Chương 2: Bắt nạt
Mấy ngày sau khi mẹ cậu chết, Trương Khắc Nhân trở lại trường. Khuôn mặt cậu vẫn bình thản, không có biểu hiện gì khác thường. Những kẻ bắt nạt thường ngày vẫn không bỏ qua cơ hội châm chọc cậu, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ
Bọn chúng đã nghe được tin mẹ cậu qua đời. Khi Khắc Nhân bước vào lớp và ngồi xuống bàn, một đứa trong nhóm, thằng Khải, liếc nhìn cậu bằng đôi mắt chứa đầy sự ác ý. Hắn cười cợt, nói to để mọi người xung quanh đều nghe thấy:
"Mẹ mày chết rồi à? Thế mà nhà mày giàu thế, chia cho tao chút đi, dù gì mày cũng không xài hết đâu!"
Cả nhóm phá lên cười, tiếng cười đầy vẻ hả hê và khinh thường. Những lời nói ấy như những nhát dao đâm vào lòng tự trọng của người khác, nhưng với Khắc Nhân, chúng chỉ làm tăng thêm sự hưng phấn. Cậu im lặng, không đáp lại lời nào. Bề ngoài, cậu có vẻ như đang chịu đựng, nhưng bên trong, lòng cậu sục sôi
"Cứ cười đi, dùng những lời lẽ thậm tệ hơn nữa đi," Khắc Nhân thầm nghĩ, ánh mắt đục đi. "Tất cả sẽ từ từ được tận hưởng trò vui sắp tới."
Cậu nhắm mắt lại, hình ảnh máu đỏ chảy trên bàn tay mình hiện lên trong đầu, làm nỗi khao khát bạo lực trở nên không thể kìm nén. Cậu biết rằng ngày đó sẽ sớm đến, cái ngày mà cậu không còn phải kiềm chế bản thân nữa. Mỗi lời nói, mỗi nụ cười của chúng chỉ làm cho cậu thêm quyết tâm
Những kẻ bắt nạt vẫn tiếp tục cười đùa, hoàn toàn không nhận ra con quái vật đang lớn lên trong lòng Khắc Nhân. Cậu ngồi lặng lẽ giữa đám đông, nhưng tâm trí đã chìm vào một nơi tối tăm, nơi mà nỗi căm hận và sự ghê tởm đối với tất cả đang bùng cháy
Ngày học cuối cùng cũng kết thúc, và tiếng chuông báo hiệu giờ tan trường vang lên. Học sinh trong trường nhanh chóng rời lớp, nhưng Khắc Nhân thì chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình. Cậu biết rằng hôm nay cũng không khác gì mấy ngày trước đó nhưng cậu sẽ cho nó một chút khác biệt
Khi Khắc Nhân bước ra khỏi lớp, cậu đã bị một nhóm học sinh kéo vào khu đất trống phía sau trường. Khu đất này rất ít người qua lại, trở thành nơi lý tưởng cho những trò bắt nạt. Cậu đã từng bị lôi đến đây nhiều lần, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ
Nhóm này có khoảng sáu đứa, bao gồm hai đứa con gái và bốn thằng con trai. Thằng Khải, kẻ thường hay dẫn đầu nhóm, đẩy mạnh khiến Khắc Nhân ngã đập lưng vào một gốc cây. Cậu rên rỉ, nhưng không hề phản kháng, biết rằng mọi nỗ lực đều vô ích
Ngay sau đó, bọn chúng bắt đầu lao vào đánh cậu. Những cú đấm, cú đá liên tiếp giáng xuống, làm Khắc Nhân bầm tím khắp người. Miệng cậu chảy máu, hương vị kim loại lan tỏa trong miệng. Chúng tát cậu, chà đạp cậu như thể cậu không còn là con người
Hai đứa con gái đứng nhìn với nụ cười khinh miệt, trong khi bốn thằng con trai thay phiên nhau đấm, đá. Một thằng còn nhảy lên đạp mạnh vào ngực Khắc Nhân, khiến cậu ngã lăn ra đất. Cặp sách của cậu bị giật mạnh, đổ hết đồ đạc ra ngoài. Những quyển sách và vở của cậu bị bọn chúng giẫm đạp, khiến chúng dính đầy đất bẩn
Áo quần của Khắc Nhân cũng bị bẩn đi, dính đầy bụi bặm và vết máu. Cậu nằm đó, không một lời phản kháng, không một tiếng rên rỉ nào phát ra, chỉ im lặng ôm đầu chịu đựng
Sau khi bọn chúng đã đánh đập thỏa mãn, vài đứa bắt đầu rời đi. Dù gì thì chúng cũng được xem là những học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô, chẳng ai muốn bị phát hiện đang làm điều này. Nhưng vẫn còn một thằng ở lại, kẻ mà Khắc Nhân biết rõ là thù hằn mình nhất
Thằng Duy, cậu ta không chỉ căm ghét Khắc Nhân vì cậu từng giành lấy danh hiệu học sinh giỏi mà còn vì một lý do cá nhân hơn. Lan Như, cô gái mà hắn đã thầm yêu từ lâu, lại chọn để ý đến Khắc Nhân, kẻ mà hắn khinh thường và căm ghét. Sự ghen tuông và thù hận trong lòng Duy bùng lên như ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại
Hắn bước tới, đạp mạnh lên người Khắc Nhân, ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt và tức giận. Nhìn xuống kẻ đang nằm trên đất, hắn gằn giọng:
"Sao Lan Như có thể để ý đến một thằng như mày chứ?"
Khắc Nhân chỉ im lặng, nằm đó, cơ thể bị bầm tím và lấm lem bùn đất. Cậu cao 1m7, nhưng gầy gò, làn da trắng nhợt nhạt tương phản với vết bẩn và vết máu trên mặt. Mái tóc nâu của cậu trộn lẫn với chút đất cát, khuôn mặt đẹp trai giờ đây sưng vù và bầm tím. Cậu không hề phản kháng, chỉ nằm đó để cho Duy muốn làm gì thì làm. Nhưng sâu trong lòng, Khắc Nhân chỉ đang chờ đợi. Chờ đợi giây phút này, khi tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu chuẩn bị bùng nổ
Đôi mắt cậu, dù bị che khuất bởi vết bầm tím, vẫn ánh lên một tia sáng lạnh lẽo. Mọi hành động của Duy chỉ càng làm tăng thêm sự hưng phấn trong Khắc Nhân, như lửa đang được đổ thêm dầu. Cậu không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ có sự háo hức kỳ lạ đang dần chiếm lấy tâm trí
_____
Chương ngắn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro