Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Từ ngữ kỳ lạ

Chương 40: Từ ngữ kỳ lạ

Đến chính ngọ, nhóm nha sai nhóm đạo một lượt sân nhà Trương Ngũ, nhưng không có phát hiện gì thêm.

Tạ Dung, Thôi Dập, Chu Kỳ hỏi thăm một lượt các nhà ở xung quanh phía nam bắc phường và những nhà sống trên đường từ Thường gia đến Trần gia, có một nhà họ Miêu đã từng nhìn thấy Thường Ngọc Nương ngắm đèn một mình trên đường, có một phụ nhân họ Bàng phụ nhân từng thấy một chiếc xe ngựa màu đen ở đầu khúc rẽ, nhưng không để ý xem ai là người đánh xe.

Xe chuyện chở hài cốt của Kinh triệu phú đã tới, mấy người mang nghi phạm Trương Ngũ, hai bộ xương cốt, một tủ quần áo của nữ nhân về Kinh Triệu Phủ.

Trịnh phủ doãn vẻ mặt xui xẻo, mới tháng giêng, đã tìm được hai bộ xương, xem ra năm nay không dễ dàng gì. Trịnh phủ doãn cảm thấy có chút oan ức, không biết hung án này xảy ra bao nhiêu năm trước vào thời điểm phủ doãn nào nhậm chức, bây giờ lại tính lên đầu mình, thật là...... Trịnh phủ doãn đột nhiên nhớ đến Chu Kỳ từng nói "mèo ăn thịt, chó bị đánh", lời này tuy thô lỗ, nhưng vô cũng chính xác.

Kẻ gây chuyện tết Thượng Nguyên! Trịnh phủ doãn nhìn cái xe chở xương, nói với Tạ Dung: "Tết Thượng Nguyên hàng năm gặp chuyện không may, mỗ thật sự muốn tấu với thánh nhân, thỉnh dừng lệnh không cấm đêm ba ngày này."

Chu Kỳ và Thôi Dập ở phía sau nháy mắt nhìn nhau, lão Trịnh nói lời tiện nhỉ......

Vẻ mặt Tạ Dung nghiêm túc nói: "Ba ngày hội đèn Tết Thượng nguyên là tập tục lâu đời, từ tiền triều đã có lệnh này. Mặc dù Trịnh công vì ổn định kinh thành, an nguy bá tánh, nhưng tấu chương này chỉ sợ khó được phê."

Trịnh phủ doãn bước xuống thang, lắc đầu thở dài nói: "Ai nói không phải đâu."

Chu Kỳ nhìn Tạ Thiếu Khanh đeo mặt nạ thiện giải nhân ý*, không khỏi cười nhạt trong lòng, lại cảm thấy kỳ quái, đều là đồng liêu, tại sao Tạ Thiếu Khanh làm mặt lạnh với mình? Không phải là kiểu người "không câu nệ lễ tiết", mà từ lúc bắt đầu đã như thế. Chu Kỳ đột nhiên nhớ đến ở chợ phía đông "ngay từ đầu"...... Dù sao diện mạo Tạ Thiếu Khanh như vậy, thật ra thời điểm lạnh mặt so với lúc "thiện giải nhân ý" đẹp mắt hơn nhiều.

*: thấu hiểu nỗi lòng người khác

"Không dối gạt Trịnh công, hạ quan mấy ngày nay cũng nghĩ đến việc trị an Tết Thượng Nguyên." Tạ Dung nói, "Tuy không có lệnh cấm đêm ba ngày, nhưng chúng ta cũng có thể làm gì đó."

"Cấm quân bảo vệ kinh đô và các cùng lân cận có hạn, không có cách nào dàn trải khắp các phường trong thành, mỗi phường có thế chiêu mộ người tự nguyện. Vào những ngày lễ hội, không chỉ Tết Thượng Nguyên, còn có Tết Thượng Tị, Tết Trung Nguyên, Tết Trùng Dương sẽ có rất nhiều người và gia đình ra ngoài, họ có thể tuần tra trong dòng người đông đúc, bù vào chỗ trống của cấm quân không làm được?"

"Ngoài ra, chúng ta cũng nên truyền dạy cho bá tánh, biên soạn các bài ca, bài thơ trị an dễ nhớ dán trong phường, đánh trống tuyên truyền trước các lễ hội, lấy đó nhắc nhở, cảnh cáo những kẻ có tâm làm chuyện ác......"

Không thể ngờ được Tạ Thiếu Khanh thực sự có động thái đằng sau chiếc mặt nạ chiếu lệ của mình, Chu Kỳ kinh ngạc, chợt cảm thấy đây mới chính là Tạ Thiếu Khanh.

Trịnh phủ doãn chậm rãi gật đầu, cảm thấy nước đi này rất xuất sắc, theo lời Tạ Thiếu Khanh nói, không tốn công, lại rất thực dụng, mấu chốt —— để thánh nhân biết Kinh Triệu Phủ làm, có thể chặn miệng mấy triều thần lắm lời, không để bọn họ nói hắn là kẻ rụt đầu rụt cổ.

Trịnh phủ doãn kéo tay Tạ Dung tay, mặt đầy hiền từ, đang định nói gì đó, thì nghe thấy Thôi Dập ở phía sau nói: "Người thông minh thì suy nghĩ giống nhau, lúc trước A Chu cũng đề nghị dán bố cáo trên phố, ta cũng cảm thấy rất tốt."

Lời Trịnh phủ doãn định nói bị mắc trong cổ họng, ho khan một tiếng, quay lại nhìn Thôi Dập, lại nhìn Chu Kỳ, Tạ Dung cũng nhìn Chu Kỳ.

Thôi Dập nói như vậy, Trịnh phủ cũng phải cho hắn mấy phần thể diện, liền khen một câu: "Ồ? Mỗ chỉ nghĩ Chu tướng quân nhìn rõ mọi việc, vũ lực siêu quần, không ngờ cũng có kiến giải trong việc giáo hóa bá tánh."

Chu Kỳ nhướng mày, chắp tay cười nói: "Hạ quan chỉ trùng hợp nghĩ đến thôi, trùng hợp."

Nhìn sắc mặt khiêm tốn nhưng đắc ý của nàng, Tạ Dung đột nhiên nhớ đến bộ dáng Phỉ Phỉ ăn vụng thịt tưởng không ai biết, híp mắt, dựng thẳng cái đuôi, đuôi vẫy vẫy...... Tạ Dung nhìn ánh mắt như thấy vàng bạc của nàng, còn có phần lông ở đầu roi ngựa, quả nhiên thấy nó nhẹ nhàng đung đưa mà hoảng.

Trịnh phủ doãn và Chu Kỳ đang chiếu tướng nhau, thật sự không nhìn được bộ dáng nàng, chỉ gật đầu ẩn ý, sau đó quay ra chân thành khen Tạ Dung "gánh vác xã tắc".

Chu Kỳ ném cho Thôi Dập ánh mắt tán dương, đa tạ huynh đệ chỉ nói nửa câu, không nói hết cả câu cảnh cáo, mấy câu "Tư bôn là hạ sách thiển cận, sính cưới mới là kế lâu dài", "Tư bôn là khoảng khắc vui vẻ nhất thời, bị bỏ lại nước mắt bàng hoàng rơi", "Người dẫn ngươi tư bôn tuyệt đối không phải chân ái" mà nói ra, Trịnh phủ doãn có sắc mặt gì —— lúc này sắc mặt như nào không quan trọng, nhưng hôm nay còn phải kiếm bữa cơm ở Kinh Triệu Phủ.

Thôi Dập bình thường nói chuyện không có đầu óc, nhưng trước mặt người ngoài lại tự giác bênh vực huynh đệ. Huynh đệ nói đùa với nhau, sao có thể nói cho lão Trịnh nghe? Lão già này luôn nói thật, căn bản không hiểu đùa vui là gì.

Sau khi giao nộp nghi phạm và tang vật, cả nhóm ăn cơm trưa muộn.

Hôm nay Chu Kỳ cuối cùng cũng được thử tay nghề của đầu bếp Kinh Triệu Phủ. Không biết vì tay nghề đầu bếp Kinh Triệu Phủ tốt, hay vì có mặt Tạ Dung, Thôi Dập, trên bàn có cá có thịt, còn có rượu nếp than, chè lê mùa thu, so với món ăn ở Phong Ngư Lâu cũng không kém gì.

Tạ Dung đến, Trịnh phủ doãn đương nhiên tiếp bồi, lúc ăn cơm, lại nói đến vụ án.

Trịnh phủ doãn đã xem qua đủ loại vật chứng, cũng biết sơ lược phân tích của mọi người, "Mỗ xem thư kia, văn phong mạch lạc, chữ viết đặc biệt đẹp, có lẽ thật sự do sĩ tử thi rớt viết thư. Nếu sĩ tử này là kẻ bắt cóc...... Đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, lại lợi dụng nó để phạm tội, đúng là tội ác tày trời."

Trịnh phủ doãn nhìn Tạ Dung: "Mỗ đọc thư kia thấy văn phong khác với bây giờ, giống với phong cách thời Nguỵ, Tử Chính nghĩ sao?" Là người đỗ tiến sĩ, Trịnh phủ doãn tất có nhãn lực.

Tạ Dung gật đầu: "Bố cục sơ lãng, hàm súc thanh nhã, giống phong cách của Tống tiên sinh Bắc Nguỵ."

Trịnh phủ doãn nhìn ra dấu vết thời Nguỵ, nhưng chưa nhìn ra bút tích của "Tống tiên sinh", lập tức sai người đến phòng vật chứng mang lá thư qua đây, "Chúng ta cùng nhau nghiền ngẫm."

Thôi Dập chưa bao giờ che giấu sự vô tri của mình, "Vị Tống tiên sinh này là ai?"

Trịnh phủ doãn thấy vị cấp dưới này thỉnh giáo chuyện học vấn, bỗng sinh cảm giác vui mừng, vuốt râu nói: "Bia thời Nguỵ chia làm bốn loại, tượng nhớ, bia đá, vách đá, mộ chí minh (văn bia). Người viết mộ chí minh thường không để tên họ, 'Lưu hồng mộ chí', 'vương khiển mộ chí, 'Trương kiều mộ chí', văn phong tương đồng, tiền triều có người nghiên cứu, nói người viết họ Tống, là hậu duệ của Tống Quốc công."

Thấy Trịnh phủ doãn nói đến Xuân Thu Chiến Quốc, Thôi Dập như đi học ngủ quên, nghe xong mà ngốc luôn, nhìn sang người đi học ngủ gật chảy nước dãi giống minh Chu Kỳ.

Chu Kỳ không hiểu điển tích điển cố lắm, nhưng am hiểu thiên hạ, nhai hết miếng đậu rán trong miệng, nhẹ giọng giải thích với Thôi Dập: "Chẳng qua là tỏ vẻ có lai lịch mà thôi. Người đương thời thích biên soạn gia phả cho mình, thích nhận loạn tổ tông, nghiên cứu người khác, tự nhiên cũng sẽ không bên này nặng bên kia nhẹ, nên hắn mới an bài lai lịch tổ tông của mình." Một người không có danh tiếng, có phải họ Tống thật hay không, huống chi tổ tông ngàn năm trước......

Thôi Dập cười rộ lên, A Chu, luôn thấy rõ chân tướng, nhìn thấu những kẻ đầu ngựa nào tàn.

Giọng Chu Kỳ tuy không lớn, nhưng ngồi chung một phòng, Trịnh phủ doãn nào nghe không được, không khỏi nhấp môi, nhưng rốt cuộc cố kỵ thân phận của nàng, không nói gì thêm.

Tạ Dung hơi nhếch khóe miệng, thông minh tất có, chỉ là không thích đọc sách, miệng lại quá xấu.

Nha sai mang thư đến, Trịnh phủ doãn xem qua, rồi truyền cho Tạ Dung, sau đó là Thôi Dập và Chu Kỳ.

Chu Kỳ thực sự không hiểu lắm về loại văn này, nhìn gần nhìn xa, dù nhìn kỹ thế nào cũng không thể biết được nguyên nhân, nhưng thật ra này mặc mùi hương nhi...... Chu Kỳ cau mày.

Tạ Dung nói: "Người đương thời rất chú trọng chữ viết, người sao chép lại bia thời Nguỵ không nhiều lắm. Lúc tiên đế còn sống, hòa thượng Hàm Minh viết 'Trừ Hoài thiếp', lối viết tao nhã, tương tự văn phong 'Môn thạch minh', dẫn đến một thời gian người ta say mê chữ viết trên văn bia, nhưng ít người nghiên cứu mộ chí minh; trong mộ chí minh, trước giờ cũng chỉ tôn sùng mộ chí của vương thất, Tống tiên sinh này sử dụng văn phong mộ chí Nguyên thị......"

Chu Kỳ và Thôi Dập nghe xong cũng hiểu, văn phong Tống tiên sinh thuộc thể loại xó xỉnh, rất ít người nghiên cứu, ước chứng người biết đến cũng không nhiều lắm —— khó trách bộ dáng Trịnh phủ doãn vuốt râu vừa rồi có hai phân đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro