Chương 1
Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị.
Đối với câu châm ngôn này, Vương Liên Hoa đương nhiên là hoàn toàn đồng ý. Mùa hạ đến, mua được một ngôi nhà bên Tây Hồ đặt tên là "Thủy Nguyệt các" thì liền cực kì vui vẻ mà nói với Thẩm Lãng như vậy chính là đúng lý hợp tình với hắn.
Hắn là người thích phồn hoa náo nhiệt, chịu không nổi cảnh màn trời chiếu đất, lang bạt kỳ hồ. Nếu không có ai vì hắn trải sẵn giường chiếu, hâm nóng rượu cùng thức ăn, hắn liền thấy lạc thú nhân sinh vơi đi một nửa. Thân thiếu gia mệnh công tử, đối với hắn vẫn là thích hợp nhất. Về điểm này, Thẩm Lãng cũng đành bó tay.
Hàng Châu quả thực rất đẹp, nét đẹp cùng với Lạc Dương có chút bất đồng. Vẻ đẹp của Lạc Dương giống như danh hoa mẫu đơn Lạc Dương, tươi đẹp mang chút sát khí, giống như Vương công tử năm đó lập chí đảo loạn giang hồ, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói lạnh lùng mang thần khí mỉa mai. Mà Hàng Châu lại điềm nhiên xinh đẹp, tháng ba hoa đào, Giang Nam xuân thủy, oanh ca yến hót, mấy ngày liền khí trời ấm áp gọi người đến say.
Vương Liên Hoa mỗi ngày thức dậy, vẻ mặt đều là mê sương say đắm, sóng mắt sáng ngời trong suốt tựa như sáng sớm mùa xuân, sóng Tây Hồ xanh biếc xao động. Thẩm Lãng nhìn hắn, lại trông ra non sông tươi đẹp ngoài cửa sổ, không khỏi ngây người, không rõ là đang ở nhân gian hay đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Bởi vậy, Thẩm Lãng tuy rằng đối với câu tiểu ẩn đại ẩn kia không cho là đúng song cũng không hề phản đối quyết định này của Vương Liên Hoa, thập phần hưởng thụ khoảng thời gian bình yên này.
Chỉ là y đối với cái tên "Thủy Nguyệt các" này đưa ra chút dị nghị với Vương công tử: "Kính trung hoa, thủy trung nguyệt, nghe tựa hồ có chút thương cảm?"
Vương Liên Hoa cười: "Tuy chỉ là hư ảo, song có được khoảnh khắc tươi đẹp như thế cũng đã đủ rồi."
Đoạn đối thoại này của hai người lại giống như nhất ngôn thành sấm.
Khi một nữ tử dùng khăn che mặt hồng sắc xuất hiện tại Thủy Nguyệt các, hai người tuy rằng giật mình nhưng cũng không có cảm giác trở tay không kịp.
Sớm biết sẽ phải chấm dứt, song khoảng thời gian tươi đẹp kia chung quy lại ngắn ngủi tới vậy.
Nữ tử đẹp như Giang Nam.
Dáng người thanh tú mà mềm mại đáng yêu đi tới giống như từng bước đạp trên mặt nước Tây Hồ, phong tư xinh đẹp. Một thân phấn y, ôn nhu như mộng, tuy là đã che khuất dung nhan nhưng chính chiếc khăn hồng kiều diễm kia cũng đã đủ làm người tưởng niệm. Có như vậy phải chăng là giai nhân phong tư tuyệt thế, nghĩ đến dung nhan sau khăn che mặt kia, hẳn là xinh đẹp khó lường.
Nữ tử mày đích xác là khách nhân đầu tiên của Thủy Nguyệt các.
Thẩm Vương hai người còn chưa mở miệng hỏi, nữ tử liền nhẹ nhàng nói năm chữ:
"Thẩm Lãng, Vương Liên Hoa." Thanh như chuông bạc, cực kì dễ nghe.
Tuy nói là lại giả bất thiện, thiện giả bất lai, sau khi hai người biến mất khỏi giang hồ, mặc dù từng có ít giang hồ phong ba lan đến, song đây lại là lần đầu tiên có người biết được thân phận thật sự của họ.
Đương nhiên thuật dịch dung của Vương Liên Hoa thiên biến vạn hóa, đã hoàn toàn sửa lại tướng mạo, như thế nào lại có người biết được tung tích này?
Nữ tử kia thấy thần sắc hai người, cười nói: "Hai vị không cần kinh hoảng, thiếp thân cũng không phải đến tìm hai vị gây phiền toái, chỉ là muốn thỉnh cầu Vương công tử một chuyện. Tâm nguyện này của thiếp thân trừ bỏ Vương công tử, trong thiên hạ không còn ai có thể làm được."
Vương Liên Hoa cười nói: "Cô nương có thể dễ dàng biết được tung tích của hai người tại hạ, cư nhiên là nhân vật phi phàm, thỉnh giảng."
Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, vạch cái khăn che mặt ra.
Thẩm Lãng và Vương Liên Hoa không hẹn mà cùng cảm thấy có chút thất vọng.
Tóm lại là nam nhân thì chỉ thích nhìn mỹ nhân. Nữ tử này phong tư mê người, diện mạo đang ra cũng phải tuyệt mỹ, không ngờ dung nhan dưới khăn che kia lại đi quá xa ngoài dự liệu.
Nàng không mỹ lệ.
Một nữ tử như vậy mà lại có một khuôn mặt không mỹ lệ, chỉ sợ người xem qua liền muốn khởi lên truyền thuyết võ lâm, tỷ như một mỹ nhân từng khuynh quốc khuynh thành, vì thế nhân đố kị mà dung mạo bị hủy, hoài công lưu lại chỉ còn tuyệt thế phong tư khi xưa.
Nhưng gương mặt nữ tử này không phù hợp với loại chuyện xưa này, bởi vì nàng ta tuy không đẹp nhưng cũng tuyệt không xấu.
Một lời lấy tệ chi, đó là trời sinh ra ai nét mặt đều bình thường. Nếu sinh ra là nha đầu thường ở trù phòng nhóm lửa, trân của miệng nhất định sẽ có hiện ra thức ăn, bất luận là ai cũng đều không cảm thấy có gì không đúng.
Chỉ có điều, thân thể của nàng, từ phong tư, thanh âm, đều là của tuyệt đại giai nhân mới có.
Cuối cùng hé ra một khuôn mặt quá đỗi bình thường như vậy khiến cho tất cả những phần tuyệt mỹ của nàng trở thành công khuy nhất quĩ. (thất bại trong gang tấc)
Nữ tử nhìn thấy biểu tình của hai người, thản nhiên mà cười: " Cho nên thiếp thân muốn có một gương mặt xinh đẹp xứng đối với mình. Vương công tử, thử hỏi trong thiên hạ, trừ ngươi ra còn ai có thể làm được?"
Vương Liên Hoa cũng cười: "Cô nương hẳn là đã biết, tại hạ không làm cho người ta không công. Đúng rồi, tại hạ thất lễ, đến nay vẫn chưa thỉnh giáo quý danh của cô nương?"
Nữ tử hơi hạ thấp người nói: "Thiếp thân, Lâm Kính Hoa."
Kính trung Hoa.
Lại có nữ tử nào không kì vọng dung nhan của chính mình xinh đẹp như hoa?
Lâm Kính Hoa nói: "Thiếp thân sớm đã hy vọng nhờ cậy, cũng biết muốn tìm Vương công tử tương trợ là việc thập phần khó khăn. Bởi vậy thiếp thân đã bỏ ra nhiều năm, tìn được một bảo vật, những mong có thể đả động công tử. Sau này tìm được bảo vật rồi liền nghe tin Vương công tử không rõ vì sao bặt vô âm tín, thiếp thân lại bỏ ra rất nhiều thời gian lần theo tung tích của Vương công tử, không nghĩ Vưing công tử lại tới ngay gia hương Hàng Châu của thiếp thân, ở chỗ này gặp nhau. thật là vừa mừng vừa sợ."
Dứt lời, nàng liền từ trong tay áo lấy ra một ngọc bích tiểu hạp, đẩy tới trước mặt Vương Liên Hoa.
Vương Liên Hoa vừa mở cái hạp ra, ánh mắt liền sáng rỡ.
Đó, là một cây đao.
Đao nhỏ nhất, cực bảo.
Chuôi đao bất quá dài một tấc, lưỡi đao không đủ một tấc quả thực giống một thanh ngân nguyệt quang.
Vương Liên Hoa nhìn thấy bải đao kia quả thực không nói ra lời.
Hắn vốn diệu thủ, chính là cần một cây đao như vậy.
Năm đó có vị khách, vì mất đi ngón cái tay phải, từ đó vốn không thể nắm đao, về sau lại đến tìm Vương Liên Hoa.
Vương Liên Hoa lấy ngón tay của một người khác, đao khách kia thấy ngón cái mới giống trước đây, vận chuyển linh hoạt tự nhiên, thập phần toại ý.
Nhưng Vương Liên Hoa lại thật sự không quá vừa lòng. Hắn ghét cái daua vết của ngón tay khi tiếp giáp thi thuật, nhìn qua không được tự nhiên, không giống như là của chính bản thân mình. Thế nên hắn không buốn đi buộc đao khách kia giao thù lao chính là vị tình nhân theo gã nhiều năm.
Đao khách mừng rỡ, Vương Liên Hoa lại phi thường buồn bực.
Nhưng nếu có được một cây đao như vậy, có thể... đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.
Minh nhân bất thuyết ám thoại (người quang minh không nói chuyện mờ ám), Vương Liên Hoa lập tức vui vẻ hỏi nàng: "Ngươi nghĩ muốn hé ra dạng mặt gì?"
Hắn nhìn thấy bảo đao kia, ánh mắt liền sáng gấp bội, vẻ mặt si mê hại Thẩm Lãng đến muốn dở khóc dở cười.
[Còn tiếp]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro