Chap 0
Hân vốn là một cô gái xinh đẹp,giàu có. Năm nay vừa tròn 24 tuổi 1 tháng nữa cô chuẩn bị đính hôn với bạn trai. Cô đựơc người đời ngưỡng mộ vì có đủ bốn tư chất Công Dung Ngôn Hạnh. Nhưng tiếc thay hòkng nhan bạc mệnh. Cô đựơc phát hiện đã chết với bằng chứng mông lung và bí ẩn.
Hôm ấy là một ngày mưa tầm tã. Mưa cứ rơi tách tách bên khung cửa sổ. Ngồi ngắm cảnh qua khung cửa sổ biệt thự riêng của mình.Cô nghe thấy những tiếng động lạ trong nhà kính hoa hồng của mình. Tiếng động như kim loại va vào nhau khiến người ta khó chịu. Cầm theo cây đèn pin cô bước vào nhà kính với vẻ cẩn trọng pha lẫn sự cảnh giác. Bước vào nhà kính mọi thứ tôi đen. Cô lần mò lại công tắc cạnh cửa."Tách" chiếc đèn đựơc bật lên. "Keng"Cô bổng nhiên cảm nhận cơn đau tận xương sống ở cổ.Cơn đau khiến cô bất tỉnh. Chẳng biết có chuyện gì xảy ra nhưng cô đựơc phát hiện đã chết trong căn nhà kính ấy.Kì lạ thay khi người ta phát hiện thi thể. Thi thể cô đựơc đặt nằm trong một chiếc quan tài mở nắp với những cánh hoa hồng trắng nhướm máu. Cô đựơc mặc một chiếc váy xinh đẹp hở vai để lộ xương quai xanh và cổ trắng nhưng đã ốm đến lòi cả xương. Ngoài hở vai chiếc váy này đặc biệt ở phần tay áo và vải. Phần tay áo trên hở và phồng cộng phần tay áo dài và mảnh đến cổ tay.Trên vải đụơc thêu bằng vải rem họa tiết hoa hồng trắng giống với những bông hoa trong quan tài.Gương mặt gầy gò nhưng vẫn có phần xinh đẹp. Trên cổ có một vết hằng nên người ta kết luận cô tự tử và khép lại cụôc điều tra vì không đủ bằng chứng. Cái chết của cô đựơc xem là một cái chết bí ẩn nhất lúc bấy giờ.
*Dưới góc nhìn của Hân*
Cơn đau sau cổ khiến tôi đau đớn vô cùng. Chẳng còn biết gì nữa. Lúc tôi thức dậy đã thấy chính mình nằm trong quan tài còn tôi thì không thể chạm vào bản thân. Tôi chỉ có thể thấy người đặt tôi vào chiếc quan tài ấy rất quen thuộc nhất là tóc vàng hệt như người tôi yêu. Tôi cố đuổi theo nhưng tôi không thể ra khỏi nhà kính ấy. Lúc bình minh tôi đựơc phát hiện đã chết bởi bạn thân của tôi vì chúng tôi đã tận hưởng nơi này cùng nhau.Nhìn gương mặt Trúc khóc cho tôi. Tôi đau lòng lắm nhưng chỉ có thể nhìn cảnh sát điều tra hiện trường vào buổi sáng. Buổi tối thì Trúc luôn đến và điều tra hiện trường một cách lén lút .
Có lẽ ông trời thương cô nên chỉ qua một đêm trôi qua khi mở mắt cô phát hiện bản thân đã đụơc sống lại. Cô véi đùi thật mạnh để chắc rằng đây không phải mơ. Nhưng gương mặt trong gương gầy gò và xinh đẹp này chính là của Nguyệt bạn thân năm trung học của cô.Nếu ông trời muốn cô giải mã cái chết của mình thì cô sẽ dùng cơ hội này tự điều tra và giải mã chúng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro