HÌNH NHÂN ( PHẦN 5)
Khi cả năm người đã ra đến ngoài sân. Nước mưa lạnh toát khiến Bảo run rẩy. Bình thấy vậy liền nắm chặt tay cậu để trấn an. Mai kéo sát Hương và Đạt lại bên mình, rồi tay cũng giữ chặt lấy cánh tay còn lại của Bình. Cả năm người co ro dưới cái lạnh của mưa đêm, môi tím tái, đôi mắt từng người đều phát ra từng tia sợ hãi. Duy nhất chỉ có Bình, với ánh mắt cương nghị, anh vẫn luôn cố giữ bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện.
Đúng như Bình dự đoán, hai con hình nhân đuổi theo năm người ra ngoài sân thì đã gặp mưa. Giấy bản vốn dĩ mỏng nên bị nước mưa làm cho nhão nhoét, áo tang bằng giấy rách tả tơi, màu sắc loang lổ chảy ra khắp sân. Khuôn mặt của hình nhân bị mưa táp vào, rách nát đến quỷ dị. Trong chốc lát, hai hình nhân đáng sợ chỉ còn lại hình hài là hai khung xương bằng tre cứ rung lên bần bật giữa trời mưa, rồi bỗng chốc đổ xuống sân bất động như thể đã chết vì thiếu đi linh hồn.
Bình ra hiệu cho mọi người tiến vào nhà, tránh bị cảm lạnh.
Nhưng nỗi sợ hãi vữa nãy chưa dứt thì cảm giác đau tim lại đến khi họ tiến vào phòng khách. Cả năm người há hốc miệng, mắt trợn ngược trắng dã. Trong phòng khách, chiếc ghế đẩu đã được ai đó dựng lên, không còn mạng nhện bám xung quanh. Phía trên chiếc ghế đang đung đưa bốn chiếc chân đã gần mục rữa, chỉ chờ đứt ra rồi rơi xuống.
Một hình ảnh thật không ai muốn thấy đang hiện diện. Hai sợi dây thừng được vắt qua chiếc đèn trần. Một nữ nhân và một nam nhân đã treo cổ, hai bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau, ánh mắt trừng trừng phóng ra tia oán hận.
Nữ nhân kia, tất nhiên là Bảo và Mai đều nhận ra khi nhìn thấy ba vết cào trên tay ả, còn nam nhận thì lạ hoắc. Thấy cảnh tượng đó, dù rất sợ hãi nhưng ngay lập tức Bình chạy ra ngoài sân, tiến nhanh về phía hai khung xương bằng tre của hai hình nhân vừa nãy. Anh mỉm cười rồi nói lớn: "Xem này!".
Chi Mai, Đạt và Hương nghe thấy liền chạy ngay ra sân. Trên tay Bình là hai tấm ảnh chân dung, một nam, một nữ. Trong một tấm ảnh là khuôn mặt của cô gái xinh đẹp, cánh tay đưa lên vuốt mái tóc dài. Trên mu bàn tay lộ rõ ba vết sẹo tựa vết cào.
"Tao tìm thấy trong xác của hình nhân. Nhưng việc đặt ảnh vào bên trong hình nhân, chỉ con người mới có thể làm được".
Đạt chau mày: "Có khi nào là chủ nhà không? Mà làm vậy với mục đích gì?".
Thu Hương nhìn Đạt lắc đầu, ý là không biết.
Mai quay lại nhìn vào hai cái xác trong phòng rồi nhìn lại vào hai tấm ảnh. Đúng là họ. Nhưng cô chợt hoảng hốt: "Chết tiệt, thằng Bảo, nó vẫn đứng chôn chân trong phòng".
Dứt lời, đầu của nữ nhân lìa khỏi cổ, cả cái xác của ả rơi "bịch" xuống đất, cái đầu trọc lốc lơ thơ vài cọng tóc rơi ra khỏi chiếc thòng lọng, lăn lông lốc trên sàn. Bão kinh hãi hét lên, đứng chôn chân, mắt nhắm tịt.
Bình đứng bên ngoài thấy cảnh tượng đó, chỉ kịp thốt ra: "Thôi chết" rồi anh chạy nhanh vào phòng, kéo Bảo ra. Bình kéo đi, Bảo vừa xê dịch được vài bước thì cái xác không đầu đã kịp đứng dậy, túm lấy mu bàn tay của cậu. Bình thấy vậy lập tức kéo mạnh hơn. Tức thì, cánh tay của nữ nhân tuột ra, nhưng đã kịp để lại trên mu bàn tay Bảo ba vết cào sâu hoắm.
Máu từ tay cậu rỉ ra, đỏ thẫm từng giọt.
Cùng lúc đó ba người còn lại tiến đến đóng sập cửa nhà, rồi họ kéo nhau chạy ra phía cổng. Cánh cổng ban đầu không có ai đóng lại, cũng tự bật ra, mà nay làm cách gì cũng không mở được. Đạt tức tối chửi đổng:
"Mẹ kiếp! Số chó thật!"
Bình đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: "Chỉ còn một cách duy nhất. Nhảy qua hàng rào!"
"Không được đâu mày ơi, nước mưa trơn tuột, hơn nữa tường còn rất cao, người nhỏ bé như bọn tao, nhảy qua sao nổi?", Hương run rẩy, mắt đã ngấn lệ vì sợ hãi
Lúc đó, cửa phòng khách bị bật tung ra, hai cái xác một nguyên vẹn, một bị mất đầu liêu xiêu tiến gần đến phía cánh cổng. Chi Mai gào thét: "Làm sao bây giờ? Sắp chết đến nơi rồi! Mẹ ơi..." rồi khóc nức nở.
Bình hoảng hốt nhìn bốn người còn lại rồi nói: "Cả nhóm tao cao lớn nhất. Tao sẽ giúp từng đứa vượt qua hàng rào!"
"Không được! Đi năm người, về cũng năm người!", Bảo giật tung cánh tay Bình ra, giọng nói dứt khoát.
Bình nhìn mọi người, vẻ mặt điềm tĩnh: "Tin tao đi! Tao cao lớn thế này, sẽ nhảy qua dễ thôi. Đừng nói nhiều, không còn nhiều thời gian nữa".
Dứt lời, anh đẩy Bảo về phía hàng rào rồi nhấc bổng cậu lên, sau đó dặn dò: "Song sắt nhọn, cẩn thận kẻo trượt chân".
Bảo lưỡng lự quay lại nhìn Bình, lắc đầu tỏ ý không muốn. Nhưng rồi cậu nhìn hai cái xác đang tiến lại gần, lại nhìn đám bạn đang cuống quýt đợi mình nhảy qua, bỗng thấy bối rối hơn bao giờ hết. Ngay lúc đó, Bình nhanh chóng bí mật nhét vào tay Bảo một chiếc nhẫn bạc được thiết kế đơn giản, khiến cậu ngỡ ngàng.
Bảo biết đó là cái nhẫn mà Bình vẫn khoe với cả nhóm rằng sẽ tặng cho người yêu đầu tiên trong cuộc đời của mình. Nghĩ đến đó, trong thâm tâm Bảo dấy lên cảm giác bất lực đến xót xa. Cậu quay ra thì chỉ nhận được cái gật đầu cùng nụ cười hiền lành của Bình. Bảo thở hắt ra một hơi thật mạnh, thầm nói: "Xin lỗi", rồi nhắm mắt nhấc chân qua.
Trong khoảnh khắc đó, Bình nhìn thấy khóe mắt Bảo rỉ nước, không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Hai cái xác quỷ dị mỗi lúc tiến lại một gần hơn. Bình hốt hoảng giục giã: "Nhanh lên, nhanh lên nào!" .
Chí Đạt là người cuối cùng được Bình đẩy lên hàng rào. Cậu ngồi trên đó, đưa cánh tay xuống, miệng gào lớn: "Đưa tay cho tao, Bình!".
Nguên Bình đưa tay ra để Chí Đạt kéo lên. Đạt lấy hết sức bình sinh ngả người về phía sau nhưng nước mưa dội xuống, lại lẫn mồ hôi, khiến cánh tay Bình bị tuột ra. Đạt mất đà, ngửa người ngã xuống đất, đầu đập vào tảng đá dưới chân tường, ngất lịm. Máu từ đầu chảy ra đỏ thẫm cả tảng đá. Thu Hương thấy thảm cảnh đó lập tức phát ra tiếng hét thất thanh, át cả sấm lớn. Cô chạy đến nâng đầu Đạt lên, máu rỉ rích qua kẽ tay, nhỏ từng giọt xuống đất, nhưng lập tức bị nước mưa rửa trôi. Thu Hương gào khóc thảm thiết.
Quang Bảo và Chi Mai hoảng hốt, cả hai liên tục kêu Bình phải thật nhanh chân mới kịp, rồi họ bảo Thu Hương đưa Chí Đạt đi trước. Hương dìu Đạt về phía hai cột đèn bên đường đang chập chờn, rồi tắt hẳn. Cô hoang mang đưa Đạt đi trong bóng tối. Bỗng hai đốm sáng lãnh lẹo tựa đom đóm hiện lên, Hương chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, cô vô thức lê bước theo hai đốm sáng lập lờ trước mắt.
Nguyên Bình nhận thấy tình hình của Đạt, lại càng trở nên luống cuống. Anh nhanh chóng nhảy lên hàng rào, toan nhấc chân vượt qua. Nhưng ngay lập tức, cái xác của nữ nhân đã tiến đến. Bàn tay của ả túm lấy chân khiến anh phải lấy hết sức mình giãy dụa. Bình quẫy mạnh chân thì khiến cái tay của nữ nhân bị xé toạc ra ra, vẫn đung đưa bám vào chân anh. Thấy cảnh tượng đó, Bình càng hoảng hốt, tìm mọi cách để cho cánh tay đang bám vào chân mình phải rơi ra.
Nhưng thật không dễ dàng, khi anh chưa kịp mừng vì cánh tay mục nát ấy cuối cùng cũng đã chịu rơi xuống, thì nữ nhân kia vẫn không thôi gào thét. Dường như nghe thấy tiếng gọi của ả, xác của nam nhân nhanh chóng tiến đến. Đã quá gấp gáp, Bình lấy hết sức bật cả người lên hàng rào, định leo qua thì đột ngột, hai chân của anh bị hai bàn tay lạnh lẽo giật mạnh xuống.
Trong khoảnh khắc đó, cả thân thể Bình đã vắt trọn vẹn lên từng song sắt nhọn hoắt. Máu từ bụng, từ ngực chảy xuống thấm đẫm hàng rào, nước mưa cũng không thể rửa trôi.
Nguyên Bình chết mà không kịp trở tay, mắt mở trừng trừng như thể ai oán vì không kịp nhìn thấy kẻ giật chân mình. Chi Mai chứng kiến cơ thể Bình bị từng song sắt xuyên qua, miệng lập tức cứng đờ, một lát sau chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh, rồi cơ thể đổ vật xuống đất, ngất lịm.
chỉ còn duy nhất Bảo còn tỉnh táo. Cậu không tin vào thảm kịch trước mắt, bỗng lắc đầu bật lên tiếng khóc lớn. Sấm chớp nổ ầm ầm. Bảo vẫn đứng chôn chân ở đó, nhìn Bình mà khóc thương. Một lúc sau, cậu tiến đến bên hàng rào, vươn người lên vuốt mắt cho Bình. Mắt Bình nhắm lại, vẻ mặt đã bình thản hơn đôi chút. Thấy vậy, lòng Bảo bỗng dấy lên một cảm giác xót xa đến cùng cực, cậu thẩm nhủ: "Chẳng phải đã nói năm người đều trở về sao? Tại sao không nghe lời tôi... tại sao?", rồi đổ gục xuống, khóc rống lên.
Ngay lúc đó, Bảo nhận ra âm thanh của động cơ ô tô ngày một gần thêm. Cậu lấy tay lau nước mưa đang dội từng hồi vào mặt, bất chợt thấy khóe mắt cay cay. Nhìn lại thì cậu thấy ba vết cào vẫn không ngừng rỉ máu.
Từ đằng xa tiến đến là một chiếc xe khách, hình dáng quen thuộc. Phía đầu xe phát ra hai luồng ánh sáng lớn của đèn pha. Ánh sáng chiếu thẳng vào người, khiến Bảo bất giác lấy tay che mặt.
Trên xe bước xuống là một người đàn ông, tuổi đã ngoại tứ tuần. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Quang Bảo dấy lên một niềm an ủi. Đó là bác tài xế đã chở họ đến Đà Lạt. Bảo nhanh chân tiến lại gần. Ngay lập tức, ông ta lên tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Chi Mai đâu?" rồi nhìn xung quanh. Sững sờ khi nhận thấy cảnh tượng thảm khốc, ông ta liền chạy đến chỗ Chi Mai đang nằm, nâng người cô dậy, sau đó ra hiệu cho Bảo rằng cô vẫn còn thở, chỉ vì quá sợ hãi nên mới ngất đi.
Đưa Chi Mai vào xe, ông ta thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh tay bấm điện thoại, gọi cho cảnh sát. Mưa đã ngừng rơi, trời cũng dần sáng trở lại. Đằng sau cánh cổng cũng không còn động tĩnh gì, mà bỗng tĩnh lặng lạ thường như khi họ bắt đầu đặt chân đến đây.
Quang Bảo đứng kể lại hết câu chuyện đã xảy ra khiến ông tài xế trợn tròn mắt, khuôn mặt phát ra nhiều biểu cảm khác nhau. Nói xong, cậu cởi chiếc áo sơ mi của mình, chạy đến bên hàng rào rồi phủ lên thi thể của Nguyên Bình, miệng lẩm bẩm: "Đã ấm hơn chưa? Cậu phải chịu thiệt thòi rồi...".
Sáng sớm, mọi vật đều trở rõ ràng, vô tình khiến thảm cảnh hiện lên trước mắt lại càng làm lòng người đau xót.
Thu Hương và Chí Đạt vẫn nằm bất động dưới chân cột đèn đường. Cảnh sát thành phố cũng đã tới nơi. Sau khi nghe Bảo tường thuật lại sự việc, họ đều không tin. Cậu bất lực nên chỉ biết đến bên Hương và Đạt, có gọi thế nào họ cũng không thể tỉnh dậy. Bảo ra hiệu cho ông tài xế tiến đến và dìu họ vào xe.
Bảo ngạc nhiên khi thấy cảnh sát mở được cửa cổng dễ dàng, không tốn một chút sức lực. Bên pháp y cẩn thận nhấc thi thể của Bình khỏi hàng rào sắt, nhẹ nhàng di chuyển vào xe. Bảo cũng chạy theo, mắt lại lưng tròng.
Bên trong khuôn viên của biệt thự, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, không hề có hai cái xác nào như Bảo đã miêu tả, khiến cảnh sát nhìn cậu bằng ánh mắt khinh khỉnh như đang nói chuyện với một người điên. Hai khung xương bằng tre của hình nhân vẫn nằm lăn lốc dưới sân, xung quanh là giấy bản nhiều màu đã bị mưa làm cho mục nát. Bảo tiến đến rồi nhặt lại hai tấm hình được cho là của hai cái xác, đưa cho Đội trưởng đội điều tra, nhưng không được anh ta mảy may hỏi thêm điều gì.
Bảo chán nản tiến vào bên trong phòng khách. Mọi thứ vẫn như cũ, chiếc ghế đẩu vẫn nằm nguyên vẹn dưới sàn, xung quanh mạng nhện giăng đầy. Bảo bất giác nghĩ đến Nguyên Bình rồi thở dài: "Cứ như một giấc mơ".
Một anh cảnh sát vì muốn phụ giúp ông tài xế đưa Thu Hương và Chí Đạt vào trong xe, nên đã tiến đến bên cột đèn, thì bỗng thấy đất cát xung quanh lộn xộn đến bất thường, có dấu hiệu đào bới. Anh ta tiến sát lại gần đó, lập tức phải chịu một cỗ mùi khó chịu đến nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Anh ta liền ra hiệu cho đồng đội đến kiếm tra. Sau một hồi đào bới, mọi người đều bất giác kêu ồ lên một tiếng, kèm theo hành động lấy tay bịt mũi.
Sau khi đất cát xung quanh cột đèn được đào lên, họ hoảng hốt khi tìm thấy xác của một nữ nhân mới được chôn cất không lâu. Thi thể bị phân hủy gần hết, chỉ duy nhất cánh tay còn nguyên vẹn. Dưới ánh nắng, ba vết sẹo trên tay xác của nữ nhân bỗng dưng bắt mắt lạ thường.
Tin tức nhanh chóng đến với Đội trưởng đội điều tra, anh ta gấp gáp cầm hai tấm ảnh tiến đến bên cột đèn. Bảo cũng tò mò đi theo sau. Đội trưởng đưa tấm ảnh lại gần bàn tay của thi thể nữ nhân. Vết sẹo trùng khớp. Lúc này, anh ta mới chuyển ánh mắt về phía Bảo, ánh mắt phát ra tia hối hận vì vừa nãy không tin những gì cậu nói. Anh ta giơ ra tấm ảnh của nam nhân còn lại rồi nói lớn: "Tiếp tục dò sát, nhanh chóng tìm ra thi thể của nam nhân này".
----------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro