Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Thành phố tro tàn(01)

Quý Đông giật mình từ trong hôn mê tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra đập vào mắt cậu là một màu đen tối tăm, giống như sắc trời trước khi xảy ra bão táp.
Có lẽ vẫn chưa tỉnh hẳn, Quý Đông cảm giác trong đầu như có một đám ong mật bay vù vù, hai lỗ tai kêu ong ong, tầm nhìn căn bản là mơ hồ không rõ.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, cậu cho rằng mình vừa trải qua trận đấu lớn, quá mệt mỏi cho nên mơ hồ mà ngủ. Nhưng thực nhanh cậu liền nhận ra sự việc không đơn giản như cậu tưởng tượng.

Bởi vì Quý Đông ngửi được mùi vị lưu huỳnh trong không khí.

Cậu đưa tay lên dùng sức mà dụi mắt.

Sau đó cậu phát hiện ra mình đang nằm mặt hướng lên trời trong một con hẻm nhỏ xa lạ. Thứ hai mắt cậu nhìn thấy là hai bức tường cao màu xám đậm, ở giữa là một bầu trời tro tàn, từ giữa không trung rơi xuống rất nhiều tro tàn nhỏ vụn, trong đó có một mảnh rơi xuống trên mặt của cậu nhưng nhiệt độ lại còn cao hơn da người vài độ.

--Mẹ nó!

Trong nháy mắt Quý Đông liền bị dọa đến tỉnh luôn rồi.

Cậu lăn lộn ngồi dậy xong nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn trái phải xung quanh.

Cậu vừa động đậy, tro tàn không biết rơi lên người cậu từ bao giờ liền bay lên mù mịt làm cậu bị sặc đến mức ho khan.

--Rốt cuộc chuyện này là thế nào!?

Quý Đông tự hỏi có phải bản thân cậu bị điên rồi hay không.

Cậu một bên phủi hết tro tàn trên người, một bên quan sát tình cảnh của mình.

Lúc này cậu đang ở trong một hẻm tối chật hẹp chỉ đủ chỗ cho hai người đứng cạnh nhau.

Dù là vách tường hay mặt đất, đâu đâu cũng giăng đầy tro tàn, mây đen phủ kín bầu trời còn rơi xuống những bông tro tuyết vẫn còn nhiệt độ.

Hai mắt Quý Đông mở to ra, trong lòng hốt hoảng, cậu cho rằng chính mình đang nằm mơ hoặc là đang chơi một trò chơi kinh dị cổ xưa tên "Silent Hill"

Nhưng mùi vị lưu huỳnh kia vẫn quẩn quanh nơi chóp mũi, còn có mùi hydro sunfua đặc trưng của trứng thối nói cho cậu biết rằng tất cả những trải nghiệm của giác quan này không phải là trong giấc mơ hay trò chơi ảo bốn chiều nào có thể bắt chước nổi.

Tuy nhiên cậu nhớ rõ ràng là mình đã chết rồi.

Bất cứ thân thể bằng xương bằng thịt nào sau khi gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, dù là may mắn không chết cũng bị gãy chân gãy tay, bị thương nặng, cấp cứu xong cũng phải nằm điều trị tại ICU mười ngày nửa tháng mới đúng.

Nhưng sự thật là hiện tại trên người cậu đừng nói là miệng vết thương trí mạng , ngay cả trên da cậu cũng không bị xây xước.
Chuyện này thật kỳ quái.

Sau đó Quý Đông cúi đầu nhìn quần áo trên người chính mình.

Cậu đang mặc bộ đồ thể thao mùa hè của đội, trên bộ đồ rất sạch sẽ, không có chút vết máu hay vết bẩn nào, chân cậu đang đi đôi giày thể thao mới mua bằng một tháng trợ cấp của cậu, mà trong balo của cậu vẫn còn cung tiễn bảo bối, tất cả vẫn còn rất tốt được để dưới chân tường.

Đồ vật duy nhất trên người không thuộc về cậu là chiếc đồng hồ trên cánh tay trái.

Quý Đông giơ tay trái lên, cẩn thận nghiên cứu khởi chiếc đồng hồ này.
Đồng hồ toàn thân màu đen, mặt đồng hồ là một màn hình LCD dài và hẹp, rộng khoảng 2 cm, trên đó không có hiển thị thời gian hay văn bản gì. Chỉ có một máy chiếu biểu hiện tiến độ, hình tam giác nhỏ thể hiện tiến trình ở đầu phía ngoài bên trái của màn hình, cứ mỗi giây lại nhấp nháy một lần.

Cậu dùng ngón tay kéo LCD, tam giác nhỏ không hề di chuyển, hiển nhiên là màn hình cảm ứng không thể khống chế.

"Đây là cái quái gì vậy?"

Quý Đông nhẹ giọng lẩm bẩm.

Sau đó cậu hạ tay xuống xoay cổ tay mấy vòng liền phát hiện dây đồng hồ nhìn rất tinh tế nhưng lại là một chiếc vòng kim loại hoàn chỉnh gắt gao mà bám chặt vào da cậu, không thể tìm thấy bất kỳ chỗ hở hay phần khóa nào. Nói cách khác, trong thời gian ngắn không thể nào gỡ nó được.

Không hiểu vì sao khi nhìn đến chiếc đồng hồ này trong lòng cậu nảy sinh ra cảm giác vô cùng không ổn.
"...... Chuyện này cũng...... Quá kỳ quái rồi?"
Quý Đông sờ sờ đồng hồ, lại ở trên má mình hung hăng nhéo một cái.
"Đau!"
Bàn tay nhéo xuống làm cậu nhịn không được hít một ngụm khí lạnh đau đến mức nhe răng.
Đúng vậy, loại đau đớn trên da thịt này tuyệt đối là sự thật. So với trân châu còn thật hơn!
Cậu không thể không tiếp thu hiện thực tàn khốc -- cậu đang ở một nơi bản thân không biết, trong không khí toàn là mùi lưu huỳnh, giữa không trung tro bụi rơi xuống đầy đất.
Qun trọng nhất là nơi này trước khi cậu bị tai nạn xe cộ không lâu đã từng"Thấy qua!"
......
Quý Đông dùng sức xoa xoa thái dương của mình, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó ngẩng đầu lên yên lặng nhìn mà nhìn tro tàn phất phơ đầy trời, trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Trong lòng cậu đưa rất nhiều suy đoán cho tình trạng hiện tại sau đó lại phát hiện ra các điểm không hợp lý liền loại bỏ tất cả suy đoán đó. Từ đầu đến cuối đều không tìm được một suy đóan có khả năng thuyết phục chính mình.
Mãi cho đến khi trên đầu cậu một lần nữa dính một tầng tro bụi cậu mới đưa tay phủi phủi tóc mái của mình. Sau đó khom lưng cầm lên túi của mình đôi chân bước đi tới hướng đi ra của hẻm nhỏ.
-- Tóm lại, mặc kệ như thế nào, cứ đứng ngốc ở đây cũng không có lợi ích gì, trước mắt cứ đi xung quanh một chút để hiểu rõ tình huống đi!
&&&&&&&&&
Sau khi rời khỏi hẻm nhỏ, Quý Đông rất nhanh liền phát hiện, tình cảnh của cậu so với dự đoán của cậu còn quỷ quyệt hơn nhiều.
Cậu phát hiện bản thân cậu đang lang thang ở nơi thành phố mà cậu quen thuộc.
Đây là nơi huấn luyện của cậu cho Giải Vô Địch Thanh Niên Thế Giới, một thành phố lớn ở bờ biển phía đông Hoa quốc.
Cậu có thể dễ dàng nhận ra những công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố, ví dụ như vài phút trước cậu vừa đi qua khách sạn thuyền buồm có bức tượng con cá heo.
Nhưng thành phố này hoàn toàn khác với hình ảnh trong trí nhớ của cậu.
Tro tàn không ngừng từ trên trời rơi xuống bao phủ hoàn toàn cả thành phố.
Đường phố, phòng ở, cây xanh thậm chí là xe đậu ở bên đường, tất cả đều dính đầy vụn tro màu xám trắng hoặc sắc đen, mọi thứ bên ngoài tất cả đều mất đi màu sắc vốn có của chúng nó, nhìn bằng mắt thường, chỉ còn lại duy nhất tro tàn xám đen hoang đường.
Quý Đông bước chầm chậm trên phố.
Mỗi bước đi của cậu đều để lại trên lớp tro bụi một dấu chân và lớp tro bụi mới sẽ rơi lại phủ ở đó.
Bầu trời thực tối, hơn nữa còn có tro bụi che mất nên tầm nhìn rất thấp.
Với thị lực của hai mắt bị cận thị 2.0 độ, trong 100m cậu không phân biệt rõ đâu là người đâu là vật; đồ vật ngoài nghìn mét đến hình dáng cậu cũng không thể thấy được.
Tuy nhiên, điều làm cậu càm thấy sợ hãi hơn là cả một thành phố to như thế này đến cả một người cũng không có.

Không, nói chính xác hơn thì đừng nói là một người, đến cả một con mèo hay con chó cũng không có nốt.
Quý Đông càng đi càng hoảng hốt.
Cậu cảm thấy cả thành phố này giống như một thành phố chết, trừ cậu ra, không còn bất kì vật sống nào.
Di động của cậu vẫn còn ở trong balo, lượng pin vẫn còn một phần ba.
Cậu đi hết một đường, cố gắng tìm kiếm tín hiệu ở nhiều khu vực trống khác nhau nhưng đều vô ích, chưa kể đến tín hiệu điện thoại hay mạng, ngay cả hệ thống định vị ngoại tuyến cũng không thể sử dụng được.
Không cón cách nào khác, Quý Đông chỉ có thể dựa vào ký ức đi về phía trung tâm thành phố.
Qua khoảng nửa giờ, cậu tính toán mình hẳn là đi gần hai km rồi nhưng trong tầm, mắt vẫn như cũ là cảnh đường phố tĩnh mịch mang một màu xám xịt.
-- Những người trong thành phố này đâu?Họ đi đâu hết rồi?
Trong lòng Quý Đông hiện ra nghi vấn này lần thứ một trăm linh một.
Hoàn cảnh này làm cậu nhớ tới hai năm trước, lần đầu tiên cậu đến Đông Doanh tham gia một cuộc thi đấu quốc tế, sau khi thi đấu chấm dứt,cậu cùng đồng đội thuận tiện đi chơi ở gần thành phố dự thi một vòng.
Lúc ấy, cậu có tham quan nơi một tòa núi lửa đang hoạt động, khi xe cáp đi qua lỗ thông hơi cậu có ngửi thấy mùi giống y như bây giờ mùi của khí lưu huỳnh trộn với Hydro Sulfua tạo thành, mùi rát lạ mà rất dễ nhận biết.
Hơn nữa, nhìn bầu trời bị mây đen bao phủ, cùng với tro tàn bay đầy trời, Quý Đông cảm thấy dường như bản thân đã đi đến thành phố Pompeii trong truyền thuyết bị núi lửa phun trào phá hủy, trong tầm nhìn của cậu chỉ có vô số tro tàn.
Nhưng này thành phố phía Đông gần vùng duyên hải lấy đâu ra núi lửa?
Quý Đông tuy là sinh viên khoa thể dục năng khiếu, thành tích các môn văn hóa không tính là tốt, nhưng cậu cảm thấy địa lý của mình cũng không kém đến mức ngay cả thường thức cơ bản cũng không có.
-- Đợi đã......
Trái tim Quý Đông hơi "nảy" lên .
-- Nếu nói đây thật sự là tro từ núi lửa......
Quý Đông vươn tay, tiếp được một mảnh tro to bằng móng tay cái , đầu ngón tay chà xát nó rồi cẩn thận cảm thụ một chút cấu kết cùng độ ấm của nó.
Thứ màu xám này không tính là quá tinh tế, có thể cảm thấy giống như các hạt cát ngoài ra nó còn mang theo nhiệt độ hơn nữa độ ấm của nó so với bề mặt cao một chút.
-- Giả thiết...... Chỉ là giả thiết......
Cậu tự nhủ trong lòng.
-- Giả sử đây thật là tro núi lửa, như vậy nơi này có thể hay không mô phỏng lại bi kịch của thành phố Pompeii hai ngàn năm trước,khi người dân trong thành phố hoặc phải sơ tán, hoặc là bị giết bởi khí độc và tro nóng từ núi lửa phun trào?
Nghĩ đến đây, Quý Đông xoay người một vòng, cảnh giác mà đánh giá mọi nơi.
Cậu rất sợ bản thân bất ngờ nhìn thấy một khối thi thể ở ven đường, trên người được che lại bởi một lớp bùn.
Đáng tiếc rằng Quý Đông vẫn xem nhẹ sự kinh dị của thành phố này.
Bởi vì, cậu rất nhanh liền nhìn thấy được món đồ mà cậu không thể giải thích nổi.
Đó là một cái váy liền áo.

Chính xác mà nói, đó là một chiếc váy thực bình thường, váy liền áo ngắn tay, làm từ vải chiffon,họa tiết voan, họa tiết hoa màu đỏ ở dưới, chân váy rộng, và một chiếc khóa cài với họa tiết mèo con ở viền cổ.Mỗi năm vào lúc giữa hè sẽ có không ít bé gái nhỏ tuổi mặc như vậy ra đường. Điều này giúp phong cảnh trong thành phố tươi sáng hơn.
Một chiếc váy cũng không có cái gì đáng giá để ngạc nhiên.
Kỳ quái là, vào lúc như thế này mà lại có một chiếc váy, giống như một đóa hoa bị tro tàn bao trùm lấy, rải rác trên đường phố.
Quý Đông chậm rãi tới gần, ngồi xổm xuống đưa tay ra, nhẹ nhàng giữ chặt cổ áo chiếc váy đỏ, thật cẩn thận mà nắm lấy một góc, giống như thứ cậu đụng vào là một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược.
Giây tiếp theo sau đó, cậu bật dậy giống như dẫm phải công tắc điện, buông tay ra, lùi về phía sau ba bước.
Từng giọt mồ hôi lạnh lớn theo thái dương từ từ chảy xuống, cậu dùng sức chịu đựng của bản thân để khống chế ý muốn hét lên.
Bởi vì, ngayvừa rồi, cậu nhìn thấy được qua cổ áo của váy liền áo, thấy được đai an toàn của áo ngực thuộc về con gái trẻ tuổi.
-- Chuyện này có nghĩa là gì!?
-- Chuyện này có nghĩa là gì!?
-- Chuyện này có nghĩa là gì!?
Đầu óc Quý Đông hỗn loạn, trong đầu như có hàng ngàn hàng vạn âm thanh đang rít gào bên tai, tất cả đều đang chất vấn cùng một vấn đề.

Nếu chỉ có một chiếc váy, thì cậu còn có thể đoán rằng ai đó đã vô tình làm rơi nó trên đường khi đang vội vàng sơ tán khỏi thành phố.
Nhưng nếu bên trong váy vẫn còn một bộ áo lót nữa thì sao?
Cậu bất giác rùng mình.
Trên thực tế, trong đầu của Quý Đông hiện lên một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ, tuy điều vô lý và khó tin nhưng nó lại phù hợp với tình hình hiện tại nhất.
Để chứng minh suy đoán của mình, cậu căng da đầu bước về phía trước, một lần nữa vươn tay về phía những chiếc váy xếp chồng lên nhau trên mặt đất.
Lần này,Quý Đông vén gấu váy xếp tầng.
Sau đó, cậu nhìn thấy một đôi giày cao gót màu trắng của phụ nữ được che dưới chiếc váy.

-- Cmn!
Lúc này, Quý Đông trừ bỏ này một tiếng hô bị cậu nghẹn lại trong cổ họng, đã không còn biết có thể làm gì.
Suy đoán của cậu rất có thể đã trở thành sự thật!
Đây không phải là một bộ quần áo bị vứt bỏ ở trên phố một cách tùy ý!
Chủ nhân của chúng nó vào lúc đang mặc chúng trên người không hề đoán trước mà bỗng dưng biến mất. Da thịt giống như khói bụi mù mà bay đi, chỉ lưu lại ở nơi này một bộ váy áo trống rỗng!
Quý Đông buông váy ra, đứng lên, lui về phía sau hai bước, sau đó giống như một con kiến bò trên chảo nóng, đứng yên tại chỗ xoay vòng vòng.
Cậu luôn cho rằng tố chất tâm lý của mình không tồi. Càng vào thời điểm áp lực cậu càng có thể duy trì sự bình tĩnh, rất ít khi vì vì sự việc ngoài ý muốn mà hoảng loạn.
Bất quá, trong mười chín năm cuộc đời cậu trải qua, tất cả chuyển biến lớn trong cuộc đời đều bình thường, hơn nữa tuyệt đối sẽ không vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang ở một thành phố không người bị tro tàn vùi lấp, ở trên phố còn phát hiện một bộ váy liền áo không có thân thể.
-- Không, khoan đã, loại chuyện này hoàn toàn không hề hợp lí chút nào?

Quý Đông một bên thuyết phục bản thân, một bên ngồi xổm xuống lần thứ ba để kiểm tra chiếc váy hoa màu đỏ.
Có kinh nghiệm hai lần trước, lại nỗ lực củng cố tâm lý, lần này cậu có vẻ bình tĩnh không ít.
Ngoài đôi giày,cậu lần nữa phát hiện dưới làn váy có một chiếc túi xách tay nho nhỏ, bên trong chỉ có một bộ đầu di động cùng với thiết bị IC đầu cuối cá nhân và vài món đồ nhỏ mà các cô gái hay mang theo khi đi ra ngoài.
Bây giớ, Quý Đông không thể không tiếp thu một sự thật rằng suy đoán vừa rồi của bản thân cậu rất có thể là đúng.
Sẽ không có ai vào lúc đang chạy trốn,còn cởi hết quần áo giày dép của mình, ngay cả túi xách và tài liệu tùy thân cũng vứt bỏ toàn bộ.
Cho nên, chủ nhân bộ quần áo này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro