nói tiếng Hán và tiếng Quách Nhị, cho nên mới mười mấy tuổi đã được quán trọ lớn nhất thành mời đến làm.

Tiểu Khúc Nhi cười đáp, "Không sao, đại ca ta là người tốt mà."

"Đa tạ đa tạ. Đúng rồi, đại ca ngươi lớn thế này thì cha các ngươi bao nhiêu tuổi? Chắc là 30 40 gì đó hả?" Tiểu nhị cười khanh khách.

Cha các ngươi........

Tần Quyên suýt nữa thì thổ huyết.

"??" Tiểu Khúc Nhi lúng túng nói, "Đại ca ta đói rồi, lát nữa nói chuyện nhé." Nói rồi kéo Tần Quyên xuống nhà ăn.

Quán trọ ở Quách Nhị có thể gọi món như ngoài tiệm, chỉ cần nói muốn ăn gì thì đầu bếp sẽ làm món đó.

Tuy như vậy rất tốt nhưng cũng có điểm bất lợi là nếu nhiều người cùng gọi đồ ăn thì phải chờ lâu.

Lúc này đang chính ngọ, ngoài Tần Quyên ra còn 3 người nữa. Bốn đầu bếp làm việc tất bật.

Tần Quyên thấy đầu bếp đắp bùn lên con dê nướng. Hắn chưa biết đến cách chế biên này bao giờ nên hết sức tò mò.

Đương nhiên hắn nhớ mang máng ở Tống quốc có cách nướng gà như thế này, nhưng mùi vị ra sao thì không còn ấn tượng, cả tên món ăn cũng quên rồi.....

"Đại ca muốn ăn món đó sao? Huynh tinh mắt đấy, mòn này rất ngon....Gọi một phần nhé." Tiểu Khúc Nhi cười nói, "Nhưng mà phải chờ lâu, vì món này làm mất nhiều thời gian lắm, phải nướng xong rồi lại chiên trong chảo ngập dầu."

Tần Quyên không vội, chờ lâu một chút mà có đồ ngon để ăn cũng không hề gì. "Vậy Tiểu Khúc Nhi ngồi với ta một lát."

Được Tần Quyên véo má, Tiểu Khúc Nhi vui như được kẹo, bèn gật đầu.

Một canh giờ sau, tiểu nhị mới mang dê nướng ra bàn của họ. Tần Quyên chưa bao giờ ăn món gì mà phải chờ lâu như thế.

Nhưng cũng rất xứng đáng.

Hắn gọi các kỵ binh đến, bảo họ ăn thỏa thích.

Về đến phòng, Tần Quyên ngoắc ngón tay, gọi một kỵ binh tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy