Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Bí ẩn bài vị

Chương 42: Bí ẩn bài vị

Lời khai thống nhất, nghi phạm Trương Ngũ đã nhận tội, vụ án nữ nhi Dương Đại cùng nương tử Hứa Nhị Lang bị giết hại được xử lý nhanh chóng. Tuy hồ sơ và nghi phạm còn phải chuyển giao cho Đại Lý Tự và Hình Bộ duyệt lại, nhưng hài cốt người bị hại đã được trả về vào ngày hôm sau.

Lúc Chu Kỳ đến Kinh Triệu Phủ, tình cờ gặp người hai nhà Dương, Hứa đi nhận hài cốt.

Một hán tử trung niên đánh xe khoảng bốn mươi tuổi khóc đến mức đôi mắt đỏ bừng, bên cạnh là một thiếu niên thanh tú chừng mười hai mười ba tuổi, một tay cầm cờ chiêu hồn, tay kia ôm bài vị; còn có một nữ tử búi tóc, ước chừng mười sáu bảy tuổi nữ tử đứng cạnh thiếu niên khóc thút thít.

Một nhà khác khí thế lớn hơn một chút, bốn năm hán tử khoảng ba bốn mươi tuổi, còn có bảy tám thiếu niên, đều vây quanh một lão phụ nhân, vừa đi vừa khóc lớn. Bọn họ kéo hai chiếc xe, một chiếc kéo quan tài, chiếc còn lại tuy không có phần mái che nhưng chỗ ngồi có đệm và phủ một lớp chăn bông, chắc hẳn cho lão phụ nhân ngồi.

Chu Kỳ xuống ngựa, giao dây cương giao Trần Tiểu Lục, đi về hướng Đồng Thẩm Quân, người phụ trách giao hài cốt.

Nhìn người hai nhà đến gần, Đồng Thẩm Quân lắc đầu, "Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thực sự thê lương. Dương tiểu nương tử trên có năm ca ca, hẳn là từ nhỏ được cưng chiều, nếu không phải xảy ra việc này, có lẽ đã gả chồng sinh con......"

"Con của ta a —— con của ta a ——" lão phụ nhân ôm ngực, không ngừng lặp lại khóc than. Mấy hán tử cũng nâng tay áo lau nước mắt.

Chu Kỳ biết, bà lão sở dĩ ôm ngực, là bởi vì "đau lòng". Năm ấy Hàn bà lão qua đời đột ngột, Chu Kỳ mới biết được "đau lòng" cũng không phải lời sáo rỗng, mà là đau thật, nhè nhẹ giật nhẹ, còn có chút chua xót.

Đồng Thẩm Quân lại nói: "Tiểu nhi lang cầm cờ kia, không biết còn nhớ mẫu thân hắn hay không, cũng đáng thương."

Chu Kỳ nhìn tiểu nhi lang Hứa gia cùng tiểu nương tử bên cạnh có diện mạo tương tự hắn, lại nhìn phụ thân bọn họ, hán tử kia đau lòng khóc thành tiếng, năm đó ba cha con vô cùng cao hứng đi ngắm đèn, làm sao nghĩ đến lần này vĩnh viễn xa cách thê tử và mẫu thân.

Kinh triệu phủ thông thạo việc chuyên giao hài cốt này. Trịnh phủ doãn chú trọng, không cho phép quan tài vào Kinh Triệu Phủ, cho nên dựng một cái lều, để người hai nhà người và Đồng Thẩm Quân ký công văn ở đây, sau đó lấy thi cốt đi và nhập quan rồi mang đi.

Nói thì đơn giản, nhưng liên quan đến người chết, luôn có rất nhiều phong tục tang lễ, huống chi người sống thấy vong cốt thân nhân sao có thể không khóc?

Lão phụ nhân Dương gia thấy thi cốt nữ nhi, ngất xỉu ngay tại chỗ, đám con cháu vội vàng ấn huyệt nhân trung, vỗ ngực thuận khí. Chu Kỳ quay người muốn đi tìm ngỗ tác, đám ngỗ tác ít nhiều cũng biết chút y thuật, nhưng thấy Tạ Thiếu Khanh cưỡi ngựa đến.

Tạ Dung xuống ngựa, vội vàng đi qua, thấy lão phụ như thế, vội lấy túi châm bên hông ra, rút ra một cây ngân châm, chậm rãi đâm vào huyệt nhân trung lão phụ nhân, sau đó châm vào huyệt Thập Tuyên ở mười đầu ngón tay. Lão phụ tỉnh lại, "Con của ta a ——"

Tạ Dung thu châm, than nhẹ một hơi.

Chu Kỳ biết Tạ Thiếu Khanh biết chút y thuật, nhưng không ngờ hắn luôn mang theo châm bên người, ngẫm lại hắn là Đại Lý Tự thiếu khanh...... Hắn mang theo châm, chắc cũng giống nàng luôn mang theo thanh sắt mỏng bên người để cạy khóa cửa.

Vì huynh đệ Dương gia vây quanh lão phụ nhân, cờ chiêu hồn Dương tiểu nương tử được cắm lên quan tài, bài vị cũng đặt trên nắp quan tài. Chu Kỳ xoay người rời đi, một cơn gió đột nhiên thổi qua, phướn cờ tung bay đập vào bài vị, bài vị còn chưa kịp khắc lên gỗ, chỉ mới dán lên tấm gỗ, Chu Kỳ vội vàng bắt lấy.

Chu Kỳ nhìn về phía bài vị, trên tờ giấy trắng viết "Linh vị Dương thị Lục Nương". Xem ra Dương gia này không phân biệt nam nữ.

Chu Kỳ đột nhiên nhíu mày, để bài vị sát vào mũi.

Thần sắc Chu Kỳ biến đổi.

Tạ Dung nhìn nàng.

Chu Kỳ đưa bài vị cho Tạ Dung, sắc mặt lạnh như băng.

Tạ Dung nhận lấy, cũng để sát bài vị vào chóp mũi.

Tiểu nhi lang Dương gia phụ trách cầm bài vị không hiểu sao hai vị quý nhân cầm bài vị cô mẫu hắn làm gì, cũng không dám hỏi.

Tạ Dung đặt bài vị Dương tiểu nương tử xuống, đến chỗ Hứa gia, cũng mượn bài vị của nương tử Hứa gia để xem. Hứa Nhị Lang không dám không tuân theo, mắt nhìn nhi tử, Hứa tiểu lang quân liền đưa bài vị mẫu thân cho Tạ Dung.

Tạ Dung nhìn bài vị, cầm lên ngửi rồi hỏi: "Xin hỏi bài vị này do người nào viết?"

"Là thỉnh tiên sinh ở phường Đôn Nghĩa viết."

"Khi bọn họ viết bài vị, có từng cho thêm gì vào mực không?"

Hứa Nhị Lang có chút bối rối, Hứa tiểu lang quân vẫn im lặng nói: "Ta thấy vị tiên sinh kia lấy một nhúm tro trong lò rồi bôi lên."

Chu Kỳ cũng đang hỏi huynh đệ Dương gia vấn đề tương tự.

"Là thỉnh Đường tiên sinh ở phường Vĩnh Bình viết, quan tài cũng mua ở đó...... Hắn nói Lục Nương chết thảm, dùng hương viết bài vị, có thể an hồn trừ tà." Dương Đại Lang nói.

Tạ Dung cùng Chu Kỳ cùng nhau rời khỏi lều chứa thi.

"Trong Trường An, cửa tiệm quan tài, cửa tiệm khắc bia mộ, chỗ phục vụ tổ chức tang lễ không đến một trăm nhà, cũng có tám mươi, nếu điều tra tất cả thì rất tốn thời gian, nếu thật sự như ngươi và ta nghĩ, sớm một khắc, có lẽ có thể cứu được mạng các nàng. Như vậy, các ngươi dẫn người đi điều tra trước, ta dẫn người đi hỏi thăm." Chu Kỳ nói.

Tạ Dung gật đầu.

Chu Kỳ bước nhanh đến Kinh Triệu Phủ lấy bức thư làm bằng chứng, sau đó lên ngựa, dẫn theo Trần Tiểu Lục đến phường Tân Xương.

Trong đạo quan ở phường Tân Xương, "truyền nhân Tử Vi cung" đi ra ngoài mua hai cái bánh, hai quả trứng muối —— bọn họ ở trong đạo quan luyện đan, toàn tự mình ăn cơm một mình. Hôm nay dậy muộn, cơm sáng cơm trưa dồn thành một bữa, ăn xong thì đến chợ đông bày quán.

Vừa mới bước ra khỏi cửa đạo quan, hai con ngựa không báo trước lao tới cùng khói bụi mù mịt, "truyền nhân Tử Vi cung" vội vàng chạy sang một bên. Con ngựa kia được người cưỡi khống chế dừng cách hắn ba bước, hai vó ngựa giơ lên, "khôi" một tiếng.

"Truyền nhân Tử Vi cung" bình tĩnh lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn xem kẻ vô học nào cưỡi ngựa trên đường, đến lúc thấy rõ người, lại mỉm cười nói: "Ta còn tưởng là ai, kỹ năng cưỡi ngựa xuất sắc như vậy, hóa ra là Chu đạo trưởng! Đêm qua ta bói được quẻ hỉ ngộ cố nhân......"

Chu Kỳ xoay người xuống ngựa, không hàn huyên với hăn, kéo hắn đến chỗ ít người cạnh đạo quan, lấy thư ra tin, "Chân nhân có biết cửa tiệm quan tài, cửa tiệm điêu khắc bia mộ, chỗ phục vụ tổ chức tang lễ nào ở Trường An, bên trong có lang quân trẻ tuổi trẻ, nghe nói tuấn tú, viết chữ đẹp?"

"Truyền nhân Tử Vi cung" đại khái biết thân phận Chu Kỳ, thấy nàng hỏi như vậy, biết là có việc, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc: "Chu đạo trưởng biết ta, học vấn có hạn, tuy không học hành nhiều nhưng chữ viết ta có thể nhìn ra. Nói đến lang quân viết chữ bia mộ đẹp, diện mạo tuấn tú, ta thực sự biết được hai người. Một người là Giang lang quân chủ nhân cửa tiệm chuyên mai táng ở phường Đàn Hiền, một người là Đại Lang Chương gia chuyên bán bia mộ."

"Truyền nhân Tử Vi cung" bọn họ tuy rằng là đạo sĩ, hòa thượng giả, nhưng Chu Kỳ là cấm vệ quân chuyên điều tra chuyện dị thường trong dân chúng khác với đạo sĩ giả, bọn họ thường xuyên niệm kinh, siêu độ vong hồn, nghi lễ tang lễ linh tinh để kiếm chút tiền lẻ, cho nên quen với những người làm nghề mai táng. Trong đó "truyền nhân Tử Vi cung" là người linh động nhất, là người giàu kinh nghiệm nhất ở thành Trường An. Hỏi hắn, là tốt nhất.

"Kể về hai người đó đi."

"Giang lang quân, nghe nói là đạo nhân Hà Đông, nếu không biết, còn tưởng là con cháu nhà huân quý, ăn nói tao nhã, khí độ quân tử, không biết sao lại làm nghề này, năm ngoái mở tiệm chuyên mai táng ở phường Đàn Hiền. Chữ hắn viết rất đẹp, nhưng không hay viết cho người ta, trong tiệm hắn có tiên sinh khác. Ta đã thấy hắn viết mộ chí minh cho mẫu thân Hồ Thương ở phường An, lời văn tình ý chân thành, chữ viết cũng đẹp."

"Nhà Chương Đại Lang là gia truyền, chữ khắc trên bia mộ hầu hết không tệ. Đứa nhỏ này cũng coi như ta nhìn nó lớn lên, là người phóng khoáng, vẻ ngoài tuấn lãng mày rậm mắt to."

Trước khi lên ngựa, Chu Kỳ hỏi thêm một câu: "Lúc bọn họ làm mai táng, có thích trộn lẫn hương tro vào mực không?"

"Truyền nhân Tử Vi cung" cười nói: "Đều là để trừ tà, người làm nghề này, luôn hết sức cẩn thận. Nhưng thưởng chỉ kho gặp người chết thảm, chết non gì đó mới thêm, hương tro kia đều được đốt bằng hương, đủ loại hương liệu quý, trầm hương, đàn hương, cây giáng hương, bao nhiêu tiền một lạng......"

Chu Kỳ không đợi hắn tính xong, đã lên ngựa, phi ngựa trong khói bụi mù mịt.

Khi đi qua phường Quang Đức, Chu Kỳ bảo Trần Tiểu Lục đến Kinh Triệu Phủ xin điều động nhân thủ, còn nàng không đi vào, lập tức phi ngựa đến phường Đàn Hiền, không ngỡ gặp được Tạ Dung đang điều tra ở chợ cửa nam phía tây, nơi tập trung bán nhiều đồ mai táng nhất, Thôi Dập đến chợ phía đông.

Trong phòng tối.

Tỷ muội Trần thị dựa sát vào nhau.

"A tỷ, rốt cuộc bọn họ bắt chúng ta để làm gì? Vì sao tối hôm qua người nọ nói, nói, 'chết'......" A Hạnh run giọng hỏi, "Thường, Thường tiểu nương tử, thật sự đã chết sao?"

A Phương lắc đầu, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, trước mắt dường như lại hiện lên chuyện tối hôm qua.

Người trẻ tuổi nói: "...... Nàng ta kiên định hiểu chuyện hơn, so với người này tốt hơn."

Gã trung niên có chút do dự, "Nhưng chủ nhân thích người mềm mại lả lướt, tốt nhất là hiểu biết chữ nghĩa. Nhưng mà, lang quân nói cũng có đạo lý......"

Lúc này, Thường tiểu nương tử đỡ tường đứng lên, "Ta đi theo ngươi, ta ngoại trừ biết chữ, còn biết vẽ tranh, đàn nhạc."

Gã trung niên cười, nói với người trẻ tuổi: "Vẫn nên là nàng đi."

Kẻ khoác túi da xinh đẹp bên trong là ma quỷ nhìn về phía tiểu nương tử Thường gia, mỉm cười nói: "Tranh nhau như vậy, ngươi có biết, ra khỏi cửa này, sẽ phải làm gì không?"

"Chắc chắn không phải chuyện tốt." Thường tiểu nương tử nhắm mắt nói.

"Không ngờ người là người thấy chết không sờn...... Cũng được!" Người trẻ tuổi gật gật đầu với tên lùn mập.

Tên lùn mập đến trói Thường Ngọc Nương lại, nhét khăn vào miệng nàng, Thường Ngọc Nương quay lại nhìn tỷ muội Trần thị, lảo đảo đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro